Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 201: Hoàng tử được nới lỏng
Mọi người cùng Lý Trân đưa tiễn Địch lão phu nhân như đưa tiễn một vị thần tiên, sau đó lại quay về sân luyện tập.
- Trưa hôm nay ta mời mọi người đến Minh Lệ tửu quán uống rượu!
Lý Trân cảm kích mọi người đã nể mặt mình, thể hiện hắn sẽ mời khách.
Mọi người đều rối rít, đương nhiên là phải uống nhưng lão thái thái nói “đánh ngang chính là sách lược thắng lợi” rất đúng trọng tâm, đáng để họ tiễn.
Lúc này, Lý Trân nghe có tiếng người gọi hắn rụt rè phía sau:
- Sư phụ!
Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy có một thiếu niên cưỡi ngựa cách mấy chục bước chân, vẫn đang mặc võ phục mã cầu đen lẫn trắng, trên yên ngựa vẫn treo trượng bóng, chính là Lý Long Cơ và Cao Lực Sĩ. Người vừa rồi gọi Lý Trân là “sư phụ, chính là Lý Long Cơ.
Nói thẳng ra, Lý Trân cũng không để ý chuyện Lý Long Cơ bái mình làm sư, đây chỉ là hành động hứng thú nhất thời chứ chưa thực sự là bái sư. Sau khi hắn được thăng chức làm Phó thống lĩnh Nội vệ, Lý Đán không cho con trai theo Lý Trân học cưỡi ngựa bắn cung nữa, thực tế cũng chính là bỏ lỡ quan hệ thụ nghiệp giữa bọn họ.
Nhưng có thể nhìn thấy Lý Long Cơ ở đây Lý Trân vẫn hết sức vui mừng, hắn giục ngựa lên cười nói:
- Sao hai người các ngươi lại ở đây?
Lý Cơ Long chỉ vào đám mã cầu phía xa nói:
- Chúng con tập luyện ở bên kia, con luôn tìm cơ hội để chào hỏi sư phụ.
Lý Trân cười gật gật đầu với Cao Lực Sĩ rồi lại vỗ vai Lý Long Cơ:
- Coi ta là huynh là được rồi, không cần gọi sư phụ nữa, như vậy ta vẫn có thể tiếp tục qua lại.
Lý Long Cơ hiểu ý của Lý Trân, nếu vẫn gọi là sư phụ chắc chắn phụ thân sẽ phản đối. Lý Trân cũng sẽ lảng tránh mình, y lặng im gật đầu:
- Ta nhớ rồi!
- Như vậy là được rồi, bây giờ đệ cưỡi ngựa, bắn cung thế nào rồi?
- Đồ nhi… không! Đệ đang kéo cung một thạch, có thể bắn trúng bia rơm ngoài 50 bước. Đúng rồi! Chúc mừng đại ca giành được trạng nguyên Võ Cử.
Cao Lực Sĩ cũng vội vàng khom người thi lễ:
- Chúc mừng Lý đại ca giành được Võ trạng nguyên.
Lý Long Cơ lại lấy một mũi tên dài bằng vàng ra cung kính đưa cho Lý Trân:
- Đây là tên vàng đệ tặng để chúc mừng đại ca đoạt giải nhất, xin đại ca hãy nhận lấy!
Cao Lực Sĩ cũng lấy một con dao găm ra vội nói:
- Đây là tâm ý của đệ!
Lý Trân cười ha ha, vui vẻ nhận lấy lễ vật của bọn họ:
- Không cần khách sáo như vậy nhưng ta vẫn phải cảm ơn các đệ, có muốn luyện bóng cùng chúng ta không?
Lúc này có một kỵ thủ từ xa chạy tới hô to:
- Tam đệ!
Lý Long Cơ vội vàng lên đón:
- Huynh trưởng, đệ đang nói chuyện với Lý đại ca.
Không cần phải nói, người đến là Quận vương Thọ Xuân, huynh trưởng Lý Thành Khí của Lý Long Cơ, giống như Lý Trọng Nhuận, Lý Thánh Khí chịu sự cắt cử của Tương Vương Lý Đán, suất lĩnh một đội mã cầu tham gia thi đấu. Dự thi chỉ là giả mà thử thái độ của Thánh thượng mới là thật, cho nên cũng không quan trọng đội mã cầu lắm. Một đội mới vào tham gia thi đấu mấy lần, thất bại rồi về là xong việc.
Mấy ngày nay, Lý Thành Khí hầu như ngày nào cũng hướng dẫn đội mã cầu luyện tập. Đương nhiên, huấn luyện cũng không phải là mục đích mà để cho Thánh thượng chú ý đến bọn họ, đó mới là ý đồ thực sự.
Lý Thành Khí biết Lý Trân là người của Thượng Quan Uyển Nhi. So với Lý Trọng Nhuận thẳng thắn thì Lý Thánh Khí khôn khéo, lõi đời hơn, rất giỏi về nắm chừng mực. Y khẽ cười ôm quyền nói với Lý Trân:
- Chúc mừng Lý thống lĩnh đã là trạng nguyên Võ Cử.
- Đa tạ điện hạ, thần không biết điện hạ cũng có ở sân huấn luyện, Lý Trân thất lễ rồi.
Lý Thành Khí cười khoát tay:
- Lý thống lĩnh đang đấu với Thiên kỵ doanh sao có thể phân tâm được? Mấy ngày nữa chúng ta cũng huấn luyện ở chỗ này, chúng ta cùng đến bàn luận một chút.
- Có thể thi đấu cùng điện hạ là may mắn của Lý Trân.
Lý Thành Khí cười cười nói với Lý Long Cơ:
- Đi thôi! Đừng làm ảnh hưởng đến việc huấn luyện của Lý thống lĩnh.
Lý Long Cơ hiểu huynh trưởng không muốn để mình tiếp xúc nhiều với Lý Trân. Vẻ mặt của y buồn rầu, đành gật đầu thi lễ với Lý Trân rồi giục ngựa quay về. Cao Lực Sĩ cũng đi theo y, Lý Trân cười nói với Lý Thành Khí:
- Điện hạ, buổi trưa chúng ta đến tửu quán Minh Lệ dùng cơm, điện hạ có hứng thì tụ tập nhé!
Lý Long Cơ nhìn Lý Thành Khí tràn đầy kỳ vọng. Lý Thành Khí vẫn do dự một chút rồi lắc đầu:
- Chuyện này… trưa nay chúng ta đã sắp xếp xong rồi, để lần sau đi! Lần sau nếu có cơ hội ta sẽ mời Lý thống lĩnh một chén.
- Vậy đành để lần sau đi!
Lý Trân cười ôm quyền thi lễ với y, rồi quay ngựa về chỗ huấn luyện. Đúng lúc này, có một gã hoạn quan chạy như bay đến trước mặt Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, tên hoạn quan thở hồng hộc nói:
- Hai vị điện hạ, Thánh thượng cho gọi hai vị.
Lý Thành Khí mừng rỡ, rốt cuộc Thánh thượng cũng chú ý đến họ rồi.
…
Gần đây tham gia thi đấu mã cầu, Võ Tắc Thiên cũng đã bắt đầu chú ý đến cuộc thi đấu, tuy bản thân bà ta không phải là hứng thú lắm với mã cầu, chỉ đơn giản vì đại hội thi đấu mã cầu là việc trọng đại của Đại Đường, có thể đề cao tiếng tăm của bà ta cho nên bà ta mới coi trọng như vậy.
Về phương diện khác, cuộc thi đấu mã cầu đối kháng kịch liệt, bà ta chú ý nhiều hơn đến những điều đằng sau cuộc thi đấu. Ví dụ như Thái Bình công chúa hạ chiến sách với Võ Tam Tư, ví dụ như Lý Hiển và Lý Đán bị phế đế vị lại lập tức tổ chức và thành lập đội mã cầu…
Gần đến trưa, Võ Tắc Thiên xử lý chính sự có vẻ mệt nhọc liền lệnh cho Thẩm Nam Mậu mát xa đầu cho mình. Thủ pháp mát xa của Thẩm Nam Mậu rất cao minh, có thể làm tiêu tan dần sự mệt nhọc của Võ Tắc Thiên, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Võ Tắc Thiên sủng ái y.
Trước mặt mọi người Thẩm Nam Mậu đối xử với Võ Tắc Thiên không giống Tiết Hoài Nghĩa ngày trước, ở những chỗ đông người Thẩm Nam Mậu sẽ tuyệt đối không vượt qua lễ nghi một nước để đảm bảo cho sự uy nghi của hoàng đế Võ Tắc Thiên. Cõ lẽ những năm trước đây Võ Tắc Thiên không thích lắm nhưng hai năm trở lại đây bà ta đã mệt mỏi với sự phóng khoáng không kiêng kỵ của Tiết Hoài Nghĩa cho nên mới sủng ái Thẩm Nam Mậu như vậy. Ở sâu trong nội tâm bà ta vẫn có sự nữ tính dịu dàng của người phụ nữ.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt hưởng thụ sự mát xa của Thẩm Nam Mậu, lại vừa cười vừa thấp giọng nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, đội mã cầu của ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bên thay Võ Tắc Thiên phác thảo ý chỉ, nghe bà ta hỏi, nàng để bút xuống nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua Uyển Nhi và Lý Trân đã nói chuyện về đội mã cầu. Hắn nói, vì thời gian tổ chức và thành lập đội mã cầu khá ngắn, sự phối hợp ăn ý với nhau chưa đủ chỉ có thể cố gắng ghi danh tốp 16.
- Có thể đánh đến tốp 16 cũng được rồi.
Võ Tắc Thiên hơi mở mắt liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi rồi lại nhắm mắt lại thản nhiên cười nói:
- Trẫm vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại khăng khăng đổi tên đội mã cầu Thượng Quan thành đội mã cầu Nội vệ? Gọi là đội mã cầu Thượng Quan không hay sao?
Một lúc lâu sau Thượng Quan Uyển Nhi mới thấp giọng nói:
- Uyển Nhi vô cùng cảm kích sự sủng ái của Thánh thượng, chỉ có điều bản tính của Uyển Nhi khiêm tốn không muốn khoa trương quá mức.
- Đây đúng là tính cách của ngươi, thực ra trẫm cũng thích tính của ngươi như vậy, khiêm tốn không thể hiện. Nhưng gọi là đội mã cầu Nội vệ có vẻ không hợp lắm. Theo trẫm biết, trong đội mã cầu không hoàn toàn là Nội vệ mà còn có cả Thiên Ngưu Vệ, Võ Lâm Quân…
Nói đến đây, Võ Tắc Thiên lại vỗ vỗ tay Thẩm Nam Mậu cười nói:
- Như ngươi đã nói, đồ đệ của ngươi cũng ở trong đó!
Thẩm Nam Mậu cười khổ một tiếng nói:
- Thần hi vọng nó đừng tham gia thi đấu mã cầu gì cả mà hãy chuyên tâm làm ngự y, chữa bệnh cho cung nhân.
- Chuyện này không cần, ai nói ngự y không thể đánh mã cầu? Cung nữ còn có thể đánh mã cầu cơ mà.
Đang nói thì có một gã hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, quận vương Thọ Xuân và quận vương Lâm Truy đến rồi.
- Hai cháu của trẫm đến rồi!
Võ Tắc Thiên ngồi dậy nắm lấy tay Thẩm Nam Mậu dịu dàng nói:
- Tối nay mát xa toàn thân cho trẫm một chút đi!
- Vi thần tuân chỉ!
Thẩm Nam Mậu thi lễ rồi chậm rãi lui xuống, một lát sau hai huynh đệ Lý Thành Khí và Lý Long Cơ đi vào ngự thư phòng, hai người quỳ xuống hành đại lễ:
- Cháu bái kiến tổ mẫu, chúc tổ mẫu long thể an khang, vạn thọ vô cương!
Mặc dù sau khi Võ Tắc Thiên hủy bỏ đế vị của Lý Đán, giáng Lý Thành Khí và Lý Long Cơ từ Thân vương xuống làm quận vương, nhưng chẳng qua cũng là cho đúng lễ tắc. Trên thực tế, bà ta rất có cảm tình với hai đứa cháu này, hơn nữa Lý Long Cơ là đứa cháu bà ta quý mến, bà ta khoát tay cười nói:
- Hai huynh đệ các cháu đứng hết lên đi!
Hai hoàng tôn đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên. Võ Tắc Thiên thấy sắc mặt của hai người hồng hào, thái dương vẫn còn lấm tấm mồ hôi liền cười nói:
- Nghe nói các cháu luyện tập mã cầu trong hoàng thành, năm nay hai huynh đệ các cháu cũng muốn lên sân dự thi sao?
Lý Thành Khí cẩn thận nói:
- Khởi bẩm tổ mẫu, tam đệ tuổi còn nhỏ không thể lên sân thi đấu. Cuộc thi này đối kháng kịch liệt, chỉ có cháu muốn lên sân thi đấu.
- Nói rất đúng!
Võ Tắc Thiên cười nói với Lý Long Cơ đang muốn phản bác:
- Xem thi đấu cũng là tham dự rồi! Vì sao cứ phải lên tranh tài, hơn nữa cuộc thi đấu mã cầu không phải chỉ có một người, Tam Lang có kỹ thuật dẫn bóng siêu quần không?
Lý Long Cơ vốn mượn lời của tổ mẫu để mình cũng có thể tham gia tranh tài nhưng rõ ràng là tổ mẫu lại ủng hộ huynh trưởng. Anh ta có vẻ chán nản, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tài nghệ của cháu chưa bằng người, để sau này dự thi.
- Thế là được rồi, bây giờ luyện tập nhiều, chuẩn bị nhiều sau này sẽ có cơ hội tranh tài. Đại lang, phụ thân con đang làm gì?
Ánh mắt của Võ Tắc Thiên lại nhìn về phía Lý Thành Khí.
Lý Thành Khí giật mình trong lòng, vội vàng nói:
- Phụ thân tuân theo ý chỉ của tổ mẫu, vẫn luôn ở trong phủ úp mặt vào tường suy nghĩ, mà không ra ngoài nửa bước.
Lúc này Võ Tắc Thiên mới nhớ ra mình từng hạ chỉ bắt con úp mặt vào tường suy nghĩ một năm. Chắc là chuyện cũng được nửa năm rồi, bà ta gật đầu nói với Lý Thành Khí:
- Về nói với cha con, chỉ cần trong lòng biết sai là được, thỉnh thoáng cũng có thể ra ngoài một chút, gặp bạn bè cũ hay đi xem thi đấu mã cầu cũng được.
Trong lòng Lý Thành Khí mừng rỡ, điều này cũng có nghĩa là không xử phạt phụ thân nữa rồi. Y vội vàng kéo đệ đệ quỳ xuống thi lễ:
- Ân đức của tổ mẫu, tôn tử vô cùng cảm kích.
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên lại thầm giật mình, nàng biết những lời này không phải Thánh thượng thuận miệng nói ra, hơn nữa bà gọi hai đứa cháu đến thực ra chính là để nói những lời này. Đây chứng tỏ là bà ta đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Hơn nữa trong đó còn có đi gặp bạn bè cũ, đây không phải là nới lỏng cho Lý Đán, cho phép ông ta có thể tiếp xúc với các loại quan lại sao?
Kết hợp với vợ con của Lý Hiển tiếp xúc với giới quyền quý ở Phòng Châu nhưng không rơi vào bất cứ hình thức xử phạt nào. Đây cũng là một loại ám chỉ nới lỏng. Lẽ nào Thánh thượng quyết định đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho một trong hai đứa con trai này sao?
Dựa vào nhiều năm hiều biết về Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi biết suy nghĩ của Thánh thượng chắc chắn là không đơn giản như vậy. Trong này chắc chắn có ý đồ thăm dò sâu xa, chỉ có điều nhất thời nàng chưa nhìn rõ mà thôi.
- Trưa hôm nay ta mời mọi người đến Minh Lệ tửu quán uống rượu!
Lý Trân cảm kích mọi người đã nể mặt mình, thể hiện hắn sẽ mời khách.
Mọi người đều rối rít, đương nhiên là phải uống nhưng lão thái thái nói “đánh ngang chính là sách lược thắng lợi” rất đúng trọng tâm, đáng để họ tiễn.
Lúc này, Lý Trân nghe có tiếng người gọi hắn rụt rè phía sau:
- Sư phụ!
Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy có một thiếu niên cưỡi ngựa cách mấy chục bước chân, vẫn đang mặc võ phục mã cầu đen lẫn trắng, trên yên ngựa vẫn treo trượng bóng, chính là Lý Long Cơ và Cao Lực Sĩ. Người vừa rồi gọi Lý Trân là “sư phụ, chính là Lý Long Cơ.
Nói thẳng ra, Lý Trân cũng không để ý chuyện Lý Long Cơ bái mình làm sư, đây chỉ là hành động hứng thú nhất thời chứ chưa thực sự là bái sư. Sau khi hắn được thăng chức làm Phó thống lĩnh Nội vệ, Lý Đán không cho con trai theo Lý Trân học cưỡi ngựa bắn cung nữa, thực tế cũng chính là bỏ lỡ quan hệ thụ nghiệp giữa bọn họ.
Nhưng có thể nhìn thấy Lý Long Cơ ở đây Lý Trân vẫn hết sức vui mừng, hắn giục ngựa lên cười nói:
- Sao hai người các ngươi lại ở đây?
Lý Cơ Long chỉ vào đám mã cầu phía xa nói:
- Chúng con tập luyện ở bên kia, con luôn tìm cơ hội để chào hỏi sư phụ.
Lý Trân cười gật gật đầu với Cao Lực Sĩ rồi lại vỗ vai Lý Long Cơ:
- Coi ta là huynh là được rồi, không cần gọi sư phụ nữa, như vậy ta vẫn có thể tiếp tục qua lại.
Lý Long Cơ hiểu ý của Lý Trân, nếu vẫn gọi là sư phụ chắc chắn phụ thân sẽ phản đối. Lý Trân cũng sẽ lảng tránh mình, y lặng im gật đầu:
- Ta nhớ rồi!
- Như vậy là được rồi, bây giờ đệ cưỡi ngựa, bắn cung thế nào rồi?
- Đồ nhi… không! Đệ đang kéo cung một thạch, có thể bắn trúng bia rơm ngoài 50 bước. Đúng rồi! Chúc mừng đại ca giành được trạng nguyên Võ Cử.
Cao Lực Sĩ cũng vội vàng khom người thi lễ:
- Chúc mừng Lý đại ca giành được Võ trạng nguyên.
Lý Long Cơ lại lấy một mũi tên dài bằng vàng ra cung kính đưa cho Lý Trân:
- Đây là tên vàng đệ tặng để chúc mừng đại ca đoạt giải nhất, xin đại ca hãy nhận lấy!
Cao Lực Sĩ cũng lấy một con dao găm ra vội nói:
- Đây là tâm ý của đệ!
Lý Trân cười ha ha, vui vẻ nhận lấy lễ vật của bọn họ:
- Không cần khách sáo như vậy nhưng ta vẫn phải cảm ơn các đệ, có muốn luyện bóng cùng chúng ta không?
Lúc này có một kỵ thủ từ xa chạy tới hô to:
- Tam đệ!
Lý Long Cơ vội vàng lên đón:
- Huynh trưởng, đệ đang nói chuyện với Lý đại ca.
Không cần phải nói, người đến là Quận vương Thọ Xuân, huynh trưởng Lý Thành Khí của Lý Long Cơ, giống như Lý Trọng Nhuận, Lý Thánh Khí chịu sự cắt cử của Tương Vương Lý Đán, suất lĩnh một đội mã cầu tham gia thi đấu. Dự thi chỉ là giả mà thử thái độ của Thánh thượng mới là thật, cho nên cũng không quan trọng đội mã cầu lắm. Một đội mới vào tham gia thi đấu mấy lần, thất bại rồi về là xong việc.
Mấy ngày nay, Lý Thành Khí hầu như ngày nào cũng hướng dẫn đội mã cầu luyện tập. Đương nhiên, huấn luyện cũng không phải là mục đích mà để cho Thánh thượng chú ý đến bọn họ, đó mới là ý đồ thực sự.
Lý Thành Khí biết Lý Trân là người của Thượng Quan Uyển Nhi. So với Lý Trọng Nhuận thẳng thắn thì Lý Thánh Khí khôn khéo, lõi đời hơn, rất giỏi về nắm chừng mực. Y khẽ cười ôm quyền nói với Lý Trân:
- Chúc mừng Lý thống lĩnh đã là trạng nguyên Võ Cử.
- Đa tạ điện hạ, thần không biết điện hạ cũng có ở sân huấn luyện, Lý Trân thất lễ rồi.
Lý Thành Khí cười khoát tay:
- Lý thống lĩnh đang đấu với Thiên kỵ doanh sao có thể phân tâm được? Mấy ngày nữa chúng ta cũng huấn luyện ở chỗ này, chúng ta cùng đến bàn luận một chút.
- Có thể thi đấu cùng điện hạ là may mắn của Lý Trân.
Lý Thành Khí cười cười nói với Lý Long Cơ:
- Đi thôi! Đừng làm ảnh hưởng đến việc huấn luyện của Lý thống lĩnh.
Lý Long Cơ hiểu huynh trưởng không muốn để mình tiếp xúc nhiều với Lý Trân. Vẻ mặt của y buồn rầu, đành gật đầu thi lễ với Lý Trân rồi giục ngựa quay về. Cao Lực Sĩ cũng đi theo y, Lý Trân cười nói với Lý Thành Khí:
- Điện hạ, buổi trưa chúng ta đến tửu quán Minh Lệ dùng cơm, điện hạ có hứng thì tụ tập nhé!
Lý Long Cơ nhìn Lý Thành Khí tràn đầy kỳ vọng. Lý Thành Khí vẫn do dự một chút rồi lắc đầu:
- Chuyện này… trưa nay chúng ta đã sắp xếp xong rồi, để lần sau đi! Lần sau nếu có cơ hội ta sẽ mời Lý thống lĩnh một chén.
- Vậy đành để lần sau đi!
Lý Trân cười ôm quyền thi lễ với y, rồi quay ngựa về chỗ huấn luyện. Đúng lúc này, có một gã hoạn quan chạy như bay đến trước mặt Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, tên hoạn quan thở hồng hộc nói:
- Hai vị điện hạ, Thánh thượng cho gọi hai vị.
Lý Thành Khí mừng rỡ, rốt cuộc Thánh thượng cũng chú ý đến họ rồi.
…
Gần đây tham gia thi đấu mã cầu, Võ Tắc Thiên cũng đã bắt đầu chú ý đến cuộc thi đấu, tuy bản thân bà ta không phải là hứng thú lắm với mã cầu, chỉ đơn giản vì đại hội thi đấu mã cầu là việc trọng đại của Đại Đường, có thể đề cao tiếng tăm của bà ta cho nên bà ta mới coi trọng như vậy.
Về phương diện khác, cuộc thi đấu mã cầu đối kháng kịch liệt, bà ta chú ý nhiều hơn đến những điều đằng sau cuộc thi đấu. Ví dụ như Thái Bình công chúa hạ chiến sách với Võ Tam Tư, ví dụ như Lý Hiển và Lý Đán bị phế đế vị lại lập tức tổ chức và thành lập đội mã cầu…
Gần đến trưa, Võ Tắc Thiên xử lý chính sự có vẻ mệt nhọc liền lệnh cho Thẩm Nam Mậu mát xa đầu cho mình. Thủ pháp mát xa của Thẩm Nam Mậu rất cao minh, có thể làm tiêu tan dần sự mệt nhọc của Võ Tắc Thiên, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà Võ Tắc Thiên sủng ái y.
Trước mặt mọi người Thẩm Nam Mậu đối xử với Võ Tắc Thiên không giống Tiết Hoài Nghĩa ngày trước, ở những chỗ đông người Thẩm Nam Mậu sẽ tuyệt đối không vượt qua lễ nghi một nước để đảm bảo cho sự uy nghi của hoàng đế Võ Tắc Thiên. Cõ lẽ những năm trước đây Võ Tắc Thiên không thích lắm nhưng hai năm trở lại đây bà ta đã mệt mỏi với sự phóng khoáng không kiêng kỵ của Tiết Hoài Nghĩa cho nên mới sủng ái Thẩm Nam Mậu như vậy. Ở sâu trong nội tâm bà ta vẫn có sự nữ tính dịu dàng của người phụ nữ.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt hưởng thụ sự mát xa của Thẩm Nam Mậu, lại vừa cười vừa thấp giọng nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, đội mã cầu của ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bên thay Võ Tắc Thiên phác thảo ý chỉ, nghe bà ta hỏi, nàng để bút xuống nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, hôm qua Uyển Nhi và Lý Trân đã nói chuyện về đội mã cầu. Hắn nói, vì thời gian tổ chức và thành lập đội mã cầu khá ngắn, sự phối hợp ăn ý với nhau chưa đủ chỉ có thể cố gắng ghi danh tốp 16.
- Có thể đánh đến tốp 16 cũng được rồi.
Võ Tắc Thiên hơi mở mắt liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi rồi lại nhắm mắt lại thản nhiên cười nói:
- Trẫm vẫn không hiểu, vì sao ngươi lại khăng khăng đổi tên đội mã cầu Thượng Quan thành đội mã cầu Nội vệ? Gọi là đội mã cầu Thượng Quan không hay sao?
Một lúc lâu sau Thượng Quan Uyển Nhi mới thấp giọng nói:
- Uyển Nhi vô cùng cảm kích sự sủng ái của Thánh thượng, chỉ có điều bản tính của Uyển Nhi khiêm tốn không muốn khoa trương quá mức.
- Đây đúng là tính cách của ngươi, thực ra trẫm cũng thích tính của ngươi như vậy, khiêm tốn không thể hiện. Nhưng gọi là đội mã cầu Nội vệ có vẻ không hợp lắm. Theo trẫm biết, trong đội mã cầu không hoàn toàn là Nội vệ mà còn có cả Thiên Ngưu Vệ, Võ Lâm Quân…
Nói đến đây, Võ Tắc Thiên lại vỗ vỗ tay Thẩm Nam Mậu cười nói:
- Như ngươi đã nói, đồ đệ của ngươi cũng ở trong đó!
Thẩm Nam Mậu cười khổ một tiếng nói:
- Thần hi vọng nó đừng tham gia thi đấu mã cầu gì cả mà hãy chuyên tâm làm ngự y, chữa bệnh cho cung nhân.
- Chuyện này không cần, ai nói ngự y không thể đánh mã cầu? Cung nữ còn có thể đánh mã cầu cơ mà.
Đang nói thì có một gã hoạn quan ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm bệ hạ, quận vương Thọ Xuân và quận vương Lâm Truy đến rồi.
- Hai cháu của trẫm đến rồi!
Võ Tắc Thiên ngồi dậy nắm lấy tay Thẩm Nam Mậu dịu dàng nói:
- Tối nay mát xa toàn thân cho trẫm một chút đi!
- Vi thần tuân chỉ!
Thẩm Nam Mậu thi lễ rồi chậm rãi lui xuống, một lát sau hai huynh đệ Lý Thành Khí và Lý Long Cơ đi vào ngự thư phòng, hai người quỳ xuống hành đại lễ:
- Cháu bái kiến tổ mẫu, chúc tổ mẫu long thể an khang, vạn thọ vô cương!
Mặc dù sau khi Võ Tắc Thiên hủy bỏ đế vị của Lý Đán, giáng Lý Thành Khí và Lý Long Cơ từ Thân vương xuống làm quận vương, nhưng chẳng qua cũng là cho đúng lễ tắc. Trên thực tế, bà ta rất có cảm tình với hai đứa cháu này, hơn nữa Lý Long Cơ là đứa cháu bà ta quý mến, bà ta khoát tay cười nói:
- Hai huynh đệ các cháu đứng hết lên đi!
Hai hoàng tôn đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên. Võ Tắc Thiên thấy sắc mặt của hai người hồng hào, thái dương vẫn còn lấm tấm mồ hôi liền cười nói:
- Nghe nói các cháu luyện tập mã cầu trong hoàng thành, năm nay hai huynh đệ các cháu cũng muốn lên sân dự thi sao?
Lý Thành Khí cẩn thận nói:
- Khởi bẩm tổ mẫu, tam đệ tuổi còn nhỏ không thể lên sân thi đấu. Cuộc thi này đối kháng kịch liệt, chỉ có cháu muốn lên sân thi đấu.
- Nói rất đúng!
Võ Tắc Thiên cười nói với Lý Long Cơ đang muốn phản bác:
- Xem thi đấu cũng là tham dự rồi! Vì sao cứ phải lên tranh tài, hơn nữa cuộc thi đấu mã cầu không phải chỉ có một người, Tam Lang có kỹ thuật dẫn bóng siêu quần không?
Lý Long Cơ vốn mượn lời của tổ mẫu để mình cũng có thể tham gia tranh tài nhưng rõ ràng là tổ mẫu lại ủng hộ huynh trưởng. Anh ta có vẻ chán nản, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tài nghệ của cháu chưa bằng người, để sau này dự thi.
- Thế là được rồi, bây giờ luyện tập nhiều, chuẩn bị nhiều sau này sẽ có cơ hội tranh tài. Đại lang, phụ thân con đang làm gì?
Ánh mắt của Võ Tắc Thiên lại nhìn về phía Lý Thành Khí.
Lý Thành Khí giật mình trong lòng, vội vàng nói:
- Phụ thân tuân theo ý chỉ của tổ mẫu, vẫn luôn ở trong phủ úp mặt vào tường suy nghĩ, mà không ra ngoài nửa bước.
Lúc này Võ Tắc Thiên mới nhớ ra mình từng hạ chỉ bắt con úp mặt vào tường suy nghĩ một năm. Chắc là chuyện cũng được nửa năm rồi, bà ta gật đầu nói với Lý Thành Khí:
- Về nói với cha con, chỉ cần trong lòng biết sai là được, thỉnh thoáng cũng có thể ra ngoài một chút, gặp bạn bè cũ hay đi xem thi đấu mã cầu cũng được.
Trong lòng Lý Thành Khí mừng rỡ, điều này cũng có nghĩa là không xử phạt phụ thân nữa rồi. Y vội vàng kéo đệ đệ quỳ xuống thi lễ:
- Ân đức của tổ mẫu, tôn tử vô cùng cảm kích.
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên lại thầm giật mình, nàng biết những lời này không phải Thánh thượng thuận miệng nói ra, hơn nữa bà gọi hai đứa cháu đến thực ra chính là để nói những lời này. Đây chứng tỏ là bà ta đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Hơn nữa trong đó còn có đi gặp bạn bè cũ, đây không phải là nới lỏng cho Lý Đán, cho phép ông ta có thể tiếp xúc với các loại quan lại sao?
Kết hợp với vợ con của Lý Hiển tiếp xúc với giới quyền quý ở Phòng Châu nhưng không rơi vào bất cứ hình thức xử phạt nào. Đây cũng là một loại ám chỉ nới lỏng. Lẽ nào Thánh thượng quyết định đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho một trong hai đứa con trai này sao?
Dựa vào nhiều năm hiều biết về Võ Tắc Thiên, Thượng Quan Uyển Nhi biết suy nghĩ của Thánh thượng chắc chắn là không đơn giản như vậy. Trong này chắc chắn có ý đồ thăm dò sâu xa, chỉ có điều nhất thời nàng chưa nhìn rõ mà thôi.
Tác giả :
Cao Nguyệt