Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 303: Bắt sống ác quan
Lý Trân sở dĩ lệnh cho Triệu Thu Nương và Tửu Chí giờ Hợi mới có thể hành động, là lo lắng hành động quá sớm, đối phương dùng chim bồ câu đưa thư thông báo cho Lộc Minh sơn trang, báo cho Lai Tuấn Thần lẩn trốn.
]Tuy nhiên lo lắng của Lý Trân cũng không phát sinh, lúc này ở bốn phía Lộc Minh sơn trang đã hiện đầy gần trăm người cơ sở ngầm, giám sát từng con đường nhỏ đi thông bên ngoài sơn trang, theo tình hình trước mắt mà xem, Lai Tuấn Thần cũng không có phát hiện gã đã nằm trong nguy cảnh.
Lúc này, võ sĩ Nội vệ dẫn theo một gã người áo đen hướng tới chỗ Lý Trân, vội vàng chạy tới nơi chỉ huy lâm thời, lúc này Lý Trân đang cùng Đậu Tiên Vân ở bên cạnh một tảng đá lớn thảo luận cụ thể phương án tiến công.
Đậu Tiên Vân từ lần trước trợ giúp Lý Trân tiêu diệt Cao Ly Phục Quốc Hội, được Võ Tắc Thiên tiếp kiến ngợi khen, sự hưng phấn của y chưa biến mất, Lý Trân lại tìm tới y, cho y thêm một nhiệm vụ động tâm hơn, hiệp trợ Nội vệ bắt giữ Lai Tuấn Thần.
Đậu Tiên Vân đương nhiên biết nhiệm vụ này rất quan trọng, được Thánh Thượng ngợi khen nhưng thật ra tiếp đó, mấu chốt là y có thể đạt được mạng lưới quan hệ rộng lớn trên quan trường, tham dự bắt giữ Lai Tuấn Thần lần này y trải qua, tin rằng tất cả mọi người sẽ cho y vài phần mặt mũi.
Bởi vậy Đậu Tiên Vân đặc biệt chờ mong hành động lần này, y vô cùng cảm kích Lý Trân liên tục cho y cơ hội, y đương nhiên biết Lý Trân là muốn kết giao với người bạn như y, Đậu Tiên Vân cũng nguyện ý có một huynh đệ túc trí đa mưu như vậy.
- Đêm nay bắt giữ Lai Tuấn Thần mấu chốt là phải bắt sống gã, Thánh Thượng nói rõ ràng cho ta biết, phải bắt một Lai Tuấn Thần còn sống, sau đó Đại Tam Ti hội thẩm, lấy chứng cứ xác thực phán gã phạm tội chết, Đậu huynh nhất định hiểu được điểm này, điều này rất quan trọng.
Đậu Tiên Vân trầm ngâm một chút nói:
- Nếu kỵ binh của ta xông vào, chỉ sợ cũng rất khó khống chế được thế cục, không bằng như vậy đi, Lý Thống lĩnh dẫn thủ hạ đi vào trước, vây quanh chỗ ở của Lai Tuấn Thần, ta suất quân theo sau tới tiếp ứng, phụ trách giải quyết võ sĩ Hắc lại của Lai Tuấn Thần.
Lý Trân cảm giác y nói rất có lý, liền cười nói:
- Vậy lấy đốt lửa làm hiệu, Đậu huynh thấy lửa cháy, có thể lập tức suất quân tiến công vào.
Hai người đang nói, một gã võ sĩ Nội vệ tiến lên bẩm báo:
- Thống lĩnh, có người cầu kiến, y nói y họ Sách.
Lý Trân biết đây là Sách Anh đến, liền cười nói:
- Dẫn y đi lên.
Một lát, Sách Anh được đưa đến, y quì một gối thi lễ:
- Tham kiến Lý Thống lĩnh, tham kiến Đậu tướng quân.
Đậu Tiên Vân nhìn y một cái, thấy y mặc áo bào Hắc lại võ sĩ của Lai Tuấn Thần, liền hỏi:
- Y là người phương nào?
- Y là đồng hương của ta.
Lý Trân cười nói:
- Cũng là ta xếp vào ở sơn trang làm nội ứng.
Sách Anh đối với giờ khắc này cũng chờ mong đã lâu, y sốt ruột muốn lập công chuộc tội, vội vàng lấy ra một bức bản đồ, hai tay trình lên:
- Khởi bẩm Thống lĩnh, đây là bản đồ sơn trang ty chức vừa mới vẽ lại, phân bố nhân lực đều ở trong đó.
Lý Trân mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận bản đồ đặt trên tảng đá lớn mở ra, sáng tỏ dưới ánh trăng, bản đồ nhìn đặc biệt rõ ràng. Sách Anh đứng lên trước, chỉ vào một tòa kiến trúc hình tròn nói:
- Nơi này là Lộc Minh Đường, cũng là trung tâm của cả sơn trang. Lai Tuấn Thần ở đây, nội đường có hơn năm mươi thủ hạ hộ vệ, còn lại võ sĩ Hắc lại ở tại Bào mã doanh.
SÁch Anh lại chỉ vào một phiến doanh hướng tây bắc mà nói:
- Nơi này là nơi huấn luyện của sơn trang, đại bộ phận Hắc lại võ sĩ đều ở nơi này, chúng ta có thể lẻn vào từ phụ cận Tây Môn , ta vừa rồi từ nơi ấy đi ra, chỉ có mấy người thủ vệ.
Lý Trân và Đậu Tiên Vân nhìn nhau, tình báo này quả thực tới rất đúng lúc rồi.
- Sách Văn đâu?
Lý Trân lại hỏi:
- Y bây giờ đang ở làm gì?
- Huynh ấy dẫn theo hơn mười thủ hạ đi xuống Đồng Châu, Lai Tuấn Thần chuẩn bị hai ngày nữa đi Đồng Châu nhậm chức rồi, phái huynh ấy đi làm tiền trạm, an bài phủ trạch ăn ngủ.
Lý Trân gật gật đầu:
- Đợi lát nữa xung đột nổi lên, đao kiếm có thể không có mắt, ngươi cũng đừng có trở về, ở lại đây đi.
Sách Anh vui mừng khác thường, kỳ thật y còn có một ý tưởng, gia nhập Nội vệ, tương lai cũng giống Lý Bàn, Trương Lê trở thành Nội vệ Giáo úy như vậy, phải xem Lý Trân có chịu thu dụng y hay không rồi, theo tình hình trước mắt mà xem, Lý Trân đối với y đã có chút vừa lòng.
Y lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng nói với Lý Trân:
- Thống lĩnh, về kho báu bí mật của Lai Tuấn Thần ở sơn trang, ta muốn nhắc nhở Thống lĩnh, nhất định phải bảo vệ một người tên là Bùi Tấn Nguyên, gã là người mà ngoại trừ bản thân Lai Tuấn Thần, là người duy nhất biết cơ quan bố trí thế nào.
Lý Trân hiểu được tâm ý của y, liền cười vỗ vỗ bờ vai y:
- Yên tâm đi, ngươi bị Lưu Quang Nghiệp cướp đi nữ nhân, ta phụ trách giúp ngươi lấy trở về, đi trước đổi một bộ quần áo, đợi lát nữa giúp ta tìm được Bùi Tấn Nguyên này.
Sách Anh trong lòng âm thầm cảm kích, thi lễ rồi lui xuống. Đậu Tiên Vân nhìn y đi xa, liền cười nói:
- Ta nhớ ra rồi, khi ở Võ Cử từng gặp y, người này hình như cũng là con cháu quý tộc Đôn Hoàng nhỉ.
- Y là con cháu Sách gia Đôn Hoàng , từ nhỏ không làm việc đàng hoàng, cùng huynh trưởng được xưng là Song hiệp ruồi muỗi, ta hy vọng y có thể cải tà quy chính, đừng khiến gia tộc của y mất mặt.
Lý Trân cười cười nói:
- Không nói những thứ này nữa, đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Đậu Tiên Vân sắc mặt nghiêm nghị, hướng Lý Trân chắp tay, xoay người bước nhanh rời đi. Lý Trân lập tức hạ lệnh:
- Báo tin cho tất cả huynh đệ, chuẩn bị hành động.
Bên ngoài Tây Môn của sơn trang là khoảng rừng cây lớn, Lý Trân suất lĩnh mấy trăm võ sĩ Nội vệ phục sẵn trong rừng cây, nhìn chăm chú vào hơn mười bước bên ngoài Tây Môn. Tây Môn đóng chặt, bên trong cánh cửa có một tòa tháp canh cao ba trượng, nhưng nhìn không thấy lính gác, đoán chừng là ngồi xổm tại góc sáng sủa tháp canh để ngủ.
- Có chó săn không?
Lý Trân thấp giọng hỏi.
Sách Anh lắc đầu:
- Cửa Nam Môn và Bắc Môn có, nhưng Tây Môn bên này không có.
Lý Trân vung tay lên, hơn mười người võ sĩ Nội vệ đều chạy về phía tường cao, bọn họ ném dây thừng lên, nhanh nhẹn trèo lên tường, lộn vòng vào trong trang viên. Một gã võ sĩ hiện lên ở tháp canh, một đao giết chết lính gác đang ngủ say bên trong, phất phất tay, cửa chính lập tức chậm rãi mở ra, mấy trăm võ sĩ đồng loạt mà vào, vài tên lính gác Hắc lại đang ngủ cũng bị các võ sĩ Nội vệ tập sát, phía tây không tiếp tục phòng ngự, Lý Trân suất lĩnh mấy trăm người chạy về phía Lộc Minh Đường cách đó nửa dặm.
Lúc này, Lai Tuấn Thần đang ở trong hành lang lầu ba Lộc Minh Đường, trong hành lang đèn đuốc sáng trưng, hơn mười người nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đang nhảy múa, Lai Tuấn Thần nằm trên một tấm giường ngà voi, trong kim bồn ngọc trên bản nhỏ bày đầy dưa và trái cây, rượu ngon, bên cạnh gã năm sáu cơ thiếp vây quanh, rót rượu cho gã, đút cho gã ăn dưa và trái cây, nắn chân đấm lưng cho gã, Lai Tuấn Thần hưởng thụ cuộc sống đế vương xa xỉ bình thường của gã.
Nhưng tâm tình của Lai Tuấn Thần lại cực kỳ không ổn, gã đã nhận được tin tức, hôm nay lâm triều, mấy trăm trọng thần triều đình liên danh thỉnh nguyện giết chết gã, những người này muốn giết gã cũng thế mà thôi.
Nhưng càng làm cho Lai Tuấn Thần thất vọng đau khổ chính là, Lưu Quang Nghiệp không ngờ buộc tội gã tham ô tang vật, phải biết rằng Lưu Quang Nghiệp vốn chỉ là tiểu quan lại huyện nha, được gã tỉ mỉ bổi dưỡng, từng bước thăng làm Thị Ngự Sử.
Chính gã cho y vô số vinh hoa phú quý, cho bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng y lại phản bội chính gã, đòn này đã cho Lai Tuấn Thần một cú cực kỳ trầm trọng.
Hiện tại Lai Tuấn Thần đã không dám lần nữa lưu lại kinh thành rồi, gã cảm giác kinh thành cũng không an toàn, thừa dịp Thánh Thượng còn có thể bảo vệ gã, gã muốn đi Đồng Châu nhậm chức, chờ đợi tương lai Đông Sơn tái khởi.
Duy nhất khiến Lai Tuấn Thần vui mừng chính là, Thánh Thượng đứng vững trước áp lực quần thần, không đáp ứng thỉnh nguyện của bọn họ, chứng tỏ Thánh Thượng vẫn muốn dùng đến gã.
Hừ, đến tương lai gã khi trở về, lại thu thập một đám ném đá xuống giếng khốn khiếp đó, khiến bọn họ biết hậu quả đắc tội Lai Tuấn Thần gã.
Đúng lúc này, hơn mười người vũ cơ lại bất ngờ ngừng khiêu vũ, tiếng nhạc cũng két một tiếng dừng lại, lập tức làm Lai Tuấn Thần từ trong trầm tư bừng tỉnh, gã cả giận nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy tất cả vũ cơ đều hướng về phía cửa nhìn lại, Lai Tuấn Thần cũng nhìn qua, bắt gặp một gã thị vệ đứng ở cửa, y dường như muốn bẩm báo cái gì, nhưng cảnh xuân vô hạn ở nội đường khiến cho y không biết làm sao.
- Chuyện gì?
Lai Tuấn Thần hung tợn hỏi.
- Khởi bẩm chủ nhân, các huynh đệ phát hiện bên ngoài có dị thường.
- Dị thường?
Lai Tuấn Thần sửng sốt:
- Cái gì dị thường?
- Ty chức nói không rõ được, giống như có người xâm nhập.
Lai Tuấn Thần lập tức khẩn trương tới xem, gã lo lắng nhất có người gây bất lợi cho mình, không chỉ là sợ Thánh Thượng thay đổi, đồng thời gã cũng rất lo lắng kẻ thù tìm tới cửa. Lai Tuấn Thần lập tức từ đệm sau rút ra một cây trường kiếm sắc bén, nhảy dựng lên, đi nhanh ra ngoài.
Xuyên qua một đường hành lang mờ tối, Lai Tuấn Thần đi tới trên hành lang, cảnh vật trên hành lang dần hiện lên. Xung quanh Lộc Minh Đường, hơn mười võ sĩ Hắc Lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, bọn họ phát hiện dị thường, đang khẩn trương nhìn chăm chú, xem xét tình hình bên ngoài.
- Có tình huống như thế nào?
Lai Tuấn Thần bước nhanh đi lên trước hỏi.
Hắc lại phó thủ lĩnh Trương Bình nói:
- Khởi bẩm chủ nhân, vừa rồi có mấy người huynh đệ phát hiện bên ngoài xuất hiện nhóm lớn bóng đen, chúng ta đang xác nhận.
Lai Tuấn Thần giận dữ, tiến lên tát cho một cái, nổi giận mắng:
- Nếu phát hiện dị thường, vì sao không điều võ sĩ tiến đến, còn xác nhận cái rắm.
Trương Bình sợ tới mức vội vàng phái người đi chiêu võ sĩ tiến đến hộ vệ, nhưng vào lúc này, Tả Phượng Các bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa, thế lửa nhanh chóng lan tràn, ngay sau đó dưới Đường liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết, khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, chỉ thấy một gã võ sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên đến, hô lớn:
- Chủ nhân, phía dưới có người đánh tới rồi, các huynh đệ ngăn cản không nổi.
Lai Tuấn Thần sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội hỏi:
- Là ai?
- Không biết, đều là võ sĩ áo đen.
Lúc này, Trương Bình vội la lên:
- Chủ nhân, xin rút lui từ phía sau.
Không cần y đề nghị, Lai Tuấn Thần xoay người chạy ra phía cửa sau, hơn mười người võ sĩ trong lòng sợ hãi, chạy trốn theo Lai Tuấn Thần, trong hành lang tiếng thét nữ nhân chói tai, tiếng la khóc vang thành một mảnh, nhóm lớn nữ nhân trẻ tuổi từ trước cửa cướp đường mà chạy, lại vừa lúc gặp phải Trương Lê suất lĩnh hơn một trăm võ sĩ vọt lên, các nữ nhân sợ tới mức đều quỳ xuống, cầu xin tha mạng.
- Lai Tuấn Thần đi đâu rồi?
Trương Lê cao giọng hỏi.
Một cô gái rụt rè chỉ vào xa xa nói:
- Hẳn là chạy từ cửa sau.
Trương Lê bảo vài tên thủ hạ mang những nữ nhân này ra ngoài, y thì suất lĩnh võ sĩ còn lại đuổi về phía cửa sau.
Lúc này trong sơn trang đã loạn thành một bầy, Tả Phượng Các châm lửa chính là tín hiệu hành động, hai ngàn kỵ binh Thiên kỵ doanh từ cửa nam vọt vào sơn trang, tiếng vó ngựa như sấm, hai ngàn kỵ binh như gió bay điện chớp hướng quân doanh góc tây bắc đánh tới, vừa lúc tổng số trăm tên võ sĩ Hắc Lại chuẩn bị chạy tới Lộc Minh Đường lại gặp Đậu Tiên Vân, y hô to một tiếng:
- Giết!
Kỵ binh múa may chiến đao đánh về phía mấy trăm võ sĩ Hắc Lại đang hỗn loạn hoảng sợ.
Lai Tuấn Thần từ cửa sau Lộc Minh Đường vọt ra, cửa sau hơn mười người thủ hạ lại vừa lăn vừa bò, mắt thấy Trương Lê suất lĩnh hơn một trăm võ sĩ Nội vệ đã mau đuổi theo sau bọn họ, khiến cho bọn hắn hoảng sợ như chó nhà có tang. Đúng lúc này, trong rừng cây phía trước nhảy ra nhóm lớn võ sĩ Nội vệ cản đường đi của đám người Lai Tuấn Thần.
Lai Tuấn Thần sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, mà Trương Lê suất lĩnh các võ sĩ cũng giết đến, cắt đứt đường lui của bọn họ. Mấy trăm võ sĩ trước sau giáp kích, khiến Lai Tuấn Thần và đoàn hơn mười người của gã bị bao vây, lúc này, trong đội ngũ một tướng lĩnh cưỡi ngựa đi ra, đang mặc khôi giáp Nội vệ, đầu đội nón trụ màu bạc, tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén.
- Hoá ra... là ngươi"
Lai Tuấn Thần nhận ra tướng lĩnh cưỡi ngựa, là đối thủ Lý Trân của gã. Lai Tuấn Thần lập tức hiểu ra, hóa ra là Nội vệ đột nhập vào sơn trang.
- Lý Trân, ngươi đây là đang gây hấn báo thù riêng.
Lai Tuấn Thần chột dạ hét lớn:
- Ta muốn đến trước mặt Thánh Thượng tố cáo ngươi.
Lý Trân cười lạnh một tiếng nói:
- Phụng ý chỉ của Thánh Thượng, tróc nã nghi phạm giết người Lai Tuấn Thần, bắt lại cho ta.
Mười mấy tên võ sĩ Nội vệ đồng loạt xông lên, ấn Lai Tuấn Thần trên mặt đất, trói chặt gã lại. Lai Tuấn Thần bị đè xuống đất, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lý Trân, ánh mắt cừu hận dường như biến thành ngọn lửa dữ dội thiêu đốt.
Lý Trân giục ngựa tiến lên, nhìn chăm chú vào gã thản nhiên nói:
- Lai Tuấn Thần, giờ chết của ngươi tới rồi.
]Tuy nhiên lo lắng của Lý Trân cũng không phát sinh, lúc này ở bốn phía Lộc Minh sơn trang đã hiện đầy gần trăm người cơ sở ngầm, giám sát từng con đường nhỏ đi thông bên ngoài sơn trang, theo tình hình trước mắt mà xem, Lai Tuấn Thần cũng không có phát hiện gã đã nằm trong nguy cảnh.
Lúc này, võ sĩ Nội vệ dẫn theo một gã người áo đen hướng tới chỗ Lý Trân, vội vàng chạy tới nơi chỉ huy lâm thời, lúc này Lý Trân đang cùng Đậu Tiên Vân ở bên cạnh một tảng đá lớn thảo luận cụ thể phương án tiến công.
Đậu Tiên Vân từ lần trước trợ giúp Lý Trân tiêu diệt Cao Ly Phục Quốc Hội, được Võ Tắc Thiên tiếp kiến ngợi khen, sự hưng phấn của y chưa biến mất, Lý Trân lại tìm tới y, cho y thêm một nhiệm vụ động tâm hơn, hiệp trợ Nội vệ bắt giữ Lai Tuấn Thần.
Đậu Tiên Vân đương nhiên biết nhiệm vụ này rất quan trọng, được Thánh Thượng ngợi khen nhưng thật ra tiếp đó, mấu chốt là y có thể đạt được mạng lưới quan hệ rộng lớn trên quan trường, tham dự bắt giữ Lai Tuấn Thần lần này y trải qua, tin rằng tất cả mọi người sẽ cho y vài phần mặt mũi.
Bởi vậy Đậu Tiên Vân đặc biệt chờ mong hành động lần này, y vô cùng cảm kích Lý Trân liên tục cho y cơ hội, y đương nhiên biết Lý Trân là muốn kết giao với người bạn như y, Đậu Tiên Vân cũng nguyện ý có một huynh đệ túc trí đa mưu như vậy.
- Đêm nay bắt giữ Lai Tuấn Thần mấu chốt là phải bắt sống gã, Thánh Thượng nói rõ ràng cho ta biết, phải bắt một Lai Tuấn Thần còn sống, sau đó Đại Tam Ti hội thẩm, lấy chứng cứ xác thực phán gã phạm tội chết, Đậu huynh nhất định hiểu được điểm này, điều này rất quan trọng.
Đậu Tiên Vân trầm ngâm một chút nói:
- Nếu kỵ binh của ta xông vào, chỉ sợ cũng rất khó khống chế được thế cục, không bằng như vậy đi, Lý Thống lĩnh dẫn thủ hạ đi vào trước, vây quanh chỗ ở của Lai Tuấn Thần, ta suất quân theo sau tới tiếp ứng, phụ trách giải quyết võ sĩ Hắc lại của Lai Tuấn Thần.
Lý Trân cảm giác y nói rất có lý, liền cười nói:
- Vậy lấy đốt lửa làm hiệu, Đậu huynh thấy lửa cháy, có thể lập tức suất quân tiến công vào.
Hai người đang nói, một gã võ sĩ Nội vệ tiến lên bẩm báo:
- Thống lĩnh, có người cầu kiến, y nói y họ Sách.
Lý Trân biết đây là Sách Anh đến, liền cười nói:
- Dẫn y đi lên.
Một lát, Sách Anh được đưa đến, y quì một gối thi lễ:
- Tham kiến Lý Thống lĩnh, tham kiến Đậu tướng quân.
Đậu Tiên Vân nhìn y một cái, thấy y mặc áo bào Hắc lại võ sĩ của Lai Tuấn Thần, liền hỏi:
- Y là người phương nào?
- Y là đồng hương của ta.
Lý Trân cười nói:
- Cũng là ta xếp vào ở sơn trang làm nội ứng.
Sách Anh đối với giờ khắc này cũng chờ mong đã lâu, y sốt ruột muốn lập công chuộc tội, vội vàng lấy ra một bức bản đồ, hai tay trình lên:
- Khởi bẩm Thống lĩnh, đây là bản đồ sơn trang ty chức vừa mới vẽ lại, phân bố nhân lực đều ở trong đó.
Lý Trân mừng rỡ, vội vàng tiếp nhận bản đồ đặt trên tảng đá lớn mở ra, sáng tỏ dưới ánh trăng, bản đồ nhìn đặc biệt rõ ràng. Sách Anh đứng lên trước, chỉ vào một tòa kiến trúc hình tròn nói:
- Nơi này là Lộc Minh Đường, cũng là trung tâm của cả sơn trang. Lai Tuấn Thần ở đây, nội đường có hơn năm mươi thủ hạ hộ vệ, còn lại võ sĩ Hắc lại ở tại Bào mã doanh.
SÁch Anh lại chỉ vào một phiến doanh hướng tây bắc mà nói:
- Nơi này là nơi huấn luyện của sơn trang, đại bộ phận Hắc lại võ sĩ đều ở nơi này, chúng ta có thể lẻn vào từ phụ cận Tây Môn , ta vừa rồi từ nơi ấy đi ra, chỉ có mấy người thủ vệ.
Lý Trân và Đậu Tiên Vân nhìn nhau, tình báo này quả thực tới rất đúng lúc rồi.
- Sách Văn đâu?
Lý Trân lại hỏi:
- Y bây giờ đang ở làm gì?
- Huynh ấy dẫn theo hơn mười thủ hạ đi xuống Đồng Châu, Lai Tuấn Thần chuẩn bị hai ngày nữa đi Đồng Châu nhậm chức rồi, phái huynh ấy đi làm tiền trạm, an bài phủ trạch ăn ngủ.
Lý Trân gật gật đầu:
- Đợi lát nữa xung đột nổi lên, đao kiếm có thể không có mắt, ngươi cũng đừng có trở về, ở lại đây đi.
Sách Anh vui mừng khác thường, kỳ thật y còn có một ý tưởng, gia nhập Nội vệ, tương lai cũng giống Lý Bàn, Trương Lê trở thành Nội vệ Giáo úy như vậy, phải xem Lý Trân có chịu thu dụng y hay không rồi, theo tình hình trước mắt mà xem, Lý Trân đối với y đã có chút vừa lòng.
Y lại nghĩ tới một chuyện, thấp giọng nói với Lý Trân:
- Thống lĩnh, về kho báu bí mật của Lai Tuấn Thần ở sơn trang, ta muốn nhắc nhở Thống lĩnh, nhất định phải bảo vệ một người tên là Bùi Tấn Nguyên, gã là người mà ngoại trừ bản thân Lai Tuấn Thần, là người duy nhất biết cơ quan bố trí thế nào.
Lý Trân hiểu được tâm ý của y, liền cười vỗ vỗ bờ vai y:
- Yên tâm đi, ngươi bị Lưu Quang Nghiệp cướp đi nữ nhân, ta phụ trách giúp ngươi lấy trở về, đi trước đổi một bộ quần áo, đợi lát nữa giúp ta tìm được Bùi Tấn Nguyên này.
Sách Anh trong lòng âm thầm cảm kích, thi lễ rồi lui xuống. Đậu Tiên Vân nhìn y đi xa, liền cười nói:
- Ta nhớ ra rồi, khi ở Võ Cử từng gặp y, người này hình như cũng là con cháu quý tộc Đôn Hoàng nhỉ.
- Y là con cháu Sách gia Đôn Hoàng , từ nhỏ không làm việc đàng hoàng, cùng huynh trưởng được xưng là Song hiệp ruồi muỗi, ta hy vọng y có thể cải tà quy chính, đừng khiến gia tộc của y mất mặt.
Lý Trân cười cười nói:
- Không nói những thứ này nữa, đến giờ rồi, chúng ta bắt đầu đi.
Đậu Tiên Vân sắc mặt nghiêm nghị, hướng Lý Trân chắp tay, xoay người bước nhanh rời đi. Lý Trân lập tức hạ lệnh:
- Báo tin cho tất cả huynh đệ, chuẩn bị hành động.
Bên ngoài Tây Môn của sơn trang là khoảng rừng cây lớn, Lý Trân suất lĩnh mấy trăm võ sĩ Nội vệ phục sẵn trong rừng cây, nhìn chăm chú vào hơn mười bước bên ngoài Tây Môn. Tây Môn đóng chặt, bên trong cánh cửa có một tòa tháp canh cao ba trượng, nhưng nhìn không thấy lính gác, đoán chừng là ngồi xổm tại góc sáng sủa tháp canh để ngủ.
- Có chó săn không?
Lý Trân thấp giọng hỏi.
Sách Anh lắc đầu:
- Cửa Nam Môn và Bắc Môn có, nhưng Tây Môn bên này không có.
Lý Trân vung tay lên, hơn mười người võ sĩ Nội vệ đều chạy về phía tường cao, bọn họ ném dây thừng lên, nhanh nhẹn trèo lên tường, lộn vòng vào trong trang viên. Một gã võ sĩ hiện lên ở tháp canh, một đao giết chết lính gác đang ngủ say bên trong, phất phất tay, cửa chính lập tức chậm rãi mở ra, mấy trăm võ sĩ đồng loạt mà vào, vài tên lính gác Hắc lại đang ngủ cũng bị các võ sĩ Nội vệ tập sát, phía tây không tiếp tục phòng ngự, Lý Trân suất lĩnh mấy trăm người chạy về phía Lộc Minh Đường cách đó nửa dặm.
Lúc này, Lai Tuấn Thần đang ở trong hành lang lầu ba Lộc Minh Đường, trong hành lang đèn đuốc sáng trưng, hơn mười người nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp đang nhảy múa, Lai Tuấn Thần nằm trên một tấm giường ngà voi, trong kim bồn ngọc trên bản nhỏ bày đầy dưa và trái cây, rượu ngon, bên cạnh gã năm sáu cơ thiếp vây quanh, rót rượu cho gã, đút cho gã ăn dưa và trái cây, nắn chân đấm lưng cho gã, Lai Tuấn Thần hưởng thụ cuộc sống đế vương xa xỉ bình thường của gã.
Nhưng tâm tình của Lai Tuấn Thần lại cực kỳ không ổn, gã đã nhận được tin tức, hôm nay lâm triều, mấy trăm trọng thần triều đình liên danh thỉnh nguyện giết chết gã, những người này muốn giết gã cũng thế mà thôi.
Nhưng càng làm cho Lai Tuấn Thần thất vọng đau khổ chính là, Lưu Quang Nghiệp không ngờ buộc tội gã tham ô tang vật, phải biết rằng Lưu Quang Nghiệp vốn chỉ là tiểu quan lại huyện nha, được gã tỉ mỉ bổi dưỡng, từng bước thăng làm Thị Ngự Sử.
Chính gã cho y vô số vinh hoa phú quý, cho bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng y lại phản bội chính gã, đòn này đã cho Lai Tuấn Thần một cú cực kỳ trầm trọng.
Hiện tại Lai Tuấn Thần đã không dám lần nữa lưu lại kinh thành rồi, gã cảm giác kinh thành cũng không an toàn, thừa dịp Thánh Thượng còn có thể bảo vệ gã, gã muốn đi Đồng Châu nhậm chức, chờ đợi tương lai Đông Sơn tái khởi.
Duy nhất khiến Lai Tuấn Thần vui mừng chính là, Thánh Thượng đứng vững trước áp lực quần thần, không đáp ứng thỉnh nguyện của bọn họ, chứng tỏ Thánh Thượng vẫn muốn dùng đến gã.
Hừ, đến tương lai gã khi trở về, lại thu thập một đám ném đá xuống giếng khốn khiếp đó, khiến bọn họ biết hậu quả đắc tội Lai Tuấn Thần gã.
Đúng lúc này, hơn mười người vũ cơ lại bất ngờ ngừng khiêu vũ, tiếng nhạc cũng két một tiếng dừng lại, lập tức làm Lai Tuấn Thần từ trong trầm tư bừng tỉnh, gã cả giận nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Chỉ thấy tất cả vũ cơ đều hướng về phía cửa nhìn lại, Lai Tuấn Thần cũng nhìn qua, bắt gặp một gã thị vệ đứng ở cửa, y dường như muốn bẩm báo cái gì, nhưng cảnh xuân vô hạn ở nội đường khiến cho y không biết làm sao.
- Chuyện gì?
Lai Tuấn Thần hung tợn hỏi.
- Khởi bẩm chủ nhân, các huynh đệ phát hiện bên ngoài có dị thường.
- Dị thường?
Lai Tuấn Thần sửng sốt:
- Cái gì dị thường?
- Ty chức nói không rõ được, giống như có người xâm nhập.
Lai Tuấn Thần lập tức khẩn trương tới xem, gã lo lắng nhất có người gây bất lợi cho mình, không chỉ là sợ Thánh Thượng thay đổi, đồng thời gã cũng rất lo lắng kẻ thù tìm tới cửa. Lai Tuấn Thần lập tức từ đệm sau rút ra một cây trường kiếm sắc bén, nhảy dựng lên, đi nhanh ra ngoài.
Xuyên qua một đường hành lang mờ tối, Lai Tuấn Thần đi tới trên hành lang, cảnh vật trên hành lang dần hiện lên. Xung quanh Lộc Minh Đường, hơn mười võ sĩ Hắc Lại đang nhìn ra ngoài cửa sổ thăm dò, bọn họ phát hiện dị thường, đang khẩn trương nhìn chăm chú, xem xét tình hình bên ngoài.
- Có tình huống như thế nào?
Lai Tuấn Thần bước nhanh đi lên trước hỏi.
Hắc lại phó thủ lĩnh Trương Bình nói:
- Khởi bẩm chủ nhân, vừa rồi có mấy người huynh đệ phát hiện bên ngoài xuất hiện nhóm lớn bóng đen, chúng ta đang xác nhận.
Lai Tuấn Thần giận dữ, tiến lên tát cho một cái, nổi giận mắng:
- Nếu phát hiện dị thường, vì sao không điều võ sĩ tiến đến, còn xác nhận cái rắm.
Trương Bình sợ tới mức vội vàng phái người đi chiêu võ sĩ tiến đến hộ vệ, nhưng vào lúc này, Tả Phượng Các bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa, thế lửa nhanh chóng lan tràn, ngay sau đó dưới Đường liên tiếp truyền đến tiếng kêu thảm thiết, khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người, chỉ thấy một gã võ sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên đến, hô lớn:
- Chủ nhân, phía dưới có người đánh tới rồi, các huynh đệ ngăn cản không nổi.
Lai Tuấn Thần sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội hỏi:
- Là ai?
- Không biết, đều là võ sĩ áo đen.
Lúc này, Trương Bình vội la lên:
- Chủ nhân, xin rút lui từ phía sau.
Không cần y đề nghị, Lai Tuấn Thần xoay người chạy ra phía cửa sau, hơn mười người võ sĩ trong lòng sợ hãi, chạy trốn theo Lai Tuấn Thần, trong hành lang tiếng thét nữ nhân chói tai, tiếng la khóc vang thành một mảnh, nhóm lớn nữ nhân trẻ tuổi từ trước cửa cướp đường mà chạy, lại vừa lúc gặp phải Trương Lê suất lĩnh hơn một trăm võ sĩ vọt lên, các nữ nhân sợ tới mức đều quỳ xuống, cầu xin tha mạng.
- Lai Tuấn Thần đi đâu rồi?
Trương Lê cao giọng hỏi.
Một cô gái rụt rè chỉ vào xa xa nói:
- Hẳn là chạy từ cửa sau.
Trương Lê bảo vài tên thủ hạ mang những nữ nhân này ra ngoài, y thì suất lĩnh võ sĩ còn lại đuổi về phía cửa sau.
Lúc này trong sơn trang đã loạn thành một bầy, Tả Phượng Các châm lửa chính là tín hiệu hành động, hai ngàn kỵ binh Thiên kỵ doanh từ cửa nam vọt vào sơn trang, tiếng vó ngựa như sấm, hai ngàn kỵ binh như gió bay điện chớp hướng quân doanh góc tây bắc đánh tới, vừa lúc tổng số trăm tên võ sĩ Hắc Lại chuẩn bị chạy tới Lộc Minh Đường lại gặp Đậu Tiên Vân, y hô to một tiếng:
- Giết!
Kỵ binh múa may chiến đao đánh về phía mấy trăm võ sĩ Hắc Lại đang hỗn loạn hoảng sợ.
Lai Tuấn Thần từ cửa sau Lộc Minh Đường vọt ra, cửa sau hơn mười người thủ hạ lại vừa lăn vừa bò, mắt thấy Trương Lê suất lĩnh hơn một trăm võ sĩ Nội vệ đã mau đuổi theo sau bọn họ, khiến cho bọn hắn hoảng sợ như chó nhà có tang. Đúng lúc này, trong rừng cây phía trước nhảy ra nhóm lớn võ sĩ Nội vệ cản đường đi của đám người Lai Tuấn Thần.
Lai Tuấn Thần sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, mà Trương Lê suất lĩnh các võ sĩ cũng giết đến, cắt đứt đường lui của bọn họ. Mấy trăm võ sĩ trước sau giáp kích, khiến Lai Tuấn Thần và đoàn hơn mười người của gã bị bao vây, lúc này, trong đội ngũ một tướng lĩnh cưỡi ngựa đi ra, đang mặc khôi giáp Nội vệ, đầu đội nón trụ màu bạc, tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén.
- Hoá ra... là ngươi"
Lai Tuấn Thần nhận ra tướng lĩnh cưỡi ngựa, là đối thủ Lý Trân của gã. Lai Tuấn Thần lập tức hiểu ra, hóa ra là Nội vệ đột nhập vào sơn trang.
- Lý Trân, ngươi đây là đang gây hấn báo thù riêng.
Lai Tuấn Thần chột dạ hét lớn:
- Ta muốn đến trước mặt Thánh Thượng tố cáo ngươi.
Lý Trân cười lạnh một tiếng nói:
- Phụng ý chỉ của Thánh Thượng, tróc nã nghi phạm giết người Lai Tuấn Thần, bắt lại cho ta.
Mười mấy tên võ sĩ Nội vệ đồng loạt xông lên, ấn Lai Tuấn Thần trên mặt đất, trói chặt gã lại. Lai Tuấn Thần bị đè xuống đất, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lý Trân, ánh mắt cừu hận dường như biến thành ngọn lửa dữ dội thiêu đốt.
Lý Trân giục ngựa tiến lên, nhìn chăm chú vào gã thản nhiên nói:
- Lai Tuấn Thần, giờ chết của ngươi tới rồi.
Tác giả :
Cao Nguyệt