Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 99: Quý nhân
Tiết Thanh xách giỏ tre trở về thành Trường An, mặt trời lên cao, người phơi nắng, mặc dù dọc đường đều dùng quạt để che chắn, cơ thể cũng ướt đẫm mồ hôi, đi vào trong thành thì khá hơn chút, trên đường đi có cây hòe cao to che mát.
Tháng sáu mùa hè rất nóng, tiếng ve kêu rộn ràng, Tiết thanh giơ quạt ngẩng đầu, nghĩ đến không biết Thiền Y có từng bắt ve hay không.
“A, trốn học hả.”
Đi tới chỗ cửa hàng cá tươi bên đường, bỗng nghe thấy giọng nói của đại tỷ bán cá.
Tiết Thanh cười tiến đến mua hai con cá, nói: “… Mua cá nhé… Đại tỷ phải giữ bí mật cho ta.”
Người phụ nữ bán cá cười to.
Tiết Thanh mang cá đến đường Tây Môn, trên đường có không ít đứa trẻ chơi đùa, bên ngoài tòa nhà của Quách gia chỗ ngựa đá cũng có trẻ nhỏ trèo lên trèo xuống, tiếng ve kêu râm ran khắp một vùng, ồn ào nhưng an bình.
Xem ra Quách Bảo Nhi không bị tuyển chọn, Tiết Thanh thầm nghĩ đi qua cửa lớn Quách gia, qua cánh cửa có thể nghe thấy tiếng cười nói của nhóm người sai vặt.
“Tiết Thanh.”
Tiếng Thiền Y gọi từ phía trước truyền đến.
Tiết Thanh nhìn lại thấy nàng ngồi ở thềm ngựa đá trên đường hẻm nhỏ, có mấy bé gái ngồi xổm dưới chân chơi dương quải, đi qua cười nói: “Hôm nay ngươi rảnh rỗi lại ham chơi rồi.”
Thiền Y rất ít khi vui đùa, không phải làm chân sai vặt ra đường mua sắm thì ở nhà may vá.
“Hôm nay ngươi cũng ham chơi ư? Sao về sớm như thế.” Thiền Y nói, dịch sang một bên nói: “Ngồi đi”.
Tiết Thanh vén áo ngồi xuống, phe phẩy cây quạt nói: “Nóng chết mất”. Đang nói liền thấy Thiền Y đưa một quả đào.
Tiết Thanh cười rồi nhận lấy cắn một miếng, mở miệng khen: “Vừa giòn, vừa ngọt… Ngươi mua ở đâu vậy?”
Thiền Y cũng lấy một quả đào ra cắn ăn, chân đung đưa nhẹ nhàng nói: “Không phải mua, là đại phu nhân thưởng đấy.”
Tiết Thanh cười nói: “Xem ra tâm tình đại phu nhân không tệ”.
Thiền Y cười nhìn nàng gật đầu nói: “Đúng vậy, tâm tình đại phu nhân rất tốt, ngươi cố gắng học tạo ra một chút tiền đồ, đại phu nhân càng vui vẻ”.
Tiết Thanh lắc lắc quả đảo: “Không phải vậy, tâm tình đại phu nhân sẽ không tốt”.
Thiền Y nói: “Đại Phu nhân không thích ngươi, ngươi cần cố gắng một chút, làm cho bà thích ngươi là được rồi”.
Tiết Thanh nhìn nàng một chút, nói: “Được.”
Thiền Y cười khúc khích một tiếng, cười tới nước mắt cũng chảy ra, vội vàng vừa nâng tay áo lau vừa nói: “Lại gạt người.”
Tiết Thanh nói: “Sao lại nói như thế, ta lừa gạt người khi nào.”
Thiền Y nói: “Ngươi nói sẽ không làm thơ, lại thắng thiếu gia Liễu gia.”
Tiết Thanh nói: “Vì ta không làm thơ, ta bị bêu xấu ở Song Viên”.
Thiền Y lắc đầu nói: “Ta không nói lại ngươi, không muốn nói với ngươi nữa.” Dứt lời nhìn sang nhóm bé gái cầm dương quải, Tiết Thanh cũng không nói gì thêm, ngồi ăn quả đào.
Tới gần chạng vạng tối người đi lại trên đường càng nhiều, tiếng phụ nhân ân cần hỏi thăm, tiếng trẻ con kêu phụ thân, đám trẻ con ở trong trạch viện đang chơi xúc xắc, tiếng ồn ào liên tiếp, Thiền Y chỉ nhìn chăm chú nhóm bé gái chơi dương quải, tiếng Tiết Thanh ăn đào bên tai giống như không dứt.
Nàng cũng cắn quả đào trong tay mình, đương nhiên sẽ không phát ra tiếng, nữ hài tử mà, cắn xuống một miếng lại có chút đau không khỏi kêu lên, lúc này mới nhìn không biết quả đào đã ăn xong từ khi nào, cắn một miếng vào tay mình, nàng không khỏi bật cười.
Tiết Thanh nhìn qua trong miệng vẫn còn đang ăn đào nói mơ hồ: “Lại cười cái gì?”
Thiền Y nhả hột đào ra đứng lên phủi váy nói: “Đi thôi, cần phải trở về, ngươi không được lười biếng, không đi luyện võ sao?”
Tiết Thanh cắn hai ba miếng đã ăn xong quả đào đứng lên nói: “Đi thôi, không được lười biếng”. Lại đưa con cá trong tay qua.
Thiền Y cũng không hỏi gì mà nhận lấy, xoay người đi vào phía trong, Tiết Thanh xách giỏ đuổi theo, Thiền Y bỗng bước nhanh chân: “A... ta quên mất chuyện mẫu thân giao cho ta, ta đi trước”. Dứt lời cũng không quay đầu lại chạy đi.Truyện đư-ợc cập nhật nhanh- nhất tại iread.v-n-Tiếng Tiết Thanh “ừ” ở phía sau, Thiền Y chạy một hơi tới cửa mới quay đầu nhìn, thấy mặt trời chiều đã ngả về phía tây, ráng chiều như gấm khoác lên người thiếu niên kia, thấy không rõ dung mạo, nàng quay đầu chạy vào cửa.
Khi Tiết Thanh đi vào sân đã không nhìn thấy Thiền Y, nàng xua tay từ chối đám trẻ muốn chơi xúc cúc cùng nàng, đi thẳng về đến nhà, Noãn Noãn chạy ra nhận lấy giỏ của nàng nhưng Tiết Thanh không có đưa cho nàng giống thường ngày rồi xoay người đi đến giáo trường mà ngồi xuống nói: “Noãn Noãn, nhà Tống tẩu có chuyện gì sao?”
Tiếng Noãn Noãn trả lời: “Thiếu gia người đã biết ư?” Mặt mày hớn hở: “Là chuyện vui lớn, Thiền Y tỷ được đại nhân chọn vào cung làm nương nương”.
Tiết Thanh ngạc nhiên, Tiết mẫu từ trong bếp thò đầu ra cười nói: “Không biết thì không được nói mò… Vị đại nhân kia chọn trúng Thiền Y, ngày mai đưa đến Song Viên, sau này phải vào kinh rồi.”
“Vậy mà… chọn Thiền Y…” Tiết Thanh nhíu mày, nói: “Không phải nói tuyển chọn cô nương xuất thân tốt, biết chữ sao? Thiền Y không biết chữ.”
Tiết mẫu nói: “Ai biết, dù sao cũng chọn nàng, tên là vị Tông đại nhân kia tự mình nói.” Vừa nói vừa cười: “Đây chính là chuyện vui lớn, Bảo Nhi tiểu thư là tiểu thư đã quen cho nên không quen hầu hạ người khác, Thiền Y vào hoàng cung còn tốt hơn làm tiểu thư… Nghe nói còn có thể làm nữ quan, đó cũng là chức quan?”
Tiết Thanh đáp dạ nói: “Cũng có cấp bậc.”
Noãn Noãn ngạc nhiên nói: “Thiền Y sắp làm quan rồi.”
Tiết mẫu cười nói: “Cả nhà thật sự là rất vui vẻ, đại phu nhân lại thưởng thêm vài thứ đồ tốt để Thiền Y an tâm đi, Tống tẩu tự có Quách gia chiếu cố.”
Tiết Thanh nói: “Thiền Y không muốn đi.”
Tiết mẫu nói: “Đâu mà không muốn đi? Là không nỡ bỏ Tống tẩu nhưng chuyện này đúng là cầu còn không được.”
Cũng không tránh khỏi, Tiết Thanh im lặng, những nhân vật nổi tiếng còn không dám làm trái ý Tông Chu, Thiền Y được lựa chọn sao dám biểu đạt ý nguyện, muốn nói một câu xã hội cũ cực kỳ độc ác sao? Kỳ thực nơi nào cũng đều như thế.
“Thiếu gia, người không đi luyện võ sao?” Noãn Noãn nói.
Tiết Thanh ừ một tiếng, phe phẩy cây quạt nói: “Hơi nóng, hôm nay không muốn đi”.
Tiết mẫu tin vào sự cần cù hiếu học của con, nghe vậy nói: “Nóng như vậy thì càng phải luyện thêm.”
Tiết Thanh cười lắc đầu nói: “Khó mà làm được”.
Noãn Noãn lại vui vẻ nói: “Vậy thiếu gia cùng ta đến nhà Thiền Y chúc mừng nàng đi, nói không chừng Tống tẩu muốn làm bàn tiệc mời mọi người”.
Tiết Thanh suy nghĩ lắc đầu nói: “Ta không đi, ta còn phải đọc sách.”
Chuyện của nữ hài, thiếu gia không nhất thiết tham gia náo nhiệt, Noãn Noãn vui vẻ chạy đi, Tiết Thanh đi vào phòng, Tiết mẫu bận rộn ở trong bếp, vô tình nhìn Tiết Thanh ngồi ngay ngắn trước bàn chăm chú viết chữ một chút, đứa bé này càng ngày càng khiến người ta yên tâm… Vẻ mặt Tiết mẫu tươi cười, khẽ hát, nhẹ nhàng hòa cùng tiếng dao thái thịt.
….
Lúc trời sáng rõ, trong Đại Tạp viện trước cửa Quách gia náo nhiệt, đám trẻ chạy loạn, cửa chính chen chúc người, nhìn Thiền Y thay bộ đồ mới đi ra, cuối cùng cũng là tách khỏi nữ nhi, Tống tẩu khóc mắt sưng lên nhưng vẫn cực kỳ vui vẻ, Quách đại phu nhân tự mình tới tiễn, dùng xe ngựa tốt nhất của Quách gia.
“Thiền Y tỷ tỷ giống như đại tiểu thư.”
Có người ở trong đám người kêu lên.
Thiền Y theo tiếng nhìn lại, thấy Noãn Noãn vẫy vẫy tay, tầm mắt của nàng di chuyển, thấy Tiết mẫu đứng sau Noãn Noãn nhưng không nhìn thấy một một thân ảnh khác.
Đã đi học ư, quả thật Tiết Thanh cực kỳ chăm chỉ, Thiền Y cười cúi đầu bước lên xe ngựa, trong sự hâm mộ của mọi người và tiếng khóc của Tống tẩu đã dần dần đi xa.
Tháng sáu mùa hè rất nóng, tiếng ve kêu rộn ràng, Tiết thanh giơ quạt ngẩng đầu, nghĩ đến không biết Thiền Y có từng bắt ve hay không.
“A, trốn học hả.”
Đi tới chỗ cửa hàng cá tươi bên đường, bỗng nghe thấy giọng nói của đại tỷ bán cá.
Tiết Thanh cười tiến đến mua hai con cá, nói: “… Mua cá nhé… Đại tỷ phải giữ bí mật cho ta.”
Người phụ nữ bán cá cười to.
Tiết Thanh mang cá đến đường Tây Môn, trên đường có không ít đứa trẻ chơi đùa, bên ngoài tòa nhà của Quách gia chỗ ngựa đá cũng có trẻ nhỏ trèo lên trèo xuống, tiếng ve kêu râm ran khắp một vùng, ồn ào nhưng an bình.
Xem ra Quách Bảo Nhi không bị tuyển chọn, Tiết Thanh thầm nghĩ đi qua cửa lớn Quách gia, qua cánh cửa có thể nghe thấy tiếng cười nói của nhóm người sai vặt.
“Tiết Thanh.”
Tiếng Thiền Y gọi từ phía trước truyền đến.
Tiết Thanh nhìn lại thấy nàng ngồi ở thềm ngựa đá trên đường hẻm nhỏ, có mấy bé gái ngồi xổm dưới chân chơi dương quải, đi qua cười nói: “Hôm nay ngươi rảnh rỗi lại ham chơi rồi.”
Thiền Y rất ít khi vui đùa, không phải làm chân sai vặt ra đường mua sắm thì ở nhà may vá.
“Hôm nay ngươi cũng ham chơi ư? Sao về sớm như thế.” Thiền Y nói, dịch sang một bên nói: “Ngồi đi”.
Tiết Thanh vén áo ngồi xuống, phe phẩy cây quạt nói: “Nóng chết mất”. Đang nói liền thấy Thiền Y đưa một quả đào.
Tiết Thanh cười rồi nhận lấy cắn một miếng, mở miệng khen: “Vừa giòn, vừa ngọt… Ngươi mua ở đâu vậy?”
Thiền Y cũng lấy một quả đào ra cắn ăn, chân đung đưa nhẹ nhàng nói: “Không phải mua, là đại phu nhân thưởng đấy.”
Tiết Thanh cười nói: “Xem ra tâm tình đại phu nhân không tệ”.
Thiền Y cười nhìn nàng gật đầu nói: “Đúng vậy, tâm tình đại phu nhân rất tốt, ngươi cố gắng học tạo ra một chút tiền đồ, đại phu nhân càng vui vẻ”.
Tiết Thanh lắc lắc quả đảo: “Không phải vậy, tâm tình đại phu nhân sẽ không tốt”.
Thiền Y nói: “Đại Phu nhân không thích ngươi, ngươi cần cố gắng một chút, làm cho bà thích ngươi là được rồi”.
Tiết Thanh nhìn nàng một chút, nói: “Được.”
Thiền Y cười khúc khích một tiếng, cười tới nước mắt cũng chảy ra, vội vàng vừa nâng tay áo lau vừa nói: “Lại gạt người.”
Tiết Thanh nói: “Sao lại nói như thế, ta lừa gạt người khi nào.”
Thiền Y nói: “Ngươi nói sẽ không làm thơ, lại thắng thiếu gia Liễu gia.”
Tiết Thanh nói: “Vì ta không làm thơ, ta bị bêu xấu ở Song Viên”.
Thiền Y lắc đầu nói: “Ta không nói lại ngươi, không muốn nói với ngươi nữa.” Dứt lời nhìn sang nhóm bé gái cầm dương quải, Tiết Thanh cũng không nói gì thêm, ngồi ăn quả đào.
Tới gần chạng vạng tối người đi lại trên đường càng nhiều, tiếng phụ nhân ân cần hỏi thăm, tiếng trẻ con kêu phụ thân, đám trẻ con ở trong trạch viện đang chơi xúc xắc, tiếng ồn ào liên tiếp, Thiền Y chỉ nhìn chăm chú nhóm bé gái chơi dương quải, tiếng Tiết Thanh ăn đào bên tai giống như không dứt.
Nàng cũng cắn quả đào trong tay mình, đương nhiên sẽ không phát ra tiếng, nữ hài tử mà, cắn xuống một miếng lại có chút đau không khỏi kêu lên, lúc này mới nhìn không biết quả đào đã ăn xong từ khi nào, cắn một miếng vào tay mình, nàng không khỏi bật cười.
Tiết Thanh nhìn qua trong miệng vẫn còn đang ăn đào nói mơ hồ: “Lại cười cái gì?”
Thiền Y nhả hột đào ra đứng lên phủi váy nói: “Đi thôi, cần phải trở về, ngươi không được lười biếng, không đi luyện võ sao?”
Tiết Thanh cắn hai ba miếng đã ăn xong quả đào đứng lên nói: “Đi thôi, không được lười biếng”. Lại đưa con cá trong tay qua.
Thiền Y cũng không hỏi gì mà nhận lấy, xoay người đi vào phía trong, Tiết Thanh xách giỏ đuổi theo, Thiền Y bỗng bước nhanh chân: “A... ta quên mất chuyện mẫu thân giao cho ta, ta đi trước”. Dứt lời cũng không quay đầu lại chạy đi.Truyện đư-ợc cập nhật nhanh- nhất tại iread.v-n-Tiếng Tiết Thanh “ừ” ở phía sau, Thiền Y chạy một hơi tới cửa mới quay đầu nhìn, thấy mặt trời chiều đã ngả về phía tây, ráng chiều như gấm khoác lên người thiếu niên kia, thấy không rõ dung mạo, nàng quay đầu chạy vào cửa.
Khi Tiết Thanh đi vào sân đã không nhìn thấy Thiền Y, nàng xua tay từ chối đám trẻ muốn chơi xúc cúc cùng nàng, đi thẳng về đến nhà, Noãn Noãn chạy ra nhận lấy giỏ của nàng nhưng Tiết Thanh không có đưa cho nàng giống thường ngày rồi xoay người đi đến giáo trường mà ngồi xuống nói: “Noãn Noãn, nhà Tống tẩu có chuyện gì sao?”
Tiếng Noãn Noãn trả lời: “Thiếu gia người đã biết ư?” Mặt mày hớn hở: “Là chuyện vui lớn, Thiền Y tỷ được đại nhân chọn vào cung làm nương nương”.
Tiết Thanh ngạc nhiên, Tiết mẫu từ trong bếp thò đầu ra cười nói: “Không biết thì không được nói mò… Vị đại nhân kia chọn trúng Thiền Y, ngày mai đưa đến Song Viên, sau này phải vào kinh rồi.”
“Vậy mà… chọn Thiền Y…” Tiết Thanh nhíu mày, nói: “Không phải nói tuyển chọn cô nương xuất thân tốt, biết chữ sao? Thiền Y không biết chữ.”
Tiết mẫu nói: “Ai biết, dù sao cũng chọn nàng, tên là vị Tông đại nhân kia tự mình nói.” Vừa nói vừa cười: “Đây chính là chuyện vui lớn, Bảo Nhi tiểu thư là tiểu thư đã quen cho nên không quen hầu hạ người khác, Thiền Y vào hoàng cung còn tốt hơn làm tiểu thư… Nghe nói còn có thể làm nữ quan, đó cũng là chức quan?”
Tiết Thanh đáp dạ nói: “Cũng có cấp bậc.”
Noãn Noãn ngạc nhiên nói: “Thiền Y sắp làm quan rồi.”
Tiết mẫu cười nói: “Cả nhà thật sự là rất vui vẻ, đại phu nhân lại thưởng thêm vài thứ đồ tốt để Thiền Y an tâm đi, Tống tẩu tự có Quách gia chiếu cố.”
Tiết Thanh nói: “Thiền Y không muốn đi.”
Tiết mẫu nói: “Đâu mà không muốn đi? Là không nỡ bỏ Tống tẩu nhưng chuyện này đúng là cầu còn không được.”
Cũng không tránh khỏi, Tiết Thanh im lặng, những nhân vật nổi tiếng còn không dám làm trái ý Tông Chu, Thiền Y được lựa chọn sao dám biểu đạt ý nguyện, muốn nói một câu xã hội cũ cực kỳ độc ác sao? Kỳ thực nơi nào cũng đều như thế.
“Thiếu gia, người không đi luyện võ sao?” Noãn Noãn nói.
Tiết Thanh ừ một tiếng, phe phẩy cây quạt nói: “Hơi nóng, hôm nay không muốn đi”.
Tiết mẫu tin vào sự cần cù hiếu học của con, nghe vậy nói: “Nóng như vậy thì càng phải luyện thêm.”
Tiết Thanh cười lắc đầu nói: “Khó mà làm được”.
Noãn Noãn lại vui vẻ nói: “Vậy thiếu gia cùng ta đến nhà Thiền Y chúc mừng nàng đi, nói không chừng Tống tẩu muốn làm bàn tiệc mời mọi người”.
Tiết Thanh suy nghĩ lắc đầu nói: “Ta không đi, ta còn phải đọc sách.”
Chuyện của nữ hài, thiếu gia không nhất thiết tham gia náo nhiệt, Noãn Noãn vui vẻ chạy đi, Tiết Thanh đi vào phòng, Tiết mẫu bận rộn ở trong bếp, vô tình nhìn Tiết Thanh ngồi ngay ngắn trước bàn chăm chú viết chữ một chút, đứa bé này càng ngày càng khiến người ta yên tâm… Vẻ mặt Tiết mẫu tươi cười, khẽ hát, nhẹ nhàng hòa cùng tiếng dao thái thịt.
….
Lúc trời sáng rõ, trong Đại Tạp viện trước cửa Quách gia náo nhiệt, đám trẻ chạy loạn, cửa chính chen chúc người, nhìn Thiền Y thay bộ đồ mới đi ra, cuối cùng cũng là tách khỏi nữ nhi, Tống tẩu khóc mắt sưng lên nhưng vẫn cực kỳ vui vẻ, Quách đại phu nhân tự mình tới tiễn, dùng xe ngựa tốt nhất của Quách gia.
“Thiền Y tỷ tỷ giống như đại tiểu thư.”
Có người ở trong đám người kêu lên.
Thiền Y theo tiếng nhìn lại, thấy Noãn Noãn vẫy vẫy tay, tầm mắt của nàng di chuyển, thấy Tiết mẫu đứng sau Noãn Noãn nhưng không nhìn thấy một một thân ảnh khác.
Đã đi học ư, quả thật Tiết Thanh cực kỳ chăm chỉ, Thiền Y cười cúi đầu bước lên xe ngựa, trong sự hâm mộ của mọi người và tiếng khóc của Tống tẩu đã dần dần đi xa.
Tác giả :
Hi Hành