Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 80: Học vui cười
Đối với các thiếu niên mà nói, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là chơi và học bài.
Buổi chiều hè mát mẻ trên núi lại tạo điều kiện cho người khác buồn ngủ. Trong lớp học đã có mấy học sinh ngủ gục trên bàn. Còn có vài người tay chống đầu, nhìn qua có vẻ như đang chăm chú nghe giảng nhưng thực ra mắt đã díp lại mà gật đầu liên hồi.
Mông Đồng đường vốn ít học sinh nên Tiết Thanh ngồi trong đó đặc biệt dễ khiến người khác chú ý. Nhưng Nghiêm tiên sinh cũng không để ý đến việc này, hắn cũng mệt mỏi mà nhắm mắt lại, mặc kệ học sinh ngồi dưới có nghe giảng bài hay không, chỉ cần đám học sinh không gây ồn ào trong lớp là được.
Giảng xong một quyển sách, Nghiêm tiên sinh gõ bàn nói: “Hôm nay dừng tại đây.”
Lời vừa nói xong, các học sinh đã hoặc đang ngủ đều lập tức ngồi thẳng người.
“Vâng thưa tiên sinh.” Tất cả cùng đồng thanh nói.
Nghiêm tiên sinh mở mắt, hắng giọng: “Nộp hết bài tập hôm qua lên đây.”
Lời này lại khiến cho tinh thần của các học sinh uể oải thấy rõ. Người thì không tình nguyện nộp bài tập lên, có người thì giả ngốc nói để quên bài tập ở nhà năn nỉ tiên sinh xin để cho ngày mai hãy nộp.
Nghiêm tiên sinh không đánh không mắng, chỉ trầm lặng ngồi tại chỗ, không nộp bài thì không cho đi.
Trương Niện bất đắc dĩ đành phải đau khổ lấy giấy bút bắt đầu làm bài, quay sang đã thấy Tiết Thanh thu dọn sách vở đứng dậy.
“Huynh làm bài chưa?” Trương Niện vội hỏi.
Tiết Thanh đáp: “Chưa làm.”
Trương Niện định nói gì đó, lại chợt nhớ ra Tiết Thanh vốn tự học, có làm bài tập hay không là do chính mình quyết định. Nhìn xem, quả nhiên Nghiêm tiên sinh không hề để ý đến việc Tiết Thanh đi ra ngoài.
Trương Niên vô cùng hâm mộ nói nhỏ: “Tôi cũng muốn tự học.”
Nếu Tiết Thanh biết được suy nghĩ của Trương Niện nhất định sẽ lắc đầu. Lúc này nàng đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống bên dưới. Tuy ngày nào cũng trèo từ dưới chân núi lên nhưng nhìn từ trên xuống lại có cảm giác rất lạ lẫm.
Bây giờ Tứ Hạt tiên sinh yêu cầu nàng xuống núi cũng phải dùng tay không trèo xuống. Trước nay vẫn luôn là lên núi dễ xuống núi khó, nói chi là dùng tay không. Tiết Thanh thầm nhủ trong lòng rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ đó, sau đó dùng sợi dây thừng buộc cố định trên đỉnh núi quấn ngang hông. Cái này là để bảo mệnh đề phòng nhỡ có lúc nàng tuột tay rơi xuống, còn lúc leo lên thì nàng không được phép dựa vào bất cứ sự trợ giúp nào.
Tuy Tứ Hạt tiên sinh không tận mắt giám sát nhưng Tiết Thanh cũng chưa từng ỷ lại vào dây thừng. Kinh nghiệm cho nàng biết mỗi một nỗi khổ nàng chịu đựng hôm nay đến tương lai sẽ biến thành muôn vàn chỗ tốt.
Mất gần một canh giờ mới bò xuống chân núi được. Tiết Thanh nằm nghỉ trên mặt đất một hồi rồi mới trở lại Tri Tri đường. Trương Song Đồng đã đợi bên ngoài lâu đến mức không kiên nhẫn.
Bởi vì đám người Sở Minh Huy thường xuyên nhằm lúc Tiết Thanh không có ở Tri Tri đường mà chạy đến đây bài bạc mua vui nên Tiết Thanh đành phải khóa cửa lại, cũng cảnh cáo bọn họ rằng không mời mà vào không phải là quân tử, mà nàng thì sẽ tuyệt giao với những kẻ không phải quân tử, có vậy mới ngăn được đám thiếu niên nghịch ngợm gây sự này.
Trương Song Đồng cũng không thể tự tiện vào ngủ như trước.
“Sao lại về muộn như vậy? Ngươi đi đâu đó?” Trương Song Đồng hỏi.
Tiết Thanh tuỳ ý đáp: “Thánh Sơn.” Lại nhìn sắc trời: “Lúc này mới ngủ trưa có phải là quá muộn không?”
Trương Song Đồng kéo tay nàng nói: “Hôm nay ta không đến để ngủ. Đi nào, ta đến rủ ngươi đi tập xúc cúc.”
Xúc cúc sao? Tiết Thanh hơi suy ngẫm một lát. Đầu tiên cần phải chú trọng lao dật kết hợp (1). Thêm nữa, nàng đọc sách vốn là vì nghề nghiệp tương lai, đương nhiên cần phải có mối quan hệ xã giao. Cuối cùng là chương trình học hôm nay cũng đã gần kết thúc, chỉ cần đem bài tập cho Tứ Hạt tiên sinh kiểm tra nữa là xong.
“Được.” Nàng gật đầu, rút tay về, nói: “Đợi ta thu xếp một chút.”
Ngay lúc tiếng khóa cửa gian nhà tranh vang lên, Tứ Hạt tiên sinh vừa vặn leo cửa sổ đằng sau đi vào, nghe được tiếng nói chuyện của Tiết Thanh bên ngoài cửa.
“Đi thì đi thôi, đừng có do dự.”
“Đây không phải cầm tay mà là kéo tay.”
“Nam nhân với nhau kéo tay thì đã làm sao, cũng không phải cô nương gia.”
“Tiểu cô nương sao? Hình như là vậy… Vậy cứ coi như thế đi.”Truyện -đượ-c- dịch trực tiếp -tại iREADTiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân dần đi xa. Tứ Hạt tiên sinh bĩu môi nhìn mấy trang giấy đặt trên bàn.
“Nào có học trò lại bày việc cho tiên sinh làm?” Hắn nói: “Con muốn ta làm gì thì ta phải làm nấy sao?”
Miệng thì nói như vậy nhưng ông đã ngồi xuống cạnh bàn, híp mắt cầm tờ giấy xem chữ viết bên trên.
“Ừm, văn vẻ cũng khá lưu loát… Chữ vẫn chưa được… Xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.”
Nghĩ đến việc sắp được gia tăng bài học mới cho học trò của mình mà học trò lại không thể cự tuyệt, Tứ Hạt tiên sinh rốt cuộc lộ ra một nụ cười đắc ý. Nếu học trò của hắn đối với việc học càng ngày càng khó khăn mà khóc ròng thì tốt biết bao. Chỉ tiếc lâu như vậy, hắn nhiều nhất mới nhìn thấy nàng nhăn mày. Đó là biểu cảm duy nhất của nàng khi đối diện với khó khăn. Thật không chút vị chút nào!
…
Tiết Thanh cũng không phải người không thú vị. Nhìn thấy Quách Tử An cùng Quách Tử Khiêm cũng đến chơi xúc cúc, nàng cũng không hề làm vẻ chê cười. Hôm nay cách ngày luận võ, hay nói đúng hơn là ngày mà nàng một mình đánh ngã ba huynh muội Quách gia đã hơn mười ngày.
Bởi vì có Trương Liên Đường làm chứng, cộng thêm với việc thương thế của huynh muội Quách Tử An không quá nặng nên không có người nào của Quách gia đến làm phiền nàng. Huynh đệ Quách Tử An, kể cả Quách Bảo Nhi, cũng không hề đi tìm nàng gây sự, chuyện này đến đây coi như xong. Quách Bảo Nhi còn được Quách đại phu nhân dẫn đến nhà ngoại tổ mẫu để nghỉ mát. Về phần thật sự là đi nghỉ mát hay chỉ muốn lảng tránh thì Tiết Thanh không biết, cũng không buồn để ý.
Nàng đã chán mấy cuộc đấu không hồi kết với bọn họ rồi.
Nhìn thấy huynh đệ Quách Tử An, Tiết Thanh biểu hiện như giữa bọn họ chưa từng có mâu thuẫn với nhau vậy. Quách Tử An quay đầu đi không muốn chào hỏi, Tiết Thanh cũng không tiến lên thêm nữa.
Quách Tử Khiêm thì lại cười với nàng, thái độ cẩn thận từng li từng tí, Tiết Thanh cũng cười lại với hắn,
Buổi tập xúc cúc kết thúc, Tiết Thanh không cự tuyệt đề nghị đi liên hoan của mọi người, theo chân một đám thiếu niên đi đến quán rượu bên bờ sông.
“Không cần phải khoác tay nhau như vậy. Chúng ta cũng không phải nữ hài.” Trương Song Đồng nói.
Mấy người Sở Minh Huy đang định khoác tay nhau, nghe vậy đều sững sờ. Đúng lúc này đằng trước có một đám thiếu nữ đi đến, người người đều khoác tay hoặc nắm tay nhau đi… Đám người Sở Minh Huy vội vàng buông tay nhau ra.
Đám thiếu nữ phía trước cũng nhìn thấy mấy thiếu niên này, dừng chân lại tránh né, tùy tùng nha đầu đi theo bên người lập tức chen chân đứng lên trước ngăn cách miễn cho bọn họ bị các thiếu niên không hề kiêng nể dò xét. Các thiếu nữ trốn sau lưng bọn nha đầu, dùng quạt tròn che kín mặt, chỉ he hé đôi mắt nhìn lén các thiếu niên.
“Đó là Trương Liên Đường…”
“Là Song Đồng thiếu gia… Kiểu dáng của chiếc áo đỏ kia có hơi kỳ quái… Là kiểu mới nhất của kinh thành sao?”
“Đó… là Tiết Thanh đó kìa.”
“Hì hì, Ngũ Nhi…”
Các thiếu nữ dừng chân nói nhỏ vui cười, lại nhìn Liễu Ngũ Nhi bên cạnh. Liễu Ngũ Nhi dùng quạt tròn che nửa gương mặt, đôi mắt hạnh đảo quanh, không tức giận cũng không xấu hổ mà chỉ “à” một tiếng. Các thiếu nữ cũng không biết nói thêm gì nữa.
Đám người Trương Liên Đường đã đi đến trước một quán rượu.
Các thiếu nữ rời khỏi bóng liễu rủ ven đường tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói giỡn, chỉ có Liễu Ngũ Nhi đi chậm lại vài bước.
“Xuân Dương thiếu gia đang ở đâu?” Nàng nói với nha đầu bên cạnh mình: “Hôm nay gia yến du ngoạn, chẳng lẽ hắn cũng không đến sao?”
Nha đầu vội đáp: “Có đến, đang ở chỗ của tứ lão gia.”
Liễu Ngũ Nhi “à” một tiếng: “Tứ thúc thích chơi cờ, ca lại không thích, ở trong đó làm gì? Bị bắt đến làm chân pha trà sao?” Nàng vừa nói vừa phe phẩy quạt: “Mấy ngày nay ca ca ta vẫn ở nhà đọc sách ngay cả cửa cũng không đi ra ngoài. Khó khăn lắm mới đi ra một lần, lại còn phải đến trước mặt trưởng bối hầu hạ, thật đáng thương… Ngươi đi nói với ca ca ta, bảo hắn đến Hội Hiền cư mua cho ta một bầu rượu.”
Nha đầu lĩnh mệnh chạy đi. Liễu Ngũ Nhi cũng nhanh chân đuổi theo các thiếu nữ khác.
“Đi dạo bên ngoài lâu cũng mệt rồi, chúng ta đến Hội Hiền cư ngồi một lát đi.” Nàng nói, tay vẫn phe phẩy cây quạt: “Tôi mời.”
***
(1) Lao dật kết hợp: làm việc và nghỉ ngơi kết hợp.
Buổi chiều hè mát mẻ trên núi lại tạo điều kiện cho người khác buồn ngủ. Trong lớp học đã có mấy học sinh ngủ gục trên bàn. Còn có vài người tay chống đầu, nhìn qua có vẻ như đang chăm chú nghe giảng nhưng thực ra mắt đã díp lại mà gật đầu liên hồi.
Mông Đồng đường vốn ít học sinh nên Tiết Thanh ngồi trong đó đặc biệt dễ khiến người khác chú ý. Nhưng Nghiêm tiên sinh cũng không để ý đến việc này, hắn cũng mệt mỏi mà nhắm mắt lại, mặc kệ học sinh ngồi dưới có nghe giảng bài hay không, chỉ cần đám học sinh không gây ồn ào trong lớp là được.
Giảng xong một quyển sách, Nghiêm tiên sinh gõ bàn nói: “Hôm nay dừng tại đây.”
Lời vừa nói xong, các học sinh đã hoặc đang ngủ đều lập tức ngồi thẳng người.
“Vâng thưa tiên sinh.” Tất cả cùng đồng thanh nói.
Nghiêm tiên sinh mở mắt, hắng giọng: “Nộp hết bài tập hôm qua lên đây.”
Lời này lại khiến cho tinh thần của các học sinh uể oải thấy rõ. Người thì không tình nguyện nộp bài tập lên, có người thì giả ngốc nói để quên bài tập ở nhà năn nỉ tiên sinh xin để cho ngày mai hãy nộp.
Nghiêm tiên sinh không đánh không mắng, chỉ trầm lặng ngồi tại chỗ, không nộp bài thì không cho đi.
Trương Niện bất đắc dĩ đành phải đau khổ lấy giấy bút bắt đầu làm bài, quay sang đã thấy Tiết Thanh thu dọn sách vở đứng dậy.
“Huynh làm bài chưa?” Trương Niện vội hỏi.
Tiết Thanh đáp: “Chưa làm.”
Trương Niện định nói gì đó, lại chợt nhớ ra Tiết Thanh vốn tự học, có làm bài tập hay không là do chính mình quyết định. Nhìn xem, quả nhiên Nghiêm tiên sinh không hề để ý đến việc Tiết Thanh đi ra ngoài.
Trương Niên vô cùng hâm mộ nói nhỏ: “Tôi cũng muốn tự học.”
Nếu Tiết Thanh biết được suy nghĩ của Trương Niện nhất định sẽ lắc đầu. Lúc này nàng đang đứng trên đỉnh núi nhìn xuống bên dưới. Tuy ngày nào cũng trèo từ dưới chân núi lên nhưng nhìn từ trên xuống lại có cảm giác rất lạ lẫm.
Bây giờ Tứ Hạt tiên sinh yêu cầu nàng xuống núi cũng phải dùng tay không trèo xuống. Trước nay vẫn luôn là lên núi dễ xuống núi khó, nói chi là dùng tay không. Tiết Thanh thầm nhủ trong lòng rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ đó, sau đó dùng sợi dây thừng buộc cố định trên đỉnh núi quấn ngang hông. Cái này là để bảo mệnh đề phòng nhỡ có lúc nàng tuột tay rơi xuống, còn lúc leo lên thì nàng không được phép dựa vào bất cứ sự trợ giúp nào.
Tuy Tứ Hạt tiên sinh không tận mắt giám sát nhưng Tiết Thanh cũng chưa từng ỷ lại vào dây thừng. Kinh nghiệm cho nàng biết mỗi một nỗi khổ nàng chịu đựng hôm nay đến tương lai sẽ biến thành muôn vàn chỗ tốt.
Mất gần một canh giờ mới bò xuống chân núi được. Tiết Thanh nằm nghỉ trên mặt đất một hồi rồi mới trở lại Tri Tri đường. Trương Song Đồng đã đợi bên ngoài lâu đến mức không kiên nhẫn.
Bởi vì đám người Sở Minh Huy thường xuyên nhằm lúc Tiết Thanh không có ở Tri Tri đường mà chạy đến đây bài bạc mua vui nên Tiết Thanh đành phải khóa cửa lại, cũng cảnh cáo bọn họ rằng không mời mà vào không phải là quân tử, mà nàng thì sẽ tuyệt giao với những kẻ không phải quân tử, có vậy mới ngăn được đám thiếu niên nghịch ngợm gây sự này.
Trương Song Đồng cũng không thể tự tiện vào ngủ như trước.
“Sao lại về muộn như vậy? Ngươi đi đâu đó?” Trương Song Đồng hỏi.
Tiết Thanh tuỳ ý đáp: “Thánh Sơn.” Lại nhìn sắc trời: “Lúc này mới ngủ trưa có phải là quá muộn không?”
Trương Song Đồng kéo tay nàng nói: “Hôm nay ta không đến để ngủ. Đi nào, ta đến rủ ngươi đi tập xúc cúc.”
Xúc cúc sao? Tiết Thanh hơi suy ngẫm một lát. Đầu tiên cần phải chú trọng lao dật kết hợp (1). Thêm nữa, nàng đọc sách vốn là vì nghề nghiệp tương lai, đương nhiên cần phải có mối quan hệ xã giao. Cuối cùng là chương trình học hôm nay cũng đã gần kết thúc, chỉ cần đem bài tập cho Tứ Hạt tiên sinh kiểm tra nữa là xong.
“Được.” Nàng gật đầu, rút tay về, nói: “Đợi ta thu xếp một chút.”
Ngay lúc tiếng khóa cửa gian nhà tranh vang lên, Tứ Hạt tiên sinh vừa vặn leo cửa sổ đằng sau đi vào, nghe được tiếng nói chuyện của Tiết Thanh bên ngoài cửa.
“Đi thì đi thôi, đừng có do dự.”
“Đây không phải cầm tay mà là kéo tay.”
“Nam nhân với nhau kéo tay thì đã làm sao, cũng không phải cô nương gia.”
“Tiểu cô nương sao? Hình như là vậy… Vậy cứ coi như thế đi.”Truyện -đượ-c- dịch trực tiếp -tại iREADTiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân dần đi xa. Tứ Hạt tiên sinh bĩu môi nhìn mấy trang giấy đặt trên bàn.
“Nào có học trò lại bày việc cho tiên sinh làm?” Hắn nói: “Con muốn ta làm gì thì ta phải làm nấy sao?”
Miệng thì nói như vậy nhưng ông đã ngồi xuống cạnh bàn, híp mắt cầm tờ giấy xem chữ viết bên trên.
“Ừm, văn vẻ cũng khá lưu loát… Chữ vẫn chưa được… Xem ra cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.”
Nghĩ đến việc sắp được gia tăng bài học mới cho học trò của mình mà học trò lại không thể cự tuyệt, Tứ Hạt tiên sinh rốt cuộc lộ ra một nụ cười đắc ý. Nếu học trò của hắn đối với việc học càng ngày càng khó khăn mà khóc ròng thì tốt biết bao. Chỉ tiếc lâu như vậy, hắn nhiều nhất mới nhìn thấy nàng nhăn mày. Đó là biểu cảm duy nhất của nàng khi đối diện với khó khăn. Thật không chút vị chút nào!
…
Tiết Thanh cũng không phải người không thú vị. Nhìn thấy Quách Tử An cùng Quách Tử Khiêm cũng đến chơi xúc cúc, nàng cũng không hề làm vẻ chê cười. Hôm nay cách ngày luận võ, hay nói đúng hơn là ngày mà nàng một mình đánh ngã ba huynh muội Quách gia đã hơn mười ngày.
Bởi vì có Trương Liên Đường làm chứng, cộng thêm với việc thương thế của huynh muội Quách Tử An không quá nặng nên không có người nào của Quách gia đến làm phiền nàng. Huynh đệ Quách Tử An, kể cả Quách Bảo Nhi, cũng không hề đi tìm nàng gây sự, chuyện này đến đây coi như xong. Quách Bảo Nhi còn được Quách đại phu nhân dẫn đến nhà ngoại tổ mẫu để nghỉ mát. Về phần thật sự là đi nghỉ mát hay chỉ muốn lảng tránh thì Tiết Thanh không biết, cũng không buồn để ý.
Nàng đã chán mấy cuộc đấu không hồi kết với bọn họ rồi.
Nhìn thấy huynh đệ Quách Tử An, Tiết Thanh biểu hiện như giữa bọn họ chưa từng có mâu thuẫn với nhau vậy. Quách Tử An quay đầu đi không muốn chào hỏi, Tiết Thanh cũng không tiến lên thêm nữa.
Quách Tử Khiêm thì lại cười với nàng, thái độ cẩn thận từng li từng tí, Tiết Thanh cũng cười lại với hắn,
Buổi tập xúc cúc kết thúc, Tiết Thanh không cự tuyệt đề nghị đi liên hoan của mọi người, theo chân một đám thiếu niên đi đến quán rượu bên bờ sông.
“Không cần phải khoác tay nhau như vậy. Chúng ta cũng không phải nữ hài.” Trương Song Đồng nói.
Mấy người Sở Minh Huy đang định khoác tay nhau, nghe vậy đều sững sờ. Đúng lúc này đằng trước có một đám thiếu nữ đi đến, người người đều khoác tay hoặc nắm tay nhau đi… Đám người Sở Minh Huy vội vàng buông tay nhau ra.
Đám thiếu nữ phía trước cũng nhìn thấy mấy thiếu niên này, dừng chân lại tránh né, tùy tùng nha đầu đi theo bên người lập tức chen chân đứng lên trước ngăn cách miễn cho bọn họ bị các thiếu niên không hề kiêng nể dò xét. Các thiếu nữ trốn sau lưng bọn nha đầu, dùng quạt tròn che kín mặt, chỉ he hé đôi mắt nhìn lén các thiếu niên.
“Đó là Trương Liên Đường…”
“Là Song Đồng thiếu gia… Kiểu dáng của chiếc áo đỏ kia có hơi kỳ quái… Là kiểu mới nhất của kinh thành sao?”
“Đó… là Tiết Thanh đó kìa.”
“Hì hì, Ngũ Nhi…”
Các thiếu nữ dừng chân nói nhỏ vui cười, lại nhìn Liễu Ngũ Nhi bên cạnh. Liễu Ngũ Nhi dùng quạt tròn che nửa gương mặt, đôi mắt hạnh đảo quanh, không tức giận cũng không xấu hổ mà chỉ “à” một tiếng. Các thiếu nữ cũng không biết nói thêm gì nữa.
Đám người Trương Liên Đường đã đi đến trước một quán rượu.
Các thiếu nữ rời khỏi bóng liễu rủ ven đường tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói giỡn, chỉ có Liễu Ngũ Nhi đi chậm lại vài bước.
“Xuân Dương thiếu gia đang ở đâu?” Nàng nói với nha đầu bên cạnh mình: “Hôm nay gia yến du ngoạn, chẳng lẽ hắn cũng không đến sao?”
Nha đầu vội đáp: “Có đến, đang ở chỗ của tứ lão gia.”
Liễu Ngũ Nhi “à” một tiếng: “Tứ thúc thích chơi cờ, ca lại không thích, ở trong đó làm gì? Bị bắt đến làm chân pha trà sao?” Nàng vừa nói vừa phe phẩy quạt: “Mấy ngày nay ca ca ta vẫn ở nhà đọc sách ngay cả cửa cũng không đi ra ngoài. Khó khăn lắm mới đi ra một lần, lại còn phải đến trước mặt trưởng bối hầu hạ, thật đáng thương… Ngươi đi nói với ca ca ta, bảo hắn đến Hội Hiền cư mua cho ta một bầu rượu.”
Nha đầu lĩnh mệnh chạy đi. Liễu Ngũ Nhi cũng nhanh chân đuổi theo các thiếu nữ khác.
“Đi dạo bên ngoài lâu cũng mệt rồi, chúng ta đến Hội Hiền cư ngồi một lát đi.” Nàng nói, tay vẫn phe phẩy cây quạt: “Tôi mời.”
***
(1) Lao dật kết hợp: làm việc và nghỉ ngơi kết hợp.
Tác giả :
Hi Hành