Đặc Thù Không Gian
Quyển 6 - Chương 6: Hắc Minh đột kích
Tuyết Cơ thấy thế, trong lòng vừa động liền tiến lên trước một bước, sóng vai cùng Long Vũ. Long Vũ nghiêm mặt nói:
- Có thể là Hắc Minh. Không, từ giờ trở đi, hẳn gọi hắn là Huyền Minh. Là Huyền Minh phái người tới.
Nói xong, Long Vũ nhìn về phía Tuyết Cơ:
- Đợi lát nữa Huyền Minh tự mình hiện thân, chị đừng quản tới em, một mạch chạy lên núi. Chị ở cạnh em, có thể làm cho em phân tâm.
Tuyết Cơ nghe có chút sững sờ, liếc mắt nhìn Long Vũ. Thầm nghĩ đứa bé này quan tâm tới mình.
- Ha ha…
Tuyết Cơ cười nói:
- Yên tâm. Chị sẽ nắm vững.
Trên mặt Tuyết Cơ không ngờ tươi cười, một chút sợ hãi cũng không có. Long Vũ cũng lập tức cười nói:
- Chị Tuyết Cơ, bất kể thế nào, chị cũng không được để bị thương, nếu không em sẽ áy náy cả đời. Hôm nay là sinh nhận của chỉ, đáng lẽ em phải bồi tiếp chị thật tốt.
Nói tới đây, Long Vũ tức giận:
- Đại Vu chết tiệt, đừng để cho em thấy hắn, nếu không em sẽ không buông tha cho hắn. Đều là hắn làm đảo lộn chuyện tốt của chúng ta.
Nghe Long Vũ nói đến hai từ chuyện tốt, sắc mặt Tuyết Cơ hơi đỏ lên.
Trong lúc nói chuyện, Long Vũ đem Tử Kim Thiên Viêm trong cơ thể rót vào thanh kiếm cầm trên tay phải. Dưới ánh trăng, Thiên Sư pháp kiếm xuất ra một đạo tử mang, trông rất uy phong.
Đúng lúc này, trong rừng cây xuất hiện vài đạo nhân ảnh.
- Đã tới.
Tuyết Cơ khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay cuồn cuộn đi tới. Không có âm thanh binh khí va chạm vang lên như trong tưởng tượng. Kiếm của đối phương tựa như u linh niêm trụ kiếm trong tay Tuyết Cơ, ánh mắt đối phương nhìn về phía mắt nàng.
- Ầm…
Một tiếng chấn động vang lên trong đầu Tuyết Cơ. Khi tiếng binh khí va chạm vang lên, thân hình nàng lùi lại vài bước, thiếu chút nữa tựa vào trong lòng Long Vũ.
Bên này, Long Vũ cũng triển khai kiếm quyết chiến đấu với hai hắc y nhân. Chỉ mọt lát, hai tên này liên ngã xuống. Long Vũ phát hiện bọn người này đều là hắc ám tu chân. Hẳn là người Bách Hoa hội.
- Giết.
Sau khi Tuyết Cơ ổn định thân hình, Tuyết kiếm trong tay liên tiếp vung ra hàn quang, nháy mắt cũng đã giải quyết xong hai tên hắc y nhân.
- Ha ha. Không tệ.
Sau khi giết hết toàn bộ, cuối cùng Hắc Minh cũng hiện thân. Ánh mắt hắn nhìn về phía Long Vũ cùng Tuyết Cơ, cuối cùng dừng lại bên người Tuyết Cơ. Hắn chăm chú nhìn nàng, trong lòng đầy ca ngợi. Hắn mỉm cười nói:
- Không tệ. Ta thích… Cô gái, theo ta đi, làm nữ bộc cho ta. Thân thể của ta vô cùng cường tráng, có thể làm cho ngươi hưởng thụ sự sung sướng nhất của một nữ nhân.
“…..”
Sau đó, Hắc Minh liền dời mắt về phía Long Vũ, cười cười:
- Đây là nữ nhân của ngươi sao? Tiểu tử ngươi thông đồng nữ nhân của ta, ta đây liền mạnh mẽ bắt lấy nữ nhân của ngươi. Như vậy cũng được coi là báo ứng.
Long Vũ không hiểu hắn nói cái gì?
Hắn dường như không có đùa giỡn nữ nhân của Huyền Minh sao?
Mà nữ nhân của hắn là ai, Long Vũ cũng không biết.
Muốn gán tội cho người khác, thiếu gì lý do. Long Vũ cảm thấy Huyền Minh rõ ràng nói cho sướng miệng.
- Ta nên gọi ngươi là Hắc Minh hay Huyền Minh?
Long Vũ giễu cợt nói:
- Tổ Vu thì thế nào? Ta có cảm giác, lực lượng của ngươi cũng quá tầm thường.
- Hừ.
Hắc Minh nói:
- Ngươi cứ gọi ta là Hắc Minh đi. Chờ cho những huynh đệ tỷ muội kia của ta thức tỉnh, tự nhiên ta sẽ lấy tên của ta, lấy thân phận chân thật xuất hiện tại Huyền Cảnh.
Tuyết Cơ châm chọc nói:
- Ngươi nhát gan?
- Phi.
Hắc Minh khẽ gắt một tiếng:
- Các ngươi muốn khích tướng ta sao, lão tử sẽ không mắc mưu đâu. Đừng cho là ta không biết, các ngươi muốn cho cơ thể của ta chiếu cáo thiên hạ, để cho thiên hạ vây công sao? Lão tử cũng không ngu như vậy. Đám kiến hôi nhân loại các ngươi, thích nhất chính là chiêu này. Lúc trước Vu Tộc chúng ta vì mặt mũi, nên đã bị trúng gian kế của các ngươi. Lão tử đã kế thừa một bộ phận chí nhớ của Hắc Minh… Cũng không dễ dàng bị các ngươi đánh lừa đâu.
Nói xong, trong con ngươi Hắc Minh hiện lên quang mang, giống như một lưỡi kiếm nhỏ lạnh băng hướng tới Long Vũ.
Khí thế kinh người làm cho gò má hắn đau rát.
Lúc này Tuyết Cơ cũng không dễ chịu gì. Con ngươi Hắc Minh đảo qua, nàng liền cảm thấy cỗ hàn khí lạnh thấu xương.
- Giết.
Long Vũ điên cuồng gào thét, Thiên Sư pháp kiếm trong tay mãnh liệt tiến tới.
- Các anh em, tiến lên!
Hắc Minh dường như không có ý tự mình xuất thủ. Hắn thở nhẹ một tiếng, nhất thời gọi bốn người tiến tới, lấy bốn người từ bốn phương phong chắn Thiên Sư pháp kiếm của Long Vũ.
- Xoạt xoạt…
Vài tiếng kiếm chém vang lên, liên tiếp bốn tiếng kêu đau đớn. Bốn người đồng thời ngã xuống đất. Tên cầm đàu trước khi chết vẫn còn mở to hai mắt. Hiển nhiên đó là chết không nhắm mắt.
Đồng thời, có hai người hướng về phía Tuyết Cơ. Hắc Minh mệnh lệnh chỉ được bắt sống, không thể giết chết. Tu vi của hai người kia chênh lệch cùng Tuyết Cơ cũng không đáng bao nhiêu.
Đáng tiếc, mệnh lệnh như vậy làm cho lực chiến đấu của bọn họ không thể phát huy toàn bộ. Bọn hắn cùng Tuyết Cơ ở thế ngang bằng, không chia cao thấp.
Long Vũ biết Hắc Minh muốn bắt sống Tuyết Cơ, biết hai người kia không thể làm tổn thương đến nàng, liền bỏ mặc một bên, chuyên tâm đối địch.
Con mắt Hắc Minh chăm chú nhìn Tuyết Cơ, khóe miệng thỉnh thoảng mỉm cười.
Hắ Minh trước khi đi mang theo khá nhiều người. Sau khi bốn người kia bị giết, lập tức lại có tám người vây quanh. Tu vi hiển nhiên mạnh hơn mấy người trước.
Long Vũ bị bao vây, cảm thấy càng lúc càng có chút áp lực, nhưng hắn còn có thể ứng phó. Nếu không muốn Hắc Minh nhìn ra năng lực của mình, giờ phút này hắn hoàn toàn một kiếm có thể giải quyết tám người này.
Chỉ tiếc, lúc này LongVũ vẫn xem thường Hắc Minh.
Tuy rằng Long Vũ tận lựu che giấu thực lực, nhưng Hắc Minh vẫn nhìn ra năng lực của hắn. Hiển nhiên, toàn bộ để tử Bách Hoa Hội xông lên, cũng chẳng thấm vào đâu. Hắn vẫn tính toán tự mình xuất thủ.
- Nhóc con, ngươi cướp đoạt nữ nhân của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của ta.
Hắc Minh cười lạnh một tiếng, một cỗ khí tức hắc ám bao phủ lấy Long Vũ.
Long Vũ hơi kinh hãi, nhưng mà trên khuôn mặt không một chút nhíu mày.
- Keng!
Một tiếng vang lên, hai người đã giáp lá cà. Thân hình Long Vũ chấn động. Hắc Minh cũng không biết từ chỗ nào rút ra một thanh trương kiếm đánh úp lại, lực phản chấn làm cánh tay hắn run lên.
Hắc Minh cũng không quá kinh ngạc. Quanh thân hắn thỉnh thoảng tỏa ra khí tức tà ác cùng hắc ám. Tâm thần Long Vũ có chút chấn động, sau đó huy kiếm đánh ra.
Ngược lại, Tuyết Cơ thoải mái hơn rất nhiều. Nàng thong dong cùng hai đệ tử Bách Hoa hội đối chiến. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn Long Vũ bên này.
Thân thể mềm mại, đường con tuyệt mỹ, lúc này trông Tuyết Cơ giống như một tiên tử. Chiến kỹ của nàng thi triển ra, lại trông giống như đang bay múa.
Rất nhanh, Long Vũ cùng Hắc Minh giao thủ mấy chiêu. Lưỡi kiếm của Hắc Minh dị thường sắc bén, nhìn không khỏi rùng mình.
- Ha ha… Không hổ là Tổ Vu, cũng không tệ. Nhưng mà muốn dùng lực lượng như vậy giết ta, thực vẫn không đủ. Hắc Minh, không bằng chúng ta tung ra thực lực chân chính đấu một trận?
Khóe miệng Long Vũ mỉm cười, Thiên Sư pháp kiếm trong tay cũng không chút sợ hãi.
- Huyền Minh, ta tới đấu với ngươi.
Ngay khi Long Vũ muốn thi triển toàn lực đối phó với Hắc Minh, Bạch Mi đạo nhân từ không trung bay tới. Đồng thời, Thiên Cơ Tử cũng mang theo đệ tử tinh nhuệ của Huyền Môn theo sau.
Hắc Minh cười lạnh một tiếng, bỏ qua Long Vũ, đạp không bay lên đấu với Bạch Mi.
Nhìn bộ dáng, bọn hắn dường như là quen nhau, hơn nữa còn là thù địch. Gặp nhau là đánh nhau sống chết.
- Giết sạch đệ tử Huyền Môn.
Hắc Minh ra lệnh một tiếng. Năm mươi đệ tử Bách Hoa hội hắn mang tới lập tức hiện thân.
Huyền Môn tuy rằng thế lớn, nhưng bị giới hạn tại thế giới sự thật, so sánh với cao thủ Huyền Cảnh vẫn có chút chênh lệch. Cũng may có cao thủ như Long Vũ, Tuyết Cơ, Thiên Cơ Tử, Đường Hương Hương chấn thủ.
Bọn họ một mình chống lại ba đến năm tên địch.
Nhất là Long Vũ, vừa xuất ra tử hỏa, nhất thời giết chết năm sáu tên đệ tử Bách Hoa hội.
Tuyết Cơ bên này ban đầu cũng không tệ, nhưng ngày càng nhiều đệ tử Bách Hoa hội vây công nàng, đạo lực trong cơ thể càng lúc càng tiêu hao. Dần dần có chút lực bất tòng tâm.
- Coi chừng, bắt sống nàng ta.
Một gã nam tử bên cạnh nàng quát lên một tiếng. Nhất thời, bốn người cùng xuất kiếm, đâm về phía Tuyết Cơ.
Trong lòng Long Vũ cả kinh, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Tuyết Cơ, tay phải múa Thiên Sư pháp kiếm ngăn địch, tay trái vòng qua eo nàng, thân hình nhảy lên cao.
Trên không trung, Long Vũ xuất ra Vấn Thiên Thần Long, đem bốn gã đệ tử Bách Hoa hội tru sát. Nhưng khi Long Vũ ôm Tuyết Cơ hạ xuống đất, bốn trường kiếm từ bốn hướng khác nhau đâm tới Long Vũ, rất ăn ý phối hợp với nhau.
Long Vũ ôm thân thể mềm mại của Tuyết Cơ, tại chỗ xoay chuyển một vòng, giống như chuyển thành một cơn lốc xoáy. Một cỗ khí kình cường đại đem bốn người đẩy ra.
Lập tức, Long Vũ một tay ôm Tuyết Cơ vào trong ngực, lấy Tử Kim Thiên Viêm phòng ngự, bắt đầu trùng sát kẻ địch.
Khi Long Vũ tham chiến, tình trạng liền trở lên bất đồng. Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên.
- Chị Tuyết Cơ, đây là đan dược được luyện chế từ máu của Sinh Mệnh Chi Long. Chị ăn vào sẽ khôi phục đạo lực.
Long Vũ cuối cùng cũng đem toàn bộ đệ tử Bách Hoa hội xung quanh bức lui. Thừa dịp này, hắn vội vàng lấy một viên đan dược đưa cho Tuyết Cơ.
- Buông nàng ta ra.
Sau đó, có ba gã đệ tử tu vi bát đỉnh vây lại. Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tuyết Cơ trong lòng Long Vũ.
- Muốn chết?
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, bảo vệ Tuyết Cơ.
- Giết!
Trong con ngươi ba người hiện lên sát khí, ba thanh kiếm không ngừng công kích Long Vũ.
Đôi mắt Long Vũ cau lại, Thiên Sư pháp kiếm không ngừng bắn ra từng đạo kiếm quang. Một hồi là đạo lực, một hồi là Tử Kim Thiên Viêm. Hai loại lực lượng liên tục hoán đổi làm cho ba người này có chút nghi hoặc.
Cao thủ so chiêu, hơi mất tập trung liên gặp trí mạng. Thừa dịp đối thủ phân tâm, Long Vũ nắm lấy thời cơ, không để cho hắn có chút thở gấp, tinh quang trong mắt chợt lóe, pháp kiếm trong tay điên cuồng gào thét.
Rất nhanh, ba người kêu thảm, trong lồng ngực xuất hiện một lỗ máu, rốt cuộc bỏ mình.
- Tiểu Vũ, chị không sao.
Sau khi Tuyết Cơ ăn đan dược, đạo lực trong cơ thể chạy một chu thiên, sắc mặt lập tức hồng nhuận lên rất nhiều.
Giờ phút này, đôi mắt to ngập nước chăm chú nhìn khuôn mặt Long Vũ, trên mặt hơi đỏ ửng. Mà làm cho Long Vũ ngạc nhiên chính là, trong đôi mắt dễ thương kia tản ra tình ý nhè nhẹ.
Hoạn nạn mới thấy chân tình. Trong lúc hắn liều mạng che chở cho nàng, trong lòng Tuyết Cơ sản sinh ra một tình cảm khác thường.
Đương nhiên giờ phút này, thế cục vẫn nguy hiểm. Long Vũ cũng không có thời gian suy ngẫm vẻ mặt quái dị của Tuyết Cơ.
Vì để giảm bớt thương vong cho đệ tử Huyền Môn, Long Vũ lại gia nhập vòng chiến. Đến mức, đệ tử Bách Hoa Hội sẽ bị tàn sát hầu như không còn. Một lúc sau, ánh mắt đệ tử Bách Hoa Hội nhìn về phía Long Vũ có chút sợ sệt. Đối với thế công bài sơn hải đảo của Long Vũ, đám đệ tửu còn lại của Bách Hoa Hội có vẻ bất lực, trong mắt đã mất hết sĩ khí.
Dù vậy, Long Vũ cũng tuyệt đối không buông tay.
Bách Hoa Hội chính là một tổ chức gian ác, tại Dục Giới ở Huyền Cảnh phạm không ít tội. Hiện giờ bị Huyền Minh khống chế, lại càng là tội ác tày trời.
Cho nên, Long Vũ xuất thủ là sát chiêu, không chút hạ thủ lưu tình.
- Nhóc con, ngươi tổn thương nhiều người của ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hắc Minh chiến đấu với Bạch Mi đạo nhân trên không trung dường như đang chiếm thế thượng phong. Nhìn thấy người mình mang đến đã bị giết hơn một nửa, trong lòng cực kỳ đau xót. Hắc kích thích toàn bộ lực lượng bức lui Bạch Mi đạo nhân, lập tức hóa thành tia chớp đánh úp Long Vũ.
Bạch Mi đạo nhân tiêu hao đạo lực quá nhiều, đã vô lực tái chiến Hắc Minh. Nhìn thấy Hắc Minh cùng Long Vũ một chỗ chiến đấu, hắn liền gia nhập hàng ngũ tiêu trừ đệ tử Bách Hoa Hội.
- Khinh người quá đáng.
Ánh mắt Hắc Minh hiện lên một đạo quang mang mãnh liệt, giống như tia chớp xẹt qua không trung, tia sáng yêu dị bắn về phía hai mắt Long Vũ.
Một khắc này, Long Vũ chợt cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Sát khí thật lợi hại.” Tim Long Vũ đập nhanh, đối thủ như Hắc Minh không thể khinh thường. Hôm nay hắn tất yếu phải đánh bại Hắc Minh, nếu không cơ nghiệp Huyền Môn có thể bị đả bại trong tay hắn. Ban đầu, hắn đối với Bạch Mi đạo nhân có kỳ vọng rất lớn. Nhưng hiện tại xem ra, hắn đánh giá quá cao thực lực của Bạch Mi đạo nhân.
Trong mắt Hắc Minh lộ vẻ cười lạnh cùng sát ý.
Sắc mặt Long Vũ lạnh lùng, bay lên vung kiếm đâm thẳng vào ngực Hắc Minh.
Hắc Minh vung kiếm phòng thủ, nghe một tiếng binh khí va chạm kêu lên, lực lượng hai người cũng ngang nhau, không một ai chiếm tiện nghi. Long Vũ nhân cơ hội này khích tướng:
- Huyền Minh, Nếu thực lực của Tổ Vu chỉ có như vậy, ta khuyên các ngươi từ bỏ dã tâm của mình đi. Muốn phá hư sự yên bình của Huyền Cảnh cùng thế giới sự thật, các ngươi còn kém xa lắm.
Ánh mắt Hắc Minh lạnh lùng nhìn Long Vũ, sát khí bừng bừng như muốn ăn tươi nuốt sống Long Vũ.
- Đón thử một chiêu của ta…
Long Vũ hét lớn một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm trong tay phải giống như cuồng phong bạo vũ hướng tới Hắc Minh. Một chiêu này là dùng toàn bộ lực lượng.
- Có thể là Hắc Minh. Không, từ giờ trở đi, hẳn gọi hắn là Huyền Minh. Là Huyền Minh phái người tới.
Nói xong, Long Vũ nhìn về phía Tuyết Cơ:
- Đợi lát nữa Huyền Minh tự mình hiện thân, chị đừng quản tới em, một mạch chạy lên núi. Chị ở cạnh em, có thể làm cho em phân tâm.
Tuyết Cơ nghe có chút sững sờ, liếc mắt nhìn Long Vũ. Thầm nghĩ đứa bé này quan tâm tới mình.
- Ha ha…
Tuyết Cơ cười nói:
- Yên tâm. Chị sẽ nắm vững.
Trên mặt Tuyết Cơ không ngờ tươi cười, một chút sợ hãi cũng không có. Long Vũ cũng lập tức cười nói:
- Chị Tuyết Cơ, bất kể thế nào, chị cũng không được để bị thương, nếu không em sẽ áy náy cả đời. Hôm nay là sinh nhận của chỉ, đáng lẽ em phải bồi tiếp chị thật tốt.
Nói tới đây, Long Vũ tức giận:
- Đại Vu chết tiệt, đừng để cho em thấy hắn, nếu không em sẽ không buông tha cho hắn. Đều là hắn làm đảo lộn chuyện tốt của chúng ta.
Nghe Long Vũ nói đến hai từ chuyện tốt, sắc mặt Tuyết Cơ hơi đỏ lên.
Trong lúc nói chuyện, Long Vũ đem Tử Kim Thiên Viêm trong cơ thể rót vào thanh kiếm cầm trên tay phải. Dưới ánh trăng, Thiên Sư pháp kiếm xuất ra một đạo tử mang, trông rất uy phong.
Đúng lúc này, trong rừng cây xuất hiện vài đạo nhân ảnh.
- Đã tới.
Tuyết Cơ khẽ quát một tiếng, trường kiếm trong tay cuồn cuộn đi tới. Không có âm thanh binh khí va chạm vang lên như trong tưởng tượng. Kiếm của đối phương tựa như u linh niêm trụ kiếm trong tay Tuyết Cơ, ánh mắt đối phương nhìn về phía mắt nàng.
- Ầm…
Một tiếng chấn động vang lên trong đầu Tuyết Cơ. Khi tiếng binh khí va chạm vang lên, thân hình nàng lùi lại vài bước, thiếu chút nữa tựa vào trong lòng Long Vũ.
Bên này, Long Vũ cũng triển khai kiếm quyết chiến đấu với hai hắc y nhân. Chỉ mọt lát, hai tên này liên ngã xuống. Long Vũ phát hiện bọn người này đều là hắc ám tu chân. Hẳn là người Bách Hoa hội.
- Giết.
Sau khi Tuyết Cơ ổn định thân hình, Tuyết kiếm trong tay liên tiếp vung ra hàn quang, nháy mắt cũng đã giải quyết xong hai tên hắc y nhân.
- Ha ha. Không tệ.
Sau khi giết hết toàn bộ, cuối cùng Hắc Minh cũng hiện thân. Ánh mắt hắn nhìn về phía Long Vũ cùng Tuyết Cơ, cuối cùng dừng lại bên người Tuyết Cơ. Hắn chăm chú nhìn nàng, trong lòng đầy ca ngợi. Hắn mỉm cười nói:
- Không tệ. Ta thích… Cô gái, theo ta đi, làm nữ bộc cho ta. Thân thể của ta vô cùng cường tráng, có thể làm cho ngươi hưởng thụ sự sung sướng nhất của một nữ nhân.
“…..”
Sau đó, Hắc Minh liền dời mắt về phía Long Vũ, cười cười:
- Đây là nữ nhân của ngươi sao? Tiểu tử ngươi thông đồng nữ nhân của ta, ta đây liền mạnh mẽ bắt lấy nữ nhân của ngươi. Như vậy cũng được coi là báo ứng.
Long Vũ không hiểu hắn nói cái gì?
Hắn dường như không có đùa giỡn nữ nhân của Huyền Minh sao?
Mà nữ nhân của hắn là ai, Long Vũ cũng không biết.
Muốn gán tội cho người khác, thiếu gì lý do. Long Vũ cảm thấy Huyền Minh rõ ràng nói cho sướng miệng.
- Ta nên gọi ngươi là Hắc Minh hay Huyền Minh?
Long Vũ giễu cợt nói:
- Tổ Vu thì thế nào? Ta có cảm giác, lực lượng của ngươi cũng quá tầm thường.
- Hừ.
Hắc Minh nói:
- Ngươi cứ gọi ta là Hắc Minh đi. Chờ cho những huynh đệ tỷ muội kia của ta thức tỉnh, tự nhiên ta sẽ lấy tên của ta, lấy thân phận chân thật xuất hiện tại Huyền Cảnh.
Tuyết Cơ châm chọc nói:
- Ngươi nhát gan?
- Phi.
Hắc Minh khẽ gắt một tiếng:
- Các ngươi muốn khích tướng ta sao, lão tử sẽ không mắc mưu đâu. Đừng cho là ta không biết, các ngươi muốn cho cơ thể của ta chiếu cáo thiên hạ, để cho thiên hạ vây công sao? Lão tử cũng không ngu như vậy. Đám kiến hôi nhân loại các ngươi, thích nhất chính là chiêu này. Lúc trước Vu Tộc chúng ta vì mặt mũi, nên đã bị trúng gian kế của các ngươi. Lão tử đã kế thừa một bộ phận chí nhớ của Hắc Minh… Cũng không dễ dàng bị các ngươi đánh lừa đâu.
Nói xong, trong con ngươi Hắc Minh hiện lên quang mang, giống như một lưỡi kiếm nhỏ lạnh băng hướng tới Long Vũ.
Khí thế kinh người làm cho gò má hắn đau rát.
Lúc này Tuyết Cơ cũng không dễ chịu gì. Con ngươi Hắc Minh đảo qua, nàng liền cảm thấy cỗ hàn khí lạnh thấu xương.
- Giết.
Long Vũ điên cuồng gào thét, Thiên Sư pháp kiếm trong tay mãnh liệt tiến tới.
- Các anh em, tiến lên!
Hắc Minh dường như không có ý tự mình xuất thủ. Hắn thở nhẹ một tiếng, nhất thời gọi bốn người tiến tới, lấy bốn người từ bốn phương phong chắn Thiên Sư pháp kiếm của Long Vũ.
- Xoạt xoạt…
Vài tiếng kiếm chém vang lên, liên tiếp bốn tiếng kêu đau đớn. Bốn người đồng thời ngã xuống đất. Tên cầm đàu trước khi chết vẫn còn mở to hai mắt. Hiển nhiên đó là chết không nhắm mắt.
Đồng thời, có hai người hướng về phía Tuyết Cơ. Hắc Minh mệnh lệnh chỉ được bắt sống, không thể giết chết. Tu vi của hai người kia chênh lệch cùng Tuyết Cơ cũng không đáng bao nhiêu.
Đáng tiếc, mệnh lệnh như vậy làm cho lực chiến đấu của bọn họ không thể phát huy toàn bộ. Bọn hắn cùng Tuyết Cơ ở thế ngang bằng, không chia cao thấp.
Long Vũ biết Hắc Minh muốn bắt sống Tuyết Cơ, biết hai người kia không thể làm tổn thương đến nàng, liền bỏ mặc một bên, chuyên tâm đối địch.
Con mắt Hắc Minh chăm chú nhìn Tuyết Cơ, khóe miệng thỉnh thoảng mỉm cười.
Hắ Minh trước khi đi mang theo khá nhiều người. Sau khi bốn người kia bị giết, lập tức lại có tám người vây quanh. Tu vi hiển nhiên mạnh hơn mấy người trước.
Long Vũ bị bao vây, cảm thấy càng lúc càng có chút áp lực, nhưng hắn còn có thể ứng phó. Nếu không muốn Hắc Minh nhìn ra năng lực của mình, giờ phút này hắn hoàn toàn một kiếm có thể giải quyết tám người này.
Chỉ tiếc, lúc này LongVũ vẫn xem thường Hắc Minh.
Tuy rằng Long Vũ tận lựu che giấu thực lực, nhưng Hắc Minh vẫn nhìn ra năng lực của hắn. Hiển nhiên, toàn bộ để tử Bách Hoa Hội xông lên, cũng chẳng thấm vào đâu. Hắn vẫn tính toán tự mình xuất thủ.
- Nhóc con, ngươi cướp đoạt nữ nhân của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem sự lợi hại của ta.
Hắc Minh cười lạnh một tiếng, một cỗ khí tức hắc ám bao phủ lấy Long Vũ.
Long Vũ hơi kinh hãi, nhưng mà trên khuôn mặt không một chút nhíu mày.
- Keng!
Một tiếng vang lên, hai người đã giáp lá cà. Thân hình Long Vũ chấn động. Hắc Minh cũng không biết từ chỗ nào rút ra một thanh trương kiếm đánh úp lại, lực phản chấn làm cánh tay hắn run lên.
Hắc Minh cũng không quá kinh ngạc. Quanh thân hắn thỉnh thoảng tỏa ra khí tức tà ác cùng hắc ám. Tâm thần Long Vũ có chút chấn động, sau đó huy kiếm đánh ra.
Ngược lại, Tuyết Cơ thoải mái hơn rất nhiều. Nàng thong dong cùng hai đệ tử Bách Hoa hội đối chiến. Thỉnh thoảng nàng liếc nhìn Long Vũ bên này.
Thân thể mềm mại, đường con tuyệt mỹ, lúc này trông Tuyết Cơ giống như một tiên tử. Chiến kỹ của nàng thi triển ra, lại trông giống như đang bay múa.
Rất nhanh, Long Vũ cùng Hắc Minh giao thủ mấy chiêu. Lưỡi kiếm của Hắc Minh dị thường sắc bén, nhìn không khỏi rùng mình.
- Ha ha… Không hổ là Tổ Vu, cũng không tệ. Nhưng mà muốn dùng lực lượng như vậy giết ta, thực vẫn không đủ. Hắc Minh, không bằng chúng ta tung ra thực lực chân chính đấu một trận?
Khóe miệng Long Vũ mỉm cười, Thiên Sư pháp kiếm trong tay cũng không chút sợ hãi.
- Huyền Minh, ta tới đấu với ngươi.
Ngay khi Long Vũ muốn thi triển toàn lực đối phó với Hắc Minh, Bạch Mi đạo nhân từ không trung bay tới. Đồng thời, Thiên Cơ Tử cũng mang theo đệ tử tinh nhuệ của Huyền Môn theo sau.
Hắc Minh cười lạnh một tiếng, bỏ qua Long Vũ, đạp không bay lên đấu với Bạch Mi.
Nhìn bộ dáng, bọn hắn dường như là quen nhau, hơn nữa còn là thù địch. Gặp nhau là đánh nhau sống chết.
- Giết sạch đệ tử Huyền Môn.
Hắc Minh ra lệnh một tiếng. Năm mươi đệ tử Bách Hoa hội hắn mang tới lập tức hiện thân.
Huyền Môn tuy rằng thế lớn, nhưng bị giới hạn tại thế giới sự thật, so sánh với cao thủ Huyền Cảnh vẫn có chút chênh lệch. Cũng may có cao thủ như Long Vũ, Tuyết Cơ, Thiên Cơ Tử, Đường Hương Hương chấn thủ.
Bọn họ một mình chống lại ba đến năm tên địch.
Nhất là Long Vũ, vừa xuất ra tử hỏa, nhất thời giết chết năm sáu tên đệ tử Bách Hoa hội.
Tuyết Cơ bên này ban đầu cũng không tệ, nhưng ngày càng nhiều đệ tử Bách Hoa hội vây công nàng, đạo lực trong cơ thể càng lúc càng tiêu hao. Dần dần có chút lực bất tòng tâm.
- Coi chừng, bắt sống nàng ta.
Một gã nam tử bên cạnh nàng quát lên một tiếng. Nhất thời, bốn người cùng xuất kiếm, đâm về phía Tuyết Cơ.
Trong lòng Long Vũ cả kinh, lấy tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Tuyết Cơ, tay phải múa Thiên Sư pháp kiếm ngăn địch, tay trái vòng qua eo nàng, thân hình nhảy lên cao.
Trên không trung, Long Vũ xuất ra Vấn Thiên Thần Long, đem bốn gã đệ tử Bách Hoa hội tru sát. Nhưng khi Long Vũ ôm Tuyết Cơ hạ xuống đất, bốn trường kiếm từ bốn hướng khác nhau đâm tới Long Vũ, rất ăn ý phối hợp với nhau.
Long Vũ ôm thân thể mềm mại của Tuyết Cơ, tại chỗ xoay chuyển một vòng, giống như chuyển thành một cơn lốc xoáy. Một cỗ khí kình cường đại đem bốn người đẩy ra.
Lập tức, Long Vũ một tay ôm Tuyết Cơ vào trong ngực, lấy Tử Kim Thiên Viêm phòng ngự, bắt đầu trùng sát kẻ địch.
Khi Long Vũ tham chiến, tình trạng liền trở lên bất đồng. Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác vang lên.
- Chị Tuyết Cơ, đây là đan dược được luyện chế từ máu của Sinh Mệnh Chi Long. Chị ăn vào sẽ khôi phục đạo lực.
Long Vũ cuối cùng cũng đem toàn bộ đệ tử Bách Hoa hội xung quanh bức lui. Thừa dịp này, hắn vội vàng lấy một viên đan dược đưa cho Tuyết Cơ.
- Buông nàng ta ra.
Sau đó, có ba gã đệ tử tu vi bát đỉnh vây lại. Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào Tuyết Cơ trong lòng Long Vũ.
- Muốn chết?
Long Vũ hừ lạnh một tiếng, bảo vệ Tuyết Cơ.
- Giết!
Trong con ngươi ba người hiện lên sát khí, ba thanh kiếm không ngừng công kích Long Vũ.
Đôi mắt Long Vũ cau lại, Thiên Sư pháp kiếm không ngừng bắn ra từng đạo kiếm quang. Một hồi là đạo lực, một hồi là Tử Kim Thiên Viêm. Hai loại lực lượng liên tục hoán đổi làm cho ba người này có chút nghi hoặc.
Cao thủ so chiêu, hơi mất tập trung liên gặp trí mạng. Thừa dịp đối thủ phân tâm, Long Vũ nắm lấy thời cơ, không để cho hắn có chút thở gấp, tinh quang trong mắt chợt lóe, pháp kiếm trong tay điên cuồng gào thét.
Rất nhanh, ba người kêu thảm, trong lồng ngực xuất hiện một lỗ máu, rốt cuộc bỏ mình.
- Tiểu Vũ, chị không sao.
Sau khi Tuyết Cơ ăn đan dược, đạo lực trong cơ thể chạy một chu thiên, sắc mặt lập tức hồng nhuận lên rất nhiều.
Giờ phút này, đôi mắt to ngập nước chăm chú nhìn khuôn mặt Long Vũ, trên mặt hơi đỏ ửng. Mà làm cho Long Vũ ngạc nhiên chính là, trong đôi mắt dễ thương kia tản ra tình ý nhè nhẹ.
Hoạn nạn mới thấy chân tình. Trong lúc hắn liều mạng che chở cho nàng, trong lòng Tuyết Cơ sản sinh ra một tình cảm khác thường.
Đương nhiên giờ phút này, thế cục vẫn nguy hiểm. Long Vũ cũng không có thời gian suy ngẫm vẻ mặt quái dị của Tuyết Cơ.
Vì để giảm bớt thương vong cho đệ tử Huyền Môn, Long Vũ lại gia nhập vòng chiến. Đến mức, đệ tử Bách Hoa Hội sẽ bị tàn sát hầu như không còn. Một lúc sau, ánh mắt đệ tử Bách Hoa Hội nhìn về phía Long Vũ có chút sợ sệt. Đối với thế công bài sơn hải đảo của Long Vũ, đám đệ tửu còn lại của Bách Hoa Hội có vẻ bất lực, trong mắt đã mất hết sĩ khí.
Dù vậy, Long Vũ cũng tuyệt đối không buông tay.
Bách Hoa Hội chính là một tổ chức gian ác, tại Dục Giới ở Huyền Cảnh phạm không ít tội. Hiện giờ bị Huyền Minh khống chế, lại càng là tội ác tày trời.
Cho nên, Long Vũ xuất thủ là sát chiêu, không chút hạ thủ lưu tình.
- Nhóc con, ngươi tổn thương nhiều người của ta như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hắc Minh chiến đấu với Bạch Mi đạo nhân trên không trung dường như đang chiếm thế thượng phong. Nhìn thấy người mình mang đến đã bị giết hơn một nửa, trong lòng cực kỳ đau xót. Hắc kích thích toàn bộ lực lượng bức lui Bạch Mi đạo nhân, lập tức hóa thành tia chớp đánh úp Long Vũ.
Bạch Mi đạo nhân tiêu hao đạo lực quá nhiều, đã vô lực tái chiến Hắc Minh. Nhìn thấy Hắc Minh cùng Long Vũ một chỗ chiến đấu, hắn liền gia nhập hàng ngũ tiêu trừ đệ tử Bách Hoa Hội.
- Khinh người quá đáng.
Ánh mắt Hắc Minh hiện lên một đạo quang mang mãnh liệt, giống như tia chớp xẹt qua không trung, tia sáng yêu dị bắn về phía hai mắt Long Vũ.
Một khắc này, Long Vũ chợt cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Sát khí thật lợi hại.” Tim Long Vũ đập nhanh, đối thủ như Hắc Minh không thể khinh thường. Hôm nay hắn tất yếu phải đánh bại Hắc Minh, nếu không cơ nghiệp Huyền Môn có thể bị đả bại trong tay hắn. Ban đầu, hắn đối với Bạch Mi đạo nhân có kỳ vọng rất lớn. Nhưng hiện tại xem ra, hắn đánh giá quá cao thực lực của Bạch Mi đạo nhân.
Trong mắt Hắc Minh lộ vẻ cười lạnh cùng sát ý.
Sắc mặt Long Vũ lạnh lùng, bay lên vung kiếm đâm thẳng vào ngực Hắc Minh.
Hắc Minh vung kiếm phòng thủ, nghe một tiếng binh khí va chạm kêu lên, lực lượng hai người cũng ngang nhau, không một ai chiếm tiện nghi. Long Vũ nhân cơ hội này khích tướng:
- Huyền Minh, Nếu thực lực của Tổ Vu chỉ có như vậy, ta khuyên các ngươi từ bỏ dã tâm của mình đi. Muốn phá hư sự yên bình của Huyền Cảnh cùng thế giới sự thật, các ngươi còn kém xa lắm.
Ánh mắt Hắc Minh lạnh lùng nhìn Long Vũ, sát khí bừng bừng như muốn ăn tươi nuốt sống Long Vũ.
- Đón thử một chiêu của ta…
Long Vũ hét lớn một tiếng, Thiên Sư pháp kiếm trong tay phải giống như cuồng phong bạo vũ hướng tới Hắc Minh. Một chiêu này là dùng toàn bộ lực lượng.
Tác giả :
Xích Tuyết