Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 98: Thiền y
Tuy yến hội tại Tô gia Tô Phương không tham gia, từ sau Song Viên cũng không gặp lại Tông đại nhân nhưng việc này cũng không ảnh hưởng sự xét đoán mỗi ngày của hắn, có thúc phụ làm Đồng Tri, tin tức nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều.
"… Dạng người này sao đi làm thái giám, đọc sách khoa cử cũng có thể trở nên nổi bật." Có học sinh nói.
Tô Phương nở nụ cười, lắc đầu, nói: "Ngươi nhìn ngươi không hiểu ư, nếu như hắn không làm thái giám, sẽ không có được tài tình hôm nay, Tông đại nhân cô nhi nhà nghèo, khi vào cung mới có cơ hội đọc sách, nếu như không vào cung, vốn dĩ hắn không có cơ hội đọc sách."
Đám học sinh xung quanh tỏ vẻ hâm mộ nói: "Tô Phương ngươi biết thật nhiều."
Tô Phương có chút đắc ý nói: "Đương nhiên, ta biết nhiều lắm."
Tiết Thanh nãy giờ vẫn cúi đầu viết chữ ngẩng đầu lên nói: "Vậy ngươi biết Tông đại nhân tuyển nữ hài tử nhà ai đưa tới kinh thành không?"
Đây mới là mục đích Tông Chu tới nơi này, cũng là chuyện mọi người quan tâm nhất, nhất thời các học sinh đều nhìn Tô Phương.
Sắc mặt Tô Phương ửng đỏ nói: "Tuy ta không biết nhưng mọi người sẽ nhanh chóng biết thôi, vì ngày kia Tông đại nhân phải đi, hôm nay sẽ báo người được tuyển cho đối phương, ngày mai đưa qua Song Viên."
Rất nhanh, Tiết Thanh nói trong lòng.
Trương Niện đụng vào nàng nói: "Quá tốt rồi, muội muội ta không cần lén lút qua hái dây mây… Có thể bán nhiều giỏ đây."
Mặc dù nói Tông Chu đại nhân và kiểu gia đình nhỏ ở nơi xa xôi như Trương Niện không liên quan, nhưng bươm bướm vỗ cánh vẫn có ảnh hưởng, gần Song Viên có rất nhiều dây leo, muội muội Trương Niện luôn đến đó cắt dây mây đan giỏ bán. Vì Tông đại nhân ở Song Viên bên kia đề phòng nghiêm cẩn, hái dây không tiện.
Tiết Thanh cười nói: "Có được hay không cũng chưa chắc."
Từ trong sự ba hoa khoác lác của Tô Phương cũng nghe không ra tin tức hữu dụng gì, đối với xuất thân lai lịch Tông Chu nàng không có quá hứng thú nghe, mặc dù quá khứ có liên quan đến việc thành hạng người gì bây giờ nhưng đối với Tiết Thanh, Tông Chu này đã là người như vậy, quá khứ của hắn như thế nào có biết hay không cũng không có tác dụng gì… Mà Tô Phương nói mười câu thì chín câu sẽ khoa trương.
Tiết Thanh lười nhác nghe thu dọn sách vở rời đi, ở đỉnh núi lấy ra trường thương giấu trên thân cây luyện tập một lượt, lúc đi về phía vách núi cầm dây buộc ở bên hông leo xuống sườn núi, do dự một chút, Tiết Thanh không đi Tri Tri đường mà quyết định về nhà sớm.
Lúc Tô Phương nói hôm nay Tông Chu thông báo chọn người, nàng vẫn quan tâm một chút tới Quách gia… Hoặc nói thẳng ra là quan tâm chính mình một chút, nếu Quách Bảo Nhi rời khỏi Quách gia, vị trí của nàng cần sắp đặt lại một lần nữa.
Một chiếc xe ngựa từ sau lái tới, Tiết Thanh không quay đầu lại tránh vào ven đường đi, nhưng chiếc xe kia dừng lại ở bên người, có người nhấc màn xe lên nói: "Tiết thiếu gia."
Tiết Thanh nhìn lại, thấy là Bùi Yên Tử, liền gật đầu nói: "Yên Tử thiếu gia."
Bùi Yên Tử nói: "Là trở về thành sao?"
Tiết Thanh đáp đúng, đây là mời mình ngồi xe, ngồi hay không ngồi đây? Ngồi là phải nói chuyện, cùng người không quen nói chuyện hơi mệt chút...
Bùi Yên Tử nói: "Làm được thơ trăng chưa?"
Không ngờ rằng hắn hỏi cái này, Tiết Thanh liền giật mình, lắc đầu nói: "Chưa."
Bùi Yên Tử gật đầu nói: "Được… Cáo từ." Màn xe hạ xuống xe ngựa đi lên trước.
Tiết Thanh đứng tại chỗ còn không kịp phản ứng, nhìn xe ngựa đi xa, lại bật cười, thơ từ cũng có thể làm tiền đi lại sao?
…
Lúc này trong thành Trường An đang có quan sai chạy vội khắp nơi, hoặc lớn tiếng yêu cầu người trong nhà ra ngoài hoặc lặng lẽ đi ngang qua cửa.
Vận khí Quách Hoài Xuân không tốt, một quan sai không đi ngang qua mà gọi vang ngoài cửa, Quách Hoài Xuân chỉ có thể mở cửa đi ra, nhìn tờ giấy đưa tới, tay có chút run rẩy.
Quan sai không nhịn được nói: "Đại nhân mau mau xem, tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh."
Quách Hoài Xuân hít sâu một cái xé mở phong thư mở ra nhìn chữ viết trên đó, kêu to một tiếng: "Quá tốt rồi."
Quách Hoài Xuân hô to một tiếng, quan sai giật nảy mình, nhận được thiếp mời có thể không tính là quá tốt, thực sự phải hô quá tốt chính là những người không nhận được thiếp mời.Tr-uyện được biên tậ-p -tại iread.vn-Quách đại phu nhân nhận được tin tức cũng đã tới, vốn nghe nói quan sai tới cửa nhất thời chân nhũn ra, kêu hai nha đầu dìu qua, nghe được một tiếng kêu tốt của Quách Hoài Xuân lại giật mình một cái.
Quách Hoài Xuân nói: "Không phải Bảo Nhi."
Thì ra là thế, quan sai liền hiểu ra, tốt và không tốt đều tương đối, được tuyển chọn nhưng người chọn trúng không phải người để ý nhất, cái đó vẫn quá tốt rồi.
Quách đại phu nhân nắm lấy cánh tay Quách Hoài Xuân qua xem tên trên giấy nói: "Là người nào?... Thiền Y…"
Quách Bảo Nhi chạy bình bịch tới cửa, nghe được một câu nói kia giật mình.
"Thiền Y? Là ai?" Nàng nói.
Quách đại phu nhân không đếm xỉa tới nàng, cao giọng gọi vú già, nói: "Mau mời Tống tẩu và Thiền Y tới."
Tống tẩu không phải nô bộc Quách gia, có thể xứng đáng với một chữ mời nhưng cũng chính là bởi vì Tống tẩu không đủ sức mạnh ở Quách gia, kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói tuy nam nhân của bà họ Quách, cũng không tính là họ hàng Quách gia, chỉ là lấy họ đến kết thân.
Kỳ thật Tống tẩu rất hâm mộ Tiết mẫu, tuy không họ Quách nhưng lại chiếm cứ đại ân, tương lai còn có thể làm con rể Quách gia, cả một đời ăn uống không lo.
Nghe được người đến gọi nói Quách đại phu nhân cho mời, trong lòng bà không khỏi bất an.
"Sân nhỏ Quách gia, không phải nói một lần muốn mở rộng sẽ mở rộng, mở nơi này ra, chúng ta sẽ không có chỗ đi." Bà nói.
Thiền Y đỡ bà nói: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, sẽ không đâu, nhiều người ở như vậy, Quách đại lão gia không phải người như vậy."
Tiết Thanh đã nói, Quách đại lão gia muốn làm người lương thiện.
Tống tẩu nói: "Mẹ chỉ trông cậy con được gả vào nhà tốt, dù mẹ không có chỗ ở cũng an lòng."
Thiền Y cúi đầu đỏ mặt nói: "Con không lấy chồng đâu."
Tống tẩu nói: "Đừng nói lời ngốc, sao nữ hài tử có thể không lấy chồng, không phải Bảo Nhi tiểu thư cũng gả… cho Tiết Thanh à, cũng không có cách nào."
Thiền Y nói: "Tiết Thanh rất tốt."
Tống tẩu trừng mắt liếc một chút, đã đi tới trước phòng Quách đại lão gia, vội vàng không nói thêm gì nữa, sửa sang quần áo, dẫn theo Thiền Y đi vào liền thi lễ hô phu nhân từ xa…
Quách đại phu nhân đã cười đứng dậy đi tới: "Tống tẩu… Đây là Thiền Y ư, quả nhiên càng lớn càng đẹp."
Thiền Y rất ít được tới trước mắt Quách đại phu nhân, gặp rất ít, Tống tẩu được sủng mà kinh vội vàng kéo Thiền Y thi lễ lần nữa, Thiền Y còn không đứng dậy, Quách Bảo Nhi liền nhảy qua.
"Ngươi chính là Thiền Y?" Nàng nói, mang theo vài phần giật mình, đã gặp bên cạnh Tiết Thanh. "Hóa ra là ngươi." Chợt giận dữ: "Ta có chỗ nào không bằng ngươi? Dựa vào cái gì chọn ngươi không chọn ta?"
Thiền Y ngạc nhiên không hiểu.
Quách đại phu nhân kéo Quách Bảo Nhi ra, cười tủm tỉm nói với Tống tẩu: "Tống tẩu, chúc mừng, Thiền Y được chọn phải tới hoàng cung kinh thành hầu hạ thái hậu nương nương."
Trong não Thiền Y nổ ẩm một tiếng, nhìn thấy Quách đại phu nhân cười nhẹ nhàng, nhìn thấy mẫu thân không thể tin che miệng lại, nhìn thấy vẻ mặt Quách Bảo Nhi tức giận nhưng bọn họ nói cái gì liền chợt xa chợt gần không nghe rõ.
"… Hôm đó cũng không phải thiếu người hầu hạ… Trên thực tế là Tông đại nhân muốn chọn người…"
"… Thiền Y cũng mười ba tuổi… Cho nên đều kêu đến…"
"… Lúc ấy cũng không biết coi trọng người nào, chỉ đưa bảng danh sách cho người ta..."
"… Hôm nay đưa tin tức tới, nhà chúng ta chọn trúng Thiền Y…"
"Tống tẩu, ngươi có nguyện ý hay không?"
Cái này sao có thể không nguyện ý, Tống tẩu vui đến phát khóc, bà biết trong thành những gia đình lớn không nguyện ý đưa các tiểu thư đi, đối với bọn họ đó là đi làm người sai khiến nhưng những gia đình nhỏ như họ có thể không thèm để ý, làm người sai khiến ở Quách gia, sao có thể so sánh được với làm người sai khiến ở hoàng cung.
Đó là hầu hạ thái hậu nương nương, a di đà phật, thần phật mở mắt.
"Nguyện ý, nguyện ý." Tống tẩu liên tục thi lễ với Quách đại phu nhân, lại nắm lấy cánh tay Thiền Y: "Con của ta, con phải đi kinh thành, đi gặp thái hậu, con vui hay không vui?"
Thiền Y bị dao động lấy lại tinh thần, vui hay không vui… Nàng phải đi kinh thành, qua hầu hạ thái hậu, vậy Tiết Thanh làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ tiểu thư không cần hắn nữa, cả một đời hắn không thành gia thất, người nào sinh đứa bé cho hắn dưỡng lão?
"… Dạng người này sao đi làm thái giám, đọc sách khoa cử cũng có thể trở nên nổi bật." Có học sinh nói.
Tô Phương nở nụ cười, lắc đầu, nói: "Ngươi nhìn ngươi không hiểu ư, nếu như hắn không làm thái giám, sẽ không có được tài tình hôm nay, Tông đại nhân cô nhi nhà nghèo, khi vào cung mới có cơ hội đọc sách, nếu như không vào cung, vốn dĩ hắn không có cơ hội đọc sách."
Đám học sinh xung quanh tỏ vẻ hâm mộ nói: "Tô Phương ngươi biết thật nhiều."
Tô Phương có chút đắc ý nói: "Đương nhiên, ta biết nhiều lắm."
Tiết Thanh nãy giờ vẫn cúi đầu viết chữ ngẩng đầu lên nói: "Vậy ngươi biết Tông đại nhân tuyển nữ hài tử nhà ai đưa tới kinh thành không?"
Đây mới là mục đích Tông Chu tới nơi này, cũng là chuyện mọi người quan tâm nhất, nhất thời các học sinh đều nhìn Tô Phương.
Sắc mặt Tô Phương ửng đỏ nói: "Tuy ta không biết nhưng mọi người sẽ nhanh chóng biết thôi, vì ngày kia Tông đại nhân phải đi, hôm nay sẽ báo người được tuyển cho đối phương, ngày mai đưa qua Song Viên."
Rất nhanh, Tiết Thanh nói trong lòng.
Trương Niện đụng vào nàng nói: "Quá tốt rồi, muội muội ta không cần lén lút qua hái dây mây… Có thể bán nhiều giỏ đây."
Mặc dù nói Tông Chu đại nhân và kiểu gia đình nhỏ ở nơi xa xôi như Trương Niện không liên quan, nhưng bươm bướm vỗ cánh vẫn có ảnh hưởng, gần Song Viên có rất nhiều dây leo, muội muội Trương Niện luôn đến đó cắt dây mây đan giỏ bán. Vì Tông đại nhân ở Song Viên bên kia đề phòng nghiêm cẩn, hái dây không tiện.
Tiết Thanh cười nói: "Có được hay không cũng chưa chắc."
Từ trong sự ba hoa khoác lác của Tô Phương cũng nghe không ra tin tức hữu dụng gì, đối với xuất thân lai lịch Tông Chu nàng không có quá hứng thú nghe, mặc dù quá khứ có liên quan đến việc thành hạng người gì bây giờ nhưng đối với Tiết Thanh, Tông Chu này đã là người như vậy, quá khứ của hắn như thế nào có biết hay không cũng không có tác dụng gì… Mà Tô Phương nói mười câu thì chín câu sẽ khoa trương.
Tiết Thanh lười nhác nghe thu dọn sách vở rời đi, ở đỉnh núi lấy ra trường thương giấu trên thân cây luyện tập một lượt, lúc đi về phía vách núi cầm dây buộc ở bên hông leo xuống sườn núi, do dự một chút, Tiết Thanh không đi Tri Tri đường mà quyết định về nhà sớm.
Lúc Tô Phương nói hôm nay Tông Chu thông báo chọn người, nàng vẫn quan tâm một chút tới Quách gia… Hoặc nói thẳng ra là quan tâm chính mình một chút, nếu Quách Bảo Nhi rời khỏi Quách gia, vị trí của nàng cần sắp đặt lại một lần nữa.
Một chiếc xe ngựa từ sau lái tới, Tiết Thanh không quay đầu lại tránh vào ven đường đi, nhưng chiếc xe kia dừng lại ở bên người, có người nhấc màn xe lên nói: "Tiết thiếu gia."
Tiết Thanh nhìn lại, thấy là Bùi Yên Tử, liền gật đầu nói: "Yên Tử thiếu gia."
Bùi Yên Tử nói: "Là trở về thành sao?"
Tiết Thanh đáp đúng, đây là mời mình ngồi xe, ngồi hay không ngồi đây? Ngồi là phải nói chuyện, cùng người không quen nói chuyện hơi mệt chút...
Bùi Yên Tử nói: "Làm được thơ trăng chưa?"
Không ngờ rằng hắn hỏi cái này, Tiết Thanh liền giật mình, lắc đầu nói: "Chưa."
Bùi Yên Tử gật đầu nói: "Được… Cáo từ." Màn xe hạ xuống xe ngựa đi lên trước.
Tiết Thanh đứng tại chỗ còn không kịp phản ứng, nhìn xe ngựa đi xa, lại bật cười, thơ từ cũng có thể làm tiền đi lại sao?
…
Lúc này trong thành Trường An đang có quan sai chạy vội khắp nơi, hoặc lớn tiếng yêu cầu người trong nhà ra ngoài hoặc lặng lẽ đi ngang qua cửa.
Vận khí Quách Hoài Xuân không tốt, một quan sai không đi ngang qua mà gọi vang ngoài cửa, Quách Hoài Xuân chỉ có thể mở cửa đi ra, nhìn tờ giấy đưa tới, tay có chút run rẩy.
Quan sai không nhịn được nói: "Đại nhân mau mau xem, tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh."
Quách Hoài Xuân hít sâu một cái xé mở phong thư mở ra nhìn chữ viết trên đó, kêu to một tiếng: "Quá tốt rồi."
Quách Hoài Xuân hô to một tiếng, quan sai giật nảy mình, nhận được thiếp mời có thể không tính là quá tốt, thực sự phải hô quá tốt chính là những người không nhận được thiếp mời.Tr-uyện được biên tậ-p -tại iread.vn-Quách đại phu nhân nhận được tin tức cũng đã tới, vốn nghe nói quan sai tới cửa nhất thời chân nhũn ra, kêu hai nha đầu dìu qua, nghe được một tiếng kêu tốt của Quách Hoài Xuân lại giật mình một cái.
Quách Hoài Xuân nói: "Không phải Bảo Nhi."
Thì ra là thế, quan sai liền hiểu ra, tốt và không tốt đều tương đối, được tuyển chọn nhưng người chọn trúng không phải người để ý nhất, cái đó vẫn quá tốt rồi.
Quách đại phu nhân nắm lấy cánh tay Quách Hoài Xuân qua xem tên trên giấy nói: "Là người nào?... Thiền Y…"
Quách Bảo Nhi chạy bình bịch tới cửa, nghe được một câu nói kia giật mình.
"Thiền Y? Là ai?" Nàng nói.
Quách đại phu nhân không đếm xỉa tới nàng, cao giọng gọi vú già, nói: "Mau mời Tống tẩu và Thiền Y tới."
Tống tẩu không phải nô bộc Quách gia, có thể xứng đáng với một chữ mời nhưng cũng chính là bởi vì Tống tẩu không đủ sức mạnh ở Quách gia, kỳ thật nghiêm chỉnh mà nói tuy nam nhân của bà họ Quách, cũng không tính là họ hàng Quách gia, chỉ là lấy họ đến kết thân.
Kỳ thật Tống tẩu rất hâm mộ Tiết mẫu, tuy không họ Quách nhưng lại chiếm cứ đại ân, tương lai còn có thể làm con rể Quách gia, cả một đời ăn uống không lo.
Nghe được người đến gọi nói Quách đại phu nhân cho mời, trong lòng bà không khỏi bất an.
"Sân nhỏ Quách gia, không phải nói một lần muốn mở rộng sẽ mở rộng, mở nơi này ra, chúng ta sẽ không có chỗ đi." Bà nói.
Thiền Y đỡ bà nói: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, sẽ không đâu, nhiều người ở như vậy, Quách đại lão gia không phải người như vậy."
Tiết Thanh đã nói, Quách đại lão gia muốn làm người lương thiện.
Tống tẩu nói: "Mẹ chỉ trông cậy con được gả vào nhà tốt, dù mẹ không có chỗ ở cũng an lòng."
Thiền Y cúi đầu đỏ mặt nói: "Con không lấy chồng đâu."
Tống tẩu nói: "Đừng nói lời ngốc, sao nữ hài tử có thể không lấy chồng, không phải Bảo Nhi tiểu thư cũng gả… cho Tiết Thanh à, cũng không có cách nào."
Thiền Y nói: "Tiết Thanh rất tốt."
Tống tẩu trừng mắt liếc một chút, đã đi tới trước phòng Quách đại lão gia, vội vàng không nói thêm gì nữa, sửa sang quần áo, dẫn theo Thiền Y đi vào liền thi lễ hô phu nhân từ xa…
Quách đại phu nhân đã cười đứng dậy đi tới: "Tống tẩu… Đây là Thiền Y ư, quả nhiên càng lớn càng đẹp."
Thiền Y rất ít được tới trước mắt Quách đại phu nhân, gặp rất ít, Tống tẩu được sủng mà kinh vội vàng kéo Thiền Y thi lễ lần nữa, Thiền Y còn không đứng dậy, Quách Bảo Nhi liền nhảy qua.
"Ngươi chính là Thiền Y?" Nàng nói, mang theo vài phần giật mình, đã gặp bên cạnh Tiết Thanh. "Hóa ra là ngươi." Chợt giận dữ: "Ta có chỗ nào không bằng ngươi? Dựa vào cái gì chọn ngươi không chọn ta?"
Thiền Y ngạc nhiên không hiểu.
Quách đại phu nhân kéo Quách Bảo Nhi ra, cười tủm tỉm nói với Tống tẩu: "Tống tẩu, chúc mừng, Thiền Y được chọn phải tới hoàng cung kinh thành hầu hạ thái hậu nương nương."
Trong não Thiền Y nổ ẩm một tiếng, nhìn thấy Quách đại phu nhân cười nhẹ nhàng, nhìn thấy mẫu thân không thể tin che miệng lại, nhìn thấy vẻ mặt Quách Bảo Nhi tức giận nhưng bọn họ nói cái gì liền chợt xa chợt gần không nghe rõ.
"… Hôm đó cũng không phải thiếu người hầu hạ… Trên thực tế là Tông đại nhân muốn chọn người…"
"… Thiền Y cũng mười ba tuổi… Cho nên đều kêu đến…"
"… Lúc ấy cũng không biết coi trọng người nào, chỉ đưa bảng danh sách cho người ta..."
"… Hôm nay đưa tin tức tới, nhà chúng ta chọn trúng Thiền Y…"
"Tống tẩu, ngươi có nguyện ý hay không?"
Cái này sao có thể không nguyện ý, Tống tẩu vui đến phát khóc, bà biết trong thành những gia đình lớn không nguyện ý đưa các tiểu thư đi, đối với bọn họ đó là đi làm người sai khiến nhưng những gia đình nhỏ như họ có thể không thèm để ý, làm người sai khiến ở Quách gia, sao có thể so sánh được với làm người sai khiến ở hoàng cung.
Đó là hầu hạ thái hậu nương nương, a di đà phật, thần phật mở mắt.
"Nguyện ý, nguyện ý." Tống tẩu liên tục thi lễ với Quách đại phu nhân, lại nắm lấy cánh tay Thiền Y: "Con của ta, con phải đi kinh thành, đi gặp thái hậu, con vui hay không vui?"
Thiền Y bị dao động lấy lại tinh thần, vui hay không vui… Nàng phải đi kinh thành, qua hầu hạ thái hậu, vậy Tiết Thanh làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ tiểu thư không cần hắn nữa, cả một đời hắn không thành gia thất, người nào sinh đứa bé cho hắn dưỡng lão?
Tác giả :
Hi Hành