Đại Đường Đạo Soái
Chương 319: Chuyện phiếm trên thuyền chở khách
Đi vào hậu viện tửu quán, Đỗ Hà ngồi xuống, kêu Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng ngồi xuống, trước tiên không vội thương nghị chính sự mà hỏi bọn hắn tình huống gần đây. Hai người bọn họ đều là tiểu đội trưởng, không cần chấp hành nhiệm vụ, chỉ tọa trấn phía sau, điều hành phân công, phụ trách liên lạc song phương, ban bố nhiệm vụ.
Những nhiệm vụ này Hoàng Phủ Hạo Hoa hoàn toàn có thể đảm nhiệm, Ba Vũ Hưng kém hơn, cho nên Đỗ Hà an bài cho hắn một bộ hạ cơ linh, cho hắn sử dụng. Hai người bọn họ một người cơ linh, một người chắc chắn, hỗ trợ lẫn nhau cũng xử lý không ít chuyện.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói về phát hiện của mình :
- Giang Nam có tứ đại gia tộc nổi tiếng uy tín lâu năm: Tô, Trương, Từ, Cố. Trong đó Tô Từ hai đời gia thế kinh thương, phú quan Giang Nam, lũng đoạn sản xuất ngành dệt và thiết khí Giang Nam, còn hai nhà Trương, Cố nhiều thế hệ là văn nhân thế gia, nghe nói tổ tiên năm trăm năm trước đều là trọng thần của Ngô quốc thời kỳ Tam quốc, gia sự lâu đời, đã có lịch sử trên trăm năm! Hiện giờ còn có tứ đại gia tộc mới nổi là Tạ, Vương, Chu, Hạ Lan, những gia tộc này như măng mọc sau mưa, liên tiếp trèo cao, toàn bộ Giang Nam tràn đầy một luồng khí tức văn hóa khác, nghĩa đạo hiếu đạo của thánh nhân Khổng Mạnh có ý nghĩa hết sức quan trọng ở Giang Nam, khiến cho Hạo Hoa cảm giác đây là có người tận lực thôi động Giang Nam phát triển.
Đỗ Hà trầm mặc hồi lâu nói:
- Xem ra địch thủ lần này, thật sự không đơn giản!
Hắn mơ hồ phát giác ra dụng tâm của đối phương, muốn chinh phục nơi nào, nhất định phải chinh phục văn hóa của bọn họ. Bầu không khí của Giang Nam dưới sự cố ý thúc đẩy của người này, trọng nghĩa trọng hiếu, đây là điều kiện tiên quyết để hiếu nghĩa, tín ngưỡng được người đời coi trọng. Khi nhận được hun đúc của tín ngưỡng, tất cả mọi người đương nhiên sẽ sinh ra bất mãn oán giận với người bất hiếu bất nghĩa.
Đây chính là nhược điểm lớn nhất của Lý Thế Dân, hắn là thiên cổ nhất đế, là một minh quân có thể làm cho Đại Đường phồn vinh phú cường, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào che dấu lai lịch bất chính của ngôi vị hoàng đế. Bất kệ biến cố Huyền Vũ môn lúc trước, tình huống hung hiểm cỡ nào, bất đắc dĩ cỡ nào, nhưng thí huynh giết đệ, bức phụ thoái vị, bất hiếu bất nghĩa là sự thật.
Vốn Lý Thế Dân cũng không quá quan tâm đến khu vực Giang Nam này, nếu việc này có người kích động lòng người, dân tâm Giang Nam sẽ hướng về ai, cái này rất khó nói.
Về phần có người thôi động phát triển Giang Nam ở phía sau, Đỗ Hà cũng có lĩnh hội, âm thầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: Từ xưa đến nay, rãnh trời Trường Giang chính là một cái hào rộng, trong lịch sử những người dựa vào cái hào rộng này sinh tồn không thể đếm được. Thời kỳ Tam quốc có Giang Đông Tôn Ngô, phía sau lại có Đông Tấn co đầu rút cổ Giang Nam, cho dù là hậu kỳ Đường triều cũng có các quốc gia Nam Đường, Nam Tống xem Trường Giang là nơi hiểm yếu đầu tiên, chống cự với địch quân phương bắc, lấy được thành quả rất tốt.
Lực lượng quân sự hiện giờ của Đại Đường có thể nói là cường thịnh, nhưng muốn một lần hành động áp đảo toàn bộ cũng không dễ dàng, nhưng nếu chiếm cứ nơi hiểm yếu Trường Giang, vẫn có hy vọng phân liệt Đại Đường trường tồn.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Có lẽ đây chính là chiến lược kế hoạch đầu tiên trước mắt.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói tiếp:
- Về chuyện công tử nói, ta đã điều tra được mấy người đức cao vọng trọng ở Giang Nam, chỉ có điều phần lớn những người này đều ẩn giấu vô cùng sâu, ta cũng thấy có mấy người hiềm nghi, nhưng đến nay cũng không có chứng cứ xác thực.
Đỗ Hà cười nói:
- Từ từ sẽ đến, hồ ly cuối cùng sẽ có ngày lộ đuôi, nóng vội ngược lại ăn không hết đậu hũ nóng.
Ba Vũ Hưng cũng báo cáo tin tức mình thăm dò được, hắn đã an bài nhân thủ lẫn vào tất cả đại thương nhân thế gia, bước đầu đã thấy hiệu quả, chỉ có điều vì thời gian lẩn vào không dài, còn chưa đủ lấy lòng tin, tin tức nội tình tìm hiểu được không nhiều lắm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hơn tháng, Đạp Nguyệt Lưu Hương có hiệu quả như vậy, Đỗ Hà đã tương đối hài lòng.
- Đúng rồi......
Ba Vũ Hưng nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Chuyện công tử phân phó ta đã tìm hiểu, Ngụy Tượng sáng mai sẽ được áp giải đến Trường An, hiện giờ đang chuẩn bị rồi.
- Tốt!
Đỗ Hà nghe tin tức này, tinh thần đại chấn nói:
- Hạo Hao, Vũ Hưng các ngươi lập tức sai nhân thủ, hộ tống ven đường. Nếu có người dám can đảm cướp tù, cần phải lưu lại toàn bộ, có thể bắt sống thì nhất định phải bắt sống, cho dù không thể, cũng không thể để bọn chúng còn sống đào thoát. Vũ Hưng, ngươi có võ nghệ tốt nhất, ngày mai ngươi đích thân dẫn đội.
Ba Vũ Hưng lĩnh mệnh nói vâng.
Đỗ Hà lập tức giao một túi Dạ minh châu lại cho Hoàng Phủ Hạo Hoa, kêu hắn xử lý, lại kêu hắn tìm ra viên Dạ minh châu vốn thuộc về đại hiếu tử Tống Tư Thành trả lại cho hắn, sau đó bán toàn bộ số còn lại đi, đổi thành vàng dùng làm đồ dự bị lúc cần thiết sau này. Sau đó lại kêu hắn tiếp tế cho Tống Tư Thành, để vị hiếu tử này có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn với mẫu thân của hắn.
Hắn giao lại tất cả mọi chuyện, tỏ vẻ hôm nay mình sẽ xuôi nam, tiến về Tô Châu xâm nhập điều tra trước, kêu bọn họ có chuyện thì đến Tô Châu tìm hắn.
Ba Vũ Hưng giật mình hỏi:
- Chuyện của Ngụy Tượng, công tử không đi cùng chúng ta sao?
Đỗ Hà ha ha cười nói:
- Chim ưng trưởng thành cuối cùng cũng có ngày giương cánh bay cao, các ngươi hiện giờ đã rất khá rồi, hoàn toàn có thể một mình đảm đương, không cần ta chuyện gì cũng hỏi đến, trách nhiệm này ta giao lại cho ngươi, ta hoàn toàn yên tâm.
Ba Vũ Hưng nghe vậy, thân hình hơi chấn động, hắn vốn là cô nhi nghèo khó, vì được Đỗ Như Hối thu nhận mới có một mái nhà. Hiện giờ hắn lại được Đỗ Hà nhìn trúng, may mắn học được bản lĩnh, có hy vọng trở thành một nhân tài, ân tình này chẳng khác ơn tái tạo, hiện giờ có thể có được Đỗ Hà tin tưởng như vậy, đối với bọn hắn mà nói, thực sự là cổ vũ lớn lao, chỉ cảm thấy cố gắng của mình đã có hồi báo, khắp người như có kình lực.
Sau khi từ biệt Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng, Đỗ Hà trở lại tửu điếm, thu thập hành trang, tính tiền ra khỏi thành.
Đúng như hắn dự đoán, Thứ sử Dương Châu là người rất có trách nhiệm, vì chuyện Từ phủ mất trộm, cửa thành được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, phàm là những người ra khỏi thành đều phải được kiểm tra rất nghiêm túc, cho dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ, sẽ được thê nữ phụ trách kiểm tra.
Bởi vì Dương Châu là trọng trấn phía đông nam, lượng khách qua lại vô cùng khổng lồ, cho nên mới sáng sớm, người chờ đợi ra khỏi thành đã xếp thành một hàng dài. Quan phủ tổ chức nha dịch phụ trách duy trì trị an, trong thời gian chờ kiểm tra, có một số người ỷ vào thân phận địa vị muốn chen lên trước nhưng đều bị nha dịch bắt đi ra, muốn hối lộ, nha dịch cũng không thèm để ý, trực tiếp đuổi bọn họ xuống vị trí cuối hàng.
Đỗ Hà thầm khen, mặc dù trước mắt còn chưa biết Thứ sử Dương Châu tên là gì, nhưng nhìn cách xử lý của hắn mấy ngày qua, Đỗ Hà càng cảm thấy có thiện cảm với vị Thứ sử chưa biết tên này, thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải tìm hiểu về hắn, nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Lý Thế Dân, đề bạt hắn.
Sau khi tiếp nhận kiểm tra, Đỗ Hà không gặp vấn đề gì, ngông nghênh ra khỏi Dương Châu, xuôi nam tiến về bến thuyền, lên thuyền xuôi nam Giang Nam.
Lần đầu tiên đi thuyền khi đến thế giới này đã gặp kẻ trộm, chuyện này khiến Đỗ Hà rất kiêng kỵ, nhìn những chiếc thương thuyền đang nhiệt tình mời khách, vội vàng né tránh, tìm một chiếc thuyền chở khách bình thường, leo lên trên.
Thuyền chở khách có vẻ chật chội, nhưng phần lớn đều là những thương nhân vân du bốn phương, kiến thức rộng rãi, bọn họ tụ lại một chỗ, cũng không có gì trói buộc, trò chuyện vui vẻ phong thổ các nơi, cũng đặc biệt thích thú, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lúc này thương nhân có khẩu âm phương nam, đột nhiên nói:
- Các ngươi biết Vương Hữu Quân chứ?
Vương Hữu Quân chính là Vương Hi Chi, nhà thư pháp thời Đông Tấn, từng nhiều lần đảm nhiệm thư ký lang, Ninh Viễn tướng quân, Thứ sử Giang Châu, sau làm Hội Kê nội sử, Lĩnh Hữu tướng quân, cho nên được người ta gọi là “Vương Hữu Quân”, “Vương Hội Kê”.
Vương Hi Chi là Thư Thánh, chỉ cần là người yêu thích thư pháp không có ai không biết đến.
Mặc dù thứ hắn học chính là Khải thư, dùng bút tích thực của Nhan Chân Khanh, Tô Thức luyện tập, nhưng mọi người đều rất bội phục hành thư của Vương Hi Chi.
Cho nên lời này vừa nói ra, lập tức khiến Đỗ Hà thích thú, tò mò nhìn người nói chuyện: Đó là một thương nhân rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Rất hiển nhiên, người biết đại danh Thư Thánh cũng không ít, hắn vừa thốt ra, lập tức có người nói tiếp:
- Đông Tấn Thư Thánh, ai không biết?
Thương nhân bình thường thần bí nói:
- Vậy các ngươi cũng biết “Lan Đình Tập Tự” chứ?
Lần này lại hỏi nhiều người, Vương Hi Chi danh truyền thiên hạ, nhưng những người biết “Lan Đình Tập Tự” phần lớn đều là người có nghiên cứu với thư pháp, thương nhân dân chúng bình thường làm sao biết được.
Nhưng thần sắc của Đỗ Hà lại đại động, “Lan Đình Tập Tự” nổi tiếng từ rất lâu rồi, trong lịch sử Trung Quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, có thể nói là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ai mạnh ai yếu, đều không có đáp án chính xác. Nói ví dụ Binh thánh Tôn Vũ, mặc dù hắn được gọi là Binh thánh, nhưng thực chiến rất ít, chưa hẳn mạnh hơn Ngô Khởi, Bạch Khởi, Hàn Tín, huống chi còn có một Khương Tử Nha. Gia Cát Lượng được xưng là thần trí tuệ Trung Quốc, nhưng trên có Quản Trọng, Trương Lương, dưới có Lưu Bá Ôn, Vương Dương Minh, làm gì có ai kém hơn hắn?
Nhưng trong giới thư pháp, địa vị của Vương Hi Chi lại được cổ kim công nhận là Thư Thánh, người giỏi nhất của giới thư pháp, hắn viết “Lan Đình Tập Tự” tức thì được thư gia thời đó công nhận là “đệ nhất thiên hạ hành thư” độc nhất vô nhị, “đệ nhất thiên hạ” trong lịch sử ngàn năm phong phú, địa vị rất cao.
Mị lực của cuốn “Lan Đình Tập Tự” càng làm cho vị hoàng đế Lý Thế Dân điên cuồng, hơn nữa là người hâm mộ số một của Vương Hi Chi.
Trong lịch sử có ghi lại, sau khi Lý Thế Dân tức vị bắt đầu thu thập bản thư pháp của Vương Hi Chi, nhưng vì không có được cuốn “Lan Đình Tập Tự” mà cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng thăm dò được bản thật của cuốn “Lan Đình Tập Tự” đang ở chỗ một vị hòa thượng tên là Biện Tài liền nhiều lần phái người đi đòi lấy, nhưng hòa thượng Biện Tài rút cuộc vẫn thoái thác nói không biết dấu tích thật sự ở đâu. Lý Thế Dân thấy dùng biện pháp mạnh không được, liền đổi sang dùng trí.
Hắn phái giám sát ngự sử Tiêu Dực cải trang thành bộ dạng thư sinh, lừa gạt được “Lan Đình Tập Tự” từ chỗ hòa thượng Biện Tài.
Một vị đế vương, vì cuốn sách quý “Lan Đình Tập Tự” thậm chí không tiếc thủ đoạn đi lừa gạt người khác, có thể thấy được “Lan Đình Tập Tự” có mị lực to lớn thế nào.
Vì vậy, Đỗ Hà hỏi:
- Có phải thiên hạ đệ nhất hành thư mà Vương Hi Chi tiên sinh lưu lại không?
Vị thương nhân cười nói:
- Vẫn là vị tiểu ca này có kiến thức, chính là thiên hạ đệ nhất hành thư đó. Tương truyền “Lan Đình Tập Tự” đã biến mất trong chiến loạn, kỳ thật không phải, trân phẩm thật sự đang nằm trong tay Trí Vĩnh hòa thượng thế tôn thứ bảy của Vương Hi Chi!
Hắn ha ha cười nói:
- Rốt cuộc là thật hay giả ta cũng không rõ, ta cũng chỉ nghe nói.
Hắn nói tùy ý, nhưng Đỗ Hà lại biết rõ, hắn nói rất đúng sự thật, bởi vì hòa thượng Biện Tài chính là đồ đệ của Trí Vĩnh.
Những nhiệm vụ này Hoàng Phủ Hạo Hoa hoàn toàn có thể đảm nhiệm, Ba Vũ Hưng kém hơn, cho nên Đỗ Hà an bài cho hắn một bộ hạ cơ linh, cho hắn sử dụng. Hai người bọn họ một người cơ linh, một người chắc chắn, hỗ trợ lẫn nhau cũng xử lý không ít chuyện.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói về phát hiện của mình :
- Giang Nam có tứ đại gia tộc nổi tiếng uy tín lâu năm: Tô, Trương, Từ, Cố. Trong đó Tô Từ hai đời gia thế kinh thương, phú quan Giang Nam, lũng đoạn sản xuất ngành dệt và thiết khí Giang Nam, còn hai nhà Trương, Cố nhiều thế hệ là văn nhân thế gia, nghe nói tổ tiên năm trăm năm trước đều là trọng thần của Ngô quốc thời kỳ Tam quốc, gia sự lâu đời, đã có lịch sử trên trăm năm! Hiện giờ còn có tứ đại gia tộc mới nổi là Tạ, Vương, Chu, Hạ Lan, những gia tộc này như măng mọc sau mưa, liên tiếp trèo cao, toàn bộ Giang Nam tràn đầy một luồng khí tức văn hóa khác, nghĩa đạo hiếu đạo của thánh nhân Khổng Mạnh có ý nghĩa hết sức quan trọng ở Giang Nam, khiến cho Hạo Hoa cảm giác đây là có người tận lực thôi động Giang Nam phát triển.
Đỗ Hà trầm mặc hồi lâu nói:
- Xem ra địch thủ lần này, thật sự không đơn giản!
Hắn mơ hồ phát giác ra dụng tâm của đối phương, muốn chinh phục nơi nào, nhất định phải chinh phục văn hóa của bọn họ. Bầu không khí của Giang Nam dưới sự cố ý thúc đẩy của người này, trọng nghĩa trọng hiếu, đây là điều kiện tiên quyết để hiếu nghĩa, tín ngưỡng được người đời coi trọng. Khi nhận được hun đúc của tín ngưỡng, tất cả mọi người đương nhiên sẽ sinh ra bất mãn oán giận với người bất hiếu bất nghĩa.
Đây chính là nhược điểm lớn nhất của Lý Thế Dân, hắn là thiên cổ nhất đế, là một minh quân có thể làm cho Đại Đường phồn vinh phú cường, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào che dấu lai lịch bất chính của ngôi vị hoàng đế. Bất kệ biến cố Huyền Vũ môn lúc trước, tình huống hung hiểm cỡ nào, bất đắc dĩ cỡ nào, nhưng thí huynh giết đệ, bức phụ thoái vị, bất hiếu bất nghĩa là sự thật.
Vốn Lý Thế Dân cũng không quá quan tâm đến khu vực Giang Nam này, nếu việc này có người kích động lòng người, dân tâm Giang Nam sẽ hướng về ai, cái này rất khó nói.
Về phần có người thôi động phát triển Giang Nam ở phía sau, Đỗ Hà cũng có lĩnh hội, âm thầm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: Từ xưa đến nay, rãnh trời Trường Giang chính là một cái hào rộng, trong lịch sử những người dựa vào cái hào rộng này sinh tồn không thể đếm được. Thời kỳ Tam quốc có Giang Đông Tôn Ngô, phía sau lại có Đông Tấn co đầu rút cổ Giang Nam, cho dù là hậu kỳ Đường triều cũng có các quốc gia Nam Đường, Nam Tống xem Trường Giang là nơi hiểm yếu đầu tiên, chống cự với địch quân phương bắc, lấy được thành quả rất tốt.
Lực lượng quân sự hiện giờ của Đại Đường có thể nói là cường thịnh, nhưng muốn một lần hành động áp đảo toàn bộ cũng không dễ dàng, nhưng nếu chiếm cứ nơi hiểm yếu Trường Giang, vẫn có hy vọng phân liệt Đại Đường trường tồn.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Có lẽ đây chính là chiến lược kế hoạch đầu tiên trước mắt.
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói tiếp:
- Về chuyện công tử nói, ta đã điều tra được mấy người đức cao vọng trọng ở Giang Nam, chỉ có điều phần lớn những người này đều ẩn giấu vô cùng sâu, ta cũng thấy có mấy người hiềm nghi, nhưng đến nay cũng không có chứng cứ xác thực.
Đỗ Hà cười nói:
- Từ từ sẽ đến, hồ ly cuối cùng sẽ có ngày lộ đuôi, nóng vội ngược lại ăn không hết đậu hũ nóng.
Ba Vũ Hưng cũng báo cáo tin tức mình thăm dò được, hắn đã an bài nhân thủ lẫn vào tất cả đại thương nhân thế gia, bước đầu đã thấy hiệu quả, chỉ có điều vì thời gian lẩn vào không dài, còn chưa đủ lấy lòng tin, tin tức nội tình tìm hiểu được không nhiều lắm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hơn tháng, Đạp Nguyệt Lưu Hương có hiệu quả như vậy, Đỗ Hà đã tương đối hài lòng.
- Đúng rồi......
Ba Vũ Hưng nhớ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Chuyện công tử phân phó ta đã tìm hiểu, Ngụy Tượng sáng mai sẽ được áp giải đến Trường An, hiện giờ đang chuẩn bị rồi.
- Tốt!
Đỗ Hà nghe tin tức này, tinh thần đại chấn nói:
- Hạo Hao, Vũ Hưng các ngươi lập tức sai nhân thủ, hộ tống ven đường. Nếu có người dám can đảm cướp tù, cần phải lưu lại toàn bộ, có thể bắt sống thì nhất định phải bắt sống, cho dù không thể, cũng không thể để bọn chúng còn sống đào thoát. Vũ Hưng, ngươi có võ nghệ tốt nhất, ngày mai ngươi đích thân dẫn đội.
Ba Vũ Hưng lĩnh mệnh nói vâng.
Đỗ Hà lập tức giao một túi Dạ minh châu lại cho Hoàng Phủ Hạo Hoa, kêu hắn xử lý, lại kêu hắn tìm ra viên Dạ minh châu vốn thuộc về đại hiếu tử Tống Tư Thành trả lại cho hắn, sau đó bán toàn bộ số còn lại đi, đổi thành vàng dùng làm đồ dự bị lúc cần thiết sau này. Sau đó lại kêu hắn tiếp tế cho Tống Tư Thành, để vị hiếu tử này có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn với mẫu thân của hắn.
Hắn giao lại tất cả mọi chuyện, tỏ vẻ hôm nay mình sẽ xuôi nam, tiến về Tô Châu xâm nhập điều tra trước, kêu bọn họ có chuyện thì đến Tô Châu tìm hắn.
Ba Vũ Hưng giật mình hỏi:
- Chuyện của Ngụy Tượng, công tử không đi cùng chúng ta sao?
Đỗ Hà ha ha cười nói:
- Chim ưng trưởng thành cuối cùng cũng có ngày giương cánh bay cao, các ngươi hiện giờ đã rất khá rồi, hoàn toàn có thể một mình đảm đương, không cần ta chuyện gì cũng hỏi đến, trách nhiệm này ta giao lại cho ngươi, ta hoàn toàn yên tâm.
Ba Vũ Hưng nghe vậy, thân hình hơi chấn động, hắn vốn là cô nhi nghèo khó, vì được Đỗ Như Hối thu nhận mới có một mái nhà. Hiện giờ hắn lại được Đỗ Hà nhìn trúng, may mắn học được bản lĩnh, có hy vọng trở thành một nhân tài, ân tình này chẳng khác ơn tái tạo, hiện giờ có thể có được Đỗ Hà tin tưởng như vậy, đối với bọn hắn mà nói, thực sự là cổ vũ lớn lao, chỉ cảm thấy cố gắng của mình đã có hồi báo, khắp người như có kình lực.
Sau khi từ biệt Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng, Đỗ Hà trở lại tửu điếm, thu thập hành trang, tính tiền ra khỏi thành.
Đúng như hắn dự đoán, Thứ sử Dương Châu là người rất có trách nhiệm, vì chuyện Từ phủ mất trộm, cửa thành được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, phàm là những người ra khỏi thành đều phải được kiểm tra rất nghiêm túc, cho dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ, sẽ được thê nữ phụ trách kiểm tra.
Bởi vì Dương Châu là trọng trấn phía đông nam, lượng khách qua lại vô cùng khổng lồ, cho nên mới sáng sớm, người chờ đợi ra khỏi thành đã xếp thành một hàng dài. Quan phủ tổ chức nha dịch phụ trách duy trì trị an, trong thời gian chờ kiểm tra, có một số người ỷ vào thân phận địa vị muốn chen lên trước nhưng đều bị nha dịch bắt đi ra, muốn hối lộ, nha dịch cũng không thèm để ý, trực tiếp đuổi bọn họ xuống vị trí cuối hàng.
Đỗ Hà thầm khen, mặc dù trước mắt còn chưa biết Thứ sử Dương Châu tên là gì, nhưng nhìn cách xử lý của hắn mấy ngày qua, Đỗ Hà càng cảm thấy có thiện cảm với vị Thứ sử chưa biết tên này, thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải tìm hiểu về hắn, nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Lý Thế Dân, đề bạt hắn.
Sau khi tiếp nhận kiểm tra, Đỗ Hà không gặp vấn đề gì, ngông nghênh ra khỏi Dương Châu, xuôi nam tiến về bến thuyền, lên thuyền xuôi nam Giang Nam.
Lần đầu tiên đi thuyền khi đến thế giới này đã gặp kẻ trộm, chuyện này khiến Đỗ Hà rất kiêng kỵ, nhìn những chiếc thương thuyền đang nhiệt tình mời khách, vội vàng né tránh, tìm một chiếc thuyền chở khách bình thường, leo lên trên.
Thuyền chở khách có vẻ chật chội, nhưng phần lớn đều là những thương nhân vân du bốn phương, kiến thức rộng rãi, bọn họ tụ lại một chỗ, cũng không có gì trói buộc, trò chuyện vui vẻ phong thổ các nơi, cũng đặc biệt thích thú, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Lúc này thương nhân có khẩu âm phương nam, đột nhiên nói:
- Các ngươi biết Vương Hữu Quân chứ?
Vương Hữu Quân chính là Vương Hi Chi, nhà thư pháp thời Đông Tấn, từng nhiều lần đảm nhiệm thư ký lang, Ninh Viễn tướng quân, Thứ sử Giang Châu, sau làm Hội Kê nội sử, Lĩnh Hữu tướng quân, cho nên được người ta gọi là “Vương Hữu Quân”, “Vương Hội Kê”.
Vương Hi Chi là Thư Thánh, chỉ cần là người yêu thích thư pháp không có ai không biết đến.
Mặc dù thứ hắn học chính là Khải thư, dùng bút tích thực của Nhan Chân Khanh, Tô Thức luyện tập, nhưng mọi người đều rất bội phục hành thư của Vương Hi Chi.
Cho nên lời này vừa nói ra, lập tức khiến Đỗ Hà thích thú, tò mò nhìn người nói chuyện: Đó là một thương nhân rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Rất hiển nhiên, người biết đại danh Thư Thánh cũng không ít, hắn vừa thốt ra, lập tức có người nói tiếp:
- Đông Tấn Thư Thánh, ai không biết?
Thương nhân bình thường thần bí nói:
- Vậy các ngươi cũng biết “Lan Đình Tập Tự” chứ?
Lần này lại hỏi nhiều người, Vương Hi Chi danh truyền thiên hạ, nhưng những người biết “Lan Đình Tập Tự” phần lớn đều là người có nghiên cứu với thư pháp, thương nhân dân chúng bình thường làm sao biết được.
Nhưng thần sắc của Đỗ Hà lại đại động, “Lan Đình Tập Tự” nổi tiếng từ rất lâu rồi, trong lịch sử Trung Quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, có thể nói là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, ai mạnh ai yếu, đều không có đáp án chính xác. Nói ví dụ Binh thánh Tôn Vũ, mặc dù hắn được gọi là Binh thánh, nhưng thực chiến rất ít, chưa hẳn mạnh hơn Ngô Khởi, Bạch Khởi, Hàn Tín, huống chi còn có một Khương Tử Nha. Gia Cát Lượng được xưng là thần trí tuệ Trung Quốc, nhưng trên có Quản Trọng, Trương Lương, dưới có Lưu Bá Ôn, Vương Dương Minh, làm gì có ai kém hơn hắn?
Nhưng trong giới thư pháp, địa vị của Vương Hi Chi lại được cổ kim công nhận là Thư Thánh, người giỏi nhất của giới thư pháp, hắn viết “Lan Đình Tập Tự” tức thì được thư gia thời đó công nhận là “đệ nhất thiên hạ hành thư” độc nhất vô nhị, “đệ nhất thiên hạ” trong lịch sử ngàn năm phong phú, địa vị rất cao.
Mị lực của cuốn “Lan Đình Tập Tự” càng làm cho vị hoàng đế Lý Thế Dân điên cuồng, hơn nữa là người hâm mộ số một của Vương Hi Chi.
Trong lịch sử có ghi lại, sau khi Lý Thế Dân tức vị bắt đầu thu thập bản thư pháp của Vương Hi Chi, nhưng vì không có được cuốn “Lan Đình Tập Tự” mà cảm thấy tiếc nuối, cuối cùng thăm dò được bản thật của cuốn “Lan Đình Tập Tự” đang ở chỗ một vị hòa thượng tên là Biện Tài liền nhiều lần phái người đi đòi lấy, nhưng hòa thượng Biện Tài rút cuộc vẫn thoái thác nói không biết dấu tích thật sự ở đâu. Lý Thế Dân thấy dùng biện pháp mạnh không được, liền đổi sang dùng trí.
Hắn phái giám sát ngự sử Tiêu Dực cải trang thành bộ dạng thư sinh, lừa gạt được “Lan Đình Tập Tự” từ chỗ hòa thượng Biện Tài.
Một vị đế vương, vì cuốn sách quý “Lan Đình Tập Tự” thậm chí không tiếc thủ đoạn đi lừa gạt người khác, có thể thấy được “Lan Đình Tập Tự” có mị lực to lớn thế nào.
Vì vậy, Đỗ Hà hỏi:
- Có phải thiên hạ đệ nhất hành thư mà Vương Hi Chi tiên sinh lưu lại không?
Vị thương nhân cười nói:
- Vẫn là vị tiểu ca này có kiến thức, chính là thiên hạ đệ nhất hành thư đó. Tương truyền “Lan Đình Tập Tự” đã biến mất trong chiến loạn, kỳ thật không phải, trân phẩm thật sự đang nằm trong tay Trí Vĩnh hòa thượng thế tôn thứ bảy của Vương Hi Chi!
Hắn ha ha cười nói:
- Rốt cuộc là thật hay giả ta cũng không rõ, ta cũng chỉ nghe nói.
Hắn nói tùy ý, nhưng Đỗ Hà lại biết rõ, hắn nói rất đúng sự thật, bởi vì hòa thượng Biện Tài chính là đồ đệ của Trí Vĩnh.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại