Đại Đường Đạo Soái
Chương 227: Đấu một trận với Hầu Quân Tập
Đỗ Hà nghe xong nguyên do, cũng hiểu được cố kỵ của phụ thân và Phòng thúc phụ, càng cảm thấy khâm phục tâm tình của bọn họ.
Hắn là người đời sau, ở thời đại này không ai hiểu nguy hại do đại thần kết đảng chuyên quyền mang đến như hắn.
Thất bại của Đường triều nằm ở thời kỳ Đường Huyền Tông, mà nguyên do lớn nhất chính là Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung kết bè kết cánh, không ngừng bài trừ dị kỷ, khiến cho trong triều không thể dùng người tài ba, chính trị hôn ám, dẫn đến loạn An Lộc Sơn nổi tiếng trong lịch sử, mở ra trang sử thảm bại của thịnh Đường.
Thời kỳ hậu Đường, vì Đường Vũ Tông xuất hiện, hắn rầm rộ cải cách, làm cho Đường triều có có thể xoay chuyển, nhưng vì tranh chấp của Ngưu Lý đảng, làm sâu sắc nguy cơ thống trị của hậu kỳ Đường triều, khiến cho Đường triều khó có thể phục hưng.
Có thể thấy được kéo bè kết phái trên triều đình đối với một quốc gia mà nói là chuyện đáng sợ như thế nào.
Sỡ dĩ sơ Đường cường đại, chỉ vì không khí chính trị được khai sáng. Lý Thế Dân rộng rãi rộng lượng, khoan hồng đối đãi với người khác, hơn nữa rất biết mình biết ta. Hắn biết thống trị rất nhiều sự vụ trong thiên hạ, tất cả đều do hắn độc đoán, không thể tránh khỏi xuất hiện sai lầm. Bởi vậy, hắn khiêm tốn tiếp nhận khuyên bảo, phàm là những chuyện đại sự quan trọng, nhất định phải trải qua thương lượng của quan lại, Tể tướng. Hắn sợ mọi người không dám nói thật, thường xuyên cổ vũ bọn họ nói ra, hơn nữa còn trọng thưởng người có gan nói thật. Chính vì vậy trong tập đoàn thống trị của năm Trinh Quán xuất hiện một loại không khí “Dân chủ” nồng hậu và rất nhiều đại thần dám nói thẳng, nói thật. Cũng bởi vậy trong triều mới vô đảng vô phái, toàn bộ đại thần chỉ có chính kiến giống nhau hay không giống nhau, chứ không có đảng phái.
Hầu Quân Tập tính cách kiêu ngạo, luôn xem mình là trung tâm, chính là loại tướng lĩnh dễ dàng tập kết đảng phái. Nếu hắn làm tướng, bất luận hữu ý hay vô ý, nhất định sẽ uy hiếp đến triều cương trong sáng hiện giờ của Đại Đường.
Hầu Quân Tập có tài hoa của Tể tướng, nhưng không có được khí độ của Tể tướng, cho nên không thể làm tướng!
Đây mới là ý tứ chân chính của Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối, chỉ có điều đến miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói thành Hầu Quân Tập không có đủ công tích.
Việc này vốn ít người biết, Hầu Quân Tập lại càng không cách nào biết được nguyên do chân chính bên trong.
- Đỗ tướng quân hiểu biết về Cao Xương như vậy, hiển nhiên từng tốn một phen công phu. Bệ Hạ, Vệ Công, Anh Công cũng thường xuyên khen ngợi ngươi có phong độ của một đại tướng, danh tướng, chi bằng ngươi hãy đảm nhiệm vị trí đại tướng tiên phong này?
Hắn nhiệt tình cười nói.
Trong mắt Hầu Quân Tập hiện lên sát ý mãnh liệt, hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ bên trong hắn.
Người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng Đỗ Hà đã được Như Hối nhắc nhở, trong thoáng chốc nhìn ra vấn đề.
- Rút cuộc mình có nên nhận hay không?
Đỗ Hà tự hỏi mình, âm thầm tính toán, suy nghĩ chuyển động, phân tích lợi hại. Sau khi suy nghĩ kỹ càng liền tiến ra, cao giọng nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Thật ra đối với mệnh lệnh của Hầu Quân Tập, Đỗ Hà tiếp nhận cũng được, không tiếp nhận cũng không sao.
Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, kinh nghiệm đánh giặc không đủ, lại chưa quen với cuộc sống ở đại mạc, Hầu Quân Tập không có lý do gì ép buộc hắn tiếp nhận mệnh lệnh này.
Cho dù hắn là Thống soái tam quân, cũng không thể truyền đạt mệnh lệnh lung tung.
Nhưng Đỗ Hà dứt khoát tiếp nhận. Hắn phản ứng cực nhanh, tâm tư lại kín đáo, hắn thấy Hầu Quân Tập đùa giỡn như vậy, lập tức minh bạch dụng ý của đối phương: Đây là đối phương đang lợi dụng mình tuổi trẻ nhiệt tình, cố ý làm bộ rất coi trọng mình, ủy thác trọng trách cho mình.
Cho rằng lịch duyệt của mình không đủ, rất dễ bị mê hoặc, từ đó tiếp nhận nhiệm vụ này, mục đích chính là đùa giỡn khiến mình không chịu nổi, bởi vì bên ngoài Ngọc Môn Quan chính là sa mạc lớn hoang vu, kéo dài miên man không dứt, khắp nơi chỉ nhìn thấy ảo ảnh hư vô mờ mịt, hoàn cảnh tự nhiên vô cùng ác liệt.
Đỗ Hà chưa bao giờ đảm đương việc gì, chỉ là một người mới tham gia chiến dịch. Hầu Quân Tập ủy thác trọng trách như vậy, mục đích như thế nào không cần nói cũng biết. Đây không phải xem hắn như trò cười, tính toán làm cho hắn bị lạc ở sa mạc lớn.
Nếu mình là người mở đường lại lạc đường, chuyện này truyền ra không phải là dễ nghe bình thường.
Mấu chốt nhất chính là hoang mạc rộng lớn vô biên này lại không có ai quản lý, ngoại trừ nguy hại của hoàn cảnh tự nhiên, cũng không có uy hiếp gì nữa, cho nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hầu Quân Tập cũng không có lá gan đi ngang nhiên chịu chết như vậy.
Nếu phát giác ra ý đồ của Hầu Quân Tập, theo lý nên cự tuyệt mới đúng, nhưng Đỗ Hà lại không, ngược lại đồng ý ngay lập tức.
Hắn đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình: Hầu Quân Tập lòng dạ hẹp hòi, nhưng thực sự không phải hạng tiểu nhân. Hắn muốn đối phó mình, chỉ cần quang minh chính đại tìm phiền phức cho mình là được, chứ không cần âm thầm động thủ.
Hạt gạo đã muốn kết hạt , cho dù lúc này mình cự tuyệt yêu cầu của hắn, né tránh kiếp nạn này, hắn vẫn sẽ nghĩ cách khác đến làm khó dễ, đến khi mình không chịu nổi. Nếu như vậy, chi bằng tiếp nhận, chạy đến đại quân phía trước thật xa, để hắn không thể nào xuống tay với mình.
Không phải chỉ là sa mạc lớn sao, mình có gì phải sợ? Đương nhiên chạy trốn cũng không phải nhân tố chủ yếu, mấu chốt vẫn là Đỗ Hà nhận mệnh lệnh của Lý Thế Dân, cùng với năm ngàn kỵ mã dưới trướng cùng chịu sự điều động của Hầu Quân Tập, trên danh nghĩa Hầu Quân Tập là Thống soái chỉ huy của quân kỵ mã. Một khi ở trong quân doanh, hắn sẽ chịu sự trói buộc của Hầu Quân Tập. Nếu đã bị Hầu Quân Tập quản chế, dưới loại tình huống này, hắn sẽ giống như mãnh hổ bị giam cầm, chịu trói buộc. Hầu Quân Tập kêu bọn họ đánh ai, bọn họ liền đánh người đó, không kêu bọn họ đánh, bọn họ cũng không có bất cứ công tích gì, căn bản cũng không thể thi triển, như vậy thật sự rất bị động.
Cho nên lúc này Đỗ Hà mới bình tĩnh lý trí lựa chọn đảm nhiệm vị trí quân tiên phong, chỉ cần rời xa Hầu Quân Tập, rời xa đại quân, là hắn có thể tự do hành động. Có một câu nói rất đúng: “Tướng ở bên ngoài, không phải chịu quân mạng”, thiếu quản thúc của Hầu Quân Tập, không chừng có thể làm ra đại sự!
Đỗ Hà là người có tính cách như vậy, hắn tình nguyện mạo hiểm, cũng không muốn bị vây vào cục diện bị động. Hắn đã biết Hầu Quân Tập muốn đối phó hắn, cho nên quyết định chủ động đánh trả, nổi lên suy nghĩ đối kháng với Hầu Quân Tập, tranh công.
Nếu Hầu Quân Tập muốn làm nhục mình, vậy mình phải dùng chiến công sỉ nhục hắn.
Thấy Đỗ Hà lập tức đáp ứng, Hầu Quân Tập thấy kế đã thành, vui vẻ cười lớn.
Đỗ Hà cũng cười theo, thầm nghĩ:
- Đồ khốn khiếp, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Hắn cũng biết, nhiệm vụ thực sự rất gian khổ, khả năng thành công cực kỳ bé nhỏ, phàm là chuyện gì chỉ cần dám nghĩ sẽ có cơ hội thành công, nếu thậm chí không dám nghĩ, nhất định sẽ thất bại.
Kế tiếp bọn họ lại thương nghị một số chuyện khác.
Khương Hành Bản đột nhiên đứng ra nói :
- Hầu Tướng quân, Hành Bản nguyện ý làm quân tiên phong với Đỗ tướng quân.
Hầu Quân Tập cau mày nói:
- Ngươi nói vậy là sao?
Khương Hành Bản nói:
- Đây là nhiệm vụ của mạt tướng, bởi vì thành trì Cao Xương kiên cố, cho nên bệ hạ mới hạ lệnh cho mạt tướng làm Phó tổng quản hành quân đường sông, chính là để đi trước một bước, chế tạo khí giới công thành cho tam quân, tiêu diệt Cao Xương. Vì vậy theo lý mạt tướng nên cùng đi với quân tiên phong.
Hầu Quân Tập vốn không muốn đồng ý, nhưng thấy Khương Hành Bản vốn không phải loại người dựa vào quân công lên chức, cảm thấy hắn cũng không mang theo binh lính, làm sao hỗ trợ được cho Đỗ Hà? Suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.
Hội nghị chấm dứt, Đỗ Hà thông báo chuyện mình sẽ là tướng quân tiên phong báo cho bọn người La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái, Lưu Nhân Quỹ.
La Thông lập tức sáng mắt, lộ ra thần sắc hưng phấn, vui vẻ nói:
- Ha ha, đại tướng tiên phong thường xuyên là người tiếp xúc với địch nhân đầu tiên, công lao chinh phạt Cao Xương chắc chắn là của đội phi kỵ chúng ta rồi.
Vương Đức Chính, Phòng Di Ái cũng có tâm tình giống như vậy.
Phòng Di Ái lại vội vàng nói:
- Đại ca, khi nào thì khởi hành, nín nhịn gần một năm rồi. Ta thật sự đã sớm ngứa ngứa, đừng nói Cao Xương, ta thật sự muốn biết người Tây Đột Quyết dũng mãnh gan dạ như thế nào.
Chỉ có Lưu Nhân Quỹ lộ ra dị sắc, mơ hồ phát hiện ra cái gì.
La Thông, Vương Đức Chính và Phòng Di Ái vô cùng tin phục Đỗ Hà, đương nhiên đều cho rằng với bản lĩnh của Đỗ Hà, đảm nhận vị trí tiên phong này là chuyện rất đơn giản, nhưng Lưu Nhân Quỹ thì khác, gần một tháng ở chung, hắn cố nhiên hiểu được thực lực của Đỗ Hà, nhưng cũng biết là một viên thiên tướng, hắn không có lý do gì đảm nhiệm đại tướng tiên phong.
Đỗ Hà cũng không giải thích cho bọn họ, chỉ kêu bọn họ chuẩn bị tất cả cho tốt, gọn nhẹ mà đi.
Khi Đỗ Hà tiến vào doanh trướng ở góc doanh địa, bên trong đã có An Long Mã và Thiết Mễ Hà. Bọn hắn đều có huyết hải thâm cừu với Cao Xương, vừa nghe Đỗ Hà dẫn binh chinh phạt Cao Xương liền cùng theo đến đây.
Đỗ Hà cũng cần bọn họ dẫn đường, cho nên không cự tuyệt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu để hắn dám tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà làm tiên phong đại quân, sau khi từ biệt Hầu Quân Tập, tiến ra Ngọc Môn quan trước, mở đường.
Cát vàng đầy trời, bụi mù cuồn cuộn.
Tiếng chân như sấm, đan xen bên trong là khúc ca đặc biệt của người Trung Nguyên.
"Ngạo khí đối mặt với sóng lớn vạn trượng, nhiệt huyết đỏ quang giống như mặt trời, mình đồng da dắt, trí tuệ vượt trùng khơi, ta phấn chấn làm một đại hảo hán, hàng ngày cố gắng, nhiệt huyết nam nhi sáng chói hơn thái dương."
Bài hát nhiệt huyết sôi trào khiến những nam nhân này như quên đi hành quân mệt mỏi, quân đội trùng trùng điệp điệp thẳng tiến tới múc tiêu đầu tiên của bọn họ.
Sau khi ra khỏi Ngọc Môn quan, hướng tây bắc có năm tòa phong ngưng do Đường quân trấn thủ, cũng chính là phong hoả đài. Mỗi tòa cách xa nhau trăm dặm, tòa đầu tiên nằm ở Bạch Tảng, tòa thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm phân biệt nằm ở Hồng Liễu Viên, Đại Tuyền, Mã Liên Tỉnh và Tinh Tinh Hạp, đường đi của những phong đài này mở ra đường nước, khổng chỉ là trạm gác đầu tiên ở phía Tây Đại Đường, cũng là nơi bổ sung nguồn nước cực kỳ quan trọng và đường đi quan trọng.
Mục tiêu đầu tiên của Đỗ Hà chính là Bạch Tảng, còn chưa tiến vào hoang mạc kéo dài ác liệt, cho nên tạm thời cũng không phải lo lắng chuyện thiếu nước, một nhánh quân đội năm nghìn kỵ mã, một ngàn một trăm công binh, hơn một ngàn thân vệ do bọn Đỗ Hà, Phòng Di Ái mang đến, tổng cộng là bảy nghìn binh mã, tiến về tương lai của bọn họ.
Có ai ngờ rằng chỉ dựa vào bảy ngàn người này lại tạo thành kỳ tích ở phương Tây xa xôi!
Hắn là người đời sau, ở thời đại này không ai hiểu nguy hại do đại thần kết đảng chuyên quyền mang đến như hắn.
Thất bại của Đường triều nằm ở thời kỳ Đường Huyền Tông, mà nguyên do lớn nhất chính là Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung kết bè kết cánh, không ngừng bài trừ dị kỷ, khiến cho trong triều không thể dùng người tài ba, chính trị hôn ám, dẫn đến loạn An Lộc Sơn nổi tiếng trong lịch sử, mở ra trang sử thảm bại của thịnh Đường.
Thời kỳ hậu Đường, vì Đường Vũ Tông xuất hiện, hắn rầm rộ cải cách, làm cho Đường triều có có thể xoay chuyển, nhưng vì tranh chấp của Ngưu Lý đảng, làm sâu sắc nguy cơ thống trị của hậu kỳ Đường triều, khiến cho Đường triều khó có thể phục hưng.
Có thể thấy được kéo bè kết phái trên triều đình đối với một quốc gia mà nói là chuyện đáng sợ như thế nào.
Sỡ dĩ sơ Đường cường đại, chỉ vì không khí chính trị được khai sáng. Lý Thế Dân rộng rãi rộng lượng, khoan hồng đối đãi với người khác, hơn nữa rất biết mình biết ta. Hắn biết thống trị rất nhiều sự vụ trong thiên hạ, tất cả đều do hắn độc đoán, không thể tránh khỏi xuất hiện sai lầm. Bởi vậy, hắn khiêm tốn tiếp nhận khuyên bảo, phàm là những chuyện đại sự quan trọng, nhất định phải trải qua thương lượng của quan lại, Tể tướng. Hắn sợ mọi người không dám nói thật, thường xuyên cổ vũ bọn họ nói ra, hơn nữa còn trọng thưởng người có gan nói thật. Chính vì vậy trong tập đoàn thống trị của năm Trinh Quán xuất hiện một loại không khí “Dân chủ” nồng hậu và rất nhiều đại thần dám nói thẳng, nói thật. Cũng bởi vậy trong triều mới vô đảng vô phái, toàn bộ đại thần chỉ có chính kiến giống nhau hay không giống nhau, chứ không có đảng phái.
Hầu Quân Tập tính cách kiêu ngạo, luôn xem mình là trung tâm, chính là loại tướng lĩnh dễ dàng tập kết đảng phái. Nếu hắn làm tướng, bất luận hữu ý hay vô ý, nhất định sẽ uy hiếp đến triều cương trong sáng hiện giờ của Đại Đường.
Hầu Quân Tập có tài hoa của Tể tướng, nhưng không có được khí độ của Tể tướng, cho nên không thể làm tướng!
Đây mới là ý tứ chân chính của Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối, chỉ có điều đến miệng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại nói thành Hầu Quân Tập không có đủ công tích.
Việc này vốn ít người biết, Hầu Quân Tập lại càng không cách nào biết được nguyên do chân chính bên trong.
- Đỗ tướng quân hiểu biết về Cao Xương như vậy, hiển nhiên từng tốn một phen công phu. Bệ Hạ, Vệ Công, Anh Công cũng thường xuyên khen ngợi ngươi có phong độ của một đại tướng, danh tướng, chi bằng ngươi hãy đảm nhiệm vị trí đại tướng tiên phong này?
Hắn nhiệt tình cười nói.
Trong mắt Hầu Quân Tập hiện lên sát ý mãnh liệt, hoàn toàn bộc lộ suy nghĩ bên trong hắn.
Người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng Đỗ Hà đã được Như Hối nhắc nhở, trong thoáng chốc nhìn ra vấn đề.
- Rút cuộc mình có nên nhận hay không?
Đỗ Hà tự hỏi mình, âm thầm tính toán, suy nghĩ chuyển động, phân tích lợi hại. Sau khi suy nghĩ kỹ càng liền tiến ra, cao giọng nói:
- Mạt tướng lĩnh mệnh!
Thật ra đối với mệnh lệnh của Hầu Quân Tập, Đỗ Hà tiếp nhận cũng được, không tiếp nhận cũng không sao.
Dù sao hắn vẫn chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, kinh nghiệm đánh giặc không đủ, lại chưa quen với cuộc sống ở đại mạc, Hầu Quân Tập không có lý do gì ép buộc hắn tiếp nhận mệnh lệnh này.
Cho dù hắn là Thống soái tam quân, cũng không thể truyền đạt mệnh lệnh lung tung.
Nhưng Đỗ Hà dứt khoát tiếp nhận. Hắn phản ứng cực nhanh, tâm tư lại kín đáo, hắn thấy Hầu Quân Tập đùa giỡn như vậy, lập tức minh bạch dụng ý của đối phương: Đây là đối phương đang lợi dụng mình tuổi trẻ nhiệt tình, cố ý làm bộ rất coi trọng mình, ủy thác trọng trách cho mình.
Cho rằng lịch duyệt của mình không đủ, rất dễ bị mê hoặc, từ đó tiếp nhận nhiệm vụ này, mục đích chính là đùa giỡn khiến mình không chịu nổi, bởi vì bên ngoài Ngọc Môn Quan chính là sa mạc lớn hoang vu, kéo dài miên man không dứt, khắp nơi chỉ nhìn thấy ảo ảnh hư vô mờ mịt, hoàn cảnh tự nhiên vô cùng ác liệt.
Đỗ Hà chưa bao giờ đảm đương việc gì, chỉ là một người mới tham gia chiến dịch. Hầu Quân Tập ủy thác trọng trách như vậy, mục đích như thế nào không cần nói cũng biết. Đây không phải xem hắn như trò cười, tính toán làm cho hắn bị lạc ở sa mạc lớn.
Nếu mình là người mở đường lại lạc đường, chuyện này truyền ra không phải là dễ nghe bình thường.
Mấu chốt nhất chính là hoang mạc rộng lớn vô biên này lại không có ai quản lý, ngoại trừ nguy hại của hoàn cảnh tự nhiên, cũng không có uy hiếp gì nữa, cho nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hầu Quân Tập cũng không có lá gan đi ngang nhiên chịu chết như vậy.
Nếu phát giác ra ý đồ của Hầu Quân Tập, theo lý nên cự tuyệt mới đúng, nhưng Đỗ Hà lại không, ngược lại đồng ý ngay lập tức.
Hắn đương nhiên cũng có suy nghĩ của mình: Hầu Quân Tập lòng dạ hẹp hòi, nhưng thực sự không phải hạng tiểu nhân. Hắn muốn đối phó mình, chỉ cần quang minh chính đại tìm phiền phức cho mình là được, chứ không cần âm thầm động thủ.
Hạt gạo đã muốn kết hạt , cho dù lúc này mình cự tuyệt yêu cầu của hắn, né tránh kiếp nạn này, hắn vẫn sẽ nghĩ cách khác đến làm khó dễ, đến khi mình không chịu nổi. Nếu như vậy, chi bằng tiếp nhận, chạy đến đại quân phía trước thật xa, để hắn không thể nào xuống tay với mình.
Không phải chỉ là sa mạc lớn sao, mình có gì phải sợ? Đương nhiên chạy trốn cũng không phải nhân tố chủ yếu, mấu chốt vẫn là Đỗ Hà nhận mệnh lệnh của Lý Thế Dân, cùng với năm ngàn kỵ mã dưới trướng cùng chịu sự điều động của Hầu Quân Tập, trên danh nghĩa Hầu Quân Tập là Thống soái chỉ huy của quân kỵ mã. Một khi ở trong quân doanh, hắn sẽ chịu sự trói buộc của Hầu Quân Tập. Nếu đã bị Hầu Quân Tập quản chế, dưới loại tình huống này, hắn sẽ giống như mãnh hổ bị giam cầm, chịu trói buộc. Hầu Quân Tập kêu bọn họ đánh ai, bọn họ liền đánh người đó, không kêu bọn họ đánh, bọn họ cũng không có bất cứ công tích gì, căn bản cũng không thể thi triển, như vậy thật sự rất bị động.
Cho nên lúc này Đỗ Hà mới bình tĩnh lý trí lựa chọn đảm nhiệm vị trí quân tiên phong, chỉ cần rời xa Hầu Quân Tập, rời xa đại quân, là hắn có thể tự do hành động. Có một câu nói rất đúng: “Tướng ở bên ngoài, không phải chịu quân mạng”, thiếu quản thúc của Hầu Quân Tập, không chừng có thể làm ra đại sự!
Đỗ Hà là người có tính cách như vậy, hắn tình nguyện mạo hiểm, cũng không muốn bị vây vào cục diện bị động. Hắn đã biết Hầu Quân Tập muốn đối phó hắn, cho nên quyết định chủ động đánh trả, nổi lên suy nghĩ đối kháng với Hầu Quân Tập, tranh công.
Nếu Hầu Quân Tập muốn làm nhục mình, vậy mình phải dùng chiến công sỉ nhục hắn.
Thấy Đỗ Hà lập tức đáp ứng, Hầu Quân Tập thấy kế đã thành, vui vẻ cười lớn.
Đỗ Hà cũng cười theo, thầm nghĩ:
- Đồ khốn khiếp, xem ai có thể cười đến cuối cùng.
Hắn cũng biết, nhiệm vụ thực sự rất gian khổ, khả năng thành công cực kỳ bé nhỏ, phàm là chuyện gì chỉ cần dám nghĩ sẽ có cơ hội thành công, nếu thậm chí không dám nghĩ, nhất định sẽ thất bại.
Kế tiếp bọn họ lại thương nghị một số chuyện khác.
Khương Hành Bản đột nhiên đứng ra nói :
- Hầu Tướng quân, Hành Bản nguyện ý làm quân tiên phong với Đỗ tướng quân.
Hầu Quân Tập cau mày nói:
- Ngươi nói vậy là sao?
Khương Hành Bản nói:
- Đây là nhiệm vụ của mạt tướng, bởi vì thành trì Cao Xương kiên cố, cho nên bệ hạ mới hạ lệnh cho mạt tướng làm Phó tổng quản hành quân đường sông, chính là để đi trước một bước, chế tạo khí giới công thành cho tam quân, tiêu diệt Cao Xương. Vì vậy theo lý mạt tướng nên cùng đi với quân tiên phong.
Hầu Quân Tập vốn không muốn đồng ý, nhưng thấy Khương Hành Bản vốn không phải loại người dựa vào quân công lên chức, cảm thấy hắn cũng không mang theo binh lính, làm sao hỗ trợ được cho Đỗ Hà? Suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.
Hội nghị chấm dứt, Đỗ Hà thông báo chuyện mình sẽ là tướng quân tiên phong báo cho bọn người La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái, Lưu Nhân Quỹ.
La Thông lập tức sáng mắt, lộ ra thần sắc hưng phấn, vui vẻ nói:
- Ha ha, đại tướng tiên phong thường xuyên là người tiếp xúc với địch nhân đầu tiên, công lao chinh phạt Cao Xương chắc chắn là của đội phi kỵ chúng ta rồi.
Vương Đức Chính, Phòng Di Ái cũng có tâm tình giống như vậy.
Phòng Di Ái lại vội vàng nói:
- Đại ca, khi nào thì khởi hành, nín nhịn gần một năm rồi. Ta thật sự đã sớm ngứa ngứa, đừng nói Cao Xương, ta thật sự muốn biết người Tây Đột Quyết dũng mãnh gan dạ như thế nào.
Chỉ có Lưu Nhân Quỹ lộ ra dị sắc, mơ hồ phát hiện ra cái gì.
La Thông, Vương Đức Chính và Phòng Di Ái vô cùng tin phục Đỗ Hà, đương nhiên đều cho rằng với bản lĩnh của Đỗ Hà, đảm nhận vị trí tiên phong này là chuyện rất đơn giản, nhưng Lưu Nhân Quỹ thì khác, gần một tháng ở chung, hắn cố nhiên hiểu được thực lực của Đỗ Hà, nhưng cũng biết là một viên thiên tướng, hắn không có lý do gì đảm nhiệm đại tướng tiên phong.
Đỗ Hà cũng không giải thích cho bọn họ, chỉ kêu bọn họ chuẩn bị tất cả cho tốt, gọn nhẹ mà đi.
Khi Đỗ Hà tiến vào doanh trướng ở góc doanh địa, bên trong đã có An Long Mã và Thiết Mễ Hà. Bọn hắn đều có huyết hải thâm cừu với Cao Xương, vừa nghe Đỗ Hà dẫn binh chinh phạt Cao Xương liền cùng theo đến đây.
Đỗ Hà cũng cần bọn họ dẫn đường, cho nên không cự tuyệt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu để hắn dám tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà làm tiên phong đại quân, sau khi từ biệt Hầu Quân Tập, tiến ra Ngọc Môn quan trước, mở đường.
Cát vàng đầy trời, bụi mù cuồn cuộn.
Tiếng chân như sấm, đan xen bên trong là khúc ca đặc biệt của người Trung Nguyên.
"Ngạo khí đối mặt với sóng lớn vạn trượng, nhiệt huyết đỏ quang giống như mặt trời, mình đồng da dắt, trí tuệ vượt trùng khơi, ta phấn chấn làm một đại hảo hán, hàng ngày cố gắng, nhiệt huyết nam nhi sáng chói hơn thái dương."
Bài hát nhiệt huyết sôi trào khiến những nam nhân này như quên đi hành quân mệt mỏi, quân đội trùng trùng điệp điệp thẳng tiến tới múc tiêu đầu tiên của bọn họ.
Sau khi ra khỏi Ngọc Môn quan, hướng tây bắc có năm tòa phong ngưng do Đường quân trấn thủ, cũng chính là phong hoả đài. Mỗi tòa cách xa nhau trăm dặm, tòa đầu tiên nằm ở Bạch Tảng, tòa thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm phân biệt nằm ở Hồng Liễu Viên, Đại Tuyền, Mã Liên Tỉnh và Tinh Tinh Hạp, đường đi của những phong đài này mở ra đường nước, khổng chỉ là trạm gác đầu tiên ở phía Tây Đại Đường, cũng là nơi bổ sung nguồn nước cực kỳ quan trọng và đường đi quan trọng.
Mục tiêu đầu tiên của Đỗ Hà chính là Bạch Tảng, còn chưa tiến vào hoang mạc kéo dài ác liệt, cho nên tạm thời cũng không phải lo lắng chuyện thiếu nước, một nhánh quân đội năm nghìn kỵ mã, một ngàn một trăm công binh, hơn một ngàn thân vệ do bọn Đỗ Hà, Phòng Di Ái mang đến, tổng cộng là bảy nghìn binh mã, tiến về tương lai của bọn họ.
Có ai ngờ rằng chỉ dựa vào bảy ngàn người này lại tạo thành kỳ tích ở phương Tây xa xôi!
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại