Đại Địa Chủ
Chương 30: Khác thường
Khi trở lại biệt viện thì đã gần chính ngọ.
An Tử Nhiên gọi Thu Lan vào để hỏi về tình huống của An Vu Chi.
“Đại thiếu gia, tiểu thư sáng nay khẩu vị rất tốt, uống đến hai chén cháo.” Thu Lan trả lời, từ hai ngày trước sau khi dạo phố trở về, tiểu thư khí sắc vẫn luôn không được tốt, ba bữa cơm khẩu vị cũng kém rất nhiều so với mọi ngày, bữa chiều hôm qua cũng chỉ uống được một chén cháo.
An Tử Nhiên vốn là thuận miệng hỏi, lại được đến đáp án ngoài dự liệu, bước chân nhất thời dừng lại, thần sắc không rõ hỏi:”Buổi sáng lúc ngươi đi xem tiểu thư, khí sắc nàng thế nào?”
Thu Lan hồi tưởng một chút:”Tiểu thư khí sắc không tồi, hai má có chút hồng nhuận, không có tái nhợt như hai ngày trước, cho nên nô tì nhượng phòng bếp cấp tiểu thư nhiều thêm chút cháo, tiểu thư không chịu nói gì, cũng không giống hai ngày trước mà uống liền hai chén.”
An Tử Nhiên gật gật đầu:”Không có chuyện của ngươi nữa, đi xuống đi.”
Thu Lan khom người liền ly khai.
Ăn xong cơm trưa, An Tử Nhiên trở lại thư phòng, Tô quản gia ở bên trong mài mực chờ hắn, không phát hiện ra tâm tư của hắn, chỉ nói:”Đại thiếu gia, mọi thứ chuẩn bị tốt lắm, hôm nay liền đem danh mục lễ vật liệt kê ra sao?”
Ngày thành thân còn chưa được chọn cụ thể, cần chọn một ngày tốt lành nhất, nhân dịp này, An Tử Nhiên muốn đem danh mục của hồi môn liệt kê ra, An Vu Chi là đích nữ, lại gả vào Vương phủ, cho nên danh mục lễ vật không thể quá ít, mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng nếu An Vu Chi gả vào Vương phủ bị xem nhẹ, cả An gia cũng phải chịu liên lụy.
Từ hôm sổ sách đưa tới, An Tử Nhiên đã liệt kê một số bộ phận. An gia là địa chủ, đất đai nhiều nhất, cửa hàng trên danh nghĩa cũng không thiếu, phần lớn là cửa hàng gạo, chỉ một bộ phận nhỏ là cửa hàng trang sức cùng vải vóc, phạm vi kinh doanh cũng không đặc biệt lớn, nói An gia trèo cao Phó Vương phủ, điểm ấy không sai.
An Tử Nhiên có thể lấy ra lễ vật không nhiều, từ sau quyết định kia của hắn, tài sản An gia ngâm nước không ít, số tiền kiếm được mỗi tháng không bằng một nửa so với An Thường Phú trước kia, Tam phòng thiếp thất vốn đã có phê bình kín đáo, đặc biệt là Nhị phòng cùng Tam phòng, bởi vì khuê nữ của các nàng, tương lai xuất giá là muốn của hồi môn từ An gia, tài sản ít đi, đồ cưới thế nào cũng ngâm nước.
Bất quá các nàng không biết, lúc An Thường Phú còn sống đã chuẩn bị đồ cưới cho Đại nữ nhi cùng Nhị nữ nhi, hai người cũng đã đến tuổi xuất giá, nhưng vì Lưu Mai Hương hoài thượng An Tử Minh nên mới bị trì hoãn, An Tử Nhiên cũng là sau khi tiếp xúc đến sổ sách nghe Tô quản gia nói đến, Nhị cùng Tam phòng không biết chuyện này.
Trên bàn học là một tờ giấy đỏ, Tô quản gia ở bên cạnh chuẩn bị bút lông. An Tử Nhiên ngồi xuống nhấc bút, ngòi bút là lông thú cao cấp, điểm chút mực liền bắt đầu viết danh mục lễ vật.
Trải qua mấy tháng luyện tập, chữ viết của hắn cũng đã bắt đầu có hình có dạng, tuy còn chưa đạt đến tiêu chuẩn đặc biệt đẹp của mọi người, nhưng một tay chữ Âu Dương Tuần đã có góc có cạnh, cứng cáp mà tinh tế, như con người hắn vậy.
Âu Dương Tuần: chữ Khải lấy dáng từ thể Cổ Lệ, dựa trên cách viết của nhị Vương (tức Vương Hy Chi và con Vương Hiến Chi), thêm thư phong của Lục triều Bắc phái, kết cấu đặc biệt độc đáo. Đặc điểm Khải thư của ông là chữ viết dùng lực mạnh, chỉnh tề, kết cấu phóng khoáng cương kiện.(Theo Khải thư- Bầu trời buổi sớm)
Tô quản gia mỗi lần nhìn thấy Đại thiếu gia viết chữ sẽ lộ ra biểu tình vui mừng, ông đối với chữ của Đại thiếu gia trước kia đã không có trông mong gì, tệ đến mức làm người ta phải xấu hổ, vô pháp dùng lời mà hình dung được, nay rốt cuộc có một tay tự thể không tồi, lão gia và phu nhân ở trên trời có linh thiêng chắn sẽ rất cao hứng.
An Tử Nhiên đột nhiên buông bút lông đứng lên.
Tô quản gia hơi hơi kinh ngạc:”Đại thiếu gia, làm sao vậy?”
“Nghỉ ngơi một lát đã, danh mục lễ vật đợi chút nữa viết cũng không muộn.” An Tử Nhiên nói xong, dường như nhớ đến điều gì:”Ngươi đi ra ngoài thuận tiện cùng Thu Lan nói một tiếng, mời tiểu thư đến thư phòng.”
Tô quản gia không hỏi nhiều, gật gật đầu rồi ra ngoài.
Thu Lan làm việc rất nhanh, An Tử Nhiên mới uống xong một ly trà chọt nghe thấy vài tiếng bước chân hướng bên này đi tới, chỉ chốc lát, thân ảnh của An Vu Chi liền xuất hiện ở cửa.
An Tử Nhiên nhìn nàng, giống hệt như Thu Lan nói, sắc mặt nàng hồng nhuận, không giống như người bị sinh bệnh, trong lòng thoáng chút nghi hoặc, nếu không sinh bệnh, vì cớ gì buổi sáng lại nói thân thể không thoải mái cự tuyệt cùng hắn tới Phó Vương phủ, An Tử Nhiên vẫn nhớ rõ, bộ dáng của An Vu Chi khi nói muốn gả cho Phó Vô Thiên, khuôn mặt nữ nhi thẹn thùng kia không phải là lừa người được.
“Ca, người tìm ta có chuyện gì?” An Vu Chi đến trước mặt hắn chủ động hỏi, ở chung một thời gian, nàng không còn giống trước đây mang theo vài phần xa cách khi nói chuyện cùng ca ca.
An Tử Nhiên buông cái chén trong tay xuống:”Sáng nay ta đã cùng Phó Vương gia bàn bạc qua, y đồng ý thú muội làm Vương phi, cho nên muội không cần gả qua đó làm tiểu thiếp, tối đa một tháng nữa sẽ đem muội thú vào cửa, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, muội không cần lo lắng, ngày mai lại qua đây một chuyến, ca ca đưa muội ngân lượng để mua chút trang sức, chăm chút trang điểm cho chính mình, Phó Vương phủ dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, chúng ta không thể để người khác coi thường An gia.”
Theo lời hắn nói An Vu Chi sắc mặt càng ngày càng trắng, sớm đã không còn sắc mặt vui mừng lúc trước, bàn tay đặt trên bàn đã nắm thành một đoàn, không biết nàng đang bất an về cái gì nữa.
An Tử Nhiên bất động thanh sắc nhìn nàng:”Vu Chi, muội không cao hứng sao?”
An Vu Chi giật mình tỉnh lại, thấy ca ca quan tâm nhìn mình, vội vàng làm bộ đỡ trán:”Không có, muội rất cao hứng, có thể là vì bệnh chưa khỏi hẳn, đầu có chút đau.”
“Thân thể không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi, để hai ngày nữa bàn bạc lại mọi chuyện cũng được.” An Tử Nhiên bình tĩnh nói.
An Vu Chi lập tức trả lời:”Vậy muội cáo lui trước.”
Dứt lời thì vội vã bỏ đi.
An Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng nàng, thần sắc hơi trầm xuống, hắn nhìn ra An Vu Chi đang nói dối, cứ việc nàng che dấu đúng lúc, nhưng ở trước mặt hắn, việc che dấu này là không có tác dụng, ánh mắt chột dạ đã bán đứng chính nàng, để làm rõ vấn đề, hắn gọi hai nha hoàn hầu hạ An Vu Chi là Xảo Nhi và Hạnh Nhi đến trước mặt.
“Hai ngày trước các ngươi bồi tiểu thư ra ngoài có phải đã gặp chuyện gì hay không?”
Xảo Nhi cùng Hạnh Nhi hai mặt nhìn nhau, Xảo Nhi trả lời:”Bẩm Đại thiếu gia, ngày đó hai chúng ta bồi tiểu thư đi mua trang sức, không phát sinh chuyện gì đặc biệt.”
An Tử Nhiên lại hỏi:”Thế có điểm gì bất đồng so với bình thường không?”
Hạnh Nhi nói:”Có phát sinh chút chuyện nhỏ, chính là tiểu thư từ cửa hàng trang sức đi xuống bậc thang không cẩn thận trượt chân, nhưng là không có trở ngại gì, chỉ có chuyện này, còn những thứ khác đều thực bình thường.”
An Tử Nhiên thấy không hỏi ra cái gì nữa thì để các nàng rời đi, theo như hai người nói, ngày ấy trên đường phố không có vấn đề gì, nếu tại thời điểm khác xảy ra chuyện thì là không có khả năng, bởi vì An Vu Chi không có xuất môn nữa, vẫn luôn an phận bên trong biệt viện, hay là chứng sợ hãi tiền hôn nhân?
Cũng có thể, đây là hiện tượng phổ biến ở thế kỷ hai mươi mốt.
Nếu là vì nguyên nhân này, những cử chỉ khác thường của An Vu Chi là có thể giải thích, có lẽ thật sự là như vậy, tâm tư tiểu cô nương là đặc biệt khó đoán, hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.
An Tử Nhiên gọi Thu Lan vào để hỏi về tình huống của An Vu Chi.
“Đại thiếu gia, tiểu thư sáng nay khẩu vị rất tốt, uống đến hai chén cháo.” Thu Lan trả lời, từ hai ngày trước sau khi dạo phố trở về, tiểu thư khí sắc vẫn luôn không được tốt, ba bữa cơm khẩu vị cũng kém rất nhiều so với mọi ngày, bữa chiều hôm qua cũng chỉ uống được một chén cháo.
An Tử Nhiên vốn là thuận miệng hỏi, lại được đến đáp án ngoài dự liệu, bước chân nhất thời dừng lại, thần sắc không rõ hỏi:”Buổi sáng lúc ngươi đi xem tiểu thư, khí sắc nàng thế nào?”
Thu Lan hồi tưởng một chút:”Tiểu thư khí sắc không tồi, hai má có chút hồng nhuận, không có tái nhợt như hai ngày trước, cho nên nô tì nhượng phòng bếp cấp tiểu thư nhiều thêm chút cháo, tiểu thư không chịu nói gì, cũng không giống hai ngày trước mà uống liền hai chén.”
An Tử Nhiên gật gật đầu:”Không có chuyện của ngươi nữa, đi xuống đi.”
Thu Lan khom người liền ly khai.
Ăn xong cơm trưa, An Tử Nhiên trở lại thư phòng, Tô quản gia ở bên trong mài mực chờ hắn, không phát hiện ra tâm tư của hắn, chỉ nói:”Đại thiếu gia, mọi thứ chuẩn bị tốt lắm, hôm nay liền đem danh mục lễ vật liệt kê ra sao?”
Ngày thành thân còn chưa được chọn cụ thể, cần chọn một ngày tốt lành nhất, nhân dịp này, An Tử Nhiên muốn đem danh mục của hồi môn liệt kê ra, An Vu Chi là đích nữ, lại gả vào Vương phủ, cho nên danh mục lễ vật không thể quá ít, mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng nếu An Vu Chi gả vào Vương phủ bị xem nhẹ, cả An gia cũng phải chịu liên lụy.
Từ hôm sổ sách đưa tới, An Tử Nhiên đã liệt kê một số bộ phận. An gia là địa chủ, đất đai nhiều nhất, cửa hàng trên danh nghĩa cũng không thiếu, phần lớn là cửa hàng gạo, chỉ một bộ phận nhỏ là cửa hàng trang sức cùng vải vóc, phạm vi kinh doanh cũng không đặc biệt lớn, nói An gia trèo cao Phó Vương phủ, điểm ấy không sai.
An Tử Nhiên có thể lấy ra lễ vật không nhiều, từ sau quyết định kia của hắn, tài sản An gia ngâm nước không ít, số tiền kiếm được mỗi tháng không bằng một nửa so với An Thường Phú trước kia, Tam phòng thiếp thất vốn đã có phê bình kín đáo, đặc biệt là Nhị phòng cùng Tam phòng, bởi vì khuê nữ của các nàng, tương lai xuất giá là muốn của hồi môn từ An gia, tài sản ít đi, đồ cưới thế nào cũng ngâm nước.
Bất quá các nàng không biết, lúc An Thường Phú còn sống đã chuẩn bị đồ cưới cho Đại nữ nhi cùng Nhị nữ nhi, hai người cũng đã đến tuổi xuất giá, nhưng vì Lưu Mai Hương hoài thượng An Tử Minh nên mới bị trì hoãn, An Tử Nhiên cũng là sau khi tiếp xúc đến sổ sách nghe Tô quản gia nói đến, Nhị cùng Tam phòng không biết chuyện này.
Trên bàn học là một tờ giấy đỏ, Tô quản gia ở bên cạnh chuẩn bị bút lông. An Tử Nhiên ngồi xuống nhấc bút, ngòi bút là lông thú cao cấp, điểm chút mực liền bắt đầu viết danh mục lễ vật.
Trải qua mấy tháng luyện tập, chữ viết của hắn cũng đã bắt đầu có hình có dạng, tuy còn chưa đạt đến tiêu chuẩn đặc biệt đẹp của mọi người, nhưng một tay chữ Âu Dương Tuần đã có góc có cạnh, cứng cáp mà tinh tế, như con người hắn vậy.
Âu Dương Tuần: chữ Khải lấy dáng từ thể Cổ Lệ, dựa trên cách viết của nhị Vương (tức Vương Hy Chi và con Vương Hiến Chi), thêm thư phong của Lục triều Bắc phái, kết cấu đặc biệt độc đáo. Đặc điểm Khải thư của ông là chữ viết dùng lực mạnh, chỉnh tề, kết cấu phóng khoáng cương kiện.(Theo Khải thư- Bầu trời buổi sớm)
Tô quản gia mỗi lần nhìn thấy Đại thiếu gia viết chữ sẽ lộ ra biểu tình vui mừng, ông đối với chữ của Đại thiếu gia trước kia đã không có trông mong gì, tệ đến mức làm người ta phải xấu hổ, vô pháp dùng lời mà hình dung được, nay rốt cuộc có một tay tự thể không tồi, lão gia và phu nhân ở trên trời có linh thiêng chắn sẽ rất cao hứng.
An Tử Nhiên đột nhiên buông bút lông đứng lên.
Tô quản gia hơi hơi kinh ngạc:”Đại thiếu gia, làm sao vậy?”
“Nghỉ ngơi một lát đã, danh mục lễ vật đợi chút nữa viết cũng không muộn.” An Tử Nhiên nói xong, dường như nhớ đến điều gì:”Ngươi đi ra ngoài thuận tiện cùng Thu Lan nói một tiếng, mời tiểu thư đến thư phòng.”
Tô quản gia không hỏi nhiều, gật gật đầu rồi ra ngoài.
Thu Lan làm việc rất nhanh, An Tử Nhiên mới uống xong một ly trà chọt nghe thấy vài tiếng bước chân hướng bên này đi tới, chỉ chốc lát, thân ảnh của An Vu Chi liền xuất hiện ở cửa.
An Tử Nhiên nhìn nàng, giống hệt như Thu Lan nói, sắc mặt nàng hồng nhuận, không giống như người bị sinh bệnh, trong lòng thoáng chút nghi hoặc, nếu không sinh bệnh, vì cớ gì buổi sáng lại nói thân thể không thoải mái cự tuyệt cùng hắn tới Phó Vương phủ, An Tử Nhiên vẫn nhớ rõ, bộ dáng của An Vu Chi khi nói muốn gả cho Phó Vô Thiên, khuôn mặt nữ nhi thẹn thùng kia không phải là lừa người được.
“Ca, người tìm ta có chuyện gì?” An Vu Chi đến trước mặt hắn chủ động hỏi, ở chung một thời gian, nàng không còn giống trước đây mang theo vài phần xa cách khi nói chuyện cùng ca ca.
An Tử Nhiên buông cái chén trong tay xuống:”Sáng nay ta đã cùng Phó Vương gia bàn bạc qua, y đồng ý thú muội làm Vương phi, cho nên muội không cần gả qua đó làm tiểu thiếp, tối đa một tháng nữa sẽ đem muội thú vào cửa, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, muội không cần lo lắng, ngày mai lại qua đây một chuyến, ca ca đưa muội ngân lượng để mua chút trang sức, chăm chút trang điểm cho chính mình, Phó Vương phủ dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, chúng ta không thể để người khác coi thường An gia.”
Theo lời hắn nói An Vu Chi sắc mặt càng ngày càng trắng, sớm đã không còn sắc mặt vui mừng lúc trước, bàn tay đặt trên bàn đã nắm thành một đoàn, không biết nàng đang bất an về cái gì nữa.
An Tử Nhiên bất động thanh sắc nhìn nàng:”Vu Chi, muội không cao hứng sao?”
An Vu Chi giật mình tỉnh lại, thấy ca ca quan tâm nhìn mình, vội vàng làm bộ đỡ trán:”Không có, muội rất cao hứng, có thể là vì bệnh chưa khỏi hẳn, đầu có chút đau.”
“Thân thể không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi đi, để hai ngày nữa bàn bạc lại mọi chuyện cũng được.” An Tử Nhiên bình tĩnh nói.
An Vu Chi lập tức trả lời:”Vậy muội cáo lui trước.”
Dứt lời thì vội vã bỏ đi.
An Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng nàng, thần sắc hơi trầm xuống, hắn nhìn ra An Vu Chi đang nói dối, cứ việc nàng che dấu đúng lúc, nhưng ở trước mặt hắn, việc che dấu này là không có tác dụng, ánh mắt chột dạ đã bán đứng chính nàng, để làm rõ vấn đề, hắn gọi hai nha hoàn hầu hạ An Vu Chi là Xảo Nhi và Hạnh Nhi đến trước mặt.
“Hai ngày trước các ngươi bồi tiểu thư ra ngoài có phải đã gặp chuyện gì hay không?”
Xảo Nhi cùng Hạnh Nhi hai mặt nhìn nhau, Xảo Nhi trả lời:”Bẩm Đại thiếu gia, ngày đó hai chúng ta bồi tiểu thư đi mua trang sức, không phát sinh chuyện gì đặc biệt.”
An Tử Nhiên lại hỏi:”Thế có điểm gì bất đồng so với bình thường không?”
Hạnh Nhi nói:”Có phát sinh chút chuyện nhỏ, chính là tiểu thư từ cửa hàng trang sức đi xuống bậc thang không cẩn thận trượt chân, nhưng là không có trở ngại gì, chỉ có chuyện này, còn những thứ khác đều thực bình thường.”
An Tử Nhiên thấy không hỏi ra cái gì nữa thì để các nàng rời đi, theo như hai người nói, ngày ấy trên đường phố không có vấn đề gì, nếu tại thời điểm khác xảy ra chuyện thì là không có khả năng, bởi vì An Vu Chi không có xuất môn nữa, vẫn luôn an phận bên trong biệt viện, hay là chứng sợ hãi tiền hôn nhân?
Cũng có thể, đây là hiện tượng phổ biến ở thế kỷ hai mươi mốt.
Nếu là vì nguyên nhân này, những cử chỉ khác thường của An Vu Chi là có thể giải thích, có lẽ thật sự là như vậy, tâm tư tiểu cô nương là đặc biệt khó đoán, hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.
Tác giả :
Doãn Gia