Đại Đường Đạo Soái
Chương 211: Dư nghiệt chưa bình
- Lẽ nào vì nhiều lần chịu đả kích trách phạt, bắt đầu ngoan ngoãn rồi.
Mặc dù trong lòng có vẻ suy nghĩ ác ý, nhưng ngoài miệng Đỗ Hà vẫn rất cung kính với Thái tử ca.
Mặc dù hắn vẫn chán ghét, phản cảm với Lý Thừa Càn, nhưng lễ tiết cơ bản vẫn không thể vứt bỏ.
Đối với sự khiêm tốn cung kính của Đỗ Hà, biểu hiện của Lý Thừa Càn cũng tương đối nhiệt tình.
Nhìn thấy màn này, Trưởng Tôn hoàng hậu thật sự vui mừng, cảm giác nhi tử của mình xác thực đã thay đổi. Lý Thế Dân ở bên cạnh cũng có biểu lộ như vậy.
Ngồi dưới tay Lý Thừa Càn chính là lão tam Lý Khác, lúc này Lý Khác mặc thường phục, đứng ở đó khí thế bất phàm, Đỗ Hà nhìn hắn, lại nhìn Lý Thế Dân, phát hiện hai người bọn họ xác thực vô cùng giống nhau.
Lý Khác tiến lên một bước chúc mừng, mỗi cử động đều có thể thể hiện ra chân thành của bản thân, khiến cho người ta như tắm gió xuân. Trong ánh mắt và cử chỉ của hắn có một loại khí chất và uy thế khó có thể nắm bắt, làm người khác không khỏi liên tưởng đến Lý Thế Dân.
Nhưng chênh lệch của hai bên còn rất lớn.
Đừng thấy Lý Thế Dân bình thường điềm đạm, phóng khoáng, một khi đối mặt với chuyện trọng đại, khí thế nghiêm túc có thể khiến người ta không nói ra lời.
Đỗ Hà âm thầm đánh giá Lý Khác.
Lý Khác cười trêu ghẹo:
- Trường Nhạc muội tử, có tình lang rồi cũng đừng quên ca ca, có rảnh thì đến vương phủ ta ngồi chơi, tâm sự với tam tẩu của muội. Đúng rồi, mấy ngày trước ta có bắt được một con thỏ tướng mạo rất cổ quái, lát nữa sẽ kêu người đưa cho muội.
Mặc dù hai người là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng Trường Nhạc là người hiền lành, lương thiện, không thích tranh giành với người khác, là người có nhân duyên tốt nhất trong tất cả công chúa.
Trường Nhạc thích nhất là những động vật nhỏ bé như mèo thỏ, nghe Lý Khác nói vừa bắt được một con thỏ tướng mạo cổ quái, hai mắt nhất thời lung linh.
Người đến tiếp theo là lão Tứ Lý Thái, vừa nhìn thấy hắn, Đỗ Hà đã cảm thấy áp lực rất lớn, có chút đau đầu. Hắn mới chỉ tiếp xúc với Lý Thái mấy lần, nhưng tên gia hỏa này quấn người quá mức, cũng vô cùng nhiệt tình, lần nào cũng khiến hắn có cảm xúc muốn đánh người.
Nhưng lúc này thái độ của Lý Thái lại làm cho Đỗ Hà vô cùng bất ngờ.
Bởi vì hắn không có tiến lên nhiệt tình như trước kia, cũng không biểu lộ ra mình là thái tử tương lai, muốn mời chào ngươi, đi theo ta lăn lộn sẽ có tiền đồ rộng mở. Trên khuôn mặt tròn đầy của hắn có biểu lộ phức tạp, tựa hồ như muốn tiến lên trước thân cận, nhưng lại có một số mâu thuẫn, kiêng kỵ thứ gì đó, chỉ nói mấy câu khách khí, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Đỗ Hà cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó kỳ quái, Lý Thái là người nổi tiếng thích chiêu hiền đãi sĩ ở Đại Đường, rất kính trọng những văn nhân tài tử. Hiện tại mặc dù mình không có bất kỳ một bộ Nho gia kinh điển nào, nhưng trong mắt thế nhân cũng là một tài tử danh sĩ tương đối nổi tiếng, huống chi hiện giờ trong triều mình cũng được coi là nhân vật không tầm thường. Với bản tính của Lý Thái, càng nên lôi kéo mình mới đúng, nhưng hôm nay…
Dáng vẻ của hắn thật sự khiến người ta cảm giác vô cùng kỳ quái.
Các công chúa vương gia còn lại cũng lần lượt đến hành lễ.
Ngoại trừ Tề Vương Lý Hữu có vẻ càn rỡ ra, những người khác đều biểu hiện tương đối dễ nói chuyện. Đỗ Hà cũng nhìn thấy Đường Cao Tông Lý Trì tương lai trong lịch sử, bởi vì trong cung đình có một lệ cũ, hoàng hậu, tần phi không được phép nuôi dưỡng hoàng tử của mình, cho nên Lý Trì không ở trong Lập Chính Điện mà ở nơi khác. Trong nội cung, những người không có phận sự không được tùy tiện đi lại trong nơi ở của tần phi, cho nên đây là lần đầu tiên Đỗ Hà nhìn thấy hắn.
Nhưng lúc này Lý Trì vẫn một đứa trẻ cướp kẹo của muội muội ăn, thật sự không nhìn ra có bao nhiêu năng lực.
Đối với mỗi hoàng tử, Đỗ Hà không biểu hiện ra vẻ vô cùng thân mật, nhưng cũng không biểu hiện ra vẻ lãnh đạm, chỉ là đối đãi như quân tử bình thường.
Người khác có lẽ không nhìn ra môn đạo, nhưng Lý Thế Dân lại nheo mắt, làm sao không nhìn ra manh mối trong đó.
Hắn là hoàng đế Đại Đường, là thiên cổ nhất đế uy danh hiển hách trong lịch sử, há có thể không nhìn ra tranh đấu gay gắt giữa mấy nhi tử của mình? Chỉ có điều bọn họ đều là máu mủ ruột thịt của hắn, thật sự rất khó xử lý, chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần không quá mức cũng ngại hỏi.
Nhưng một đám đại thần cũng chen vào, điều này khiến cho Lý Thế Dân rất khó chịu, nhìn thấy bọn họ chia bè chia phái đã cảm thấy chướng mắt, nghĩ thầm:
- Trẫm còn chưa đến bốn mươi tuổi, ít nhất còn tại vị hơn hai mươi năm. Các ngươi không đến nịnh bợ vị hoàng đế này, lại đi tranh giành vị trí thái tử, chẳng phải muốn trẫm chết sớm sao?
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà rõ ràng không muốn tham gia vào chuyện hồ đồ của mấy nhi tử, biết hắn thức thời, thoả mãn nhẹ gật đầu, thầm nghĩ:
- Tiểu tử thối này biểu hiện ra ý chí vượt trội so với tuổi tác của hắn, thật sự là nhân tài đáng kỳ vọng.
Sau khi tiếp một đám vương tử công chúa, Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu lại kêu Đỗ Hà, Trường Nhạc ngồi bên cạnh, trò chuyện việc nhà.
Trưởng Tôn hoàng hậu cảm thấy khát nước, vừa vặn một thị tỳ dâng trà lên.
Trong lòng Đỗ Hà vẫn vương vấn chuyện Vũ Mị Nương phó thác, chỉ có điều chưa tìm thấy cơ hội, nhìn thấy màn này, thầm nghĩ:
- Trời cũng giúp ta!
- Thì ra nhạc mẫu cũng giống phụ thân của ta, thích uống trà!
Đỗ Hà giả bộ lơ đãng nói..
Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói:
- Ta quen rồi. Năm đó khi Tôn thần y xem bệnh cho bổn cung đã nói: “ Các loại linh chi, nhân sâm, tổ yến, dược tính quá nặng, bổn cung thuở nhỏ thể chất yếu ớt, ăn những thứ đại bổ này, chẳng những vô ích, ngược lại bất lợi cho hấp thu của thân thể. Sau đó còn nói trà vốn bồi nguyên, tăng cường thể chất, rất có lợi cho cơ thể. Ta uống được bảy năm rồi, nói ra cũng kỳ, loại trà này rất bình thường, nhưng từ khi bổn cung uống vào, thân thể rõ ràng khỏe mạnh hơn rất nhiều, bệnh đau đầu, chóng mặt trước kia cũng không thấy nữa.
Đỗ Hà cười nói:
- Vừa vặn mấy ngày trước, tiểu tế có nhận được một ít lá trà thượng đẳng, sau khi phụ thân ta uống, tất cả các loại trà có mặt trên thị trường đều không lọt vào mắt hắn, ngày nào không uống trà là cảm thấy khó chịu. Tiểu tế nghe nói lá trà là dược liệu chữa được vạn bệnh, có thể nâng cao tinh thần, có ích cho cơ thể, vì vậy cũng mang đến một ít.
- Có chuyện này sao?
Ánh mắt Trưởng Tôn hoàng hậu sáng ngời.
Lý Thế Dân cũng cảm thấy hứng thú, kêu lên:
- Người đâu, đem nấu loại trà phò mã đưa tới, trẫm cũng muốn nếm thử xem thứ gì có thể khiến Đỗ tướng say mê như vậy.
Đỗ Hà vừa nghe thấy nấu, cũng biết bọn họ hiểu lầm, vội nói:
- Loại trà tiểu tế mang đến không giống với trà uống bình thường, loại trà mọi người uống là lá trà được nấu lên, còn lá trà tiểu tế mang đến lại được ngâm.
Thấy hai người có vẻ khó hiểu, Đỗ Hà lại kêu người lấy lá trà ra, sau đó tự mình pha trà.
Hương trà nồng đậm lan tỏa trong đại điện, khiến con người như say đắm.
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu không dám tin, trợn mắt nhìn trà trong tay Đỗ Hà.
- Là hương trà.
Trưởng Tôn hoàng hậu đã uống trà bảy năm, đương nhiên rất hiểu rõ mùi vị này.
Xào trà và pha trà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho dù lá trà được nấu nát cũng không cách nào làm dậy lên mùi vị của lá trà.
Trưởng Tôn hoàng hậu không kìm được, nâng chung trà lên ngửi, sau đó nhẹ hớp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, nhắm mắt trầm tư một lát, vẻ mặt vô cùng thư thái, thầm than:
- Thật là kỳ diệu, quả thực quá tuyệt mỹ, mùi vị này khiến người ta chìm đắm vào trong, trong hương trà như có một thứ kỳ quái thấm vào ruột gan, khiến tâm hồn thanh tỉnh, sau đó lại cảm giác được vị ngọt, tư vị vô cùng, khiến cho toàn thân thư thái, thật sự quá ngon.
Lý Thế Dân nghe Trường Tôn Hoàng Hậu tán thưởng như vậy, bắt chước hấp một ngụm, cũng không khỏi chấn động tán thưởng:
- Không ngờ trên đời lại có mỹ trà như vậy, những loại trà uống trước kia đúng là nhạt như nước ốc.
Các vương tử công chúa trong điện thấy Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu tôn sùng như vậy, nhao nhao đòi uống thử. Đỗ Hà nói cho cung nữ cách pha trà, lại kêu cung nữ dâng lên cho các hoàng tử, công chúa, mỗi người một chén.
Sau khi cung nữ dâng trà, tất cả đều không thể chờ đợi, nâng chung trà lên uống, mùi vị độc đáo này cũng khiến bọn họ há miệng kinh ngạc. Vào thời Hán triều, trà đã lưu hành trong xã hội thượng lưu, chỉ là mùi vị không ngon, có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên không cách nào truyền lưu đại quy mô.
Những hoàng tử công chúa này vốn sinh ra ở nơi cao quý, tất nhiên không cần nhiều lời, bọn họ không phải chưa từng uống trà, nhưng mùi vị của loại trà Long Tĩnh thượng đẳng, bọn họ có nghĩ cũng không dám tưởng tượng.
- Hà nhi, sau khi uống loại trà này, bổn cung sợ sau này không uống được những loại trà hạ cấp khác nữa, không biết loại trà này tên là gì? Có thể mua ở đâu?
Trưởng Tôn hoàng hậu rất hài lòng về vị con rể Đỗ Hà, trực tiếp gọi hắn là Hà nhi giống như mẫu thân Chương thị của hắn.
Đỗ Hà cười nói:
- Loại trà này tên là trà Long Tĩnh Tây Hồ, do một người bằng hữu của tiểu tế phát minh ra.
Hiện tại còn chưa đưa ra thị trường, đoán chừng trong một tháng này có lẽ sẽ truyền lưu ta thị trường. Người bạn đó đưa cho tiểu tế rất nhiều, vốn là muốn nhờ tiểu tế đánh tiếng hộ, nâng cao tên tuổi của trà. Tiểu tế thấy loại trà của nàng xác thực rất ngon, thứ tốt nên cùng mọi người chia xẻ, cũng nhận lời.
Với tài đức sáng suốt của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu, chỉ cần quan sát một lát là bọn họ có thể hiểu thấu đáo mấu chốt bên trong. Đỗ Hà cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra.
Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu nghe xong cũng không để ý, chỉ cười khen bằng hữu của Đỗ Hà biết kinh thương.
Sau đó Lý Thế Dân hạ chỉ nói:
- Loại trà này có mùi vị rất ngon. Trẫm đặc biệt phong làm cống trà, kêu người bằng hữu của ngươi mỗi tháng tiến cống một ít lên triều đình, dùng chống đỡ thu thuế.
Đỗ Hà vui vẻ mỉm cười, nếu được phong là cống trà thì sau này cũng không sợ không có người mua.
Hàn huyên một lát, đột nhiên có một người cầu kiến, hộ vệ của Lý Thế Dân là Lý Quốc Hồng sải bước tiến vào đại điện, thì thầm một hồi bên tai Lý Thế Dân.
Đỗ Hà mơ hồ nghe được vài tiếng:
- Thiếu chủ loạn đảng cung khai.
Còn lại không nghe rõ.
Nhưng Đỗ Hà phát hiện, sắc mặt Lý Thế Dân đã biến đổi.
- Các ngươi cứ trò chuyện, trẫm bận việc quốc sự cần xử lý!
Để lại những lời này, Lý Thế Dân vội vàng rời đi.
Trưởng Tôn hoàng hậu không để ý, tiếp tục lôi kéo Đỗ Hà vào câu chuyện của bọn họ.
Đỗ Hà lại có vẻ không yên lòng, chỉ ứng phó trả lời.
Mặc dù hắn không nghe rõ lời nói của bọn họ, nhưng lại nghe được mấy từ mấu chốt!
- Thiếu chủ loạn đảng cung khai !
Nếu không có gì bất ngờ, loạn đảng là chỉ dư nghiệt của Lý Kiến Thành. Thiếu chủ có lẽ là người cầm đầu bị bắt, cung khai rất có thể là vì những dư nghiệt kia chịu hình pháp nghiêm khắc suốt ba bốn tháng, cuối cùng không chịu nổi phải cung khai.
Chỉ có điều thần sắc của Lý Thế Dân có vẻ mất tự nhiên, không phải xảy ra biến cố gì bên trong chứ?
Chỉ số thông minh của Đỗ Hà rất cao, cho nên rất thích suy nghĩ, diễn dịch, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn cảm thấy có dự cảm không tốt.
Lý Thế Dân rời đi không bao lâu, lại kêu Lý Quốc Hồng tự mình mời hắn về Cam Lộ điện.
Đỗ Hà cười khổ, trong lòng sợ rằng chuyện này giống như dự liệu của mình.
Kế hoạch âm thầm triển khai trong gần 11 năm, lực lượng của bọn dư nghiệt này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Hắn chỉ sợ nơi mình phá hủy chỉ là một cứ điểm bọn họ trú đóng ở Trường An, thực sự không phải là hang ổ thật sự của bọn họ.
- Bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân biểu lộ nghiêm túc, hai đầu lông mày có sát khí nồng đậm, trong lòng càng thêm khẳng định tưởng tượng của mình.
Lý Thế Dân trầm giọng nói:
- Ngươi còn nhớ đám phản tặc ngươi bắt được lúc trước không?
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, không nói gì.
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Đám người kia vẫn ngoan cố, trẫm đã kêu người dùng cực hình trên trăm ngày với bọn chúng, lúc này mới cạy miệng được một người trong số bọn chúng, biết được một số chuyện.
Đỗ Hà vẫn không mở miệng, nếu Lý Thế Dân đã kêu hắn đến đây, hỏi hay không hỏi kết quả cũng giống nhau, Lý Thế Dân sẽ nói tất cả cho hắn.
- Nhi tử của Tức Vương Lý Kiến Thành không sa lưới, hiện giờ vẫn đang ở ngoài, nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Lời nói này đối với Đỗ Hà mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
- Làm sao có thể?
Hắn thấp giọng kêu lên.
Sở dĩ bọn họ có thể thả lỏng là vì bọn họ đã bắt được kẻ trộm, chỉ cần không có kẻ nào trong đám dư nghiệt đó có thể hiệu triệu thiên hạ thì không thể đối kháng với Đại Đường hiện giờ.
Cho nên chỉ cần nhi tử của Lý Kiến Thành sa lưới, dư nghiệt tự nhiên thật vong. Nhưng nếu nhi tử của Lý Kiến Thành còn tồn tại, cho dù một mẻ hốt gọn thực lực của bọn chúng thì vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
- Đúng vậy!
Lý Thế Dân vô cùng chắc chắn nói:
- Tin tức này đã được chứng thực, trong đám người mà ngươi bắt giữ không có nhi tử của Tức Vương, ngay từ đầu, ngươi đã bị trúng kế!
- Xin lỗi!
Mặc dù Đỗ Hà xin lỗi nhưng vẫn không biết mình sai ở chỗ nào.
Lý Thế Dân lắc đầu cười nói:
- Đây là ý trời, không quan hệ đến kế sách của ngươi, cũng không phải tội của ngươi, kế sách của ngươi có thể xem là hoàn mỹ.
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Chỉ có điều hành động của ngươi mấy hôm trước xuất hiện sự cố trọng đại, Lý Phục Thành và một người tên là Lôi Hổ đã sớm rời đi. Ngay từ đầu bọn chúng đã không ở cứ điểm đó.
- Nếu không ở đó, tại sao bọn chúng lại hoảng hốt như vậy.
Hắn còn chưa dứt đã bừng tỉnh.
Thì ra là vậy, đám kẻ trộm kia thấy Ngụy Phong Vân xuất hiện, lập tức ý thức được sẽ mất hết tất cả, bọn chúng chắc chắn sẽ chết, cho nên mới tốn công tốn sức cho người giả mạo Lý Phục Thành chạy trốn, dùng thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó, làm bộ Lý Phục Thành bị bắt, làm cho Lý Phục Thành thật sự có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Mặc dù trong lòng có vẻ suy nghĩ ác ý, nhưng ngoài miệng Đỗ Hà vẫn rất cung kính với Thái tử ca.
Mặc dù hắn vẫn chán ghét, phản cảm với Lý Thừa Càn, nhưng lễ tiết cơ bản vẫn không thể vứt bỏ.
Đối với sự khiêm tốn cung kính của Đỗ Hà, biểu hiện của Lý Thừa Càn cũng tương đối nhiệt tình.
Nhìn thấy màn này, Trưởng Tôn hoàng hậu thật sự vui mừng, cảm giác nhi tử của mình xác thực đã thay đổi. Lý Thế Dân ở bên cạnh cũng có biểu lộ như vậy.
Ngồi dưới tay Lý Thừa Càn chính là lão tam Lý Khác, lúc này Lý Khác mặc thường phục, đứng ở đó khí thế bất phàm, Đỗ Hà nhìn hắn, lại nhìn Lý Thế Dân, phát hiện hai người bọn họ xác thực vô cùng giống nhau.
Lý Khác tiến lên một bước chúc mừng, mỗi cử động đều có thể thể hiện ra chân thành của bản thân, khiến cho người ta như tắm gió xuân. Trong ánh mắt và cử chỉ của hắn có một loại khí chất và uy thế khó có thể nắm bắt, làm người khác không khỏi liên tưởng đến Lý Thế Dân.
Nhưng chênh lệch của hai bên còn rất lớn.
Đừng thấy Lý Thế Dân bình thường điềm đạm, phóng khoáng, một khi đối mặt với chuyện trọng đại, khí thế nghiêm túc có thể khiến người ta không nói ra lời.
Đỗ Hà âm thầm đánh giá Lý Khác.
Lý Khác cười trêu ghẹo:
- Trường Nhạc muội tử, có tình lang rồi cũng đừng quên ca ca, có rảnh thì đến vương phủ ta ngồi chơi, tâm sự với tam tẩu của muội. Đúng rồi, mấy ngày trước ta có bắt được một con thỏ tướng mạo rất cổ quái, lát nữa sẽ kêu người đưa cho muội.
Mặc dù hai người là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng Trường Nhạc là người hiền lành, lương thiện, không thích tranh giành với người khác, là người có nhân duyên tốt nhất trong tất cả công chúa.
Trường Nhạc thích nhất là những động vật nhỏ bé như mèo thỏ, nghe Lý Khác nói vừa bắt được một con thỏ tướng mạo cổ quái, hai mắt nhất thời lung linh.
Người đến tiếp theo là lão Tứ Lý Thái, vừa nhìn thấy hắn, Đỗ Hà đã cảm thấy áp lực rất lớn, có chút đau đầu. Hắn mới chỉ tiếp xúc với Lý Thái mấy lần, nhưng tên gia hỏa này quấn người quá mức, cũng vô cùng nhiệt tình, lần nào cũng khiến hắn có cảm xúc muốn đánh người.
Nhưng lúc này thái độ của Lý Thái lại làm cho Đỗ Hà vô cùng bất ngờ.
Bởi vì hắn không có tiến lên nhiệt tình như trước kia, cũng không biểu lộ ra mình là thái tử tương lai, muốn mời chào ngươi, đi theo ta lăn lộn sẽ có tiền đồ rộng mở. Trên khuôn mặt tròn đầy của hắn có biểu lộ phức tạp, tựa hồ như muốn tiến lên trước thân cận, nhưng lại có một số mâu thuẫn, kiêng kỵ thứ gì đó, chỉ nói mấy câu khách khí, trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì.
Đỗ Hà cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó kỳ quái, Lý Thái là người nổi tiếng thích chiêu hiền đãi sĩ ở Đại Đường, rất kính trọng những văn nhân tài tử. Hiện tại mặc dù mình không có bất kỳ một bộ Nho gia kinh điển nào, nhưng trong mắt thế nhân cũng là một tài tử danh sĩ tương đối nổi tiếng, huống chi hiện giờ trong triều mình cũng được coi là nhân vật không tầm thường. Với bản tính của Lý Thái, càng nên lôi kéo mình mới đúng, nhưng hôm nay…
Dáng vẻ của hắn thật sự khiến người ta cảm giác vô cùng kỳ quái.
Các công chúa vương gia còn lại cũng lần lượt đến hành lễ.
Ngoại trừ Tề Vương Lý Hữu có vẻ càn rỡ ra, những người khác đều biểu hiện tương đối dễ nói chuyện. Đỗ Hà cũng nhìn thấy Đường Cao Tông Lý Trì tương lai trong lịch sử, bởi vì trong cung đình có một lệ cũ, hoàng hậu, tần phi không được phép nuôi dưỡng hoàng tử của mình, cho nên Lý Trì không ở trong Lập Chính Điện mà ở nơi khác. Trong nội cung, những người không có phận sự không được tùy tiện đi lại trong nơi ở của tần phi, cho nên đây là lần đầu tiên Đỗ Hà nhìn thấy hắn.
Nhưng lúc này Lý Trì vẫn một đứa trẻ cướp kẹo của muội muội ăn, thật sự không nhìn ra có bao nhiêu năng lực.
Đối với mỗi hoàng tử, Đỗ Hà không biểu hiện ra vẻ vô cùng thân mật, nhưng cũng không biểu hiện ra vẻ lãnh đạm, chỉ là đối đãi như quân tử bình thường.
Người khác có lẽ không nhìn ra môn đạo, nhưng Lý Thế Dân lại nheo mắt, làm sao không nhìn ra manh mối trong đó.
Hắn là hoàng đế Đại Đường, là thiên cổ nhất đế uy danh hiển hách trong lịch sử, há có thể không nhìn ra tranh đấu gay gắt giữa mấy nhi tử của mình? Chỉ có điều bọn họ đều là máu mủ ruột thịt của hắn, thật sự rất khó xử lý, chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần không quá mức cũng ngại hỏi.
Nhưng một đám đại thần cũng chen vào, điều này khiến cho Lý Thế Dân rất khó chịu, nhìn thấy bọn họ chia bè chia phái đã cảm thấy chướng mắt, nghĩ thầm:
- Trẫm còn chưa đến bốn mươi tuổi, ít nhất còn tại vị hơn hai mươi năm. Các ngươi không đến nịnh bợ vị hoàng đế này, lại đi tranh giành vị trí thái tử, chẳng phải muốn trẫm chết sớm sao?
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà rõ ràng không muốn tham gia vào chuyện hồ đồ của mấy nhi tử, biết hắn thức thời, thoả mãn nhẹ gật đầu, thầm nghĩ:
- Tiểu tử thối này biểu hiện ra ý chí vượt trội so với tuổi tác của hắn, thật sự là nhân tài đáng kỳ vọng.
Sau khi tiếp một đám vương tử công chúa, Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu lại kêu Đỗ Hà, Trường Nhạc ngồi bên cạnh, trò chuyện việc nhà.
Trưởng Tôn hoàng hậu cảm thấy khát nước, vừa vặn một thị tỳ dâng trà lên.
Trong lòng Đỗ Hà vẫn vương vấn chuyện Vũ Mị Nương phó thác, chỉ có điều chưa tìm thấy cơ hội, nhìn thấy màn này, thầm nghĩ:
- Trời cũng giúp ta!
- Thì ra nhạc mẫu cũng giống phụ thân của ta, thích uống trà!
Đỗ Hà giả bộ lơ đãng nói..
Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói:
- Ta quen rồi. Năm đó khi Tôn thần y xem bệnh cho bổn cung đã nói: “ Các loại linh chi, nhân sâm, tổ yến, dược tính quá nặng, bổn cung thuở nhỏ thể chất yếu ớt, ăn những thứ đại bổ này, chẳng những vô ích, ngược lại bất lợi cho hấp thu của thân thể. Sau đó còn nói trà vốn bồi nguyên, tăng cường thể chất, rất có lợi cho cơ thể. Ta uống được bảy năm rồi, nói ra cũng kỳ, loại trà này rất bình thường, nhưng từ khi bổn cung uống vào, thân thể rõ ràng khỏe mạnh hơn rất nhiều, bệnh đau đầu, chóng mặt trước kia cũng không thấy nữa.
Đỗ Hà cười nói:
- Vừa vặn mấy ngày trước, tiểu tế có nhận được một ít lá trà thượng đẳng, sau khi phụ thân ta uống, tất cả các loại trà có mặt trên thị trường đều không lọt vào mắt hắn, ngày nào không uống trà là cảm thấy khó chịu. Tiểu tế nghe nói lá trà là dược liệu chữa được vạn bệnh, có thể nâng cao tinh thần, có ích cho cơ thể, vì vậy cũng mang đến một ít.
- Có chuyện này sao?
Ánh mắt Trưởng Tôn hoàng hậu sáng ngời.
Lý Thế Dân cũng cảm thấy hứng thú, kêu lên:
- Người đâu, đem nấu loại trà phò mã đưa tới, trẫm cũng muốn nếm thử xem thứ gì có thể khiến Đỗ tướng say mê như vậy.
Đỗ Hà vừa nghe thấy nấu, cũng biết bọn họ hiểu lầm, vội nói:
- Loại trà tiểu tế mang đến không giống với trà uống bình thường, loại trà mọi người uống là lá trà được nấu lên, còn lá trà tiểu tế mang đến lại được ngâm.
Thấy hai người có vẻ khó hiểu, Đỗ Hà lại kêu người lấy lá trà ra, sau đó tự mình pha trà.
Hương trà nồng đậm lan tỏa trong đại điện, khiến con người như say đắm.
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu không dám tin, trợn mắt nhìn trà trong tay Đỗ Hà.
- Là hương trà.
Trưởng Tôn hoàng hậu đã uống trà bảy năm, đương nhiên rất hiểu rõ mùi vị này.
Xào trà và pha trà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cho dù lá trà được nấu nát cũng không cách nào làm dậy lên mùi vị của lá trà.
Trưởng Tôn hoàng hậu không kìm được, nâng chung trà lên ngửi, sau đó nhẹ hớp một ngụm, chậm rãi nuốt xuống, nhắm mắt trầm tư một lát, vẻ mặt vô cùng thư thái, thầm than:
- Thật là kỳ diệu, quả thực quá tuyệt mỹ, mùi vị này khiến người ta chìm đắm vào trong, trong hương trà như có một thứ kỳ quái thấm vào ruột gan, khiến tâm hồn thanh tỉnh, sau đó lại cảm giác được vị ngọt, tư vị vô cùng, khiến cho toàn thân thư thái, thật sự quá ngon.
Lý Thế Dân nghe Trường Tôn Hoàng Hậu tán thưởng như vậy, bắt chước hấp một ngụm, cũng không khỏi chấn động tán thưởng:
- Không ngờ trên đời lại có mỹ trà như vậy, những loại trà uống trước kia đúng là nhạt như nước ốc.
Các vương tử công chúa trong điện thấy Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu tôn sùng như vậy, nhao nhao đòi uống thử. Đỗ Hà nói cho cung nữ cách pha trà, lại kêu cung nữ dâng lên cho các hoàng tử, công chúa, mỗi người một chén.
Sau khi cung nữ dâng trà, tất cả đều không thể chờ đợi, nâng chung trà lên uống, mùi vị độc đáo này cũng khiến bọn họ há miệng kinh ngạc. Vào thời Hán triều, trà đã lưu hành trong xã hội thượng lưu, chỉ là mùi vị không ngon, có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên không cách nào truyền lưu đại quy mô.
Những hoàng tử công chúa này vốn sinh ra ở nơi cao quý, tất nhiên không cần nhiều lời, bọn họ không phải chưa từng uống trà, nhưng mùi vị của loại trà Long Tĩnh thượng đẳng, bọn họ có nghĩ cũng không dám tưởng tượng.
- Hà nhi, sau khi uống loại trà này, bổn cung sợ sau này không uống được những loại trà hạ cấp khác nữa, không biết loại trà này tên là gì? Có thể mua ở đâu?
Trưởng Tôn hoàng hậu rất hài lòng về vị con rể Đỗ Hà, trực tiếp gọi hắn là Hà nhi giống như mẫu thân Chương thị của hắn.
Đỗ Hà cười nói:
- Loại trà này tên là trà Long Tĩnh Tây Hồ, do một người bằng hữu của tiểu tế phát minh ra.
Hiện tại còn chưa đưa ra thị trường, đoán chừng trong một tháng này có lẽ sẽ truyền lưu ta thị trường. Người bạn đó đưa cho tiểu tế rất nhiều, vốn là muốn nhờ tiểu tế đánh tiếng hộ, nâng cao tên tuổi của trà. Tiểu tế thấy loại trà của nàng xác thực rất ngon, thứ tốt nên cùng mọi người chia xẻ, cũng nhận lời.
Với tài đức sáng suốt của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu, chỉ cần quan sát một lát là bọn họ có thể hiểu thấu đáo mấu chốt bên trong. Đỗ Hà cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra.
Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu nghe xong cũng không để ý, chỉ cười khen bằng hữu của Đỗ Hà biết kinh thương.
Sau đó Lý Thế Dân hạ chỉ nói:
- Loại trà này có mùi vị rất ngon. Trẫm đặc biệt phong làm cống trà, kêu người bằng hữu của ngươi mỗi tháng tiến cống một ít lên triều đình, dùng chống đỡ thu thuế.
Đỗ Hà vui vẻ mỉm cười, nếu được phong là cống trà thì sau này cũng không sợ không có người mua.
Hàn huyên một lát, đột nhiên có một người cầu kiến, hộ vệ của Lý Thế Dân là Lý Quốc Hồng sải bước tiến vào đại điện, thì thầm một hồi bên tai Lý Thế Dân.
Đỗ Hà mơ hồ nghe được vài tiếng:
- Thiếu chủ loạn đảng cung khai.
Còn lại không nghe rõ.
Nhưng Đỗ Hà phát hiện, sắc mặt Lý Thế Dân đã biến đổi.
- Các ngươi cứ trò chuyện, trẫm bận việc quốc sự cần xử lý!
Để lại những lời này, Lý Thế Dân vội vàng rời đi.
Trưởng Tôn hoàng hậu không để ý, tiếp tục lôi kéo Đỗ Hà vào câu chuyện của bọn họ.
Đỗ Hà lại có vẻ không yên lòng, chỉ ứng phó trả lời.
Mặc dù hắn không nghe rõ lời nói của bọn họ, nhưng lại nghe được mấy từ mấu chốt!
- Thiếu chủ loạn đảng cung khai !
Nếu không có gì bất ngờ, loạn đảng là chỉ dư nghiệt của Lý Kiến Thành. Thiếu chủ có lẽ là người cầm đầu bị bắt, cung khai rất có thể là vì những dư nghiệt kia chịu hình pháp nghiêm khắc suốt ba bốn tháng, cuối cùng không chịu nổi phải cung khai.
Chỉ có điều thần sắc của Lý Thế Dân có vẻ mất tự nhiên, không phải xảy ra biến cố gì bên trong chứ?
Chỉ số thông minh của Đỗ Hà rất cao, cho nên rất thích suy nghĩ, diễn dịch, rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu. Hắn cảm thấy có dự cảm không tốt.
Lý Thế Dân rời đi không bao lâu, lại kêu Lý Quốc Hồng tự mình mời hắn về Cam Lộ điện.
Đỗ Hà cười khổ, trong lòng sợ rằng chuyện này giống như dự liệu của mình.
Kế hoạch âm thầm triển khai trong gần 11 năm, lực lượng của bọn dư nghiệt này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Hắn chỉ sợ nơi mình phá hủy chỉ là một cứ điểm bọn họ trú đóng ở Trường An, thực sự không phải là hang ổ thật sự của bọn họ.
- Bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân biểu lộ nghiêm túc, hai đầu lông mày có sát khí nồng đậm, trong lòng càng thêm khẳng định tưởng tượng của mình.
Lý Thế Dân trầm giọng nói:
- Ngươi còn nhớ đám phản tặc ngươi bắt được lúc trước không?
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, không nói gì.
Lý Thế Dân nói tiếp:
- Đám người kia vẫn ngoan cố, trẫm đã kêu người dùng cực hình trên trăm ngày với bọn chúng, lúc này mới cạy miệng được một người trong số bọn chúng, biết được một số chuyện.
Đỗ Hà vẫn không mở miệng, nếu Lý Thế Dân đã kêu hắn đến đây, hỏi hay không hỏi kết quả cũng giống nhau, Lý Thế Dân sẽ nói tất cả cho hắn.
- Nhi tử của Tức Vương Lý Kiến Thành không sa lưới, hiện giờ vẫn đang ở ngoài, nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Lời nói này đối với Đỗ Hà mà nói, không khác gì sấm sét giữa trời quang.
- Làm sao có thể?
Hắn thấp giọng kêu lên.
Sở dĩ bọn họ có thể thả lỏng là vì bọn họ đã bắt được kẻ trộm, chỉ cần không có kẻ nào trong đám dư nghiệt đó có thể hiệu triệu thiên hạ thì không thể đối kháng với Đại Đường hiện giờ.
Cho nên chỉ cần nhi tử của Lý Kiến Thành sa lưới, dư nghiệt tự nhiên thật vong. Nhưng nếu nhi tử của Lý Kiến Thành còn tồn tại, cho dù một mẻ hốt gọn thực lực của bọn chúng thì vẫn có thể Đông Sơn tái khởi.
- Đúng vậy!
Lý Thế Dân vô cùng chắc chắn nói:
- Tin tức này đã được chứng thực, trong đám người mà ngươi bắt giữ không có nhi tử của Tức Vương, ngay từ đầu, ngươi đã bị trúng kế!
- Xin lỗi!
Mặc dù Đỗ Hà xin lỗi nhưng vẫn không biết mình sai ở chỗ nào.
Lý Thế Dân lắc đầu cười nói:
- Đây là ý trời, không quan hệ đến kế sách của ngươi, cũng không phải tội của ngươi, kế sách của ngươi có thể xem là hoàn mỹ.
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Chỉ có điều hành động của ngươi mấy hôm trước xuất hiện sự cố trọng đại, Lý Phục Thành và một người tên là Lôi Hổ đã sớm rời đi. Ngay từ đầu bọn chúng đã không ở cứ điểm đó.
- Nếu không ở đó, tại sao bọn chúng lại hoảng hốt như vậy.
Hắn còn chưa dứt đã bừng tỉnh.
Thì ra là vậy, đám kẻ trộm kia thấy Ngụy Phong Vân xuất hiện, lập tức ý thức được sẽ mất hết tất cả, bọn chúng chắc chắn sẽ chết, cho nên mới tốn công tốn sức cho người giả mạo Lý Phục Thành chạy trốn, dùng thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó, làm bộ Lý Phục Thành bị bắt, làm cho Lý Phục Thành thật sự có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại