Đại Đường Đạo Soái
Chương 121: Đấu lân
Khi Đỗ Hà nói những lời này, hai mắt sững sờ nhìn Đại Độ Thiết đang nhẹ nhàng múa lân, trong lòng bực tức.
Đại Độ Thiết cũng không phải đùa giỡn bình thường, hắn là vương tử của một quốc gia, nói ra những lời này ở trước mặt Lý Thế Dân cho thấy hắn đã có chuẩn bị. Có thể khẳng định, Tiết Duyên Đà để ý Trường Nhạc, có ý cầu thân, ý đồ muốn làm con cóc ăn thịt thiên nga Trường Nhạc.
Nhưng nếu thờ ơ với chuyện này, xem như Đỗ Hà không phải một nam nhân.
Lý Kính Nghiệp âm hiểm mỉm cười:
- Để ta hỗ trợ!
Phòng Di Ái, La Thông, Lý Nghiệp Hủ cũng tỏ vẻ sẵn sàng giúp đỡ.
- Để ta lên!
Lý Nghiệp Tự đi tới.
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, cũng nhìn trúng Lý Nghiệp Tự.
Trong nhóm người bọn họ, ngoại trừ hắn và La Thông, Lý Nghiệp Tự là người có võ nghệ cao nhất. Nhưng La Thông tinh thông mã chiến, bộ chiến kém hơn Lý Nghiệp Tự. Thi múa lân này đòi hỏi công phu hạ bàn, Lý Nghiệp Tự chắn chắn là chọn lựa tốt nhất.
Hắn thét dài một tiếng:
- Một người múa đơn, không bằng hai người đối võ! Thêm ta nữa!
Hắn khua đầu sư tử lên, xông vào vòng chiến.
Đỗ Hà cũng không tinh thông múa lân lắm, nhưng khởi nguồn của múa lân là hình thái bắt chước sư tử, cũng không có bước múa cố định, cho nên chỉ cần có thể múa giống là được.
Đỗ Hà thích nhất là động tác của minh tinh điện ảnh Lý Liên Kiệt, nhất là loạt phim Hoàng Phi Hùng hắn diễn, trong đó có một bộ phim tên là “Vua sư tử Hoàng Phi Hùng tranh bá”, phần lớn chiến đấu bên trong đều là múa lân.
Đỗ Hà dựa theo tư thế trong phim, bắt đầu bay múa, mặc dù không quen tay, nhưng động tác dồn dập như sư tử mới đẻ.
Đại Độ Thiết lớn tuổi hơn Đỗ Hà rất nhiều, khổ người to lớn, cao khoảng 2 thước, múa sư tử đương nhiên mạnh mẽ hơn Đỗ Hà một bậc. Đồng thời, hắn muúa rất tự nhiên, cực kỳ khéo léo, nhìn qua tựa như một vua sư tử uy phong lẫm liệt.
Tràng diện đúng là một con sư tử trẻ tuổi mạnh mẽ đang phát động tranh đoạt vương vị của Vua Sư Tử xưng hùng đã lâu.
Hai đầu sư tử chậm rãi tới gần, Đại Độ Thiết múa hắc sư, kiên cường hữu lực, hất đầu nhảy lên, vô cùng mạnh mẽ, còn Đỗ Hà múa hồng sư, bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt bách biến, cũng có phong thái.
- Không biết ai có thể thắng!
Lý Nghiệp Hủ lo lắng nhìn hai con sư tử đang thăm dò công kích trên trận, bàn tay lạnh ngắt!
- Đương nhiên đại ca sẽ thắng!
Phòng Di Ái vẫn giống như trước đây, vô cùng tin tưởng Đỗ Hà.
- Thắng bại chia 4:6!
La Thông tỉnh táo quan sát tình thế trên trận:
- Đại Độ Thiết thủ pháp thuần thục, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, mỗi lần sư tử hất đầu đều có thể nghe được tiếng gió vù vù, có thể thấy được hắn rất mạnh mẽ, Thanh Liên còn xa mới bằng.
- Nhưng Thanh Liên bộ pháp nhẹ nhàng, vững vàng, vừa tiến vừa lui, linh động tự nhiên, Đại Độ Thiết không chiếm được bất cứ tiện nghi nào. Thanh Liên am hiểu nhất chính là dùng sở trường của mình, công kích trong thời gian ngắn, cho nên ta cho rằng phần thắng của Thanh Liên lớn hơn.
Lý Kính Nghiệp gật đầu tán đồng.
Trên Phù Dung lâu, trái tim của Trường Nhạc công chúa như co thắt, bàn tay nắm chặt, bất an nhìn Đỗ Hà múa hồng sư, Lý Tuyết Nhạn đứng bên cạnh cũng tràn đầy lo lắng.
Lý Thế Dân lại có phần hả hê, ta biết tiểu tử ngươi sẽ ra mặt, vì vậy cũng đừng làm trẫm thất vọng.
Hành động lần này của Lý Thế Dân cũng không phải không có ý nghĩa. Mấy ngày trước, Đại Độ Thiết con trai trưởng của Chân Châu Bì Già Khả Hãn của Tiết Duyên Đà tình cờ gặp Trường Nhạc công chúa, trong lòng rung động, hy vọng có thể lấy Trường Nhạc làm phi.
Trường Nhạc công chúa là con gái yêu của Lý Thế Dân, Đỗ Hà chính là con rể dự định của hắn, nếu không phải Đỗ Hà hoa tâm, hôn sự này đã sớm thành, vì vậy đương nhiên không đồng ý thỉnh cầu của Đại Độ Thiết, nói Trường Nhạc công chúa đã có vị hôn phu.
Đại Độ Thiết không thèm để ý, ngược lại nói:
- Chưa lập gia đình chính là chưa thành thân, dựa theo tập tục của chúng ta, nữ nhân đẹp nhất chỉ có thể sánh đôi với cường giả, ta có thể khiêu chiến với vị hôn phu của công chúa, dùng thực lực lấy được công chúa.
Lý Thế Dân lập tức không vui nói:
- Đây là Đại Đường, không phải Tiết Duyên Đà!
Chân Châu Bì Già Khả Hãn đoán biết tình thế không hay cũng kêu Đại Độ Thiết câm miệng.
Nhưng Đại Độ Thiết không quan tâm, ngược lại nói:
- Lẽ nào phò mã của công chúa là kẻ bất lực, không có năng lực thủ hộ công chúa?
Lý Thế Dân càng thêm bất mãn, khiến Chân Châu Bì Già Khả Hãn lo sợ tới mức tát Đại Độ Thiết một bạt tai, kéo hắn quỳ xuống xin thứ tội.
Đại Độ Thiết thật sự quỳ xuống, nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần sắc mỉa mai, hoàn toàn là biểu lộ nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Mặc dù Lý Thế Dân rất tức giận, nhưng cũng không tiện xử phạt.
Tiết Duyên Đà là minh hữu trung thành nhất hiện nay của Đại Đường, mang tới ủng hộ vững chắc cho Đại Đường ở phương bắc.
Mỗi năm, Tiết Duyên Đà đều tiến cống cho Đại Đường mười vạn con chiến mã, năm vạn con trâu cày, số dê, lạc đà lại càng không phải nói. Trước đó vài ngày, Tiết Duyên Đà một lúc tiến cống cho Đại Đường tám vạn con chiến mã, năm vạn con trâu cày, dê, lạc đà, lông chồn nhiều không kể xiết.
Lần này đến triều chúc mừng, Tiết Duyên Đà lại dẫn theo năm vạn con chiến mã đồng thời còn mang đến mấy nhánh nhân sâm ngàn năm của núi Trường Bạch vô cùng quý giá.
Đối mặt với hậu lễ như vậy, Lý Thế Dân cũng không muốn vì thói lỗ mãng cá nhân của Đại Độ Thiết mà phá vỡ quan hệ hai nước, không thể cứu vãn.
Nhưng tối nay Đại Độ Thiết lại nói ra những lời cười nhạo Trường Nhạc, hiển nhiên vẫn chưa hết hy vọng với Trường Nhạc, Lý Thế Dân cũng cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ lại:
- Đỗ Hà tâm tính cao ngạo, há lại có thể ngồi nhìn Đại Độ Thiết đùa giỡn Trường Nhạc như vậy?
Vì vậy cũng đáp ứng yêu cầu của Đại Độ Thiết, đợi Đỗ Hà đến giáo huấn hắn.
Chính vào lúc này, Đỗ Hà đã bắt đầu tiếp xúc chính diện với Đại Độ Thiết.
Đại Độ Thiết hất đầu sư tử, đầu sư tử nặng hơn mười cân, nện thẳng vào hồng sư, đầu sư tử chưa đến, một luồng kình phong đã gào thét mà đến.
Đỗ Hà nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh.
Đại Độ Thiết công kích không trúng, tiếp tục xuất chiêu, sư tử hất đầu theo hướng ngược lại, thế tới càng thêm mau lẹ cương mãnh. Đỗ Hà nghiêng người, né tránh sang bên trái.
Nếu so về sức mạnh, Đỗ Hà hiển nhiên ở vào thế yếu hơn, nhưng hắn thắng ở tốc độ, bước chân, Đại Độ Thiết căn bản không theo kịp tốc độ của Đỗ Hà, khi đầu sư tử của hắn quét tới, Đỗ Hà chỉ nhẹ nhàng nhảy lên là có thể tránh được, mặc cho hắn xuất kích như thế nào, cũng không thể làm gì được Đỗ Hà.
Mọi người xung quanh đứng nhìn say sưa, bọn họ đã không ít lần xem múa lân, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấu lân.
Mặc dù hắc sư vô cùng dũng mãnh, uy phong lẫm liệt, nhưng bị hồng sư trêu chọc cũng không thể làm gì.
Tất cả mọi người đều có chung lòng căm hận giặc.
Đại bộ phận mọi người ở đây nếu không phải danh môn thế gia Đường triều thì cũng là nhã khách phong lưu, học thức phong phú, coi trọng quốc gia. Vì vậy tất cả đều ủng hộ Đỗ Hà, nhìn thấy tình thế này, mọi người đều cao giọng kêu lên.
- Tiểu tử, đây là ngươi chạy trốn, không phải thi đấu!
Đại Độ Thiết không kìm nén được, quát lên.
Đỗ Hà thong dong mỉm cười, cao giọng nói:
- Ta không đấu là vì ta nhường khách, cho ngươi mấy chiêu, để sau đó ngươi đừng nói Đại Đường ta khi dễ người ngoài!
Lúc trước Đỗ Hà thối lui cũng không phải là vô tình, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn múa lân, không quen, Lý Nghiệp Tự cũng là lần đầu phối hợp với hắn, cũng không cách nào hoàn toàn nhất trí, cho nên lúc trước né tránh, là vì phối hợp ăn ý.
Hai người đều là cao thủ, có qua có lại, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng đã có thể nhất trí, đây chính là thời khắc phản kích.
Đại Độ Thiết lại vung đầu sư tử tiếp tục tấn công.
Lần này Đỗ Hà cũng không né tránh, mà nghiêng người đá chân rất đẹp mắt, phi thẳng vào đầu sư tử của đối phương.
Đây chính là dùng lực đánh lực.
Lực quét của Đại Độ Thiết vốn rất cường đại, Đỗ Hà lại đá vào đầu sư tử một lực lớn, khiến cho người ở phía sau hắn bị đẩy đi, khiến bọn họ lập tức mất cân bằng!
- Thần Long Bãi Vĩ!
Đỗ Hà thừa cơ quát lớn một tiếng, dùng sức vung đầu sư tử, Lý Nghiệp Tự hiểu ý mỉm cười, lăng không mà lên, theo lực hất của hắn, đá vào đầu sư tử.
Đại Độ Thiết lắc lư, vội vàng xuống tấn nên vẫn không bị ngã.
Đỗ Hà cắn răng quát:
- Chúng ta nhảy lên người bọn họ đi!
Hắn nói xong, xoay người trên không, trực tiếp nhảy lên đầu sư tử hắc sư.
Khinh công của Lý Nghiệp Tự còn xa mới xuất chúng bằng Đỗ Hà, nhưng cùng với lực lượng Đỗ Hà cấp cho hắn, cũng bay lên đứng sau lưng người ở đuôi lân.
Hai con sư tử chồng lên nhau!
Đỗ Hà đứng một chân, làm ra tư thế thắng lợi hồng sư ngẩng đầu gào thét.
Đại Độ Thiết cũng không phải đùa giỡn bình thường, hắn là vương tử của một quốc gia, nói ra những lời này ở trước mặt Lý Thế Dân cho thấy hắn đã có chuẩn bị. Có thể khẳng định, Tiết Duyên Đà để ý Trường Nhạc, có ý cầu thân, ý đồ muốn làm con cóc ăn thịt thiên nga Trường Nhạc.
Nhưng nếu thờ ơ với chuyện này, xem như Đỗ Hà không phải một nam nhân.
Lý Kính Nghiệp âm hiểm mỉm cười:
- Để ta hỗ trợ!
Phòng Di Ái, La Thông, Lý Nghiệp Hủ cũng tỏ vẻ sẵn sàng giúp đỡ.
- Để ta lên!
Lý Nghiệp Tự đi tới.
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, cũng nhìn trúng Lý Nghiệp Tự.
Trong nhóm người bọn họ, ngoại trừ hắn và La Thông, Lý Nghiệp Tự là người có võ nghệ cao nhất. Nhưng La Thông tinh thông mã chiến, bộ chiến kém hơn Lý Nghiệp Tự. Thi múa lân này đòi hỏi công phu hạ bàn, Lý Nghiệp Tự chắn chắn là chọn lựa tốt nhất.
Hắn thét dài một tiếng:
- Một người múa đơn, không bằng hai người đối võ! Thêm ta nữa!
Hắn khua đầu sư tử lên, xông vào vòng chiến.
Đỗ Hà cũng không tinh thông múa lân lắm, nhưng khởi nguồn của múa lân là hình thái bắt chước sư tử, cũng không có bước múa cố định, cho nên chỉ cần có thể múa giống là được.
Đỗ Hà thích nhất là động tác của minh tinh điện ảnh Lý Liên Kiệt, nhất là loạt phim Hoàng Phi Hùng hắn diễn, trong đó có một bộ phim tên là “Vua sư tử Hoàng Phi Hùng tranh bá”, phần lớn chiến đấu bên trong đều là múa lân.
Đỗ Hà dựa theo tư thế trong phim, bắt đầu bay múa, mặc dù không quen tay, nhưng động tác dồn dập như sư tử mới đẻ.
Đại Độ Thiết lớn tuổi hơn Đỗ Hà rất nhiều, khổ người to lớn, cao khoảng 2 thước, múa sư tử đương nhiên mạnh mẽ hơn Đỗ Hà một bậc. Đồng thời, hắn muúa rất tự nhiên, cực kỳ khéo léo, nhìn qua tựa như một vua sư tử uy phong lẫm liệt.
Tràng diện đúng là một con sư tử trẻ tuổi mạnh mẽ đang phát động tranh đoạt vương vị của Vua Sư Tử xưng hùng đã lâu.
Hai đầu sư tử chậm rãi tới gần, Đại Độ Thiết múa hắc sư, kiên cường hữu lực, hất đầu nhảy lên, vô cùng mạnh mẽ, còn Đỗ Hà múa hồng sư, bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt bách biến, cũng có phong thái.
- Không biết ai có thể thắng!
Lý Nghiệp Hủ lo lắng nhìn hai con sư tử đang thăm dò công kích trên trận, bàn tay lạnh ngắt!
- Đương nhiên đại ca sẽ thắng!
Phòng Di Ái vẫn giống như trước đây, vô cùng tin tưởng Đỗ Hà.
- Thắng bại chia 4:6!
La Thông tỉnh táo quan sát tình thế trên trận:
- Đại Độ Thiết thủ pháp thuần thục, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, mỗi lần sư tử hất đầu đều có thể nghe được tiếng gió vù vù, có thể thấy được hắn rất mạnh mẽ, Thanh Liên còn xa mới bằng.
- Nhưng Thanh Liên bộ pháp nhẹ nhàng, vững vàng, vừa tiến vừa lui, linh động tự nhiên, Đại Độ Thiết không chiếm được bất cứ tiện nghi nào. Thanh Liên am hiểu nhất chính là dùng sở trường của mình, công kích trong thời gian ngắn, cho nên ta cho rằng phần thắng của Thanh Liên lớn hơn.
Lý Kính Nghiệp gật đầu tán đồng.
Trên Phù Dung lâu, trái tim của Trường Nhạc công chúa như co thắt, bàn tay nắm chặt, bất an nhìn Đỗ Hà múa hồng sư, Lý Tuyết Nhạn đứng bên cạnh cũng tràn đầy lo lắng.
Lý Thế Dân lại có phần hả hê, ta biết tiểu tử ngươi sẽ ra mặt, vì vậy cũng đừng làm trẫm thất vọng.
Hành động lần này của Lý Thế Dân cũng không phải không có ý nghĩa. Mấy ngày trước, Đại Độ Thiết con trai trưởng của Chân Châu Bì Già Khả Hãn của Tiết Duyên Đà tình cờ gặp Trường Nhạc công chúa, trong lòng rung động, hy vọng có thể lấy Trường Nhạc làm phi.
Trường Nhạc công chúa là con gái yêu của Lý Thế Dân, Đỗ Hà chính là con rể dự định của hắn, nếu không phải Đỗ Hà hoa tâm, hôn sự này đã sớm thành, vì vậy đương nhiên không đồng ý thỉnh cầu của Đại Độ Thiết, nói Trường Nhạc công chúa đã có vị hôn phu.
Đại Độ Thiết không thèm để ý, ngược lại nói:
- Chưa lập gia đình chính là chưa thành thân, dựa theo tập tục của chúng ta, nữ nhân đẹp nhất chỉ có thể sánh đôi với cường giả, ta có thể khiêu chiến với vị hôn phu của công chúa, dùng thực lực lấy được công chúa.
Lý Thế Dân lập tức không vui nói:
- Đây là Đại Đường, không phải Tiết Duyên Đà!
Chân Châu Bì Già Khả Hãn đoán biết tình thế không hay cũng kêu Đại Độ Thiết câm miệng.
Nhưng Đại Độ Thiết không quan tâm, ngược lại nói:
- Lẽ nào phò mã của công chúa là kẻ bất lực, không có năng lực thủ hộ công chúa?
Lý Thế Dân càng thêm bất mãn, khiến Chân Châu Bì Già Khả Hãn lo sợ tới mức tát Đại Độ Thiết một bạt tai, kéo hắn quỳ xuống xin thứ tội.
Đại Độ Thiết thật sự quỳ xuống, nhưng trên mặt vẫn lộ ra thần sắc mỉa mai, hoàn toàn là biểu lộ nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Mặc dù Lý Thế Dân rất tức giận, nhưng cũng không tiện xử phạt.
Tiết Duyên Đà là minh hữu trung thành nhất hiện nay của Đại Đường, mang tới ủng hộ vững chắc cho Đại Đường ở phương bắc.
Mỗi năm, Tiết Duyên Đà đều tiến cống cho Đại Đường mười vạn con chiến mã, năm vạn con trâu cày, số dê, lạc đà lại càng không phải nói. Trước đó vài ngày, Tiết Duyên Đà một lúc tiến cống cho Đại Đường tám vạn con chiến mã, năm vạn con trâu cày, dê, lạc đà, lông chồn nhiều không kể xiết.
Lần này đến triều chúc mừng, Tiết Duyên Đà lại dẫn theo năm vạn con chiến mã đồng thời còn mang đến mấy nhánh nhân sâm ngàn năm của núi Trường Bạch vô cùng quý giá.
Đối mặt với hậu lễ như vậy, Lý Thế Dân cũng không muốn vì thói lỗ mãng cá nhân của Đại Độ Thiết mà phá vỡ quan hệ hai nước, không thể cứu vãn.
Nhưng tối nay Đại Độ Thiết lại nói ra những lời cười nhạo Trường Nhạc, hiển nhiên vẫn chưa hết hy vọng với Trường Nhạc, Lý Thế Dân cũng cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ lại:
- Đỗ Hà tâm tính cao ngạo, há lại có thể ngồi nhìn Đại Độ Thiết đùa giỡn Trường Nhạc như vậy?
Vì vậy cũng đáp ứng yêu cầu của Đại Độ Thiết, đợi Đỗ Hà đến giáo huấn hắn.
Chính vào lúc này, Đỗ Hà đã bắt đầu tiếp xúc chính diện với Đại Độ Thiết.
Đại Độ Thiết hất đầu sư tử, đầu sư tử nặng hơn mười cân, nện thẳng vào hồng sư, đầu sư tử chưa đến, một luồng kình phong đã gào thét mà đến.
Đỗ Hà nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh.
Đại Độ Thiết công kích không trúng, tiếp tục xuất chiêu, sư tử hất đầu theo hướng ngược lại, thế tới càng thêm mau lẹ cương mãnh. Đỗ Hà nghiêng người, né tránh sang bên trái.
Nếu so về sức mạnh, Đỗ Hà hiển nhiên ở vào thế yếu hơn, nhưng hắn thắng ở tốc độ, bước chân, Đại Độ Thiết căn bản không theo kịp tốc độ của Đỗ Hà, khi đầu sư tử của hắn quét tới, Đỗ Hà chỉ nhẹ nhàng nhảy lên là có thể tránh được, mặc cho hắn xuất kích như thế nào, cũng không thể làm gì được Đỗ Hà.
Mọi người xung quanh đứng nhìn say sưa, bọn họ đã không ít lần xem múa lân, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đấu lân.
Mặc dù hắc sư vô cùng dũng mãnh, uy phong lẫm liệt, nhưng bị hồng sư trêu chọc cũng không thể làm gì.
Tất cả mọi người đều có chung lòng căm hận giặc.
Đại bộ phận mọi người ở đây nếu không phải danh môn thế gia Đường triều thì cũng là nhã khách phong lưu, học thức phong phú, coi trọng quốc gia. Vì vậy tất cả đều ủng hộ Đỗ Hà, nhìn thấy tình thế này, mọi người đều cao giọng kêu lên.
- Tiểu tử, đây là ngươi chạy trốn, không phải thi đấu!
Đại Độ Thiết không kìm nén được, quát lên.
Đỗ Hà thong dong mỉm cười, cao giọng nói:
- Ta không đấu là vì ta nhường khách, cho ngươi mấy chiêu, để sau đó ngươi đừng nói Đại Đường ta khi dễ người ngoài!
Lúc trước Đỗ Hà thối lui cũng không phải là vô tình, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn múa lân, không quen, Lý Nghiệp Tự cũng là lần đầu phối hợp với hắn, cũng không cách nào hoàn toàn nhất trí, cho nên lúc trước né tránh, là vì phối hợp ăn ý.
Hai người đều là cao thủ, có qua có lại, mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng đã có thể nhất trí, đây chính là thời khắc phản kích.
Đại Độ Thiết lại vung đầu sư tử tiếp tục tấn công.
Lần này Đỗ Hà cũng không né tránh, mà nghiêng người đá chân rất đẹp mắt, phi thẳng vào đầu sư tử của đối phương.
Đây chính là dùng lực đánh lực.
Lực quét của Đại Độ Thiết vốn rất cường đại, Đỗ Hà lại đá vào đầu sư tử một lực lớn, khiến cho người ở phía sau hắn bị đẩy đi, khiến bọn họ lập tức mất cân bằng!
- Thần Long Bãi Vĩ!
Đỗ Hà thừa cơ quát lớn một tiếng, dùng sức vung đầu sư tử, Lý Nghiệp Tự hiểu ý mỉm cười, lăng không mà lên, theo lực hất của hắn, đá vào đầu sư tử.
Đại Độ Thiết lắc lư, vội vàng xuống tấn nên vẫn không bị ngã.
Đỗ Hà cắn răng quát:
- Chúng ta nhảy lên người bọn họ đi!
Hắn nói xong, xoay người trên không, trực tiếp nhảy lên đầu sư tử hắc sư.
Khinh công của Lý Nghiệp Tự còn xa mới xuất chúng bằng Đỗ Hà, nhưng cùng với lực lượng Đỗ Hà cấp cho hắn, cũng bay lên đứng sau lưng người ở đuôi lân.
Hai con sư tử chồng lên nhau!
Đỗ Hà đứng một chân, làm ra tư thế thắng lợi hồng sư ngẩng đầu gào thét.
Tác giả :
Đạo Soái Nhị Đại