Đại Bảo Bối
Chương 27
Bởi vì đã hiểu lầm Thời Đường, Chúc Chu thầm nói một tiếng xin lỗi với Thời Đường.
Lúc sau Diệp Hàng lại hàn huyên mấy câu với Chúc Chu, Chúc Chu tán gẫu không hăng hái lắm, Diệp Hàng cũng không định tiếp tục. Sau khi y uống canh xong, Chúc Chu thu dọn hộp giữ nhiệt, nói tạm biệt với Diệp Hàng.
Diệp Hàng ăn xong vẫn chưa biết Thời Đường sẽ còn để Chúc Chu qua đây đưa canh.
Ngoài ra, Thời Đường còn sắp xếp hai hộ lý luân phiên chăm sóc cho y, bởi vì trong những lúc quan trọng Thời Đường không bỏ mặc y chỉ vì những chuyện nhỏ nên Diệp Hàng vẫn cảm thấy Thời Đường rất có sức hút.
Diệp Hạng dựa vào gối trên giường bệnh, cầm sách tranh trợ lý mang đến cho mình, trong lòng vẫn có chuyện cần suy nghĩ. Tuy Thời Đường không thể trông coi bên cạnh y nhưng y có thể hiểu được, chỉ có trong tiểu thuyết với phim ảnh mới có chuyện tổng giám đốc có sự nghiệp bận rộn nhưng vẫn có thể hầu hạ 24 giờ bên người bạn trai thôi, trong cuộc sống hiện thực thì không có khả thi.
Không phải Diệp Hàng không có việc để bận, tháng sau khai trương triển lãm tranh, đợi đến khi y xuất viện thì dù có phải chống gậy y vẫn phải tham gia lễ khai trương.
Lần tai nạn xe cộ này của y thì ngoài gãy chân ra không còn chỗ nào bị thương nữa, khuôn mặt vẫn lành lặn, cũng bớt đau đớn.
Vì chuyện này mà quan hệ giữa y và Thời Đường có chút hoàn hoãn, lúc ấy y chống gậy dự lễ có khi lại được cộng đồng mạng nghị luận một phen, cũng có thể quảng bá, tuyên truyền cho phòng tranh, đặc biệt là có thể dựa vào cơ hội này để lôi kéo quan hệ với Chúc Chu.
Y muốn lôi kéo Chúc Chu về phe mình.
Diệp Hàng bày mưu tính kế xong không nhịn được nhếch khóe miệng, nếu không phải nơi này là bệnh viện, chốc chốc lại có hộ lý đi qua, thì y đã muốn hát ra thành tiếng rồi.
Có thể là do sáng nay Chúc Chu nhìn thấy Diệp Hàng gãy xương, vậy mới hiểu nhầm Thời Đường, tối đó Chúc Chu đến chỗ Thời Đường làm cơm càng ra sức hơn, làm một bàn cơm rất long trọng, từ canh đến món ăn đều được chế biến từ hải sản tươi.
Mực xào cần tây (1), rau xanh tôm nõn xào tỏi kiểu Thượng Hải (2), cua biển nấu một nồi riêu cua thanh đạm (3), làm nổi bật vị ngon của cua, những món hải sản như tôm hùm và ngao thì đem hấp (4), canh là canh ngao (5) cực kỳ ngon miệng, cơm là cơm chiên hải sản tươi (6), không lẫn một hạt cát, vô cùng sạch sẽ, cũng vô cùng ngon.
Thời Đường tắm rửa thay quần áo xong đi ra, thấy một bàn hải sản tươi, bước chân dừng lại.
Dù sao một bàn này phong phú hơn những bữa cơm gia đình lúc trước rất nhiều, coi là tiệc trong nhà hàng cũng không sai.
Thời Đường cũng không trì độn, hắn cảm giác được gần đây Chúc Chu có chút kỳ quái, nhưng Thời Đường không đoán rõ được chỗ nào kỳ quái, chẳng qua là thấy hơi đột ngột, chỉ đến thế mà thôi.
Tuy thấy dạo này Chúc Chu hơi lạ, nhưng không ảnh hưởng đến hắn, Thời Đường cũng không nhiều lời.
Vẫn để Chúc Chu mang món cuối cùng lên là có thể về.
Bởi vì Chúc Chu đã hiểu nhầm Thời Đường nên hôm nay anh không định nghỉ sớm như vậy, muốn chờ Thời Đường ăn xong, dọn dẹp hết mọi thứ mới rời đi, miễn cho Thời Đường phải tự động tay.
“Thời tiên sinh, chờ anh ăn xong, tôi dọn dẹp mấy thứ này rồi mới về.”
Thời Đường đeo một cái găng tay, đang dùng kìm nhỏ bẻ chân cua, nghe vậy nói thẳng: “Không phải giờ này phải đón trẻ con tan học sao? Vẫn như trước đây, anh về sớm đi.”
Nghe được câu này, Chúc Chu ngây ra luôn.
Đến giờ anh mới hiểu, hóa ra không phải buổi tối Thời Đường muốn ở một mình nên cho anh về sớm, mà là muốn cho anh tan làm sớm để có thể đến vườn trẻ đón Quan Quan tan học sớm hơn.
Chúc Chu nắm chặt tạp dề đứng một bên, anh cứng người nhìn Thời Đường ở bên cạnh.
Thời Đường có thể cảm giác được Chúc Chu đang nhìn hắn, hắn đã lột xong một cái chân cua, lại lột tiếp cái thứ hai, từ từ ngước lên nhìn về phía Chúc Chu, nghĩ bụng anh chàng này vẫn luôn cần cù chăm chỉ phục vụ hắn, đồ ăn làm ra cũng rất hợp khẩu vị hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây anh có gặp khó khăn gì không? Nếu như cần hỗ trợ gì thì có thể nói cho tôi.” Chưa nói trực tiếp ra nhưng đủ chân thành, cũng không phải lời khách khí.
Chúc Chu vội vã xua tay nói: “Không có, Thời tiên sinh cứ ăn đi, tôi đợi anh ăn xong, dọn dẹp rồi mới về. Mấy món hải sản nếu không dọn cẩn thận sẽ để lại mùi trong bếp, bàn cũng phải khử mùi mới ổn, con trai tôi được gửi lại muộn rồi, bé ăn cơm tối ở vườn trẻ xong tôi đến đón là được.”
Thời Đường không phải người nhiệt tình, hắn cũng chỉ có thể hỏi một câu có cần giúp một tay hay không thôi, nếu Chúc Chu đã khăng khăng muốn ở lại thì hắn cũng không ép, nhưng trong đầu không nhịn được nghĩ đến bé trai mặt tròn tròn nọ.
Có thể là do có nhãn duyên, tuy mới gặp nhau một lần nhưng đã để lại cho hắn ấn tượng sâu hơn những đứa trẻ khác mà hắn từng gặp, thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới.
Có lẽ đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu vốn dễ khiến người ta nhớ kỹ.
Thời Đường ăn xong bữa tối, Chúc Chu tay chân lanh lẹ chuyển đồ vào bếp, đổ đồ thừa vào thùng rác, bát đĩa đũa thìa cho hết vào máy rửa bát, sau đó dùng thuốc khử trùng lau bàn, không để mùi hải sản ám lại trên bàn.
Dọn xong bàn ăn lại lau bàn bếp một lượt, không lưu lại một giọt nước trên mặt bếp, còn phun thuốc khử mùi chuyên dụng cho nhà bếp, sau đó xách theo hai túi rác, khoác túi tái chế của mình rời khỏi nhà Thời Đường.
Xuống dưới lầu, Chúc Chu vứt rác, yên lặng tự mình đi ra ga tàu điện ngầm.
Đến trạm tàu điện ngầm, anh vừa tìm được một chỗ trống ngồi xuống, Thời Đường đã gửi qua một tin.
“Diệp Hàng sẽ ở trong bệnh viện hai tuần, hai tuần này mỗi ngày anh đều mang một phần canh đưa qua đó.”
“Được.”
Chúc Chu hồi âm xong thì dựa vào ghế phát ngốc.
Một lần nữa, anh lại rơi vào xoắn xuýt.
Nếu như Thời Đường là một cỗ máy ăn cơm lạnh lùng thì Chúc Chu có thể tiếp tục làm một cỗ máy nấu cơm của mình.
Thế nhưng ngoài mặt thì Thời Đường rất lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nóng, biết anh có con cần chăm sóc nên để anh đi chuyên tâm chăm con, không cần dọn bát đũa, nấu xong cơm thì về, còn hỏi có phải anh gặp chuyện khó xử không, muốn giúp anh giải quyết.
Hơn nữa rõ ràng là Diệp Hàng làm chuyện quá đáng, rõ ràng hai người còn đang cãi nhau, nhưng khi Diệp Hàng xảy ra chuyện, hắn ngay lập tức xuất hiện, còn sắp xếp cho y rất thỏa đáng.
Người như vậy, sao lại muốn bị lừa gặt?
Nhưng anh đã đáp ứng Diệp Hàng.
Đột nhiên Chúc Chu cảm thấy bộ phim mình xem tối hôm qua bị lãng phí, nghĩ vậy anh hít sâu rồi thở dài ngao ngán.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết*, anh không xứng dính líu vào chuyện như vậy.
*神仙打架,小鬼遭殃: Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo
Chúc Chu lại cổ vũ mình tiếp tục làm cỗ máy nấu cơm vô cảm, cứ như vậy đi, ừm, cứ duy trì như vậy.
Lần đầu tiên Chúc Chu hi vọng hợp đồng mau mau kết thúc, anh cần phải đổi một công việc khác, rời xa những thị phi dồn dập hỗn loạn này.
Đón Quan Quan, gần đây Quan Quan không thích bị bế, thích nắm tay Chúc Chu về nhà cơ.
Mấy ngày trước Quan Quan đều được Chúc Chu đều được đón sớm, hôm nay lại quay lại trạng thái trước đây, ít nhiều gì Quan Quan cũng thấy có chút mất mát. Nhưng nhìn thấy baba thì bé vẫn rất vui vẻ, không nhịn được mà nhảy nhót, tung tăng tung tẩy cả một đường, chủ động chia sẻ chuyện ở vườn trẻ với Chúc Chu.
“Con bảo Đản Đản là hạt dưa hấu sẽ không nảy mầm trong bụng đâu, bạn ấy còn chưa tin, bọn con đi hỏi cô giáo, cô giáo cũng nói hạt không nảy mầm trong bụng đâu ạ!” Giọng nói con nít ríu ra ríu rít liên miên, chữ còn chưa phát âm rõ ràng, cho bé thêm mấy phần đáng yêu, khiến người ta muốn xoa bóp mặt bé, để bé nói nhiều hơn nữa.
Chúc Chu nghiêng mặt qua cười với Quan Quan một cái: “Đúng vậy, có gì không hiểu hay không rõ có thể đi hỏi thầy cô giáo, thầy cô sẽ nói cho con biết đáp án.”
Quan Quan còn chưa đủ thông minh nhạy bén để phát hiện sự biến đổi trong cảm xúc của Chúc Chu, tối về đến nhà thì vẫn đọc sách, tắm rửa thay đồ như thường. Chúc Chu tắm gội rồi sấy tóc cho con, vẫn để bé về phòng ngủ trước, anh tắm xong sẽ vào kể chuyện cho bé.
Quan Quan bắt được cơ hội, lập tức lấy núm vú cao su của mình ra, núm vú cao su vẫn giấu ở chỗ cũ.
Quan Quan cho núm vú cao su vào miệng, thân thể nho nhỏ dựa vào cạnh tủ, đầu dựa lên trên, vừa cắn núm vú cao su vừa vẽ linh tinh trên cửa tủ.
Khoảnh khắc yên tĩnh này khiến Quan Quan rất hưởng thụ
Bởi vì quá say sưa nên khi buồng tắm truyền đến tiếng mở cửa, Quan Quan lập tức lấy núm vú cao su xuống, dùng khăn lau khô, đậy nắp rồi nhét về chỗ cũ, vội vã bò lên giường.
Khi Chúc Chu vào phòng, Quan Quan vừa vặn kéo chăn đắp lên người, Chúc Chu thấy động tác kéo chăn của bé, cười nói: “Sao vậy, không chờ được nên muốn xuống giường đi tìm ba sao?”
Quan Quan nghĩ vừa nãy mình vừa cắn núm vú cao su, xấu hổ kéo chăn che mặt mình, không biết nên trả lời Chúc Chu như thế nào.
Chúc Chu còn chưa biết Quan Quan đang lén cắn núm vú cao su, chỉ thấy bộ dáng thẹn thùng của con trai thật đáng yêu, cầm truyện cổ tích ngồi bên đầu giường, vươn tay đào con trai còn đang trốn trong chăn ra ngoài.
“Bảo bối của ba thật đáng yêu, tắm sạch đến là thơm tho, cho baba hôn một miếng nào.” Nói xong anh nâng khuôn mặt non nớt đỏ bừng bừng của con lên, hôn một cái thật kêu trên trán bé, hôn xong còn xoa xoa, không để nước miếng dính lại.
“Cũng không thể khiến khuôn mặt nhỏ bé của bảo bối nhà ta hết thơm được.” Nói xong còn bóp bóp hai má của Quan Quan.
Quan Quan bị động tác của Chúc Chu chọc cho cười khanh khách, ôm chầm lấy thắt lưng của Chúc Chu: “Baba, con muốn nghe chuyện hoàng tử giết con rồng xấu xa ạ!”
“Không thành vấn đề, con muốn nghe cái gì baba sẽ kể cho con cái đó!”
Vừa mở truyện ra, điện thoại của Chúc Chu đã nhận được thông báo của một cái tin @, anh mở ra xem, là cô giáo ở vườn trẻ @ tất cả mọi người, gửi một thông báo.
Nói hai ngày chủ nhật và thứ hai này tất cả các thầy cô trong vườn trẻ phải đi tập huấn vào buổi chiều, không thể trông các bé đến muộn được, hy vọng các vị phụ huynh biết vì sau giờ hoạt động của vườn trẻ vào chủ nhật và thứ hai sẽ phải qua đón các bé từ sớm.
Thời gian đón con cũng là thời gian làm cơm cho Thời Đường.
Chúc Chu 囧 luôn, hôm qua vừa nói với Thời Đường là không cần tan làm sớm vì con được gửi lại muộn, đến chủ nhật và thứ hai lại phải đem con theo.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chúc Chu quyết định gọi điện cho Thời Đường luôn để báo chuyện này, miễn cho báo đột xuất sẽ khiếnThời Đường không thoải mái.
Nếu Thời Đường không đồng ý thì anh cũng chỉ có thể tìm một khu vui chơi, tạm thời gửi Quan Quan ở đó, cho bé chơi mấy tiếng.
Loại khu vui chơi trong nhà này sẽ có nhân viên chăm sóc, có thể gửi trẻ con ở đó khoảng ba tiếng, không cần đi cùng người lớn, phụ huynh muốn đi dạo phố thì đi, muốn hẹn hò cà phê với đồng nghiệp thì hẹn, đến giờ quay lại đón là được.
Chúc Chu gọi điện nói rõ tình huống, Thời Đường cũng không do dự hay phản cảm mà dứt khoát đáp lời Chúc Chu: “Có thể.”
“Thật sự không phiền gì chứ?” Thái độ của Chúc Chu vẫn rất cẩn thận.
Thời Đường đáp: “Không phiền.”
“Được, cảm ơn Thời tiên sinh rất nhiều!”
“Không có gì.” Nói xong hắn chủ động cúp điện thoại.
Lúc sau Diệp Hàng lại hàn huyên mấy câu với Chúc Chu, Chúc Chu tán gẫu không hăng hái lắm, Diệp Hàng cũng không định tiếp tục. Sau khi y uống canh xong, Chúc Chu thu dọn hộp giữ nhiệt, nói tạm biệt với Diệp Hàng.
Diệp Hàng ăn xong vẫn chưa biết Thời Đường sẽ còn để Chúc Chu qua đây đưa canh.
Ngoài ra, Thời Đường còn sắp xếp hai hộ lý luân phiên chăm sóc cho y, bởi vì trong những lúc quan trọng Thời Đường không bỏ mặc y chỉ vì những chuyện nhỏ nên Diệp Hàng vẫn cảm thấy Thời Đường rất có sức hút.
Diệp Hạng dựa vào gối trên giường bệnh, cầm sách tranh trợ lý mang đến cho mình, trong lòng vẫn có chuyện cần suy nghĩ. Tuy Thời Đường không thể trông coi bên cạnh y nhưng y có thể hiểu được, chỉ có trong tiểu thuyết với phim ảnh mới có chuyện tổng giám đốc có sự nghiệp bận rộn nhưng vẫn có thể hầu hạ 24 giờ bên người bạn trai thôi, trong cuộc sống hiện thực thì không có khả thi.
Không phải Diệp Hàng không có việc để bận, tháng sau khai trương triển lãm tranh, đợi đến khi y xuất viện thì dù có phải chống gậy y vẫn phải tham gia lễ khai trương.
Lần tai nạn xe cộ này của y thì ngoài gãy chân ra không còn chỗ nào bị thương nữa, khuôn mặt vẫn lành lặn, cũng bớt đau đớn.
Vì chuyện này mà quan hệ giữa y và Thời Đường có chút hoàn hoãn, lúc ấy y chống gậy dự lễ có khi lại được cộng đồng mạng nghị luận một phen, cũng có thể quảng bá, tuyên truyền cho phòng tranh, đặc biệt là có thể dựa vào cơ hội này để lôi kéo quan hệ với Chúc Chu.
Y muốn lôi kéo Chúc Chu về phe mình.
Diệp Hàng bày mưu tính kế xong không nhịn được nhếch khóe miệng, nếu không phải nơi này là bệnh viện, chốc chốc lại có hộ lý đi qua, thì y đã muốn hát ra thành tiếng rồi.
Có thể là do sáng nay Chúc Chu nhìn thấy Diệp Hàng gãy xương, vậy mới hiểu nhầm Thời Đường, tối đó Chúc Chu đến chỗ Thời Đường làm cơm càng ra sức hơn, làm một bàn cơm rất long trọng, từ canh đến món ăn đều được chế biến từ hải sản tươi.
Mực xào cần tây (1), rau xanh tôm nõn xào tỏi kiểu Thượng Hải (2), cua biển nấu một nồi riêu cua thanh đạm (3), làm nổi bật vị ngon của cua, những món hải sản như tôm hùm và ngao thì đem hấp (4), canh là canh ngao (5) cực kỳ ngon miệng, cơm là cơm chiên hải sản tươi (6), không lẫn một hạt cát, vô cùng sạch sẽ, cũng vô cùng ngon.
Thời Đường tắm rửa thay quần áo xong đi ra, thấy một bàn hải sản tươi, bước chân dừng lại.
Dù sao một bàn này phong phú hơn những bữa cơm gia đình lúc trước rất nhiều, coi là tiệc trong nhà hàng cũng không sai.
Thời Đường cũng không trì độn, hắn cảm giác được gần đây Chúc Chu có chút kỳ quái, nhưng Thời Đường không đoán rõ được chỗ nào kỳ quái, chẳng qua là thấy hơi đột ngột, chỉ đến thế mà thôi.
Tuy thấy dạo này Chúc Chu hơi lạ, nhưng không ảnh hưởng đến hắn, Thời Đường cũng không nhiều lời.
Vẫn để Chúc Chu mang món cuối cùng lên là có thể về.
Bởi vì Chúc Chu đã hiểu nhầm Thời Đường nên hôm nay anh không định nghỉ sớm như vậy, muốn chờ Thời Đường ăn xong, dọn dẹp hết mọi thứ mới rời đi, miễn cho Thời Đường phải tự động tay.
“Thời tiên sinh, chờ anh ăn xong, tôi dọn dẹp mấy thứ này rồi mới về.”
Thời Đường đeo một cái găng tay, đang dùng kìm nhỏ bẻ chân cua, nghe vậy nói thẳng: “Không phải giờ này phải đón trẻ con tan học sao? Vẫn như trước đây, anh về sớm đi.”
Nghe được câu này, Chúc Chu ngây ra luôn.
Đến giờ anh mới hiểu, hóa ra không phải buổi tối Thời Đường muốn ở một mình nên cho anh về sớm, mà là muốn cho anh tan làm sớm để có thể đến vườn trẻ đón Quan Quan tan học sớm hơn.
Chúc Chu nắm chặt tạp dề đứng một bên, anh cứng người nhìn Thời Đường ở bên cạnh.
Thời Đường có thể cảm giác được Chúc Chu đang nhìn hắn, hắn đã lột xong một cái chân cua, lại lột tiếp cái thứ hai, từ từ ngước lên nhìn về phía Chúc Chu, nghĩ bụng anh chàng này vẫn luôn cần cù chăm chỉ phục vụ hắn, đồ ăn làm ra cũng rất hợp khẩu vị hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gần đây anh có gặp khó khăn gì không? Nếu như cần hỗ trợ gì thì có thể nói cho tôi.” Chưa nói trực tiếp ra nhưng đủ chân thành, cũng không phải lời khách khí.
Chúc Chu vội vã xua tay nói: “Không có, Thời tiên sinh cứ ăn đi, tôi đợi anh ăn xong, dọn dẹp rồi mới về. Mấy món hải sản nếu không dọn cẩn thận sẽ để lại mùi trong bếp, bàn cũng phải khử mùi mới ổn, con trai tôi được gửi lại muộn rồi, bé ăn cơm tối ở vườn trẻ xong tôi đến đón là được.”
Thời Đường không phải người nhiệt tình, hắn cũng chỉ có thể hỏi một câu có cần giúp một tay hay không thôi, nếu Chúc Chu đã khăng khăng muốn ở lại thì hắn cũng không ép, nhưng trong đầu không nhịn được nghĩ đến bé trai mặt tròn tròn nọ.
Có thể là do có nhãn duyên, tuy mới gặp nhau một lần nhưng đã để lại cho hắn ấn tượng sâu hơn những đứa trẻ khác mà hắn từng gặp, thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới.
Có lẽ đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu vốn dễ khiến người ta nhớ kỹ.
Thời Đường ăn xong bữa tối, Chúc Chu tay chân lanh lẹ chuyển đồ vào bếp, đổ đồ thừa vào thùng rác, bát đĩa đũa thìa cho hết vào máy rửa bát, sau đó dùng thuốc khử trùng lau bàn, không để mùi hải sản ám lại trên bàn.
Dọn xong bàn ăn lại lau bàn bếp một lượt, không lưu lại một giọt nước trên mặt bếp, còn phun thuốc khử mùi chuyên dụng cho nhà bếp, sau đó xách theo hai túi rác, khoác túi tái chế của mình rời khỏi nhà Thời Đường.
Xuống dưới lầu, Chúc Chu vứt rác, yên lặng tự mình đi ra ga tàu điện ngầm.
Đến trạm tàu điện ngầm, anh vừa tìm được một chỗ trống ngồi xuống, Thời Đường đã gửi qua một tin.
“Diệp Hàng sẽ ở trong bệnh viện hai tuần, hai tuần này mỗi ngày anh đều mang một phần canh đưa qua đó.”
“Được.”
Chúc Chu hồi âm xong thì dựa vào ghế phát ngốc.
Một lần nữa, anh lại rơi vào xoắn xuýt.
Nếu như Thời Đường là một cỗ máy ăn cơm lạnh lùng thì Chúc Chu có thể tiếp tục làm một cỗ máy nấu cơm của mình.
Thế nhưng ngoài mặt thì Thời Đường rất lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nóng, biết anh có con cần chăm sóc nên để anh đi chuyên tâm chăm con, không cần dọn bát đũa, nấu xong cơm thì về, còn hỏi có phải anh gặp chuyện khó xử không, muốn giúp anh giải quyết.
Hơn nữa rõ ràng là Diệp Hàng làm chuyện quá đáng, rõ ràng hai người còn đang cãi nhau, nhưng khi Diệp Hàng xảy ra chuyện, hắn ngay lập tức xuất hiện, còn sắp xếp cho y rất thỏa đáng.
Người như vậy, sao lại muốn bị lừa gặt?
Nhưng anh đã đáp ứng Diệp Hàng.
Đột nhiên Chúc Chu cảm thấy bộ phim mình xem tối hôm qua bị lãng phí, nghĩ vậy anh hít sâu rồi thở dài ngao ngán.
Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết*, anh không xứng dính líu vào chuyện như vậy.
*神仙打架,小鬼遭殃: Thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo
Chúc Chu lại cổ vũ mình tiếp tục làm cỗ máy nấu cơm vô cảm, cứ như vậy đi, ừm, cứ duy trì như vậy.
Lần đầu tiên Chúc Chu hi vọng hợp đồng mau mau kết thúc, anh cần phải đổi một công việc khác, rời xa những thị phi dồn dập hỗn loạn này.
Đón Quan Quan, gần đây Quan Quan không thích bị bế, thích nắm tay Chúc Chu về nhà cơ.
Mấy ngày trước Quan Quan đều được Chúc Chu đều được đón sớm, hôm nay lại quay lại trạng thái trước đây, ít nhiều gì Quan Quan cũng thấy có chút mất mát. Nhưng nhìn thấy baba thì bé vẫn rất vui vẻ, không nhịn được mà nhảy nhót, tung tăng tung tẩy cả một đường, chủ động chia sẻ chuyện ở vườn trẻ với Chúc Chu.
“Con bảo Đản Đản là hạt dưa hấu sẽ không nảy mầm trong bụng đâu, bạn ấy còn chưa tin, bọn con đi hỏi cô giáo, cô giáo cũng nói hạt không nảy mầm trong bụng đâu ạ!” Giọng nói con nít ríu ra ríu rít liên miên, chữ còn chưa phát âm rõ ràng, cho bé thêm mấy phần đáng yêu, khiến người ta muốn xoa bóp mặt bé, để bé nói nhiều hơn nữa.
Chúc Chu nghiêng mặt qua cười với Quan Quan một cái: “Đúng vậy, có gì không hiểu hay không rõ có thể đi hỏi thầy cô giáo, thầy cô sẽ nói cho con biết đáp án.”
Quan Quan còn chưa đủ thông minh nhạy bén để phát hiện sự biến đổi trong cảm xúc của Chúc Chu, tối về đến nhà thì vẫn đọc sách, tắm rửa thay đồ như thường. Chúc Chu tắm gội rồi sấy tóc cho con, vẫn để bé về phòng ngủ trước, anh tắm xong sẽ vào kể chuyện cho bé.
Quan Quan bắt được cơ hội, lập tức lấy núm vú cao su của mình ra, núm vú cao su vẫn giấu ở chỗ cũ.
Quan Quan cho núm vú cao su vào miệng, thân thể nho nhỏ dựa vào cạnh tủ, đầu dựa lên trên, vừa cắn núm vú cao su vừa vẽ linh tinh trên cửa tủ.
Khoảnh khắc yên tĩnh này khiến Quan Quan rất hưởng thụ
Bởi vì quá say sưa nên khi buồng tắm truyền đến tiếng mở cửa, Quan Quan lập tức lấy núm vú cao su xuống, dùng khăn lau khô, đậy nắp rồi nhét về chỗ cũ, vội vã bò lên giường.
Khi Chúc Chu vào phòng, Quan Quan vừa vặn kéo chăn đắp lên người, Chúc Chu thấy động tác kéo chăn của bé, cười nói: “Sao vậy, không chờ được nên muốn xuống giường đi tìm ba sao?”
Quan Quan nghĩ vừa nãy mình vừa cắn núm vú cao su, xấu hổ kéo chăn che mặt mình, không biết nên trả lời Chúc Chu như thế nào.
Chúc Chu còn chưa biết Quan Quan đang lén cắn núm vú cao su, chỉ thấy bộ dáng thẹn thùng của con trai thật đáng yêu, cầm truyện cổ tích ngồi bên đầu giường, vươn tay đào con trai còn đang trốn trong chăn ra ngoài.
“Bảo bối của ba thật đáng yêu, tắm sạch đến là thơm tho, cho baba hôn một miếng nào.” Nói xong anh nâng khuôn mặt non nớt đỏ bừng bừng của con lên, hôn một cái thật kêu trên trán bé, hôn xong còn xoa xoa, không để nước miếng dính lại.
“Cũng không thể khiến khuôn mặt nhỏ bé của bảo bối nhà ta hết thơm được.” Nói xong còn bóp bóp hai má của Quan Quan.
Quan Quan bị động tác của Chúc Chu chọc cho cười khanh khách, ôm chầm lấy thắt lưng của Chúc Chu: “Baba, con muốn nghe chuyện hoàng tử giết con rồng xấu xa ạ!”
“Không thành vấn đề, con muốn nghe cái gì baba sẽ kể cho con cái đó!”
Vừa mở truyện ra, điện thoại của Chúc Chu đã nhận được thông báo của một cái tin @, anh mở ra xem, là cô giáo ở vườn trẻ @ tất cả mọi người, gửi một thông báo.
Nói hai ngày chủ nhật và thứ hai này tất cả các thầy cô trong vườn trẻ phải đi tập huấn vào buổi chiều, không thể trông các bé đến muộn được, hy vọng các vị phụ huynh biết vì sau giờ hoạt động của vườn trẻ vào chủ nhật và thứ hai sẽ phải qua đón các bé từ sớm.
Thời gian đón con cũng là thời gian làm cơm cho Thời Đường.
Chúc Chu 囧 luôn, hôm qua vừa nói với Thời Đường là không cần tan làm sớm vì con được gửi lại muộn, đến chủ nhật và thứ hai lại phải đem con theo.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chúc Chu quyết định gọi điện cho Thời Đường luôn để báo chuyện này, miễn cho báo đột xuất sẽ khiếnThời Đường không thoải mái.
Nếu Thời Đường không đồng ý thì anh cũng chỉ có thể tìm một khu vui chơi, tạm thời gửi Quan Quan ở đó, cho bé chơi mấy tiếng.
Loại khu vui chơi trong nhà này sẽ có nhân viên chăm sóc, có thể gửi trẻ con ở đó khoảng ba tiếng, không cần đi cùng người lớn, phụ huynh muốn đi dạo phố thì đi, muốn hẹn hò cà phê với đồng nghiệp thì hẹn, đến giờ quay lại đón là được.
Chúc Chu gọi điện nói rõ tình huống, Thời Đường cũng không do dự hay phản cảm mà dứt khoát đáp lời Chúc Chu: “Có thể.”
“Thật sự không phiền gì chứ?” Thái độ của Chúc Chu vẫn rất cẩn thận.
Thời Đường đáp: “Không phiền.”
“Được, cảm ơn Thời tiên sinh rất nhiều!”
“Không có gì.” Nói xong hắn chủ động cúp điện thoại.
Tác giả :
Hà Thư