Đại Đường Cuồng Sĩ
Chương 150-2: Gặp lại bằng hữu xưa (2)
Bên trong phủ Thái Bình công chúa, Võ Phù Dung cung kính dâng lên một viên dạ minh châu giá trị liên thành cho Thái Bình công chúa
- Đây là chút tâm ý cả nhà ta dành tặng cho công chúa, mong công chúa nhận cho!
Đối với người nhà Võ Phù Dung mà nói, cứu thoát Võ Thừa Tự khỏi phường Ưng Khuyển, là chuyện cấp thiết nhất của họ, trước đó họ đã nhờ ân tình của Tiết Hoài Nghĩa, Võ Phù Dung thậm chí còn không tiếc giúp Tiết Hoài Nghĩa ám hại Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng từ sau khi hành thích thất bại, Tiết Hoài Nghĩa liền trở mặt không nhìn người, không thèm đếm xỉa đến Võ gia nữa.
Huynh đệ Võ Thị vạn bất đắc dĩ, đành phải đến cầu cứu Thái Bình công chúa, tiếp xúc vài lần, cuối cùng Thái Bình công chúa cũng ra giá, nàng ta muốn có viên Dạ Minh Châu mà mẫu thân nàng năm năm trước đã ban cho Võ Thừa Tự.
Thái Bình công chúa nhận lấy viên Dạ Minh Châu, ánh hào quang rực rỡ rọi lên khuôn mặt nàng, khiến mắt nàng híp lại thành một đường, trong mắt còn có sự hưng phấn khó kiềm nén được.
Nàng giống như Vi Đoàn Nhi, cũng đam mê châu báu, vì nó nàng ta còn mở một tiệm cầm đồ châu báu, chuyên để thu thập những châu báu thượng đẳng.
Dạ Minh Châu là vua của châu bảo, nàng ta mong đợi đã lâu, chỉ tiếc là mãi nàng vẫn không được ban tặng, Thái Bình công chúa nhìn ngắm viên Dạ Minh Châu thật lâu, chẳng chịu rời mắt.
Trong lòng Võ Phù Dung mừng thầm, vội vàng thấp giọng nhắc nhở nàng nói:
- A cô, chuyện của phụ thân ta?
Thái Bình công chúa thu hồi dạ minh châu, cười tủm tỉm nói với Võ Phù Dung:
- Ngươi cứ việc yên tâm, a cô là người nói lời giữ lời, ngày mai đúng lúc giao thừa, ta sẽ thuyết phục mẫu thân phóng thích biểu huynh ra.
- Đa tạ công chúa!
Thái Bình công chúa cười gật gật đầu, lại chậm rãi nói:
- Trận mã cầu vào cuối tháng hai, ta nghe nói bọn ngươi không dự định tham gia à?
Võ Phù Dung thở dài,
- Phụ thân thân vùi lao tù, chúng ta nào có tâm tư tham gia trận thi đấu mã cầu, lần tỉ thí này dự định bỏ qua không tham gia ạ.
- Bỏ qua thì có chút đáng tiếc đấy, bên chỗ ngươi hình như có vài tay mã cầu thân thủ khá cao, chi bằng cho ta mượn dùng.
Võ Phù Dung thầm mắng Thái Bình công chúa vô sỉ, được dạ minh châu, lại dòm ngó đến mã cầu thủ nhà bọn họ, nhưng giờ nàng ta đang cầu cạnh Thái Bình công chúa, không dám không đồng ý, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Sang năm ta sẽ đưa họ đến cho A cô.
- Ha hả! Ta chỉ là tùy miệng nói ra, ngươi đừng để tâm nhé.
- Dù sao bọn họ cũng nhàn rỗi không việc gì làm, có thể đánh cầu cho công chúa, tin chắc rằng họ cũng mong muốn mà không được.
Thái Bình công chúa vui vẻ cười nói:
- Nếu như ngươi đã có mỹ ý như vậy, thế thì ta không khách sáo nữa.
Võ Phù Dung thi lễ xong liền cáo từ mà đi, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Thái Bình công chúa, nàng ta thổi tắt đèn, trong phòng liền trở nên tối tăm.
Lúc này, Thái Bình công chúa mới mở hộp ngọc ra, ánh sáng mờ mờ của viên Dạ Minh Châu tức thì chiếu sáng toàn căn phòng, cũng chiếu rọi lên đôi mắt tham lam như hổ sói của nàng ấy.
Tại thời khắc này đây nàng ta thật sự cảm nhận sâu sắc sự mê hoặc của quyền lực, nếu như không có quyền lực, Võ gia sẽ không dâng bảo bối này cho nàng ta?
Quyền lực đấy! Nếu không loại trừ người phụ nữ kia, nàng sẽ không thể có quyền thế cao hơn được? Thậm chí là kế thừa hoàng vị của mẫu thân.
…
Sáng sớm hôm sau, Thái Bình công chúa đến bái kiến mẫu thân tại Thái Sơ Cung, ngay lúc xe ngựa của nàng đi ngang qua Minh Đường, nàng thông qua màn cửa xe trông thấy một bóng dáng quen thuộc, là Minh Đường Úy Cát Húc, Thái Bình công chúa lập tức hạ lệnh:
- Dừng xe!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, lúc này, Cát Húc cũng nhìn thấy xe ngựa của Thái Bình công chúa, vàng đi lên trước khom người thi lễ,
- Tham kiến Công chúa điện hạ!
Cát Húc chủ quản sự vụ Minh Đường, rất được Võ Tắc Thiên tin cậy, gã đồng thời cũng là do Thái Bình công chúa đề cử cho mẫu thân, là một trong những tâm phúc của Thái Bình công chúa, Thái Bình công chúa chậm rãi hỏi:
- Hôm qua vụ án Hồ tăng có tiến triển gì không?
Do mới quan hệ chức vụ, thông tin của Cát Húc rất rộng, có rất nhiều việc quan trọng mà gã lại là người được biết đầu tiên, cũng sẽ tức thì thông báo ngay cho Thái Bình công chúa, gã vội vàng nhỏ giọng nói:
- Đại Lý Tự đã hoàn thành công tác điều tra đối với vụ án Hồ tăng, trời chưa sáng thì báo cáo của Lý Nguyên Tố đã được đưa vào trong cung.
- Nhanh như vậy à?
Thái Bình công chúa nhướn mày
- Nghe nói bọn họ đã có được nhân chứng và vật chứng xác thực, còn có mấy nghìn người huyện Yển Sử ký tên thượng thư, lên án mạnh mẽ Hồ Tăng đã làm xằng làm bậy ở Yển Sư, các loại chứng cứ đều vô cùng bất lợi đối với Tiết Hoài Nghĩa.
- Ta biết rồi.
Thái Bình công chúa ngẫm nghĩ lại nói:
- Thời gian này ngươi cố gắng vểnh tai nghe ngóng tình hình một chút, có chuyện gì thì lập tức báo ta biết.
- Ty chức hiểu rõ!
Cát Húc thi lễ, sau đó lui đi, Thái Bình công chúa lại rơi vào trầm tư, xem ra không chỉ có một người ý thức được sự chuyển biến thái độ của mẫu thân, Lý Nguyên Tố cũng là một điển hình rõ nét.
Nhưng vấn đề không nằm ở đó, Thái Bình công chúa đã ý thức được nàng ta khó lòng chia một chén canh trong buổi tiệc lật đổ Tiết Hoài Nghĩa.
Ả đàn bà kia đã từng bước thận trọng, hoàn toàn lung lạc mẫu thân, xem ra nàng ta chỉ có thể cách khác để đột phá mà thôi, đêm qua Võ Phù Dung đến tìm nàng, khiến nàng ý thức được một cơ hội.
…
Trong ngự thư phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đã viết hạ sắc lệnh, Thị Ngự Sử Vương Hoằng Nghĩa điên đảo trắng đen, khi quân phạm thượng, bãi miễn chức Thị Ngự Sử, lĩnh năm mươi trượng, sung quân Lĩnh Nam, Lương Quốc công Tiết Hoài Nghĩa quản thúc tăng nhân Bạch Mã Tự không nghiêm, bãi miễn chức Hữu Vệ đại tướng quân, lệnh cho cấm túc sám hối.
Quyết định cuối cùng của Thánh Thượng cũng không nằm ngoài dự liệu của Thượng Quan Uyển Nhi, phương án hôm qua của nàng ta vẫn là tách Hồ Tăng ra khỏi vụ Tiết Hoài Nghĩa, chỉ trừng phạt con chó Thị Ngự Sử Vương Hoằng Nghĩa của Tiết Hoài Nghĩa mà thôi, nhưng không ngờ chỉ qua một đêm, thánh thượng lại thay đổi chủ ý, vẫn là quyết định trừng phạt luôn cả Tiết Hoài Nghĩa.
Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên hiểu vì sao Thánh Thượng lại ra quyết định như vậy, Tiết Hoài Nghĩa căn bản không hấp thụ bài học của vụ án Vi Thập Phương, trái lại còn trầm trọng hơn cuỗm cả hoàng kim của Vi Thập Phương, cuối cùng chọc giận Võ Tắc Thiên.
Tuy nhiên cũng có thể nhìn ra Thánh Thượng đã cân nhắc kỹ trước khi ra quyết định này, chỉ miễn chức Hữu Vệ đại tướng quân của Tiết Hoài Nghĩa, đây chẳng qua là một lời cảnh cáo nghiêm trọng, nếu Tiết Hoài Nghĩa còn không biết hối cải, e rằng gã sẽ rướt họa vào thân, Thượng Quan Uyển Nhi tận đáy lòng rất mong gã mất đi lý trí.
Nàng mang bản sắc lệnh vừa viết xong đưa cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên tỉ mỉ xem qua, nhấc bút vẽ một vòng tròn
- Đóng ấn đi.
….
- Đây là chút tâm ý cả nhà ta dành tặng cho công chúa, mong công chúa nhận cho!
Đối với người nhà Võ Phù Dung mà nói, cứu thoát Võ Thừa Tự khỏi phường Ưng Khuyển, là chuyện cấp thiết nhất của họ, trước đó họ đã nhờ ân tình của Tiết Hoài Nghĩa, Võ Phù Dung thậm chí còn không tiếc giúp Tiết Hoài Nghĩa ám hại Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng từ sau khi hành thích thất bại, Tiết Hoài Nghĩa liền trở mặt không nhìn người, không thèm đếm xỉa đến Võ gia nữa.
Huynh đệ Võ Thị vạn bất đắc dĩ, đành phải đến cầu cứu Thái Bình công chúa, tiếp xúc vài lần, cuối cùng Thái Bình công chúa cũng ra giá, nàng ta muốn có viên Dạ Minh Châu mà mẫu thân nàng năm năm trước đã ban cho Võ Thừa Tự.
Thái Bình công chúa nhận lấy viên Dạ Minh Châu, ánh hào quang rực rỡ rọi lên khuôn mặt nàng, khiến mắt nàng híp lại thành một đường, trong mắt còn có sự hưng phấn khó kiềm nén được.
Nàng giống như Vi Đoàn Nhi, cũng đam mê châu báu, vì nó nàng ta còn mở một tiệm cầm đồ châu báu, chuyên để thu thập những châu báu thượng đẳng.
Dạ Minh Châu là vua của châu bảo, nàng ta mong đợi đã lâu, chỉ tiếc là mãi nàng vẫn không được ban tặng, Thái Bình công chúa nhìn ngắm viên Dạ Minh Châu thật lâu, chẳng chịu rời mắt.
Trong lòng Võ Phù Dung mừng thầm, vội vàng thấp giọng nhắc nhở nàng nói:
- A cô, chuyện của phụ thân ta?
Thái Bình công chúa thu hồi dạ minh châu, cười tủm tỉm nói với Võ Phù Dung:
- Ngươi cứ việc yên tâm, a cô là người nói lời giữ lời, ngày mai đúng lúc giao thừa, ta sẽ thuyết phục mẫu thân phóng thích biểu huynh ra.
- Đa tạ công chúa!
Thái Bình công chúa cười gật gật đầu, lại chậm rãi nói:
- Trận mã cầu vào cuối tháng hai, ta nghe nói bọn ngươi không dự định tham gia à?
Võ Phù Dung thở dài,
- Phụ thân thân vùi lao tù, chúng ta nào có tâm tư tham gia trận thi đấu mã cầu, lần tỉ thí này dự định bỏ qua không tham gia ạ.
- Bỏ qua thì có chút đáng tiếc đấy, bên chỗ ngươi hình như có vài tay mã cầu thân thủ khá cao, chi bằng cho ta mượn dùng.
Võ Phù Dung thầm mắng Thái Bình công chúa vô sỉ, được dạ minh châu, lại dòm ngó đến mã cầu thủ nhà bọn họ, nhưng giờ nàng ta đang cầu cạnh Thái Bình công chúa, không dám không đồng ý, chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Sang năm ta sẽ đưa họ đến cho A cô.
- Ha hả! Ta chỉ là tùy miệng nói ra, ngươi đừng để tâm nhé.
- Dù sao bọn họ cũng nhàn rỗi không việc gì làm, có thể đánh cầu cho công chúa, tin chắc rằng họ cũng mong muốn mà không được.
Thái Bình công chúa vui vẻ cười nói:
- Nếu như ngươi đã có mỹ ý như vậy, thế thì ta không khách sáo nữa.
Võ Phù Dung thi lễ xong liền cáo từ mà đi, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Thái Bình công chúa, nàng ta thổi tắt đèn, trong phòng liền trở nên tối tăm.
Lúc này, Thái Bình công chúa mới mở hộp ngọc ra, ánh sáng mờ mờ của viên Dạ Minh Châu tức thì chiếu sáng toàn căn phòng, cũng chiếu rọi lên đôi mắt tham lam như hổ sói của nàng ấy.
Tại thời khắc này đây nàng ta thật sự cảm nhận sâu sắc sự mê hoặc của quyền lực, nếu như không có quyền lực, Võ gia sẽ không dâng bảo bối này cho nàng ta?
Quyền lực đấy! Nếu không loại trừ người phụ nữ kia, nàng sẽ không thể có quyền thế cao hơn được? Thậm chí là kế thừa hoàng vị của mẫu thân.
…
Sáng sớm hôm sau, Thái Bình công chúa đến bái kiến mẫu thân tại Thái Sơ Cung, ngay lúc xe ngựa của nàng đi ngang qua Minh Đường, nàng thông qua màn cửa xe trông thấy một bóng dáng quen thuộc, là Minh Đường Úy Cát Húc, Thái Bình công chúa lập tức hạ lệnh:
- Dừng xe!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, lúc này, Cát Húc cũng nhìn thấy xe ngựa của Thái Bình công chúa, vàng đi lên trước khom người thi lễ,
- Tham kiến Công chúa điện hạ!
Cát Húc chủ quản sự vụ Minh Đường, rất được Võ Tắc Thiên tin cậy, gã đồng thời cũng là do Thái Bình công chúa đề cử cho mẫu thân, là một trong những tâm phúc của Thái Bình công chúa, Thái Bình công chúa chậm rãi hỏi:
- Hôm qua vụ án Hồ tăng có tiến triển gì không?
Do mới quan hệ chức vụ, thông tin của Cát Húc rất rộng, có rất nhiều việc quan trọng mà gã lại là người được biết đầu tiên, cũng sẽ tức thì thông báo ngay cho Thái Bình công chúa, gã vội vàng nhỏ giọng nói:
- Đại Lý Tự đã hoàn thành công tác điều tra đối với vụ án Hồ tăng, trời chưa sáng thì báo cáo của Lý Nguyên Tố đã được đưa vào trong cung.
- Nhanh như vậy à?
Thái Bình công chúa nhướn mày
- Nghe nói bọn họ đã có được nhân chứng và vật chứng xác thực, còn có mấy nghìn người huyện Yển Sử ký tên thượng thư, lên án mạnh mẽ Hồ Tăng đã làm xằng làm bậy ở Yển Sư, các loại chứng cứ đều vô cùng bất lợi đối với Tiết Hoài Nghĩa.
- Ta biết rồi.
Thái Bình công chúa ngẫm nghĩ lại nói:
- Thời gian này ngươi cố gắng vểnh tai nghe ngóng tình hình một chút, có chuyện gì thì lập tức báo ta biết.
- Ty chức hiểu rõ!
Cát Húc thi lễ, sau đó lui đi, Thái Bình công chúa lại rơi vào trầm tư, xem ra không chỉ có một người ý thức được sự chuyển biến thái độ của mẫu thân, Lý Nguyên Tố cũng là một điển hình rõ nét.
Nhưng vấn đề không nằm ở đó, Thái Bình công chúa đã ý thức được nàng ta khó lòng chia một chén canh trong buổi tiệc lật đổ Tiết Hoài Nghĩa.
Ả đàn bà kia đã từng bước thận trọng, hoàn toàn lung lạc mẫu thân, xem ra nàng ta chỉ có thể cách khác để đột phá mà thôi, đêm qua Võ Phù Dung đến tìm nàng, khiến nàng ý thức được một cơ hội.
…
Trong ngự thư phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đã viết hạ sắc lệnh, Thị Ngự Sử Vương Hoằng Nghĩa điên đảo trắng đen, khi quân phạm thượng, bãi miễn chức Thị Ngự Sử, lĩnh năm mươi trượng, sung quân Lĩnh Nam, Lương Quốc công Tiết Hoài Nghĩa quản thúc tăng nhân Bạch Mã Tự không nghiêm, bãi miễn chức Hữu Vệ đại tướng quân, lệnh cho cấm túc sám hối.
Quyết định cuối cùng của Thánh Thượng cũng không nằm ngoài dự liệu của Thượng Quan Uyển Nhi, phương án hôm qua của nàng ta vẫn là tách Hồ Tăng ra khỏi vụ Tiết Hoài Nghĩa, chỉ trừng phạt con chó Thị Ngự Sử Vương Hoằng Nghĩa của Tiết Hoài Nghĩa mà thôi, nhưng không ngờ chỉ qua một đêm, thánh thượng lại thay đổi chủ ý, vẫn là quyết định trừng phạt luôn cả Tiết Hoài Nghĩa.
Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên hiểu vì sao Thánh Thượng lại ra quyết định như vậy, Tiết Hoài Nghĩa căn bản không hấp thụ bài học của vụ án Vi Thập Phương, trái lại còn trầm trọng hơn cuỗm cả hoàng kim của Vi Thập Phương, cuối cùng chọc giận Võ Tắc Thiên.
Tuy nhiên cũng có thể nhìn ra Thánh Thượng đã cân nhắc kỹ trước khi ra quyết định này, chỉ miễn chức Hữu Vệ đại tướng quân của Tiết Hoài Nghĩa, đây chẳng qua là một lời cảnh cáo nghiêm trọng, nếu Tiết Hoài Nghĩa còn không biết hối cải, e rằng gã sẽ rướt họa vào thân, Thượng Quan Uyển Nhi tận đáy lòng rất mong gã mất đi lý trí.
Nàng mang bản sắc lệnh vừa viết xong đưa cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên tỉ mỉ xem qua, nhấc bút vẽ một vòng tròn
- Đóng ấn đi.
….
Tác giả :
Cao Nguyệt