Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 12: Dọa người
Tiết Thanh đã từng gặp qua Quách Hoài Xuân một lần lúc nàng mới vừa tỉnh lại, dáng vẻ Quách Hoài Xuân lúc tới thăm nàng cũng đầy lo lắng và kích động như Tiết mẫu thân.
Nhưng bởi vì khi đó bị rèm che, mắt nàng vẫn còn lờ mờ nhìn chưa rõ nên không thấy rõ khuôn mặt của ông, chỉ biết rằng dáng người ông rất cao lớn.
Tiết Thanh không cần bắt chước người khác chờ được Quách Hoài Xuân gọi đến gặp mặt. Một người dám gả con gái duy nhất của mình đi để trả ơn, hơn nữa còn thể hiện ra ngoài là người thật tâm, nhiệt tình đối xử với hai mẫu thân con bọn họ, thì chắc chắn khi biết được nàng có chuyện cần tìm, khẳng định sẽ vội vàng đến gặp.
Nếu hành động đó là thật tâm thì việc ông đến tìm nàng là điều hiển nhiên, nhưng nếu như ông chỉ đang giả bộ đối xử tốt với bọn họ thì chắc chắn ông lại càng phải nhanh chóng đến đây gặp nàng.
Tiết Thanh bước chân vào cửa, người đàn ông đang đứng trong viện nghe tiếng động liền xoay người lại.
Dáng người của ông cường tráng, khuôn mặt hơi thô ráp, có lẽ bởi vì ông là một võ tướng, thường phải dẫn binh đánh trận bên ngoài nên mới như vậy. Tuy là võ tướng nhưng gương mặt ông rất hiền từ, dễ gần, ông mặc chiếc áo bào bằng gấm sang trọng, quý phái, trông chẳng giống một võ tướng chút nào mà ngược lại giống một phú ông giàu có hơn.
Đặc biệt vào lúc này, vì lo lắng hồi hộp mà ông cứ xoa hai tay vào nhau, chỉ đến lúc nhìn thấy Tiết Thanh mới vui mừng gọi tên nàng.
“Thanh Tử à.” Ông bước lên một bước, vừa nhìn kĩ nàng vừa vội vàng nói: “Cháu thấy trong người thế nào rồi? Mà sao không chịu nằm nghỉ lại đi ra ngoài làm gì? Có chuyện gì xảy ra à? Hay là có ai dám khi dễ cháu?”
Nói đến đây vẻ mặt ông chợt trở nên nghiêm túc.
“Cháu cứ việc kể cho bá phụ nghe, có ta ở đây rồi, cháu không cần phải sợ.”
Gương mặt ông tiều tụy, mệt mỏi vì phải bôn ba đánh trận bên ngoài, hơn nữa bộ đồ đang mặc vẫn chưa thay, việc này chứng tỏ lúc mới về nhà, vừa nghe được tin tức ông đã không thay đồ, rửa mặt mà vội vàng chạy đến đây rồi.
Tiết Thanh thi lễ với ông.
“Cháu đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, Dương đại phu dặn cháu phải đi lại nhiều một chút mới có lợi cho sức khỏe, cảm ơn bá phụ đã lo lắng cho cháu, với lại cũng không có ai khi dễ cháu đâu ạ.” nàng trả lời từng câu hỏi xong, lại nhắc đến việc chính: “Thật ra cháu có việc muốn nói với bá phụ.”
Quách Hoài Xuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, chỉ cần cháu không sao là tốt rồi.” Vẻ mặt ông vừa vui vẻ lại vừa khổ sở hỏi: “Vậy cháu muốn nói chuyện gì với ta?”
Tiết Thanh lại thi lễ lần nữa.
“Bá phụ cứ về rửa mặt, nghỉ ngơi trước đi ạ, có gì cháu sẽ tìm bá phụ nói chuyện sau.” nàng nói.
Nói chuyện đó ở chỗ này không tiện.
Quách Hoài Xuân “Ừm” một tiếng.
Ông cũng biết tính tình đứa nhỏ này, từ trước đến giờ cậu ta đều không dám một mình nói chuyện với ông, nên chắc là cậu ta tính chờ mẫu thân đi cùng rồi.
“Mẫu thân cháu lại đi đâu rồi?” Ông nhíu mày, lắc đầu: “Lại đi làm công cho người ta nữa à? Đã nói biết bao nhiêu lần, không cần làm những việc này mà vẫn không chịu nghe.”
“Mẫu thân cháu khi làm mấy việc này thì rất vui vẻ, bá phụ chăm lo cho hai mẫu thân con cháu không phải vì muốn mẫu thân con cháu được vui vẻ hay sao?” Tiết Thanh nói.
Quách Hoài Xuân ngẩn người ra một lúc mới nhìn nàng bật cười.
“Đúng rồi, đúng rồi, ha ha.” Ông nói: “Vậy được rồi, bá phụ đi về trước, mẫu thân con cháu lúc nào tới cũng được.”
Tiết Thanh “Dạ” rồi cúi đầu chào tiễn ông.
Quách Hoài Xuân đi ra ngoài được vài bước, nhịn không được lại quay đầu nhìn lại, Tiết Thanh đang đứng trước cửa tiễn ông, thấy ông nhìn lại nên liền cúi đầu chào, Quách Hoài Xuân liền phất tay với nàng, lúc này mới xoay người rời đi.
“Đứa nhỏ này...” Ông nhịn không được nói: “So với trước kia thì can đảm hơn, dám nói chuyện với ta rồi.”
Thế mà ông cứ lo lắng sợ cậu ta bị đánh xong thì bị dọa nên càng nhát gan hơn.
Nhưng mà ông cảm thấy có gì đó hơi lạ, còn lạ chỗ nào ông cũng không biết nữa, Quách Hoài Xuân lại quay đầu nhìn về phía sau, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ kia nữa.
“Lão gia, nhị lão gia cùng tam lão gia tới.”
Ngô quản gia đang đứng nghênh đón khách nói.
Sắc mặt Quách Hoài Xuân lập tức u ám, không còn sự dễ gần như lúc nói chuyện với Tiết Thanh nữa.
“Không gặp.” Ông nói: “Để bọn họ chờ đi.”
.................
Tiết Thanh chờ Tiết mẫu thân trở về mới chuẩn bị đi đến nhà lớn Quách gia.
“Con thật sự muốn đi một mình à?” Tiết mẫu thân không an tâm nói: “Hay là để mẫu thân đi cùng với con.”
“Không cần đâu mẫu thân, cũng không thể cứ mãi nhờ mẫu thân làm hộ con mọi việc được.” Tiết Thanh nói: “Hơn nữa con đi mới biểu lộ thành ý được, nhị lão gia và tam lão gia cũng nhìn con vừa mắt hơn.”
“Nếu con có thể trở thành con rể của đại lão gia thì cho dù bọn người kia có nhìn con không vừa mắt đi nữa cũng đâu thể làm gì được con.” Tiết mẫu thân vừa nói vừa xoa nhẹ vai Tiết Thanh.
“Việc này đâu thể làm được thưa mẫu thân.” Tiết Thanh cười nói.
Tiết mẫu thân dừng tay lại.
“Bây giờ con đừng nói gì hết.” Bà căng thẳng, hạ thấp giọng nói: “Việc này mà lộ ra ngoài, cho dù đại lão gia không truy cứu đi nữa thì nhị lão gia và tam lão gia cũng không để yên cho chúng ta đâu.”
Một người phụ nữ khi thì to gan, lúc lại nhát cáy như bà, thật ra cái gì cũng biết, cũng hiểu cả.
Tiết Thanh cười rồi đáp “Dạ” một tiếng, cuối cùng thì Tiết mẫu thân vẫn đưa nàng đến tận phía trước cửa sân Quách gia mới chịu dừng lại, nhìn người hầu dẫn đường đưa Tiết Thanh đi vào bên trong.
Trên đường đi không ai nói chuyện phiếm, tên người hầu ngoan ngoãn yên lặng không nói gì, Tiết Thanh cũng không nhìn cảnh vật xung quanh... nàng đã tới cổ đại này thì chắc chắn phải ở đây cả đời rồi nên còn rất nhiều dịp khác để ngắm cảnh vườn hoa nhà quyền quý ở cổ đại.
Đi qua mấy bậc cửa, rất nhanh đã đi tới một phòng khách lớn, nhưng còn chưa đến gần thì đã nghe thấy một tiếng la rất lớn và tiếng khóc từ bên trong phòng khách truyền ra.
Tên người hầu đang định quay đầu lại nhắc nhở thì đã thấy Tiết Thanh dừng chân lại nãy giờ, liền im lặng bỏ qua lời nhắc nhở vừa tính nói.
“Xin Tiết thiếu gia chờ một lát, để tôi đi báo lại đã.” Hắn nói.
Tiết Thanh gật đầu, người hầu kia liền chạy về phía trước, bên trong phòng đã có người đi ra ngoài.
“Lôi bọn họ xuống đánh cho ta.” Ngô quản gia đứng trên hành lang lớn tiếng quát.
Mấy tên người hầu đang đứng nghiêm trước cửa lập tức tiến lên, lôi hai tên người hầu từ trong nhà ra.
“Xin lão gia tha mạng.” Hai tên người hầu khóc thất thanh van xin, nhưng rất nhanh đã bị che miệng, đè xuống đất, mấy tên người hầu khác nhanh chóng giơ gậy lên đánh.
“Việc mà Quách gia chúng ta không tha thứ nhất chính là nói dối.” Ngô quản gia quát, lại giơ tay chỉ vào hai tên người hầu đang bị đánh: “Đánh mạnh nữa cho ta.”
Nói dối?
Lông mày Tiết Thanh giật giật.
Bên kia khi cây gậy vừa đánh xuống “Bốp bốp” thì tiếng khóc la, gào thét vì đau đớn cũng vang lên.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, Quách gia chúng ta coi trọng nhất là chữ tín, các ngươi toàn đặt điều nói dối, lừa gạt người khác là một việc không thể tha thứ được.” Ngô quản gia nói tiếp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người hầu đang bị đánh dưới bậc thềm: “Cho mỗi đứa 20 quan tiền rồi giải đến quan phủ đi, để xem sau này còn ai dám to gan tái phạm nữa không?”
Ồ, giết gà dọa khỉ (1) hả?
Tiết Thanh thầm nghĩ.
Tên người hầu bên này đang sợ hãi đứng trước mặt Ngô quản gia chờ thông báo nhưng chưa kịp lên tiếng thì Ngô quản gia đã nhìn thấy Tiết Thanh rồi.
“A, Tiết thiếu gia tới rồi sao?” Ông lập tức tươi cười bước nhanh xuống: “Nhanh vào đi, lão gia đang chờ cậu bên trong đó.”
Tiết Thanh trả lời “Được” rồi đi qua chỗ đám người đang bị đánh bằng roi, gào khóc thảm thiết xin tha trước sân, ánh mắt bình tĩnh bước vào phòng.
Quách Hoài Xuân đang chắp hai tay sau lưng, đứng trong phòng khách, giống như đang thưởng thức những bức tranh chữ được treo ở đây.
“Lão gia, Tiết thiếu gia tới.” Ngô quản gia nói.
Lúc này Quách Hoài Xuân mới vội vàng xoay người lại, nét mặt vẫn còn u ám, dữ tợn nhưng vừa nhìn thấy Tiết Thanh thì phút chốc nét mặt liền thay đổi, ánh mắt trở nên ôn hòa như đang cười với nàng.
“Thanh Tử tới rồi.” Ông nói, vừa mở miệng, ngoài cửa liền vang lên một tiếng hét thảm thiết... Chắc là do miếng vải nhét miệng của một tên người hầu bị rớt xuống.
Quách Hoài Xuân giật mình.
“Lôi đi chỗ khác đánh cho ta.” Ông hung dữ quát lớn, mắt lại nhìn sang Tiết Thanh: “Cháu đừng sợ.”
Ngô quản gia “Dạ” một tiếng rồi vội vàng hối thúc đám người lui ra ngoài, trong và ngoài phòng lại trở nên yên tĩnh.
“Thanh Tử, cháu đừng sợ.” Quách Hoài Xuân hiền lành nói nhưng vẫn còn giữ chút tức giận thở dài: “Mấy đứa người hầu nói dối, lừa gạt để làm chuyện sai trái, thật là làm ta tức chết được.”
Tiết Thanh lại “Dạ” một tiếng.
“Bá phụ là người thưởng phạt công bằng.” Nàng nói: “Nên bá phụ không cần tức giận đâu ạ.”
Quách Hoài Xuân nhìn nàng một lát, cậu bé này bình tĩnh đứng yên tại chỗ, đừng nói sợ hãi, ngay cả một chút xíu lo lắng cũng không có.
Quách Hoài Xuân cười “Ha ha” để che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, ông phất tay với Ngô quản gia, Ngô quản gia hiểu ý kêu hết tất cả người hầu cùng lui ra ngoài.
“Thanh Tử, cháu tìm ta là vì chuyện gì?” Quách Hoài Xuân lại nghiêm mặt nói: “Có phải lại có người khi dễ cháu rồi hay không? Đừng sợ, cháu cứ nói ta nghe, cháu là con rể của Quách Hoài Xuân ta nên không cần phải sợ ai cả.”
Tiết Thanh nhìn ông một chút rồi cúi đầu.
“Bá phụ.” Nàng bất chợt gọi lớn, dưới chân giống như không còn sức liền ngã về hướng Quách Hoài Xuân.
Quách Hoài Xuân giật mình, ông xuất thân từ võ tướng nên khi nhìn thấy cậu bé kia đang ngã xuống liền vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, sau đó ông lại vội vàng thu tay, lui về phía sau né tránh.
Tiết Thanh ngã quỵ trên mặt đất.
“Cháu, cháu có sao không? Lỡ bị thương rồi bệnh tình lại tái phát nữa thì sao?” Quách Hoài Xuân đứng một bên hô lớn, vẻ mặt lo lắng nhưng lại không tiến lên đỡ nàng đứng lên.
Tiết Thanh ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Quách Hoài Xuân.
“Bá phụ, có phải bác đã biết cháu là nữ nhi hay không?”
Sắc mặt Quách Hoài Xuân cứng đờ.
(1) Giết gà dọa khỉ: Là xử phạt thật nặng người này để răn đe những người khác.
Nhưng bởi vì khi đó bị rèm che, mắt nàng vẫn còn lờ mờ nhìn chưa rõ nên không thấy rõ khuôn mặt của ông, chỉ biết rằng dáng người ông rất cao lớn.
Tiết Thanh không cần bắt chước người khác chờ được Quách Hoài Xuân gọi đến gặp mặt. Một người dám gả con gái duy nhất của mình đi để trả ơn, hơn nữa còn thể hiện ra ngoài là người thật tâm, nhiệt tình đối xử với hai mẫu thân con bọn họ, thì chắc chắn khi biết được nàng có chuyện cần tìm, khẳng định sẽ vội vàng đến gặp.
Nếu hành động đó là thật tâm thì việc ông đến tìm nàng là điều hiển nhiên, nhưng nếu như ông chỉ đang giả bộ đối xử tốt với bọn họ thì chắc chắn ông lại càng phải nhanh chóng đến đây gặp nàng.
Tiết Thanh bước chân vào cửa, người đàn ông đang đứng trong viện nghe tiếng động liền xoay người lại.
Dáng người của ông cường tráng, khuôn mặt hơi thô ráp, có lẽ bởi vì ông là một võ tướng, thường phải dẫn binh đánh trận bên ngoài nên mới như vậy. Tuy là võ tướng nhưng gương mặt ông rất hiền từ, dễ gần, ông mặc chiếc áo bào bằng gấm sang trọng, quý phái, trông chẳng giống một võ tướng chút nào mà ngược lại giống một phú ông giàu có hơn.
Đặc biệt vào lúc này, vì lo lắng hồi hộp mà ông cứ xoa hai tay vào nhau, chỉ đến lúc nhìn thấy Tiết Thanh mới vui mừng gọi tên nàng.
“Thanh Tử à.” Ông bước lên một bước, vừa nhìn kĩ nàng vừa vội vàng nói: “Cháu thấy trong người thế nào rồi? Mà sao không chịu nằm nghỉ lại đi ra ngoài làm gì? Có chuyện gì xảy ra à? Hay là có ai dám khi dễ cháu?”
Nói đến đây vẻ mặt ông chợt trở nên nghiêm túc.
“Cháu cứ việc kể cho bá phụ nghe, có ta ở đây rồi, cháu không cần phải sợ.”
Gương mặt ông tiều tụy, mệt mỏi vì phải bôn ba đánh trận bên ngoài, hơn nữa bộ đồ đang mặc vẫn chưa thay, việc này chứng tỏ lúc mới về nhà, vừa nghe được tin tức ông đã không thay đồ, rửa mặt mà vội vàng chạy đến đây rồi.
Tiết Thanh thi lễ với ông.
“Cháu đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, Dương đại phu dặn cháu phải đi lại nhiều một chút mới có lợi cho sức khỏe, cảm ơn bá phụ đã lo lắng cho cháu, với lại cũng không có ai khi dễ cháu đâu ạ.” nàng trả lời từng câu hỏi xong, lại nhắc đến việc chính: “Thật ra cháu có việc muốn nói với bá phụ.”
Quách Hoài Xuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy là tốt rồi, chỉ cần cháu không sao là tốt rồi.” Vẻ mặt ông vừa vui vẻ lại vừa khổ sở hỏi: “Vậy cháu muốn nói chuyện gì với ta?”
Tiết Thanh lại thi lễ lần nữa.
“Bá phụ cứ về rửa mặt, nghỉ ngơi trước đi ạ, có gì cháu sẽ tìm bá phụ nói chuyện sau.” nàng nói.
Nói chuyện đó ở chỗ này không tiện.
Quách Hoài Xuân “Ừm” một tiếng.
Ông cũng biết tính tình đứa nhỏ này, từ trước đến giờ cậu ta đều không dám một mình nói chuyện với ông, nên chắc là cậu ta tính chờ mẫu thân đi cùng rồi.
“Mẫu thân cháu lại đi đâu rồi?” Ông nhíu mày, lắc đầu: “Lại đi làm công cho người ta nữa à? Đã nói biết bao nhiêu lần, không cần làm những việc này mà vẫn không chịu nghe.”
“Mẫu thân cháu khi làm mấy việc này thì rất vui vẻ, bá phụ chăm lo cho hai mẫu thân con cháu không phải vì muốn mẫu thân con cháu được vui vẻ hay sao?” Tiết Thanh nói.
Quách Hoài Xuân ngẩn người ra một lúc mới nhìn nàng bật cười.
“Đúng rồi, đúng rồi, ha ha.” Ông nói: “Vậy được rồi, bá phụ đi về trước, mẫu thân con cháu lúc nào tới cũng được.”
Tiết Thanh “Dạ” rồi cúi đầu chào tiễn ông.
Quách Hoài Xuân đi ra ngoài được vài bước, nhịn không được lại quay đầu nhìn lại, Tiết Thanh đang đứng trước cửa tiễn ông, thấy ông nhìn lại nên liền cúi đầu chào, Quách Hoài Xuân liền phất tay với nàng, lúc này mới xoay người rời đi.
“Đứa nhỏ này...” Ông nhịn không được nói: “So với trước kia thì can đảm hơn, dám nói chuyện với ta rồi.”
Thế mà ông cứ lo lắng sợ cậu ta bị đánh xong thì bị dọa nên càng nhát gan hơn.
Nhưng mà ông cảm thấy có gì đó hơi lạ, còn lạ chỗ nào ông cũng không biết nữa, Quách Hoài Xuân lại quay đầu nhìn về phía sau, nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng đứa nhỏ kia nữa.
“Lão gia, nhị lão gia cùng tam lão gia tới.”
Ngô quản gia đang đứng nghênh đón khách nói.
Sắc mặt Quách Hoài Xuân lập tức u ám, không còn sự dễ gần như lúc nói chuyện với Tiết Thanh nữa.
“Không gặp.” Ông nói: “Để bọn họ chờ đi.”
.................
Tiết Thanh chờ Tiết mẫu thân trở về mới chuẩn bị đi đến nhà lớn Quách gia.
“Con thật sự muốn đi một mình à?” Tiết mẫu thân không an tâm nói: “Hay là để mẫu thân đi cùng với con.”
“Không cần đâu mẫu thân, cũng không thể cứ mãi nhờ mẫu thân làm hộ con mọi việc được.” Tiết Thanh nói: “Hơn nữa con đi mới biểu lộ thành ý được, nhị lão gia và tam lão gia cũng nhìn con vừa mắt hơn.”
“Nếu con có thể trở thành con rể của đại lão gia thì cho dù bọn người kia có nhìn con không vừa mắt đi nữa cũng đâu thể làm gì được con.” Tiết mẫu thân vừa nói vừa xoa nhẹ vai Tiết Thanh.
“Việc này đâu thể làm được thưa mẫu thân.” Tiết Thanh cười nói.
Tiết mẫu thân dừng tay lại.
“Bây giờ con đừng nói gì hết.” Bà căng thẳng, hạ thấp giọng nói: “Việc này mà lộ ra ngoài, cho dù đại lão gia không truy cứu đi nữa thì nhị lão gia và tam lão gia cũng không để yên cho chúng ta đâu.”
Một người phụ nữ khi thì to gan, lúc lại nhát cáy như bà, thật ra cái gì cũng biết, cũng hiểu cả.
Tiết Thanh cười rồi đáp “Dạ” một tiếng, cuối cùng thì Tiết mẫu thân vẫn đưa nàng đến tận phía trước cửa sân Quách gia mới chịu dừng lại, nhìn người hầu dẫn đường đưa Tiết Thanh đi vào bên trong.
Trên đường đi không ai nói chuyện phiếm, tên người hầu ngoan ngoãn yên lặng không nói gì, Tiết Thanh cũng không nhìn cảnh vật xung quanh... nàng đã tới cổ đại này thì chắc chắn phải ở đây cả đời rồi nên còn rất nhiều dịp khác để ngắm cảnh vườn hoa nhà quyền quý ở cổ đại.
Đi qua mấy bậc cửa, rất nhanh đã đi tới một phòng khách lớn, nhưng còn chưa đến gần thì đã nghe thấy một tiếng la rất lớn và tiếng khóc từ bên trong phòng khách truyền ra.
Tên người hầu đang định quay đầu lại nhắc nhở thì đã thấy Tiết Thanh dừng chân lại nãy giờ, liền im lặng bỏ qua lời nhắc nhở vừa tính nói.
“Xin Tiết thiếu gia chờ một lát, để tôi đi báo lại đã.” Hắn nói.
Tiết Thanh gật đầu, người hầu kia liền chạy về phía trước, bên trong phòng đã có người đi ra ngoài.
“Lôi bọn họ xuống đánh cho ta.” Ngô quản gia đứng trên hành lang lớn tiếng quát.
Mấy tên người hầu đang đứng nghiêm trước cửa lập tức tiến lên, lôi hai tên người hầu từ trong nhà ra.
“Xin lão gia tha mạng.” Hai tên người hầu khóc thất thanh van xin, nhưng rất nhanh đã bị che miệng, đè xuống đất, mấy tên người hầu khác nhanh chóng giơ gậy lên đánh.
“Việc mà Quách gia chúng ta không tha thứ nhất chính là nói dối.” Ngô quản gia quát, lại giơ tay chỉ vào hai tên người hầu đang bị đánh: “Đánh mạnh nữa cho ta.”
Nói dối?
Lông mày Tiết Thanh giật giật.
Bên kia khi cây gậy vừa đánh xuống “Bốp bốp” thì tiếng khóc la, gào thét vì đau đớn cũng vang lên.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, Quách gia chúng ta coi trọng nhất là chữ tín, các ngươi toàn đặt điều nói dối, lừa gạt người khác là một việc không thể tha thứ được.” Ngô quản gia nói tiếp, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người hầu đang bị đánh dưới bậc thềm: “Cho mỗi đứa 20 quan tiền rồi giải đến quan phủ đi, để xem sau này còn ai dám to gan tái phạm nữa không?”
Ồ, giết gà dọa khỉ (1) hả?
Tiết Thanh thầm nghĩ.
Tên người hầu bên này đang sợ hãi đứng trước mặt Ngô quản gia chờ thông báo nhưng chưa kịp lên tiếng thì Ngô quản gia đã nhìn thấy Tiết Thanh rồi.
“A, Tiết thiếu gia tới rồi sao?” Ông lập tức tươi cười bước nhanh xuống: “Nhanh vào đi, lão gia đang chờ cậu bên trong đó.”
Tiết Thanh trả lời “Được” rồi đi qua chỗ đám người đang bị đánh bằng roi, gào khóc thảm thiết xin tha trước sân, ánh mắt bình tĩnh bước vào phòng.
Quách Hoài Xuân đang chắp hai tay sau lưng, đứng trong phòng khách, giống như đang thưởng thức những bức tranh chữ được treo ở đây.
“Lão gia, Tiết thiếu gia tới.” Ngô quản gia nói.
Lúc này Quách Hoài Xuân mới vội vàng xoay người lại, nét mặt vẫn còn u ám, dữ tợn nhưng vừa nhìn thấy Tiết Thanh thì phút chốc nét mặt liền thay đổi, ánh mắt trở nên ôn hòa như đang cười với nàng.
“Thanh Tử tới rồi.” Ông nói, vừa mở miệng, ngoài cửa liền vang lên một tiếng hét thảm thiết... Chắc là do miếng vải nhét miệng của một tên người hầu bị rớt xuống.
Quách Hoài Xuân giật mình.
“Lôi đi chỗ khác đánh cho ta.” Ông hung dữ quát lớn, mắt lại nhìn sang Tiết Thanh: “Cháu đừng sợ.”
Ngô quản gia “Dạ” một tiếng rồi vội vàng hối thúc đám người lui ra ngoài, trong và ngoài phòng lại trở nên yên tĩnh.
“Thanh Tử, cháu đừng sợ.” Quách Hoài Xuân hiền lành nói nhưng vẫn còn giữ chút tức giận thở dài: “Mấy đứa người hầu nói dối, lừa gạt để làm chuyện sai trái, thật là làm ta tức chết được.”
Tiết Thanh lại “Dạ” một tiếng.
“Bá phụ là người thưởng phạt công bằng.” Nàng nói: “Nên bá phụ không cần tức giận đâu ạ.”
Quách Hoài Xuân nhìn nàng một lát, cậu bé này bình tĩnh đứng yên tại chỗ, đừng nói sợ hãi, ngay cả một chút xíu lo lắng cũng không có.
Quách Hoài Xuân cười “Ha ha” để che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, ông phất tay với Ngô quản gia, Ngô quản gia hiểu ý kêu hết tất cả người hầu cùng lui ra ngoài.
“Thanh Tử, cháu tìm ta là vì chuyện gì?” Quách Hoài Xuân lại nghiêm mặt nói: “Có phải lại có người khi dễ cháu rồi hay không? Đừng sợ, cháu cứ nói ta nghe, cháu là con rể của Quách Hoài Xuân ta nên không cần phải sợ ai cả.”
Tiết Thanh nhìn ông một chút rồi cúi đầu.
“Bá phụ.” Nàng bất chợt gọi lớn, dưới chân giống như không còn sức liền ngã về hướng Quách Hoài Xuân.
Quách Hoài Xuân giật mình, ông xuất thân từ võ tướng nên khi nhìn thấy cậu bé kia đang ngã xuống liền vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, sau đó ông lại vội vàng thu tay, lui về phía sau né tránh.
Tiết Thanh ngã quỵ trên mặt đất.
“Cháu, cháu có sao không? Lỡ bị thương rồi bệnh tình lại tái phát nữa thì sao?” Quách Hoài Xuân đứng một bên hô lớn, vẻ mặt lo lắng nhưng lại không tiến lên đỡ nàng đứng lên.
Tiết Thanh ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Quách Hoài Xuân.
“Bá phụ, có phải bác đã biết cháu là nữ nhi hay không?”
Sắc mặt Quách Hoài Xuân cứng đờ.
(1) Giết gà dọa khỉ: Là xử phạt thật nặng người này để răn đe những người khác.
Tác giả :
Hi Hành