Đại Đường Đạo Soái
Chương 209: Hiền thê Trường Nhạc nội công đột phá
Song phương có được câu trả lời của Lý Thế Dân, ngay giữa trưa Đỗ Hà nghe được cách xử lý của Lý Thế Dân không khỏi tán thưởng.
Các loại văn hóa của Trung Quốc tầng tầng lớp lớp, có lợi có hại, nhưng vô luận là nền văn hóa nào, loại học thuyết nào, không thể ly khai một điểm, tôn trọng hiếu đạo!
Hiếu là cao nhất, việc này nếu lưu truyền ra tác phong trọng hiếu của Lý Thế Dân, tất nhiên sẽ làm cho hắn đạt được sự tán thưởng của người trong thiên hạ. Một vị hoàng đế chỉ cần đạt được lòng dân, được thiên hạ dân chúng khen ngợi, quốc gia của hắn sẽ trở nên càng ngày càng cường thịnh.
Lý Thế Dân quyết sách như thế, không thể nghi ngờ chính là điều sáng suốt nhất.
Trong thời gian tân hôn, Đỗ Hà cùng Trường Nhạc mới nếm thử mối duyên cá nước, trong đêm tự nhiên không thiếu được một trận điên loan đảo phượng.
Bản thân Đỗ Hà có nội công tuyệt thế, khí tức kéo dài, sức chịu đựng sung túc, trong chuyện ái ân vợ chồng lại đạt được hiệu quả không tưởng được, thần uy đại triển, thẳng đem Trường Nhạc giết tới tan tác, liên tiếp xin tha. Nếu không phải Trường Nhạc yếu ớt lại mới phá thân đêm qua, miệng vết thương còn chưa lành, chỉ sợ nàng không chịu đựng nổi, hắn phải tiếp tục đại chiến hơn mười lần mới dừng lại.
Tuy thu liễm chút ít, nhưng hai tay Đỗ Hà vẫn không ngừng lướt trên thân thể Trường Nhạc, làm lấy một lần vuốt ve cuối cùng, trong miệng không ngừng thốt lời âu yếm. Trường Nhạc mang theo cảm giác hạnh phúc thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp ngủ trong lòng ái lang.
Thanh âm tiếng gà gáy sáng sớm thánh thót vang lên.
- Dậy đi! Hà lang!
Thanh âm nũng nịu của Trường Nhạc quanh quẩn bên tai Đỗ Hà, bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo người hắn.
Đêm qua Đỗ Hà đại chiến suốt ba hiệp cùng Trường Nhạc, vì vậy vẫn còn buồn ngủ vô cùng, him híp mắt, nhìn thấy ngoài trời vẫn còn mờ tối, chỉ khoảng bốn giờ sáng mà thôi, hắn ậm ừ hai tiếng lại tiếp tục xoay người ngủ tiếp.
Trường Nhạc không gọi được hắn, cũng không bắt buộc, chỉ nói:
- Một năm trôi qua trong giấc vu xuân, một ngày trôi qua chỉ một buổi sáng sớm, Đỗ lang hoang phế thời gian như thế, thật làm thiếp thân khó xử a!
Thấy Đỗ Hà vẫn không có động tĩnh, cũng không tiếp tục khuyên nhủ, đứng dậy.
Mặc dù còn thật sớm, nhưng Trường Nhạc đã thức dậy, hai thị nữ Tư Cầm cùng Thi Họa của nàng cũng đã ở bên ngoài chuẩn bị hầu hạ.
Sau một lúc chuẩn bị, ba người rời khỏi phòng.
Đỗ Hà kéo mền phủ lên đầu, mặc dù vẫn còn chút ủ rũ nhưng tinh thần cũng không còn uể oải, muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được, nghĩ nghĩ không biết Trường Nhạc đang làm gì?
Ý nghĩ này càng lúc càng làm cho hắn tò mò, tinh thần cũng càng lúc càng thanh tỉnh, buồn ngủ cũng tiêu tán, nhắm mắt cũng không ngủ tiếp được, vỗ vỗ má, một mình rửa mặt, nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa phòng.
Bốn phía yên tĩnh im ắng, chỉ có biệt viện bên phải thắp sáng ánh đèn.
Trường Nhạc gả về nhà hắn, chút ít sách vở của nàng ở bên trong thư phòng tại Lập Chính Điện đều cùng chuyển qua, lại có thêm một ít tàng thư của Đỗ Hà, tổng cộng phải hơn vạn quyển sách. Vì thế họ đặc biệt đem một biệt viện dùng chiêu đãi khách quý sửa sang lại, đổi thành một tòa lầu hai tầng.
Đỗ Hà đi qua biệt viện có ánh đèn, bên ngoài không một bóng người, nhưng cửa phòng lại mở rộng, ánh đèn sáng ngời từ bên trong chiếu ra ngoài. Trong lòng hắn tràn đầy hiếu kỳ, từ ngoài phòng thò đầu nhìn vào, đã thấy Trường Nhạc ngồi trước bàn, lẳng lặng đọc sách. Thần sắc của nàng thật nghiêm túc lại chăm chú, dưới ánh nến chiếu xuống, dung mạo tuyệt thế tựa hồ mang theo một cỗ hương vị thần thánh.
Nhìn Trường Nhạc chuyên cần như thế, đáy lòng Đỗ Hà có chút bần thần, bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác mình thật lười nhác, so sánh với nàng giống như có chút mất mặt, tôn nghiêm nam tính nhận lấy khiêu khích thật lớn, ho khan một tiếng đi vào.
Trường Nhạc nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lộ ra dáng tươi cười.
- Ân, ngủ không được định tìm quyển sách đọc một chút thôi!
Đỗ Hà tùy tiện tìm lý do cầm một quyển sách trên giá ngồi xuống đối diện nàng. Trường Nhạc hiểu ý cười cười, nhìn ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không xuyên thấu, chỉ giữ nguyên dáng tươi cười vui vẻ.
Đỗ Hà lật nhẹ quyển sách cầm trong tay, là một quyển “Tư Mã Pháp”, là một bộ binh thư do nhà quân sự Tư Mã Nhương nổi tiếng thời Chiến Quốc viết ra.
Hắn có chút nhàm chán lật sách, dùng khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Trường Nhạc, đã thấy nàng thật sự chìm đắm vào trong quyển sách trên tay.
Đỗ Hà thầm kêu hổ thẹn, cũng chăm chú lật quyển binh thư.
Dưới thời Đường quan viên sau khi thành hôn có ngày nghỉ, Đỗ Hà cưới công chúa, vì vậy được nghỉ ngơi tới một tháng.
Sau một tháng kết hôn, Đỗ Hà trải qua cuộc sống chẳng khác gì thần tiên, bản thân lại mang theo hai quân chức, một văn chức hơn nữa còn là một địa chủ, trong đất phong có tới ba trăm năm mươi hộ dân, không cần xử lý công vụ nhưng vẫn được lĩnh ba phần lương cao, có thể nuôi dưỡng bản thân cùng người nhà thật thoải mái. Duy nhất phiền muộn chính là Trường Nhạc có được đất phong tới ba ngàn hộ dân tại Trường Nhạc huyện.
Nói thế nào một tháng lĩnh tiền lương Trường Nhạc vượt xa hắn rất nhiều.
Không còn cách nào khác, Đỗ Hà cũng không muốn biến mình thành một nam nhân bị mang tiếng sống nhờ thê tử, nhưng sự tồn tại của công chúa nhất là trưởng công chúa, trong xã hội phong kiến chẳng khác gì có bàn tay vàng tồn tại, thân phận mạnh mẽ, có ít người làm cả đời cũng kém hơn thân phận của nàng, chỉ đành phải nhận mệnh.
Ôn nhu hương là mộ của anh hùng!
Lời này Đỗ Hà thật sự rất nhận đồng, bởi vì trong lịch sử những chuyện như vậy xảy ra thật nhiều, từ thời kỳ Xuân Thu U Vương dùng phong hỏa đùa chư hầu, đến Thanh triều Ngô Tam Quế mở cửa dẫn giặc nhập quan vì hồng nhan…đều đã xác nhận lời đồn đãi này thật có giá trị ý nghĩa.
Nhưng sau khi thành hôn, Đỗ Hà thay đổi ý nghĩ kia, ôn nhu hương tuyệt đối không phải mộ của anh hùng, người nói lời này bởi vì hắn không được gặp gỡ Trường Nhạc, không gặp gỡ một thê tử hiền lành như nàng.
Trong một tháng tân hôn, Trường Nhạc với tư cách thê tử, nàng tận tâm tận lực lấy tư cách con dâu đúng giờ giấc đi hầu hạ Chương thị tận hiếu đạo. Lấy tư cách một thê tử tốt muốn nhìn phu quân càng thêm thành tựu, vì vậy làm gương mẫu, mỗi ngày giống như Tổ Thu thời Đông Tấn, nghe tiếng gà gáy thức dậy, dùng sự chuyên cần của mình đốc xúc Đỗ Hà chăm chỉ học tập, hoàn toàn tính toán trở thành một vị thê tử điển hình.
Ngày hôm nay Đỗ Hà vẫn luyện kiếm tại hậu viện như hàng ngày, mỗi lần đúng lúc này, Trường Nhạc đều xuất hiện bên cạnh, trong tay cầm khăn thêu, im lặng xem hắn luyện võ, khi hắn mệt mỏi nghỉ ngơi đều tiến lên lau mồ hôi cho hắn, sửa sang lại quần áo rối loạn, đã trở thành người xem trung thành nhất của hắn.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Đỗ Hà thét dài một tiếng, Bàn Long kiếm trong tay vẽ ra một đóa kiếm hoa, theo gió rít gào, kiếm ảnh biến ảo, từ một đóa kiếm hoa thành ba đóa, lại đến năm đóa, cuối cùng hiện ra trong mắt Trường Nhạc đã là chín đóa kiếm hoa, theo hoa ảnh xuất hiện, bảo kiếm phá không huy vũ, nội lực không ngừng vận chuyển, kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng phát ra tiếng vang khinh minh.
Phanh!
Trong đầu Đỗ Hà rung mạnh, ngay sau đó một cỗ lực lượng tinh thuần dũng mãnh tràn vào trong thân thể, chỉ trong chớp mắt tinh thần hắn đã hoàn toàn bước vào trong một cảnh giới mới. Bên tai là tiếng chim hót thanh thúy, ánh mặt trời nhu hòa sáng sớm rơi trên tàng cây xanh biếc, nội tâm yên lặng mà an tường, không cần dùng mắt nhìn xem hết thảy biến hóa thật nhỏ trong hoa viên đều dung nạp trong tâm, tựa như vừa có thêm mấy đôi mắt trên thân thể.
- Ha ha…
Đỗ Hà cao giọng cười dài, mừng rỡ như điên, nội lực của hắn đã sớm đạt tới cổ bình, chỉ trong tích tắc vừa rồi đã hoàn thành đột phá. Mũi chân giẫm nhẹ lên mặt đất, cả người đột ngột từ dưới đất bay lên, trên không trung thỏa thích lắc mình, từng đạo đạo kiếm quang kiếm thế như điện, thân ảnh tiến lui như gió, từ xa nhìn lại chỉ thấy toàn thân hắn bạch quang lượn lờ, thân ảnh ngược lại như có chút mơ hồ.
Hai chân rơi xuống mặt đất, Trường Nhạc ở một bên quan sát đã bị một màn vừa rồi làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời. Nàng không biết võ nghệ, làm sao từng nhìn thấy qua tình cảnh thế này. Kiếm quang thật chói mắt, cơ hồ làm nàng không thể mở mắt nhìn ra, thẳng đến khi Đỗ Hà thu kiếm đứng thẳng, nàng mới phục hồi lại tinh thần, bước nhẹ tới phía trước duỗi tay định lau mồ hôi cho hắn, nhưng khi tay vẫn còn ở giữa không trung lại ngạc nhiên phát hiện thần thái sáng láng trên mặt Đỗ Hà, cả người hắn thoạt nhìn tinh khí mười phần, đừng nói là mồ hôi, ngay cả vẻ mệt mỏi cũng không thấy, khuôn mặt không ngừng lộ ra đủ loại thần sắc, vừa kinh nghi, vừa khó tin, lẫn hoảng sợ. Đỗ Hà luyện kiếm suốt nửa canh giờ, kịch liệt vận động liên tục suốt một giờ, giờ phút này mặt không đỏ lại không hề thở gấp, điều này thật sự
làm cho nàng không thể tin tưởng.
Đỗ Hà cũng không quan tâm tới nét mặt của nàng, một tay ôm lấy Trường Nhạc vào lòng, hôn lên mặt nàng, cười to:
- Trường Nhạc, nàng đúng là phúc tinh của ta! Lại nhờ hồng phúc của nàng, công phu của ta lại tăng lên một cảnh giới hoàn toàn mới!
Sở Lưu Hương lưu lại công pháp Ngũ Khí Quy Nguyên có chín tầng, mỗi tầng đều thâm ảo thần diệu, đồng thời cũng khó luyện dị thường. Mỗi tầng đều có một cổ bình, chỉ khi đột phá cổ bình mới có thể tiến thêm được một bước.
Ở kiếp trước tám tuổi Đỗ Trường Thiên đã bắt đầu luyện công, bằng vào thiên tư hơn người tới năm ba mươi tuổi đã luyện tới tầng thứ bảy, trở thành đạo soái, trong năm năm đột phá tầng thứ chín, đạt tới cảnh giới đến vô ảnh đi vô tung, nhưng sau này chuyển thế tình huống có chút thay đổi.
Thân thể căn cơ của Đỗ Hà trước kia thật quá kém, mười lăm tuổi đã bị tửu sắc rút hết thân thể, chủ yếu chính là đã vượt qua tuổi tác thích hợp tập võ tốt nhất, căn cốt trên cơ bản đã bị định hình. Tuy hắn có thể nhờ vào kinh nghiệm bản thân rút ngắn thật nhiều đường quanh co, làm cho mình có thể tiến bộ nhanh hơn, nhưng mỗi lần gặp phải bình cảnh muốn đột phá lại càng thêm khó khăn muôn ngàn.
Nhất là thời gian gần đây hắn quá bận rộn, vừa phụ trách truy bắt dư nghiệt của Lý Kiến Thành, về sau lại vội vàng việc tạo giấy, tạo kỹ thuật in ấn, cuối cùng còn tạo đao, khiến võ nghệ của hắn luôn bị giậm chân tại chỗ.
Dĩ vãng Đỗ Hà luôn rời giường luyện võ lúc sáu giờ sáng, không có tiến triển gì, hôm nay bị Trường Nhạc khuyến khích mỗi ngày chưa đến bốn giờ sáng hắn đã rời giường đọc sách luyện võ, vì vậy mới giúp hắn thêm lần nữa triển khai trùng kích cổ bình.
Rốt cục cho tới hôm nay hắn đã thành công đột phá tầng thứ nhất. Nhớ tới hôm nay hắn cũng hiểu được sự tình đúng là có trùng hợp, lúc trước Đỗ Hà dùng thân thể này sơ luyện Ngũ Khí Quy Nguyên, khi nhập môn bởi vì Trường Nhạc bị hôn mê ngất xỉu, hắn ôm nàng xông thẳng hoàng cung, vì vậy nội lực bị tiêu hao sạch sẽ, kích thích tiềm lực trong thân thể, tiến vào tầng thứ nhất, hôm nay lại được nàng khích lệ đột phá tầng thứ nhất, bước lên tầng thứ hai.
Tuy chỉ là tầng thứ hai, nhưng Ngũ Khí Quy Nguyên thần diệu bậc nào, tầng thứ nhất lại để cho hắn từ một thân thể phế vật bị tửu sắc rút hết thành tựu Đỗ Hà của hôm nay, huống chi là tầng thứ hai đây?
Về tầng thứ ba, thứ tư đến thứ chín, càng không cần nói tới, chỉ cần bước vào tầng thứ chín, cơ hồ chẳng khác gì là sự tồn tại vô địch, mặc dù không đánh thắng cũng không ai đủ khả năng truy đuổi hắn.
Hai lần đột phá đều vì có Trường Nhạc, cho nên hắn mới gọi Trường Nhạc là ngôi sao may mắn của hắn.
Trường Nhạc không hiểu Đỗ Hà nói gì, nhưng thấy phu quân cao hứng như thế, bản thân cũng cảm thấy cao hứng!
Các loại văn hóa của Trung Quốc tầng tầng lớp lớp, có lợi có hại, nhưng vô luận là nền văn hóa nào, loại học thuyết nào, không thể ly khai một điểm, tôn trọng hiếu đạo!
Hiếu là cao nhất, việc này nếu lưu truyền ra tác phong trọng hiếu của Lý Thế Dân, tất nhiên sẽ làm cho hắn đạt được sự tán thưởng của người trong thiên hạ. Một vị hoàng đế chỉ cần đạt được lòng dân, được thiên hạ dân chúng khen ngợi, quốc gia của hắn sẽ trở nên càng ngày càng cường thịnh.
Lý Thế Dân quyết sách như thế, không thể nghi ngờ chính là điều sáng suốt nhất.
Trong thời gian tân hôn, Đỗ Hà cùng Trường Nhạc mới nếm thử mối duyên cá nước, trong đêm tự nhiên không thiếu được một trận điên loan đảo phượng.
Bản thân Đỗ Hà có nội công tuyệt thế, khí tức kéo dài, sức chịu đựng sung túc, trong chuyện ái ân vợ chồng lại đạt được hiệu quả không tưởng được, thần uy đại triển, thẳng đem Trường Nhạc giết tới tan tác, liên tiếp xin tha. Nếu không phải Trường Nhạc yếu ớt lại mới phá thân đêm qua, miệng vết thương còn chưa lành, chỉ sợ nàng không chịu đựng nổi, hắn phải tiếp tục đại chiến hơn mười lần mới dừng lại.
Tuy thu liễm chút ít, nhưng hai tay Đỗ Hà vẫn không ngừng lướt trên thân thể Trường Nhạc, làm lấy một lần vuốt ve cuối cùng, trong miệng không ngừng thốt lời âu yếm. Trường Nhạc mang theo cảm giác hạnh phúc thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp ngủ trong lòng ái lang.
Thanh âm tiếng gà gáy sáng sớm thánh thót vang lên.
- Dậy đi! Hà lang!
Thanh âm nũng nịu của Trường Nhạc quanh quẩn bên tai Đỗ Hà, bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo người hắn.
Đêm qua Đỗ Hà đại chiến suốt ba hiệp cùng Trường Nhạc, vì vậy vẫn còn buồn ngủ vô cùng, him híp mắt, nhìn thấy ngoài trời vẫn còn mờ tối, chỉ khoảng bốn giờ sáng mà thôi, hắn ậm ừ hai tiếng lại tiếp tục xoay người ngủ tiếp.
Trường Nhạc không gọi được hắn, cũng không bắt buộc, chỉ nói:
- Một năm trôi qua trong giấc vu xuân, một ngày trôi qua chỉ một buổi sáng sớm, Đỗ lang hoang phế thời gian như thế, thật làm thiếp thân khó xử a!
Thấy Đỗ Hà vẫn không có động tĩnh, cũng không tiếp tục khuyên nhủ, đứng dậy.
Mặc dù còn thật sớm, nhưng Trường Nhạc đã thức dậy, hai thị nữ Tư Cầm cùng Thi Họa của nàng cũng đã ở bên ngoài chuẩn bị hầu hạ.
Sau một lúc chuẩn bị, ba người rời khỏi phòng.
Đỗ Hà kéo mền phủ lên đầu, mặc dù vẫn còn chút ủ rũ nhưng tinh thần cũng không còn uể oải, muốn ngủ tiếp cũng không ngủ được, nghĩ nghĩ không biết Trường Nhạc đang làm gì?
Ý nghĩ này càng lúc càng làm cho hắn tò mò, tinh thần cũng càng lúc càng thanh tỉnh, buồn ngủ cũng tiêu tán, nhắm mắt cũng không ngủ tiếp được, vỗ vỗ má, một mình rửa mặt, nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa phòng.
Bốn phía yên tĩnh im ắng, chỉ có biệt viện bên phải thắp sáng ánh đèn.
Trường Nhạc gả về nhà hắn, chút ít sách vở của nàng ở bên trong thư phòng tại Lập Chính Điện đều cùng chuyển qua, lại có thêm một ít tàng thư của Đỗ Hà, tổng cộng phải hơn vạn quyển sách. Vì thế họ đặc biệt đem một biệt viện dùng chiêu đãi khách quý sửa sang lại, đổi thành một tòa lầu hai tầng.
Đỗ Hà đi qua biệt viện có ánh đèn, bên ngoài không một bóng người, nhưng cửa phòng lại mở rộng, ánh đèn sáng ngời từ bên trong chiếu ra ngoài. Trong lòng hắn tràn đầy hiếu kỳ, từ ngoài phòng thò đầu nhìn vào, đã thấy Trường Nhạc ngồi trước bàn, lẳng lặng đọc sách. Thần sắc của nàng thật nghiêm túc lại chăm chú, dưới ánh nến chiếu xuống, dung mạo tuyệt thế tựa hồ mang theo một cỗ hương vị thần thánh.
Nhìn Trường Nhạc chuyên cần như thế, đáy lòng Đỗ Hà có chút bần thần, bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác mình thật lười nhác, so sánh với nàng giống như có chút mất mặt, tôn nghiêm nam tính nhận lấy khiêu khích thật lớn, ho khan một tiếng đi vào.
Trường Nhạc nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lộ ra dáng tươi cười.
- Ân, ngủ không được định tìm quyển sách đọc một chút thôi!
Đỗ Hà tùy tiện tìm lý do cầm một quyển sách trên giá ngồi xuống đối diện nàng. Trường Nhạc hiểu ý cười cười, nhìn ra hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không xuyên thấu, chỉ giữ nguyên dáng tươi cười vui vẻ.
Đỗ Hà lật nhẹ quyển sách cầm trong tay, là một quyển “Tư Mã Pháp”, là một bộ binh thư do nhà quân sự Tư Mã Nhương nổi tiếng thời Chiến Quốc viết ra.
Hắn có chút nhàm chán lật sách, dùng khóe mắt vụng trộm liếc nhìn Trường Nhạc, đã thấy nàng thật sự chìm đắm vào trong quyển sách trên tay.
Đỗ Hà thầm kêu hổ thẹn, cũng chăm chú lật quyển binh thư.
Dưới thời Đường quan viên sau khi thành hôn có ngày nghỉ, Đỗ Hà cưới công chúa, vì vậy được nghỉ ngơi tới một tháng.
Sau một tháng kết hôn, Đỗ Hà trải qua cuộc sống chẳng khác gì thần tiên, bản thân lại mang theo hai quân chức, một văn chức hơn nữa còn là một địa chủ, trong đất phong có tới ba trăm năm mươi hộ dân, không cần xử lý công vụ nhưng vẫn được lĩnh ba phần lương cao, có thể nuôi dưỡng bản thân cùng người nhà thật thoải mái. Duy nhất phiền muộn chính là Trường Nhạc có được đất phong tới ba ngàn hộ dân tại Trường Nhạc huyện.
Nói thế nào một tháng lĩnh tiền lương Trường Nhạc vượt xa hắn rất nhiều.
Không còn cách nào khác, Đỗ Hà cũng không muốn biến mình thành một nam nhân bị mang tiếng sống nhờ thê tử, nhưng sự tồn tại của công chúa nhất là trưởng công chúa, trong xã hội phong kiến chẳng khác gì có bàn tay vàng tồn tại, thân phận mạnh mẽ, có ít người làm cả đời cũng kém hơn thân phận của nàng, chỉ đành phải nhận mệnh.
Ôn nhu hương là mộ của anh hùng!
Lời này Đỗ Hà thật sự rất nhận đồng, bởi vì trong lịch sử những chuyện như vậy xảy ra thật nhiều, từ thời kỳ Xuân Thu U Vương dùng phong hỏa đùa chư hầu, đến Thanh triều Ngô Tam Quế mở cửa dẫn giặc nhập quan vì hồng nhan…đều đã xác nhận lời đồn đãi này thật có giá trị ý nghĩa.
Nhưng sau khi thành hôn, Đỗ Hà thay đổi ý nghĩ kia, ôn nhu hương tuyệt đối không phải mộ của anh hùng, người nói lời này bởi vì hắn không được gặp gỡ Trường Nhạc, không gặp gỡ một thê tử hiền lành như nàng.
Trong một tháng tân hôn, Trường Nhạc với tư cách thê tử, nàng tận tâm tận lực lấy tư cách con dâu đúng giờ giấc đi hầu hạ Chương thị tận hiếu đạo. Lấy tư cách một thê tử tốt muốn nhìn phu quân càng thêm thành tựu, vì vậy làm gương mẫu, mỗi ngày giống như Tổ Thu thời Đông Tấn, nghe tiếng gà gáy thức dậy, dùng sự chuyên cần của mình đốc xúc Đỗ Hà chăm chỉ học tập, hoàn toàn tính toán trở thành một vị thê tử điển hình.
Ngày hôm nay Đỗ Hà vẫn luyện kiếm tại hậu viện như hàng ngày, mỗi lần đúng lúc này, Trường Nhạc đều xuất hiện bên cạnh, trong tay cầm khăn thêu, im lặng xem hắn luyện võ, khi hắn mệt mỏi nghỉ ngơi đều tiến lên lau mồ hôi cho hắn, sửa sang lại quần áo rối loạn, đã trở thành người xem trung thành nhất của hắn.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Đỗ Hà thét dài một tiếng, Bàn Long kiếm trong tay vẽ ra một đóa kiếm hoa, theo gió rít gào, kiếm ảnh biến ảo, từ một đóa kiếm hoa thành ba đóa, lại đến năm đóa, cuối cùng hiện ra trong mắt Trường Nhạc đã là chín đóa kiếm hoa, theo hoa ảnh xuất hiện, bảo kiếm phá không huy vũ, nội lực không ngừng vận chuyển, kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng phát ra tiếng vang khinh minh.
Phanh!
Trong đầu Đỗ Hà rung mạnh, ngay sau đó một cỗ lực lượng tinh thuần dũng mãnh tràn vào trong thân thể, chỉ trong chớp mắt tinh thần hắn đã hoàn toàn bước vào trong một cảnh giới mới. Bên tai là tiếng chim hót thanh thúy, ánh mặt trời nhu hòa sáng sớm rơi trên tàng cây xanh biếc, nội tâm yên lặng mà an tường, không cần dùng mắt nhìn xem hết thảy biến hóa thật nhỏ trong hoa viên đều dung nạp trong tâm, tựa như vừa có thêm mấy đôi mắt trên thân thể.
- Ha ha…
Đỗ Hà cao giọng cười dài, mừng rỡ như điên, nội lực của hắn đã sớm đạt tới cổ bình, chỉ trong tích tắc vừa rồi đã hoàn thành đột phá. Mũi chân giẫm nhẹ lên mặt đất, cả người đột ngột từ dưới đất bay lên, trên không trung thỏa thích lắc mình, từng đạo đạo kiếm quang kiếm thế như điện, thân ảnh tiến lui như gió, từ xa nhìn lại chỉ thấy toàn thân hắn bạch quang lượn lờ, thân ảnh ngược lại như có chút mơ hồ.
Hai chân rơi xuống mặt đất, Trường Nhạc ở một bên quan sát đã bị một màn vừa rồi làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nói không ra lời. Nàng không biết võ nghệ, làm sao từng nhìn thấy qua tình cảnh thế này. Kiếm quang thật chói mắt, cơ hồ làm nàng không thể mở mắt nhìn ra, thẳng đến khi Đỗ Hà thu kiếm đứng thẳng, nàng mới phục hồi lại tinh thần, bước nhẹ tới phía trước duỗi tay định lau mồ hôi cho hắn, nhưng khi tay vẫn còn ở giữa không trung lại ngạc nhiên phát hiện thần thái sáng láng trên mặt Đỗ Hà, cả người hắn thoạt nhìn tinh khí mười phần, đừng nói là mồ hôi, ngay cả vẻ mệt mỏi cũng không thấy, khuôn mặt không ngừng lộ ra đủ loại thần sắc, vừa kinh nghi, vừa khó tin, lẫn hoảng sợ. Đỗ Hà luyện kiếm suốt nửa canh giờ, kịch liệt vận động liên tục suốt một giờ, giờ phút này mặt không đỏ lại không hề thở gấp, điều này thật sự
làm cho nàng không thể tin tưởng.
Đỗ Hà cũng không quan tâm tới nét mặt của nàng, một tay ôm lấy Trường Nhạc vào lòng, hôn lên mặt nàng, cười to:
- Trường Nhạc, nàng đúng là phúc tinh của ta! Lại nhờ hồng phúc của nàng, công phu của ta lại tăng lên một cảnh giới hoàn toàn mới!
Sở Lưu Hương lưu lại công pháp Ngũ Khí Quy Nguyên có chín tầng, mỗi tầng đều thâm ảo thần diệu, đồng thời cũng khó luyện dị thường. Mỗi tầng đều có một cổ bình, chỉ khi đột phá cổ bình mới có thể tiến thêm được một bước.
Ở kiếp trước tám tuổi Đỗ Trường Thiên đã bắt đầu luyện công, bằng vào thiên tư hơn người tới năm ba mươi tuổi đã luyện tới tầng thứ bảy, trở thành đạo soái, trong năm năm đột phá tầng thứ chín, đạt tới cảnh giới đến vô ảnh đi vô tung, nhưng sau này chuyển thế tình huống có chút thay đổi.
Thân thể căn cơ của Đỗ Hà trước kia thật quá kém, mười lăm tuổi đã bị tửu sắc rút hết thân thể, chủ yếu chính là đã vượt qua tuổi tác thích hợp tập võ tốt nhất, căn cốt trên cơ bản đã bị định hình. Tuy hắn có thể nhờ vào kinh nghiệm bản thân rút ngắn thật nhiều đường quanh co, làm cho mình có thể tiến bộ nhanh hơn, nhưng mỗi lần gặp phải bình cảnh muốn đột phá lại càng thêm khó khăn muôn ngàn.
Nhất là thời gian gần đây hắn quá bận rộn, vừa phụ trách truy bắt dư nghiệt của Lý Kiến Thành, về sau lại vội vàng việc tạo giấy, tạo kỹ thuật in ấn, cuối cùng còn tạo đao, khiến võ nghệ của hắn luôn bị giậm chân tại chỗ.
Dĩ vãng Đỗ Hà luôn rời giường luyện võ lúc sáu giờ sáng, không có tiến triển gì, hôm nay bị Trường Nhạc khuyến khích mỗi ngày chưa đến bốn giờ sáng hắn đã rời giường đọc sách luyện võ, vì vậy mới giúp hắn thêm lần nữa triển khai trùng kích cổ bình.
Rốt cục cho tới hôm nay hắn đã thành công đột phá tầng thứ nhất. Nhớ tới hôm nay hắn cũng hiểu được sự tình đúng là có trùng hợp, lúc trước Đỗ Hà dùng thân thể này sơ luyện Ngũ Khí Quy Nguyên, khi nhập môn bởi vì Trường Nhạc bị hôn mê ngất xỉu, hắn ôm nàng xông thẳng hoàng cung, vì vậy nội lực bị tiêu hao sạch sẽ, kích thích tiềm lực trong thân thể, tiến vào tầng thứ nhất, hôm nay lại được nàng khích lệ đột phá tầng thứ nhất, bước lên tầng thứ hai.
Tuy chỉ là tầng thứ hai, nhưng Ngũ Khí Quy Nguyên thần diệu bậc nào, tầng thứ nhất lại để cho hắn từ một thân thể phế vật bị tửu sắc rút hết thành tựu Đỗ Hà của hôm nay, huống chi là tầng thứ hai đây?
Về tầng thứ ba, thứ tư đến thứ chín, càng không cần nói tới, chỉ cần bước vào tầng thứ chín, cơ hồ chẳng khác gì là sự tồn tại vô địch, mặc dù không đánh thắng cũng không ai đủ khả năng truy đuổi hắn.
Hai lần đột phá đều vì có Trường Nhạc, cho nên hắn mới gọi Trường Nhạc là ngôi sao may mắn của hắn.
Trường Nhạc không hiểu Đỗ Hà nói gì, nhưng thấy phu quân cao hứng như thế, bản thân cũng cảm thấy cao hứng!
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại