Đại Đạo Triêu Thiên
Quyển 4 - Chương 43: Biết đồ Sao bằng sư
Cố Thanh vào cung, trước lên triều bái kiến Thần Hoàng, cũng chỉ là ở trên điện xa xa hành lệ, đối thoại mấy câu, ngay cả dung nhan Thần Hoàng đều không thể thấy rõ.
Sau đó Lộc Quốc Công dẫn hắn đi tới tẩm cung của quý phi.
Hồ quý phi nhìn nét mỉm cười trên mặt Cố Thanh, liền nhớ tới lời nói gay gắt của đối phương đêm ấy mấy năm trước, biểu hiện có chút không tự nhiên, cảm thấy nụ cười này rất đáng ghét.
Cố Thanh tự nhiên không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nụ cười không giảm, cùng nàng hàn huyên mấy câu.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, một tiểu nam đồng tựa như được đúc bằng ngọc, đáng yêu đến cực điểm được ma ma dẫn vào, chính là Nhị hoàng tử Cảnh Nghiêu.
Cảnh Nghiêu trong người có huyết mạch của Thần Hoàng, lại có truyền thừa của hồ yêu bộ tộc, tự nhiên thông tuệ tới cực điểm.
Hắn hiện tại mới ba tuổi, cũng đã biết nghe lời đoán ý hơn một số người lớn khác, càng lợi hại chính là hắn phảng phất có loại bản năng nhận biết tình tự của người khác.
Mấy đêm trước, hắn cảm giác được mẫu thân bình thường không sợ trời không sợ đất, đối với vị Thanh Sơn tiên sư gọi là Tỉnh Cửu kia phi thường kính nể, vì lẽ đó hắn biểu hiện rất ngoan ngoãn. Nghe nói hôm nay vị tiên sư gọi là Cố Thanh này sẽ là tiên sinh của chính mình, hắn có chút mâu thuẫn, lại rõ ràng cảm giác được mẫu thân khá là không thích đối với người này, biểu hiện tự nhiên không giống lần trước.
Cảnh Nghiêu đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn Cố Thanh, có vẻ rất tò mò, nhưng không có ý tứ tiến lên hành lễ.
Cố Thanh lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ý tứ tiến lên hành lễ.
Vị lão ma ma kia nhìn hình ảnh này, cảm thấy lòng dạ có chút không thuận, nghĩ thầm mặc dù ngươi là Thanh Sơn tiên sư, sẽ trở thành tiên sinh cho hoàng tử, trước tiên cũng cần phải hành lễ cho hoàng tử a.
Lẽ nào ngươi không hiểu đạo lý thiên địa quân thân sư hay sao?
Hồ quý phi ngây ra một lát mới hiểu được xảy ra chuyện gì, chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lộc Quốc Công dùng ánh mắt ngăn cản.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi.
Mặt trời ngày xuân từ phía đông sắp đến giữa bầu trời, ở ngoài cung hoa thụ dần bị ánh mặt trời chiếu rọi phảng phất mất đi tinh thần.
Cố Thanh vẫn lẳng lặng đứng như cũ, như gió xuân không nhanh không chậm, cũng không tức giận.
Cảnh Nghiêu hoàng tử chung quy là tiểu hài tử, cũng đã sớm không đứng vững được nữa, cũng không còn cách nào duy trì khuôn mặt ngoan ngoãn.
Khuôn mặt nhỏ của hắn ửng đỏ, thân thể hơi lảo đảo, nhưng vẫn quật cường như cũ không chịu mở miệng trước.
Vị ma ma kia nhìn thấy thế, rất đau lòng, nghĩ thầm ngươi là người lớn, còn là vị tiên sư, lại đi tranh chấp cùng một đứa bé là sao.
Một trận gió xuân lướt qua cửa sổ, rơi vào trên người tiểu Hoàng tử, tiểu Hoàng tử hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi trên đất.
Vị ma ma kia vội vàng chạy tới đỡ, sợ hãi không thôi, quay đầu nhìn về Cố Thanh căm tức nói: "Vị tiên sư này như vậy đã đủ chưa! Lấy lớn ép nhỏ có gì tài ba!"
Thấy cảnh như vậy, nghe lời này, Hồ quý phi trái lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quát lên: "Lão già lắm miệng, lại dám bất kính đối với tiên sư, mang xuống vả miệng!"
Cung nữ tiến lên đem vị ma ma kia đưa ra ngoài, mà Cảnh Nghiêu tiểu Hoàng tử tự nhiên được Hồ quý phi ôm vào trong lòng.
Toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, Cố Thanh không kịp biểu hiện ra bất kỳ thái độ gì cả.
Không thể không nói Hồ quý phi phản ứng thực sự cực nhanh, trực tiếp đem lỗi lầm của ma ma xem là một bậc thang nhảy lên, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.
Lộc Quốc Công khen ngợi nhìn nàng một cái, nghĩ thầm thiếu nữ cái gì cũng không hiểu năm đó, cuối cùng cũng coi như đã trưởng thành rồi.
Cảnh Nghiêu nghiêng người dựa vào trong lồng ngực mẫu thân, cảm thấy rất oan ức, không chịu ngẩng đầu.
Hồ quý phi đem đầu hắn nâng lên, nhìn vào mắt hắn nói: "Biết mình sai lầm rồi sao?"
Cảnh Nghiêu cũng không biết mình sai chỗ nào, nhưng nhìn biểu hiện của mẫu thân liền biết mình sai rồi.
Hắn do dự đứng thẳng người, xoay người nhìn về phía Cố Thanh, mang theo tiếng khóc hành lễ: "Bái kiến...... Tiên sinh."
Cố Thanh bình tĩnh nhận lễ, sau đó đáp lễ: "Bái kiến điện hạ."
......
......
Quả Thành Tự luật đường Bạch Sơn thiện phòng, Âm Tam đang xem kinh Phật, Huyền Âm lão tổ cũng đang xem.
Nếu như muốn đem ác nhân trên Triêu Thiên đại lục xếp thứ hạng, bọn họ khẳng định đều có thể xếp vào mười vị trí đầu, nhưng bọn họ ở dưới thanh đăng cổ phật làm bạn đọc kinh tự nhiên không phải vì muốn chuộc tội. Bất luận chính đạo thiện ác, đi tới tận cùng đều sẽ có chỗ tương thông, Tà đạo yêu nhân đọc kinh Phật, cũng sẽ có chút trợ giúp đối với tu vi của mình.
Bên ngoài vang tiếng chuông buổi sáng, Âm Tam thả kinh quyển bên trong tay xuống, chậm rãi đi tới bên ngoài thiện phòng, theo đường hẹp dưới bóng tùng, đi ra khỏi chùa.
Luật đường bốn phía rất an toàn, nếu như hắn cẩn thận một ít, cả tòa thiền tự đều sẽ an toàn.
Hắn đã xác nhận phong ba lúc trước giảng kinh cho Liễu Thập Tuế tạo ra phong đăng gợi ra đã lắng lại, không ai biết hắn cùng Huyền Âm lão tổ còn ở bên trong Quả Thành Tự.
Ngoài rừng tùng là tháp lâm, ánh sáng càng ngày càng u ám, cho đến xuyên qua bảo điện, đi theo đường hẻm, đi tới ngoài chùa, ánh sáng lại trở nên sáng rực.
Cảnh "xuân" đâu đâu cũng có, chỉ là không muốn vào thiện tự, miễn quấy rối các tăng nhân tu hành.
Âm Tam theo sơn đạo quen thuộc đi ra khỏi cửa hông tiền viện, đi tới một mảnh thổ nhai phía trên vườn rau, nghỉ chân nhìn xuống phía dưới.
Cùng mùa đông đầy mắt trắng đen tương phản, mùa xuân vườn rau thực sự là một mảnh xanh miết, có hoa có rau có quả, nhìn đã làm người ta cao hứng.
Đất trồng rau cùng đất trồng cây rõ ràng được phục canh mấy lần, cho tới cỏ dại càng bị trừ sạch sành sanh, không có một chút tàn dư.
Nếu như đứng gần xem, ngươi thậm chí rất khó ở trên lá cây cùng hoa quả thấy được sâu trên đó.
"Dùng phi kiếm cày ruộng ngược lại cũng thú vị, dùng phi kiếm làm cỏ chẳng lẽ không cảm thấy quá phiền phức ư? Dùng phi kiếm giết sâu thì quá mức......"
Âm Tam nhìn những chi tiết bên trong vườn rau, cảm khái nghĩ, Liễu Thập Tuế trồng rau ngược lại thật sự là một tay hảo thủ, kỳ thực rất thích hợp đi Thích Việt Phong quản đám dược thảo sơn quả kia.
Càng quan trọng chính là, hắn thông qua những chi tiết này xác nhận Liễu Thập Tuế đã vượt qua cửa ải kia, tu vi không bị bất kỳ tổn hại nào, trái lại còn có tiến bộ.
Nắng sớm dần thịnh, xa xa truyền đến chó sủa, bên trong vườn rau truyền ra tiếng mở cửa, sau đó có tiếng lấy nước, trong phòng bếp tỏa ra khói bếp.
Âm Tam xoay người rời đi, dựa vào bóng tối vách núi trở lại trước chùa, đi qua cửa hông tiến vào tiền viện, xuyên qua đường hẻm, xa xa nhìn bảo điện tiến vào u tĩnh tháp lâm, cuối cùng trở lại Bạch Sơn thiện thất, ngoại trừ trên cổ áo có thêm chút lá thông, trong tay còn nhiều thêm một quyển kinh thư, không biết hắn khi nào ở nơi nào lấy được.
Hắn không đi vào thiện tự, đứng ở đình viện, liền mở ra quyển kinh thư kia.
Ánh bình minh nhuộm đỏ bầu trời, rơi vào trên kinh thư, như máu.
Quyển kinh thư này mang theo tin tức dùng mật văn viết thành, viết đại sự phát sinh ở ngoại giới gần đây.
Những tin tức này là Bất Lão Lâm báo cáo cho hắn, tuy rằng không nhanh chóng phong phú bằng Quyển Liêm Nhân, độ chuẩn xác thậm chí cao hơn một chút.
Âm Tam cũng không để ý chuyện Cố Thanh trở thành tiên sinh của Cảnh Nghiêu , những chuyện này đều là việc nhỏ, hắn quan tâm chính là Tỉnh Cửu đi nơi nào.
Hắn đã biết Tỉnh Cửu rời Thanh Sơn từ lâu, nhưng mãi đến tận hiện tại Bất Lão Lâm mới tra được Tỉnh Cửu là đi tới Triều Ca thành.
Tỉnh Cửu đi Triều Ca thành làm cái gì? Kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Âm Tam đứng bên trong nắng sớm trầm mặc suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, ánh mắt khẽ biến.
Tỉnh Cửu là đi giải quyết vấn đề sao.
Âm Tam chưa từng nghĩ tới, Tỉnh Cửu sẽ gặp phải vấn đề về mặt tu hành giống Liễu Thập Tuế.
Hắn nắm giữ vô hạn tự tin đối với tu hành của Tỉnh Cửu, lại như năm đó như vậy, dù cho hắn hiện tại đã có một cái đáp án khác.
Cho đến lúc này, Âm Tam mới biết chính mình đã bỏ qua điều gì.
Từ Vô Chương đến Du Dã, Tỉnh Cửu nhất định sẽ gặp phải cái vấn đề kia.
Tỉnh Cửu cần nghĩ thời gian rất lâu, mới có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề này .
Âm Tam không cần, bởi vì hắn càng quen thuộc, hơn nữa hắn đã nghĩ rất nhiều năm.
"Nguyên lai ngươi ở Thái Thường Tự."
Âm Tam tiếp theo không biết nghĩ đến điều gì, nở nụ cười.
Tiếng cười hài lòng của hắn vang vọng ở bên trong đình viện yên tĩnh .
Vài con thần điểu chấn động bay đi.
Sau đó Lộc Quốc Công dẫn hắn đi tới tẩm cung của quý phi.
Hồ quý phi nhìn nét mỉm cười trên mặt Cố Thanh, liền nhớ tới lời nói gay gắt của đối phương đêm ấy mấy năm trước, biểu hiện có chút không tự nhiên, cảm thấy nụ cười này rất đáng ghét.
Cố Thanh tự nhiên không biết nàng đang suy nghĩ điều gì, nụ cười không giảm, cùng nàng hàn huyên mấy câu.
Lúc hai người nói chuyện với nhau, một tiểu nam đồng tựa như được đúc bằng ngọc, đáng yêu đến cực điểm được ma ma dẫn vào, chính là Nhị hoàng tử Cảnh Nghiêu.
Cảnh Nghiêu trong người có huyết mạch của Thần Hoàng, lại có truyền thừa của hồ yêu bộ tộc, tự nhiên thông tuệ tới cực điểm.
Hắn hiện tại mới ba tuổi, cũng đã biết nghe lời đoán ý hơn một số người lớn khác, càng lợi hại chính là hắn phảng phất có loại bản năng nhận biết tình tự của người khác.
Mấy đêm trước, hắn cảm giác được mẫu thân bình thường không sợ trời không sợ đất, đối với vị Thanh Sơn tiên sư gọi là Tỉnh Cửu kia phi thường kính nể, vì lẽ đó hắn biểu hiện rất ngoan ngoãn. Nghe nói hôm nay vị tiên sư gọi là Cố Thanh này sẽ là tiên sinh của chính mình, hắn có chút mâu thuẫn, lại rõ ràng cảm giác được mẫu thân khá là không thích đối với người này, biểu hiện tự nhiên không giống lần trước.
Cảnh Nghiêu đứng tại chỗ, mở to hai mắt nhìn Cố Thanh, có vẻ rất tò mò, nhưng không có ý tứ tiến lên hành lễ.
Cố Thanh lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ý tứ tiến lên hành lễ.
Vị lão ma ma kia nhìn hình ảnh này, cảm thấy lòng dạ có chút không thuận, nghĩ thầm mặc dù ngươi là Thanh Sơn tiên sư, sẽ trở thành tiên sinh cho hoàng tử, trước tiên cũng cần phải hành lễ cho hoàng tử a.
Lẽ nào ngươi không hiểu đạo lý thiên địa quân thân sư hay sao?
Hồ quý phi ngây ra một lát mới hiểu được xảy ra chuyện gì, chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lộc Quốc Công dùng ánh mắt ngăn cản.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi.
Mặt trời ngày xuân từ phía đông sắp đến giữa bầu trời, ở ngoài cung hoa thụ dần bị ánh mặt trời chiếu rọi phảng phất mất đi tinh thần.
Cố Thanh vẫn lẳng lặng đứng như cũ, như gió xuân không nhanh không chậm, cũng không tức giận.
Cảnh Nghiêu hoàng tử chung quy là tiểu hài tử, cũng đã sớm không đứng vững được nữa, cũng không còn cách nào duy trì khuôn mặt ngoan ngoãn.
Khuôn mặt nhỏ của hắn ửng đỏ, thân thể hơi lảo đảo, nhưng vẫn quật cường như cũ không chịu mở miệng trước.
Vị ma ma kia nhìn thấy thế, rất đau lòng, nghĩ thầm ngươi là người lớn, còn là vị tiên sư, lại đi tranh chấp cùng một đứa bé là sao.
Một trận gió xuân lướt qua cửa sổ, rơi vào trên người tiểu Hoàng tử, tiểu Hoàng tử hai chân nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi trên đất.
Vị ma ma kia vội vàng chạy tới đỡ, sợ hãi không thôi, quay đầu nhìn về Cố Thanh căm tức nói: "Vị tiên sư này như vậy đã đủ chưa! Lấy lớn ép nhỏ có gì tài ba!"
Thấy cảnh như vậy, nghe lời này, Hồ quý phi trái lại trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quát lên: "Lão già lắm miệng, lại dám bất kính đối với tiên sư, mang xuống vả miệng!"
Cung nữ tiến lên đem vị ma ma kia đưa ra ngoài, mà Cảnh Nghiêu tiểu Hoàng tử tự nhiên được Hồ quý phi ôm vào trong lòng.
Toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, Cố Thanh không kịp biểu hiện ra bất kỳ thái độ gì cả.
Không thể không nói Hồ quý phi phản ứng thực sự cực nhanh, trực tiếp đem lỗi lầm của ma ma xem là một bậc thang nhảy lên, nhẹ nhàng mà đẹp đẽ.
Lộc Quốc Công khen ngợi nhìn nàng một cái, nghĩ thầm thiếu nữ cái gì cũng không hiểu năm đó, cuối cùng cũng coi như đã trưởng thành rồi.
Cảnh Nghiêu nghiêng người dựa vào trong lồng ngực mẫu thân, cảm thấy rất oan ức, không chịu ngẩng đầu.
Hồ quý phi đem đầu hắn nâng lên, nhìn vào mắt hắn nói: "Biết mình sai lầm rồi sao?"
Cảnh Nghiêu cũng không biết mình sai chỗ nào, nhưng nhìn biểu hiện của mẫu thân liền biết mình sai rồi.
Hắn do dự đứng thẳng người, xoay người nhìn về phía Cố Thanh, mang theo tiếng khóc hành lễ: "Bái kiến...... Tiên sinh."
Cố Thanh bình tĩnh nhận lễ, sau đó đáp lễ: "Bái kiến điện hạ."
......
......
Quả Thành Tự luật đường Bạch Sơn thiện phòng, Âm Tam đang xem kinh Phật, Huyền Âm lão tổ cũng đang xem.
Nếu như muốn đem ác nhân trên Triêu Thiên đại lục xếp thứ hạng, bọn họ khẳng định đều có thể xếp vào mười vị trí đầu, nhưng bọn họ ở dưới thanh đăng cổ phật làm bạn đọc kinh tự nhiên không phải vì muốn chuộc tội. Bất luận chính đạo thiện ác, đi tới tận cùng đều sẽ có chỗ tương thông, Tà đạo yêu nhân đọc kinh Phật, cũng sẽ có chút trợ giúp đối với tu vi của mình.
Bên ngoài vang tiếng chuông buổi sáng, Âm Tam thả kinh quyển bên trong tay xuống, chậm rãi đi tới bên ngoài thiện phòng, theo đường hẹp dưới bóng tùng, đi ra khỏi chùa.
Luật đường bốn phía rất an toàn, nếu như hắn cẩn thận một ít, cả tòa thiền tự đều sẽ an toàn.
Hắn đã xác nhận phong ba lúc trước giảng kinh cho Liễu Thập Tuế tạo ra phong đăng gợi ra đã lắng lại, không ai biết hắn cùng Huyền Âm lão tổ còn ở bên trong Quả Thành Tự.
Ngoài rừng tùng là tháp lâm, ánh sáng càng ngày càng u ám, cho đến xuyên qua bảo điện, đi theo đường hẻm, đi tới ngoài chùa, ánh sáng lại trở nên sáng rực.
Cảnh "xuân" đâu đâu cũng có, chỉ là không muốn vào thiện tự, miễn quấy rối các tăng nhân tu hành.
Âm Tam theo sơn đạo quen thuộc đi ra khỏi cửa hông tiền viện, đi tới một mảnh thổ nhai phía trên vườn rau, nghỉ chân nhìn xuống phía dưới.
Cùng mùa đông đầy mắt trắng đen tương phản, mùa xuân vườn rau thực sự là một mảnh xanh miết, có hoa có rau có quả, nhìn đã làm người ta cao hứng.
Đất trồng rau cùng đất trồng cây rõ ràng được phục canh mấy lần, cho tới cỏ dại càng bị trừ sạch sành sanh, không có một chút tàn dư.
Nếu như đứng gần xem, ngươi thậm chí rất khó ở trên lá cây cùng hoa quả thấy được sâu trên đó.
"Dùng phi kiếm cày ruộng ngược lại cũng thú vị, dùng phi kiếm làm cỏ chẳng lẽ không cảm thấy quá phiền phức ư? Dùng phi kiếm giết sâu thì quá mức......"
Âm Tam nhìn những chi tiết bên trong vườn rau, cảm khái nghĩ, Liễu Thập Tuế trồng rau ngược lại thật sự là một tay hảo thủ, kỳ thực rất thích hợp đi Thích Việt Phong quản đám dược thảo sơn quả kia.
Càng quan trọng chính là, hắn thông qua những chi tiết này xác nhận Liễu Thập Tuế đã vượt qua cửa ải kia, tu vi không bị bất kỳ tổn hại nào, trái lại còn có tiến bộ.
Nắng sớm dần thịnh, xa xa truyền đến chó sủa, bên trong vườn rau truyền ra tiếng mở cửa, sau đó có tiếng lấy nước, trong phòng bếp tỏa ra khói bếp.
Âm Tam xoay người rời đi, dựa vào bóng tối vách núi trở lại trước chùa, đi qua cửa hông tiến vào tiền viện, xuyên qua đường hẻm, xa xa nhìn bảo điện tiến vào u tĩnh tháp lâm, cuối cùng trở lại Bạch Sơn thiện thất, ngoại trừ trên cổ áo có thêm chút lá thông, trong tay còn nhiều thêm một quyển kinh thư, không biết hắn khi nào ở nơi nào lấy được.
Hắn không đi vào thiện tự, đứng ở đình viện, liền mở ra quyển kinh thư kia.
Ánh bình minh nhuộm đỏ bầu trời, rơi vào trên kinh thư, như máu.
Quyển kinh thư này mang theo tin tức dùng mật văn viết thành, viết đại sự phát sinh ở ngoại giới gần đây.
Những tin tức này là Bất Lão Lâm báo cáo cho hắn, tuy rằng không nhanh chóng phong phú bằng Quyển Liêm Nhân, độ chuẩn xác thậm chí cao hơn một chút.
Âm Tam cũng không để ý chuyện Cố Thanh trở thành tiên sinh của Cảnh Nghiêu , những chuyện này đều là việc nhỏ, hắn quan tâm chính là Tỉnh Cửu đi nơi nào.
Hắn đã biết Tỉnh Cửu rời Thanh Sơn từ lâu, nhưng mãi đến tận hiện tại Bất Lão Lâm mới tra được Tỉnh Cửu là đi tới Triều Ca thành.
Tỉnh Cửu đi Triều Ca thành làm cái gì? Kế thừa ngôi vị hoàng đế?
Âm Tam đứng bên trong nắng sớm trầm mặc suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, ánh mắt khẽ biến.
Tỉnh Cửu là đi giải quyết vấn đề sao.
Âm Tam chưa từng nghĩ tới, Tỉnh Cửu sẽ gặp phải vấn đề về mặt tu hành giống Liễu Thập Tuế.
Hắn nắm giữ vô hạn tự tin đối với tu hành của Tỉnh Cửu, lại như năm đó như vậy, dù cho hắn hiện tại đã có một cái đáp án khác.
Cho đến lúc này, Âm Tam mới biết chính mình đã bỏ qua điều gì.
Từ Vô Chương đến Du Dã, Tỉnh Cửu nhất định sẽ gặp phải cái vấn đề kia.
Tỉnh Cửu cần nghĩ thời gian rất lâu, mới có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề này .
Âm Tam không cần, bởi vì hắn càng quen thuộc, hơn nữa hắn đã nghĩ rất nhiều năm.
"Nguyên lai ngươi ở Thái Thường Tự."
Âm Tam tiếp theo không biết nghĩ đến điều gì, nở nụ cười.
Tiếng cười hài lòng của hắn vang vọng ở bên trong đình viện yên tĩnh .
Vài con thần điểu chấn động bay đi.
Tác giả :
Miêu Nị