Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 239: Do thám tìm đường
Ở trong một con hẻm nhỏ cách Ngự Sử Đài không xa là một nhà trọ ba tầng. Nhà trọ rất nhỏ, tên lại rất khí thế, là nhà trọ “ Kim Hoa.”
Lúc này là giữa xuân tháng tư, thời tiết cũng dần ấm lên. Cửa sổ nhà trọ đều được mở ra, bầu không khí ấm ám tràn ngập khắp căn phòng. Tuy nhiên cửa sổ ở gian phòng cuối cùng ở lầu ba lại đóng chặt, có vẻ hơi khác với những gian khác.
Trong phòng, Lý Trân đang cùng Địch Yến thảo luận chuyện của Dương Bái. Hôm qua hắn mới từ Phòng Châu chạy đến. Giáo Úy Lã Tấn nói rõ tình hình cho hắn. Thái Thú Dương Bái bị Lai Tuấn Thần dẫn tới Thành Đô. Lý Trân cũng thấy hơi lo lắng. Lai Tuấn Thần đã ở Thành Đô ba ngày. Dương Bái có thể chịu được trọng hình hay đã khai hết rồi.
Nhưng giờ Lý Trân lại không có bất kỳ tin gì về Dương Bái. Bọn họ không có người ở Thành Đô. Tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Lúc này, Lý Trân liền lấy ra một tấm bản đồ Ngự Sử Đài cẩn thận xem xét. Đây là bản đồ Địch Yến mua được ở chợ đen. Trong ngục giam của Ngự Sử Đài giam giữ một lượng lớn phạm nhân. Phần lớn là thương nhân buôn lậu, ở chợ đen có rất nhiều tin tức liên quan đến Ngự Sử Đài.
- Cho nên muội mới bảo huynh không cần lo lắng. Muội biết chợ đen Thành Đô. Chỉ cần đồng ý trả tiền, cái gì cũng có thể mua được.
Địch Yến hơi đắc ý nói.
Quả thật Lý Trân rất hài lòng với tấm ban đồ này. Miêu tả vô cùng rõ ràng, đầy đủ mọi thứ, bao gồm cả vị trí trạm gác. Có thể nhận ra là có người bên trong vẽ ra. Hắn cười cười lại hỏi:
- Nếu ta muốn tìm một lao lại hỏi thăm tin tức thì có được không?
- Đương nhiên là được. Bên kia có lái buôn chuyên nghiệp, nhiều tin tức, quan hệ rộng. Chỉ cần ngươi đồng ý trả tiền, y sẽ tìm được người phù hợp nhất.
Lý Trân gật đầu:
- Ta cùng đi với muội.
Hắn lấy ra mặt nạ. Đây là mặt nạ lấy được từ tay sư bá của Địch Yến năm ngoái. Tuy đã lâu không dùng đến nhưng Lý Trân vẫn mang theo trên người. Địch Yến cười cười nhận lấy mặt nạ, cẩn thận đeo vào mặt hắn. Lý Trân lại trở thành một tên công tử ốm yếu bệnh tật.
Chợ đen Thành Đô nằm ở phía nam thành. Gọi là chợ đen, chỉ bởi vì buôn bán một ít vật phẩm bị quan phủ cấm, ví dụ như vũ khí nỏ quân, hoành đao, bản đồ quan phủ vv….
Trên thực tế, nơi này còn buôn bán những thứ hợp pháp. Trong đó buôn bán đất đai là phát đạt nhất. Ai muốn bán nhà bán đất cũng đều tới đây, giao cho lái buôn trung gian chèo kéo, lấy tiền hoa hồng. Đương nhiên, rất nhiều người có mạng lưới quan hệ rộng cũng hay đến đây, cung cấp tin tức cho người nào cần.
Lý Trân đi theo Địch Yến vào sân sau một tòa miếu thờ thổ địa. Nơi này đất rộng, có trồng rau quả. Ở bên cạnh một cái ao có rất nhiều người rải chiếu ngồi, tiếng cười nói vang vọng, có chút náo nhiệt. Địch Yến nhỏ giọng nói với Lý Trân :
- Những người này chính là lái buôn, đa phần đều là buôn bán đất đai. Tuy nhiên tốt xấu lẫn lộn, vẫn nên cẩn thận một chút.
- Sao muội biết những điều này?
Lý Trân lấy làm lạ hỏi.
- Năm ngoái muội đến đây với sư phụ. Sư phụ mua một tòa nhà ở đây. Lúc đấy đã hiểu thêm không ít.
Lý Trân yên lặng gật đầu. Hắn biết Địch Yến thích bay nhảy khắp nơi, đương nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn hắn. Hắn liền không nói gì, đi theo Địch Yến đến trước một cây liễu lớn. Dưới gốc cây liễu trải một tấm chiếu, có một cái bàn nhỏ, một nam tử trung niên đang ngồi ở trên ghế câu cá, ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh bày một ít điểm tâm.
- Đại thúc, ta lại đến rồi.
Địch Yến cười hì hì ngồi xuống đối diện y. Nam tử trung niên nhận ra Địch Yến, lập tức mỉm cười:
- Tấm bản đồ cô nương mua buổi sáng dùng được không?
- Còn chưa dùng đến. Chúng ta đến đây là có chuyện khác cần tìm đại thúc.
Nam tử trung niên quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Trân. Dù Lý Trân đang là một công tử tửu sắc quá độ, bệnh tật đầy người, nhưng mặc áo gấm trường bào, dáng người khôi ngô. Hơn nữa hắn nhìn từ trên cao xuống khiến y cảm thấy vô cùng bí bách. Nam tử trung niên liền gật đầu với Lý Trân:
- Vị công tử này cũng ngồi xuống đi.
Địch Yến vội vàng kéo Lý Trân ngồi xuống. Nam tử trung niên cũng thu cần câu, mỉm cười nói với Lý Trân :
- Tại hạ họ Vương, ở Thành Đô coi như khá có tiếng. Nếu công tử có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng, có thể làm được ta sẽ cố hết sức, làm không được ta không lấy một xu, đồng thời cũng sẽ giữ mồm giữ miệng. Ngoài ra còn có thể giới thiệu cho công tử người khác. Tóm lại, xin công tử cứ yên tâm.
Lý Trân cười cười, không nói gì. Địch Yến vội vàng nói:
- Đương nhiên chúng ta biết Vương đại thúc kiếm tiền dựa vào danh dự. Tìm đại thúc chính là vì tin tưởng ngươi.
Nam tử trung niên đã nhận ra Lý Trân là người có quyền quyết định, chẳng qua là do vị cô nương này mở miệng. Y khẽ vuốt râu, cười nói với Địch Yến:
- Cô nương có gì cần ta giúp đỡ?
Địch Yến cười nói:
- Lúc sáng đa tạ tấm bản đồ của Vương đại thúc. Có điều chúng ta vẫn muốn biết tình hình của người nhà ở trong ngục. Ta cứ nói thẳng vậy. Chúng ta muốn tìm một cai ngục để tìm hiểu tình hình.
- Là chuyện này à.
Nam tử trung niên trầm tư một lát rồi nói:
- Ta có quen một lao đầu trong nhà giam Ngự Sử Đài. Y là một người nhiệt tình, nhưng lại khá nhát gan. Tìm hiểu một chút tin tức hẳn là không sao. Nếu như muốn cứu người, chỉ sợ …
- Chỉ muốn biết một ít tin tức thôi.
- Thế là tốt rồi. Giá cả chỗ ta khá hợp lý, ba quan tiền. Nhưng giá cả bên kia ta không rõ. Các người phải tự đi đàm phán. Hoặc là các người không ra mặt cũng được, đưa ta hai mươi quan tiền, ta sẽ nghe ngóng mọi tin tức. Hai cách tùy cho các người chọn.
Địch Yến nhìn thoáng qua Lý Trân. Lý Trân rốt cục mở miệng nói:
- Tiền không là vấn đề. Chỉ cần tin tức chuẩn xác, đừng nói hai mươi quan tiền, năm mươi quan tiền ta cũng có thể trả. Nhưng tiền của ta không dễ lấy. Dám lừa gạt ta thì sẽ phải trả giá bằng tính mạng, ngươi hiểu không?
Nói xong, Lý Trân lấy ra một thỏi hoàng kim đặt lên bàn. Sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên phức tạp. Hoàng kim ít nhất trị giá một trăm quan. Nhưng y cũng là người từng trải, lần này chỉ sợ không dễ kiếm tiền. Trong lòng y có chút mâu thuẫn, rốt cục vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của hoàng kim, gật đầu đồng ý.
- Không biết công tử muốn ta tìm hiểu chuyện gì?
Lý Trân nhìn Địch Yến. Địch Yến lập tức hạ giọng nói:
- Chúng ta biết, ba ngày trước có một quan viên bị đưa tới nhà lao của Ngự Sử Đài …
- Sao huynh không cho y biết chúng ta ở đâu?
Trên đường trở về nhà trọ, Địch Yến cười hỏi:
- Có phải sợ y bán rẻ chúng ta hay không?
- Dù sao đối thủ của chúng ta vẫn là Lai Tuấn Thần. Người kia rất lợi hại, gã sẽ đề phòng có người đến cướp ngục. Nếu họ Vương này bị bắt, Lai Tuấn Thần sẽ lợi dụng y để bắt chúng ta. Chúng ta không cần phải hi sinh vì một thái thú không có ích lợi gì ở Thành Đô.
- Nếu không có ích lợi, thì chúng ta mạo hiểm như vậy để làm gì?
Địch Yến như cười như không liếc nhìn hắn một cái.
Lý Trân khẽ cười nói:
- Thật ra ta đang nợ nhân tình. Ta không thể đem tất cả tiền đồ đặt hết lên người của Thượng Quan Uyển Nhi chứ.
- Nói cũng phải.
Địch Yến lập tức phấn chấn lên:
- Cha muội cũng đã nói, tương lai không phải Lư Lăng Vương đăng cơ, thì cũng là Tương Vương đăng cơ. Cho dù như thế nào cũng không đến lượt Võ gia. Quả thật huynh nên suy nghĩ cho tiền đồ của mình một chút...
Nói đến đây, Địch Yến lại không kìm nổi lườm hắn một cái:
- Đừng có suốt ngày dính lấy nữ nhân.
Lý Trân kịp thời ngậm miệng lại, không muốn tiếp tục đề tài này.
Hai người cũng không trở về nhà trọ, mà đi thẳng tới một tửu quán đối diện Ngự Sử Đài. Hai người lên lầu hai, tìm một chỗ gần cửa sổ. Từ chỗ của bọn họ có thể dễ dàng nhìn thấy cổng chính của quan sở.
Tiểu nhị tươi cười nói với bọn họ:
- Hai vị khách nhân muốn dùng gì?
- Có những món gì?
Địch Yến cười hỏi.
- Món nổi tiếng nhất tiệm của chúng ta là cá nướng gấm, dùng cá chép Mân Giang, thịt mềm mịn, nướng đến khô vàng thơm nức, có thể coi là số một số hai ở Thành Đô. Ngoài ra còn có thịt dê Bạch Thiết Sơn, nguyên liệu chính là thịt dê Khương chính cống, còn có thịt phiến Mi Châu, chỗ chúng ta làm cực kỳ ngon.
- Mang hết lại đây, thêm ít rau củ trái cây nữa. Ngoài ra còn có rượu gì? Có rượu nho không?
- Có rượu bổn tiệm lấy từ kinh thành. Đúng là rượu ngon, trong cung đều dùng loại rượu này.
Trong lòng Lý Trân thấy hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ đại tỷ kinh doanh phát đạt đến thế. Không ngờ lại bán được đến tận Thành Đô. Lúc này, Địch Yến đã chọn món xong, thưởng cho tiểu nhị mấy chục văn tiền. Tiểu nhị vô cùng vui vẻ rời đi. Lúc này Địch Yến mới hạ giọng cười nói với Lý Trân:
- Hay là chúng ta đánh cược đi.
- Đánh cuộc gì?
- Muội cá rượu này là giả, giả danh Hồng Tiến Sĩ. Ai thua mời khách.
Lý Trân dở khóc dở cười, thắng thua đều là mình bỏ tiền. Thế thì có ý nghĩa gì. Nhưng Lý Trân không muốn làm nàng mất hứng, liền cười nói:
- Được rồi. Ta cá rượu này là thật.
Địch Yến đắc ý cười:
- Chắc chắn huynh sẽ thua.
Tiểu nhị bưng lên một bình rượu và hai cái chén. Thấy bình rượu, Lý Trân liền biết mình thua. Bình rượu lại là một cái bình bằng đất. Có khi nào đại tỷ lại dùng bình đất đựng rượu đâu cơ chứ.
- Hai vị khách nhân làm một chén trước. Đồ ăn tới ngay đây.
Địch Yến rót một chén rượu cho Lý Trân, cười tủm tỉm nói:
- Huynh uống trước một ngụm, xem là huynh thua hay là muội thắng?
Lý Trân nâng chén rượu lên uống một ngụm, mày lập tức nhíu lại. Vừa chua vừa chát. Đây nào phải Hồng Tiến Sĩ?
- Được rồi. Coi như ta thua.
Lý Trân vì dỗ nàng vui vẻ nên giơ tay nhận thua. Hắn lại giả bộ nghi hoặc hỏi:
- Làm sao muội biết là giả đấy mà khẳng định như vậy?
- Đúng là ngốc.
Địch Yến khinh thường bĩu môi:
- Không có chút mắt nhìn nào cả. Rượu này có hai trăm văn một bình, còn chưa bằng một nửa ở Lạc Dương. Đương nhiên là giả rồi. Muội vừa thấy giá là biết ngay.
- Nhưng muội luôn cầm thực đơn. Ta còn chưa liếc mắt nhìn, làm sao mà biết được?
Địch Yến vẫy vẫy ngón tay, cười hì hì nói:
- Nam tử hán đại trượng phu thua là thua, đừng có giở trò. Hơn nữa, trên người bản cô nương cũng không có đồng nào. Huynh thắng cũng vô ích.
Suýt chút nữa là Lý Trân nói lấy thân ra mà trả. Nhưng hắn cắn môi, kiềm lại được. Hắn biết nói ra thì sẽ phải chịu hậu quả thế nào. Trong đầu hiện lên hàng chữ: Tuyệt đối không được.
Đúng lúc này, Địch Yến bỗng nhiên kéo tay Lý Trân, liếc mắt một cái. Lý Trân thấy nàng nhìn về phía cầu thang, có vẻ hơi căng thẳng. Hắn nghiêng người, nhìn về phía đấy, âm thầm giật mình kinh hãi.
Lúc này là giữa xuân tháng tư, thời tiết cũng dần ấm lên. Cửa sổ nhà trọ đều được mở ra, bầu không khí ấm ám tràn ngập khắp căn phòng. Tuy nhiên cửa sổ ở gian phòng cuối cùng ở lầu ba lại đóng chặt, có vẻ hơi khác với những gian khác.
Trong phòng, Lý Trân đang cùng Địch Yến thảo luận chuyện của Dương Bái. Hôm qua hắn mới từ Phòng Châu chạy đến. Giáo Úy Lã Tấn nói rõ tình hình cho hắn. Thái Thú Dương Bái bị Lai Tuấn Thần dẫn tới Thành Đô. Lý Trân cũng thấy hơi lo lắng. Lai Tuấn Thần đã ở Thành Đô ba ngày. Dương Bái có thể chịu được trọng hình hay đã khai hết rồi.
Nhưng giờ Lý Trân lại không có bất kỳ tin gì về Dương Bái. Bọn họ không có người ở Thành Đô. Tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Lúc này, Lý Trân liền lấy ra một tấm bản đồ Ngự Sử Đài cẩn thận xem xét. Đây là bản đồ Địch Yến mua được ở chợ đen. Trong ngục giam của Ngự Sử Đài giam giữ một lượng lớn phạm nhân. Phần lớn là thương nhân buôn lậu, ở chợ đen có rất nhiều tin tức liên quan đến Ngự Sử Đài.
- Cho nên muội mới bảo huynh không cần lo lắng. Muội biết chợ đen Thành Đô. Chỉ cần đồng ý trả tiền, cái gì cũng có thể mua được.
Địch Yến hơi đắc ý nói.
Quả thật Lý Trân rất hài lòng với tấm ban đồ này. Miêu tả vô cùng rõ ràng, đầy đủ mọi thứ, bao gồm cả vị trí trạm gác. Có thể nhận ra là có người bên trong vẽ ra. Hắn cười cười lại hỏi:
- Nếu ta muốn tìm một lao lại hỏi thăm tin tức thì có được không?
- Đương nhiên là được. Bên kia có lái buôn chuyên nghiệp, nhiều tin tức, quan hệ rộng. Chỉ cần ngươi đồng ý trả tiền, y sẽ tìm được người phù hợp nhất.
Lý Trân gật đầu:
- Ta cùng đi với muội.
Hắn lấy ra mặt nạ. Đây là mặt nạ lấy được từ tay sư bá của Địch Yến năm ngoái. Tuy đã lâu không dùng đến nhưng Lý Trân vẫn mang theo trên người. Địch Yến cười cười nhận lấy mặt nạ, cẩn thận đeo vào mặt hắn. Lý Trân lại trở thành một tên công tử ốm yếu bệnh tật.
Chợ đen Thành Đô nằm ở phía nam thành. Gọi là chợ đen, chỉ bởi vì buôn bán một ít vật phẩm bị quan phủ cấm, ví dụ như vũ khí nỏ quân, hoành đao, bản đồ quan phủ vv….
Trên thực tế, nơi này còn buôn bán những thứ hợp pháp. Trong đó buôn bán đất đai là phát đạt nhất. Ai muốn bán nhà bán đất cũng đều tới đây, giao cho lái buôn trung gian chèo kéo, lấy tiền hoa hồng. Đương nhiên, rất nhiều người có mạng lưới quan hệ rộng cũng hay đến đây, cung cấp tin tức cho người nào cần.
Lý Trân đi theo Địch Yến vào sân sau một tòa miếu thờ thổ địa. Nơi này đất rộng, có trồng rau quả. Ở bên cạnh một cái ao có rất nhiều người rải chiếu ngồi, tiếng cười nói vang vọng, có chút náo nhiệt. Địch Yến nhỏ giọng nói với Lý Trân :
- Những người này chính là lái buôn, đa phần đều là buôn bán đất đai. Tuy nhiên tốt xấu lẫn lộn, vẫn nên cẩn thận một chút.
- Sao muội biết những điều này?
Lý Trân lấy làm lạ hỏi.
- Năm ngoái muội đến đây với sư phụ. Sư phụ mua một tòa nhà ở đây. Lúc đấy đã hiểu thêm không ít.
Lý Trân yên lặng gật đầu. Hắn biết Địch Yến thích bay nhảy khắp nơi, đương nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn hắn. Hắn liền không nói gì, đi theo Địch Yến đến trước một cây liễu lớn. Dưới gốc cây liễu trải một tấm chiếu, có một cái bàn nhỏ, một nam tử trung niên đang ngồi ở trên ghế câu cá, ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh bày một ít điểm tâm.
- Đại thúc, ta lại đến rồi.
Địch Yến cười hì hì ngồi xuống đối diện y. Nam tử trung niên nhận ra Địch Yến, lập tức mỉm cười:
- Tấm bản đồ cô nương mua buổi sáng dùng được không?
- Còn chưa dùng đến. Chúng ta đến đây là có chuyện khác cần tìm đại thúc.
Nam tử trung niên quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Trân. Dù Lý Trân đang là một công tử tửu sắc quá độ, bệnh tật đầy người, nhưng mặc áo gấm trường bào, dáng người khôi ngô. Hơn nữa hắn nhìn từ trên cao xuống khiến y cảm thấy vô cùng bí bách. Nam tử trung niên liền gật đầu với Lý Trân:
- Vị công tử này cũng ngồi xuống đi.
Địch Yến vội vàng kéo Lý Trân ngồi xuống. Nam tử trung niên cũng thu cần câu, mỉm cười nói với Lý Trân :
- Tại hạ họ Vương, ở Thành Đô coi như khá có tiếng. Nếu công tử có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng, có thể làm được ta sẽ cố hết sức, làm không được ta không lấy một xu, đồng thời cũng sẽ giữ mồm giữ miệng. Ngoài ra còn có thể giới thiệu cho công tử người khác. Tóm lại, xin công tử cứ yên tâm.
Lý Trân cười cười, không nói gì. Địch Yến vội vàng nói:
- Đương nhiên chúng ta biết Vương đại thúc kiếm tiền dựa vào danh dự. Tìm đại thúc chính là vì tin tưởng ngươi.
Nam tử trung niên đã nhận ra Lý Trân là người có quyền quyết định, chẳng qua là do vị cô nương này mở miệng. Y khẽ vuốt râu, cười nói với Địch Yến:
- Cô nương có gì cần ta giúp đỡ?
Địch Yến cười nói:
- Lúc sáng đa tạ tấm bản đồ của Vương đại thúc. Có điều chúng ta vẫn muốn biết tình hình của người nhà ở trong ngục. Ta cứ nói thẳng vậy. Chúng ta muốn tìm một cai ngục để tìm hiểu tình hình.
- Là chuyện này à.
Nam tử trung niên trầm tư một lát rồi nói:
- Ta có quen một lao đầu trong nhà giam Ngự Sử Đài. Y là một người nhiệt tình, nhưng lại khá nhát gan. Tìm hiểu một chút tin tức hẳn là không sao. Nếu như muốn cứu người, chỉ sợ …
- Chỉ muốn biết một ít tin tức thôi.
- Thế là tốt rồi. Giá cả chỗ ta khá hợp lý, ba quan tiền. Nhưng giá cả bên kia ta không rõ. Các người phải tự đi đàm phán. Hoặc là các người không ra mặt cũng được, đưa ta hai mươi quan tiền, ta sẽ nghe ngóng mọi tin tức. Hai cách tùy cho các người chọn.
Địch Yến nhìn thoáng qua Lý Trân. Lý Trân rốt cục mở miệng nói:
- Tiền không là vấn đề. Chỉ cần tin tức chuẩn xác, đừng nói hai mươi quan tiền, năm mươi quan tiền ta cũng có thể trả. Nhưng tiền của ta không dễ lấy. Dám lừa gạt ta thì sẽ phải trả giá bằng tính mạng, ngươi hiểu không?
Nói xong, Lý Trân lấy ra một thỏi hoàng kim đặt lên bàn. Sắc mặt nam tử trung niên lập tức trở nên phức tạp. Hoàng kim ít nhất trị giá một trăm quan. Nhưng y cũng là người từng trải, lần này chỉ sợ không dễ kiếm tiền. Trong lòng y có chút mâu thuẫn, rốt cục vẫn không chống lại được sức hấp dẫn của hoàng kim, gật đầu đồng ý.
- Không biết công tử muốn ta tìm hiểu chuyện gì?
Lý Trân nhìn Địch Yến. Địch Yến lập tức hạ giọng nói:
- Chúng ta biết, ba ngày trước có một quan viên bị đưa tới nhà lao của Ngự Sử Đài …
- Sao huynh không cho y biết chúng ta ở đâu?
Trên đường trở về nhà trọ, Địch Yến cười hỏi:
- Có phải sợ y bán rẻ chúng ta hay không?
- Dù sao đối thủ của chúng ta vẫn là Lai Tuấn Thần. Người kia rất lợi hại, gã sẽ đề phòng có người đến cướp ngục. Nếu họ Vương này bị bắt, Lai Tuấn Thần sẽ lợi dụng y để bắt chúng ta. Chúng ta không cần phải hi sinh vì một thái thú không có ích lợi gì ở Thành Đô.
- Nếu không có ích lợi, thì chúng ta mạo hiểm như vậy để làm gì?
Địch Yến như cười như không liếc nhìn hắn một cái.
Lý Trân khẽ cười nói:
- Thật ra ta đang nợ nhân tình. Ta không thể đem tất cả tiền đồ đặt hết lên người của Thượng Quan Uyển Nhi chứ.
- Nói cũng phải.
Địch Yến lập tức phấn chấn lên:
- Cha muội cũng đã nói, tương lai không phải Lư Lăng Vương đăng cơ, thì cũng là Tương Vương đăng cơ. Cho dù như thế nào cũng không đến lượt Võ gia. Quả thật huynh nên suy nghĩ cho tiền đồ của mình một chút...
Nói đến đây, Địch Yến lại không kìm nổi lườm hắn một cái:
- Đừng có suốt ngày dính lấy nữ nhân.
Lý Trân kịp thời ngậm miệng lại, không muốn tiếp tục đề tài này.
Hai người cũng không trở về nhà trọ, mà đi thẳng tới một tửu quán đối diện Ngự Sử Đài. Hai người lên lầu hai, tìm một chỗ gần cửa sổ. Từ chỗ của bọn họ có thể dễ dàng nhìn thấy cổng chính của quan sở.
Tiểu nhị tươi cười nói với bọn họ:
- Hai vị khách nhân muốn dùng gì?
- Có những món gì?
Địch Yến cười hỏi.
- Món nổi tiếng nhất tiệm của chúng ta là cá nướng gấm, dùng cá chép Mân Giang, thịt mềm mịn, nướng đến khô vàng thơm nức, có thể coi là số một số hai ở Thành Đô. Ngoài ra còn có thịt dê Bạch Thiết Sơn, nguyên liệu chính là thịt dê Khương chính cống, còn có thịt phiến Mi Châu, chỗ chúng ta làm cực kỳ ngon.
- Mang hết lại đây, thêm ít rau củ trái cây nữa. Ngoài ra còn có rượu gì? Có rượu nho không?
- Có rượu bổn tiệm lấy từ kinh thành. Đúng là rượu ngon, trong cung đều dùng loại rượu này.
Trong lòng Lý Trân thấy hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ đại tỷ kinh doanh phát đạt đến thế. Không ngờ lại bán được đến tận Thành Đô. Lúc này, Địch Yến đã chọn món xong, thưởng cho tiểu nhị mấy chục văn tiền. Tiểu nhị vô cùng vui vẻ rời đi. Lúc này Địch Yến mới hạ giọng cười nói với Lý Trân:
- Hay là chúng ta đánh cược đi.
- Đánh cuộc gì?
- Muội cá rượu này là giả, giả danh Hồng Tiến Sĩ. Ai thua mời khách.
Lý Trân dở khóc dở cười, thắng thua đều là mình bỏ tiền. Thế thì có ý nghĩa gì. Nhưng Lý Trân không muốn làm nàng mất hứng, liền cười nói:
- Được rồi. Ta cá rượu này là thật.
Địch Yến đắc ý cười:
- Chắc chắn huynh sẽ thua.
Tiểu nhị bưng lên một bình rượu và hai cái chén. Thấy bình rượu, Lý Trân liền biết mình thua. Bình rượu lại là một cái bình bằng đất. Có khi nào đại tỷ lại dùng bình đất đựng rượu đâu cơ chứ.
- Hai vị khách nhân làm một chén trước. Đồ ăn tới ngay đây.
Địch Yến rót một chén rượu cho Lý Trân, cười tủm tỉm nói:
- Huynh uống trước một ngụm, xem là huynh thua hay là muội thắng?
Lý Trân nâng chén rượu lên uống một ngụm, mày lập tức nhíu lại. Vừa chua vừa chát. Đây nào phải Hồng Tiến Sĩ?
- Được rồi. Coi như ta thua.
Lý Trân vì dỗ nàng vui vẻ nên giơ tay nhận thua. Hắn lại giả bộ nghi hoặc hỏi:
- Làm sao muội biết là giả đấy mà khẳng định như vậy?
- Đúng là ngốc.
Địch Yến khinh thường bĩu môi:
- Không có chút mắt nhìn nào cả. Rượu này có hai trăm văn một bình, còn chưa bằng một nửa ở Lạc Dương. Đương nhiên là giả rồi. Muội vừa thấy giá là biết ngay.
- Nhưng muội luôn cầm thực đơn. Ta còn chưa liếc mắt nhìn, làm sao mà biết được?
Địch Yến vẫy vẫy ngón tay, cười hì hì nói:
- Nam tử hán đại trượng phu thua là thua, đừng có giở trò. Hơn nữa, trên người bản cô nương cũng không có đồng nào. Huynh thắng cũng vô ích.
Suýt chút nữa là Lý Trân nói lấy thân ra mà trả. Nhưng hắn cắn môi, kiềm lại được. Hắn biết nói ra thì sẽ phải chịu hậu quả thế nào. Trong đầu hiện lên hàng chữ: Tuyệt đối không được.
Đúng lúc này, Địch Yến bỗng nhiên kéo tay Lý Trân, liếc mắt một cái. Lý Trân thấy nàng nhìn về phía cầu thang, có vẻ hơi căng thẳng. Hắn nghiêng người, nhìn về phía đấy, âm thầm giật mình kinh hãi.
Tác giả :
Cao Nguyệt