Đại Ca
Chương 12
Tống Tiểu Bảo nói ngắt quãng, ngôn từ không diễn đạt được ý nghĩ, vất vả lắm mới kể rõ sự việc đã qua.
Từ khi Ngụy Khiêm thôi đón tụi nó tan học, khoản lợi mỗi chiều một cây kem đôi không còn, Tiểu Bảo cực kỳ mất vui, nhưng nó không dám mở miệng xin tiền Ngụy Khiêm, Ngụy Chi Viễn thì chắc chắn sẽ không xin, trông chờ anh hai có thể tự nhớ được việc vặt vãnh này mới lạ lùng như ngàn lẻ một đêm vậy.
Vì thế hai đứa bàn nhau ngày ngày đi đường hẻm nhặt chai lọ, đem về giấu dưới gầm giường Tiểu Bảo để chờ bán lấy tiền.
Hôm nay chẳng hiểu vì sao, Tiểu Viễn như thường lệ đi một nửa thì đột nhiên không cho đi đường hẻm nữa, hai đứa vòng về đường cái, Tống Tiểu Bảo không biết có chuyện gì, theo lệ liền cãi nhau với nó, kết quả lần này Ngụy Chi Viễn không buồn tiếp chiêu, chẳng thèm giải thích lôi con nhỏ đi một mạch.
Lúc ấy vẻ mặt Ngụy Chi Viễn quá đáng sợ, cho nên cuối cùng Tống Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe theo.
Bạn Tống Tiểu Bảo này là một đứa trẻ nhát cáy cực kỳ điển hình, bình thường được voi đòi tiên, người khác vừa nghiêm mặt thì chỉ một giây sau đã biến thành một con chim cút.
May mà là con gái, nếu không mai mốt chưa biết chừng sẽ là nguồn vốn tốt để làm thái giám.
Ngụy Chi Viễn dẫn nó đi lung tung không mục đích trên đường cái, thoạt đầu vào cửa hàng bách hóa chỗ ngã tư lòng vòng một hồi, sau khi ra ngoài lại cực kỳ cảnh giác nhìn ngó chung quanh, dẫn con bé tới mấy tiệm nhỏ, đều là vào cửa trước ra cửa sau, lang thang ở bên ngoài tới hơn nửa tiếng.
Sau đó, Ngụy Chi Viễn mới dẫn Tiểu Bảo về hướng nhà, khi ấy trời đã nhá nhem tối.
Về nhà phải băng qua một hẻm nhỏ, đó là đường cần phải qua, không thể đi vòng được.
Tống Tiểu Bảo thấy lúc ấy Tiểu Viễn xách cặp trên tay chứ không đeo sau lưng, kéo khóa nhét một tay vào cặp, chẳng biết đang tìm gì, tìm hết con đường mà vẫn chưa rút tay ra.
Sau đó con bé chợt nghe tiếng bước chân, thần kinh của Ngụy Chi Viễn giống như thoáng cái căng cứng, Tống Tiểu Bảo nhìn thấy một người đàn ông đi tới.
Cụ thể bao nhiêu tuổi, dáng vẻ ra sao, nó khóc sướt mướt không nói rõ, chỉ biết là một người lớn, một người lạ tầm tuổi ba của Tam Béo vậy.
Ngụy Chi Viễn đột nhiên đẩy mạnh nó một phát, bảo nó mau chạy đi.
Cho đến lúc này, Tống Tiểu Bảo vẫn chưa rõ có chuyện gì, nhưng thái độ của Tiểu Viễn khiến con bé rất hoảng sợ, dù rằng Tiểu Bảo không biết mình đang sợ cái gì, lúc ấy quả thực sợ tới mức dựng tóc gáy.
Con bé theo bản năng nghe lời Tiểu Viễn, chạy tới cuối hẻm, càng chạy càng sợ hãi, không nhịn được ngoảnh lại, thấy Tiểu Viễn rút tay khỏi cặp, thì ra trong cặp có giấu ống tuýp, thằng bé cầm bằng hai tay, nghiêng người dán lên tường, cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt.
Liếc thấy con bé quay đầu lại, Ngụy Chi Viễn giận dữ quát: “Chạy mau! Gọi điện thoại cho anh Hoa!”
Tống Tiểu Bảo chạy một mạch về nhà không dám dừng lại, đến tận trước cửa nhà nó mới phát hiện mình căn bản không có chìa khóa – chìa khóa nhà nó tổng cộng có ba bộ, một bộ Ngụy Khiêm cầm, một bộ để dự phòng, còn một bộ trước kia do mẹ Tam Béo giữ, bây giờ đã cho Ngụy Chi Viễn.
Ngụy Khiêm vốn nghĩ tụi nó luôn đi cùng nhau, dùng một bộ chìa khóa là đủ rồi, Tiểu Bảo tay chân lóng ngóng, có cho cũng sợ bị nó làm mất, nhưng vào phút sống còn, hai đứa lại quên khuấy việc này.
Nếu không phải gặp Lỗi Tử nhận được điện thoại của Tam Béo vội vàng chạy tới thì con bé đến bây giờ còn ở ngoài cửa khóc lóc chẳng có cách nào.
Ngụy Chi Viễn từng sống lang thang, đối với những người có ác ý nó nhạy bén hơn xa Tiểu Bảo, có lẽ giữa đường đã nhận thấy mình bị bám theo nên mới dẫn Tiểu Bảo đi vòng, thật ra nó xử lý rất chính xác, chỉ có điều thằng bé dù sao cũng còn nhỏ, không thể bỏ rơi đối phương, rốt cuộc vẫn bị chặn lại.
Lúc này Tam Béo cũng chạy tới, Tam Béo thật sự không yên tâm nổi, gọi điện thoại xong liền lái xe quay về luôn.
Vừa xuống xe, hắn liền thở hồng hộc bảo Ngụy Khiêm: “Không sao, nhóc Khiêm, chú mày yên tâm, Nhạc ca cũng nghe nói rồi, sau khi biết là việc nhà mày, ảnh lập tức phái người đi tìm giúp, mày…”
Lời hắn nói đột nhiên bị cắt ngang, bởi vì Ngụy Khiêm mặt không cảm xúc cho Tiểu Bảo một bạt tai.
Lỗi Tử giật mình, vội nhảy tới ngăn giữa Ngụy Khiêm và Tiểu Bảo: “Chú Khiêm, ôi, chú Khiêm! Con bé còn nhỏ mà, một đứa nít ranh thì biết cái gì? Mày nổi nóng với nó làm chi?”
Tam Béo không thèm khách sáo, vội xông đến quát vào tai Ngụy Khiêm: “Mẹ kiếp mày là con lừa sống hả? Đánh đâu đó? Có biết là không thể đánh vào mặt con nít không! Mày điên rồi hả Ngụy Khiêm? Mày tát mạnh như vậy, lỡ nó bị điếc thì sao? Hả?”
Tiểu Bảo từ lúc chào đời lần đầu tiên bị đánh, thực sự rất kinh hãi, ban đầu chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới cảm thấy mặt đau rát, nó đưa tay bưng mặt với vẻ khó tin nổi, da mặt đỏ bừng lên, vành mắt bắt đầu ngân ngấn lệ.
Ngụy Khiêm bị Tam Béo kéo ra lạnh lùng nhìn nó: “Mày còn dám khóc! Mày còn mặt mũi mà khóc?”
Tiểu Bảo quả nhiên không dám khóc nữa, cố hết sức kiềm chế, thật sự không nhịn nổi mới thút thít một tiếng như co giật, mặt từ đỏ hóa thành tím.
Ngụy Khiêm giơ tay, nhìn xuống con nhỏ nom hết sức tội nghiệp: “Mày bỏ nó lại một mình ở đâu?”
Tiểu Bảo thút thít nói tên một con hẻm: “Em… em vừa, vừa nói, nói với anh Lỗi Tử…”
Lỗi Tử vội vàng nói: “Đúng đúng, anh vừa thông báo rồi, bây giờ đã có anh em chạy đến bên đó, đừng sốt ruột chú Khiêm à.”
Ngụy Khiêm khom lưng nhìn thẳng vào mắt Tống Tiểu Bảo: “Bo bo giữ mình, lâm trận bỏ chạy, Tống Ly Ly, tao có dạy mày làm người như vậy không?”
Trong câu này có hai từ Tiểu Bảo không biết, nhưng nó vẫn hiểu ý. Điều này còn đau đớn hơn bị anh hai tát, Tống Tiểu Bảo rốt cuộc rơi nước mắt lã chã.
Tam Béo nhìn không nổi, kéo Tiểu Bảo ra đằng sau: “Sao mày lại nói thế? Mày rõ là đang giận cá chém thớt mà! Nhất định phải kéo em ruột vào mày mới dễ chịu chắc? Mày khùng rồi hả!”
Ngụy Khiêm không nhìn hắn, lấy chìa khóa trong túi đưa cho Lỗi Tử, khách sáo nói: “Cảm ơn ông anh, mời vào nhà uống ly nước, hôm nay tôi không tiếp đãi được, phải đi xem trước đã.”
Dứt lời quay đầu bỏ đi ngay chẳng thèm nhìn Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo càng khóc tợn, Tam Béo vội vã khom lưng bế Tiểu Bảo, vỗ lưng nó vụng về như một con gấu, dỗ dành: “Em gái à, đừng khóc mà, thằng anh em năm nay chưa chích ngừa nên bị dại rồi. Không sao, anh Tam tìm khăn xoa cho em, lát nữa là hết đau thôi, đừng sợ đừng sợ, có anh Tam ở đây, nó không dám đánh em nữa đâu.”
Tiểu Bảo gục lên vai hắn, khóc muốn chết đi sống lại.
Trong suốt thời thơ ấu, Tống Tiểu Bảo chỉ nhớ vòng tay của một người, chính là anh Tam Béo.
Anh Tam Béo cứ đến mùa hè là sẽ có mùi mồ hôi không sao gột hết nổi, sạch sẽ hơn thì vẫn có vẻ hôi hám, hơn nữa lắm lúc còn ám mùi dầu mỡ, mùi thức ăn, rất khó chịu… Song đó gần như là một chút an ủi ấm áp duy nhất mà nó nhận được.
Bà mẹ đoản mệnh của nó chết quá mất mặt, thế cho nên nó chẳng có ấn tượng gì với người đàn bà đó.
Mà anh hai… từ khi nó có trí nhớ rõ nét tới nay, hình như anh hai chưa từng bế nó, hành động thân mật nhất tối đa là sờ đầu thôi.
Nhiều khi Tiểu Bảo nửa đêm đá chăn, bị lạnh tỉnh dậy cũng không đắp, đều là cố ý, nó giả bộ ngủ chờ anh đắp cho mình, anh hai sẽ cực kỳ dịu dàng kéo chăn lên, dém góc một chút, đôi lúc còn thuận tay vén tóc trên mặt nó sang bên.
Đó là sự dịu dàng hiếm thấy mà ban ngày không có.
Anh hai thương nó, Tiểu Bảo biết, nó muốn gì anh cho nấy, Tiểu Bảo cũng biết, nhưng nó vẫn sợ anh, rất nhiều khi chủ động mở miệng xin xỏ cũng phải thấp tha thấp thỏm, không vững dạ lắm, bởi vì ở nhà anh luôn trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền, cau mày đi lại vội vàng, thậm chí không kiên nhẫn nói mấy câu với nó, cùng nó xem TV một lúc.
Tiểu Bảo luôn cảm thấy anh hai tuy yêu mình nhưng cực kỳ có hạn, nếu nó đáng ghét quá thì chưa biết chừng anh sẽ thu lại chút ít tình yêu đó, không thèm cho nữa.
Tiểu Bảo gào khóc không phải vì Ngụy Khiêm đánh nó, thật ra nó sợ anh hai không thích mình hơn.
Tiếc rằng Tam Béo là kẻ thô lỗ, luôn an ủi không đúng cách.
Ngụy Khiêm giữa đường gặp Tiểu Viễn, thằng bé đi theo một đàn em của Nhạc ca tên Tiểu Hạ, tuy không thân quen lắm nhưng thi thoảng cũng có qua lại.
Tiểu Hạ đi đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu lại xem thằng bé đằng sau còn đi theo không, Ngụy Chi Viễn từng gặp hắn, xem như có quen biết, nhưng không chịu để Tiểu Hạ dắt, chỉ xách cái ống tuýp im lặng theo sau.
Lúc đi nó không ngẩng đầu, chỉ tập trung nhìn dưới chân, từ góc độ của Tiểu Hạ thì chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy be bé trên đỉnh đầu thằng nhóc.
Lúc tìm được Ngụy Chi Viễn, Tiểu Hạ không thể thấy tên biến thái nghe nói chuyên ra tay với trẻ em, chỉ có một bác gái ngoài sáu mươi kè kè một cây chổi trông chừng Tiểu Viễn, thỉnh thoảng hỏi đôi ba câu.
Tên biến thái kia đã chạy mất, áo ngoài của Ngụy Chi Viễn đứt mất hai cái cúc, sưng phù nửa mặt, đầu toác một vết, rõ ràng là có kẻ đập đầu nó vào tường, phần đầu ống tuýp dính ít máu, trên tường và mặt đất đều có dấu vết ống thép quét qua, đủ thấy đã xảy ra một cuộc đấu.
Cậu chiến sĩ nhỏ này từ đầu chí cuối không buông vũ khí, cho tới khi may mắn dẫn đến sự chú ý của một bác gái vừa vặn đi ngang qua.
Lúc Tiểu Hạ đến, Ngụy Chi Viễn đang rụt vào góc tường nghỉ ngơi, nhận thấy có người tới gần, bả vai rõ ràng thoáng căng thẳng, toàn thân căng cứng, tuy nó không nhúc nhích nhưng Tiểu Hạ có ảo giác rằng mình mà còn tiến lên một bước thì cái ống tuýp trên tay thằng bé dám đập ngay đầu mình luôn.
Tiểu Hạ dừng chân, thử gọi một tiếng “Tiểu Viễn”, Ngụy Chi Viễn cố gắng mở đôi mắt sưng húp nhìn hắn giây lát, nhận ra là Tiểu Hạ, toàn thân mới hơi thả lỏng.
Bác gái ngờ vực nhìn cậu thanh niên trông như du côn này, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Cháu bé, cháu biết cậu ta chứ?”
Ngụy Chi Viễn gật đầu.
Bấy giờ bác gái mới yên tâm cầm chổi đi, cảm thán một câu sau cùng: “Loại người gì thế chứ? Phải bắn chết, xã hội giờ loạn quá.”
Tiểu Hạ kiểm tra thấy quần áo thằng bé vẫn còn nguyên, tốt xấu gì cũng thở phào trước.
Hắn đi đằng trước, Ngụy Chi Viễn theo sau không xa không gần, bước chân hơi loạng choạng, nhưng thái độ cực kỳ cứng rắn, nó không cho đỡ, cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng vào người ta, Tiểu Hạ cảm thấy thằng nhóc này bé tí mà đã có khí chất của hạng liều mạng, giống như chẳng biết đau hay sợ là gì, chỉ biết liều mình với người ta theo bản năng.
Tiểu Hạ không thử trò chuyện với nó nữa, bởi vì mặt mũi mình mẩy thằng nhỏ đầy máu và vết thương, thêm dáng vẻ hùng hổ muốn giết người khiến hắn sởn gai ốc.
Cho đến khi Ngụy Khiêm lao tới bế thốc Ngụy Chi Viễn lên.
Thằng bé hình như sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp là ai đang bế mình, nó muộn màng thả lỏng, ống tuýp trong tay rơi “keng” xuống đất bắn lên hai cái, Tiểu Hạ nhìn thấy đôi tay bé teo nhợt nhạt đầy đất cát và máu me kia nắm chặt áo Ngụy Khiêm, rồi Ngụy Chi Viễn run lên bần bật, cứ như thể trời sinh phản ứng hơi chậm hơn người ta, mãi đến lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra, mãi đến lúc này mới biết sợ hãi.
Nó gọi một tiếng như chú mèo con: “Anh…”
Tiểu Hạ nhìn thằng bé cẩn thận vùi đầu vào cổ Ngụy Khiêm y hệt một con mèo, còn tưởng nó muốn khóc, nhưng Ngụy Chi Viễn rốt cuộc không khóc, nó chỉ run rẩy trong lòng anh hai một lúc, lát sau lại gọi một tiếng “anh” như muốn xác nhận điều gì.
Ngụy Khiêm hỏi: “Có đau không?”
Ngụy Chi Viễn chưa từng biết anh hai cũng có lúc dịu dàng như vậy, được cưng mà hơi sợ, thoạt tiên gật đầu theo bản năng, rồi sau đó phản ứng kịp, lại ra sức lắc đầu.
Ngờ đâu vừa lắc đầu thì hai dòng máu mũi liền chảy xuống, Ngụy Chi Viễn lập tức giơ tay áo lau hết, len lén bỏ cái tay dính máu ra sau lưng, sợ anh hai ghét.
Nhưng lúc này, ông anh độc mồm độc miệng tính nết khó ưa kia không hề ghét bỏ, cũng không thả nó xuống, thậm chí cho phép nó nhùng nhằng thò tay ôm cổ mình, tựa đầu lên vai mình, bế Ngụy Chi Viễn quay về nhà.
Ngụy Khiêm còn là một thiếu niên, đầu óc đã tàm tạm nhưng bả vai chưa phát triển hẳn, xương cốt hơi cấn, bắp thịt chưa kịp thành hình, cứng ngăng ngắc.
Nhưng bả vai cứng ngắc này càng cấn đau, Ngụy Chi Viễn lại càng cảm thấy an toàn.
Bất giác thằng bé lại dựa vào lồng ngực rắn chắc ám mùi thuốc như vậy mà ngủ thiếp đi.
Từ khi Ngụy Khiêm thôi đón tụi nó tan học, khoản lợi mỗi chiều một cây kem đôi không còn, Tiểu Bảo cực kỳ mất vui, nhưng nó không dám mở miệng xin tiền Ngụy Khiêm, Ngụy Chi Viễn thì chắc chắn sẽ không xin, trông chờ anh hai có thể tự nhớ được việc vặt vãnh này mới lạ lùng như ngàn lẻ một đêm vậy.
Vì thế hai đứa bàn nhau ngày ngày đi đường hẻm nhặt chai lọ, đem về giấu dưới gầm giường Tiểu Bảo để chờ bán lấy tiền.
Hôm nay chẳng hiểu vì sao, Tiểu Viễn như thường lệ đi một nửa thì đột nhiên không cho đi đường hẻm nữa, hai đứa vòng về đường cái, Tống Tiểu Bảo không biết có chuyện gì, theo lệ liền cãi nhau với nó, kết quả lần này Ngụy Chi Viễn không buồn tiếp chiêu, chẳng thèm giải thích lôi con nhỏ đi một mạch.
Lúc ấy vẻ mặt Ngụy Chi Viễn quá đáng sợ, cho nên cuối cùng Tống Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe theo.
Bạn Tống Tiểu Bảo này là một đứa trẻ nhát cáy cực kỳ điển hình, bình thường được voi đòi tiên, người khác vừa nghiêm mặt thì chỉ một giây sau đã biến thành một con chim cút.
May mà là con gái, nếu không mai mốt chưa biết chừng sẽ là nguồn vốn tốt để làm thái giám.
Ngụy Chi Viễn dẫn nó đi lung tung không mục đích trên đường cái, thoạt đầu vào cửa hàng bách hóa chỗ ngã tư lòng vòng một hồi, sau khi ra ngoài lại cực kỳ cảnh giác nhìn ngó chung quanh, dẫn con bé tới mấy tiệm nhỏ, đều là vào cửa trước ra cửa sau, lang thang ở bên ngoài tới hơn nửa tiếng.
Sau đó, Ngụy Chi Viễn mới dẫn Tiểu Bảo về hướng nhà, khi ấy trời đã nhá nhem tối.
Về nhà phải băng qua một hẻm nhỏ, đó là đường cần phải qua, không thể đi vòng được.
Tống Tiểu Bảo thấy lúc ấy Tiểu Viễn xách cặp trên tay chứ không đeo sau lưng, kéo khóa nhét một tay vào cặp, chẳng biết đang tìm gì, tìm hết con đường mà vẫn chưa rút tay ra.
Sau đó con bé chợt nghe tiếng bước chân, thần kinh của Ngụy Chi Viễn giống như thoáng cái căng cứng, Tống Tiểu Bảo nhìn thấy một người đàn ông đi tới.
Cụ thể bao nhiêu tuổi, dáng vẻ ra sao, nó khóc sướt mướt không nói rõ, chỉ biết là một người lớn, một người lạ tầm tuổi ba của Tam Béo vậy.
Ngụy Chi Viễn đột nhiên đẩy mạnh nó một phát, bảo nó mau chạy đi.
Cho đến lúc này, Tống Tiểu Bảo vẫn chưa rõ có chuyện gì, nhưng thái độ của Tiểu Viễn khiến con bé rất hoảng sợ, dù rằng Tiểu Bảo không biết mình đang sợ cái gì, lúc ấy quả thực sợ tới mức dựng tóc gáy.
Con bé theo bản năng nghe lời Tiểu Viễn, chạy tới cuối hẻm, càng chạy càng sợ hãi, không nhịn được ngoảnh lại, thấy Tiểu Viễn rút tay khỏi cặp, thì ra trong cặp có giấu ống tuýp, thằng bé cầm bằng hai tay, nghiêng người dán lên tường, cảnh giác nhìn kẻ lạ mặt.
Liếc thấy con bé quay đầu lại, Ngụy Chi Viễn giận dữ quát: “Chạy mau! Gọi điện thoại cho anh Hoa!”
Tống Tiểu Bảo chạy một mạch về nhà không dám dừng lại, đến tận trước cửa nhà nó mới phát hiện mình căn bản không có chìa khóa – chìa khóa nhà nó tổng cộng có ba bộ, một bộ Ngụy Khiêm cầm, một bộ để dự phòng, còn một bộ trước kia do mẹ Tam Béo giữ, bây giờ đã cho Ngụy Chi Viễn.
Ngụy Khiêm vốn nghĩ tụi nó luôn đi cùng nhau, dùng một bộ chìa khóa là đủ rồi, Tiểu Bảo tay chân lóng ngóng, có cho cũng sợ bị nó làm mất, nhưng vào phút sống còn, hai đứa lại quên khuấy việc này.
Nếu không phải gặp Lỗi Tử nhận được điện thoại của Tam Béo vội vàng chạy tới thì con bé đến bây giờ còn ở ngoài cửa khóc lóc chẳng có cách nào.
Ngụy Chi Viễn từng sống lang thang, đối với những người có ác ý nó nhạy bén hơn xa Tiểu Bảo, có lẽ giữa đường đã nhận thấy mình bị bám theo nên mới dẫn Tiểu Bảo đi vòng, thật ra nó xử lý rất chính xác, chỉ có điều thằng bé dù sao cũng còn nhỏ, không thể bỏ rơi đối phương, rốt cuộc vẫn bị chặn lại.
Lúc này Tam Béo cũng chạy tới, Tam Béo thật sự không yên tâm nổi, gọi điện thoại xong liền lái xe quay về luôn.
Vừa xuống xe, hắn liền thở hồng hộc bảo Ngụy Khiêm: “Không sao, nhóc Khiêm, chú mày yên tâm, Nhạc ca cũng nghe nói rồi, sau khi biết là việc nhà mày, ảnh lập tức phái người đi tìm giúp, mày…”
Lời hắn nói đột nhiên bị cắt ngang, bởi vì Ngụy Khiêm mặt không cảm xúc cho Tiểu Bảo một bạt tai.
Lỗi Tử giật mình, vội nhảy tới ngăn giữa Ngụy Khiêm và Tiểu Bảo: “Chú Khiêm, ôi, chú Khiêm! Con bé còn nhỏ mà, một đứa nít ranh thì biết cái gì? Mày nổi nóng với nó làm chi?”
Tam Béo không thèm khách sáo, vội xông đến quát vào tai Ngụy Khiêm: “Mẹ kiếp mày là con lừa sống hả? Đánh đâu đó? Có biết là không thể đánh vào mặt con nít không! Mày điên rồi hả Ngụy Khiêm? Mày tát mạnh như vậy, lỡ nó bị điếc thì sao? Hả?”
Tiểu Bảo từ lúc chào đời lần đầu tiên bị đánh, thực sự rất kinh hãi, ban đầu chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới cảm thấy mặt đau rát, nó đưa tay bưng mặt với vẻ khó tin nổi, da mặt đỏ bừng lên, vành mắt bắt đầu ngân ngấn lệ.
Ngụy Khiêm bị Tam Béo kéo ra lạnh lùng nhìn nó: “Mày còn dám khóc! Mày còn mặt mũi mà khóc?”
Tiểu Bảo quả nhiên không dám khóc nữa, cố hết sức kiềm chế, thật sự không nhịn nổi mới thút thít một tiếng như co giật, mặt từ đỏ hóa thành tím.
Ngụy Khiêm giơ tay, nhìn xuống con nhỏ nom hết sức tội nghiệp: “Mày bỏ nó lại một mình ở đâu?”
Tiểu Bảo thút thít nói tên một con hẻm: “Em… em vừa, vừa nói, nói với anh Lỗi Tử…”
Lỗi Tử vội vàng nói: “Đúng đúng, anh vừa thông báo rồi, bây giờ đã có anh em chạy đến bên đó, đừng sốt ruột chú Khiêm à.”
Ngụy Khiêm khom lưng nhìn thẳng vào mắt Tống Tiểu Bảo: “Bo bo giữ mình, lâm trận bỏ chạy, Tống Ly Ly, tao có dạy mày làm người như vậy không?”
Trong câu này có hai từ Tiểu Bảo không biết, nhưng nó vẫn hiểu ý. Điều này còn đau đớn hơn bị anh hai tát, Tống Tiểu Bảo rốt cuộc rơi nước mắt lã chã.
Tam Béo nhìn không nổi, kéo Tiểu Bảo ra đằng sau: “Sao mày lại nói thế? Mày rõ là đang giận cá chém thớt mà! Nhất định phải kéo em ruột vào mày mới dễ chịu chắc? Mày khùng rồi hả!”
Ngụy Khiêm không nhìn hắn, lấy chìa khóa trong túi đưa cho Lỗi Tử, khách sáo nói: “Cảm ơn ông anh, mời vào nhà uống ly nước, hôm nay tôi không tiếp đãi được, phải đi xem trước đã.”
Dứt lời quay đầu bỏ đi ngay chẳng thèm nhìn Tống Tiểu Bảo.
Tống Tiểu Bảo càng khóc tợn, Tam Béo vội vã khom lưng bế Tiểu Bảo, vỗ lưng nó vụng về như một con gấu, dỗ dành: “Em gái à, đừng khóc mà, thằng anh em năm nay chưa chích ngừa nên bị dại rồi. Không sao, anh Tam tìm khăn xoa cho em, lát nữa là hết đau thôi, đừng sợ đừng sợ, có anh Tam ở đây, nó không dám đánh em nữa đâu.”
Tiểu Bảo gục lên vai hắn, khóc muốn chết đi sống lại.
Trong suốt thời thơ ấu, Tống Tiểu Bảo chỉ nhớ vòng tay của một người, chính là anh Tam Béo.
Anh Tam Béo cứ đến mùa hè là sẽ có mùi mồ hôi không sao gột hết nổi, sạch sẽ hơn thì vẫn có vẻ hôi hám, hơn nữa lắm lúc còn ám mùi dầu mỡ, mùi thức ăn, rất khó chịu… Song đó gần như là một chút an ủi ấm áp duy nhất mà nó nhận được.
Bà mẹ đoản mệnh của nó chết quá mất mặt, thế cho nên nó chẳng có ấn tượng gì với người đàn bà đó.
Mà anh hai… từ khi nó có trí nhớ rõ nét tới nay, hình như anh hai chưa từng bế nó, hành động thân mật nhất tối đa là sờ đầu thôi.
Nhiều khi Tiểu Bảo nửa đêm đá chăn, bị lạnh tỉnh dậy cũng không đắp, đều là cố ý, nó giả bộ ngủ chờ anh đắp cho mình, anh hai sẽ cực kỳ dịu dàng kéo chăn lên, dém góc một chút, đôi lúc còn thuận tay vén tóc trên mặt nó sang bên.
Đó là sự dịu dàng hiếm thấy mà ban ngày không có.
Anh hai thương nó, Tiểu Bảo biết, nó muốn gì anh cho nấy, Tiểu Bảo cũng biết, nhưng nó vẫn sợ anh, rất nhiều khi chủ động mở miệng xin xỏ cũng phải thấp tha thấp thỏm, không vững dạ lắm, bởi vì ở nhà anh luôn trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền, cau mày đi lại vội vàng, thậm chí không kiên nhẫn nói mấy câu với nó, cùng nó xem TV một lúc.
Tiểu Bảo luôn cảm thấy anh hai tuy yêu mình nhưng cực kỳ có hạn, nếu nó đáng ghét quá thì chưa biết chừng anh sẽ thu lại chút ít tình yêu đó, không thèm cho nữa.
Tiểu Bảo gào khóc không phải vì Ngụy Khiêm đánh nó, thật ra nó sợ anh hai không thích mình hơn.
Tiếc rằng Tam Béo là kẻ thô lỗ, luôn an ủi không đúng cách.
Ngụy Khiêm giữa đường gặp Tiểu Viễn, thằng bé đi theo một đàn em của Nhạc ca tên Tiểu Hạ, tuy không thân quen lắm nhưng thi thoảng cũng có qua lại.
Tiểu Hạ đi đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu lại xem thằng bé đằng sau còn đi theo không, Ngụy Chi Viễn từng gặp hắn, xem như có quen biết, nhưng không chịu để Tiểu Hạ dắt, chỉ xách cái ống tuýp im lặng theo sau.
Lúc đi nó không ngẩng đầu, chỉ tập trung nhìn dưới chân, từ góc độ của Tiểu Hạ thì chỉ có thể nhìn thấy cái xoáy be bé trên đỉnh đầu thằng nhóc.
Lúc tìm được Ngụy Chi Viễn, Tiểu Hạ không thể thấy tên biến thái nghe nói chuyên ra tay với trẻ em, chỉ có một bác gái ngoài sáu mươi kè kè một cây chổi trông chừng Tiểu Viễn, thỉnh thoảng hỏi đôi ba câu.
Tên biến thái kia đã chạy mất, áo ngoài của Ngụy Chi Viễn đứt mất hai cái cúc, sưng phù nửa mặt, đầu toác một vết, rõ ràng là có kẻ đập đầu nó vào tường, phần đầu ống tuýp dính ít máu, trên tường và mặt đất đều có dấu vết ống thép quét qua, đủ thấy đã xảy ra một cuộc đấu.
Cậu chiến sĩ nhỏ này từ đầu chí cuối không buông vũ khí, cho tới khi may mắn dẫn đến sự chú ý của một bác gái vừa vặn đi ngang qua.
Lúc Tiểu Hạ đến, Ngụy Chi Viễn đang rụt vào góc tường nghỉ ngơi, nhận thấy có người tới gần, bả vai rõ ràng thoáng căng thẳng, toàn thân căng cứng, tuy nó không nhúc nhích nhưng Tiểu Hạ có ảo giác rằng mình mà còn tiến lên một bước thì cái ống tuýp trên tay thằng bé dám đập ngay đầu mình luôn.
Tiểu Hạ dừng chân, thử gọi một tiếng “Tiểu Viễn”, Ngụy Chi Viễn cố gắng mở đôi mắt sưng húp nhìn hắn giây lát, nhận ra là Tiểu Hạ, toàn thân mới hơi thả lỏng.
Bác gái ngờ vực nhìn cậu thanh niên trông như du côn này, vẫn chưa yên tâm hỏi: “Cháu bé, cháu biết cậu ta chứ?”
Ngụy Chi Viễn gật đầu.
Bấy giờ bác gái mới yên tâm cầm chổi đi, cảm thán một câu sau cùng: “Loại người gì thế chứ? Phải bắn chết, xã hội giờ loạn quá.”
Tiểu Hạ kiểm tra thấy quần áo thằng bé vẫn còn nguyên, tốt xấu gì cũng thở phào trước.
Hắn đi đằng trước, Ngụy Chi Viễn theo sau không xa không gần, bước chân hơi loạng choạng, nhưng thái độ cực kỳ cứng rắn, nó không cho đỡ, cũng không ngẩng đầu nhìn thẳng vào người ta, Tiểu Hạ cảm thấy thằng nhóc này bé tí mà đã có khí chất của hạng liều mạng, giống như chẳng biết đau hay sợ là gì, chỉ biết liều mình với người ta theo bản năng.
Tiểu Hạ không thử trò chuyện với nó nữa, bởi vì mặt mũi mình mẩy thằng nhỏ đầy máu và vết thương, thêm dáng vẻ hùng hổ muốn giết người khiến hắn sởn gai ốc.
Cho đến khi Ngụy Khiêm lao tới bế thốc Ngụy Chi Viễn lên.
Thằng bé hình như sửng sốt vài giây mới phản ứng kịp là ai đang bế mình, nó muộn màng thả lỏng, ống tuýp trong tay rơi “keng” xuống đất bắn lên hai cái, Tiểu Hạ nhìn thấy đôi tay bé teo nhợt nhạt đầy đất cát và máu me kia nắm chặt áo Ngụy Khiêm, rồi Ngụy Chi Viễn run lên bần bật, cứ như thể trời sinh phản ứng hơi chậm hơn người ta, mãi đến lúc này mới hiểu chuyện gì xảy ra, mãi đến lúc này mới biết sợ hãi.
Nó gọi một tiếng như chú mèo con: “Anh…”
Tiểu Hạ nhìn thằng bé cẩn thận vùi đầu vào cổ Ngụy Khiêm y hệt một con mèo, còn tưởng nó muốn khóc, nhưng Ngụy Chi Viễn rốt cuộc không khóc, nó chỉ run rẩy trong lòng anh hai một lúc, lát sau lại gọi một tiếng “anh” như muốn xác nhận điều gì.
Ngụy Khiêm hỏi: “Có đau không?”
Ngụy Chi Viễn chưa từng biết anh hai cũng có lúc dịu dàng như vậy, được cưng mà hơi sợ, thoạt tiên gật đầu theo bản năng, rồi sau đó phản ứng kịp, lại ra sức lắc đầu.
Ngờ đâu vừa lắc đầu thì hai dòng máu mũi liền chảy xuống, Ngụy Chi Viễn lập tức giơ tay áo lau hết, len lén bỏ cái tay dính máu ra sau lưng, sợ anh hai ghét.
Nhưng lúc này, ông anh độc mồm độc miệng tính nết khó ưa kia không hề ghét bỏ, cũng không thả nó xuống, thậm chí cho phép nó nhùng nhằng thò tay ôm cổ mình, tựa đầu lên vai mình, bế Ngụy Chi Viễn quay về nhà.
Ngụy Khiêm còn là một thiếu niên, đầu óc đã tàm tạm nhưng bả vai chưa phát triển hẳn, xương cốt hơi cấn, bắp thịt chưa kịp thành hình, cứng ngăng ngắc.
Nhưng bả vai cứng ngắc này càng cấn đau, Ngụy Chi Viễn lại càng cảm thấy an toàn.
Bất giác thằng bé lại dựa vào lồng ngực rắn chắc ám mùi thuốc như vậy mà ngủ thiếp đi.
Tác giả :
Priest