Đại Ca
Chương 42
Tống Tiểu Bảo thấy Ngụy Khiêm y như chuột thấy mèo, trên mặt là vẻ tuyệt vọng khi “đại nạn ập đến”.
Bà Tống nhặt một tờ giấy dưới đất, lao vọt đến trước mặt Ngụy Khiêm, la lối om sòm: “Mày xem này! Thật kỳ cục! Đứa nào đây hả? Trường tụi bay giáo dục ra toàn cái loại mặt trơ trán bóng này hả? Nói cho tao biết đây là đứa nào, để tao đi tìm nó!”
Ngụy Khiêm cầm tờ giấy đọc qua, lập tức dở khóc dở cười.
Không cần nghi ngờ gì nữa, bà Tống đưa chính là một lá thư tình.
Về phần bà Tống mù chữ làm sao nhận ra được, thì phải quy tội cho người viết, thật là sáng tạo hết biết, vẽ đầy một tờ giấy A5, rõ là loại “báo” giáo viên tiểu học thường xuyên cho tụi nhỏ làm mà.
Trên cùng là dòng tiêu đề to đùng “Gửi Tống Tiểu Bảo”, vụng về vẽ dây leo làm viền, còn dùng bút mực nước đủ màu… Ngụy Khiêm không biết liệu có phải là thằng này muốn tạo hiệu quả như bảy sắc cầu vồng hay không.
Góc trái vẽ một trái tim đỏ tươi bị tên bắn xuyên, bên phải là hai con người be bé một trai một gái…
Bà Tống chỉ hai người này, giậm chân đùng đùng y như gà mái già xù lông: “Còn hôn hít nữa chứ!”
Nội dung lá thư tình lại cực kỳ ngắn gọn và dễ hiểu so với hình thức rườm rà, chỉ có đúng một dòng: Tống Ly Ly, bạn đẹp lắm, mình rất thích bạn.
Hoàn toàn nói rõ nội tình, không ngại ngùng chút nào.
Cuối cùng, hình như để phô bày tài năng văn nghệ, thiếu hiệp này dùng “chữ nghệ thuật” xiêu vẹo viết nguệch ngoạc hai hàng thơ cổ chẳng biết chép từ đâu ở bên ngoài đường viền rối mắt, chép qua loa đại khái, nhìn mà chả hiểu cái khỉ mốc gì.
Bên trái là “Hậu hồi quân nhược trùng lai, bất tương vong xứ, bả bôi tửu, kiêu nô phần thổ”, bên phải là “Thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ”.(1)
Chậc… tiết tấu của sinh ly tử biệt đây mà.
Ngụy Khiêm biết mình nên nghiêm túc, nhưng thật sự không nhịn được cười, khóe miệng run run nằm giữa kìm nén với phì cười một lúc lâu chưa tìm được điểm dừng, gã cảm thấy rất có thể vẻ mặt mình trông giống với nhe răng cười hơn.
Nhưng rồi ngay lập tức, gã không tránh khỏi nhớ đến quyển tạp chí phát hiện trong phòng Tiểu Viễn, rốt cuộc chẳng còn lòng dạ cười nhạo lá thư tình “chan chứa tình cảm thiếu niên” này.
Gã rốt cuộc chuyển thành cười khổ, phiền lòng nhìn Ngụy Chi Viễn, bảo: “Đừng ở đây góp vui nữa, phải làm gì thì làm đi. Về phần bà…”
Gã quay sang bà Tống.
Bà Tống gầm lên: “Mỗi ngày đến trường chỉ làm trò này! Tao thấy nghỉ học luôn đi!”
Ngụy Khiêm lui một bước, thở dài: “Bà có thể im lặng một lúc, đừng ồn ào nữa được không? Phun đầy mặt tôi rồi!”
Bà Tống cũng ý thức được đạn của mình đã chệch quỹ đạo, lập tức chuyển hướng sang Tống Tiểu Bảo đang co đầu rụt cổ, tiếp tục quát tháo: “Không được, hôm nay mày phải cho tao một lời giải thích, mày muốn đi học hay muốn bồ bịch!”
Thật ra lần này Tiểu Bảo rất vô tội, cô bé cũng không biết cái loại thư bại não này là của cao thủ khùng điên nào, cô đeo cặp sau lưng, lúc tan học bị chen tới chen lui, có đứa nhân lúc cô không chú ý nhét đồ vào cặp làm sao mà biết được?
Tuy lòng ham hư vinh và sự tò mò khiến lúc xem cô không khỏi hơi nhộn nhạo, nhưng cô cho rằng đây chỉ là sự kinh ngạc bình thường, tuyệt đối không có to tát như bà nội nói.
Nhưng dù bà nội cầm chổi đánh thì Tiểu Bảo vẫn không sợ, ngược lại sợ anh hai hơn, cô bé nhìn trộm sắc mặt Ngụy Khiêm, lí nhí giải thích: “Em không có, em thật sự không biết là ai nhét vào cặp hết.”
Bà Tống vẫn khăng khăng: “Chắc chắn không phải lần đầu tiên! Không được, tao phải đến trường tìm giáo viên.”
Tống Tiểu Bảo: “Ôi bà nội ơi, bà làm vậy mai mốt con còn mặt mũi nào gặp ai!”
Miệng bà Tống khép khép mở mở chẳng khác chi bọn cá ăn thịt người răng nhọn hoắt dưới sông Amazon, nói nhanh đến mức không bắt kịp động tác môi: “Mày không lo học hành, hết chuyện đi yêu đương nhăng nhít thì có mặt mũi gặp ai chắc? Này Tống Ly Ly, nếu là ngày xưa thì đây là vấn đề tác phong, vấn đề tác phong là việc lớn mày biết không hả? Khi không làm trò lưu manh, tòa án có thể phán xử mày đó!”
Tống Tiểu Bảo quýnh lên: “Con đã bảo là con không có mà!”
Bà Tống: “Thế sao không viết cho đứa khác mà viết riêng cho mày? Bản thân mày chắc chắn cũng có vấn đề!”
Đối mặt với bà nội không chịu nói lý lẽ, Tống Tiểu Bảo đành to tiếng không lựa lời: “Thằng rùa đen đó nó nhìn hạt đậu(2), con nào biết được!”
Bà Tống nhạy bén bắt được lỗi ngôn từ của cô cháu: “A, cuối cùng cũng nói thật rồi hả? Rùa đen nhìn hạt đậu? Nhìn vừa mắt đúng không?”
Tống Tiểu Bảo: “…”
Lúc nói chuyện hoặc làm văn, hễ cô bé muốn trích dẫn điển tích, thành ngữ hoặc là nói bỏ lửng, thì mười lần hết chín đều râu ông nọ cắm cằm bà kia, cô vẫn chẳng cảm thấy có gì đáng ngại, còn luôn chống chế nói đây là sáng tạo, lần này rốt cuộc tự dùng sáng tạo chôn sống mình luôn.
Thấy cháu không chịu sám hối, bà Tống xắn tay áo tính quân tử động thủ bất động khẩu, lúc này Ngụy Khiêm mới điềm tĩnh ra mặt ngăn cản, bảo bà: “Ngày mai không phải bà còn cần dậy sớm à? Ngủ sớm đi, để tôi nói chuyện với nó… Được rồi, không nghiêm trọng vậy đâu, bà coi chừng tức đến tăng xông đó – còn mày, đi theo tao.”
Nhờ phúc Ngụy Chi Viễn, bây giờ chuyện gì vào mắt Ngụy Khiêm cũng chẳng nghiêm trọng lắm.
Tống Tiểu Bảo hằn thù lườm lá thư gây chuyện trong tay anh hai một cái, thầm quyết định, nếu để cô tra ra tác giả ngu ngốc này là ai, thì nhất định phải cắt đứt với thằng đó.
Tiểu Bảo đi vào phòng ngủ của anh hai như vào phòng hiệu trưởng, vừa đóng cửa liền bắt đầu giãi bày oan tình, ào ào khai báo hành trình cả ngày, cũng đưa ra phỏng đoán hợp lý với cách lá thư tình mất mặt này bị nhét vào cặp, cuối cùng thề thốt với trời để tỏ rõ lập trường: “Em thật sự không có yêu sớm! Em thật sự không biết chuyện này là thế nào, bà nội nói oan cho em!”
Nói xong lo lắng quan sát phản ứng của anh hai: “… Anh?”
Ngụy Khiêm vẫn cúi đầu suốt, giống như đang nghe em nói chuyện, nhưng Tiểu Bảo hiểu anh hai, biết gã không thể kiên nhẫn như vậy, im lặng một lúc lâu thì chắc hẳn là đang mất tập trung rồi.
Ngụy Khiêm bị cô bé gọi hồn vía quay lại, mới giật mình ngẩng đầu lên, nói chẳng đâu vào đâu: “Người viết cho mày cái này là con trai à?”
Tiểu Bảo cho rằng tai mình có vấn đề, không nhịn được thò đầu mù tịt hỏi: “Hả?”
Ngụy Khiêm: “Là bạn nam viết cho mày hả?”
Tiểu Bảo cảm thấy như mình vào nhầm kênh, chẳng hiểu cái quái gì hết: “Chắc, chắc là, là thế? Không thì sao ạ?”
Ngụy Khiêm đau đớn phát hiện ra trong lòng mình thật sự chẳng tức giận chút nào, thậm chí còn thấp thoáng có cảm giác được an ủi lạ thường rằng “Cảm ơn trời đất, là con trai thì tốt rồi”.
Gã vê ngón tay, lại muốn hút thuốc, uể oải phất tay bảo Tống Tiểu Bảo: “Được rồi, tao biết rồi, mày đi đi, không có thì thôi, tao tin mày lần này, không còn lần sau nữa đâu đấy.”
Tống Tiểu Bảo cứ thế được thả như đại xá thiên hạ, trước khi đi thấy Ngụy Khiêm lại lấy gói thuốc ra, vẫn không nhịn được lắm mồm: “Anh, bác sĩ bảo anh hút ít thôi, bác sĩ còn nói phổi của anh sắp thành món phổi phu thê thái lát rồi đó.”
Ngụy Khiêm cáu: “Mau cút đi, tụi bay bớt gây chuyện, để tao sống thêm hai năm là tốt lắm rồi!”
Chờ đã… “tụi bay” là ý gì đây?
Tống Tiểu Bảo dỏng thẳng tai, cảm thấy hình như mình đã nghe được tin tức gì khủng khiếp lắm – chẳng lẽ ông anh gương mẫu một năm bốn mùa ôn lương cung kiệm nhượng, là tấm gương dốc lòng học tập kia cũng gây chuyện?
Vừa nghĩ đến đây, cô liền thấy tâm trạng phấn khởi khó tả, trong lòng dâng tràn niềm vui khi được cười vào nỗi đau của người khác.
Từ sau lần bỏ nhà đi bụi thì lòng dạ trò Tống Tiểu Bảo càng rộng rãi hơn… nói ngắn gọn là mặt dày hẳn. Thấy anh hai không tra xét liền nhanh chóng vui phơi phới.
Vừa vui phơi phới là những chuyện trong lòng y như ruột của loài chim, đều chẳng nín được bao lâu.
Hôm sau là thứ Bảy, Tiểu Bảo nhờ chị Hùng giới thiệu tìm được giáo viên dạy múa khá chuyên nghiệp, học hành rất ra dáng, cho nên buổi sáng phải quá giang Ngụy Chi Viễn đến trạm, rồi đi xe buýt tới chỗ giáo viên.
Trên đường, Tiểu Bảo liền hi hi ha ha bán đứng ông anh hai thân yêu.
Tống Tiểu Bảo: “Anh ba, gần đây anh gây ra chuyện gì vậy? Nói ra cho mọi người mở mang kiến thức được không?”
Ngụy Chi Viễn ý thức được rằng vua đã phái gián điệp đến nghe ngóng tình hình, điềm nhiên đáp lấy lệ rồi đổi chủ đề: “Tao có thể làm gì? Tối qua anh hai không chửi hả?”
“A ha ha, hoàn toàn không.” Tống Tiểu Bảo ngồi đằng sau lắc lư, “Tối qua làm em sợ muốn quéo giò, kết quả là anh hai dễ nói chuyện lắm luôn.”
Kế đó, không đợi Ngụy Chi Viễn hỏi đã tự giác thuật lại đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng Tống Tiểu Bảo tổng kết: “Thật ra em cảm thấy hôm qua anh hai hơi bất thường, hồn vía lên mây, sau đó còn hỏi em một câu buồn cười lắm á.”
Ngụy Chi Viễn: “Ảnh hỏi gì mày?”
Tống Tiểu Bảo: “Ảnh hỏi em người viết thư tình cho em là con trai phải không, không phải con trai thì là con gì? Anh nói có ngộ không… Oái!”
Ngụy Chi Viễn run tay, xe đạp lao thẳng vào một ổ gà ven đường, may mà cậu lái giỏi, chống chân một chút rồi lại chạy đi, hên chưa làm rơi Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo vẫn còn hoảng hốt vuốt ngực: “Hết hồn hết hồn, anh ba làm gì vậy?”
Ngụy Chi Viễn chống chân, nói đơn giản: “Đến rồi, xe đến rồi, mau đi đi.”
Tống Tiểu Bảo thấy quả nhiên là chiếc xe mình đợi vừa vặn đến trạm, không kịp gặng hỏi lập tức xách cặp nhảy xuống, co giò chạy như chó đứt xích.
Ngụy Chi Viễn giữ vững không tỏ ra bất thường, lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Cậu chợt hiểu sự khác thường của anh hai hôm trước là do đâu, mà mình nhất thời lại đắc ý như gì, còn mạo hiểm hôn trộm anh một cái!
Thế… Thế anh hai lúc ấy rốt cuộc có cảm nhận được không?
Vừa nghĩ đến sơ hở mình để lại, Ngụy Chi Viễn liền thấy da đầu ngứa ngáy.
Vấn đề là rốt cuộc anh hai làm sao phát hiện được?
Việc này thật bất thường.
Những ngày kế tiếp, Ngụy Chi Viễn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, rồi một tuần sau, bên phía tổng giám đốc Trương có thông báo nói rằng trong vòng một tháng sẽ lo được giấy tờ cho việc chuẩn bị đưa ra thị trường.
Cổ đông ba bên nhanh chóng phải tổ chức cuộc họp tổng hợp công tác theo tính giai đoạn, Ngụy Khiêm cho rằng mình gần khỏi hẳn rồi nên cũng đến đó, Ngụy Chi Viễn mới tìm được cơ hội.
Đêm khuya vắng vẻ, Ngụy Chi Viễn lẻn vào phòng Ngụy Khiêm, lục hết từ trên xuống dưới, rốt cuộc tìm được quyển tạp chí chết người kia trong ngăn kéo dưới cùng.
Là một trong mấy quyển số lượng hạn chế từng được cậu mở, Ngụy Chi Viễn vừa nhìn là nhận ra ngay.
Ngụy Chi Viễn nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu nổi, lúc trước làm sao quyển này tránh được lục soát như rải thảm diệt chủng của mình, càng không thể tưởng tượng là, làm sao khéo như vậy, thứ mà bản thân cậu lục mấy lần cũng chẳng thấy lại rơi vào tay anh hai.
Ngụy Chi Viễn bỏ tất cả về vị trí cũ, có một câu rốt cuộc lướt qua đầu, đủ để hình dung tâm tình của cậu bây giờ…
Chao ôi, đây là trời muốn diệt ta chứ không phải do đánh dở!(3)
Ngụy Khiêm đi mãi đến thời điểm nộp luận văn mới về một chuyến, gã vội vàng làm hết một loạt các khâu từ nộp luận văn đến bảo vệ rồi lại chạy luôn.
Mà lần đó dù chỉ quay về hai hôm nhưng gã còn mang theo cả quà cho mọi người.
Phải biết rằng trong từ điển của Ngụy Khiêm vốn không có chữ “quà” này, thế nên khi dùng hai tay nhận quả bóng rổ có chữ ký của một ngôi sao mà cậu chẳng hứng thú muốn biết là ai, Ngụy Chi Viễn thật sự giật nảy mình.
Nhưng nghiêng đầu thấy anh hai đang dùng ánh mắt thăm dò để quan sát phản ứng của mình, cậu thiếu niên vội vã nở nụ cười hơi ngây thơ theo phản xạ hòng làm anh yên lòng, vờ như rất ngạc nhiên và vui mừng vậy.
Cùng lúc đó, trong lòng Ngụy Chi Viễn xem như đã hiểu – chẳng biết vì sao mà anh hai cho ra kết luận, rằng mình đi vào “con đường lệch lạc” là do thiếu thốn tình cảm.
Mà mâu thuẫn gia đình liên tiếp cả công khai lẫn ngấm ngầm dường như khiến Ngụy Khiêm bị đả kích không nhẹ, gã cố gắng cải thiện hình tượng kẻ độc tài trong nhà.
Khi Tiểu Bảo mặc quần áo mới Ngụy Khiêm cho nhảy nhót trong nhà, Ngụy Chi Viễn trơ mắt nhìn Ngụy Khiêm cố chia uyên rẽ thúy hai hàng lông mày nhíu vào nhau, gắng tạo thái độ hiền lành.
… Dù có thể gã đã hiểu sai về “hiền lành”, thần thái nhìn kiểu nào cũng thấy giống “ngoài cười trong không cười” hơn, như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đứng dậy, châm chọc một phen như thường ngày vậy.
Tống Tiểu Bảo đã quen với việc anh hai châm chọc khó ưa, cứ chờ hoài mà kết quả là mãi không chờ được, rốt cuộc không quen lắm.
Trước khi Ngụy Khiêm xách va li đi lần nữa, Tiểu Bảo sán đến, hỏi kiểu rất muốn ăn đập: “Anh, lần này về sao anh không nói gì em vậy?”
Ngụy Khiêm: “Tao nói gì mày? Mày lại làm gì nữa?”
Tống Tiểu Bảo thuận miệng nói hớ: “À, bữa thi giữa kỳ môn ngữ văn em xém rớt, em nhờ anh ba ký thay phụ huynh rồi.”
Ngụy Khiêm bực bội ngẩng đầu nhìn cô bé, lúc này Tống Tiểu Bảo mới ý thức được, hốt hoảng bịt miệng.
Hiển nhiên, do Tống Tiểu Bảo dốc hết sức phá hoại mà chiếc mặt nạ “hiền lành” của Ngụy Khiêm cuối cùng có kết cục là xương cũng chẳng sót lại.
Khi Ngụy Khiêm rỗi rãi quay về thì thời gian đã lại từ giữa hè trôi vụt đến cuối năm, hạng mục nhà ở ngắn hạn được ông Trương chuẩn bị cực kỳ tốt, sau mùa thu, công tác còn lại đã sắp sửa kết thúc – chờ đến đầu xuân năm sau là có thể lập tức nghiệm thu công trình, mà việc tiêu thụ thì gần như đã đến giai đoạn cuối rồi.
Họ bỏ ra ba ngàn vạn, giai đoạn sau Lão Hùng lại lục tục kiếm thêm hơn một ngàn vạn, tổng cộng đầu tư hơn bốn ngàn vạn, theo như trước mắt thì cơ bản không chỉ gấp đôi thôi.
Lão Hùng mừng muốn nở bông, đắc ý dẫn Ngụy Khiêm và Tam Béo quay về.
Họ cố gắng nhảy một phát, cuối cùng vẫn qua được bậc cửa này.
Ngày họ trở về, Lão Hùng ưỡn ngực ngẩng đầu y như áo gấm về làng, muôn vàn cảm khái nói với Tam Béo và Ngụy Khiêm: “Lần này hai chú quả đã cho anh được nở mày nở mặt, từ rày anh có thể ngẩng đầu trước mặt chị dâu rồi! Về sau… Ôi, anh sẽ không yêu cầu bả chuẩn bị dép cho mình như phụ nữ Nhật Bản ngày ngày chào đón chồng về nhà, nhưng dù sao cũng phải tươi cười với anh, đâu có quá đáng ha? Đây mới là cuộc sống của đàn ông!”
Tam Béo và Ngụy Khiêm đồng thời quay mặt đi – giỏi giang quá!
Lão Hùng: “Được rồi, anh em mình cuối cùng đã bắt đầu bận rộn rồi, lần này mọi người đều đã vất vả, về nhà nghỉ ngơi vài hôm đi rồi cuối tuần khánh công! A, đúng rồi, chú Khiêm, mặc đẹp chút nha, chị dâu vẫn còn muốn giới thiệu đối tượng cho chú đó.”
Mắt Tam Béo sáng rỡ lên: “Anh Hùng, em thì sao?”
Lão Hùng vỗ vỗ bụng hắn: “Để giới thiệu cho chú một công ty quảng cáo, mời chú đi quay quảng cáo cho thuốc giảm béo đặc hiệu – bốn ngàn vạn! Chỉ cần bốn ngàn vạn! Giảm mười cân không phải là mơ! Không giảm được không hoàn tiền…”
Ngụy Khiêm về đến nhà thì đã là buổi chiều, bà Tống ra đón: “Mày về rồi! Ăn gì chưa con? Để bà làm cho.”
Ngụy Khiêm mới bỏ đồ đạc xuống chưa kịp nói gì thì đã thấy cửa phòng Ngụy Chi Viễn mở ra, cậu em càng khiến người ta nhọc lòng cũng càng thêm trưởng thành kia tươi cười ấm áp: “Anh.”
Ngụy Khiêm hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp: “Ồ, sao mày lại ở nhà? Không đi học à?”
Bà Tống khoe khoang: “Nó thi được mấy giải thưởng lận đó! Ôi bà cũng chẳng biết giải thưởng gì, nhưng chắc chắn là hạng nhất rồi, đúng không Tiểu Viễn? Nó giống mày đó, khỏi cần thi đại học, ôi, khói xanh trên ngôi mộ này phải bốc ra ba mươi dặm mất thôi!”
“Thế thì thành cháy rừng rồi còn gì.” Ngụy Khiêm quay sang Ngụy Chi Viễn, “Chuyện khi nào vậy, sao không báo cho tao một tiếng?”
Bà Tống lại bắt đầu khoe: “Thằng bé nói mày bận, không cho mọi người quấy rầy mày vì việc vặt vãnh này… Ôi đây mà là việc vặt vãnh sao? Gặp dưới quê là phải mở tiệc ăn mừng rồi đó chứ!”
Ngụy Chi Viễn khom lưng giúp Ngụy Khiêm xách va li vào nhà, dửng dưng đáp: “Có gì đâu mà.”
Còn không quan tâm hơn thua nữa chứ! Ngụy Khiêm rất đỗi xót xa khi trẻ lớn lên chẳng cần cha nữa, càng khiến gã xót ruột là thằng bé Tiểu Viễn này cái gì cũng tốt, thế nhưng…
Chứng bệnh kia rốt cuộc khỏi chưa?
Ngụy Chi Viễn đang giúp gã sắp xếp đồ đạc thì Ngụy Khiêm điềm nhiên thử một câu: “Mày đã tốt nghiệp cấp ba, về sau cũng xem như là người lớn rồi, tao sẽ không lắm mồm quản việc mày làm nữa… Ừm, quen bạn gái cũng được.”
Ngụy Chi Viễn đang thò tay đến một xấp giấy tờ bung ra, nghe thế liền bỏ xuống giữa chừng, vừa vặn đặt lên mu bàn tay Ngụy Khiêm: “Anh, em không định tìm bạn gái đâu.”
Lòng Ngụy Khiêm căng thẳng.
Ngụy Chi Viễn ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt thăm thẳm như ẩn giấu một thế giới tựa sâu tựa cạn, nhưng sau một hồi im lặng, cậu vẫn rụt tay về, đồng thời đưa ra một lý do cực kỳ khỏe mạnh và có chí: “Học tập và thực tiễn thêm mới quan trọng hơn, thời gian quý báu như vậy, em không muốn yêu đương quá sớm.”
Ngụy Khiêm gật đầu, cảm xúc không tốt lắm, đau dạ dày nghĩ thầm: vẫn chưa khỏi, ôi thật đáng lo!
Đồng thời, Ngụy Chi Viễn cúi xuống rầu rĩ nghĩ thầm: sờ tay như vậy mà chẳng có lấy một chút phản ứng, không hề nghĩ đến phương diện đó sao? Ôi thật đáng lo!
Tối đó Tiểu Bảo vừa về là kêu ca đòi quà ngay.
Ngụy Khiêm cười tự giễu: “Chậc, cho một lần, lần thứ hai liền tự đòi – ném lên giường mày rồi đó, tự đi mà xem.”
Tống Tiểu Bảo mừng vui vô cùng.
Bà Tống không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay về muộn vậy? Ăn cơm chưa?”
“Con ăn với chị Lộ Lộ rồi, à con còn gặp anh Hùng nữa, chẳng biết ảnh bị bệnh gì mà bữa nay về nhà ưỡn bụng vênh mặt y như địa chủ vậy, kết quả là chị Lộ Lộ vung tay bảo ‘Nấu cơm đi’, thế là một giây sau ảnh liền biến thành đầy tớ, ỉu xìu đi nấu cơm.”
“Chị Lộ Lộ” chính là chị Hùng, chị Hùng tên là Trần Lộ, cái tên mát lành nghe mà nhớ đến đóa hoa nhỏ đón ánh nắng đầu tiên chờ nở rộ.
Tiếc thay… cái tên rõ là bịp bợm mà!
“Chị Lộ Lộ thì tốt rồi, có điều hôm nay chị ấy nói: ‘Tiểu Bảo mười bảy, tôi ba mươi bốn, lớn gấp đôi em, em đừng bắt chước họ mồm mép láu lỉnh gọi tôi là chị, cứ gọi là mẹ nuôi đi’… Ôi chao! Đẹp quá, cảm ơn anh – rồi em đáp: ‘Ha ha ha ha, chị đừng trêu em, thế không phải là thua một vai sao, chẳng khác nào chị đang chiếm lợi từ anh em vậy!”
Trong lúc nói chuyện cô đã kịp cởi áo khoác thay giày, lại chạy vào phòng mình xem quà, ngạc nhiên một phen rồi lại tự mình tiếp tục câu chuyện, một loạt động tác và âm thanh liền mạch. Cô bé đã kế thừa bà Tống, thành người lắm mồm trong nhà, cơ bản không có đường cho người khác nói chen, một mình cô là dư sức diễn cả vở kịch một vai yêu hận tình thù.
Ban đầu nghe còn rất thân thương, sau đó Ngụy Khiêm chỉ hận không thể khâu cái miệng nói dài nói dai còn nói dại này lại.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Ngụy Khiêm cùng cô em ồn ào như vẹt đi mua một đôi giày mới, rồi lại dẫn cậu em thiếu thốn tình cảm chạy đến trung tâm hoạt động cộng đồng đánh bóng rổ một chọi một – có điều giai đoạn sau rõ ràng biến thành Ngụy Chi Viễn chơi cùng gã, kỹ thuật của Ngụy Khiêm thật sự rất tệ, gã hầu như không có thời gian chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa, lúc còn là học sinh toàn bộ cơ hội tiếp xúc với bóng rổ chỉ giới hạn trong vài giờ thể dục ít ỏi thôi.
Trong mọi vận động chỉ có đánh đấm là gã còn khá thông thạo, nhưng suốt ngày âu phục giày da ngồi trong văn phòng, gã hoài nghi qua vài năm là ngón nghề tinh thông duy nhất cũng phải bỏ phí mất thôi.
Đương nhiên, việc này không quan trọng, quan trọng là Ngụy Khiêm hi vọng ở bên Ngụy Chi Viễn nhiều hơn, để có thể hiểu em mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.
Xong một ngày bận rộn, tối đó Ngụy Khiêm đi dự tiệc chỗ Lão Hùng.
Chị Hùng bảo có việc gấp không đến được, chuyện giới thiệu đối tượng đương nhiên cũng mặc kệ luôn… Ngụy Khiêm không biết vì nguyên nhân gì mà thở phào một hơi.
Gã hoài nghi Lão Hùng về nhà vênh váo quá nên bị vợ trị cho một trận, trông đặc biệt tiều tụy, mí mắt sưng húp.
Từ đầu đến cuối chỉ có Tam Béo đang làm trò cười, Lão Hùng không hào hứng lắm, cuối cùng còn quá chén.
Lão Hùng uống say cũng không quậy phá, cứ lầm lì ngồi đó như bị điếc, ai nói gì cũng chẳng phản ứng.
Cuối cùng tàn cuộc Tam Béo mới đẩy lão: “Anh Hùng, tôi lái xe đưa anh về được không? Uống say thế này, chị dâu có cho vào nhà không? Hay là tìm khách sạn nghỉ tạm một đêm đi?”
Lão Hùng bị hắn đẩy liền nghiêng sang bên kia, đụng vào Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm sửng sốt, ngay sau đó, Lão Hùng lại túm vạt áo lên che mặt, bất ngờ gào khóc ầm ĩ.
Lão khóc muốn đứt ruột đứt gan, cuối cùng khản đặc cả giọng, tưởng như là gào thét đau đớn khó mà hình dung, khó lòng chịu được sâu thẳm trong linh hồn bị trút hết ra, quả tình không thành tiếng người.
Khiến Ngụy Khiêm và Tam Béo sợ hết hồn.
Hai người chờ lão khóc chán chê rồi ngủ mê mệt, mới hè nhau khiêng Lão Hùng đi tìm một khách sạn ở tạm, trong lúc này họ suy tính vô số khả năng bi kịch – như là phá sản, ung thư, cha mẹ mất hết, bị vợ cắm sừng vân vân.
Lo sợ nguyên đêm, rốt cuộc chờ hôm sau cha nội cá mè hoa này dậy, hai người hỏi thử, mới biết lão lại không hề có ấn tượng gì.
Té ra hễ say liền khóc chính là điểm đặc sắc riêng của cha này, Tam Béo và Ngụy Khiêm phí hoài tình cảm phẫn nộ chung tay tẩn lão một trận, sau đó ai về nhà nấy.
Ngụy Khiêm phải đau đầu giải quyết Ngụy Chi Viễn, gã quyết định, cho dù trải qua giằng co dài lâu, cũng phải kéo thằng bé này khỏi con đường lệch lạc.
Đây là một cuộc chiến đấu.
—Câu đầu là trích trong bài Quyết biệt từ của vợ Đới Phục Cổ, đại khái là: về sau nếu quay lại, mong chàng đừng quên nơi này, đem chén rượu nhạt, tưới lên mộ thiếp. Còn câu sau là trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Do mắt rùa chỉ to bằng hạt đậu thôi nên khi đặt hạt đậu trước mặt nó chỉ nhìn thấy hạt đậu là hết, không còn lựa chọn nào khác. Câu này đại khái là thích ai đó rồi. Câu này của Hạng Vũ.
Bà Tống nhặt một tờ giấy dưới đất, lao vọt đến trước mặt Ngụy Khiêm, la lối om sòm: “Mày xem này! Thật kỳ cục! Đứa nào đây hả? Trường tụi bay giáo dục ra toàn cái loại mặt trơ trán bóng này hả? Nói cho tao biết đây là đứa nào, để tao đi tìm nó!”
Ngụy Khiêm cầm tờ giấy đọc qua, lập tức dở khóc dở cười.
Không cần nghi ngờ gì nữa, bà Tống đưa chính là một lá thư tình.
Về phần bà Tống mù chữ làm sao nhận ra được, thì phải quy tội cho người viết, thật là sáng tạo hết biết, vẽ đầy một tờ giấy A5, rõ là loại “báo” giáo viên tiểu học thường xuyên cho tụi nhỏ làm mà.
Trên cùng là dòng tiêu đề to đùng “Gửi Tống Tiểu Bảo”, vụng về vẽ dây leo làm viền, còn dùng bút mực nước đủ màu… Ngụy Khiêm không biết liệu có phải là thằng này muốn tạo hiệu quả như bảy sắc cầu vồng hay không.
Góc trái vẽ một trái tim đỏ tươi bị tên bắn xuyên, bên phải là hai con người be bé một trai một gái…
Bà Tống chỉ hai người này, giậm chân đùng đùng y như gà mái già xù lông: “Còn hôn hít nữa chứ!”
Nội dung lá thư tình lại cực kỳ ngắn gọn và dễ hiểu so với hình thức rườm rà, chỉ có đúng một dòng: Tống Ly Ly, bạn đẹp lắm, mình rất thích bạn.
Hoàn toàn nói rõ nội tình, không ngại ngùng chút nào.
Cuối cùng, hình như để phô bày tài năng văn nghệ, thiếu hiệp này dùng “chữ nghệ thuật” xiêu vẹo viết nguệch ngoạc hai hàng thơ cổ chẳng biết chép từ đâu ở bên ngoài đường viền rối mắt, chép qua loa đại khái, nhìn mà chả hiểu cái khỉ mốc gì.
Bên trái là “Hậu hồi quân nhược trùng lai, bất tương vong xứ, bả bôi tửu, kiêu nô phần thổ”, bên phải là “Thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ”.(1)
Chậc… tiết tấu của sinh ly tử biệt đây mà.
Ngụy Khiêm biết mình nên nghiêm túc, nhưng thật sự không nhịn được cười, khóe miệng run run nằm giữa kìm nén với phì cười một lúc lâu chưa tìm được điểm dừng, gã cảm thấy rất có thể vẻ mặt mình trông giống với nhe răng cười hơn.
Nhưng rồi ngay lập tức, gã không tránh khỏi nhớ đến quyển tạp chí phát hiện trong phòng Tiểu Viễn, rốt cuộc chẳng còn lòng dạ cười nhạo lá thư tình “chan chứa tình cảm thiếu niên” này.
Gã rốt cuộc chuyển thành cười khổ, phiền lòng nhìn Ngụy Chi Viễn, bảo: “Đừng ở đây góp vui nữa, phải làm gì thì làm đi. Về phần bà…”
Gã quay sang bà Tống.
Bà Tống gầm lên: “Mỗi ngày đến trường chỉ làm trò này! Tao thấy nghỉ học luôn đi!”
Ngụy Khiêm lui một bước, thở dài: “Bà có thể im lặng một lúc, đừng ồn ào nữa được không? Phun đầy mặt tôi rồi!”
Bà Tống cũng ý thức được đạn của mình đã chệch quỹ đạo, lập tức chuyển hướng sang Tống Tiểu Bảo đang co đầu rụt cổ, tiếp tục quát tháo: “Không được, hôm nay mày phải cho tao một lời giải thích, mày muốn đi học hay muốn bồ bịch!”
Thật ra lần này Tiểu Bảo rất vô tội, cô bé cũng không biết cái loại thư bại não này là của cao thủ khùng điên nào, cô đeo cặp sau lưng, lúc tan học bị chen tới chen lui, có đứa nhân lúc cô không chú ý nhét đồ vào cặp làm sao mà biết được?
Tuy lòng ham hư vinh và sự tò mò khiến lúc xem cô không khỏi hơi nhộn nhạo, nhưng cô cho rằng đây chỉ là sự kinh ngạc bình thường, tuyệt đối không có to tát như bà nội nói.
Nhưng dù bà nội cầm chổi đánh thì Tiểu Bảo vẫn không sợ, ngược lại sợ anh hai hơn, cô bé nhìn trộm sắc mặt Ngụy Khiêm, lí nhí giải thích: “Em không có, em thật sự không biết là ai nhét vào cặp hết.”
Bà Tống vẫn khăng khăng: “Chắc chắn không phải lần đầu tiên! Không được, tao phải đến trường tìm giáo viên.”
Tống Tiểu Bảo: “Ôi bà nội ơi, bà làm vậy mai mốt con còn mặt mũi nào gặp ai!”
Miệng bà Tống khép khép mở mở chẳng khác chi bọn cá ăn thịt người răng nhọn hoắt dưới sông Amazon, nói nhanh đến mức không bắt kịp động tác môi: “Mày không lo học hành, hết chuyện đi yêu đương nhăng nhít thì có mặt mũi gặp ai chắc? Này Tống Ly Ly, nếu là ngày xưa thì đây là vấn đề tác phong, vấn đề tác phong là việc lớn mày biết không hả? Khi không làm trò lưu manh, tòa án có thể phán xử mày đó!”
Tống Tiểu Bảo quýnh lên: “Con đã bảo là con không có mà!”
Bà Tống: “Thế sao không viết cho đứa khác mà viết riêng cho mày? Bản thân mày chắc chắn cũng có vấn đề!”
Đối mặt với bà nội không chịu nói lý lẽ, Tống Tiểu Bảo đành to tiếng không lựa lời: “Thằng rùa đen đó nó nhìn hạt đậu(2), con nào biết được!”
Bà Tống nhạy bén bắt được lỗi ngôn từ của cô cháu: “A, cuối cùng cũng nói thật rồi hả? Rùa đen nhìn hạt đậu? Nhìn vừa mắt đúng không?”
Tống Tiểu Bảo: “…”
Lúc nói chuyện hoặc làm văn, hễ cô bé muốn trích dẫn điển tích, thành ngữ hoặc là nói bỏ lửng, thì mười lần hết chín đều râu ông nọ cắm cằm bà kia, cô vẫn chẳng cảm thấy có gì đáng ngại, còn luôn chống chế nói đây là sáng tạo, lần này rốt cuộc tự dùng sáng tạo chôn sống mình luôn.
Thấy cháu không chịu sám hối, bà Tống xắn tay áo tính quân tử động thủ bất động khẩu, lúc này Ngụy Khiêm mới điềm tĩnh ra mặt ngăn cản, bảo bà: “Ngày mai không phải bà còn cần dậy sớm à? Ngủ sớm đi, để tôi nói chuyện với nó… Được rồi, không nghiêm trọng vậy đâu, bà coi chừng tức đến tăng xông đó – còn mày, đi theo tao.”
Nhờ phúc Ngụy Chi Viễn, bây giờ chuyện gì vào mắt Ngụy Khiêm cũng chẳng nghiêm trọng lắm.
Tống Tiểu Bảo hằn thù lườm lá thư gây chuyện trong tay anh hai một cái, thầm quyết định, nếu để cô tra ra tác giả ngu ngốc này là ai, thì nhất định phải cắt đứt với thằng đó.
Tiểu Bảo đi vào phòng ngủ của anh hai như vào phòng hiệu trưởng, vừa đóng cửa liền bắt đầu giãi bày oan tình, ào ào khai báo hành trình cả ngày, cũng đưa ra phỏng đoán hợp lý với cách lá thư tình mất mặt này bị nhét vào cặp, cuối cùng thề thốt với trời để tỏ rõ lập trường: “Em thật sự không có yêu sớm! Em thật sự không biết chuyện này là thế nào, bà nội nói oan cho em!”
Nói xong lo lắng quan sát phản ứng của anh hai: “… Anh?”
Ngụy Khiêm vẫn cúi đầu suốt, giống như đang nghe em nói chuyện, nhưng Tiểu Bảo hiểu anh hai, biết gã không thể kiên nhẫn như vậy, im lặng một lúc lâu thì chắc hẳn là đang mất tập trung rồi.
Ngụy Khiêm bị cô bé gọi hồn vía quay lại, mới giật mình ngẩng đầu lên, nói chẳng đâu vào đâu: “Người viết cho mày cái này là con trai à?”
Tiểu Bảo cho rằng tai mình có vấn đề, không nhịn được thò đầu mù tịt hỏi: “Hả?”
Ngụy Khiêm: “Là bạn nam viết cho mày hả?”
Tiểu Bảo cảm thấy như mình vào nhầm kênh, chẳng hiểu cái quái gì hết: “Chắc, chắc là, là thế? Không thì sao ạ?”
Ngụy Khiêm đau đớn phát hiện ra trong lòng mình thật sự chẳng tức giận chút nào, thậm chí còn thấp thoáng có cảm giác được an ủi lạ thường rằng “Cảm ơn trời đất, là con trai thì tốt rồi”.
Gã vê ngón tay, lại muốn hút thuốc, uể oải phất tay bảo Tống Tiểu Bảo: “Được rồi, tao biết rồi, mày đi đi, không có thì thôi, tao tin mày lần này, không còn lần sau nữa đâu đấy.”
Tống Tiểu Bảo cứ thế được thả như đại xá thiên hạ, trước khi đi thấy Ngụy Khiêm lại lấy gói thuốc ra, vẫn không nhịn được lắm mồm: “Anh, bác sĩ bảo anh hút ít thôi, bác sĩ còn nói phổi của anh sắp thành món phổi phu thê thái lát rồi đó.”
Ngụy Khiêm cáu: “Mau cút đi, tụi bay bớt gây chuyện, để tao sống thêm hai năm là tốt lắm rồi!”
Chờ đã… “tụi bay” là ý gì đây?
Tống Tiểu Bảo dỏng thẳng tai, cảm thấy hình như mình đã nghe được tin tức gì khủng khiếp lắm – chẳng lẽ ông anh gương mẫu một năm bốn mùa ôn lương cung kiệm nhượng, là tấm gương dốc lòng học tập kia cũng gây chuyện?
Vừa nghĩ đến đây, cô liền thấy tâm trạng phấn khởi khó tả, trong lòng dâng tràn niềm vui khi được cười vào nỗi đau của người khác.
Từ sau lần bỏ nhà đi bụi thì lòng dạ trò Tống Tiểu Bảo càng rộng rãi hơn… nói ngắn gọn là mặt dày hẳn. Thấy anh hai không tra xét liền nhanh chóng vui phơi phới.
Vừa vui phơi phới là những chuyện trong lòng y như ruột của loài chim, đều chẳng nín được bao lâu.
Hôm sau là thứ Bảy, Tiểu Bảo nhờ chị Hùng giới thiệu tìm được giáo viên dạy múa khá chuyên nghiệp, học hành rất ra dáng, cho nên buổi sáng phải quá giang Ngụy Chi Viễn đến trạm, rồi đi xe buýt tới chỗ giáo viên.
Trên đường, Tiểu Bảo liền hi hi ha ha bán đứng ông anh hai thân yêu.
Tống Tiểu Bảo: “Anh ba, gần đây anh gây ra chuyện gì vậy? Nói ra cho mọi người mở mang kiến thức được không?”
Ngụy Chi Viễn ý thức được rằng vua đã phái gián điệp đến nghe ngóng tình hình, điềm nhiên đáp lấy lệ rồi đổi chủ đề: “Tao có thể làm gì? Tối qua anh hai không chửi hả?”
“A ha ha, hoàn toàn không.” Tống Tiểu Bảo ngồi đằng sau lắc lư, “Tối qua làm em sợ muốn quéo giò, kết quả là anh hai dễ nói chuyện lắm luôn.”
Kế đó, không đợi Ngụy Chi Viễn hỏi đã tự giác thuật lại đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng Tống Tiểu Bảo tổng kết: “Thật ra em cảm thấy hôm qua anh hai hơi bất thường, hồn vía lên mây, sau đó còn hỏi em một câu buồn cười lắm á.”
Ngụy Chi Viễn: “Ảnh hỏi gì mày?”
Tống Tiểu Bảo: “Ảnh hỏi em người viết thư tình cho em là con trai phải không, không phải con trai thì là con gì? Anh nói có ngộ không… Oái!”
Ngụy Chi Viễn run tay, xe đạp lao thẳng vào một ổ gà ven đường, may mà cậu lái giỏi, chống chân một chút rồi lại chạy đi, hên chưa làm rơi Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo vẫn còn hoảng hốt vuốt ngực: “Hết hồn hết hồn, anh ba làm gì vậy?”
Ngụy Chi Viễn chống chân, nói đơn giản: “Đến rồi, xe đến rồi, mau đi đi.”
Tống Tiểu Bảo thấy quả nhiên là chiếc xe mình đợi vừa vặn đến trạm, không kịp gặng hỏi lập tức xách cặp nhảy xuống, co giò chạy như chó đứt xích.
Ngụy Chi Viễn giữ vững không tỏ ra bất thường, lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Cậu chợt hiểu sự khác thường của anh hai hôm trước là do đâu, mà mình nhất thời lại đắc ý như gì, còn mạo hiểm hôn trộm anh một cái!
Thế… Thế anh hai lúc ấy rốt cuộc có cảm nhận được không?
Vừa nghĩ đến sơ hở mình để lại, Ngụy Chi Viễn liền thấy da đầu ngứa ngáy.
Vấn đề là rốt cuộc anh hai làm sao phát hiện được?
Việc này thật bất thường.
Những ngày kế tiếp, Ngụy Chi Viễn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, rồi một tuần sau, bên phía tổng giám đốc Trương có thông báo nói rằng trong vòng một tháng sẽ lo được giấy tờ cho việc chuẩn bị đưa ra thị trường.
Cổ đông ba bên nhanh chóng phải tổ chức cuộc họp tổng hợp công tác theo tính giai đoạn, Ngụy Khiêm cho rằng mình gần khỏi hẳn rồi nên cũng đến đó, Ngụy Chi Viễn mới tìm được cơ hội.
Đêm khuya vắng vẻ, Ngụy Chi Viễn lẻn vào phòng Ngụy Khiêm, lục hết từ trên xuống dưới, rốt cuộc tìm được quyển tạp chí chết người kia trong ngăn kéo dưới cùng.
Là một trong mấy quyển số lượng hạn chế từng được cậu mở, Ngụy Chi Viễn vừa nhìn là nhận ra ngay.
Ngụy Chi Viễn nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu nổi, lúc trước làm sao quyển này tránh được lục soát như rải thảm diệt chủng của mình, càng không thể tưởng tượng là, làm sao khéo như vậy, thứ mà bản thân cậu lục mấy lần cũng chẳng thấy lại rơi vào tay anh hai.
Ngụy Chi Viễn bỏ tất cả về vị trí cũ, có một câu rốt cuộc lướt qua đầu, đủ để hình dung tâm tình của cậu bây giờ…
Chao ôi, đây là trời muốn diệt ta chứ không phải do đánh dở!(3)
Ngụy Khiêm đi mãi đến thời điểm nộp luận văn mới về một chuyến, gã vội vàng làm hết một loạt các khâu từ nộp luận văn đến bảo vệ rồi lại chạy luôn.
Mà lần đó dù chỉ quay về hai hôm nhưng gã còn mang theo cả quà cho mọi người.
Phải biết rằng trong từ điển của Ngụy Khiêm vốn không có chữ “quà” này, thế nên khi dùng hai tay nhận quả bóng rổ có chữ ký của một ngôi sao mà cậu chẳng hứng thú muốn biết là ai, Ngụy Chi Viễn thật sự giật nảy mình.
Nhưng nghiêng đầu thấy anh hai đang dùng ánh mắt thăm dò để quan sát phản ứng của mình, cậu thiếu niên vội vã nở nụ cười hơi ngây thơ theo phản xạ hòng làm anh yên lòng, vờ như rất ngạc nhiên và vui mừng vậy.
Cùng lúc đó, trong lòng Ngụy Chi Viễn xem như đã hiểu – chẳng biết vì sao mà anh hai cho ra kết luận, rằng mình đi vào “con đường lệch lạc” là do thiếu thốn tình cảm.
Mà mâu thuẫn gia đình liên tiếp cả công khai lẫn ngấm ngầm dường như khiến Ngụy Khiêm bị đả kích không nhẹ, gã cố gắng cải thiện hình tượng kẻ độc tài trong nhà.
Khi Tiểu Bảo mặc quần áo mới Ngụy Khiêm cho nhảy nhót trong nhà, Ngụy Chi Viễn trơ mắt nhìn Ngụy Khiêm cố chia uyên rẽ thúy hai hàng lông mày nhíu vào nhau, gắng tạo thái độ hiền lành.
… Dù có thể gã đã hiểu sai về “hiền lành”, thần thái nhìn kiểu nào cũng thấy giống “ngoài cười trong không cười” hơn, như thể bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đứng dậy, châm chọc một phen như thường ngày vậy.
Tống Tiểu Bảo đã quen với việc anh hai châm chọc khó ưa, cứ chờ hoài mà kết quả là mãi không chờ được, rốt cuộc không quen lắm.
Trước khi Ngụy Khiêm xách va li đi lần nữa, Tiểu Bảo sán đến, hỏi kiểu rất muốn ăn đập: “Anh, lần này về sao anh không nói gì em vậy?”
Ngụy Khiêm: “Tao nói gì mày? Mày lại làm gì nữa?”
Tống Tiểu Bảo thuận miệng nói hớ: “À, bữa thi giữa kỳ môn ngữ văn em xém rớt, em nhờ anh ba ký thay phụ huynh rồi.”
Ngụy Khiêm bực bội ngẩng đầu nhìn cô bé, lúc này Tống Tiểu Bảo mới ý thức được, hốt hoảng bịt miệng.
Hiển nhiên, do Tống Tiểu Bảo dốc hết sức phá hoại mà chiếc mặt nạ “hiền lành” của Ngụy Khiêm cuối cùng có kết cục là xương cũng chẳng sót lại.
Khi Ngụy Khiêm rỗi rãi quay về thì thời gian đã lại từ giữa hè trôi vụt đến cuối năm, hạng mục nhà ở ngắn hạn được ông Trương chuẩn bị cực kỳ tốt, sau mùa thu, công tác còn lại đã sắp sửa kết thúc – chờ đến đầu xuân năm sau là có thể lập tức nghiệm thu công trình, mà việc tiêu thụ thì gần như đã đến giai đoạn cuối rồi.
Họ bỏ ra ba ngàn vạn, giai đoạn sau Lão Hùng lại lục tục kiếm thêm hơn một ngàn vạn, tổng cộng đầu tư hơn bốn ngàn vạn, theo như trước mắt thì cơ bản không chỉ gấp đôi thôi.
Lão Hùng mừng muốn nở bông, đắc ý dẫn Ngụy Khiêm và Tam Béo quay về.
Họ cố gắng nhảy một phát, cuối cùng vẫn qua được bậc cửa này.
Ngày họ trở về, Lão Hùng ưỡn ngực ngẩng đầu y như áo gấm về làng, muôn vàn cảm khái nói với Tam Béo và Ngụy Khiêm: “Lần này hai chú quả đã cho anh được nở mày nở mặt, từ rày anh có thể ngẩng đầu trước mặt chị dâu rồi! Về sau… Ôi, anh sẽ không yêu cầu bả chuẩn bị dép cho mình như phụ nữ Nhật Bản ngày ngày chào đón chồng về nhà, nhưng dù sao cũng phải tươi cười với anh, đâu có quá đáng ha? Đây mới là cuộc sống của đàn ông!”
Tam Béo và Ngụy Khiêm đồng thời quay mặt đi – giỏi giang quá!
Lão Hùng: “Được rồi, anh em mình cuối cùng đã bắt đầu bận rộn rồi, lần này mọi người đều đã vất vả, về nhà nghỉ ngơi vài hôm đi rồi cuối tuần khánh công! A, đúng rồi, chú Khiêm, mặc đẹp chút nha, chị dâu vẫn còn muốn giới thiệu đối tượng cho chú đó.”
Mắt Tam Béo sáng rỡ lên: “Anh Hùng, em thì sao?”
Lão Hùng vỗ vỗ bụng hắn: “Để giới thiệu cho chú một công ty quảng cáo, mời chú đi quay quảng cáo cho thuốc giảm béo đặc hiệu – bốn ngàn vạn! Chỉ cần bốn ngàn vạn! Giảm mười cân không phải là mơ! Không giảm được không hoàn tiền…”
Ngụy Khiêm về đến nhà thì đã là buổi chiều, bà Tống ra đón: “Mày về rồi! Ăn gì chưa con? Để bà làm cho.”
Ngụy Khiêm mới bỏ đồ đạc xuống chưa kịp nói gì thì đã thấy cửa phòng Ngụy Chi Viễn mở ra, cậu em càng khiến người ta nhọc lòng cũng càng thêm trưởng thành kia tươi cười ấm áp: “Anh.”
Ngụy Khiêm hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp: “Ồ, sao mày lại ở nhà? Không đi học à?”
Bà Tống khoe khoang: “Nó thi được mấy giải thưởng lận đó! Ôi bà cũng chẳng biết giải thưởng gì, nhưng chắc chắn là hạng nhất rồi, đúng không Tiểu Viễn? Nó giống mày đó, khỏi cần thi đại học, ôi, khói xanh trên ngôi mộ này phải bốc ra ba mươi dặm mất thôi!”
“Thế thì thành cháy rừng rồi còn gì.” Ngụy Khiêm quay sang Ngụy Chi Viễn, “Chuyện khi nào vậy, sao không báo cho tao một tiếng?”
Bà Tống lại bắt đầu khoe: “Thằng bé nói mày bận, không cho mọi người quấy rầy mày vì việc vặt vãnh này… Ôi đây mà là việc vặt vãnh sao? Gặp dưới quê là phải mở tiệc ăn mừng rồi đó chứ!”
Ngụy Chi Viễn khom lưng giúp Ngụy Khiêm xách va li vào nhà, dửng dưng đáp: “Có gì đâu mà.”
Còn không quan tâm hơn thua nữa chứ! Ngụy Khiêm rất đỗi xót xa khi trẻ lớn lên chẳng cần cha nữa, càng khiến gã xót ruột là thằng bé Tiểu Viễn này cái gì cũng tốt, thế nhưng…
Chứng bệnh kia rốt cuộc khỏi chưa?
Ngụy Chi Viễn đang giúp gã sắp xếp đồ đạc thì Ngụy Khiêm điềm nhiên thử một câu: “Mày đã tốt nghiệp cấp ba, về sau cũng xem như là người lớn rồi, tao sẽ không lắm mồm quản việc mày làm nữa… Ừm, quen bạn gái cũng được.”
Ngụy Chi Viễn đang thò tay đến một xấp giấy tờ bung ra, nghe thế liền bỏ xuống giữa chừng, vừa vặn đặt lên mu bàn tay Ngụy Khiêm: “Anh, em không định tìm bạn gái đâu.”
Lòng Ngụy Khiêm căng thẳng.
Ngụy Chi Viễn ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt thăm thẳm như ẩn giấu một thế giới tựa sâu tựa cạn, nhưng sau một hồi im lặng, cậu vẫn rụt tay về, đồng thời đưa ra một lý do cực kỳ khỏe mạnh và có chí: “Học tập và thực tiễn thêm mới quan trọng hơn, thời gian quý báu như vậy, em không muốn yêu đương quá sớm.”
Ngụy Khiêm gật đầu, cảm xúc không tốt lắm, đau dạ dày nghĩ thầm: vẫn chưa khỏi, ôi thật đáng lo!
Đồng thời, Ngụy Chi Viễn cúi xuống rầu rĩ nghĩ thầm: sờ tay như vậy mà chẳng có lấy một chút phản ứng, không hề nghĩ đến phương diện đó sao? Ôi thật đáng lo!
Tối đó Tiểu Bảo vừa về là kêu ca đòi quà ngay.
Ngụy Khiêm cười tự giễu: “Chậc, cho một lần, lần thứ hai liền tự đòi – ném lên giường mày rồi đó, tự đi mà xem.”
Tống Tiểu Bảo mừng vui vô cùng.
Bà Tống không nhịn được hỏi: “Sao hôm nay về muộn vậy? Ăn cơm chưa?”
“Con ăn với chị Lộ Lộ rồi, à con còn gặp anh Hùng nữa, chẳng biết ảnh bị bệnh gì mà bữa nay về nhà ưỡn bụng vênh mặt y như địa chủ vậy, kết quả là chị Lộ Lộ vung tay bảo ‘Nấu cơm đi’, thế là một giây sau ảnh liền biến thành đầy tớ, ỉu xìu đi nấu cơm.”
“Chị Lộ Lộ” chính là chị Hùng, chị Hùng tên là Trần Lộ, cái tên mát lành nghe mà nhớ đến đóa hoa nhỏ đón ánh nắng đầu tiên chờ nở rộ.
Tiếc thay… cái tên rõ là bịp bợm mà!
“Chị Lộ Lộ thì tốt rồi, có điều hôm nay chị ấy nói: ‘Tiểu Bảo mười bảy, tôi ba mươi bốn, lớn gấp đôi em, em đừng bắt chước họ mồm mép láu lỉnh gọi tôi là chị, cứ gọi là mẹ nuôi đi’… Ôi chao! Đẹp quá, cảm ơn anh – rồi em đáp: ‘Ha ha ha ha, chị đừng trêu em, thế không phải là thua một vai sao, chẳng khác nào chị đang chiếm lợi từ anh em vậy!”
Trong lúc nói chuyện cô đã kịp cởi áo khoác thay giày, lại chạy vào phòng mình xem quà, ngạc nhiên một phen rồi lại tự mình tiếp tục câu chuyện, một loạt động tác và âm thanh liền mạch. Cô bé đã kế thừa bà Tống, thành người lắm mồm trong nhà, cơ bản không có đường cho người khác nói chen, một mình cô là dư sức diễn cả vở kịch một vai yêu hận tình thù.
Ban đầu nghe còn rất thân thương, sau đó Ngụy Khiêm chỉ hận không thể khâu cái miệng nói dài nói dai còn nói dại này lại.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Ngụy Khiêm cùng cô em ồn ào như vẹt đi mua một đôi giày mới, rồi lại dẫn cậu em thiếu thốn tình cảm chạy đến trung tâm hoạt động cộng đồng đánh bóng rổ một chọi một – có điều giai đoạn sau rõ ràng biến thành Ngụy Chi Viễn chơi cùng gã, kỹ thuật của Ngụy Khiêm thật sự rất tệ, gã hầu như không có thời gian chơi đùa với bạn bè cùng trang lứa, lúc còn là học sinh toàn bộ cơ hội tiếp xúc với bóng rổ chỉ giới hạn trong vài giờ thể dục ít ỏi thôi.
Trong mọi vận động chỉ có đánh đấm là gã còn khá thông thạo, nhưng suốt ngày âu phục giày da ngồi trong văn phòng, gã hoài nghi qua vài năm là ngón nghề tinh thông duy nhất cũng phải bỏ phí mất thôi.
Đương nhiên, việc này không quan trọng, quan trọng là Ngụy Khiêm hi vọng ở bên Ngụy Chi Viễn nhiều hơn, để có thể hiểu em mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.
Xong một ngày bận rộn, tối đó Ngụy Khiêm đi dự tiệc chỗ Lão Hùng.
Chị Hùng bảo có việc gấp không đến được, chuyện giới thiệu đối tượng đương nhiên cũng mặc kệ luôn… Ngụy Khiêm không biết vì nguyên nhân gì mà thở phào một hơi.
Gã hoài nghi Lão Hùng về nhà vênh váo quá nên bị vợ trị cho một trận, trông đặc biệt tiều tụy, mí mắt sưng húp.
Từ đầu đến cuối chỉ có Tam Béo đang làm trò cười, Lão Hùng không hào hứng lắm, cuối cùng còn quá chén.
Lão Hùng uống say cũng không quậy phá, cứ lầm lì ngồi đó như bị điếc, ai nói gì cũng chẳng phản ứng.
Cuối cùng tàn cuộc Tam Béo mới đẩy lão: “Anh Hùng, tôi lái xe đưa anh về được không? Uống say thế này, chị dâu có cho vào nhà không? Hay là tìm khách sạn nghỉ tạm một đêm đi?”
Lão Hùng bị hắn đẩy liền nghiêng sang bên kia, đụng vào Ngụy Khiêm.
Ngụy Khiêm sửng sốt, ngay sau đó, Lão Hùng lại túm vạt áo lên che mặt, bất ngờ gào khóc ầm ĩ.
Lão khóc muốn đứt ruột đứt gan, cuối cùng khản đặc cả giọng, tưởng như là gào thét đau đớn khó mà hình dung, khó lòng chịu được sâu thẳm trong linh hồn bị trút hết ra, quả tình không thành tiếng người.
Khiến Ngụy Khiêm và Tam Béo sợ hết hồn.
Hai người chờ lão khóc chán chê rồi ngủ mê mệt, mới hè nhau khiêng Lão Hùng đi tìm một khách sạn ở tạm, trong lúc này họ suy tính vô số khả năng bi kịch – như là phá sản, ung thư, cha mẹ mất hết, bị vợ cắm sừng vân vân.
Lo sợ nguyên đêm, rốt cuộc chờ hôm sau cha nội cá mè hoa này dậy, hai người hỏi thử, mới biết lão lại không hề có ấn tượng gì.
Té ra hễ say liền khóc chính là điểm đặc sắc riêng của cha này, Tam Béo và Ngụy Khiêm phí hoài tình cảm phẫn nộ chung tay tẩn lão một trận, sau đó ai về nhà nấy.
Ngụy Khiêm phải đau đầu giải quyết Ngụy Chi Viễn, gã quyết định, cho dù trải qua giằng co dài lâu, cũng phải kéo thằng bé này khỏi con đường lệch lạc.
Đây là một cuộc chiến đấu.
—Câu đầu là trích trong bài Quyết biệt từ của vợ Đới Phục Cổ, đại khái là: về sau nếu quay lại, mong chàng đừng quên nơi này, đem chén rượu nhạt, tưới lên mộ thiếp. Còn câu sau là trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Do mắt rùa chỉ to bằng hạt đậu thôi nên khi đặt hạt đậu trước mặt nó chỉ nhìn thấy hạt đậu là hết, không còn lựa chọn nào khác. Câu này đại khái là thích ai đó rồi. Câu này của Hạng Vũ.
Tác giả :
Priest