Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 77: Huyết chiến thiên lao
Chu Doãn Nguyên bỗng lột bỏ chiếc mặt nạ, lộ ra một vết sẹo rất dài trên mặt, đúng là Lam Chấn Ngọc, đối thủ cũ của Lý Trân, ánh mắt gã để lộ ý cười âm u lạnh lẽo, kiếm trong tay chợt lóe sáng, đâm thẳng vào cổ họng Lý Trân.
Mười mấy thủ hạ phía sau gã cũng đồng thời rút đao, đánh về phía Địch Yến và vài tên ngục tốt, nhất thời trong phòng giam đao quang kiếm ảnh lóe lên, tiếng thét vang dội.
Nếu là mấy tháng trước, Lý Trân không phải là đối thủ của Lam Chấn Ngọc, nhưng từ khi hắn theo Bùi Mân học kiếm, tuy rằng chỉ vẻn vẹn mười ngày ngắn ngủi, kiếm thuật của Lý Trân đã tăng vọt về chất. Hắn đem tinh hoa của tài bắn cung kết hợp trong kiếm pháp, nên giờ hắn đã có thể đánh ngang hàng với Lam Chấn Ngọc rồi.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đối công bảy tám chiêu kiếm, Lý Trân không rơi vào thế hạ phong chút nào, khiến Lam Chấn Ngọc cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Gã đã từng thấy Lý Trân so kiếm với Sách Văn, tuy rằng kiếm pháp không tệ, nhưng so với mình còn kém xa lắm, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ với mình chừng mười kiếm, nhưng hiện tại kiếm pháp của Lý Trân dường như đã thay đổi hoàn toàn, lão lạt trầm ổn, vừa nhanh vừa độc, hoàn toàn không thua kém mình.
Lam Chấn Ngọc lập tức thu hồi ý coi thường, hét lớn một tiếng, toàn lực ứng phó, chiến đấu kịch liệt với Lý Trân.
Tuy rằng Lý Trân thành công cầm chân Lam Chấn Ngọc, nhưng Địch Yến bên kia lại cực kỳ nguy hiểm.
Mười mấy võ sĩ Lam Chấn Ngọc dẫn theo cũng không phải thị vệ thường đi theo Võ Phù Dung, mà là tử sĩ Võ Thừa Tự nuôi dưỡng, tổng cộng có gần năm mươi người, đều là kẻ liều mạng đến từ khắp nơi trong thiên hạ.
Trong đó có kẻ cướp sông cướp biển, cũng có tội phạm giết người bỏ trốn, bọn họ ở trong Ngụy vương phủ không có tên, đều đã lập tử thề…
Lần này Lam Chấn Ngọc dẫn theo mười bốn người, ai cũng võ nghệ cao cường, sát phạt dũng mãnh, bọn họ chỉ chốc lát đã giết chết bảy tám tên ngục tốt, ngay cả Ngục thừa Vương Đức Thọ cũng đã bị chặt rơi đầu trong lúc hỗn chiến rồi.
Năm sáu người vây công một mình Địch Yến, may mà gian phòng này rất rộng, cũng liên kết với nhau, Địch Yến dựa vào thân thủ cao siêu của nàng, nhiều lần thoát khỏi hiểm cảnh.
Chín tên khác chia hai nhánh, năm tên trên thềm đá chống đỡ ngục tốt ở các phòng giam còn lại tới viện trợ, bốn tên còn lại mở cửa sắt chữ Mậu của nhà giam, vọt vào, mục tiêu của bọn chúng cực kỳ rõ ràng, lao thẳng tới phòng giam Địch Nhân Kiệt ở trong cùng.
Bốn tay sát thủ vừa mới vọt tới trước phòng giam, phi đao từ phía sau nhất loạt phóng tới như tia chớp, giữa gáy của một kẻ trong đó, sát thủ kêu lên một tiếng đau đớn, tức khắc ngã quỵ.
Mấy tên sát thủ này vừa phát hiện, hai gian phòng giam trong cùng không ngờ đều là phòng trống, không có phạm nhân, càng không có mục tiêu bọn chúng muốn tìm. Ba người ngơ ngác nhìn nhau, tin tình báo của bọn họ có sai sót, Địch Nhân Kiệt không ở phòng giam trong cùng, vậy có thể ở đâu?
Còn nữa, phi đao này từ đâu trong nhà giam bắn ra? Ba tên sát thủ lập tức xoay người, bắt đầu tìm kiếm từng gian phòng một.
Bọn chúng không chỉ có đao, còn mang theo tên nỏ tẩm kịch độc, cho dù không tiến vào phòng giam, bọn chúng cũng có thể đứng ngoài mà bắn chết Địch Nhân Kiệt.
Lý Trân và Lam Chấn Ngọc đã chiến đấu kịch liệt hơn hai mươi hiệp, vẫn như cũ bất phân thắng bại. Lam Chấn Ngọc trở nên gấp gáp, bên ngoài có binh lính Kim Ngô vệ tuần tra, nếu như có ngục tốt nào kêu cứu, thu hút binh lính Kim Ngô vệ tới, hành động lần này sẽ hoàn toàn thất bại.
Lam Chấn Ngọc hét lớn một tiếng, hai mươi mấy kiếm như những chấm nhỏ lấp lóa mạnh mẽ tấn công về phía Lý Trân, Lý Trân nhanh chóng lui về phía sau, hóa giải từng kiếm chiêu tấn công về phía hắn.
Lam Chấn Ngọc không đợi Lý Trân tiến lên, xoay người như con diều, nhảy vào hành lang nhà giam, phóng đi trăm bước bên ngoài phòng giam, gã một lòng muốn giết Địch Nhân Kiệt, đâu còn tâm tư hiếu chiến với Lý Trân.
Lúc này, mấy tên sát thủ đã tìm được nơi giam giữ Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt ở trong góc, được Tửu Chí bảo vệ, trong tay Tửu Chí cầm một chiếc khiên lớn, chặn hết mấy độc tiễn đối phương phóng tới.
- Sao vẫn chưa làm xong chuyện?
Lam Chấn Ngọc xông tới rống to.
- Bên trong có người bảo vệ ông ta, còn cầm tấm chắn, độc tiễn không có hiệu quả!
Lam Chấn Ngọc giận dữ, vung kiếm bổ tới khóa sắt, “Đinh!” một tiếng vang lên thật lớn, ánh lửa bắn ra tứ phía.
- Dùng búa bổ nó ra!
Lam Chấn Ngọc gấp giọng ra lệnh.
Đám sát thủ đã mang tới một chiếc búa, người đầu tiên bị phi đao trong tay Tửu Chí bắn chết, một gã sát thủ chạy vội đi lấy búa. Đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên bắn tới, bắn trúng gáy của tên sát thủ kia, sát thủ rên lên một tiếng rồi ngã quỵ.
Lam Chấn Ngọc hoảng hốt, quay đầu lại chỉ thấy Lý Trân cầm cung tiễn trong tay, lạnh lùng đứng xa trăm bước ngoài cửa sắt, lại rút một mũi tên, giương cung nhắm thẳng gã bắn tới, Lang Nha tiễn vừa kéo cung, bắn thẳng tới trước mặt gã.
Lam Chấn Ngọc quát to một tiếng, chớp mắt đã ngã nhào, mũi tên vừa sượt qua má gã, trên đầu mũi tên hình tam giác xuyên qua tai, tai trái của Lam Chấn Ngọc lập tức có máu tươi chảy ròng ròng.
Tuy rằng Lam Chấn Ngọc may mắn tránh thoát mũi tên này, nhưng đồng bọn bên cạnh gã lại không thể tránh thoát, Lang Nha tiễn xuyên qua kề ngay cổ sát thủ, sát thủ trúng tên kêu lên khó chịu, ngã sấp xuống trên hàng rào sắt.
Hai mũi tên giết chết hai người, khi Lý Trân rút mũi tên thứ ba ra, Địch Yến ở phía sau hô to:
- Lý đại ca cẩn thận!
Ba gã sát thủ vung đao đánh về phía Lý Trân, Lý Trân tung người nhảy lên, nhảy tới hành lang dài, trường kiếm lập tức rút khỏi vỏ, kiếm như hàn quang bắn ra, một kiếm đâm xuyên qua trước ngực một sát thủ.
Địch Yến cũng đuổi tới, ngăn cản hai gã sát thủ còn lại.
Lam Chấn Ngọc lại nắm lấy cơ hội này, chạy như điên tới, khua kiếm đâm loạn về phía Lý Trân, gã biết mình chỉ cần cách xa Lý Trân một khoảng, gã sẽ chết dưới tay Lý Trân.
Lý Trân ném trường cung xuống, vung kiếm đón đỡ, hai người lại chiến đấu ngay ở đó.
Lúc này, một gã sát thủ phía ngoài cửa sắt hô to:
- Đi mau, quân đội đuổi tới rồi!
Trong lòng Lam Chấn Ngọc thầm kêu không ổn, hơi phân tâm, bị Lý Trân bắt được sơ hở, một kiếm đâm xuyên qua vai trái gã.
Lam Chấn Ngọc kêu thảm một tiếng, cả người gục về phía sau, nhưng trong nháy mắt ngã xuống ấy, khóe mắt gã thoáng liếc nhìn Địch Yến, Địch Yến đang ở ngoài mười bước, quay lưng về phía gã, đang ác chiến với hai tên sát thủ.
Không đợi cả người ngã xuống đất, Lam Chấn Ngọc đã ra sức ném qua, trường kiếm tuột khỏi tay, đâm thẳng về phía sau Địch Yến.
Địch Yến đang ở vào góc chết, mặt nàng bị một cây cột đá ngăn trở, không thể cảm nhận được có trường kiếm đang phóng tới, mắt thấy trường kiếm sắp đâm trúng lưng Địch Yến.
Lúc này trường kiếm của Lý Trân cũng đồng thời bổ tới, ‘Keng!’ một tiếng vang lên, trường kiếm trong không trung đã bị hắn đánh bay.
Nhưng mục tiêu của Lam Chấn Ngọc cũng không phải Địch Yến, mà là Lý Trân. Gã biết Lý Trân tất sẽ ra tay cứu Địch Yến.
Đồng thời ngay khi gã ném trường kiếm ra, ám tiễn trong tay trái cũng đã bắn ra rồi, cực kỳ nhanh bắn về phía Lý Trân.
Lý Trân lúc này đã phân tâm, không cách nào tránh thoát mũi tên này, “Phù!” một tiếng, mũi tên ngắn trong suốt đã bắn trúng chân trái của Lý Trân.
Lý Trân chỉ cảm thấy trên đùi truyền tới một trận đau nhức, sức lực trên đùi nháy mắt biến mất, chân hắn mềm nhũn, chân trái khuỵu xuống đất, hắn dùng trường kiếm chống đỡ cả thân thể, căm tức nhìn Lam Chấn Ngọc.
Vai trái Lam Chấn Ngọc bị thương, cũng khó có thể nhúc nhích được, thở hổn hển, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Trân.
Lúc này, bên ngoài tiếng kêu rung trời, binh lính Kim Ngô vệ đã vọt vào Đại Lý Tự ngục. Lý Trân cười lạnh nói:
- Lam Chấn Ngọc, xem ngươi chạy thoát thế nào?
Lam Chấn Ngọc lại cười đắc ý, xé toang áo ngoài, bên trong không ngờ là quần áo của ngục tốt, gã dùng hết khí lực toàn thân đứng lên, xoay người chạy trốn ra ngoài, vừa chạy vừa hô:
- Mau đi cứu Địch tướng quốc, hung thủ ở trong phòng giam!
Lý Trân tức giận đến sắp hộc máu, lảo đảo đứng lên đuổi theo, hô to:
- Đừng để gã chạy!
Vừa mới hô một tiếng, trước mắt hắn tối sầm, ngã ngay xuống đất.
Địch Yến giết chết hai tên sát thủ cuối cùng, quay người lại thì phát hiện Lý Trân ngã trên nền đất, trên đùi cắm một độc tiễn màu lam trong suốt, nàng cả kinh hô lên:
- Lý đại ca!
Nàng nhào tới đỡ Lý Trân dậy, thấy hắn đã hôn mê, nàng dùng vải bố bọc lấy thân cây tiễn, không do dự chút nào nhổ độc tiễn xong, dòng máu đen sì lập tức trào ra ồ ạt.
Trong lòng Địch Yến vừa bối rối, vừa sợ hãi, tìm lung tung trong túi da mang bên người, cuối cùng cũng lấy ra một lọ nhỏ, đổ nửa lọ thuốc bột lên vết thương của Lý Trân, lại mở miệng Lý Trân, đổ nửa lọ thuốc bột còn lại vào miệng hắn.
Đây là thuốc tiên giải dược do sư phụ Công Tôn đại nương của nàng chế ra, có tác dụng giảm bớt độc tính.
Cũng nhờ Lý Trân mạng lớn, độc tiễn này là Lam Chấn Ngọc dùng để ám sát Địch Nhân Kiệt, cũng không cần dùng đến kịch độc Thổ Hỏa La luyện thành, chỉ dùng một loại hỗn hợp độc dược do gã tự chế, làm cho Lý Trân không bị độc phát mà chết ngay tức khắc.
Sau một lúc lâu, Lý Trân rên rỉ một tiếng, Địch Yến mừng rỡ, thuốc giải độc đã có tác dụng, nhưng máu đen trên đùi Lý Trân lại không ngừng chảy, nàng lập tức ý thức được rằng, chỉ sợ thuốc của nàng không giải được độc tính trên người Lý Trân, nhất định phải tìm sư phụ nàng mới được.
Bấy giờ, năm trăm binh sĩ Kim Ngô vệ đã hoàn toàn khống chế được Đại Lý Tự ngục, Tôn Lễ cũng nghe tin đến ngay, y nhận ra Địch Yến, lại thấy Lý Trân hôn mê bất tỉnh, trong lòng thầm cả kinh, mới vội vàng hỏi:
- Cậu ấy thế nào rồi?
Địch Yến lắc đầu:
- Tình hình của huynh ấy rất không ổn, tôi phải lập tức đưa huynh ấy tới gặp sư phụ của tôi!
Tôn Lễ lấy một ngân bài ra đưa cho nàng:
- Dùng thứ này có thể ra khỏi Hoàng thành, cô đi nhanh đi, chuyện ở nhà lao ta sẽ giải quyết cho ổn thỏa!
Địch Yến cõng Lý Trân đi ngay, đi được vài bước, nàng nói với Tôn Lễ:
- Người trẻ tuổi ở cùng phụ thân tôi là huynh đệ của Lý đại ca!
Tôn Lễ khẽ gật đầu:
- Ta biết rồi, cô mau đi đi!
Địch Yến khẽ cắn răng, cõng Lý Trân chạy ra khỏi nhà giam, nàng có ngân bài Tôn Lễ cho, binh lính Kim Ngô không làm khó nàng, để nàng rời khỏi Đại Lý Tự ngục.
Mười mấy thủ hạ phía sau gã cũng đồng thời rút đao, đánh về phía Địch Yến và vài tên ngục tốt, nhất thời trong phòng giam đao quang kiếm ảnh lóe lên, tiếng thét vang dội.
Nếu là mấy tháng trước, Lý Trân không phải là đối thủ của Lam Chấn Ngọc, nhưng từ khi hắn theo Bùi Mân học kiếm, tuy rằng chỉ vẻn vẹn mười ngày ngắn ngủi, kiếm thuật của Lý Trân đã tăng vọt về chất. Hắn đem tinh hoa của tài bắn cung kết hợp trong kiếm pháp, nên giờ hắn đã có thể đánh ngang hàng với Lam Chấn Ngọc rồi.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đối công bảy tám chiêu kiếm, Lý Trân không rơi vào thế hạ phong chút nào, khiến Lam Chấn Ngọc cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Gã đã từng thấy Lý Trân so kiếm với Sách Văn, tuy rằng kiếm pháp không tệ, nhưng so với mình còn kém xa lắm, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ với mình chừng mười kiếm, nhưng hiện tại kiếm pháp của Lý Trân dường như đã thay đổi hoàn toàn, lão lạt trầm ổn, vừa nhanh vừa độc, hoàn toàn không thua kém mình.
Lam Chấn Ngọc lập tức thu hồi ý coi thường, hét lớn một tiếng, toàn lực ứng phó, chiến đấu kịch liệt với Lý Trân.
Tuy rằng Lý Trân thành công cầm chân Lam Chấn Ngọc, nhưng Địch Yến bên kia lại cực kỳ nguy hiểm.
Mười mấy võ sĩ Lam Chấn Ngọc dẫn theo cũng không phải thị vệ thường đi theo Võ Phù Dung, mà là tử sĩ Võ Thừa Tự nuôi dưỡng, tổng cộng có gần năm mươi người, đều là kẻ liều mạng đến từ khắp nơi trong thiên hạ.
Trong đó có kẻ cướp sông cướp biển, cũng có tội phạm giết người bỏ trốn, bọn họ ở trong Ngụy vương phủ không có tên, đều đã lập tử thề…
Lần này Lam Chấn Ngọc dẫn theo mười bốn người, ai cũng võ nghệ cao cường, sát phạt dũng mãnh, bọn họ chỉ chốc lát đã giết chết bảy tám tên ngục tốt, ngay cả Ngục thừa Vương Đức Thọ cũng đã bị chặt rơi đầu trong lúc hỗn chiến rồi.
Năm sáu người vây công một mình Địch Yến, may mà gian phòng này rất rộng, cũng liên kết với nhau, Địch Yến dựa vào thân thủ cao siêu của nàng, nhiều lần thoát khỏi hiểm cảnh.
Chín tên khác chia hai nhánh, năm tên trên thềm đá chống đỡ ngục tốt ở các phòng giam còn lại tới viện trợ, bốn tên còn lại mở cửa sắt chữ Mậu của nhà giam, vọt vào, mục tiêu của bọn chúng cực kỳ rõ ràng, lao thẳng tới phòng giam Địch Nhân Kiệt ở trong cùng.
Bốn tay sát thủ vừa mới vọt tới trước phòng giam, phi đao từ phía sau nhất loạt phóng tới như tia chớp, giữa gáy của một kẻ trong đó, sát thủ kêu lên một tiếng đau đớn, tức khắc ngã quỵ.
Mấy tên sát thủ này vừa phát hiện, hai gian phòng giam trong cùng không ngờ đều là phòng trống, không có phạm nhân, càng không có mục tiêu bọn chúng muốn tìm. Ba người ngơ ngác nhìn nhau, tin tình báo của bọn họ có sai sót, Địch Nhân Kiệt không ở phòng giam trong cùng, vậy có thể ở đâu?
Còn nữa, phi đao này từ đâu trong nhà giam bắn ra? Ba tên sát thủ lập tức xoay người, bắt đầu tìm kiếm từng gian phòng một.
Bọn chúng không chỉ có đao, còn mang theo tên nỏ tẩm kịch độc, cho dù không tiến vào phòng giam, bọn chúng cũng có thể đứng ngoài mà bắn chết Địch Nhân Kiệt.
Lý Trân và Lam Chấn Ngọc đã chiến đấu kịch liệt hơn hai mươi hiệp, vẫn như cũ bất phân thắng bại. Lam Chấn Ngọc trở nên gấp gáp, bên ngoài có binh lính Kim Ngô vệ tuần tra, nếu như có ngục tốt nào kêu cứu, thu hút binh lính Kim Ngô vệ tới, hành động lần này sẽ hoàn toàn thất bại.
Lam Chấn Ngọc hét lớn một tiếng, hai mươi mấy kiếm như những chấm nhỏ lấp lóa mạnh mẽ tấn công về phía Lý Trân, Lý Trân nhanh chóng lui về phía sau, hóa giải từng kiếm chiêu tấn công về phía hắn.
Lam Chấn Ngọc không đợi Lý Trân tiến lên, xoay người như con diều, nhảy vào hành lang nhà giam, phóng đi trăm bước bên ngoài phòng giam, gã một lòng muốn giết Địch Nhân Kiệt, đâu còn tâm tư hiếu chiến với Lý Trân.
Lúc này, mấy tên sát thủ đã tìm được nơi giam giữ Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt ở trong góc, được Tửu Chí bảo vệ, trong tay Tửu Chí cầm một chiếc khiên lớn, chặn hết mấy độc tiễn đối phương phóng tới.
- Sao vẫn chưa làm xong chuyện?
Lam Chấn Ngọc xông tới rống to.
- Bên trong có người bảo vệ ông ta, còn cầm tấm chắn, độc tiễn không có hiệu quả!
Lam Chấn Ngọc giận dữ, vung kiếm bổ tới khóa sắt, “Đinh!” một tiếng vang lên thật lớn, ánh lửa bắn ra tứ phía.
- Dùng búa bổ nó ra!
Lam Chấn Ngọc gấp giọng ra lệnh.
Đám sát thủ đã mang tới một chiếc búa, người đầu tiên bị phi đao trong tay Tửu Chí bắn chết, một gã sát thủ chạy vội đi lấy búa. Đúng lúc này, một mũi tên đột nhiên bắn tới, bắn trúng gáy của tên sát thủ kia, sát thủ rên lên một tiếng rồi ngã quỵ.
Lam Chấn Ngọc hoảng hốt, quay đầu lại chỉ thấy Lý Trân cầm cung tiễn trong tay, lạnh lùng đứng xa trăm bước ngoài cửa sắt, lại rút một mũi tên, giương cung nhắm thẳng gã bắn tới, Lang Nha tiễn vừa kéo cung, bắn thẳng tới trước mặt gã.
Lam Chấn Ngọc quát to một tiếng, chớp mắt đã ngã nhào, mũi tên vừa sượt qua má gã, trên đầu mũi tên hình tam giác xuyên qua tai, tai trái của Lam Chấn Ngọc lập tức có máu tươi chảy ròng ròng.
Tuy rằng Lam Chấn Ngọc may mắn tránh thoát mũi tên này, nhưng đồng bọn bên cạnh gã lại không thể tránh thoát, Lang Nha tiễn xuyên qua kề ngay cổ sát thủ, sát thủ trúng tên kêu lên khó chịu, ngã sấp xuống trên hàng rào sắt.
Hai mũi tên giết chết hai người, khi Lý Trân rút mũi tên thứ ba ra, Địch Yến ở phía sau hô to:
- Lý đại ca cẩn thận!
Ba gã sát thủ vung đao đánh về phía Lý Trân, Lý Trân tung người nhảy lên, nhảy tới hành lang dài, trường kiếm lập tức rút khỏi vỏ, kiếm như hàn quang bắn ra, một kiếm đâm xuyên qua trước ngực một sát thủ.
Địch Yến cũng đuổi tới, ngăn cản hai gã sát thủ còn lại.
Lam Chấn Ngọc lại nắm lấy cơ hội này, chạy như điên tới, khua kiếm đâm loạn về phía Lý Trân, gã biết mình chỉ cần cách xa Lý Trân một khoảng, gã sẽ chết dưới tay Lý Trân.
Lý Trân ném trường cung xuống, vung kiếm đón đỡ, hai người lại chiến đấu ngay ở đó.
Lúc này, một gã sát thủ phía ngoài cửa sắt hô to:
- Đi mau, quân đội đuổi tới rồi!
Trong lòng Lam Chấn Ngọc thầm kêu không ổn, hơi phân tâm, bị Lý Trân bắt được sơ hở, một kiếm đâm xuyên qua vai trái gã.
Lam Chấn Ngọc kêu thảm một tiếng, cả người gục về phía sau, nhưng trong nháy mắt ngã xuống ấy, khóe mắt gã thoáng liếc nhìn Địch Yến, Địch Yến đang ở ngoài mười bước, quay lưng về phía gã, đang ác chiến với hai tên sát thủ.
Không đợi cả người ngã xuống đất, Lam Chấn Ngọc đã ra sức ném qua, trường kiếm tuột khỏi tay, đâm thẳng về phía sau Địch Yến.
Địch Yến đang ở vào góc chết, mặt nàng bị một cây cột đá ngăn trở, không thể cảm nhận được có trường kiếm đang phóng tới, mắt thấy trường kiếm sắp đâm trúng lưng Địch Yến.
Lúc này trường kiếm của Lý Trân cũng đồng thời bổ tới, ‘Keng!’ một tiếng vang lên, trường kiếm trong không trung đã bị hắn đánh bay.
Nhưng mục tiêu của Lam Chấn Ngọc cũng không phải Địch Yến, mà là Lý Trân. Gã biết Lý Trân tất sẽ ra tay cứu Địch Yến.
Đồng thời ngay khi gã ném trường kiếm ra, ám tiễn trong tay trái cũng đã bắn ra rồi, cực kỳ nhanh bắn về phía Lý Trân.
Lý Trân lúc này đã phân tâm, không cách nào tránh thoát mũi tên này, “Phù!” một tiếng, mũi tên ngắn trong suốt đã bắn trúng chân trái của Lý Trân.
Lý Trân chỉ cảm thấy trên đùi truyền tới một trận đau nhức, sức lực trên đùi nháy mắt biến mất, chân hắn mềm nhũn, chân trái khuỵu xuống đất, hắn dùng trường kiếm chống đỡ cả thân thể, căm tức nhìn Lam Chấn Ngọc.
Vai trái Lam Chấn Ngọc bị thương, cũng khó có thể nhúc nhích được, thở hổn hển, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Trân.
Lúc này, bên ngoài tiếng kêu rung trời, binh lính Kim Ngô vệ đã vọt vào Đại Lý Tự ngục. Lý Trân cười lạnh nói:
- Lam Chấn Ngọc, xem ngươi chạy thoát thế nào?
Lam Chấn Ngọc lại cười đắc ý, xé toang áo ngoài, bên trong không ngờ là quần áo của ngục tốt, gã dùng hết khí lực toàn thân đứng lên, xoay người chạy trốn ra ngoài, vừa chạy vừa hô:
- Mau đi cứu Địch tướng quốc, hung thủ ở trong phòng giam!
Lý Trân tức giận đến sắp hộc máu, lảo đảo đứng lên đuổi theo, hô to:
- Đừng để gã chạy!
Vừa mới hô một tiếng, trước mắt hắn tối sầm, ngã ngay xuống đất.
Địch Yến giết chết hai tên sát thủ cuối cùng, quay người lại thì phát hiện Lý Trân ngã trên nền đất, trên đùi cắm một độc tiễn màu lam trong suốt, nàng cả kinh hô lên:
- Lý đại ca!
Nàng nhào tới đỡ Lý Trân dậy, thấy hắn đã hôn mê, nàng dùng vải bố bọc lấy thân cây tiễn, không do dự chút nào nhổ độc tiễn xong, dòng máu đen sì lập tức trào ra ồ ạt.
Trong lòng Địch Yến vừa bối rối, vừa sợ hãi, tìm lung tung trong túi da mang bên người, cuối cùng cũng lấy ra một lọ nhỏ, đổ nửa lọ thuốc bột lên vết thương của Lý Trân, lại mở miệng Lý Trân, đổ nửa lọ thuốc bột còn lại vào miệng hắn.
Đây là thuốc tiên giải dược do sư phụ Công Tôn đại nương của nàng chế ra, có tác dụng giảm bớt độc tính.
Cũng nhờ Lý Trân mạng lớn, độc tiễn này là Lam Chấn Ngọc dùng để ám sát Địch Nhân Kiệt, cũng không cần dùng đến kịch độc Thổ Hỏa La luyện thành, chỉ dùng một loại hỗn hợp độc dược do gã tự chế, làm cho Lý Trân không bị độc phát mà chết ngay tức khắc.
Sau một lúc lâu, Lý Trân rên rỉ một tiếng, Địch Yến mừng rỡ, thuốc giải độc đã có tác dụng, nhưng máu đen trên đùi Lý Trân lại không ngừng chảy, nàng lập tức ý thức được rằng, chỉ sợ thuốc của nàng không giải được độc tính trên người Lý Trân, nhất định phải tìm sư phụ nàng mới được.
Bấy giờ, năm trăm binh sĩ Kim Ngô vệ đã hoàn toàn khống chế được Đại Lý Tự ngục, Tôn Lễ cũng nghe tin đến ngay, y nhận ra Địch Yến, lại thấy Lý Trân hôn mê bất tỉnh, trong lòng thầm cả kinh, mới vội vàng hỏi:
- Cậu ấy thế nào rồi?
Địch Yến lắc đầu:
- Tình hình của huynh ấy rất không ổn, tôi phải lập tức đưa huynh ấy tới gặp sư phụ của tôi!
Tôn Lễ lấy một ngân bài ra đưa cho nàng:
- Dùng thứ này có thể ra khỏi Hoàng thành, cô đi nhanh đi, chuyện ở nhà lao ta sẽ giải quyết cho ổn thỏa!
Địch Yến cõng Lý Trân đi ngay, đi được vài bước, nàng nói với Tôn Lễ:
- Người trẻ tuổi ở cùng phụ thân tôi là huynh đệ của Lý đại ca!
Tôn Lễ khẽ gật đầu:
- Ta biết rồi, cô mau đi đi!
Địch Yến khẽ cắn răng, cõng Lý Trân chạy ra khỏi nhà giam, nàng có ngân bài Tôn Lễ cho, binh lính Kim Ngô không làm khó nàng, để nàng rời khỏi Đại Lý Tự ngục.
Tác giả :
Cao Nguyệt