Đại Đường Đạo Soái
Chương 305: Sát cơ trong đêm
- Trốn!
Lời nói của Đỗ Hà khiến Lý Dật Phong khẽ giật mình, ngây người hồi lâu, thời gian hắn ở cạnh Đỗ Hà không dài, nhưng cách xử sự của Đỗ Hà rất có lực tương tác, rất dễ khiến người ta sản sinh tín nhiệm, tin tưởng lời nói của hắn.
Đây là mị lực đặc biệt của Đỗ Hà.
Lý Dật Phong cũng chịu ảnh hưởng của cảm giác tín nhiệm này, cảm thấy Đỗ Hà là một hào kiệt chân chính mang khát vọng rộng lớn, nhất là lúc Đỗ Hà xuất hiện trước người hắn, che chắn mũi tên cho hắn, hắn đã tự nói với mình, hắn nhất định phải kết giao với người bằng hữu này.
Lý Dật Phong thấy võ nghệ của Đỗ Hà không thua kém mình, vốn định kêu hai người liên thủ, cùng xông vào buồng nhỏ trên thuyền, giải cứu những người bị nạn, nhưng Đỗ Hà lại khuyên bảo hắn nhảy xuống biển chạy trốn?
Lần này Đỗ Hà thật sự khiến hắn ngây dại, tất cả ấn tượng tốt đẹp ban đầu đều biến mất sạch sẽ.
Hắn gạt cánh tay Đỗ Hà, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chạy trốn thì tự trốn đi. Lý Dật Phong ta không làm rùa đen rút đầu.
Hắn tức giận bất bình nói:
- Uổng công ta xem ngươi là một hào kiệt, xem như ta mắt mù rồi, đường đường là một trang nam nhi có võ nghệ, lại có thể ngồi nhìn kẻ trộm cướp làm xằng làm bậy mà chẳng quan tâm! Như vậy khổ luyện mười mấy năm còn ý nghĩa gì nữa.
Đỗ Hà dở khóc dở cười, cũng biết hắn hiểu lầm ý tứ của mình, làm sao mình lại không muốn cứu người vô tội trên thuyền? Chỉ có điều chỉ dựa vào hai người bọn họ làm sao mà cứu được?
Thương thuyền rất lớn, trọn vẹn có thể dung nạp hơn sáu trăm người. Căn cứ vào nhân số lên thuyền, chiếc thuyền này sơ bộ đã chở hơn 300 người. Kẻ trộm có thể lặng lẽ khống chế còn thuyền, không bị phát giác, ít nhất cần có thực lực trên một nửa mới được, chỉ có như thế mới có thể tự do vận chuyển con thuyền này.
Cũng tức là nói kẻ trộm phải giết không phải chỉ là mười một tên trong đó, còn có rất nhiều tên đang khống chế những người khác trong buồng nhỏ trên thuyền. Bọn bắt cóc thổ phỉ này vốn có thủ đoạn rất ác độc, nếu phát hiện khó có thể đối phó, tất cả người vô tội trên tàu đều sẽ trở thành con tin của bọn chúng.
Đến lúc đó dùng con tin áp chế, ý đồ cá chết lưới rách, lại sợ ném chuột vỡ bình, sẽ phải xử lý như thế nào?
Với thủ đoạn liều mạng của bọn chúng, còn trông cậy có thể có một trận chiến quang minh chính đại sao?
Đỗ Hà tự thấy không làm được, gặp loại tình huống này, giống như hắn bị quản chế, chi bằng lý trí né tránh, làm bộ nhảy xuống biển bỏ trốn, đợi màn đêm buông xuống, lợi dụng ưu thế của bọn hắn, lặng lẽ lên thuyền đảo khách thành chủ, hoàn toàn có thể một mẻ hốt gọn tướng địch.
Đỗ Hà cơ trí hơn người, trong nháy mắt phân tích tình huống, đưa ra quyết sách sáng suốt nhất.
Nhưng hiển nhiên Lý Dật Phong không thể hiểu được dụng ý của hắn, ngược lại giận tím mặt, tức giận đến cực điểm, chỉ hận không thể dùng kiếm bổ tới, chém Đỗ Hà thành hai mảnh.
Đỗ Hà đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy từ trên buồng nhỏ trên thuyền vọt tới hơn hai mươi người, tất cả đều hung thần ác sát, tay cầm bổ đao sáng long lanh, áp giải năm sáu hài nhi và phụ nữ lên boong thuyền.
Tên đầu lĩnh khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, Hoàn Thủ Đao trong tay đang nhỏ giọt máu, trên đao tựa hồ đã có oan hồn. Hắn nhìn số thi thể xung quanh, dữ tợn cười nói:
- Đám khốn khiếp các ngươi muốn ngăn cản chuyện của bổn đại gia, giỏi lắm? Thức thời thì thả binh khí trong tay ra, bằng không thì đừng trách lưỡi đao của ta vô tình.
Đỗ Hà đã không có cách nào giải thích với Lý Dật Phong, chỉ mong hắn có thể giữ được tính mạng, hắn biết rõ trong tình hình này, càng biểu hiện coi thường tính mạng, càng có thể bảo vệ an nguy cho con tin, liền cười dài nói:
- Đỗ Tường ta từ nhỏ đã rời nhà, cơ khổ không nơi nương tựa, sống chết của bọn họ có liên quan gì đến ta?
Nói xong, thân hình chớp động, lao xuống biển rộng mênh mông.
Trước mắt chỉ có thể lui một bước, mới có thể có cơ hội chiến đấu, về phần Lý Dật Phong cũng chỉ có thể tự cầu cho hắn nhiều phúc. Tên gia hỏa này rất trọng nghĩa, đáng để kết giao, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn có thể sống sót.
Thấy Đỗ Hà nhảy xuống biển chạy trốn, Lý Dật Phong tức giận đến mức thân hình phát run.
Tên đầu lĩnh kia cũng không ngờ Đỗ Hà lại làm như vậy, không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn, nhe răng cười, thầm nghĩ:
- Biển rộng mênh mông, lại là mùa đông. Ta không tin, không có nước ngọt và đồ ăn, trong điều kiện lạnh giá như vậy, thực sự có người sống được trên biển.
Hắn lại liếc mắt nhìn Lý Dật Phong quát:
- Rút cuộc ngươi có đầu hàng hay không!
Lý Dật Phong rơi vào thế khó xử, nếu đầu hàng sợ rằng mình lành ít dữ nhiều, nhưng nếu không đầu hàng những người trước mắt….
Đầu lĩnh thấy Lý Dật Phong âm tình bất định, gầm lên một tiếng, giơ tay chém xuống, cái đầu của một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi bay ra, máu tươi phụt ra lênh láng.
Một phu nhân kinh hãi hét lên, cố gắng giãy dụa, giống như một con bò tót điên cuồng lao về phía tên đầu lĩnh.
Tên đầu lĩnh hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn chết!
Hắn còn chưa dứt lời, Hoàn Thủ Đao đã hung hăng cắm vào lồng ngực phu nhân.
Mùi máu tươi nhất thời nồng nặc.
Lý Dật Phong cũng hiểu rằng chuyện hôm nay, chỉ có tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau đó tìm cách, hung hăng liếc nhìn tên đầu lĩnh, hoàn toàn không cam lòng, vứt trường kiếm xuống boong thuyền, thúc thủ chịu trói.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng nhô lên cao, chiếu sáng mặt biển.
Gió bấc gào thét!
Đỗ Hà run rẩy đông lạnh đến mức bờ môi tím tái, nhô đầu ra mặt nước. Hiện giờ chính là mùa đông, nước biển lạnh thấu xương, khiến người ta không thể chịu được. Hắn vẫn ẩn thân ở đuôi thuyền, chỗ này vừa vặn là góc chết, với cấu tạo của thuyền tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn.
Bên phải thuyền có treo một con thuyền nhỏ, ứng phó khi bức thiết. Đỗ Hà cố gắng rướn người, giang hai tay túm lấy con thuyền nhỏ.
Hắn vốn có khinh công cái thế, loại chuyện này dễ như trở bàn tay, hắn giống như một con chim mới mọc cánh, trong nháy mắt nhảy lên con thuyền nhỏ.
Trên biển xác thực rất lạnh, nhưng Đỗ Hà sớm thành thói quen, hơn nữa ở trong nước có thể tránh gió biển rét thấu xương, nhưng vừa ra khỏi mặt nước, lại bị gió biển thổi tới, lạnh tê tái, thầm nghĩ:
- Bọn khốn khiếp này dám để thiếu gia chịu khổ, đợi lát nữa ta sẽ trừng trị các ngươi.
Hắn vội vàng cởi y phục trên người, vắt khô quần áo lót, mặc lại. Quần áo ướt còn lạnh hơn không mặc, nếu không phải còn chút liêm sỉ, hắn đã cởi sạch rồi, miệng ngậm Đường đao, đeo túi phi đao bên hông, chín cây phi đao dưới ánh trăng lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Đỗ Hà tập trung tư tưởng yên lặng lắng nghe, ngoại trừ gió biển gào thét, xung quanh không còn tiếng vang gì nữa, nghĩ ra cũng đúng, bây giờ là giữa mùa đông, không phải quân đội chính quy, một đám cường đạo làm gì mạo hiểm canh gác bên ngoài gió biển lạnh thấu xương như vậy. Huống chi, nơi này là biển rộng mênh mông, căn bản không có địch đột kích.
Đỗ Hà bám theo chiếc dây thừng, nhảy lên boong thuyền, thấy xung quanh không có người, nhẹ chân lách mình vào buồng nhỏ trên thuyền, trong khoang thuyền chỉ có một ngọn đèn tản ra hào quang yếu ớt, không có người qua lại.
Đỗ Hà lặng lẽ đi tới gian phòng của mình, bất ngờ nghe thấy bên trong có tiếng ngáy ngủ, trong lòng mơ hồ đoán ra thủ đoạn của đối phương, tất nhiên là cải trang thành tạp công, lái thuyền trước, vừa đến biển cả mênh mông trên biển, lập tức lộ bộ mặt thật, đảo khách thành chủ.
Gian phòng trong khoang thuyền không có khóa, Đỗ Hà dễ dàng sờ soạng đi vào, trong bóng tối lờ mờ nhìn thấy một bóng người ngủ say trên giường, tiếng ngáy của hắn chỉ phương hướng chính xác chính xác cho Đỗ Hà, Đỗ Hà thò tay bịt miệng hắn lại, đồng thời Đường đao xẹt qua cổ hắn, cắt cổ họng hắn.
Sau đó quang minh chính đại tìm hộp quẹt, đốt ngọn đèn.trên bàn
Hán tử nằm trên giường là một người nhỏ gầy, hai mắt trợn trừng như muốn xem xem là ai giết mình, yết hầu bị cắt, máu tươi rơi vãi chảy xuống.
Đỗ Hà ở trên biển đã nghe thấy hư thật trên thuyền, mặc dù không tận mắt nhìn thấy sự hung ác của nhóm người này nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng cũng biết bọn chúng đáng hận thế nào, vì vậy lúc này hắn hạ thủ rất độc ác, hoàn toàn không lưu tình.
Hắn lục lọi trong tủ lấy ra bọc đồ của mình, trong đó đã bị ai đó làm rối loạn, có dấu vết bị lục lọi, tiền bạc bên trong hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại quần áo và huyền thiết yêu bài. Tại sao bọn chúng lại để huyền thiết yêu bài lại, chắc vì đối phương không nhận ra, chỉ xem nó như một khối sắt bình thường.
Hắn chú ý tới một cái túi khác bên trong tủ, hiếu kỳ cầm lên, chiếc túi có vẻ rất nặng, hơn nữa còn phát ra tiếng lục cục, không khỏi mỉm cười, hắn có thể nghe ra đó là thanh âm ngân lượng va chạm với nhau.
Đỗ Hà mở ra, ngoại trừ số bạc của mình, còn có thêm kha khá ngân lượng nữa.
Lãi to rồi, Đỗ Hà mỉm cười, thu hết vào trong túi, lập tức thay quần áo sạch sẽ, dập tắt ngọn đèn, âm hàn nghiêm mặt tiến vào gian phòng của từng tên trộm, tiễn bọn chúng vào giấc ngủ thiên thu.
Từng bước từng bước, hơn hai mươi gian phòng đều được hắn dạo qua một lượt.
Trong khoang thuyền đã không còn nghe thấy bất cứ tiếng ngáy nào nữa, thay vào đó là mùi máu tươi nồng nạc.
Đỗ Hà đi đến chỗ cầu thang sâu trong khoang thuyền, đi lên hay xuống, Đỗ Hà do dự, bỗng nhiên nghe thấy phía trên có bước chân tuần tra, lựa chọn đi xuống.
Chỉ cần là lão đại không thể không ngồi chủ vị, giống như tù binh không thể không bị nhốt dưới tầng thấp nhất, chỉ có bảo đảm con tin an toàn, hắn có thể chính thức buông tay đại sát, bằng không sẽ giống như Lý Dật Phong, lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Lời nói của Đỗ Hà khiến Lý Dật Phong khẽ giật mình, ngây người hồi lâu, thời gian hắn ở cạnh Đỗ Hà không dài, nhưng cách xử sự của Đỗ Hà rất có lực tương tác, rất dễ khiến người ta sản sinh tín nhiệm, tin tưởng lời nói của hắn.
Đây là mị lực đặc biệt của Đỗ Hà.
Lý Dật Phong cũng chịu ảnh hưởng của cảm giác tín nhiệm này, cảm thấy Đỗ Hà là một hào kiệt chân chính mang khát vọng rộng lớn, nhất là lúc Đỗ Hà xuất hiện trước người hắn, che chắn mũi tên cho hắn, hắn đã tự nói với mình, hắn nhất định phải kết giao với người bằng hữu này.
Lý Dật Phong thấy võ nghệ của Đỗ Hà không thua kém mình, vốn định kêu hai người liên thủ, cùng xông vào buồng nhỏ trên thuyền, giải cứu những người bị nạn, nhưng Đỗ Hà lại khuyên bảo hắn nhảy xuống biển chạy trốn?
Lần này Đỗ Hà thật sự khiến hắn ngây dại, tất cả ấn tượng tốt đẹp ban đầu đều biến mất sạch sẽ.
Hắn gạt cánh tay Đỗ Hà, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn chạy trốn thì tự trốn đi. Lý Dật Phong ta không làm rùa đen rút đầu.
Hắn tức giận bất bình nói:
- Uổng công ta xem ngươi là một hào kiệt, xem như ta mắt mù rồi, đường đường là một trang nam nhi có võ nghệ, lại có thể ngồi nhìn kẻ trộm cướp làm xằng làm bậy mà chẳng quan tâm! Như vậy khổ luyện mười mấy năm còn ý nghĩa gì nữa.
Đỗ Hà dở khóc dở cười, cũng biết hắn hiểu lầm ý tứ của mình, làm sao mình lại không muốn cứu người vô tội trên thuyền? Chỉ có điều chỉ dựa vào hai người bọn họ làm sao mà cứu được?
Thương thuyền rất lớn, trọn vẹn có thể dung nạp hơn sáu trăm người. Căn cứ vào nhân số lên thuyền, chiếc thuyền này sơ bộ đã chở hơn 300 người. Kẻ trộm có thể lặng lẽ khống chế còn thuyền, không bị phát giác, ít nhất cần có thực lực trên một nửa mới được, chỉ có như thế mới có thể tự do vận chuyển con thuyền này.
Cũng tức là nói kẻ trộm phải giết không phải chỉ là mười một tên trong đó, còn có rất nhiều tên đang khống chế những người khác trong buồng nhỏ trên thuyền. Bọn bắt cóc thổ phỉ này vốn có thủ đoạn rất ác độc, nếu phát hiện khó có thể đối phó, tất cả người vô tội trên tàu đều sẽ trở thành con tin của bọn chúng.
Đến lúc đó dùng con tin áp chế, ý đồ cá chết lưới rách, lại sợ ném chuột vỡ bình, sẽ phải xử lý như thế nào?
Với thủ đoạn liều mạng của bọn chúng, còn trông cậy có thể có một trận chiến quang minh chính đại sao?
Đỗ Hà tự thấy không làm được, gặp loại tình huống này, giống như hắn bị quản chế, chi bằng lý trí né tránh, làm bộ nhảy xuống biển bỏ trốn, đợi màn đêm buông xuống, lợi dụng ưu thế của bọn hắn, lặng lẽ lên thuyền đảo khách thành chủ, hoàn toàn có thể một mẻ hốt gọn tướng địch.
Đỗ Hà cơ trí hơn người, trong nháy mắt phân tích tình huống, đưa ra quyết sách sáng suốt nhất.
Nhưng hiển nhiên Lý Dật Phong không thể hiểu được dụng ý của hắn, ngược lại giận tím mặt, tức giận đến cực điểm, chỉ hận không thể dùng kiếm bổ tới, chém Đỗ Hà thành hai mảnh.
Đỗ Hà đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy từ trên buồng nhỏ trên thuyền vọt tới hơn hai mươi người, tất cả đều hung thần ác sát, tay cầm bổ đao sáng long lanh, áp giải năm sáu hài nhi và phụ nữ lên boong thuyền.
Tên đầu lĩnh khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn, Hoàn Thủ Đao trong tay đang nhỏ giọt máu, trên đao tựa hồ đã có oan hồn. Hắn nhìn số thi thể xung quanh, dữ tợn cười nói:
- Đám khốn khiếp các ngươi muốn ngăn cản chuyện của bổn đại gia, giỏi lắm? Thức thời thì thả binh khí trong tay ra, bằng không thì đừng trách lưỡi đao của ta vô tình.
Đỗ Hà đã không có cách nào giải thích với Lý Dật Phong, chỉ mong hắn có thể giữ được tính mạng, hắn biết rõ trong tình hình này, càng biểu hiện coi thường tính mạng, càng có thể bảo vệ an nguy cho con tin, liền cười dài nói:
- Đỗ Tường ta từ nhỏ đã rời nhà, cơ khổ không nơi nương tựa, sống chết của bọn họ có liên quan gì đến ta?
Nói xong, thân hình chớp động, lao xuống biển rộng mênh mông.
Trước mắt chỉ có thể lui một bước, mới có thể có cơ hội chiến đấu, về phần Lý Dật Phong cũng chỉ có thể tự cầu cho hắn nhiều phúc. Tên gia hỏa này rất trọng nghĩa, đáng để kết giao, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn có thể sống sót.
Thấy Đỗ Hà nhảy xuống biển chạy trốn, Lý Dật Phong tức giận đến mức thân hình phát run.
Tên đầu lĩnh kia cũng không ngờ Đỗ Hà lại làm như vậy, không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn, nhe răng cười, thầm nghĩ:
- Biển rộng mênh mông, lại là mùa đông. Ta không tin, không có nước ngọt và đồ ăn, trong điều kiện lạnh giá như vậy, thực sự có người sống được trên biển.
Hắn lại liếc mắt nhìn Lý Dật Phong quát:
- Rút cuộc ngươi có đầu hàng hay không!
Lý Dật Phong rơi vào thế khó xử, nếu đầu hàng sợ rằng mình lành ít dữ nhiều, nhưng nếu không đầu hàng những người trước mắt….
Đầu lĩnh thấy Lý Dật Phong âm tình bất định, gầm lên một tiếng, giơ tay chém xuống, cái đầu của một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi bay ra, máu tươi phụt ra lênh láng.
Một phu nhân kinh hãi hét lên, cố gắng giãy dụa, giống như một con bò tót điên cuồng lao về phía tên đầu lĩnh.
Tên đầu lĩnh hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn chết!
Hắn còn chưa dứt lời, Hoàn Thủ Đao đã hung hăng cắm vào lồng ngực phu nhân.
Mùi máu tươi nhất thời nồng nặc.
Lý Dật Phong cũng hiểu rằng chuyện hôm nay, chỉ có tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau đó tìm cách, hung hăng liếc nhìn tên đầu lĩnh, hoàn toàn không cam lòng, vứt trường kiếm xuống boong thuyền, thúc thủ chịu trói.
Màn đêm buông xuống, mặt trăng nhô lên cao, chiếu sáng mặt biển.
Gió bấc gào thét!
Đỗ Hà run rẩy đông lạnh đến mức bờ môi tím tái, nhô đầu ra mặt nước. Hiện giờ chính là mùa đông, nước biển lạnh thấu xương, khiến người ta không thể chịu được. Hắn vẫn ẩn thân ở đuôi thuyền, chỗ này vừa vặn là góc chết, với cấu tạo của thuyền tuyệt đối không thể phát hiện ra hắn.
Bên phải thuyền có treo một con thuyền nhỏ, ứng phó khi bức thiết. Đỗ Hà cố gắng rướn người, giang hai tay túm lấy con thuyền nhỏ.
Hắn vốn có khinh công cái thế, loại chuyện này dễ như trở bàn tay, hắn giống như một con chim mới mọc cánh, trong nháy mắt nhảy lên con thuyền nhỏ.
Trên biển xác thực rất lạnh, nhưng Đỗ Hà sớm thành thói quen, hơn nữa ở trong nước có thể tránh gió biển rét thấu xương, nhưng vừa ra khỏi mặt nước, lại bị gió biển thổi tới, lạnh tê tái, thầm nghĩ:
- Bọn khốn khiếp này dám để thiếu gia chịu khổ, đợi lát nữa ta sẽ trừng trị các ngươi.
Hắn vội vàng cởi y phục trên người, vắt khô quần áo lót, mặc lại. Quần áo ướt còn lạnh hơn không mặc, nếu không phải còn chút liêm sỉ, hắn đã cởi sạch rồi, miệng ngậm Đường đao, đeo túi phi đao bên hông, chín cây phi đao dưới ánh trăng lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Đỗ Hà tập trung tư tưởng yên lặng lắng nghe, ngoại trừ gió biển gào thét, xung quanh không còn tiếng vang gì nữa, nghĩ ra cũng đúng, bây giờ là giữa mùa đông, không phải quân đội chính quy, một đám cường đạo làm gì mạo hiểm canh gác bên ngoài gió biển lạnh thấu xương như vậy. Huống chi, nơi này là biển rộng mênh mông, căn bản không có địch đột kích.
Đỗ Hà bám theo chiếc dây thừng, nhảy lên boong thuyền, thấy xung quanh không có người, nhẹ chân lách mình vào buồng nhỏ trên thuyền, trong khoang thuyền chỉ có một ngọn đèn tản ra hào quang yếu ớt, không có người qua lại.
Đỗ Hà lặng lẽ đi tới gian phòng của mình, bất ngờ nghe thấy bên trong có tiếng ngáy ngủ, trong lòng mơ hồ đoán ra thủ đoạn của đối phương, tất nhiên là cải trang thành tạp công, lái thuyền trước, vừa đến biển cả mênh mông trên biển, lập tức lộ bộ mặt thật, đảo khách thành chủ.
Gian phòng trong khoang thuyền không có khóa, Đỗ Hà dễ dàng sờ soạng đi vào, trong bóng tối lờ mờ nhìn thấy một bóng người ngủ say trên giường, tiếng ngáy của hắn chỉ phương hướng chính xác chính xác cho Đỗ Hà, Đỗ Hà thò tay bịt miệng hắn lại, đồng thời Đường đao xẹt qua cổ hắn, cắt cổ họng hắn.
Sau đó quang minh chính đại tìm hộp quẹt, đốt ngọn đèn.trên bàn
Hán tử nằm trên giường là một người nhỏ gầy, hai mắt trợn trừng như muốn xem xem là ai giết mình, yết hầu bị cắt, máu tươi rơi vãi chảy xuống.
Đỗ Hà ở trên biển đã nghe thấy hư thật trên thuyền, mặc dù không tận mắt nhìn thấy sự hung ác của nhóm người này nhưng chỉ dựa vào tưởng tượng cũng biết bọn chúng đáng hận thế nào, vì vậy lúc này hắn hạ thủ rất độc ác, hoàn toàn không lưu tình.
Hắn lục lọi trong tủ lấy ra bọc đồ của mình, trong đó đã bị ai đó làm rối loạn, có dấu vết bị lục lọi, tiền bạc bên trong hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại quần áo và huyền thiết yêu bài. Tại sao bọn chúng lại để huyền thiết yêu bài lại, chắc vì đối phương không nhận ra, chỉ xem nó như một khối sắt bình thường.
Hắn chú ý tới một cái túi khác bên trong tủ, hiếu kỳ cầm lên, chiếc túi có vẻ rất nặng, hơn nữa còn phát ra tiếng lục cục, không khỏi mỉm cười, hắn có thể nghe ra đó là thanh âm ngân lượng va chạm với nhau.
Đỗ Hà mở ra, ngoại trừ số bạc của mình, còn có thêm kha khá ngân lượng nữa.
Lãi to rồi, Đỗ Hà mỉm cười, thu hết vào trong túi, lập tức thay quần áo sạch sẽ, dập tắt ngọn đèn, âm hàn nghiêm mặt tiến vào gian phòng của từng tên trộm, tiễn bọn chúng vào giấc ngủ thiên thu.
Từng bước từng bước, hơn hai mươi gian phòng đều được hắn dạo qua một lượt.
Trong khoang thuyền đã không còn nghe thấy bất cứ tiếng ngáy nào nữa, thay vào đó là mùi máu tươi nồng nạc.
Đỗ Hà đi đến chỗ cầu thang sâu trong khoang thuyền, đi lên hay xuống, Đỗ Hà do dự, bỗng nhiên nghe thấy phía trên có bước chân tuần tra, lựa chọn đi xuống.
Chỉ cần là lão đại không thể không ngồi chủ vị, giống như tù binh không thể không bị nhốt dưới tầng thấp nhất, chỉ có bảo đảm con tin an toàn, hắn có thể chính thức buông tay đại sát, bằng không sẽ giống như Lý Dật Phong, lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại