Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 83-1: Tranh chấp bên sông (1)
Lý Trân phát hiện ở góc tường phía tây bắc có một hàng dấu chân, trên tường cũng có dấu chân, rõ ràng cho thấy có người trèo tường ở đây. Tinh thần hắn lập tức phấn chấn, cẩn thận lục soát trong bụi cây, rất nhanh phát hiện một vài vết máu.
Hắn ngửi vết máu, vết máu rất mới, lại toát lên mùi tanh tưởi, bình thường chỉ có miệng vết thương chưa lành mới có loại máu đen này. Lý Trân nhớ tới bảy ngày trước hắn từng đâm Lam Chấn Ngọc bị thương, chẳng lẽ vết thương ở vai của Lam Chấn Ngọc vẫn chưa khỏi hẳn sao?
Đúng lúc này, Cao Lực Sĩ vội vàng chạy tới, gấp giọng nói:
- Lý đại ca, chúng ta ở phòng bếp phát hiện tình huống, một nữ đầu bếp bị giết, có người trông thấy.
Lý Trân lập tức nói:
- Dẫn ta đi xem.
Một lát, Cao Lực Sĩ dẫn Lý Trân đi vào phòng bếp. Trong viện tử đứng đầy gia đinh, hai gã bị giết cũng được khênh ra.
Lúc này, có gia đinh dẫn tới một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cậu ta sợ hãi cả người run rẩy, trong ắt đầy nỗi hoảng sợ.
Lý Trân ngồi trước mặt cậu ta, ôn hòa nói:
- Cậu không cần phải sợ, hãy nói những gì cậu thấy cho ta biết.
Thiếu niên đứt quãng nói:
- Tôi...tôi nhìn thấy...một người co rúc trong viện tử, hộc máu không ngừng. Vương đại nương... cũng thấy, bước đến hỏi hắn, lại bị hắn một kiếm đâm chết, hắn xông vào phòng, giết chết Vương đại gia, lúc ấy tôi trốn sau đại thụ...
Thiếu niên nói đến đây, thất thanh khóc lên, Lý Trân ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Trên vai hắn bị thương đúng không?
Thiếu niên gật gật đầu:
- Vai trái của hắn quấn vải trắng, toàn là máu đen.
Vậy là đúng rồi, người này chính là Lam Chấn Ngọc bảy ngày trước bị mình đâm bị thương. Hắn không đoán sai, Lam Chấn Ngọc trước tiên đã trốn ào trong Cao Diên Tự phủ.
- Sau đó thì sao?
Lý Trân lại hỏi thiếu niên:
- Hắn chạy khỏi từ nơi này?
Thiếu niên chỉ ra phía tây:
- Hắn nhảy lên đỉnh nhà, chạy về hướng kia, vừa mới thôi.
Đúng lúc này, phía tây Cao phủ vọng đến tiếng hét thảm. Lý Trân cả kinh, thả người chạy về hướng có tiếng kêu thảm thiết đó. Cao Lực Sĩ cũng gấp gáp, lớn tiếng ra lệnh với gia đinh đối diện:
- Nhanh đến tây tường!
Trong lòng Lý Trân nóng như lửa đốt, phía tây là Địch Yến lục soát, hy vọng đừng chia ra làm việc nha.
Hắn chạy một mạch đến tây tường, thấy cửa phía tây đã mở ra, hai bên cửa chính đứng đầy gia đinh, mặt người nào cũng kích động.
Trên mặt đất nằm hai gã gia đinh, đều là trước ngực trúng kiếm, máu nhuộm đẫm, xem ra đã chết rồi.
- Địch cô nương đâu?
Lý Trân không thấy Địch Yến, gấp gáp hô to.
Một gã gia đinh nơm nớp lo sợ chỉ vào ngoài cửa lớn:
- Địch. . . cô nương đã đuổi ra ngoài rồi.
Lý Trân đạp chân, vung kiếm lao ra cửa hông, chạy như điên.
Bên ngoài phường Tích Thiện nơi Cao phủ là một mảnh rừng dài dọc con sông chừng hơn mười dặm, xuyên qua khu rừng rộng hơn bốn trăm bước, phía trước là Lạc Thủy đen nhánh, rộng chừng mấy trăm trượng mơ hồ có thể thấy tường thành Hoàng thành Hoàng thành bờ Lạc Thủy bên kia.
Cách phía đông Lạc Thủy hai dặm là cầu Thiên Tân, mà hướng tây là quân doanh rộng lớn, quân đội dùng gỗ lớn dựng giữa sông một tòa thủy môn, có binh lính ở thủy trại đi lên tuần tra, phòng ngừa con thuyền không rõ lai lịch theo Lạc Thủy tiến vào trong thành.
Lý Trân chạy qua khu rừng, từ xa hắn đã nghe được tiếng la hét và tiếng đao kiếm va chạm, trong lòng của hắn càng thêm lo lắng, chạy một mạch ra khỏi khu rừng, thấy ở ghềnh bãi đá lởm chở bên Lạc Thủy
Lý Trân liếc mắt một cái liền nhận ra người áo đen, đúng là Lam Chấn Ngọc mà bọn hắn muốn bắt, gã là nguyên nhân duy nhất của vụ án Độc Kinh, chỉ bắt được gã mới chứng minh Địch Nhân Kiệt vô tội.
Thương thế trên vai trái của Lam Chấn Ngọc nghiêm trọng, cánh tay trái vô lực, không cách nào sử dụng nỏ tiễn được nữa, chỉ dùng tay còn lại vung kiếm đấu kịch liệt với Địch Yến.
Kiếm thuật của Lam Chấn Ngọc cao hơn Địch Yến rất nhiều, nhưng bởi vì gã trúng Khiên cơ tán, độc tính vẫn chưa được tiêu trừ, đau đớn kịch liệt ở bụng làm gã trong lúc chiến đấu với Địch Yến đã rơi vào thế hạ phong, đã dần dần sắp không chống đỡ nổi.
Lúc này, độc tính trong bụng lại bắt đầu phát tác, Lam Chấn Ngọc đau đớn vã mồ hôi, gã thoáng nhìn, thấy Lý Trân đang chạy tới.
Trong lòng Lam Chấn Ngọc khẩn trương, đem hết toàn lực bổ vài kiếm liên tiếp, bức Địch Yến lui vài bước, gã quay người chạy như điên, thả người nhảy vào Lạc Thủy đen nhánh.
Địch Yến kinh hãi, xông lên, lại một kiếm đâm vào không khí, trơ mắt nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất ở trong dòng nước, nàng sốt ruột dậm chân.
Cuối cùng Lý Trân cũng chạy tới nơi, bao oán giận Địch Yến đều trút lên người hắn:
- Tại huynh cả, ta đã sắp bắt được hắn rồi, huynh lại dọa hắn sợ chạy mất. Huynh nói, giờ nên làm gì đây?
Lý Trân đứng ở trên bờ sông, lặng yên nhìn nước sông, trong lòng cũng tràn đầy ảo não, hôm nay vốn là cơ hội thật tốt bắt lại Lam Chấn Ngọc, vậy mà gã vẫn chạy thoát được.
Đúng lúc này, Lai Tuấn Thần suất lĩnh hơn hai mươi người đuổi tới bờ sông. Cách đó không xa, Ngư Phẩm Long cũng mang theo hơn mười người dưới tay chạy đến, bọn họ đều đã nghĩ rất có thể Lam Chấn Ngọc sẽ theo Lạc Thủy chạy trốn, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, Lam Chấn Ngọc đã biến mất ở trong nước.
Trong lòng Lai Tuấn Thần vô cùng căm tức, hiện tại cách kỳ hạn Thánh thượng giao cho y chỉ còn ba ngày, nếu y không bắt được Lam Chấn Ngọc, ăn nói sao với Thánh thượng đây?
Ánh mắt Lai Tuấn Thần ánh thoáng rơi trên người Lý Trân, chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ, đi lên trước hỏi:
- Xin hỏi đại danh của vị công tử này là?
Lý Trân ở Đại Lý Tự giả mạo quan coi ngục đã từng gặp Lai Tuấn Thần, giờ là buổi tối, hắn lại thay đổi y phục, Lai Tuấn Thần vẫn chưa nhận ra hắn.
Lý Trân chắp chắp tay, bình thản nói:
- Tại hạ Đôn Hoàng Lý Trân, Lai Trung thừa có gì chỉ bảo?
- Ngươi chính là Lý Trân!
Lai Tuấn Thần giật mình kinh hãi, y từ trong miệng Lam Chấn Ninh đã được biết về vụ án Xá Lợi, biết Lý Trân này có liên quan rất sâu trong vụ án Xá Lợi, đây là nhân vật mấu chốt của vụ án.
Y đánh giá Lý Trân một lượt, lại nhìn Địch Yến ở bên cạnh, nhận ra nàng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là người của nhất hệ Địch Nhân Kiệt, ai nói Địch Nhân Kiệt không liên quan đến vụ án này chứ?
Ánh mắt Lai Tuấn Thần âm u nhìn Lý Trân, cười khan hai tiếng, nói:
- Bản quan phụng chỉ phá án, có thể mời Lý công tử đi theo ta một chuyến không?
Địch Yến đi lên trước Lý Trân, đối mặt với Lai Tuấn Thần, nói:
- Lai Tuấn Thần, ngươi không nên hơi một tí thì lấy Thánh chỉ ra, Lý công tử là Sa Châu cống sinh, sắp tham gia Võ Cử Binh bộ, gia thế trong sạch, quan phủ cũng chưa kết án, ngươi dựa vào cái gì dẫn hắn đi?
Lai Tuấn Thần âm hiểm mỉm cười:
- Ta đang nghĩ là ai, hóa ra là Địch cô nương, xem ra ngươi và Lý Trân này có giao tình không tầm thường. Bản quan tra được, Lý Trân có liên quan đến vụ án Độc Kinh, có lẽ phụ thân ngươi thật sự dính đến vụ án Độc Kinh, nếu không con gái Địch giả sao lại quen biết hắn?
Địch Yến nghĩ đến phụ thân bị Lai Tuấn Thần dùng khổ hình đòn hiểm, thương tích đầy mình, trong nội tâm nàng vô cùng căm hận, nghiến răng mắng:
- Ngươi chính là chó điên loạn cắn người, một ngày nào đó, ngươi sẽ bị người ngươi làm hại chém thành trăm ngàn mảnh.
Lai Tuấn Thần giận dữ, thét ra lệnh tả hữu
- Người đâu, dẫn Lý Trân này đi.
Hơn mười người một loạt xông lên, bao vây Lý Trân lại. Lý Trân vốn có thể nhảy vào Lạc Thủy để trốn, nhưng hắn lo lắng Địch Yến, khắc chế kích động bỏ chạy, chậm rãi rút kiếm ra, hạ thấp giọng nói với Địch Yến:
- A Yến, muội đi trước, chó săn này để ta đối phó
Hắn ngửi vết máu, vết máu rất mới, lại toát lên mùi tanh tưởi, bình thường chỉ có miệng vết thương chưa lành mới có loại máu đen này. Lý Trân nhớ tới bảy ngày trước hắn từng đâm Lam Chấn Ngọc bị thương, chẳng lẽ vết thương ở vai của Lam Chấn Ngọc vẫn chưa khỏi hẳn sao?
Đúng lúc này, Cao Lực Sĩ vội vàng chạy tới, gấp giọng nói:
- Lý đại ca, chúng ta ở phòng bếp phát hiện tình huống, một nữ đầu bếp bị giết, có người trông thấy.
Lý Trân lập tức nói:
- Dẫn ta đi xem.
Một lát, Cao Lực Sĩ dẫn Lý Trân đi vào phòng bếp. Trong viện tử đứng đầy gia đinh, hai gã bị giết cũng được khênh ra.
Lúc này, có gia đinh dẫn tới một thiếu niên mười một mười hai tuổi, cậu ta sợ hãi cả người run rẩy, trong ắt đầy nỗi hoảng sợ.
Lý Trân ngồi trước mặt cậu ta, ôn hòa nói:
- Cậu không cần phải sợ, hãy nói những gì cậu thấy cho ta biết.
Thiếu niên đứt quãng nói:
- Tôi...tôi nhìn thấy...một người co rúc trong viện tử, hộc máu không ngừng. Vương đại nương... cũng thấy, bước đến hỏi hắn, lại bị hắn một kiếm đâm chết, hắn xông vào phòng, giết chết Vương đại gia, lúc ấy tôi trốn sau đại thụ...
Thiếu niên nói đến đây, thất thanh khóc lên, Lý Trân ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Trên vai hắn bị thương đúng không?
Thiếu niên gật gật đầu:
- Vai trái của hắn quấn vải trắng, toàn là máu đen.
Vậy là đúng rồi, người này chính là Lam Chấn Ngọc bảy ngày trước bị mình đâm bị thương. Hắn không đoán sai, Lam Chấn Ngọc trước tiên đã trốn ào trong Cao Diên Tự phủ.
- Sau đó thì sao?
Lý Trân lại hỏi thiếu niên:
- Hắn chạy khỏi từ nơi này?
Thiếu niên chỉ ra phía tây:
- Hắn nhảy lên đỉnh nhà, chạy về hướng kia, vừa mới thôi.
Đúng lúc này, phía tây Cao phủ vọng đến tiếng hét thảm. Lý Trân cả kinh, thả người chạy về hướng có tiếng kêu thảm thiết đó. Cao Lực Sĩ cũng gấp gáp, lớn tiếng ra lệnh với gia đinh đối diện:
- Nhanh đến tây tường!
Trong lòng Lý Trân nóng như lửa đốt, phía tây là Địch Yến lục soát, hy vọng đừng chia ra làm việc nha.
Hắn chạy một mạch đến tây tường, thấy cửa phía tây đã mở ra, hai bên cửa chính đứng đầy gia đinh, mặt người nào cũng kích động.
Trên mặt đất nằm hai gã gia đinh, đều là trước ngực trúng kiếm, máu nhuộm đẫm, xem ra đã chết rồi.
- Địch cô nương đâu?
Lý Trân không thấy Địch Yến, gấp gáp hô to.
Một gã gia đinh nơm nớp lo sợ chỉ vào ngoài cửa lớn:
- Địch. . . cô nương đã đuổi ra ngoài rồi.
Lý Trân đạp chân, vung kiếm lao ra cửa hông, chạy như điên.
Bên ngoài phường Tích Thiện nơi Cao phủ là một mảnh rừng dài dọc con sông chừng hơn mười dặm, xuyên qua khu rừng rộng hơn bốn trăm bước, phía trước là Lạc Thủy đen nhánh, rộng chừng mấy trăm trượng mơ hồ có thể thấy tường thành Hoàng thành Hoàng thành bờ Lạc Thủy bên kia.
Cách phía đông Lạc Thủy hai dặm là cầu Thiên Tân, mà hướng tây là quân doanh rộng lớn, quân đội dùng gỗ lớn dựng giữa sông một tòa thủy môn, có binh lính ở thủy trại đi lên tuần tra, phòng ngừa con thuyền không rõ lai lịch theo Lạc Thủy tiến vào trong thành.
Lý Trân chạy qua khu rừng, từ xa hắn đã nghe được tiếng la hét và tiếng đao kiếm va chạm, trong lòng của hắn càng thêm lo lắng, chạy một mạch ra khỏi khu rừng, thấy ở ghềnh bãi đá lởm chở bên Lạc Thủy
Lý Trân liếc mắt một cái liền nhận ra người áo đen, đúng là Lam Chấn Ngọc mà bọn hắn muốn bắt, gã là nguyên nhân duy nhất của vụ án Độc Kinh, chỉ bắt được gã mới chứng minh Địch Nhân Kiệt vô tội.
Thương thế trên vai trái của Lam Chấn Ngọc nghiêm trọng, cánh tay trái vô lực, không cách nào sử dụng nỏ tiễn được nữa, chỉ dùng tay còn lại vung kiếm đấu kịch liệt với Địch Yến.
Kiếm thuật của Lam Chấn Ngọc cao hơn Địch Yến rất nhiều, nhưng bởi vì gã trúng Khiên cơ tán, độc tính vẫn chưa được tiêu trừ, đau đớn kịch liệt ở bụng làm gã trong lúc chiến đấu với Địch Yến đã rơi vào thế hạ phong, đã dần dần sắp không chống đỡ nổi.
Lúc này, độc tính trong bụng lại bắt đầu phát tác, Lam Chấn Ngọc đau đớn vã mồ hôi, gã thoáng nhìn, thấy Lý Trân đang chạy tới.
Trong lòng Lam Chấn Ngọc khẩn trương, đem hết toàn lực bổ vài kiếm liên tiếp, bức Địch Yến lui vài bước, gã quay người chạy như điên, thả người nhảy vào Lạc Thủy đen nhánh.
Địch Yến kinh hãi, xông lên, lại một kiếm đâm vào không khí, trơ mắt nhìn Lam Chấn Ngọc biến mất ở trong dòng nước, nàng sốt ruột dậm chân.
Cuối cùng Lý Trân cũng chạy tới nơi, bao oán giận Địch Yến đều trút lên người hắn:
- Tại huynh cả, ta đã sắp bắt được hắn rồi, huynh lại dọa hắn sợ chạy mất. Huynh nói, giờ nên làm gì đây?
Lý Trân đứng ở trên bờ sông, lặng yên nhìn nước sông, trong lòng cũng tràn đầy ảo não, hôm nay vốn là cơ hội thật tốt bắt lại Lam Chấn Ngọc, vậy mà gã vẫn chạy thoát được.
Đúng lúc này, Lai Tuấn Thần suất lĩnh hơn hai mươi người đuổi tới bờ sông. Cách đó không xa, Ngư Phẩm Long cũng mang theo hơn mười người dưới tay chạy đến, bọn họ đều đã nghĩ rất có thể Lam Chấn Ngọc sẽ theo Lạc Thủy chạy trốn, nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, Lam Chấn Ngọc đã biến mất ở trong nước.
Trong lòng Lai Tuấn Thần vô cùng căm tức, hiện tại cách kỳ hạn Thánh thượng giao cho y chỉ còn ba ngày, nếu y không bắt được Lam Chấn Ngọc, ăn nói sao với Thánh thượng đây?
Ánh mắt Lai Tuấn Thần ánh thoáng rơi trên người Lý Trân, chỉ cảm thấy người này hơi quen mắt, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ, đi lên trước hỏi:
- Xin hỏi đại danh của vị công tử này là?
Lý Trân ở Đại Lý Tự giả mạo quan coi ngục đã từng gặp Lai Tuấn Thần, giờ là buổi tối, hắn lại thay đổi y phục, Lai Tuấn Thần vẫn chưa nhận ra hắn.
Lý Trân chắp chắp tay, bình thản nói:
- Tại hạ Đôn Hoàng Lý Trân, Lai Trung thừa có gì chỉ bảo?
- Ngươi chính là Lý Trân!
Lai Tuấn Thần giật mình kinh hãi, y từ trong miệng Lam Chấn Ninh đã được biết về vụ án Xá Lợi, biết Lý Trân này có liên quan rất sâu trong vụ án Xá Lợi, đây là nhân vật mấu chốt của vụ án.
Y đánh giá Lý Trân một lượt, lại nhìn Địch Yến ở bên cạnh, nhận ra nàng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra là người của nhất hệ Địch Nhân Kiệt, ai nói Địch Nhân Kiệt không liên quan đến vụ án này chứ?
Ánh mắt Lai Tuấn Thần âm u nhìn Lý Trân, cười khan hai tiếng, nói:
- Bản quan phụng chỉ phá án, có thể mời Lý công tử đi theo ta một chuyến không?
Địch Yến đi lên trước Lý Trân, đối mặt với Lai Tuấn Thần, nói:
- Lai Tuấn Thần, ngươi không nên hơi một tí thì lấy Thánh chỉ ra, Lý công tử là Sa Châu cống sinh, sắp tham gia Võ Cử Binh bộ, gia thế trong sạch, quan phủ cũng chưa kết án, ngươi dựa vào cái gì dẫn hắn đi?
Lai Tuấn Thần âm hiểm mỉm cười:
- Ta đang nghĩ là ai, hóa ra là Địch cô nương, xem ra ngươi và Lý Trân này có giao tình không tầm thường. Bản quan tra được, Lý Trân có liên quan đến vụ án Độc Kinh, có lẽ phụ thân ngươi thật sự dính đến vụ án Độc Kinh, nếu không con gái Địch giả sao lại quen biết hắn?
Địch Yến nghĩ đến phụ thân bị Lai Tuấn Thần dùng khổ hình đòn hiểm, thương tích đầy mình, trong nội tâm nàng vô cùng căm hận, nghiến răng mắng:
- Ngươi chính là chó điên loạn cắn người, một ngày nào đó, ngươi sẽ bị người ngươi làm hại chém thành trăm ngàn mảnh.
Lai Tuấn Thần giận dữ, thét ra lệnh tả hữu
- Người đâu, dẫn Lý Trân này đi.
Hơn mười người một loạt xông lên, bao vây Lý Trân lại. Lý Trân vốn có thể nhảy vào Lạc Thủy để trốn, nhưng hắn lo lắng Địch Yến, khắc chế kích động bỏ chạy, chậm rãi rút kiếm ra, hạ thấp giọng nói với Địch Yến:
- A Yến, muội đi trước, chó săn này để ta đối phó
Tác giả :
Cao Nguyệt