Đại Bảo Bối
Chương 3
Lúc huấn luyện có tiền bối truyền thụ kinh nghiệm cho Chúc Chu, nói rằng có thể coi chủ thuê thành bạn bè để tâm sự chuyện nhà, thân quen hơn một chút thì sẽ thoải mái hơn, không ai muốn bầu không khí trong nhà lúc nào cũng sượng cứng. Nếu như có thể tán gẫu như bạn bè thì đợi đến khi công việc kết thúc, nhất định chủ nhà sẽ đánh giá năm sao khen ngợi. Liên quan đến cấp bậc bình xét của bọn anh, cấp bậc bình xét càng cao càng có nhiều cơ hội xuất hiện trước những khách hàng cao cấp hơn, lương cũng sẽ cao hơn, hơn nữa giữ mối quan hệ tốt với chủ thuê cũng chỉ có lợi không có hại.
Nếu như gặp phải khách hàng khó chiều, chỉ có thể nhịn, tại tầng lớp như vậy, bầu không khí công việc như vậy, gặp phải khách hàng khó ở âu cũng là điều bình thường.
Chúc Chu có chứng sợ xã hội nhẹ, vẫn khá trạch*, thật ra trong lòng rất chống cự việc giao lưu nhiều với người khác, anh thực sự cảm thấy cứ yên lặng không quấy rầy lẫn nhau như vậy rất ổn.
*trạch nam, trạch nữ, trong tiếng anh là Homebody, cụm từ có nguồn gốc Hán Việt, thường được dùng để miêu tả những người chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn)
Huống chi anh vẫn đang trong thời gian thử việc, biểu hiện tốt quan trọng hơn việc giao lưu kết bạn nhiều.
Đương nhiên, giao tiếp tốt cũng là một kỹ năng Chúc Chu cần có, chỉ là anh không thạo lắm.
Chủ thuê mời một đầu bếp tại gia về là vì muốn ăn mấy món thường ngày chứ không phải muốn kèm thêm dịch vụ tán gẫu.
Nghĩ tới đây, Chúc Chu bình thường trở lại, tiếp tục làm công việc vốn có của mình, tận chức tận trách, cần phải tận thiện tận mỹ, sau đó vượt qua thời gian thử việc, được nhận làm chính thức.
Lúc Thời Đường dùng cơm, Chúc Chu đã trở lại nhà bếp làm công tác dọn dẹp.
Thời Đường bưng món canh rong biển đã hầm rất lâu lên uống, canh rất ngon, có đậu tương và nước dùng, rong biển được hầm mềm, nước canh đậm đà gợi vị giác lấp kín rong biển, húp một thìa canh, ăn một miếng rong biển, hương vị mỹ diệu quanh quẩn trong bụng, khiến cho tâm tình cũng trở nên tốt đẹp không kém.
Tâm tư vì một bát canh rong biển mà trở nên lâng lâng nhưng trên mặt Thời Đường vẫn nhàn nhạt. Ăn canh xong thì bắt đầu ăn cơm, mấy món ăn vẫn ngon như thường, ăn một bát cơm lại uống một bát canh, ăn xong bát cơm thứ hai lại múc thêm một bát canh nữa.
Món canh này thực sự rất đưa miệng, toàn thân như có một dòng nước ấm áp chảy qua vậy, rất thoải mái, cả người đều được an ủi.
Thời Đường ăn xong thì trở về thư phòng.
Sau một chốc, Chúc Chu từ trong phòng bếp thò đầu ra, nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn đã rời đi, yên lòng, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Chúc Chu tốn 20 phút để dọn bếp và bàn ăn sạch sẽ tinh tươm, lau khô tay, cởi tạp dề, xách túi của mình lên, lần này sẽ không báo cho Thời Đường nữa.
Đến vườn trẻ đón con trai, về đến nhà đã chín giờ. Quan Quan ngồi trong phòng khách vẽ vời.
Chúc Chu dọn dẹp nhà cửa một chút, đưa Quan Quan đi tắm, thay áo ngủ. Chúc Chu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan, không biết có phải ảo giác hay không, vẫn luôn thấy bé con nhà anh gầy đi, tâm huyết dâng trào đi vào nhà bếp làm bữa khuya.
Tuy ăn đêm nhiều sẽ khó tiêu, nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao, chỉ làm một bát, hai ba con cùng ăn.
Làm mì cà chua trứng (1), chua chua kích thích vị giác, trứng gần như nhường hết cho Quan Quan ăn.
Từ sau khi làm baba, Chúc Chu đã dưỡng ra thói quen cái gì tốt cũng để cho con trai bảo bối ăn, tim đều đặt trên người bé, dường như cái người khao khát yêu đương trước kia không tồn tại. Sinh hoạt phong phú, càng không có thời gian đi hoài niệm tên bạn trai cũ đã mang lại cho anh nhiều tổn thương.
Hàng ngày tuy trải qua trong sự bình dị, nhưng anh thấy mình rất hạnh phúc.
Sau khi ăn xong thì dắt con đi đánh răng, mai là thứ bảy, hai ba con không cần dậy sớm, thật ra đóng tiền học hè cho Quan Quan rồi, bữa sáng cũng có thể đến vườn trẻ ăn. Nhưng mai Chúc Chu không phải đi làm, ngoại trừ buổi trưa phải đến chỗ Thời Đường làm cơm ra, thời gian buổi sáng hoàn toàn tự do, anh muốn ở cùng con trai, không định đưa con đến vườn trẻ từ sáng sớm làm gì.
Sáng sớm hai ba con ngủ đến lúc tự tỉnh dậy. Chúc Chu tỉnh trước, rửa mặt xong thì đi làm bữa sáng, chuẩn bị cháo hải sản (2) mà con trai thích ăn nhất, đặt quẩy với bánh bao (3) giao đến, xào thêm hai món, ăn cùng ít rau trộn.
Đồ ăn chuẩn bị xong, bưng ly nước muối loãng (4) sang phòng con trai gọi bé rời giường.
Đợi bé uống nước muối xong, rửa mặt sạch sẽ, dạy bé tự thay quần áo.
Tuy rằng con còn bé xíu xiu nhưng Chúc Chu không muốn để cho Quan Quan quá ỷ lại vào anh, dạy bé cách tự lo cho mình từ sớm, như tự mình thay quần áo, tự xỏ giày dép.
Quần áo mùa đông tương đối dày, anh có thể giúp một tay, quần áo mùa hè mỏng nhẹ đơn giản hơn, để bé tự mặc là được.
Quan Quan vừa mặc quần cộc vừa hỏi Chúc Chu.
“baba, là cháo hải sản sao?”
“Oa, mũi Quan Quan giỏi vậy sao? Đã ngửi được rồi?”
Quan Quan đắc ý hếch cằm nhỏ, nhấc quần cộc, tuột từ trên giường xuống nói: “Con có mũi thính như cún con nha!”
Chúc Chu cười híp mắt nói: “Ặc, hóa ra bé con bảo bối của ba là cún con sao?” cố ý trêu ghẹo Quan Quan.
Quan Quan đi dép lê nghe vậy nhào tới ôm chân Chúc Chu: “Không phải, là mũi cơ, mũi nhạy bén như cún con!”
“Được rồi, đi nào, chúng ta đi ăn sáng!”
“baba, hôm nay không đến vườn trẻ sao?” Lúc Quan Quan nói chuyện thì nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thường giờ này bé đã ở vườn trẻ rồi.
Chúc Chu ôm Quan Quan ra phòng khách, vừa đi vừa nói: “Buổi trưa baba mới đi làm, khi đi sẽ đưa con đến vườn trẻ. Trước buổi trưa baba thuộc về con hết, thế nào?”
Quan Quan vui vẻ hoan hô một tiếng, sau đó nhiệt tình hôn một cái lên gò má Chúc Chu.
“baba của con là baba tốt nhất trên đời!”
Nghe bé ca ngợi thế, đáy lòng Chúc Chu nóng lên. Ái chà, nhóc con dẻo mồm dẻo miệng này, sau đó cũng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan.
Vừa đặt con lên ghế ăn dành cho trẻ con thì quẩy và bánh bao cũng giao tới cửa.
Quẩy chiên nóng hổi và tiểu long bao (5) vừa ra khỏi lồng, phối cùng cháo hải sản ngon miệng.
Lúc Quan Quan chuyên tâm ăn đồ ăn rất ít khi nói chuyện, Chúc Chu ngồi cạnh cầm kéo cắt quẩy thành từng đoạn nhỏ. Quan Quan một tay cầm thìa nhỏ xúc cháo, một tay cầm tiểu long bao cắn từng miếng nhỏ.
Sau khi ăn mấy miếng bánh bao, húp mấy thìa cháo hải sản, dường như giờ Quan Quan mới tìm được công tắc nói chuyện, đôi mắt cong thành trăng lưỡi kiềm, vui vẻ nói: “Ăn ngon quá! Quan Quan rất thích nha!”
Chúc Chu lấy cho Quan Quan một miếng quẩy rồi mới bắt đầu ăn. Quan Quan ăn hai cái bánh bao, ăn xong quẩy, rồi ăn hết bát cháo hải sản kia là no rồi.
Chúc Chu trực tiếp bưng lên bát, vừa ăn vừa nói: “Ngon thật, con ăn đến tôm nõn chưa? Sáng sớm nay baba đã tự tay bóc vỏ tôm đấy.”
Quan Quan gật gật đầu.
“Ăn rồi ạ, ngon lắm.” Nói xong lại cắn một miếng bánh bao
Vội vàng ăn, không có thời gian tán gẫu với Chúc Chu.
Chúc Chu cười gắp cho Quan Quan đũa rau.
“Ăn từ từ, đừng gấp, của con hết.”
Một bữa sáng ăn hơn một giờ, ăn xong, Quan Quan nằm úp sấp trên bàn ngoài phòng khác chơi đồ chơi, Chúc Chu đi dọn dẹp phòng bếp.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Quan Quan đứng lên định ra mở cửa, Chúc Chu giơ tay ngăn bé, nói: “Trẻ con không được mở cửa cho người lạ, cô giáo dạy mà con quên hết rồi à? Con ngồi xuống, baba đi mở cửa.”
Quan Quan lè lưỡi quay người tiếp tục chơi đồ chơi của mình.
Chúc Chu nhìn người ngoài cửa qua video, hóa ra là hàng xóm Chu Nhất Thành, cười mở cửa: “Chu ca, ăn sáng chưa?”
Chu Nhất Thành mặc đồ nhàn nhã, cầm chai rượu trái cây trong tay, thấy Chúc Chu mở cửa, cười nói: “Ăn rồi. Tối qua tôi đi nhà mẹ ăn cơm, lúc về có mang theo hai chai rượu trái cây mẹ tự cất, nói là muốn cảm ơn dưa muối cậu cho mẹ tôi. Mong cậu không chê.”
Chúc Chu lập tức vung vung tay: “Không chê, cám ơn dì!” sau đó nghiêng người mời Chu Nhất Thành vào nhà.
Hai người vừa đi vào vừa trò chuyện.
Chúc Chu hỏi y muốn uống gì.
Chu Nhất Thành nói: “Nước lọc là được, lành mạnh.” nhìn thấy Quan Quan trong phòng khách, cười chào hỏi bé, “Chào Quan Quan, đang chơi gì vậy? Máy bay nhỏ à?”
Quan Quan nhận ra Chu Nhất Thành, khéo léo chào Chu Nhất Thành.
“Chào chú ạ. Là máy bay biến hình!” nói xong còn giơ máy bay trong tay lên.
Chu Nhất Thành đưa rượu trái cây cho Chúc Chu: “Cho vào tủ ướp lạnh đi, bảo quản được lâu đấy. Rượu nhà cất nên cũng không cất quá lâu, nồng độ thấp, thỉnh thoảng uống hai ly cũng không hại gì mà còn giúp lưu thông máu.”
“Hay quá, thật sự rất cám ơn dì.” Chúc Chu cất chai rượu vào trong bếp, sau đó bưng ra hai ly nước lọc, một ly đặt trước mặt Chu Nhất Thành, một ly đưa cho Quan Quan.
Chu Nhất Thành cùng Chúc Chu hàn huyên vài câu việc nhà, nói dưa muối Chúc Chu ướp rất ngon.
“Mẹ tôi có khẩu vị tốt, vò dưa muối cậu cho ăn hết rồi, còn chưa đã nghiền, bèn đi siêu thị mua một vò. Tối tôi sang chỗ bà, bà làm cho tôi thịt xào dưa (6), mì dưa cải chua cay (7), bánh bao nhân dưa chua thịt heo(8) nữa?” Chu Nhất Thành tỏ vẻ không nói nên lời, nói xong cũng không thể nhịn cười được.
Chúc Chu nói: “Dạo này không muối dưa, đợi một thời gian nữa rảnh rỗi, tôi sẽ muối hai vò, lúc ấy anh tới lấy cho dì nhé.”
“Tôi cũng nhìn ra rồi, dạo này sao không thấy cậu ở nhà. Cậu tìm được việc, bắt đầu đi làm rồi sao?”
Chúc Chu gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, tôi thấy Quan Quan lớn hơn chút nên đi tìm việc.”
Chu Nhất Thành gật đầu một cái hỏi: “Làm công việc gì?”
“Đầu bếp tại gia, đến nhà người ta làm cơm. Tôi thấy tay nghề của mình cũng được.” Nói tới đây, Chúc Chu có chút ngượng ngùng.
Chu Nhất Thành nói: “Tay nghề của cậu không tệ, lần trước tôi được ăn hoành thánh (9) cậu làm, đến giờ còn nhớ mãi không quên đây.”
Chúc Chu nhiệt tình nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ gói thêm mấy cái, xong sẽ đem sang cho anh.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí với cậu đâu! Bởi vì quá ngon!”
Lại hàn huyên thêm một lúc, Chu Nhất Thành nói phải đến phòng gym rồi rời đi.
Sau khi Chu Nhất Thành đi, Chúc Chu cùng Quan Quan chơi trò chơi, xếp hình cùng bé, kể chuyện bé nghe, phụ bé con vẽ vời, nghĩ kế cho bé. Không lâu sau thì đến 11 giờ, Chúc Chu đưa Quan Quan đến vườn trẻ, mình thì mang túi đến nhà Thời Đường.
Ngày hôm nay Thời Đường không đi làm, bữa trưa bữa tối đều do Chúc Chu đến đây nấu cho hắn. Nấu xong bữa tối, dọn xong phòng bếp anh mới về.
Dọc đường đi Chúc Chu suy nghĩ xem trưa nay làm món gì, bữa tối nấu ra sao.
Tối hôm qua quên hỏi rồi.
Nếu như gặp phải khách hàng khó chiều, chỉ có thể nhịn, tại tầng lớp như vậy, bầu không khí công việc như vậy, gặp phải khách hàng khó ở âu cũng là điều bình thường.
Chúc Chu có chứng sợ xã hội nhẹ, vẫn khá trạch*, thật ra trong lòng rất chống cự việc giao lưu nhiều với người khác, anh thực sự cảm thấy cứ yên lặng không quấy rầy lẫn nhau như vậy rất ổn.
*trạch nam, trạch nữ, trong tiếng anh là Homebody, cụm từ có nguồn gốc Hán Việt, thường được dùng để miêu tả những người chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn)
Huống chi anh vẫn đang trong thời gian thử việc, biểu hiện tốt quan trọng hơn việc giao lưu kết bạn nhiều.
Đương nhiên, giao tiếp tốt cũng là một kỹ năng Chúc Chu cần có, chỉ là anh không thạo lắm.
Chủ thuê mời một đầu bếp tại gia về là vì muốn ăn mấy món thường ngày chứ không phải muốn kèm thêm dịch vụ tán gẫu.
Nghĩ tới đây, Chúc Chu bình thường trở lại, tiếp tục làm công việc vốn có của mình, tận chức tận trách, cần phải tận thiện tận mỹ, sau đó vượt qua thời gian thử việc, được nhận làm chính thức.
Lúc Thời Đường dùng cơm, Chúc Chu đã trở lại nhà bếp làm công tác dọn dẹp.
Thời Đường bưng món canh rong biển đã hầm rất lâu lên uống, canh rất ngon, có đậu tương và nước dùng, rong biển được hầm mềm, nước canh đậm đà gợi vị giác lấp kín rong biển, húp một thìa canh, ăn một miếng rong biển, hương vị mỹ diệu quanh quẩn trong bụng, khiến cho tâm tình cũng trở nên tốt đẹp không kém.
Tâm tư vì một bát canh rong biển mà trở nên lâng lâng nhưng trên mặt Thời Đường vẫn nhàn nhạt. Ăn canh xong thì bắt đầu ăn cơm, mấy món ăn vẫn ngon như thường, ăn một bát cơm lại uống một bát canh, ăn xong bát cơm thứ hai lại múc thêm một bát canh nữa.
Món canh này thực sự rất đưa miệng, toàn thân như có một dòng nước ấm áp chảy qua vậy, rất thoải mái, cả người đều được an ủi.
Thời Đường ăn xong thì trở về thư phòng.
Sau một chốc, Chúc Chu từ trong phòng bếp thò đầu ra, nhìn thấy người ngồi trước bàn ăn đã rời đi, yên lòng, bắt đầu thu dọn bát đũa.
Chúc Chu tốn 20 phút để dọn bếp và bàn ăn sạch sẽ tinh tươm, lau khô tay, cởi tạp dề, xách túi của mình lên, lần này sẽ không báo cho Thời Đường nữa.
Đến vườn trẻ đón con trai, về đến nhà đã chín giờ. Quan Quan ngồi trong phòng khách vẽ vời.
Chúc Chu dọn dẹp nhà cửa một chút, đưa Quan Quan đi tắm, thay áo ngủ. Chúc Chu nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan, không biết có phải ảo giác hay không, vẫn luôn thấy bé con nhà anh gầy đi, tâm huyết dâng trào đi vào nhà bếp làm bữa khuya.
Tuy ăn đêm nhiều sẽ khó tiêu, nhưng thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không sao, chỉ làm một bát, hai ba con cùng ăn.
Làm mì cà chua trứng (1), chua chua kích thích vị giác, trứng gần như nhường hết cho Quan Quan ăn.
Từ sau khi làm baba, Chúc Chu đã dưỡng ra thói quen cái gì tốt cũng để cho con trai bảo bối ăn, tim đều đặt trên người bé, dường như cái người khao khát yêu đương trước kia không tồn tại. Sinh hoạt phong phú, càng không có thời gian đi hoài niệm tên bạn trai cũ đã mang lại cho anh nhiều tổn thương.
Hàng ngày tuy trải qua trong sự bình dị, nhưng anh thấy mình rất hạnh phúc.
Sau khi ăn xong thì dắt con đi đánh răng, mai là thứ bảy, hai ba con không cần dậy sớm, thật ra đóng tiền học hè cho Quan Quan rồi, bữa sáng cũng có thể đến vườn trẻ ăn. Nhưng mai Chúc Chu không phải đi làm, ngoại trừ buổi trưa phải đến chỗ Thời Đường làm cơm ra, thời gian buổi sáng hoàn toàn tự do, anh muốn ở cùng con trai, không định đưa con đến vườn trẻ từ sáng sớm làm gì.
Sáng sớm hai ba con ngủ đến lúc tự tỉnh dậy. Chúc Chu tỉnh trước, rửa mặt xong thì đi làm bữa sáng, chuẩn bị cháo hải sản (2) mà con trai thích ăn nhất, đặt quẩy với bánh bao (3) giao đến, xào thêm hai món, ăn cùng ít rau trộn.
Đồ ăn chuẩn bị xong, bưng ly nước muối loãng (4) sang phòng con trai gọi bé rời giường.
Đợi bé uống nước muối xong, rửa mặt sạch sẽ, dạy bé tự thay quần áo.
Tuy rằng con còn bé xíu xiu nhưng Chúc Chu không muốn để cho Quan Quan quá ỷ lại vào anh, dạy bé cách tự lo cho mình từ sớm, như tự mình thay quần áo, tự xỏ giày dép.
Quần áo mùa đông tương đối dày, anh có thể giúp một tay, quần áo mùa hè mỏng nhẹ đơn giản hơn, để bé tự mặc là được.
Quan Quan vừa mặc quần cộc vừa hỏi Chúc Chu.
“baba, là cháo hải sản sao?”
“Oa, mũi Quan Quan giỏi vậy sao? Đã ngửi được rồi?”
Quan Quan đắc ý hếch cằm nhỏ, nhấc quần cộc, tuột từ trên giường xuống nói: “Con có mũi thính như cún con nha!”
Chúc Chu cười híp mắt nói: “Ặc, hóa ra bé con bảo bối của ba là cún con sao?” cố ý trêu ghẹo Quan Quan.
Quan Quan đi dép lê nghe vậy nhào tới ôm chân Chúc Chu: “Không phải, là mũi cơ, mũi nhạy bén như cún con!”
“Được rồi, đi nào, chúng ta đi ăn sáng!”
“baba, hôm nay không đến vườn trẻ sao?” Lúc Quan Quan nói chuyện thì nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thường giờ này bé đã ở vườn trẻ rồi.
Chúc Chu ôm Quan Quan ra phòng khách, vừa đi vừa nói: “Buổi trưa baba mới đi làm, khi đi sẽ đưa con đến vườn trẻ. Trước buổi trưa baba thuộc về con hết, thế nào?”
Quan Quan vui vẻ hoan hô một tiếng, sau đó nhiệt tình hôn một cái lên gò má Chúc Chu.
“baba của con là baba tốt nhất trên đời!”
Nghe bé ca ngợi thế, đáy lòng Chúc Chu nóng lên. Ái chà, nhóc con dẻo mồm dẻo miệng này, sau đó cũng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan.
Vừa đặt con lên ghế ăn dành cho trẻ con thì quẩy và bánh bao cũng giao tới cửa.
Quẩy chiên nóng hổi và tiểu long bao (5) vừa ra khỏi lồng, phối cùng cháo hải sản ngon miệng.
Lúc Quan Quan chuyên tâm ăn đồ ăn rất ít khi nói chuyện, Chúc Chu ngồi cạnh cầm kéo cắt quẩy thành từng đoạn nhỏ. Quan Quan một tay cầm thìa nhỏ xúc cháo, một tay cầm tiểu long bao cắn từng miếng nhỏ.
Sau khi ăn mấy miếng bánh bao, húp mấy thìa cháo hải sản, dường như giờ Quan Quan mới tìm được công tắc nói chuyện, đôi mắt cong thành trăng lưỡi kiềm, vui vẻ nói: “Ăn ngon quá! Quan Quan rất thích nha!”
Chúc Chu lấy cho Quan Quan một miếng quẩy rồi mới bắt đầu ăn. Quan Quan ăn hai cái bánh bao, ăn xong quẩy, rồi ăn hết bát cháo hải sản kia là no rồi.
Chúc Chu trực tiếp bưng lên bát, vừa ăn vừa nói: “Ngon thật, con ăn đến tôm nõn chưa? Sáng sớm nay baba đã tự tay bóc vỏ tôm đấy.”
Quan Quan gật gật đầu.
“Ăn rồi ạ, ngon lắm.” Nói xong lại cắn một miếng bánh bao
Vội vàng ăn, không có thời gian tán gẫu với Chúc Chu.
Chúc Chu cười gắp cho Quan Quan đũa rau.
“Ăn từ từ, đừng gấp, của con hết.”
Một bữa sáng ăn hơn một giờ, ăn xong, Quan Quan nằm úp sấp trên bàn ngoài phòng khác chơi đồ chơi, Chúc Chu đi dọn dẹp phòng bếp.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Quan Quan đứng lên định ra mở cửa, Chúc Chu giơ tay ngăn bé, nói: “Trẻ con không được mở cửa cho người lạ, cô giáo dạy mà con quên hết rồi à? Con ngồi xuống, baba đi mở cửa.”
Quan Quan lè lưỡi quay người tiếp tục chơi đồ chơi của mình.
Chúc Chu nhìn người ngoài cửa qua video, hóa ra là hàng xóm Chu Nhất Thành, cười mở cửa: “Chu ca, ăn sáng chưa?”
Chu Nhất Thành mặc đồ nhàn nhã, cầm chai rượu trái cây trong tay, thấy Chúc Chu mở cửa, cười nói: “Ăn rồi. Tối qua tôi đi nhà mẹ ăn cơm, lúc về có mang theo hai chai rượu trái cây mẹ tự cất, nói là muốn cảm ơn dưa muối cậu cho mẹ tôi. Mong cậu không chê.”
Chúc Chu lập tức vung vung tay: “Không chê, cám ơn dì!” sau đó nghiêng người mời Chu Nhất Thành vào nhà.
Hai người vừa đi vào vừa trò chuyện.
Chúc Chu hỏi y muốn uống gì.
Chu Nhất Thành nói: “Nước lọc là được, lành mạnh.” nhìn thấy Quan Quan trong phòng khách, cười chào hỏi bé, “Chào Quan Quan, đang chơi gì vậy? Máy bay nhỏ à?”
Quan Quan nhận ra Chu Nhất Thành, khéo léo chào Chu Nhất Thành.
“Chào chú ạ. Là máy bay biến hình!” nói xong còn giơ máy bay trong tay lên.
Chu Nhất Thành đưa rượu trái cây cho Chúc Chu: “Cho vào tủ ướp lạnh đi, bảo quản được lâu đấy. Rượu nhà cất nên cũng không cất quá lâu, nồng độ thấp, thỉnh thoảng uống hai ly cũng không hại gì mà còn giúp lưu thông máu.”
“Hay quá, thật sự rất cám ơn dì.” Chúc Chu cất chai rượu vào trong bếp, sau đó bưng ra hai ly nước lọc, một ly đặt trước mặt Chu Nhất Thành, một ly đưa cho Quan Quan.
Chu Nhất Thành cùng Chúc Chu hàn huyên vài câu việc nhà, nói dưa muối Chúc Chu ướp rất ngon.
“Mẹ tôi có khẩu vị tốt, vò dưa muối cậu cho ăn hết rồi, còn chưa đã nghiền, bèn đi siêu thị mua một vò. Tối tôi sang chỗ bà, bà làm cho tôi thịt xào dưa (6), mì dưa cải chua cay (7), bánh bao nhân dưa chua thịt heo(8) nữa?” Chu Nhất Thành tỏ vẻ không nói nên lời, nói xong cũng không thể nhịn cười được.
Chúc Chu nói: “Dạo này không muối dưa, đợi một thời gian nữa rảnh rỗi, tôi sẽ muối hai vò, lúc ấy anh tới lấy cho dì nhé.”
“Tôi cũng nhìn ra rồi, dạo này sao không thấy cậu ở nhà. Cậu tìm được việc, bắt đầu đi làm rồi sao?”
Chúc Chu gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, tôi thấy Quan Quan lớn hơn chút nên đi tìm việc.”
Chu Nhất Thành gật đầu một cái hỏi: “Làm công việc gì?”
“Đầu bếp tại gia, đến nhà người ta làm cơm. Tôi thấy tay nghề của mình cũng được.” Nói tới đây, Chúc Chu có chút ngượng ngùng.
Chu Nhất Thành nói: “Tay nghề của cậu không tệ, lần trước tôi được ăn hoành thánh (9) cậu làm, đến giờ còn nhớ mãi không quên đây.”
Chúc Chu nhiệt tình nói: “Mấy hôm nữa tôi sẽ gói thêm mấy cái, xong sẽ đem sang cho anh.”
“Vậy tôi sẽ không khách khí với cậu đâu! Bởi vì quá ngon!”
Lại hàn huyên thêm một lúc, Chu Nhất Thành nói phải đến phòng gym rồi rời đi.
Sau khi Chu Nhất Thành đi, Chúc Chu cùng Quan Quan chơi trò chơi, xếp hình cùng bé, kể chuyện bé nghe, phụ bé con vẽ vời, nghĩ kế cho bé. Không lâu sau thì đến 11 giờ, Chúc Chu đưa Quan Quan đến vườn trẻ, mình thì mang túi đến nhà Thời Đường.
Ngày hôm nay Thời Đường không đi làm, bữa trưa bữa tối đều do Chúc Chu đến đây nấu cho hắn. Nấu xong bữa tối, dọn xong phòng bếp anh mới về.
Dọc đường đi Chúc Chu suy nghĩ xem trưa nay làm món gì, bữa tối nấu ra sao.
Tối hôm qua quên hỏi rồi.
Tác giả :
Hà Thư