Đại Đường Đạo Soái
Chương 376: Bóng lưng làm người trầm mê
Vừa nghe nói tới kiếm vũ của Công Tôn Dạ Nguyệt, Đỗ Hà bản năng nhớ tới khối yêu bài mình nhặt được trong lúc vô tình, nhớ tới Công Tôn đại nương trong lịch sử, tự nhiên cũng nhớ tới “Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ kiếm khí hành” của Đỗ Phủ: “Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm. Khí tung hoành rung chuyển bốn phương”.
Hắn thầm nói:
- Cùng họ Công Tôn, không biết Công Tôn Dạ Nguyệt này có quan hệ gì với Công Tôn đại nương trong lịch sử? Là cùng một người, hay là......
Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình thật buồn cười. Công Tôn đại nương là nhân vật trong năm Khai Nguyên, trước sau cách xa nhau mấy đời Cao Tông, Vũ Hậu, Trung Tông, Thiếu Đế, Duệ Tông, há lại có thể là cùng một người? Nhưng bọn họ đều là họ Công Tôn, hơn nữa còn chơi múa kiếm, chưa hẳn hai người bọn họ không có liên hệ gì.
Hắn cũng sở trường về kiếm, đối với kiếm vũ được xưng tụng là “độc nhất vô nhị” này cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, nghe nói bên ngoài truyền đến tin tức của Công Tôn cô nương, trong lòng khẽ động hỏi:
- Công Tôn cô nương này chính là Công Tôn......
Hắn hỏi Lý Kính Nghiệp, nhưng hắn còn chưa dứt lời, tên kia đã vọt tới ngoài cửa sổ nhìn ra xa, hiển nhiên dáng vẻ như một người vô cùng hâm mộ.
Không chỉ có hắn, Phòng Di Ái, tám kẻ dở hơi của Trình gia cũng như vậy, một nhóm người lách vào cửa sổ, ngươi lách vào ta đẩy, chiếm cứ cực kỳ chặt chẽ mấy chiếc cửa sổ, chỉ có La Thông, huynh đệ Lý gia vẫn ngồi tại chỗ, tự nhiên uống rượu.
La Thông trả lời vấn đề của Đỗ Hà:
- Có lẽ không phải, nghe nói kiếm vũ này là truyền nhân của Cẩm Tú phường Tùy triều ......
- Cẩm Tú phường? Là thứ gì?
Đỗ Hà mờ mịt không biết, đoán chừng là dàn nhạc ca múa gì đấy nổi danh. Vào thời cổ đại loại hình dàn nhạc ca múa này cũng không nỏi danh.
Cho dù bọn họ có nổi tiếng như thế nào cũng sẽ không được ghi vào sử sách.
La Thông thấy hắn thật sự không biết cười giải thích nói:
- Cẩm Tú phường là nơi ca múa nổi tiếng của Tùy triều, bên trong phường có một người họ Công Tôn đứng đầu, sở trường múa song kiếm, nghe nói kiếm thuật xuất thần nhập hóa, nổi tiếng ở Trường An một thời, ngay cả “bạo quân” Dương Quảng cũng nghe thấy kỳ danh, mời nàng vào cung múa kiếm. Sau đó không lâu Cẩm Tú phường được ngự ban là Vũ phường, nhưng trước sau không quá mười ngày, Cẩm Tú phường đã bị “bạo quân” ban tội danh phản tặc, tru sát tất cả, không để lại một ai. Nguyên nhân cụ thể cũng không ai rõ ràng, chỉ là phố phường đồn đãi, Dương Quảng vừa ý Công Tôn thị, ý đồ nhét nàng vào hậu cung, nhưng Công Tôn thị liều chết không theo, dùng lợi khí làm Dương Quảng bị thương, khiến cho Cẩm Tú phường diệt vong. Không biết nguyên nhân gì, một tháng trước, một cô nương dung mạo tuyệt mỹ, dùng thân phận tân khách của Bình Khang phường Trường An, lấy chiêu bài Cẩm Tú phường, rung động toàn bộ Trường An. Nàng biểu diễn ở Trường An ba ngày, diễn xuất ba nơi, ngoại trừ trận đầu nhân khí còn chưa đủ, hai trận sau đó, buổi diễn chật ních, nhất là trận cuối cùng, Bình Khang phường có quảng trường dung nạp vạn người, dù đã có hơn năm vạn người lách vào, vẫn còn mấy vạn người ngoài sân rộng không vây lách vào được. Vì thế triều đình thậm chí xuất động tất cả binh tướng tuần tra, duy trì trị an.
Đỗ Hà nghe thấy mà Lýu lưỡi, kinh ngạc nói:
- Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lý Nghiệp Hủ sợ hãi than thở:
- Trước kia ta cũng cảm thấy lời đồn đãi quá khuyếch đại, nhưng không chịu nổi lời mời của Kính Nghiệp, mới cùng đi xem, giờ mới biết đồn đãi chưa hẳn không đúng, kiếm vũ kia xác thực đặc sắc, chẳng trách có thể kinh động Trường An.
Lý Nghiệp Tự nói:
- Công Tôn Dạ Nguyệt không chỉ có tư thái múa tuyệt đẹp, mà kiếm pháp cũng vô cùng lợi hại. Nội tổ mẫu ta nói kiếm pháp của nàng hoàn toàn có thể đủ phân cao thấp với Thanh Liên, võ nghệ cũng chưa chắc thua chúng ta.
Mấy người bọn họ thay nhau nói, Đỗ Hà càng lúc càng hiếu kỳ, sờ lên mũi, ảo não nói:
- Xem ra ta thật sự đã bỏ lỡ một chuyện rất thú vị rồi …. Này, các ngươi nhường ta một chút, cho ta vị trí. Ta cũng muốn nhìn xem Công Tôn Dạ Nguyệt rút cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể được Nghiệp Hủ, Nghiệp Tự nhất trí ca ngợi như vậy.
Đối mặt với lời nói của Đỗ Hà, cả đám hoàn toàn như không nghe thấy gì, tinh thần của bọn họ đều đã bị Công Tôn Dạ Nguyệt thu hút.
Đỗ Hà đặt hai tay lên vai Trình lão đại, nhẹ nhàng nhảy lên, quỳ gối trên vai hắn, thăm dò nhìn ra ngoài.
Trình lão đại thuở nhỏ tập võ, hai vai có thể khiêng sức nặng ngàn cân, Đỗ Hà ngồi lên vai hắn, hoàn toàn không có cảm giác gì, cũng lơ đễnh.
Đỗ Hà nhìn ra đường, Nghênh Tân lâu mà bọn hắn đang ở vốn nằm ở khu vực phồn hoa, lưu lượng người qua lại rất lớn, số lượng tụ tập có thể nói là vô cùng tấp nập, Đỗ Hà âm thầm kinh hãi trước nhân khí của Công Tôn Dạ Nguyệt, từ lúc mọi người truyền tin nàng cho đến hiện tại chỉ trong một ly trà ngắn ngủn, nhưng trên đường đã túm tụm hơn ngàn người, hai bên đường rộng lớn đã chật kín dân chúng đứng hoan hô.
Ở chính giữa con phố có một bóng lưng màu thủy lam hấp dẫn ánh mắt của hắn. Mười tên kỵ sĩ của phủ thái tử Đông Cung vây quanh một vị nữ tử đang mặc xiêm y màu xanh da trời từ từ đi về phía trước, vạt áo màu xanh phiêu đãng trong gió, mang tới cho người ta cảm giác thần bí của đại dương, tựa như ảo mộng, còn chưa phục hồi tinh thần, thân ảnh đã biến mất ở chỗ góc cua đường đi.
Đỗ Hà thoáng thất thần, hắn chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nhưng bóng lưng này rõ ràng mang tới cho hắn một cảm giác vô cùng mới mẻ, không kìm lòng được thầm nghĩ:
- Chỉ là một bóng lưng làm sao có thể rung động lòng người như vậy, làm cho không người nào có thể quên, nàng hẳn là một vị tuyệt sắc giai nhân.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng có cảm giác hối hận tiếc nuối, cảm thấy không thể nhìn thấy chân dung thật sự của đối phương, thật sự là rất hối tiếc.
Lý Kính Nghiệp thấy sắc mặt Đỗ Hà biến đổi, cười nói:
- Đỗ huynh yên tâm, Công Tôn cô nương nửa tháng trước rời khỏi Trường An, hôm nay đã quay lại, hơn nữa còn đi tới Đông Cung. Theo ta thấy chắc chắn vì Thái tử muốn Bệ Hạ vui vẻ trong ngày sinh nhật Bệ Hạ, vì vậy đã mời nàng về Trường An. Nếu thật như thế, Đỗ huynh không lo không thấy mặt nàng một lần, cũng không lo không nhìn thấy nàng biểu diễn. Với tài văn chương của Đỗ huynh, không chừng còn có thể lấy được trái tim của giai nhân.
Đỗ Hà liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý, tên gia hỏa này vô cùng hiếu sắc nhưng không có can đảm, vô cùng sợ vợ, chỉ có thể qua miệng xúi giục người khác hành động, còn mình thì không dám hành động.
- Đáng tiếc.
Trình lão ngũ tức giận bất bình kêu lên:
- Cô nương này thì có bản lĩnh gì chứ, ta thấy chính là người sang bắt quàng làm họ.
Lời này vừa thốt ra, mấy huynh đệ Trình gia cũng bắt đầu biểu lộ bất bình.
Lý Kính Nghiệp bất mãn nói:
- Công Tôn cô nương làm sao lại đắc tội với huynh đệ các ngươi.
- Hừ.
Trong tám kẻ dở hơi của Trình gia, lão đại Trình Xử Mặc còn có vẻ trầm ổn nói:
- Mười ngày trước, lão Ngũ đã tự mình tìm nàng, hi vọng trong năm mới, có thể mời nàng đến biểu diễn cho Lão đầu tử, để Lão đầu tử vui cười. Nhưng nàng lại nói có chuyện khác quan trọng, không thể đi theo, còn đánh lão Ngũ. Hừ, hiện tại người của Đông Cung đến mời lại không giống như lúc trước, có chuyện quan trọng gì chứ, rõ ràng là xem thường Trình gia chúng ta. Trước kia nghe tên còn chưa tin, không ngờ thật sự là nàng ta.
Đỗ Hà nhìn Trình lão đại nói:
- Mời không đến, định dùng sức mạnh, kết quả đụng phải cây đinh sao?
Hắn biết huynh đệ Trình gia bá đạo, cũng không tin Công Tôn Dạ Nguyệt vô duyên vô cớ động thủ với người nhà Trình Thành, liên tưởng tới tính tình của huynh đệ Trình gia, lập tức đoán được mấu chốt của chuyện này.
Trình Xử Mặc hung ác nói:
- Mặc dù việc này lão Ngũ đã làm sai trước, nhưng nàng động thủ đánh lão Ngũ cũng không đúng.
- Hắc, đó là vì Trình lão ngũ không đánh lại người ta, giả như Công Tôn Dạ Nguyệt không phải đối thủ của Trình lão ngũ, người bị khi dễ chính là Công Tôn Dạ Nguyệt.
Đỗ Hà biết rõ, nhưng cũng không nói Lý lẽ với bọn họ, giảng đạo lý với huynh đệ Trình gia không khác gì đàn gảy tai trâu, cũng lười tốn nước miếng với bọn hắn, nhưng hắn lại âm thầm cảm thấy kỳ quái. Võ nghệ của lão Ngũ Trình gia người bình thường không phải địch thủ, Công Tôn Dạ Nguyệt có thể đánh thắng hắn, không có đạo lý không đánh thắng hộ vệ Lý Thừa Càn phái đi. Chủ nhân dạng gì, gia đinh dạng đó.
Lý Thừa Càn tính cách cực kém, có ác tất báo, thị vệ của hắn không thể tốt đẹp hơn hắn, lão Ngũ Trình gia đến còn không mời được Công Tôn Dạ Nguyệt, hộ vệ của Lý Thừa Càn lại có thể mời tới, chuyện này có vẻ không hợp lý.
Công Tôn Dạ Nguyệt từ chối lời mời của Trình Xử Mặc là vì có chuyện khác quan trọng, chẳng lẽ chuyện quan trọng này có quan hệ đến Lý Thừa Càn?
Đỗ Hà càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, càng làm cho hắn có cảm giác tìm tòi đến cùng.
- Công Tôn Dạ Nguyệt, một cái tên không truyền lưu, lại trong thời gian một tháng ngắn ngủi danh chấn Trường An, là có mục đích riêng, hay là mình quá đa nghi, đây chỉ là một trùng hợp ngoài ý muốn?
Hắn mỉm cười, phát hiện ra chuyện này có vẻ thú vị, thầm nghĩ:
- Quay về phải kêu Hạo Hoa đi điều tra người này một phen, xem nàng rút cuộc có lai lịch gì, có mục đích gì.
Về đến nhà, Đỗ Hà lập tức an bài xuống dưới, kêu Hoàng Phủ Hạo Hoa đi thăm dò ngọn nguồn của Công Tôn Dạ Nguyệt, thấy còn có chút thời gian, liền đến huyện Vạn Niên, tới thôn trang Tần Dục an trí, truyền thụ cho hắn tâm pháp khẩu quyết và yếu lĩnh của luyện khinh công.
Mặc dù hiện tại Tần Dục vừa mới nhập môn, nhưng theo biểu hiện và tiến bộ của hắn có thể thấy được, nhiều nhất không quá một năm, người này có thể trở thành cánh tay đắc lực nhất của hắn.
Ngày thứ năm trở lại Trường An chính là đêm 30, ngày giao thừa.
Bởi vì năm trước Đỗ Hà không ở nhà mừng năm mới, năm nay liền dẫn hai vị phu nhân đến phủ Thái Quốc Công cùng đón năm mới với nhị lão.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Nhưng giao thừa năm nay có vẻ tương đối buồn tẻ, chỉ là đơn giản chúc tết, cũng không có chuyện gì kỳ quái thú vị xảy ra.
Trong cung đình bề bộn nhiều việc, nhưng không phải là vì lễ mừng năm mới mà bận rộn.
Ngày 23 tháng 1 chính là ngày Hoàng Đế Đại Đường Lý Thế Dân bốn mươi tuổi, trong cung ngoài cung tựa hồ vì sinh nhật lần này mà bỏ quên lễ mừng năm mới. Càng gần tới ngày, khách đến ngày càng đông, các quốc gia vì đều sợ hãi Đại Đường cường thịnh, lúc này phái Sứ giả đến biểu thị ngưỡng mộ hữu hảo đối với Đại Đường.
Ngày hôm nay Đỗ Hà bất ngờ nhận được một phần lễ vật, một phần lễ vật đến từ Tượng Hùng quốc.
Hắn thầm nói:
- Cùng họ Công Tôn, không biết Công Tôn Dạ Nguyệt này có quan hệ gì với Công Tôn đại nương trong lịch sử? Là cùng một người, hay là......
Nghĩ đến đây, hắn cũng cảm thấy ý nghĩ này của mình thật buồn cười. Công Tôn đại nương là nhân vật trong năm Khai Nguyên, trước sau cách xa nhau mấy đời Cao Tông, Vũ Hậu, Trung Tông, Thiếu Đế, Duệ Tông, há lại có thể là cùng một người? Nhưng bọn họ đều là họ Công Tôn, hơn nữa còn chơi múa kiếm, chưa hẳn hai người bọn họ không có liên hệ gì.
Hắn cũng sở trường về kiếm, đối với kiếm vũ được xưng tụng là “độc nhất vô nhị” này cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, nghe nói bên ngoài truyền đến tin tức của Công Tôn cô nương, trong lòng khẽ động hỏi:
- Công Tôn cô nương này chính là Công Tôn......
Hắn hỏi Lý Kính Nghiệp, nhưng hắn còn chưa dứt lời, tên kia đã vọt tới ngoài cửa sổ nhìn ra xa, hiển nhiên dáng vẻ như một người vô cùng hâm mộ.
Không chỉ có hắn, Phòng Di Ái, tám kẻ dở hơi của Trình gia cũng như vậy, một nhóm người lách vào cửa sổ, ngươi lách vào ta đẩy, chiếm cứ cực kỳ chặt chẽ mấy chiếc cửa sổ, chỉ có La Thông, huynh đệ Lý gia vẫn ngồi tại chỗ, tự nhiên uống rượu.
La Thông trả lời vấn đề của Đỗ Hà:
- Có lẽ không phải, nghe nói kiếm vũ này là truyền nhân của Cẩm Tú phường Tùy triều ......
- Cẩm Tú phường? Là thứ gì?
Đỗ Hà mờ mịt không biết, đoán chừng là dàn nhạc ca múa gì đấy nổi danh. Vào thời cổ đại loại hình dàn nhạc ca múa này cũng không nỏi danh.
Cho dù bọn họ có nổi tiếng như thế nào cũng sẽ không được ghi vào sử sách.
La Thông thấy hắn thật sự không biết cười giải thích nói:
- Cẩm Tú phường là nơi ca múa nổi tiếng của Tùy triều, bên trong phường có một người họ Công Tôn đứng đầu, sở trường múa song kiếm, nghe nói kiếm thuật xuất thần nhập hóa, nổi tiếng ở Trường An một thời, ngay cả “bạo quân” Dương Quảng cũng nghe thấy kỳ danh, mời nàng vào cung múa kiếm. Sau đó không lâu Cẩm Tú phường được ngự ban là Vũ phường, nhưng trước sau không quá mười ngày, Cẩm Tú phường đã bị “bạo quân” ban tội danh phản tặc, tru sát tất cả, không để lại một ai. Nguyên nhân cụ thể cũng không ai rõ ràng, chỉ là phố phường đồn đãi, Dương Quảng vừa ý Công Tôn thị, ý đồ nhét nàng vào hậu cung, nhưng Công Tôn thị liều chết không theo, dùng lợi khí làm Dương Quảng bị thương, khiến cho Cẩm Tú phường diệt vong. Không biết nguyên nhân gì, một tháng trước, một cô nương dung mạo tuyệt mỹ, dùng thân phận tân khách của Bình Khang phường Trường An, lấy chiêu bài Cẩm Tú phường, rung động toàn bộ Trường An. Nàng biểu diễn ở Trường An ba ngày, diễn xuất ba nơi, ngoại trừ trận đầu nhân khí còn chưa đủ, hai trận sau đó, buổi diễn chật ních, nhất là trận cuối cùng, Bình Khang phường có quảng trường dung nạp vạn người, dù đã có hơn năm vạn người lách vào, vẫn còn mấy vạn người ngoài sân rộng không vây lách vào được. Vì thế triều đình thậm chí xuất động tất cả binh tướng tuần tra, duy trì trị an.
Đỗ Hà nghe thấy mà Lýu lưỡi, kinh ngạc nói:
- Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Lý Nghiệp Hủ sợ hãi than thở:
- Trước kia ta cũng cảm thấy lời đồn đãi quá khuyếch đại, nhưng không chịu nổi lời mời của Kính Nghiệp, mới cùng đi xem, giờ mới biết đồn đãi chưa hẳn không đúng, kiếm vũ kia xác thực đặc sắc, chẳng trách có thể kinh động Trường An.
Lý Nghiệp Tự nói:
- Công Tôn Dạ Nguyệt không chỉ có tư thái múa tuyệt đẹp, mà kiếm pháp cũng vô cùng lợi hại. Nội tổ mẫu ta nói kiếm pháp của nàng hoàn toàn có thể đủ phân cao thấp với Thanh Liên, võ nghệ cũng chưa chắc thua chúng ta.
Mấy người bọn họ thay nhau nói, Đỗ Hà càng lúc càng hiếu kỳ, sờ lên mũi, ảo não nói:
- Xem ra ta thật sự đã bỏ lỡ một chuyện rất thú vị rồi …. Này, các ngươi nhường ta một chút, cho ta vị trí. Ta cũng muốn nhìn xem Công Tôn Dạ Nguyệt rút cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể được Nghiệp Hủ, Nghiệp Tự nhất trí ca ngợi như vậy.
Đối mặt với lời nói của Đỗ Hà, cả đám hoàn toàn như không nghe thấy gì, tinh thần của bọn họ đều đã bị Công Tôn Dạ Nguyệt thu hút.
Đỗ Hà đặt hai tay lên vai Trình lão đại, nhẹ nhàng nhảy lên, quỳ gối trên vai hắn, thăm dò nhìn ra ngoài.
Trình lão đại thuở nhỏ tập võ, hai vai có thể khiêng sức nặng ngàn cân, Đỗ Hà ngồi lên vai hắn, hoàn toàn không có cảm giác gì, cũng lơ đễnh.
Đỗ Hà nhìn ra đường, Nghênh Tân lâu mà bọn hắn đang ở vốn nằm ở khu vực phồn hoa, lưu lượng người qua lại rất lớn, số lượng tụ tập có thể nói là vô cùng tấp nập, Đỗ Hà âm thầm kinh hãi trước nhân khí của Công Tôn Dạ Nguyệt, từ lúc mọi người truyền tin nàng cho đến hiện tại chỉ trong một ly trà ngắn ngủn, nhưng trên đường đã túm tụm hơn ngàn người, hai bên đường rộng lớn đã chật kín dân chúng đứng hoan hô.
Ở chính giữa con phố có một bóng lưng màu thủy lam hấp dẫn ánh mắt của hắn. Mười tên kỵ sĩ của phủ thái tử Đông Cung vây quanh một vị nữ tử đang mặc xiêm y màu xanh da trời từ từ đi về phía trước, vạt áo màu xanh phiêu đãng trong gió, mang tới cho người ta cảm giác thần bí của đại dương, tựa như ảo mộng, còn chưa phục hồi tinh thần, thân ảnh đã biến mất ở chỗ góc cua đường đi.
Đỗ Hà thoáng thất thần, hắn chỉ nhìn thấy một bóng lưng, nhưng bóng lưng này rõ ràng mang tới cho hắn một cảm giác vô cùng mới mẻ, không kìm lòng được thầm nghĩ:
- Chỉ là một bóng lưng làm sao có thể rung động lòng người như vậy, làm cho không người nào có thể quên, nàng hẳn là một vị tuyệt sắc giai nhân.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng có cảm giác hối hận tiếc nuối, cảm thấy không thể nhìn thấy chân dung thật sự của đối phương, thật sự là rất hối tiếc.
Lý Kính Nghiệp thấy sắc mặt Đỗ Hà biến đổi, cười nói:
- Đỗ huynh yên tâm, Công Tôn cô nương nửa tháng trước rời khỏi Trường An, hôm nay đã quay lại, hơn nữa còn đi tới Đông Cung. Theo ta thấy chắc chắn vì Thái tử muốn Bệ Hạ vui vẻ trong ngày sinh nhật Bệ Hạ, vì vậy đã mời nàng về Trường An. Nếu thật như thế, Đỗ huynh không lo không thấy mặt nàng một lần, cũng không lo không nhìn thấy nàng biểu diễn. Với tài văn chương của Đỗ huynh, không chừng còn có thể lấy được trái tim của giai nhân.
Đỗ Hà liếc mắt nhìn hắn, không thèm để ý, tên gia hỏa này vô cùng hiếu sắc nhưng không có can đảm, vô cùng sợ vợ, chỉ có thể qua miệng xúi giục người khác hành động, còn mình thì không dám hành động.
- Đáng tiếc.
Trình lão ngũ tức giận bất bình kêu lên:
- Cô nương này thì có bản lĩnh gì chứ, ta thấy chính là người sang bắt quàng làm họ.
Lời này vừa thốt ra, mấy huynh đệ Trình gia cũng bắt đầu biểu lộ bất bình.
Lý Kính Nghiệp bất mãn nói:
- Công Tôn cô nương làm sao lại đắc tội với huynh đệ các ngươi.
- Hừ.
Trong tám kẻ dở hơi của Trình gia, lão đại Trình Xử Mặc còn có vẻ trầm ổn nói:
- Mười ngày trước, lão Ngũ đã tự mình tìm nàng, hi vọng trong năm mới, có thể mời nàng đến biểu diễn cho Lão đầu tử, để Lão đầu tử vui cười. Nhưng nàng lại nói có chuyện khác quan trọng, không thể đi theo, còn đánh lão Ngũ. Hừ, hiện tại người của Đông Cung đến mời lại không giống như lúc trước, có chuyện quan trọng gì chứ, rõ ràng là xem thường Trình gia chúng ta. Trước kia nghe tên còn chưa tin, không ngờ thật sự là nàng ta.
Đỗ Hà nhìn Trình lão đại nói:
- Mời không đến, định dùng sức mạnh, kết quả đụng phải cây đinh sao?
Hắn biết huynh đệ Trình gia bá đạo, cũng không tin Công Tôn Dạ Nguyệt vô duyên vô cớ động thủ với người nhà Trình Thành, liên tưởng tới tính tình của huynh đệ Trình gia, lập tức đoán được mấu chốt của chuyện này.
Trình Xử Mặc hung ác nói:
- Mặc dù việc này lão Ngũ đã làm sai trước, nhưng nàng động thủ đánh lão Ngũ cũng không đúng.
- Hắc, đó là vì Trình lão ngũ không đánh lại người ta, giả như Công Tôn Dạ Nguyệt không phải đối thủ của Trình lão ngũ, người bị khi dễ chính là Công Tôn Dạ Nguyệt.
Đỗ Hà biết rõ, nhưng cũng không nói Lý lẽ với bọn họ, giảng đạo lý với huynh đệ Trình gia không khác gì đàn gảy tai trâu, cũng lười tốn nước miếng với bọn hắn, nhưng hắn lại âm thầm cảm thấy kỳ quái. Võ nghệ của lão Ngũ Trình gia người bình thường không phải địch thủ, Công Tôn Dạ Nguyệt có thể đánh thắng hắn, không có đạo lý không đánh thắng hộ vệ Lý Thừa Càn phái đi. Chủ nhân dạng gì, gia đinh dạng đó.
Lý Thừa Càn tính cách cực kém, có ác tất báo, thị vệ của hắn không thể tốt đẹp hơn hắn, lão Ngũ Trình gia đến còn không mời được Công Tôn Dạ Nguyệt, hộ vệ của Lý Thừa Càn lại có thể mời tới, chuyện này có vẻ không hợp lý.
Công Tôn Dạ Nguyệt từ chối lời mời của Trình Xử Mặc là vì có chuyện khác quan trọng, chẳng lẽ chuyện quan trọng này có quan hệ đến Lý Thừa Càn?
Đỗ Hà càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, càng làm cho hắn có cảm giác tìm tòi đến cùng.
- Công Tôn Dạ Nguyệt, một cái tên không truyền lưu, lại trong thời gian một tháng ngắn ngủi danh chấn Trường An, là có mục đích riêng, hay là mình quá đa nghi, đây chỉ là một trùng hợp ngoài ý muốn?
Hắn mỉm cười, phát hiện ra chuyện này có vẻ thú vị, thầm nghĩ:
- Quay về phải kêu Hạo Hoa đi điều tra người này một phen, xem nàng rút cuộc có lai lịch gì, có mục đích gì.
Về đến nhà, Đỗ Hà lập tức an bài xuống dưới, kêu Hoàng Phủ Hạo Hoa đi thăm dò ngọn nguồn của Công Tôn Dạ Nguyệt, thấy còn có chút thời gian, liền đến huyện Vạn Niên, tới thôn trang Tần Dục an trí, truyền thụ cho hắn tâm pháp khẩu quyết và yếu lĩnh của luyện khinh công.
Mặc dù hiện tại Tần Dục vừa mới nhập môn, nhưng theo biểu hiện và tiến bộ của hắn có thể thấy được, nhiều nhất không quá một năm, người này có thể trở thành cánh tay đắc lực nhất của hắn.
Ngày thứ năm trở lại Trường An chính là đêm 30, ngày giao thừa.
Bởi vì năm trước Đỗ Hà không ở nhà mừng năm mới, năm nay liền dẫn hai vị phu nhân đến phủ Thái Quốc Công cùng đón năm mới với nhị lão.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận.
Nhưng giao thừa năm nay có vẻ tương đối buồn tẻ, chỉ là đơn giản chúc tết, cũng không có chuyện gì kỳ quái thú vị xảy ra.
Trong cung đình bề bộn nhiều việc, nhưng không phải là vì lễ mừng năm mới mà bận rộn.
Ngày 23 tháng 1 chính là ngày Hoàng Đế Đại Đường Lý Thế Dân bốn mươi tuổi, trong cung ngoài cung tựa hồ vì sinh nhật lần này mà bỏ quên lễ mừng năm mới. Càng gần tới ngày, khách đến ngày càng đông, các quốc gia vì đều sợ hãi Đại Đường cường thịnh, lúc này phái Sứ giả đến biểu thị ngưỡng mộ hữu hảo đối với Đại Đường.
Ngày hôm nay Đỗ Hà bất ngờ nhận được một phần lễ vật, một phần lễ vật đến từ Tượng Hùng quốc.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại