Đại Đạo Độc Hành
Chương 218-1: Tinh Vệ lấp biển Nam Hải bằng! (1)
Vương Ngũ cười ha ha, nói: “Phải, ta cũng vừa nói rồi, tổ sư đạp mạnh lên Côn Lôn. Lần cuối cùng Côn Lôn bị người ta giết lên sơn môn, cũng là lần thảm nhất, chính là Hỗn Nguyên tông chúng ta!
Khi đó chúng ta ruồng bỏ Ma Tông, thế nhưng mười vạn năm trước, chúng ta từng ruồng bỏ Đạo Tông, Đạo Chủ phẫn nộ, bị Đạo môn trong thiên hạ ghi hận. Khi đó ngoại trừ Ma Tông đuổi giết chúng ta thì còn có Côn Lôn Sơn kêu gọi quần đạo trong thiên hạ đuổi giết chúng ta!
Sau đến tổ sư Vương Dương Minh đạp mạnh lên núi Côn Lôn, chém giết ba Tiên Nhân hạ giới của Côn Lôn, vắt hết lông chim của thần thú Thanh Điểu ở Tây Côn Lôn, chặt gãy thần kiếm truyền thừa của Đông Côn Lôn, đái một bãi nước tiểu vào Dao Trì ở Tây Côn Lôn, bức hai tông Côn Lôn phải kết minh với chúng ta, hóa thù thành bạn, lúc này mới rãnh rỗi tinh lực đi phá diệt Càn Khôn Giáo.”
Theo Vương Ngũ nói chuyện, mọi người không ngừng tưởng tượng ra phong thái năm đó của Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh, một người một kiếm, Hỗn Nguyên Thất Pháp, hoành hành thiên hạ, không ai địch nổi, đến bất cứ nơi đâu, quần hùng đều cúi đầu!
Lục Chu không khỏi hỏi: “Tổ sư bức Côn Luân kết minh với Hỗn Nguyên tông chúng ta. Vì sao không tiêu diệt bọn họ?”
Vương Ngũ thở dài một tiếng, nói: “Côn Luân nhà lớn nghiệp lớn, nội tình vô số, đâu thể dễ dàng phá diệt, mặt khác, thật ra Hỗn Nguyên tông chúng ta xuất thân từ Côn Luân, nếu bình luận kĩ, chúng ta thuộc loại bàng chi của Côn Luân.”
Mọi người nhất thời kinh ngạc, đều hỏi: “Vương Ngũ sư huynh, đây là chuyện gì nữa?”
“Phải, phải, Vương Ngũ sư huynh, nói cho chúng ta biết đi!”
Vương Ngũ gật đầu, nhìn về phương xa, lâu sau mới mở miệng nói:
“Tông phái ta sinh ra từ hai vạn tám ngàn sáu trăm năm trước, khi đó tổ sư khai tông Hỗn Nguyên tử chính là một tên tạp dịch ở Bắc Côn Luân. Hắn là một cô nhi, chỉ biết hắn họ Thành, lớn lên ở núi Côn Luân, bị người gọi là hỗn tiểu tử, tiểu viên tử, bởi vì hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ được phát hiện ở sát núi Côn Luân vào đêm trăng tròn.
Khi đó Côn Luân chia làm tứ tông đông tây nam bắc, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng Bắc Côn Luân rời khỏi núi Côn Luân, trong lần đại biến đó của Côn Luân, tổ sư nhận được ba trang Ngọc Thư Kim Lục, đến lúc này mở ra Hỗn Nguyên đạo!
Không biết vì sao, Trung Hưng tổ sư của tông phái ta là Yến Cuồng Đồ cùng Vương Dương Minh cũng đều có xuất thân từ núi Côn Luân, còn đều là tạp dịch của Côn Luân.
Đặc biệt là tổ sư Vương Dương Minh, thời thiếu niên ở núi Côn Luân chịu khi dễ, từng đánh đố với hồng nhan chí ái của hắn là thánh nữ Côn Luân, muốn chặt đứt thần kiếm Nam Côn Luân, nhổ hết toàn bộ lông chim của thánh thú Thanh Điểu, đái một bãi nước tiểu vào trong Dao Trì, cuối cùng tu luyện có thành tựu, những việc này đều làm được hết, hoàn thành lời thề năm đó.
Thế nhưng lời thề hoàn thành, hồng nhan đã không còn, nàng vì hắn bỏ qua địa vị thánh nữ Tây Côn Luân vô thượng, đại chiến quần địch, cuối cùng tiêu tán khỏi nhân gian!”
Lạc Ly suy nghĩ, nói: “Vương Ngũ sư huynh, ngươi nói Côn Luân từng bị người khác giết lên sơn môn ba lần, ngoại trừ Càn Khôn Ma Giáo cùng Hỗn Nguyễn tông thì còn tông môn nào nữa?”
Vương Ngũ cười một tiếng, nói: “Tông môn kia, các ngươi nghĩ nát óc cũng không ngờ tới!”
Hắn dụ khị một câu, sau đó mới nói: “Là Tiên Nông tông!”
Mọi người sửng sốt, nói: “Tiên Nông tông? Không thể nào!”
“Ừ, ừ, đồn rằng môn phái này chỉ biết gieo trồng, không có sức chiến đấu, thành thật nhất, chính là nông dân trong Tu Tiên Giới.”
“Phải, phải, ta cũng nghe nhắc qua về môn phái này, sao lại là bọn họ được?”
Vương Ngũ gật đầu nói: “Chính là bọn họ!
Tiên Nông tông quả thật thành thật, giống như nông dân trong Tu Tiên Giới, nhưng càng thành thật, càng là nông dân thì khi bị khi dễ tới cực hạn sẽ bùng nổ rất khủng bố!
Khi đó là thời kì cuối Cận Cổ, Côn Luân vẫn chưa chia thành bốn nhánh đông tay nam bắc, là lúc mạnh mẽ nhất, bạo ngược thiên hạ, ức hiếp toàn bộ môn phái, uy hiếp lợi hại nhất là với Tiên Nông tông.
Hoặc là tử vong trong im lặng, hoặc bùng nổ trong im lặng, con thỏ bị bức nỏng nảy cũng cắn người, Tiên Nông tông bùng nổ, bọn họ một đường giết tới núi Côn Luân, đánh nát sơn môn núi Côn Luân, áp chế Côn Luân đóng cửa không dám ra ngoài, giết Côn Luân té đái ra quần.
Khi việc này xảy ra, thiên hạ đều kinh ngạc, khiến quần hùng biết Côn Luân cũng không phải là tồn tại vô địch mãi mãi, cho nên rất nhiều môn phái liên hợp lại với nhau đối kháng Côn Luân, đến khi này đại thế nhất thống thiên hạ của Côn Luân đã sụp đổ, môn phái phân liệt thành bốn đại chủ mạch đông tay nam bắc cùng vô số chi nhánh, mở ra thời đại tông môn ngày nay!”
Nghe Vương Ngũ kể truyền thuyết, mọi người đắm chìm vào đó, trong truyền thuyết này, có biết bao ân oán tình thù, có biết bao truyền thuyết chuyện cũ, khiến cho người thời nay tưởng tượng ra phong thái của tiền bối ngày trước.
Tiếp tục đi về phía trước, từ từ phía trước xuất hiện một mảnh đại lục, tuy vẫn còn lộ trình ba trăm dặm mới tới nơi, nhưng từ xa nhìn lại, chỉ thấy đại lục này mênh mông vô bờ, trên đại lục có một ngọn núi cao chọc thẳng tận trời, cách mặt đất ba ngàn trượng.
Ngọn núi đó cao chọc trời, dưới thô trên kỹ, cao chừng vạn trượng! Trên ngọn núi cao đó, nhìn không thấy đỉnh núi, đỉnh núi giấu trong đám mây, biển mây vô tận như hải dương treo ngược trên trời. Tất cả biển mây như do hào quang tạo thành, tỏa ra ánh sáng lưu ly vô tận. Biển mây này ước chừng che kín toàn bộ bầu trời Tuyên châu đại địa.
Mà ở ngoài ngọn núi kia giống như có vô số điểm đen đang treo lơ lửng, cẩn thận quan sát, hình như là một đám Phù Đồ Bảo Tháp màu vàng, tạo thành trận thế kỳ dị xoay tròn xung quanh ngọn núi. Lại nhìn lên phía trên ngọn núi, trên ngọn núi, từ trên xuống dưới bị rừng rậm vô tận che phủ, mênh mông vô bờ, trong rừng rậm đó thỉnh thoảng có hỏa diễm phun ra, giống như dưới rừng rậm, trong ngọn núi cất giấu vô tận hỏa ngục.
Ở bên trong huyễn cảnh, vô số điểm sáng bay xuyên qua tường, một điểm sáng chính là một người tu tiên phi hành.
Mọi người đứng nhìn từ xa, kinh ngạc không thôi, Lạc Ly không khỏi hỏi: “Vương Ngũ sư huynh, đó là gì?”
Vương Ngũ trả lời: “Ngọn núi, vân hải, phi tháp, rừng rậm, hỏa ngục đều là giả dối hết, mọi người chỉ nhìn thấy hình chiếu không gian chứ không phải thứ thật sự tồn tại ở trong Chủ Thế Giới này.
Thế nhưng những thứ đó cũng tồn tại chân thật, chỉ là ở trong Động Thiên Thiên Địa của Hỗn Nguyên tông chúng ta.
Mọi người đã biết, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta chỉ cầu bản thân, xây dựng Ngũ Pháp Thánh Địa, đạt được sức mạnh. Ngũ Pháp Thánh Địa đó có thể nói mỗi cái là một Động Thiên Thiên Địa độc lập.
Thế nhưng người trong thiên địa này không ai không chết, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta rồi sẽ có lúc tiêu vong, những tu sĩ tiêu vong này, người tuy chết, hoặc tiêu tán khỏi nhân gian, hoặc đầu thai chuyển thế, thế nhưng Ngũ Pháp Thánh Địa của bọn họ vẫn còn sót lại chút ít sau khi bị sụp đổ.
Khi đó chúng ta ruồng bỏ Ma Tông, thế nhưng mười vạn năm trước, chúng ta từng ruồng bỏ Đạo Tông, Đạo Chủ phẫn nộ, bị Đạo môn trong thiên hạ ghi hận. Khi đó ngoại trừ Ma Tông đuổi giết chúng ta thì còn có Côn Lôn Sơn kêu gọi quần đạo trong thiên hạ đuổi giết chúng ta!
Sau đến tổ sư Vương Dương Minh đạp mạnh lên núi Côn Lôn, chém giết ba Tiên Nhân hạ giới của Côn Lôn, vắt hết lông chim của thần thú Thanh Điểu ở Tây Côn Lôn, chặt gãy thần kiếm truyền thừa của Đông Côn Lôn, đái một bãi nước tiểu vào Dao Trì ở Tây Côn Lôn, bức hai tông Côn Lôn phải kết minh với chúng ta, hóa thù thành bạn, lúc này mới rãnh rỗi tinh lực đi phá diệt Càn Khôn Giáo.”
Theo Vương Ngũ nói chuyện, mọi người không ngừng tưởng tượng ra phong thái năm đó của Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh, một người một kiếm, Hỗn Nguyên Thất Pháp, hoành hành thiên hạ, không ai địch nổi, đến bất cứ nơi đâu, quần hùng đều cúi đầu!
Lục Chu không khỏi hỏi: “Tổ sư bức Côn Luân kết minh với Hỗn Nguyên tông chúng ta. Vì sao không tiêu diệt bọn họ?”
Vương Ngũ thở dài một tiếng, nói: “Côn Luân nhà lớn nghiệp lớn, nội tình vô số, đâu thể dễ dàng phá diệt, mặt khác, thật ra Hỗn Nguyên tông chúng ta xuất thân từ Côn Luân, nếu bình luận kĩ, chúng ta thuộc loại bàng chi của Côn Luân.”
Mọi người nhất thời kinh ngạc, đều hỏi: “Vương Ngũ sư huynh, đây là chuyện gì nữa?”
“Phải, phải, Vương Ngũ sư huynh, nói cho chúng ta biết đi!”
Vương Ngũ gật đầu, nhìn về phương xa, lâu sau mới mở miệng nói:
“Tông phái ta sinh ra từ hai vạn tám ngàn sáu trăm năm trước, khi đó tổ sư khai tông Hỗn Nguyên tử chính là một tên tạp dịch ở Bắc Côn Luân. Hắn là một cô nhi, chỉ biết hắn họ Thành, lớn lên ở núi Côn Luân, bị người gọi là hỗn tiểu tử, tiểu viên tử, bởi vì hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ được phát hiện ở sát núi Côn Luân vào đêm trăng tròn.
Khi đó Côn Luân chia làm tứ tông đông tây nam bắc, đấu đá lẫn nhau, cuối cùng Bắc Côn Luân rời khỏi núi Côn Luân, trong lần đại biến đó của Côn Luân, tổ sư nhận được ba trang Ngọc Thư Kim Lục, đến lúc này mở ra Hỗn Nguyên đạo!
Không biết vì sao, Trung Hưng tổ sư của tông phái ta là Yến Cuồng Đồ cùng Vương Dương Minh cũng đều có xuất thân từ núi Côn Luân, còn đều là tạp dịch của Côn Luân.
Đặc biệt là tổ sư Vương Dương Minh, thời thiếu niên ở núi Côn Luân chịu khi dễ, từng đánh đố với hồng nhan chí ái của hắn là thánh nữ Côn Luân, muốn chặt đứt thần kiếm Nam Côn Luân, nhổ hết toàn bộ lông chim của thánh thú Thanh Điểu, đái một bãi nước tiểu vào trong Dao Trì, cuối cùng tu luyện có thành tựu, những việc này đều làm được hết, hoàn thành lời thề năm đó.
Thế nhưng lời thề hoàn thành, hồng nhan đã không còn, nàng vì hắn bỏ qua địa vị thánh nữ Tây Côn Luân vô thượng, đại chiến quần địch, cuối cùng tiêu tán khỏi nhân gian!”
Lạc Ly suy nghĩ, nói: “Vương Ngũ sư huynh, ngươi nói Côn Luân từng bị người khác giết lên sơn môn ba lần, ngoại trừ Càn Khôn Ma Giáo cùng Hỗn Nguyễn tông thì còn tông môn nào nữa?”
Vương Ngũ cười một tiếng, nói: “Tông môn kia, các ngươi nghĩ nát óc cũng không ngờ tới!”
Hắn dụ khị một câu, sau đó mới nói: “Là Tiên Nông tông!”
Mọi người sửng sốt, nói: “Tiên Nông tông? Không thể nào!”
“Ừ, ừ, đồn rằng môn phái này chỉ biết gieo trồng, không có sức chiến đấu, thành thật nhất, chính là nông dân trong Tu Tiên Giới.”
“Phải, phải, ta cũng nghe nhắc qua về môn phái này, sao lại là bọn họ được?”
Vương Ngũ gật đầu nói: “Chính là bọn họ!
Tiên Nông tông quả thật thành thật, giống như nông dân trong Tu Tiên Giới, nhưng càng thành thật, càng là nông dân thì khi bị khi dễ tới cực hạn sẽ bùng nổ rất khủng bố!
Khi đó là thời kì cuối Cận Cổ, Côn Luân vẫn chưa chia thành bốn nhánh đông tay nam bắc, là lúc mạnh mẽ nhất, bạo ngược thiên hạ, ức hiếp toàn bộ môn phái, uy hiếp lợi hại nhất là với Tiên Nông tông.
Hoặc là tử vong trong im lặng, hoặc bùng nổ trong im lặng, con thỏ bị bức nỏng nảy cũng cắn người, Tiên Nông tông bùng nổ, bọn họ một đường giết tới núi Côn Luân, đánh nát sơn môn núi Côn Luân, áp chế Côn Luân đóng cửa không dám ra ngoài, giết Côn Luân té đái ra quần.
Khi việc này xảy ra, thiên hạ đều kinh ngạc, khiến quần hùng biết Côn Luân cũng không phải là tồn tại vô địch mãi mãi, cho nên rất nhiều môn phái liên hợp lại với nhau đối kháng Côn Luân, đến khi này đại thế nhất thống thiên hạ của Côn Luân đã sụp đổ, môn phái phân liệt thành bốn đại chủ mạch đông tay nam bắc cùng vô số chi nhánh, mở ra thời đại tông môn ngày nay!”
Nghe Vương Ngũ kể truyền thuyết, mọi người đắm chìm vào đó, trong truyền thuyết này, có biết bao ân oán tình thù, có biết bao truyền thuyết chuyện cũ, khiến cho người thời nay tưởng tượng ra phong thái của tiền bối ngày trước.
Tiếp tục đi về phía trước, từ từ phía trước xuất hiện một mảnh đại lục, tuy vẫn còn lộ trình ba trăm dặm mới tới nơi, nhưng từ xa nhìn lại, chỉ thấy đại lục này mênh mông vô bờ, trên đại lục có một ngọn núi cao chọc thẳng tận trời, cách mặt đất ba ngàn trượng.
Ngọn núi đó cao chọc trời, dưới thô trên kỹ, cao chừng vạn trượng! Trên ngọn núi cao đó, nhìn không thấy đỉnh núi, đỉnh núi giấu trong đám mây, biển mây vô tận như hải dương treo ngược trên trời. Tất cả biển mây như do hào quang tạo thành, tỏa ra ánh sáng lưu ly vô tận. Biển mây này ước chừng che kín toàn bộ bầu trời Tuyên châu đại địa.
Mà ở ngoài ngọn núi kia giống như có vô số điểm đen đang treo lơ lửng, cẩn thận quan sát, hình như là một đám Phù Đồ Bảo Tháp màu vàng, tạo thành trận thế kỳ dị xoay tròn xung quanh ngọn núi. Lại nhìn lên phía trên ngọn núi, trên ngọn núi, từ trên xuống dưới bị rừng rậm vô tận che phủ, mênh mông vô bờ, trong rừng rậm đó thỉnh thoảng có hỏa diễm phun ra, giống như dưới rừng rậm, trong ngọn núi cất giấu vô tận hỏa ngục.
Ở bên trong huyễn cảnh, vô số điểm sáng bay xuyên qua tường, một điểm sáng chính là một người tu tiên phi hành.
Mọi người đứng nhìn từ xa, kinh ngạc không thôi, Lạc Ly không khỏi hỏi: “Vương Ngũ sư huynh, đó là gì?”
Vương Ngũ trả lời: “Ngọn núi, vân hải, phi tháp, rừng rậm, hỏa ngục đều là giả dối hết, mọi người chỉ nhìn thấy hình chiếu không gian chứ không phải thứ thật sự tồn tại ở trong Chủ Thế Giới này.
Thế nhưng những thứ đó cũng tồn tại chân thật, chỉ là ở trong Động Thiên Thiên Địa của Hỗn Nguyên tông chúng ta.
Mọi người đã biết, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta chỉ cầu bản thân, xây dựng Ngũ Pháp Thánh Địa, đạt được sức mạnh. Ngũ Pháp Thánh Địa đó có thể nói mỗi cái là một Động Thiên Thiên Địa độc lập.
Thế nhưng người trong thiên địa này không ai không chết, tu sĩ Hỗn Nguyên tông chúng ta rồi sẽ có lúc tiêu vong, những tu sĩ tiêu vong này, người tuy chết, hoặc tiêu tán khỏi nhân gian, hoặc đầu thai chuyển thế, thế nhưng Ngũ Pháp Thánh Địa của bọn họ vẫn còn sót lại chút ít sau khi bị sụp đổ.
Tác giả :
Vụ Ngoại Giang Sơn