Đại Đế Cơ
Quyển 1 - Chương 106: Chạy loạn
Giết người.
Tiết Thanh giết người rồi.
Liễu Xuân Dương thầm nghĩ, ngay sau đó dại ra, lòng hắn ầm ầm vỡ vụn, hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Thiền Y ở phía sau cũng bắt đầu thét chói tai.
“Giết người giết người.” Nàng duỗi tay ôm lấy Tiết Thanh, sau đó mới nhìn đến người đàn ông ngã xuống trước mắt mình và côn sắt trong tay Tiết Thanh… Cây đuốc trên mặt đất chiếu rọi, vết máu đỏ thẫm nhỏ từng giọt… Lúc trước nàng cho rằng kẻ giết người là người khác giết người mà hiện tại dường như…
A… a… a… a… một chuỗi tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng của cô gái.
Tiết Thanh trở tay kéo nàng lại, lại đá Liễu Xuân Dương một cái, nói: “Đi.”
Liễu Xuân Dương bị đá một cái thì cả người lảo đảo, tay chân cùng hoạt động, nhanh chóng bò về phía trước, tiếng kêu thảm thiết ở phía sau vang lên hết đợt này đến đợt khác, tiếng binh khí chạm vào nhau không ngừng, một mảnh hỗn loạn.
Có người chạy tới ngã xuống, cũng có người ở phía sau bọn họ bị chém giết, dĩ nhiên cũng có người nhằm phía bọn họ, Liễu Xuân Dương nghe được phía sau có tiếng kêu thảm thiết còn có máu tươi ở trên cổ hắn, từ đầu đến cuối hắn không dám quay đầu lại nên không biết đó là máu thích khách giết tôi tớ, sau đó là máu của thích khách lúc vọt tới bị Tiết Thanh giết.
Nước mắt và nước mũi hắn chảy xuống, tay chân cùng sử dụng muốn chạy trốn khỏi ác mộng này, đây nhất định là ác mộng.
Âm thanh ầm ĩ cùng với tiếng gào ở toàn bộ Song Viên nổ tung, âm thanh gọi quát ở phía sau dần nhỏ đi, mà phía trước lại vang lên tiếng binh khí giao kích, con ngựa trên xe hí vang, ánh lửa nổi lên bốn phía.
“Xe ngựa… xe ngựa...” Liễu Xuân Dương hô.
Xe ngựa bên kia cũng không an toàn, người dám đến ám sát Tông Chu như vậy, nhất định số lượng không ít, chắc chắn đã bố trí chu toàn, Tiết Thanh giơ tay xách hắn lên. “Không cần xe ngựa.” Nàng nói, một tay kẹp Thiền Y, một tay kẹp Liễu Xuân Dương bước nhanh về phía trước.
Liễu Xuân Dương nghiêng ngả lảo đảo, cảm thấy cánh tay này thật mạnh mẽ, cùng với ống thép từ eo duỗi dọc theo người. Bóng đêm che đậy hình dạng của nó nhưng có thể ngửi được mùi máu nồng nặc.
Giết người... Tiết Thanh giết người...
Không có tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở kịch liệt, hoặc là nói Liễu Xuân Dương cùng Thiền Y chỉ nghe thấy được tiếng thở dốc hổn hển của chính mình, Liễu Xuân Dương bị Tiết Thanh nắm lấy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đông chạy tây, chính hắn cũng không biết đông nam tây bắc cũng không biết là hắn muốn đi đâu, chỉ biết là bị xách theo chạy, dường như Tiết Thanh còn quen thuộc hơn cả hắn, cuối cùng trước sau đều không còn tiếng hò hét, chém giết nữa, trước mắt cũng xuất hiện một bức tường.
“Leo lên.” Tiết Thanh nói.
Liễu Xuân Dương bị đẩy đến ven tường, cái này bò như thế nào... Tường ngoài của Song Viên đều rất cao... Liễu Xuân Dương tay chân nhũn ra đỡ tường, sau đó sờ đến một sợi dây thừng... Tiết Thanh đã đỡ hắn hai chân, đột nhiên đẩy hắn lên.
Liễu Xuân Dương oa oa kêu một cách hoảng loạn rồi bắt lấy dây thừng...
“Leo đi.” Tiết Thanh lại nói: “Trước tiên leo lên đầu tường.” Liễu Xuân Dương hít cái mũi run rẩy dùng sức bắt lấy dây thừng hướng về phía trước, dưới thân có một đôi tay vững vàng dường như vô cùng có sức lực nâng hắn lên. Từ chân đến đùi, hắn nương theo sức lực này dùng sức leo lên, rốt cuộc nắm được đầu tường... Trong nhà quản nghiêm nên hắn lớn như vậy rồi nhưng cũng là lần đầu tiên leo tường, hóa ra nó chả vui chút nào...
Liễu Xuân Dương leo lên đầu tường trước, ngồi trên đầu tường nhìn ánh lửa phía sau nổi lên khắp bốn phía, không nhịn được lại khóc lần nữa.
“Kéo.” Tiếng la của Tiết Thanh từ bên dưới truyền đến.
Liễu Xuân Dương nhìn Thiền Y bị đẩy lên, hắn khóc lóc giơ tay ra kéo, từng chút từng chút nắm được tay của cô gái kia, ôm đầu tường thật chặt, một tay dùng sức lôi lên.
Thiền Y trèo tường so với hắn thì người thật nhanh nhẹn, chân tay cùng hoạt động leo lên trên.
“Tiết Thanh… Tiết Thanh...” Nàng khóc lóc hô, duỗi tay lung tung xuống phía dưới muốn nắm lấy Tiết Thanh.
Tiết Thanh cũng không yêu cầu bọn họ giúp đỡ, buộc sợi dây thừng ở dưới tường thật tốt, cứ vậy leo lên.
“Thiền Y, ôm ta.” Nàng nói.
Hiện tại nàng nói cái gì chính là cái đó, Thiền Y duỗi tay ôm lấy eo nàng, bên tai nghe được Tiết Thanh nói ôm chặt không được buông tay, ngay sau đó cả người lao xuống bên dưới, nàng thét chói tai, ôm Tiết Thanh thật chặt, một lúc sau đột nhiên dừng lại, hóa ra Tiết Thanh tay nắm lấy dây thừng chân cũng bám sát mặt tường, nhanh chóng trượt xuống mặt đất.
Chân vừa chạm đến mặt đất thì chân Thiền Y liền mềm nhũn, tay còn nắm chặt lấy Tiết Thanh không buông ra, mềm mại ngã xuống trên lưng nàng.
Tiết Thanh vỗ vỗ tay nàng, gỡ tay nàng ra.
“Còn ta.” Tiếng khóc của Liễu Xuân Dương từ bên trên truyền đến.
Tiết Thanh nói: “Bắt lấy dây thừng nhảy xuống dưới.”
Liễu Xuân Dương khóc ròng nói: “Ta không dám... Ngươi vì sao không cõng ta xuống.”
Tiết Thanh quơ quơ dây thừng, nói: “Ta tiếp ngươi, đừng sợ.”
Liễu Xuân Dương ồ ồ khóc: “Ta không động đậy nổi.”Truy.ện đ.ược dịch.tại. iREAD.vnCũng không thể trách hắn, bị dọa thành như vậy, đầu tiên là nhìn thấy yêu quái hút máu, tiếp theo liền bị ám sát, đứa trẻ này nằm mơ cũng không mơ đến cảnh tượng thế này... Tiết Thanh nói: “Ngươi không nhảy xuống, ta đi.”
Uy hiếp kiểu này đủ dọa người, Liễu Xuân Dương khóc lóc nắm lấy dây thừng trượt về phía trước, tay chân mềm nhũn ra làm sao nắm được, trượt không được vài lần liền “a” một tiếng rút tay lao xuống dưới, Tiết Thanh vững vàng tiếp được hắn, nửa quỳ trên mặt đất, tư thế bớt hòa hoãn một chút.
Liễu Xuân Dương lại khóc lên.
Tiết Thanh nói: “Đừng khóc, chờ an toàn rồi khóc.”
Nghe được lời này Liễu Xuân Dương khóc còn kinh khủng hơn, vậy mà còn chưa an toàn sao?
“Đi mau, đi càng xa càng an toàn, nếu không bị trở thành đồng lõa, đối phương thà rằng giết sai một ngàn cũng sẽ không buông tha chúng ta... Dù cho ngươi là đệ tử Liễu gia cũng không được, nói không chừng đều xem Liễu gia các ngươi thành đồng lõa.” Tiết Thanh nói.
Người kia chính là yêu quái, Liễu Xuân Dương lập tức bò dậy.
Tiết Thanh kéo Thiền Y, nói: “Ngươi có thể đi không? Muốn ta cõng ngươi hay không.”
Liễu Xuân Dương thầm nghĩ sao không hỏi ta, làm con gái thật tốt. Thiền Y lắc đầu: “Ta không sao.”
Nàng cắn chặt khớp hàm, nguy hiểm như vậy mà Tiết Thanh còn cứu nàng ra, tuyệt đối không thể liên lụy hắn.
Tiết Thanh nói được, cắm thanh côn sắt trên tay ra sau lưng, lại nhặt một cái tay nải ở trên mặt đất lên, một tay lôi một người chạy nhanh, Liễu Xuân Dương cùng Thiền Y nghiêng ngả lảo đảo đi theo hướng nơi xa chạy nhanh mà đi.
Song Viên cũng không tính là quá hẻo lánh, gần đó có thị trấn, mở một cửa hàng cho người vân du bốn phương, tạo điều kiện cho người dạo chơi ngoại thành, ra vào thành có nơi nghỉ chân.
“Giờ chúng ta đi qua nơi đó.” Tiết Thanh nói, đứng ở trên đường lớn chỉ vào phía trước: “Sau đó thay quần áo sạch sẽ, Xuân Dương thiếu gia chúng ta học cùng trường du ngoạn uống rượu mua vui, vậy không có người biết chuyện xảy ra khi chúng ta ở chỗ này.”
Người nhìn thấy bọn họ giờ đều đã chết. Liễu Xuân Dương hít mũi gật gật đầu, bóng đêm mơ màng thấy không rõ dáng vẻ của hắn nhưng cũng có thể tưởng tượng thiếu niên này mặt, đầu, toàn thân là máu, cả người là đất, quần áo hỗn độn, chật vật bất ổn.
Bộ dạng của mọi người bây giờ cũng không dám chạy qua bên này, Tiết Thanh vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Nếu đổi nghe lại thành nghĩ, Liễu Xuân Dương nghe ai đó nói không có việc gì, nhất định sẽ phun vào mặt hắn, sao có thể không có việc gì, thật là đáng sợ nhưng mà lúc này nghe Tiết Thanh nói, hắn liền cảm thấy vài phần an tâm, tuy rằng thiếu niên trước mắt này so với hắn thấp hơn một cái đầu nhưng hiện tại có thể đứng ở đây đều là dựa vào hắn. Nếu không hắn không phải chết trong tay yêu quái kia thì cũng bị chết dưới lưỡi đao do thích khách bổ tới. Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng nhìn về bên hông Tiết Thanh...
Binh khí giết người kia là vẫn luôn giấu ở trên người sao?
Tiết Thanh này dù giết người nhưng là giết thích khách.
Tiết Thanh không để ý hắn suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Đi thôi, chờ tới thị trấn rồi là chúng ta đã an toàn.” Nàng nhấc chân cất bước, một tay kéo Thiền Y, Liễu Xuân Dương xoa xoa mũi đuổi theo.
Ba người bước nhanh dọc theo đường đi về phía trước, phía trước thị trấn đã có thể thấy được ngọn đèn dầu sáng ngời, nơi này có mấy cửa hàng làm thức ăn rất có danh tiếng, khách tới ngày đêm đều không ít, chuyện bên Song Viên tạm thời còn chưa truyền ra, kinh động đến bên này, ba người nhanh chân hơn, chợt Tiết Thanh ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Giờ Liễu Xuân Dương, Thiền Y tất cả đều nghe nàng, vội vàng dừng lại theo, vẻ mặt căng thẳng.
Tiết Thanh nói: “Có người.”
Lại có người nào? Thích khách? Hay là yêu quái? Liễu Xuân Dương thân mình cứng đờ nắm lấy tay Tiết Thanh theo bản năng.
Tiết Thanh dẫn theo bọn họ vọt đến một con hẻm nhỏ ven đường, đến lúc này Liễu Xuân Dương mới nhìn thấy một ngọn đèn dầu le lói xuất hiện trong tầm mắt, lảo đảo lắc lư phiêu phiêu thấp thoáng, tựa như ma trơi, hắn không nhịn được rùng mình. Tiết Thanh làm sao mà thấy được ngay như thế.
Ngọn đèn dầu trong suy nghĩ hỗn loạn càng ngày càng gần, may mà cũng không phải ma trơi, mà là một chiếc đèn lồng, một người cầm theo một chiếc đèn lồng đi trên đường.
Con đường này là đi về hướng Song Viên, ban ngày thường là bọn chăn trâu ngựa đi qua nhưng mấy ngày nay vì Tông Chu ở tại Song Viên nên những người này cũng bị cấm tới, vì thế rất yên tĩnh, càng không cần phải nói buổi tối.
Cho dù có người tới nếu không giàu thì cũng có quyền, ngựa xe tôi tớ ầm ầm, một người cầm theo đèn lồng đi một mình là sao.
Đèn lồng tối thấy không rõ mặt người phía sau, nhưng có tiếng nói chuyện thì thầm truyền đến.
Liễu Xuân Dương vươn người ra nghe, người càng ngày càng gần, giọng nói cũng càng ngày càng rõ ràng.
“… Muội muội của ta... Muội muội của ta bị tuyển... Muội muội ta...”
Tiết Thanh nói: “Chúng ta đi.”
Đi nơi nào? Liễu Xuân Dương nói.
Tiết Thanh giết người rồi.
Liễu Xuân Dương thầm nghĩ, ngay sau đó dại ra, lòng hắn ầm ầm vỡ vụn, hắn phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Thiền Y ở phía sau cũng bắt đầu thét chói tai.
“Giết người giết người.” Nàng duỗi tay ôm lấy Tiết Thanh, sau đó mới nhìn đến người đàn ông ngã xuống trước mắt mình và côn sắt trong tay Tiết Thanh… Cây đuốc trên mặt đất chiếu rọi, vết máu đỏ thẫm nhỏ từng giọt… Lúc trước nàng cho rằng kẻ giết người là người khác giết người mà hiện tại dường như…
A… a… a… a… một chuỗi tiếng thét chói tai phát ra từ trong miệng của cô gái.
Tiết Thanh trở tay kéo nàng lại, lại đá Liễu Xuân Dương một cái, nói: “Đi.”
Liễu Xuân Dương bị đá một cái thì cả người lảo đảo, tay chân cùng hoạt động, nhanh chóng bò về phía trước, tiếng kêu thảm thiết ở phía sau vang lên hết đợt này đến đợt khác, tiếng binh khí chạm vào nhau không ngừng, một mảnh hỗn loạn.
Có người chạy tới ngã xuống, cũng có người ở phía sau bọn họ bị chém giết, dĩ nhiên cũng có người nhằm phía bọn họ, Liễu Xuân Dương nghe được phía sau có tiếng kêu thảm thiết còn có máu tươi ở trên cổ hắn, từ đầu đến cuối hắn không dám quay đầu lại nên không biết đó là máu thích khách giết tôi tớ, sau đó là máu của thích khách lúc vọt tới bị Tiết Thanh giết.
Nước mắt và nước mũi hắn chảy xuống, tay chân cùng sử dụng muốn chạy trốn khỏi ác mộng này, đây nhất định là ác mộng.
Âm thanh ầm ĩ cùng với tiếng gào ở toàn bộ Song Viên nổ tung, âm thanh gọi quát ở phía sau dần nhỏ đi, mà phía trước lại vang lên tiếng binh khí giao kích, con ngựa trên xe hí vang, ánh lửa nổi lên bốn phía.
“Xe ngựa… xe ngựa...” Liễu Xuân Dương hô.
Xe ngựa bên kia cũng không an toàn, người dám đến ám sát Tông Chu như vậy, nhất định số lượng không ít, chắc chắn đã bố trí chu toàn, Tiết Thanh giơ tay xách hắn lên. “Không cần xe ngựa.” Nàng nói, một tay kẹp Thiền Y, một tay kẹp Liễu Xuân Dương bước nhanh về phía trước.
Liễu Xuân Dương nghiêng ngả lảo đảo, cảm thấy cánh tay này thật mạnh mẽ, cùng với ống thép từ eo duỗi dọc theo người. Bóng đêm che đậy hình dạng của nó nhưng có thể ngửi được mùi máu nồng nặc.
Giết người... Tiết Thanh giết người...
Không có tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở kịch liệt, hoặc là nói Liễu Xuân Dương cùng Thiền Y chỉ nghe thấy được tiếng thở dốc hổn hển của chính mình, Liễu Xuân Dương bị Tiết Thanh nắm lấy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đông chạy tây, chính hắn cũng không biết đông nam tây bắc cũng không biết là hắn muốn đi đâu, chỉ biết là bị xách theo chạy, dường như Tiết Thanh còn quen thuộc hơn cả hắn, cuối cùng trước sau đều không còn tiếng hò hét, chém giết nữa, trước mắt cũng xuất hiện một bức tường.
“Leo lên.” Tiết Thanh nói.
Liễu Xuân Dương bị đẩy đến ven tường, cái này bò như thế nào... Tường ngoài của Song Viên đều rất cao... Liễu Xuân Dương tay chân nhũn ra đỡ tường, sau đó sờ đến một sợi dây thừng... Tiết Thanh đã đỡ hắn hai chân, đột nhiên đẩy hắn lên.
Liễu Xuân Dương oa oa kêu một cách hoảng loạn rồi bắt lấy dây thừng...
“Leo đi.” Tiết Thanh lại nói: “Trước tiên leo lên đầu tường.” Liễu Xuân Dương hít cái mũi run rẩy dùng sức bắt lấy dây thừng hướng về phía trước, dưới thân có một đôi tay vững vàng dường như vô cùng có sức lực nâng hắn lên. Từ chân đến đùi, hắn nương theo sức lực này dùng sức leo lên, rốt cuộc nắm được đầu tường... Trong nhà quản nghiêm nên hắn lớn như vậy rồi nhưng cũng là lần đầu tiên leo tường, hóa ra nó chả vui chút nào...
Liễu Xuân Dương leo lên đầu tường trước, ngồi trên đầu tường nhìn ánh lửa phía sau nổi lên khắp bốn phía, không nhịn được lại khóc lần nữa.
“Kéo.” Tiếng la của Tiết Thanh từ bên dưới truyền đến.
Liễu Xuân Dương nhìn Thiền Y bị đẩy lên, hắn khóc lóc giơ tay ra kéo, từng chút từng chút nắm được tay của cô gái kia, ôm đầu tường thật chặt, một tay dùng sức lôi lên.
Thiền Y trèo tường so với hắn thì người thật nhanh nhẹn, chân tay cùng hoạt động leo lên trên.
“Tiết Thanh… Tiết Thanh...” Nàng khóc lóc hô, duỗi tay lung tung xuống phía dưới muốn nắm lấy Tiết Thanh.
Tiết Thanh cũng không yêu cầu bọn họ giúp đỡ, buộc sợi dây thừng ở dưới tường thật tốt, cứ vậy leo lên.
“Thiền Y, ôm ta.” Nàng nói.
Hiện tại nàng nói cái gì chính là cái đó, Thiền Y duỗi tay ôm lấy eo nàng, bên tai nghe được Tiết Thanh nói ôm chặt không được buông tay, ngay sau đó cả người lao xuống bên dưới, nàng thét chói tai, ôm Tiết Thanh thật chặt, một lúc sau đột nhiên dừng lại, hóa ra Tiết Thanh tay nắm lấy dây thừng chân cũng bám sát mặt tường, nhanh chóng trượt xuống mặt đất.
Chân vừa chạm đến mặt đất thì chân Thiền Y liền mềm nhũn, tay còn nắm chặt lấy Tiết Thanh không buông ra, mềm mại ngã xuống trên lưng nàng.
Tiết Thanh vỗ vỗ tay nàng, gỡ tay nàng ra.
“Còn ta.” Tiếng khóc của Liễu Xuân Dương từ bên trên truyền đến.
Tiết Thanh nói: “Bắt lấy dây thừng nhảy xuống dưới.”
Liễu Xuân Dương khóc ròng nói: “Ta không dám... Ngươi vì sao không cõng ta xuống.”
Tiết Thanh quơ quơ dây thừng, nói: “Ta tiếp ngươi, đừng sợ.”
Liễu Xuân Dương ồ ồ khóc: “Ta không động đậy nổi.”Truy.ện đ.ược dịch.tại. iREAD.vnCũng không thể trách hắn, bị dọa thành như vậy, đầu tiên là nhìn thấy yêu quái hút máu, tiếp theo liền bị ám sát, đứa trẻ này nằm mơ cũng không mơ đến cảnh tượng thế này... Tiết Thanh nói: “Ngươi không nhảy xuống, ta đi.”
Uy hiếp kiểu này đủ dọa người, Liễu Xuân Dương khóc lóc nắm lấy dây thừng trượt về phía trước, tay chân mềm nhũn ra làm sao nắm được, trượt không được vài lần liền “a” một tiếng rút tay lao xuống dưới, Tiết Thanh vững vàng tiếp được hắn, nửa quỳ trên mặt đất, tư thế bớt hòa hoãn một chút.
Liễu Xuân Dương lại khóc lên.
Tiết Thanh nói: “Đừng khóc, chờ an toàn rồi khóc.”
Nghe được lời này Liễu Xuân Dương khóc còn kinh khủng hơn, vậy mà còn chưa an toàn sao?
“Đi mau, đi càng xa càng an toàn, nếu không bị trở thành đồng lõa, đối phương thà rằng giết sai một ngàn cũng sẽ không buông tha chúng ta... Dù cho ngươi là đệ tử Liễu gia cũng không được, nói không chừng đều xem Liễu gia các ngươi thành đồng lõa.” Tiết Thanh nói.
Người kia chính là yêu quái, Liễu Xuân Dương lập tức bò dậy.
Tiết Thanh kéo Thiền Y, nói: “Ngươi có thể đi không? Muốn ta cõng ngươi hay không.”
Liễu Xuân Dương thầm nghĩ sao không hỏi ta, làm con gái thật tốt. Thiền Y lắc đầu: “Ta không sao.”
Nàng cắn chặt khớp hàm, nguy hiểm như vậy mà Tiết Thanh còn cứu nàng ra, tuyệt đối không thể liên lụy hắn.
Tiết Thanh nói được, cắm thanh côn sắt trên tay ra sau lưng, lại nhặt một cái tay nải ở trên mặt đất lên, một tay lôi một người chạy nhanh, Liễu Xuân Dương cùng Thiền Y nghiêng ngả lảo đảo đi theo hướng nơi xa chạy nhanh mà đi.
Song Viên cũng không tính là quá hẻo lánh, gần đó có thị trấn, mở một cửa hàng cho người vân du bốn phương, tạo điều kiện cho người dạo chơi ngoại thành, ra vào thành có nơi nghỉ chân.
“Giờ chúng ta đi qua nơi đó.” Tiết Thanh nói, đứng ở trên đường lớn chỉ vào phía trước: “Sau đó thay quần áo sạch sẽ, Xuân Dương thiếu gia chúng ta học cùng trường du ngoạn uống rượu mua vui, vậy không có người biết chuyện xảy ra khi chúng ta ở chỗ này.”
Người nhìn thấy bọn họ giờ đều đã chết. Liễu Xuân Dương hít mũi gật gật đầu, bóng đêm mơ màng thấy không rõ dáng vẻ của hắn nhưng cũng có thể tưởng tượng thiếu niên này mặt, đầu, toàn thân là máu, cả người là đất, quần áo hỗn độn, chật vật bất ổn.
Bộ dạng của mọi người bây giờ cũng không dám chạy qua bên này, Tiết Thanh vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Đừng sợ, không có việc gì.”
Nếu đổi nghe lại thành nghĩ, Liễu Xuân Dương nghe ai đó nói không có việc gì, nhất định sẽ phun vào mặt hắn, sao có thể không có việc gì, thật là đáng sợ nhưng mà lúc này nghe Tiết Thanh nói, hắn liền cảm thấy vài phần an tâm, tuy rằng thiếu niên trước mắt này so với hắn thấp hơn một cái đầu nhưng hiện tại có thể đứng ở đây đều là dựa vào hắn. Nếu không hắn không phải chết trong tay yêu quái kia thì cũng bị chết dưới lưỡi đao do thích khách bổ tới. Nghĩ đến đây, hắn theo bản năng nhìn về bên hông Tiết Thanh...
Binh khí giết người kia là vẫn luôn giấu ở trên người sao?
Tiết Thanh này dù giết người nhưng là giết thích khách.
Tiết Thanh không để ý hắn suy nghĩ cái gì, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Đi thôi, chờ tới thị trấn rồi là chúng ta đã an toàn.” Nàng nhấc chân cất bước, một tay kéo Thiền Y, Liễu Xuân Dương xoa xoa mũi đuổi theo.
Ba người bước nhanh dọc theo đường đi về phía trước, phía trước thị trấn đã có thể thấy được ngọn đèn dầu sáng ngời, nơi này có mấy cửa hàng làm thức ăn rất có danh tiếng, khách tới ngày đêm đều không ít, chuyện bên Song Viên tạm thời còn chưa truyền ra, kinh động đến bên này, ba người nhanh chân hơn, chợt Tiết Thanh ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Giờ Liễu Xuân Dương, Thiền Y tất cả đều nghe nàng, vội vàng dừng lại theo, vẻ mặt căng thẳng.
Tiết Thanh nói: “Có người.”
Lại có người nào? Thích khách? Hay là yêu quái? Liễu Xuân Dương thân mình cứng đờ nắm lấy tay Tiết Thanh theo bản năng.
Tiết Thanh dẫn theo bọn họ vọt đến một con hẻm nhỏ ven đường, đến lúc này Liễu Xuân Dương mới nhìn thấy một ngọn đèn dầu le lói xuất hiện trong tầm mắt, lảo đảo lắc lư phiêu phiêu thấp thoáng, tựa như ma trơi, hắn không nhịn được rùng mình. Tiết Thanh làm sao mà thấy được ngay như thế.
Ngọn đèn dầu trong suy nghĩ hỗn loạn càng ngày càng gần, may mà cũng không phải ma trơi, mà là một chiếc đèn lồng, một người cầm theo một chiếc đèn lồng đi trên đường.
Con đường này là đi về hướng Song Viên, ban ngày thường là bọn chăn trâu ngựa đi qua nhưng mấy ngày nay vì Tông Chu ở tại Song Viên nên những người này cũng bị cấm tới, vì thế rất yên tĩnh, càng không cần phải nói buổi tối.
Cho dù có người tới nếu không giàu thì cũng có quyền, ngựa xe tôi tớ ầm ầm, một người cầm theo đèn lồng đi một mình là sao.
Đèn lồng tối thấy không rõ mặt người phía sau, nhưng có tiếng nói chuyện thì thầm truyền đến.
Liễu Xuân Dương vươn người ra nghe, người càng ngày càng gần, giọng nói cũng càng ngày càng rõ ràng.
“… Muội muội của ta... Muội muội của ta bị tuyển... Muội muội ta...”
Tiết Thanh nói: “Chúng ta đi.”
Đi nơi nào? Liễu Xuân Dương nói.
Tác giả :
Hi Hành