Đại Đạo Độc Hành
Chương 217: Tổ sư thần uy phá càn khôn!
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục lên đường, tiếp tục phi hành, cứ như thế, đi thăng về phía trước, cuối cùng cũng bay được vạn dặm trên Nam Hải.
Ngày hôm nay, mọi người bất ngờ có một cảm giác kỳ quái, giống như sắp sửa bay vào vùng có vô tận linh khí, trong thiên địa này, vạn vật tự nhiên, khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng tự do vô cùng thoải mái.
Nhìn mặt biển mờ mịt khôn cùng, cuồn cuộn thao thao, một sóng tiếp một sóng, một luồng sóng dữ dâng lên, bọt sóng mãnh liệt như thiên quân vạn mã, gào thét chạy đi. Đại hải cùng bầu trời vời vợi hòa với nhau, dung hợp vào sương mù màu lam, ở đằng xa, thỉnh thoảng có một vài đụn mây trắng lướt qua, mấy con hải ẩu sải đôi cánh trắng như tuyết bay tự do trên trời cao.
Vương Ngũ hít thở một hơi dài, như đang hít thở bầu không khí tự do này, sau đó hắn nói: “Cuối cùng cũng về tới nhà!”
A Tửu cũng nói: “Phải, phải, cuối cùng cũng về nhà rồi, cảm giác thật tốt.”
Thấy nét mặt khó hiểu của mọi người, Vương Ngũ nói: “Hiện tại chúng ta đã tiến vào phạm vi thế lực của Hỗn Nguyên tông. Dựa theo minh ước ký kết khi trước với Thái Thượng Cảm Ứng Môn ở Liễu Châu, Nam Hải là giới!
Chúng ta sắp đến Tuyên Châu ngay, ngàn dặm hải vực gần Tuyên Châu đều thuộc về phạm vi thế lực của Hỗn Nguyên tông chúng ta, dưới tác dụng của pháp trận, độ dày của thiên địa linh khí hoàn toàn khác với nơi khác.”
Mọi người thở một hơi dài, khổ hạnh nữa năm, đi qua mười vạn tám ngàn dặm, cuối cùng cũng tới Hỗn Huyên tông.
Tiếp tục phi hành, Phạm Vô Kiếp đột nhiên lên tiếng: “Vương Ngũ sư huynh, khi ta ở nhà từng nghe nói Tuyên Châu vốn không tồn tại trên thế gian này, đều do Hỗn Nguyên tông dời núi lắp biển bốn vạn năm ngàn năm qua mới chế tạo ra từ trong biển?”
Từ lần trước sau khi Phạm Vô Kiếp tu luyện Hỗn Nguyên Chùy thành công thì cả người hắn như thay đổi, trầm ổn, không dễ lên tiếng, nhưng so với trước kia thì càng cao ngạo hơn.
Nghe hỏi như thế, Vương Ngũ gật đầu nói: “Đúng, đúng!
Tuyên Châu đại lục này vào bốn vạn năm ngàn năm trước chính là một vùng đại hải vô ngần. Từ đây cho tới nam cực thiên toàn là vô tận đại hải.
Bốn vạn tám ngàn năm trước Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh mở đường mới, ruồng bỏ Ma Tông, khi đó đại bộ phận đệ tử Hỗn Nguyên tông coi Vương Dương Minh là dị đoan phản nghịch, đại chiến nội chiến của Hỗn Nguyên tông khiến cho sơn môn ban đầu của Hỗn Nguyên Tông là Cửu Thiên Thứ Nguyên đảo hoàn toàn sụp đổ.
Như thế vẫn chưa hết, Trung Hưng tổ sư ruồng bỏ Ma đạo, khiến cho Nguyên Thủy Ma Chủ phẫn nộ, khi đó vô số Ma Tông nhận được hiệu lệnh, tất diệt Hỗn Nguyên tông, môi tràng đại chiến đã bùng nổ như thế.
Khi đó mười ba Ma Tông trong thiên hạ, mạnh nhất không phải là Thiên Ma Tông lúc này mà chính là Càn Khôn Thánh Ma Giáo, xây thành ma giáo!
Ma Tông thiên hạ đều lập phái làm tông, Càn Khôn Thánh Ma Giáo lại lấy giáo làm tên, thế lực rất lớn, khi đó có thể hiệu lệnh Ma Tông khắp thiên hạ. Bọn họ khí thế kiêu ngạo, từng lực áp Côn Lôn, sát lên đỉnh Côn Lôn, đây là một trong ba lần Côn Lôn bị người ta giết lên sơn môn, có thể thấy được thế lực khổng lồ của nó.
Càn Khôn Thánh Ma Giáo dẫn Ma Tông trong thiên hạ tới, đại chiến với Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh của Hỗn Nguyên tông chúng ta, trận chiến ấy kéo dài chừng ba ngàn năm, Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh chuyển thế ba lần, tám đại đệ tử chết trận toàn bộ, hình thần câu diệt, bạn tốt chết hết.
Đạo toàn vong, chí ái điêu linh, cuối cùng chỉ còn lại mỗi một mình tổ sư, cuối cùng ở Nam Hải, hỏi thiên địa, đột phá giới hạn lạch thiên của Hỗn Nguyên tông, từ cảnh giới Hóa Thần tăng lên cảnh giới Phản Hư.
Chính ở ngay dưới chân chúng ta, chiến đấu một trận, diệt sát toàn bộ hai mươi lăm Phản Hư của Càn Khôn Thánh Ma Giáo, đến lúc này mới bắt đầu trận lần đầu tiên đại phản kích thiên hạ. Trận chiến ấy, được xưng đệ nhất chiến trong mười vạn năm nay.
Trận chiến ấy, một mình tổ sư Vương Dương Minh xuất hiện trên Nam Hải, dùng Hỗn Nguyên Thất Pháp, lực chiến quần hùng trong thiên hạ, diệt sát tổng cộng ba mươi tám Phản Hư, trong đó hai mươi lăm người là Càn Khôn Thánh Ma Giáo.
Sau đó đạp mạnh lên núi Côn Lôn. Đẩy cửa Lạn Đà Tự. Sau đó đi xa đến Cao Châu, chiến liên quân ba mươi tám thượng môn, đánh chết đệ nhất cường giả đương thời là Càn Khôn Thánh Ma lão nhân. Sau đó phá diệt Càn Khôn Thánh Ma Tông, phá hủy tổ đình trăm vạn năm của bọn họ, chặt đứt truyền thừa của bọn họ.
Trận chiến cuối cùng, phân thân của Nguyên Thủy Ma Chủ phủ xuống, tổ sư Vương Dương Minh đại chiến phân thân ma chủ, chém phân thân của Ma Chủ ở Nhạn Đãng sơn.
Trận chiến ấy, trước sau mười năm, một mình tổ sư phá diệt một phân thân của Ma Chủ. Diệt sát Tiên Nhân hạ giới, Bố Tát hàng thế cùng mười chín tôn Thần Ma vượt giới!
Phản Hư Chân Nhất tổng cộng hai trăm năm mươi bốn người, Hóa Thần Chân Tôn chín trăm hai mươi ba người, Nguyên Anh vô số, diệt sát vô số môn phái, truyền thừa đoạt tuyệt, kinh hồn bạt vía, sát thiên hạ tố hạo, sát thể hệ tu tiên cũ, hoàn toàn sụp đổ! Nghe nói chính trận chiến đó, nguyên khí của Trung Thiên Chủ Thế Giới đại thương nên nạn La Hầu sau đó mới nghiêm trọng như thế.
Cuối cùng hắn được nhận định là Tu Tiên Giới đệ nhất nhân. Đến khi này Hỗn Nguyên tông chúng ta mới có thể tồn tại ở Tu Tiên Giới, chúng ta mới có gia viên này. Đây cũng là thi hào của Hỗn Nguyên tông chúng ta, nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn. Nhằm để vĩnh viễn tưởng niệm công tích vĩ đại của sư tổ.
Tổ sư chấm dứt đại chiến, bốn vạn năm ngàn năm trước, trở về nơi ngộ đạo của mình, lúc này ra sức đập kéo, đại hải tách ra, đại lục tự thành, sáng tạo ra Tuyên Châu đại lục, nam hướng đại dương mênh mông, bắc giáp Liễu Châu, đông dựa Thánh Châu, tây sát Tinh Châu.
Nguyên nhân nơi này gọi là Tuyên Châu là vì tổ sư muốn kỷ niệm chí ái Tuyên Nhân, cho nên đã đặt tên này, sau đó Thánh Châu, Tinh Châu đều bị Hỗn Nguyên tông chúng ta nắm trong tay, tất cả đổi tên thành Thánh châu, Tinh châu, cũng là vì kỷ niệm hồng nhan chí ái trong quá khứ của hắn.
Thái Thượng Cảm Ứng Môn ở Liễu Châu năm đó từng âm thầm giúp đỡ tổ sư, tổ sư có một lần chuyển thế tu luyện ở môn phái của bọn họ, cho nên tông ta kết minh với bọn họ, không động chạm gì tới Liễu Châu.
Thế nhưng tổ sư lại bị ám thương trong trận đại chiến đó, ba ngàn năm sau, trong môn phái sinh ra Hỗn Nguyên thất tử, từ đó tổ sư không còn xuất hiện nữa, có lời đồn rằng hắn đã tọa hóa nhân gian, bằng không thì tại sao nạn La Hầu hắn lại không xuất hiện. Nếu như tổ sư không bị thương, hắn nhất định là tổ sư phi thăng đầu tiên của Hỗn Nguyên tông chúng ta.”
Có trong người Ngân Triện Ngọc Thư, Lạc Ly cảm thấy hứng thú đặc biệt với Côn Lôn, nhịn không được hỏi: “Sư huynh, vừa rồi ngươi nói Côn Lôn bị người ta giết lên sơn môn ba lần, một lần là Càn Khôn Ma Giáo, lần khác chính là Hỗn Nguyên tông ta sao?”
Ngày hôm nay, mọi người bất ngờ có một cảm giác kỳ quái, giống như sắp sửa bay vào vùng có vô tận linh khí, trong thiên địa này, vạn vật tự nhiên, khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng tự do vô cùng thoải mái.
Nhìn mặt biển mờ mịt khôn cùng, cuồn cuộn thao thao, một sóng tiếp một sóng, một luồng sóng dữ dâng lên, bọt sóng mãnh liệt như thiên quân vạn mã, gào thét chạy đi. Đại hải cùng bầu trời vời vợi hòa với nhau, dung hợp vào sương mù màu lam, ở đằng xa, thỉnh thoảng có một vài đụn mây trắng lướt qua, mấy con hải ẩu sải đôi cánh trắng như tuyết bay tự do trên trời cao.
Vương Ngũ hít thở một hơi dài, như đang hít thở bầu không khí tự do này, sau đó hắn nói: “Cuối cùng cũng về tới nhà!”
A Tửu cũng nói: “Phải, phải, cuối cùng cũng về nhà rồi, cảm giác thật tốt.”
Thấy nét mặt khó hiểu của mọi người, Vương Ngũ nói: “Hiện tại chúng ta đã tiến vào phạm vi thế lực của Hỗn Nguyên tông. Dựa theo minh ước ký kết khi trước với Thái Thượng Cảm Ứng Môn ở Liễu Châu, Nam Hải là giới!
Chúng ta sắp đến Tuyên Châu ngay, ngàn dặm hải vực gần Tuyên Châu đều thuộc về phạm vi thế lực của Hỗn Nguyên tông chúng ta, dưới tác dụng của pháp trận, độ dày của thiên địa linh khí hoàn toàn khác với nơi khác.”
Mọi người thở một hơi dài, khổ hạnh nữa năm, đi qua mười vạn tám ngàn dặm, cuối cùng cũng tới Hỗn Huyên tông.
Tiếp tục phi hành, Phạm Vô Kiếp đột nhiên lên tiếng: “Vương Ngũ sư huynh, khi ta ở nhà từng nghe nói Tuyên Châu vốn không tồn tại trên thế gian này, đều do Hỗn Nguyên tông dời núi lắp biển bốn vạn năm ngàn năm qua mới chế tạo ra từ trong biển?”
Từ lần trước sau khi Phạm Vô Kiếp tu luyện Hỗn Nguyên Chùy thành công thì cả người hắn như thay đổi, trầm ổn, không dễ lên tiếng, nhưng so với trước kia thì càng cao ngạo hơn.
Nghe hỏi như thế, Vương Ngũ gật đầu nói: “Đúng, đúng!
Tuyên Châu đại lục này vào bốn vạn năm ngàn năm trước chính là một vùng đại hải vô ngần. Từ đây cho tới nam cực thiên toàn là vô tận đại hải.
Bốn vạn tám ngàn năm trước Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh mở đường mới, ruồng bỏ Ma Tông, khi đó đại bộ phận đệ tử Hỗn Nguyên tông coi Vương Dương Minh là dị đoan phản nghịch, đại chiến nội chiến của Hỗn Nguyên tông khiến cho sơn môn ban đầu của Hỗn Nguyên Tông là Cửu Thiên Thứ Nguyên đảo hoàn toàn sụp đổ.
Như thế vẫn chưa hết, Trung Hưng tổ sư ruồng bỏ Ma đạo, khiến cho Nguyên Thủy Ma Chủ phẫn nộ, khi đó vô số Ma Tông nhận được hiệu lệnh, tất diệt Hỗn Nguyên tông, môi tràng đại chiến đã bùng nổ như thế.
Khi đó mười ba Ma Tông trong thiên hạ, mạnh nhất không phải là Thiên Ma Tông lúc này mà chính là Càn Khôn Thánh Ma Giáo, xây thành ma giáo!
Ma Tông thiên hạ đều lập phái làm tông, Càn Khôn Thánh Ma Giáo lại lấy giáo làm tên, thế lực rất lớn, khi đó có thể hiệu lệnh Ma Tông khắp thiên hạ. Bọn họ khí thế kiêu ngạo, từng lực áp Côn Lôn, sát lên đỉnh Côn Lôn, đây là một trong ba lần Côn Lôn bị người ta giết lên sơn môn, có thể thấy được thế lực khổng lồ của nó.
Càn Khôn Thánh Ma Giáo dẫn Ma Tông trong thiên hạ tới, đại chiến với Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh của Hỗn Nguyên tông chúng ta, trận chiến ấy kéo dài chừng ba ngàn năm, Trung Hưng tổ sư Vương Dương Minh chuyển thế ba lần, tám đại đệ tử chết trận toàn bộ, hình thần câu diệt, bạn tốt chết hết.
Đạo toàn vong, chí ái điêu linh, cuối cùng chỉ còn lại mỗi một mình tổ sư, cuối cùng ở Nam Hải, hỏi thiên địa, đột phá giới hạn lạch thiên của Hỗn Nguyên tông, từ cảnh giới Hóa Thần tăng lên cảnh giới Phản Hư.
Chính ở ngay dưới chân chúng ta, chiến đấu một trận, diệt sát toàn bộ hai mươi lăm Phản Hư của Càn Khôn Thánh Ma Giáo, đến lúc này mới bắt đầu trận lần đầu tiên đại phản kích thiên hạ. Trận chiến ấy, được xưng đệ nhất chiến trong mười vạn năm nay.
Trận chiến ấy, một mình tổ sư Vương Dương Minh xuất hiện trên Nam Hải, dùng Hỗn Nguyên Thất Pháp, lực chiến quần hùng trong thiên hạ, diệt sát tổng cộng ba mươi tám Phản Hư, trong đó hai mươi lăm người là Càn Khôn Thánh Ma Giáo.
Sau đó đạp mạnh lên núi Côn Lôn. Đẩy cửa Lạn Đà Tự. Sau đó đi xa đến Cao Châu, chiến liên quân ba mươi tám thượng môn, đánh chết đệ nhất cường giả đương thời là Càn Khôn Thánh Ma lão nhân. Sau đó phá diệt Càn Khôn Thánh Ma Tông, phá hủy tổ đình trăm vạn năm của bọn họ, chặt đứt truyền thừa của bọn họ.
Trận chiến cuối cùng, phân thân của Nguyên Thủy Ma Chủ phủ xuống, tổ sư Vương Dương Minh đại chiến phân thân ma chủ, chém phân thân của Ma Chủ ở Nhạn Đãng sơn.
Trận chiến ấy, trước sau mười năm, một mình tổ sư phá diệt một phân thân của Ma Chủ. Diệt sát Tiên Nhân hạ giới, Bố Tát hàng thế cùng mười chín tôn Thần Ma vượt giới!
Phản Hư Chân Nhất tổng cộng hai trăm năm mươi bốn người, Hóa Thần Chân Tôn chín trăm hai mươi ba người, Nguyên Anh vô số, diệt sát vô số môn phái, truyền thừa đoạt tuyệt, kinh hồn bạt vía, sát thiên hạ tố hạo, sát thể hệ tu tiên cũ, hoàn toàn sụp đổ! Nghe nói chính trận chiến đó, nguyên khí của Trung Thiên Chủ Thế Giới đại thương nên nạn La Hầu sau đó mới nghiêm trọng như thế.
Cuối cùng hắn được nhận định là Tu Tiên Giới đệ nhất nhân. Đến khi này Hỗn Nguyên tông chúng ta mới có thể tồn tại ở Tu Tiên Giới, chúng ta mới có gia viên này. Đây cũng là thi hào của Hỗn Nguyên tông chúng ta, nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn. Nhằm để vĩnh viễn tưởng niệm công tích vĩ đại của sư tổ.
Tổ sư chấm dứt đại chiến, bốn vạn năm ngàn năm trước, trở về nơi ngộ đạo của mình, lúc này ra sức đập kéo, đại hải tách ra, đại lục tự thành, sáng tạo ra Tuyên Châu đại lục, nam hướng đại dương mênh mông, bắc giáp Liễu Châu, đông dựa Thánh Châu, tây sát Tinh Châu.
Nguyên nhân nơi này gọi là Tuyên Châu là vì tổ sư muốn kỷ niệm chí ái Tuyên Nhân, cho nên đã đặt tên này, sau đó Thánh Châu, Tinh Châu đều bị Hỗn Nguyên tông chúng ta nắm trong tay, tất cả đổi tên thành Thánh châu, Tinh châu, cũng là vì kỷ niệm hồng nhan chí ái trong quá khứ của hắn.
Thái Thượng Cảm Ứng Môn ở Liễu Châu năm đó từng âm thầm giúp đỡ tổ sư, tổ sư có một lần chuyển thế tu luyện ở môn phái của bọn họ, cho nên tông ta kết minh với bọn họ, không động chạm gì tới Liễu Châu.
Thế nhưng tổ sư lại bị ám thương trong trận đại chiến đó, ba ngàn năm sau, trong môn phái sinh ra Hỗn Nguyên thất tử, từ đó tổ sư không còn xuất hiện nữa, có lời đồn rằng hắn đã tọa hóa nhân gian, bằng không thì tại sao nạn La Hầu hắn lại không xuất hiện. Nếu như tổ sư không bị thương, hắn nhất định là tổ sư phi thăng đầu tiên của Hỗn Nguyên tông chúng ta.”
Có trong người Ngân Triện Ngọc Thư, Lạc Ly cảm thấy hứng thú đặc biệt với Côn Lôn, nhịn không được hỏi: “Sư huynh, vừa rồi ngươi nói Côn Lôn bị người ta giết lên sơn môn ba lần, một lần là Càn Khôn Ma Giáo, lần khác chính là Hỗn Nguyên tông ta sao?”
Tác giả :
Vụ Ngoại Giang Sơn