Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 1 - Chương 43: Đơn thương độc mã
Trong phòng khách tầng một, tên cầm đầu cười lạnh hô to, “Vương bát đản! Anh em của ông đây đều bởi vì mày phải vào tù! Ông đây hôm nay làm thịt con gái mày, cho mày nếm thử tư vị mất đi thân nhân!”
Dứt lời, người này xé mở băng dính dán ngoài miệng Tần Tiểu Du, người sau nhất thời khóc gọi to, “Ba ba! Ba ba!”
Tần Vạn Siêu ngoài cửa nghe được giọng nói, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng cao giọng nói, “Người anh em bên trong! Van cầu các người đừng hại con gái tôi! Tôi có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu của các người!” Bước thứ hai, thỏa mãn yêu cầu, cũng là vị Đội trưởng kia hướng dẫn.
Chỉ tiếc bọn cướp sớm phát rồ rồi, nghe vậy càn rỡ cười nói, “Tần Vạn Siêu, tao không có yêu cầu khác, tao muốn chính mày đi vào đây! Một mình mày đi vào đây!”
Tần Vạn Siêu lúc này biến sắc, theo sau lớn tiếng hỏi, “Tôi có thể đáp ứng các người! Dùng tôi trao đổi lấy con gái tôi!”
“Thả mẹ nó cái rắm của mày đấy! Ai nói trao đổi với mày! Ông đây bảo mày tiến vào ngay bây giờ, nếu không tao một phát súng bắn con gái mày!” Bọn cướp đứng ở trước cửa phòng, lớn tiếng mắng một câu, lặng lẽ gác họng súng tại cửa sổ.
Chỉ cần Tần Vạn Siêu đến gần một ít, đến gần trong vòng tầm bắn, hắn có thể nổ một phát súng vào ông ta!
Tần Vạn Siêu đang lo lắng làm sao cố được nhiều như vậy, ông cảm giác bọn cướp đã phát cuồng, con gái của ông rất nguy hiểm! Cho nên lúc này ông cất bước đi tới ngôi nhà nhỏ!
Lý Bác Vĩ nhất thời kinh hãi, nâng tay vung mạnh một chút, vài tên cảnh sát võ trang hạng nặng nhất thời vọt ra, phải trái bám trụ Tần Vạn Siêu thối lui về phía sau, người sau dùng sức giãy dụa, “Buông ra! Buông ra!”
Trong nhà lầu, sắc mặt tên cầm đầu dữ tợn khởi động cò súng!
Bang bang phanh! Viên đạn bắn vào mặt đất, cũng may Tần Vạn Siêu đứng ở vị trí căn bản không ở trong vòng tầm bắn!
Lý Bác Vĩ giận tím mặt, “Ông có biết hay không, ông tự tiện hành động hủy toàn bộ hành động!” Bởi vì Tần Vạn Siêu suýt nữa gặp chuyện không may, không thể tiếp tục hấp dẫn tầm mắt bọn cướp, nhóm bộ đội đặc chủng vừa định hành động chỉ có thể lui về một lần nữa chế định phương án.
Dù sao bên trong có ba con tin, bọn họ cần phải bảo đảm con tin an toàn, không thể qua loa!
Đúng lúc này một gã bộ đội đặc chủng kinh hô ra tiếng, “Trang bị của tôi không thấy!”
Ai cũng không có chú ý, thân ảnh nho nhỏ vốn nên đứng ở góc sáng sủa kia, giờ phút này đã biến mất không thấy.
Phía sau tòa nhà trắng nhỏ, Mạc Tử Hàm ghé vào bụi cỏ dại trong sân, đôi mắt như Liệp Ưng sắc bén bình tĩnh, cô lẳng lặng nằm trong bụi cỏ, hô hấp đều đều, giống như cùng thiên nhiên hợp thành một thể, kệ cho châu chấu chung quanh không có phòng bị gì bay nhảy bên cạnh cô.
Cô lẳng lặng nhắm mắt nghe, trong nhà nhỏ bỗng nhiên vang lên khóc tiếng la của ông già, trong lúc nhất thời, Mạc Tử Hàm cả người nhảy dựng lên, trong tay đột nhiên vung ra móc câu, chuẩn xác bắt tại ban công lầu hai!
Móc câu va vào bệ cửa sổ phát ra một tiếng vang răng rắc nhỏ, bị thanh âm hỗn độn trong phòng che lấp mất.
Cùng lúc đó cô chạy lấy đà, tay nhanh chóng vịn kéo dây thừng, nhảy dựng lên, nhảy lên dưới bệ cửa sổ ban công lầu hai!
Động tác không mới lạ, kỹ xảo leo lên tựa như bẩm sinh!
Nàng lẳng lặng ghé vào phía dưới cửa sổ, không nhúc nhích. Trong phòng thanh niên thỉnh thoảng đến cửa sổ tuần tra phía dưới, không phát hiện hành tung của cô.
Đúng lúc này mấy người bộ đội đặc chủng quân khu Lan Thành phái tới hiệp trợ đã lẻn vào hậu viện, thấy Mạc Tử Hàm cực kì nguy hiểm bám trên cửa sổ, móc câu trong tay chính là trang bị của chiến hữu mất!
Bọn họ thần sắc kinh hãi, Mạc Tử Hàm sườn mặt phát hiện bọn họ, lúc này híp mắt đánh cái thủ thế.
Vài tên bộ đội đặc chủng đều sửng sốt, bởi vì Mạc Tử Hàm làm ngôn ngữ của người câm điếc cực kì chuyên nghiệp, ý là mệnh lệnh nằm úp sấp, đợi lệnh!
Mấy người liếc nhau, đều nằm úp sấp xuống, nếu bọn họ bây giờ mạo muội hành động sẽ phá hủy kế hoạch hành động.
Đến khi trong phòng vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ, sau đó lại vang lên tiếng khóc của bà già, Mạc Tử Hàm mới chậm rãi lấy một mảnh kính nhỏ, phản xạ tình huống trong phòng, lập tức thân thể nhảy dựng lên lật bệ cửa sổ!
Trong phòng có một chiếc giường lớn, hai sườn có hai cái tủ đầu giường, đối diện giường ngủ một cái bàn làm việc, trên tường có giá sách hai tầng, các thiết bị trên tường rất bắt mắt, đồ dùng trong nhà đều rất tinh xảo.
Quét nhanh bài trí trong phòng, Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng kéo cửa sổ ra nhảy vào trong phòng.
Hai ông bà già hoảng sợ, Mạc Tử Hàm làm cái thủ thế chỉ chớ có lên tiếng với bọn họ, mà hai vị người già cũng hiểu ý rất nhanh, gật đầu không lên tiếng.
Mấy người bộ đội đặc chủng dưới lầu đều kinh hãi, bất chấp thế nào, đều mang móc câu quăng về phía trước leo lên.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là tên cầm đầu bọn bắt cóc vừa mới đi ra ngoài đã trở lại.
Mạc Tử Hàm nhanh chóng khép lại hai chân đứng phía sau cửa, bọn cướp mở cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy ngoài cửa sổ mấy tên bộ đội đặc chủng leo lên lầu hai!
Hắn sắc mặt kinh hãi, nhóm bộ đội đặc chủng ngoài cửa sổ cũng biến sắc, đúng lúc này phía sau cửa một bóng dáng lòe ra, cánh tay vừa nhấc mang theo một luồng sáng, tên cướp vẫn còn duy trì tư thế há mồm muốn gọi, đã bị người cắt vỡ yết hầu, cả người đổ về phía trước!
Mạc Tử Hàm chạy nhanh tiếp thi thể tên cướp, làm cho hắn chậm rãi ngã xuống, sau đó kéo thi thể tới vị trí sau cửa. Mảnh gương trong tay còn lưu lại mấy giọt máu nhợt nhạt.
Mấy người bộ đội đặc chủng nhanh chóng xoay người vào nhà, đi lại nhẹ nhàng, trong đó mấy người vây quanh Mạc Tử Hàm, mặt khác hai người đi kiểm tra thi thể.
Bọn họ liên tiếp đánh vài cái thủ thế, Mạc Tử Hàm đều xem hiểu.
Ý là mục tiêu đã bị mất mạng. Lập tức vài tên bộ đội đặc chủng võ trang hạng nặng đều kinh ngạc nhìn về phía Mạc Tử Hàm, cô cũng cau mày nâng tay với bọn họ, ý bảo giải cứu, hộ tống con tin.
Mấy người bộ đội đặc chủng nhìn về phía lầu hai chỗ người già, liếc nhau, người đi đầu hạ lệnh giải cứu con tin, bảo hộ đưa trở về, mấy binh lính bắt đầu công việc lu bù lên, chuyển hai vị người già đang chấn kinh xuống dưới từ cửa sổ lầu hai.
Tại chỗ chỉ để lại hai gã bộ đội đặc chủng và một Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm mở cửa phòng ra, bộ đội đặc chủng đi đầu đè lại bả vai của cô, người trước quay đầu nhíu mày, một phen chế trụ tay cổ tay hắn xuống phía dưới xoay đi!
Bộ đội đặc chủng kia mắt sắc bén không muốn đi vào khuôn khổ, hai người nhỏ giọng không thành tiếng khoa tay múa chân!
Động tác rất nhanh, bốn cánh tay nâng lên hạ xuống, cuối cùng, một tay Mạc Tử Hàm nắm yết hầu tên bộ đội đặc chủng kia, một phen dỡ súng dài sau lưng hắn xuống! Trong thần sắc hiện lên một chút hèn mọn.
Trong đáy lòng, cô càng không tin đội cảnh sát chuyên nghiệp này, chỉ cảm thấy bọn họ đến để hỏng việc.
Đơn giản chính là giải cứu ba con tin, cảnh sát phải liên hợp Vũ Cảnh, bộ đội đặc chủng chờ đội ngũ trợ giúp bày ra đủ loại phương án, xuất động đại lượng nhân lực vật lực, đúng là còn muốn người nhà con tin đi theo mạo hiểm mới có thể đạt tới mục đích hành động.
Đây chẳng khác nào thùng rác rưởi!
Một mình cô có thể ở trong đầu định ra phương án nghĩ cách cứu viện mau lẹ nhất, hơn nữa ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ!
Hết
Dứt lời, người này xé mở băng dính dán ngoài miệng Tần Tiểu Du, người sau nhất thời khóc gọi to, “Ba ba! Ba ba!”
Tần Vạn Siêu ngoài cửa nghe được giọng nói, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng cao giọng nói, “Người anh em bên trong! Van cầu các người đừng hại con gái tôi! Tôi có thể thỏa mãn hết thảy yêu cầu của các người!” Bước thứ hai, thỏa mãn yêu cầu, cũng là vị Đội trưởng kia hướng dẫn.
Chỉ tiếc bọn cướp sớm phát rồ rồi, nghe vậy càn rỡ cười nói, “Tần Vạn Siêu, tao không có yêu cầu khác, tao muốn chính mày đi vào đây! Một mình mày đi vào đây!”
Tần Vạn Siêu lúc này biến sắc, theo sau lớn tiếng hỏi, “Tôi có thể đáp ứng các người! Dùng tôi trao đổi lấy con gái tôi!”
“Thả mẹ nó cái rắm của mày đấy! Ai nói trao đổi với mày! Ông đây bảo mày tiến vào ngay bây giờ, nếu không tao một phát súng bắn con gái mày!” Bọn cướp đứng ở trước cửa phòng, lớn tiếng mắng một câu, lặng lẽ gác họng súng tại cửa sổ.
Chỉ cần Tần Vạn Siêu đến gần một ít, đến gần trong vòng tầm bắn, hắn có thể nổ một phát súng vào ông ta!
Tần Vạn Siêu đang lo lắng làm sao cố được nhiều như vậy, ông cảm giác bọn cướp đã phát cuồng, con gái của ông rất nguy hiểm! Cho nên lúc này ông cất bước đi tới ngôi nhà nhỏ!
Lý Bác Vĩ nhất thời kinh hãi, nâng tay vung mạnh một chút, vài tên cảnh sát võ trang hạng nặng nhất thời vọt ra, phải trái bám trụ Tần Vạn Siêu thối lui về phía sau, người sau dùng sức giãy dụa, “Buông ra! Buông ra!”
Trong nhà lầu, sắc mặt tên cầm đầu dữ tợn khởi động cò súng!
Bang bang phanh! Viên đạn bắn vào mặt đất, cũng may Tần Vạn Siêu đứng ở vị trí căn bản không ở trong vòng tầm bắn!
Lý Bác Vĩ giận tím mặt, “Ông có biết hay không, ông tự tiện hành động hủy toàn bộ hành động!” Bởi vì Tần Vạn Siêu suýt nữa gặp chuyện không may, không thể tiếp tục hấp dẫn tầm mắt bọn cướp, nhóm bộ đội đặc chủng vừa định hành động chỉ có thể lui về một lần nữa chế định phương án.
Dù sao bên trong có ba con tin, bọn họ cần phải bảo đảm con tin an toàn, không thể qua loa!
Đúng lúc này một gã bộ đội đặc chủng kinh hô ra tiếng, “Trang bị của tôi không thấy!”
Ai cũng không có chú ý, thân ảnh nho nhỏ vốn nên đứng ở góc sáng sủa kia, giờ phút này đã biến mất không thấy.
Phía sau tòa nhà trắng nhỏ, Mạc Tử Hàm ghé vào bụi cỏ dại trong sân, đôi mắt như Liệp Ưng sắc bén bình tĩnh, cô lẳng lặng nằm trong bụi cỏ, hô hấp đều đều, giống như cùng thiên nhiên hợp thành một thể, kệ cho châu chấu chung quanh không có phòng bị gì bay nhảy bên cạnh cô.
Cô lẳng lặng nhắm mắt nghe, trong nhà nhỏ bỗng nhiên vang lên khóc tiếng la của ông già, trong lúc nhất thời, Mạc Tử Hàm cả người nhảy dựng lên, trong tay đột nhiên vung ra móc câu, chuẩn xác bắt tại ban công lầu hai!
Móc câu va vào bệ cửa sổ phát ra một tiếng vang răng rắc nhỏ, bị thanh âm hỗn độn trong phòng che lấp mất.
Cùng lúc đó cô chạy lấy đà, tay nhanh chóng vịn kéo dây thừng, nhảy dựng lên, nhảy lên dưới bệ cửa sổ ban công lầu hai!
Động tác không mới lạ, kỹ xảo leo lên tựa như bẩm sinh!
Nàng lẳng lặng ghé vào phía dưới cửa sổ, không nhúc nhích. Trong phòng thanh niên thỉnh thoảng đến cửa sổ tuần tra phía dưới, không phát hiện hành tung của cô.
Đúng lúc này mấy người bộ đội đặc chủng quân khu Lan Thành phái tới hiệp trợ đã lẻn vào hậu viện, thấy Mạc Tử Hàm cực kì nguy hiểm bám trên cửa sổ, móc câu trong tay chính là trang bị của chiến hữu mất!
Bọn họ thần sắc kinh hãi, Mạc Tử Hàm sườn mặt phát hiện bọn họ, lúc này híp mắt đánh cái thủ thế.
Vài tên bộ đội đặc chủng đều sửng sốt, bởi vì Mạc Tử Hàm làm ngôn ngữ của người câm điếc cực kì chuyên nghiệp, ý là mệnh lệnh nằm úp sấp, đợi lệnh!
Mấy người liếc nhau, đều nằm úp sấp xuống, nếu bọn họ bây giờ mạo muội hành động sẽ phá hủy kế hoạch hành động.
Đến khi trong phòng vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ, sau đó lại vang lên tiếng khóc của bà già, Mạc Tử Hàm mới chậm rãi lấy một mảnh kính nhỏ, phản xạ tình huống trong phòng, lập tức thân thể nhảy dựng lên lật bệ cửa sổ!
Trong phòng có một chiếc giường lớn, hai sườn có hai cái tủ đầu giường, đối diện giường ngủ một cái bàn làm việc, trên tường có giá sách hai tầng, các thiết bị trên tường rất bắt mắt, đồ dùng trong nhà đều rất tinh xảo.
Quét nhanh bài trí trong phòng, Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng kéo cửa sổ ra nhảy vào trong phòng.
Hai ông bà già hoảng sợ, Mạc Tử Hàm làm cái thủ thế chỉ chớ có lên tiếng với bọn họ, mà hai vị người già cũng hiểu ý rất nhanh, gật đầu không lên tiếng.
Mấy người bộ đội đặc chủng dưới lầu đều kinh hãi, bất chấp thế nào, đều mang móc câu quăng về phía trước leo lên.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là tên cầm đầu bọn bắt cóc vừa mới đi ra ngoài đã trở lại.
Mạc Tử Hàm nhanh chóng khép lại hai chân đứng phía sau cửa, bọn cướp mở cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy ngoài cửa sổ mấy tên bộ đội đặc chủng leo lên lầu hai!
Hắn sắc mặt kinh hãi, nhóm bộ đội đặc chủng ngoài cửa sổ cũng biến sắc, đúng lúc này phía sau cửa một bóng dáng lòe ra, cánh tay vừa nhấc mang theo một luồng sáng, tên cướp vẫn còn duy trì tư thế há mồm muốn gọi, đã bị người cắt vỡ yết hầu, cả người đổ về phía trước!
Mạc Tử Hàm chạy nhanh tiếp thi thể tên cướp, làm cho hắn chậm rãi ngã xuống, sau đó kéo thi thể tới vị trí sau cửa. Mảnh gương trong tay còn lưu lại mấy giọt máu nhợt nhạt.
Mấy người bộ đội đặc chủng nhanh chóng xoay người vào nhà, đi lại nhẹ nhàng, trong đó mấy người vây quanh Mạc Tử Hàm, mặt khác hai người đi kiểm tra thi thể.
Bọn họ liên tiếp đánh vài cái thủ thế, Mạc Tử Hàm đều xem hiểu.
Ý là mục tiêu đã bị mất mạng. Lập tức vài tên bộ đội đặc chủng võ trang hạng nặng đều kinh ngạc nhìn về phía Mạc Tử Hàm, cô cũng cau mày nâng tay với bọn họ, ý bảo giải cứu, hộ tống con tin.
Mấy người bộ đội đặc chủng nhìn về phía lầu hai chỗ người già, liếc nhau, người đi đầu hạ lệnh giải cứu con tin, bảo hộ đưa trở về, mấy binh lính bắt đầu công việc lu bù lên, chuyển hai vị người già đang chấn kinh xuống dưới từ cửa sổ lầu hai.
Tại chỗ chỉ để lại hai gã bộ đội đặc chủng và một Mạc Tử Hàm.
Mạc Tử Hàm mở cửa phòng ra, bộ đội đặc chủng đi đầu đè lại bả vai của cô, người trước quay đầu nhíu mày, một phen chế trụ tay cổ tay hắn xuống phía dưới xoay đi!
Bộ đội đặc chủng kia mắt sắc bén không muốn đi vào khuôn khổ, hai người nhỏ giọng không thành tiếng khoa tay múa chân!
Động tác rất nhanh, bốn cánh tay nâng lên hạ xuống, cuối cùng, một tay Mạc Tử Hàm nắm yết hầu tên bộ đội đặc chủng kia, một phen dỡ súng dài sau lưng hắn xuống! Trong thần sắc hiện lên một chút hèn mọn.
Trong đáy lòng, cô càng không tin đội cảnh sát chuyên nghiệp này, chỉ cảm thấy bọn họ đến để hỏng việc.
Đơn giản chính là giải cứu ba con tin, cảnh sát phải liên hợp Vũ Cảnh, bộ đội đặc chủng chờ đội ngũ trợ giúp bày ra đủ loại phương án, xuất động đại lượng nhân lực vật lực, đúng là còn muốn người nhà con tin đi theo mạo hiểm mới có thể đạt tới mục đích hành động.
Đây chẳng khác nào thùng rác rưởi!
Một mình cô có thể ở trong đầu định ra phương án nghĩ cách cứu viện mau lẹ nhất, hơn nữa ở trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ!
Hết
Tác giả :
Dê Già Ăn Cỏ