Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 1 - Chương 2: Thân thủ quỷ dị
Thành phố Lan ở phương bắc xa xôi của Trung Quốc, vài năm trước vẫn là cái trấn nhỏ hẻo lánh, tên là Lan trấn.
Nhưng bởi vì có công cuộc kiến thiết xây dựng thành phố, Lan trấn trở thành ga đầu mối giao thông đường sắt của mấy thành phố lớn, dần dần được chính phủ phê duyệt chuyển từ cấp huyện lên thành phố, gọi là thành phố Lan, dân chúng thường gọi là Lan Thành.
Bệnh viện nhân dân Lan Thành.
Là một bệnh viện công lập duy nhất ở Lan Thành, điều kiện thiết bị nơi này so với các thành phố lớn khác thì tương đối đơn sơ.
Mặt trời ban trưa chiếu rọi khắp nơi, ở thị trấn nhỏ sinh hoạt chậm chạp lại càng làm cho người ta thêm lười biếng không muốn nhúc nhích. Mấy người bảo vệ của bệnh viện ngoài cổng sắt một tay cầm gậy gãi ngứa cọ quấy sau lưng, tay kia thì nắm lấy cái quạt hương bồ quạt gió cho mình.
Mấy người qua lại giúp xe đạp ra vào bệnh viện, bỗng có một chiếc xe hơi đến, đều làm cho người ta ghé mắt lại nhìn. Ở một cái thị trấn nhỏ như thế này mà có được một chiếc xe hơi như thế thì phải là những kẻ có chút của cải.
Phòng bệnh của bệnh viện này đều là tám người một gian. Một cái phòng trống lớn, tám chiếc giường màu trắng, rèm cửa sổ màu xanh da trời. Các y tá đến giữa trưa lại đi phun nước khử trùng hành lang, từng đợt mùi vị xông vào trong phòng, lại theo cửa sổ rộng mở nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Tới gần giường bệnh bên cửa sổ, một thân ảnh nhỏ gầy yên lặng ngồi dựa vào đầu giường, cầm trong tay một tờ Liêu Bắc Nhật Báo, đang nhìn đọc nhanh như gió.
Động tác lật xem rất nhanh, làm cho một cô gái giường bệnh bên cạnh phải xen miệng nói: “Cô bé, xem hiểu gì không?”
Thân ảnh nho nhỏ kia chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt hơi tái nhợt gầy yếu, nhưng vẫn thấy được đó là khuôn mặt của mỹ nhân, khóe môi cô nhấc lên một nụ cười lười biếng, xem như đó là lời đáp lại với người kia.
Cô chính là Mạc Tử Hàm.
Đúng lúc này một loạt những tiếng bước chân mạnh mẽ đi tới phòng bệnh, Mạc Tử Hàm biết, đó là mẹ cô đến.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ thân hình cứng cáp cầm hộp cơm đi đến bên giường cô. Người phụ nữ nhìn thấy tờ báo trong tay Mạc Tử Hàm thì ngẩn người, lập tức cười nói: “Đứa nhỏ này, xem hiểu không?”
Mạc Tử Hàm mỉm cười đặt tờ báo xuống đầu giường, nhìn người phụ nữ không biết nên xưng hô thế nào.
Mẹ, cô không mở miệng được, không hiểu vì sao, dường như xưng hô này trong lòng cô thực mới lạ.
Cô biết khối thân thể này không phải của mình, cô biết cuộc sống như vậy cũng không phải cuộc sống của mình, tuy rằng cô không thể nhớ nổi những kí ức về bản thân, nhưng điểm này cô biết.
Những lúc như vậy, cô suýt nữa cũng tin tưởng vào kết luận của bác sĩ, có phải mình bị mắc chứng hoang tưởng? Cho nên mới kiên định cho rằng mình là một người khác?
Nhưng khi xem tới một số thông tin quốc tế trên tờ báo, và những ghi chú bằng tiếng Anh cô xem đều hiểu, thì cô càng khẳng định thân thể này không phải của mình.
Theo như lời của người mẹ thân thể này, nguyên bản đầu óc Mạc Tử Hàm thật đần, hai năm cấp hai, thành tích luôn ở vị trí đếm ngược, đừng nói là Anh văn, ngay cả bảng chữ cái Tiếng Anh e là cô đều không thuận lợi mà đánh vần được.
“Tử Hàm à, còn đau không? Tính tình ba con quá nóng nảy rồi, nào, mẹ mang cháo cho con đấy, thừa dịp nóng ăn thôi!” Người phụ nữ vừa cầm thìa nguấy bát cháo loãng vừa ôn hòa nói.
Mẹ của cô gái tên là Vương Phượng Anh, là một công nhân nhà máy dệt. Xưởng dệt này không phải của nhà nước mà là xí nghiệp tư nhân, chỉ rộng có hơn trăm mét vuông, một đống công nhân tụ cùng một chỗ, mỗi người một máy dệt, bận từ sáng tới tối, cả năm không có ngày nghỉ.
Bây giờ cũng là tranh thủ thời gian ăn cơm trưa, mang cơm cho Mạc Tử Hàm. Mà bát cháo loãng dưa muối này là xuất cơm trưa hôm nay của Vương Phượng Anh trong xưởng dệt.
Cô được đưa tới bệnh viện này được một ngày, chỉ biết được một ít tin tức, cũng đều là biết được từ miệng người mẹ này. Cũng may Mạc Tử Hàm biểu hiện thực bình tĩnh, cũng thực nhu thuận. Vương Phượng Anh sau khi bác sĩ cho biết con gái bà bị mất trí nhớ, thì lòng bà cũng dần bình tĩnh lại.
Đúng lúc này ngoài hành lang bệnh viện lại có dồn dập tiếng bước chân, Mạc Tử Hàm nghe tiếng bước chân thì đoán được ra là vị bác cả kia.
Lần này sở dĩ nằm viện là do con trai bác cả Mạc Quân Cường nói cô ăn trộm tiền. Làm ba cô thẹn quá thành giận đánh cô một trận. Hiện tại được bác sĩ chẩn đoán da thịt bầm tím, tiểu não chấn thương, khửu tay và các đốt ngón tay bị dạn xương.
Dù vậy Mạc Tử Hàm được đưa vào bệnh viện vẫn không hề kêu rên một tiếng, làm các bác sĩ rất kinh ngạc.
Ngày hôm qua Mạc Quân Cường đến thăm một lần, có lẽ là nghe nói Mạc Tử Hàm nằm viện, trong lòng áy náy, nhưng cũng chỉ là đến nhìn liếc một cái rồi rời đi .
Hôm nay là mang theo cả con trai tới, để nói rõ ràng mọi chuyện? Mạc Tử Hàm co kéo khóe miệng.
Con trai Mạc Quân Cường là Mạc Đoan. Mạc Đoan này làm Mạc Tử Hàm biết đến thế nào là hoàn khố thiếu gia.
Mạc Đoan vào phòng bệnh thì quyệt miệng, liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm: “Không phải là không có việc gì sao? Việc gì phải hưng sư động chúng như vậy ? Cũng không phải là sẽ chết ngay.”
Sắc mặt Vương Phượng Anh khó coi nhìn thoáng qua Mạc Đoan: “Đứa nhỏ này, có thể nói như vậy sao ?”
“Vốn không có chuyện gì.” Mạc Đoan ôm cái mũi đi đến cửa sổ, hiển nhiên hắn bực bội khi phải ngửi mùi nước khử trùng trong bệnh viện này.
Mạc Quân Cường lườm con trai một cái: “Nói cho con bao nhiêu lần, không cần tùy tiện tranh chấp với người khác, rớt giá trị con người!”
Mạc Đoan không nói gì, há to mồm hít thở không khí mới mẻ. Hắn biết đây là câu cửa miệng của ba hắn. Từ ngày buôn bán máy tính lãi ít tiền liền đem “giá trị con người” đặt bên miệng. Mạc Đoan suy tính, lão ba hắn chính là cái nhà giàu mới nổi.
Vương Phượng Anh không quan tâm tới bọn họ nữa, thổi nguội cháo đưa cho con gái. Con gái mình vì cha con họ mới phải vào bệnh viện, trong lòng làm sao lại không có khúc mắc chứ.
“Tử Hàm thế nào, khỏe chưa?” Mạc Quân Cường đi giày da bóng loáng đến cạnh giường, lấy trong tủ ra một cái chén giấy duy nhất, lại cúi đầu đi tìm siêu, ánh mắt tà tà nhìn liếc Mạc Tử Hàm.
“Tốt hơn nhiều.” Giọng nói Mạc Tử Hàm có chút khàn khàn, là kêu khóc trong lúc bị đánh gây nên.
Mạc Quân Cường gật gật đầu, đứa nhỏ này bị đánh thực oan uổng. Chuyện đã được làm rõ, tiền vẫn để trong nhà, tiền trong tay Tử Hàm quả thật là nó tiết kiệm được, giờ nên nói thế nào đây?
Mạc Quân Cường vừa tính toán vừa nhấc siêu rót nước vào chén, cũng không ngờ là nước trong siêu là vừa nấu, nước nóng đổ vào chén giấy làm hắn bỏng rát !
“Ai u!” Mạc Quân Cường theo bản năng ném chén giấy xuống, cái chén giấy kia liền rơi xuống giường.
Mạc Tử Hàm đôi mắt ngưng tụ, thân thủ mau lẹ chế trụ chén giấy, tư thái thong dong tao nhã, chén giấy thuận lợi rơi xuống, đúng là không có một giọt nước nào sánh ra ngoài.
Mạc Tử Hàm kinh ngạc, nhìn chén giấy trong tay trái, thong dong tự tin trong nháy mắt vừa rồi kia, cùng với động tác của mình, vì sao quen thuộc như vậy?
Nhưng bởi vì có công cuộc kiến thiết xây dựng thành phố, Lan trấn trở thành ga đầu mối giao thông đường sắt của mấy thành phố lớn, dần dần được chính phủ phê duyệt chuyển từ cấp huyện lên thành phố, gọi là thành phố Lan, dân chúng thường gọi là Lan Thành.
Bệnh viện nhân dân Lan Thành.
Là một bệnh viện công lập duy nhất ở Lan Thành, điều kiện thiết bị nơi này so với các thành phố lớn khác thì tương đối đơn sơ.
Mặt trời ban trưa chiếu rọi khắp nơi, ở thị trấn nhỏ sinh hoạt chậm chạp lại càng làm cho người ta thêm lười biếng không muốn nhúc nhích. Mấy người bảo vệ của bệnh viện ngoài cổng sắt một tay cầm gậy gãi ngứa cọ quấy sau lưng, tay kia thì nắm lấy cái quạt hương bồ quạt gió cho mình.
Mấy người qua lại giúp xe đạp ra vào bệnh viện, bỗng có một chiếc xe hơi đến, đều làm cho người ta ghé mắt lại nhìn. Ở một cái thị trấn nhỏ như thế này mà có được một chiếc xe hơi như thế thì phải là những kẻ có chút của cải.
Phòng bệnh của bệnh viện này đều là tám người một gian. Một cái phòng trống lớn, tám chiếc giường màu trắng, rèm cửa sổ màu xanh da trời. Các y tá đến giữa trưa lại đi phun nước khử trùng hành lang, từng đợt mùi vị xông vào trong phòng, lại theo cửa sổ rộng mở nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Tới gần giường bệnh bên cửa sổ, một thân ảnh nhỏ gầy yên lặng ngồi dựa vào đầu giường, cầm trong tay một tờ Liêu Bắc Nhật Báo, đang nhìn đọc nhanh như gió.
Động tác lật xem rất nhanh, làm cho một cô gái giường bệnh bên cạnh phải xen miệng nói: “Cô bé, xem hiểu gì không?”
Thân ảnh nho nhỏ kia chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt hơi tái nhợt gầy yếu, nhưng vẫn thấy được đó là khuôn mặt của mỹ nhân, khóe môi cô nhấc lên một nụ cười lười biếng, xem như đó là lời đáp lại với người kia.
Cô chính là Mạc Tử Hàm.
Đúng lúc này một loạt những tiếng bước chân mạnh mẽ đi tới phòng bệnh, Mạc Tử Hàm biết, đó là mẹ cô đến.
Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ thân hình cứng cáp cầm hộp cơm đi đến bên giường cô. Người phụ nữ nhìn thấy tờ báo trong tay Mạc Tử Hàm thì ngẩn người, lập tức cười nói: “Đứa nhỏ này, xem hiểu không?”
Mạc Tử Hàm mỉm cười đặt tờ báo xuống đầu giường, nhìn người phụ nữ không biết nên xưng hô thế nào.
Mẹ, cô không mở miệng được, không hiểu vì sao, dường như xưng hô này trong lòng cô thực mới lạ.
Cô biết khối thân thể này không phải của mình, cô biết cuộc sống như vậy cũng không phải cuộc sống của mình, tuy rằng cô không thể nhớ nổi những kí ức về bản thân, nhưng điểm này cô biết.
Những lúc như vậy, cô suýt nữa cũng tin tưởng vào kết luận của bác sĩ, có phải mình bị mắc chứng hoang tưởng? Cho nên mới kiên định cho rằng mình là một người khác?
Nhưng khi xem tới một số thông tin quốc tế trên tờ báo, và những ghi chú bằng tiếng Anh cô xem đều hiểu, thì cô càng khẳng định thân thể này không phải của mình.
Theo như lời của người mẹ thân thể này, nguyên bản đầu óc Mạc Tử Hàm thật đần, hai năm cấp hai, thành tích luôn ở vị trí đếm ngược, đừng nói là Anh văn, ngay cả bảng chữ cái Tiếng Anh e là cô đều không thuận lợi mà đánh vần được.
“Tử Hàm à, còn đau không? Tính tình ba con quá nóng nảy rồi, nào, mẹ mang cháo cho con đấy, thừa dịp nóng ăn thôi!” Người phụ nữ vừa cầm thìa nguấy bát cháo loãng vừa ôn hòa nói.
Mẹ của cô gái tên là Vương Phượng Anh, là một công nhân nhà máy dệt. Xưởng dệt này không phải của nhà nước mà là xí nghiệp tư nhân, chỉ rộng có hơn trăm mét vuông, một đống công nhân tụ cùng một chỗ, mỗi người một máy dệt, bận từ sáng tới tối, cả năm không có ngày nghỉ.
Bây giờ cũng là tranh thủ thời gian ăn cơm trưa, mang cơm cho Mạc Tử Hàm. Mà bát cháo loãng dưa muối này là xuất cơm trưa hôm nay của Vương Phượng Anh trong xưởng dệt.
Cô được đưa tới bệnh viện này được một ngày, chỉ biết được một ít tin tức, cũng đều là biết được từ miệng người mẹ này. Cũng may Mạc Tử Hàm biểu hiện thực bình tĩnh, cũng thực nhu thuận. Vương Phượng Anh sau khi bác sĩ cho biết con gái bà bị mất trí nhớ, thì lòng bà cũng dần bình tĩnh lại.
Đúng lúc này ngoài hành lang bệnh viện lại có dồn dập tiếng bước chân, Mạc Tử Hàm nghe tiếng bước chân thì đoán được ra là vị bác cả kia.
Lần này sở dĩ nằm viện là do con trai bác cả Mạc Quân Cường nói cô ăn trộm tiền. Làm ba cô thẹn quá thành giận đánh cô một trận. Hiện tại được bác sĩ chẩn đoán da thịt bầm tím, tiểu não chấn thương, khửu tay và các đốt ngón tay bị dạn xương.
Dù vậy Mạc Tử Hàm được đưa vào bệnh viện vẫn không hề kêu rên một tiếng, làm các bác sĩ rất kinh ngạc.
Ngày hôm qua Mạc Quân Cường đến thăm một lần, có lẽ là nghe nói Mạc Tử Hàm nằm viện, trong lòng áy náy, nhưng cũng chỉ là đến nhìn liếc một cái rồi rời đi .
Hôm nay là mang theo cả con trai tới, để nói rõ ràng mọi chuyện? Mạc Tử Hàm co kéo khóe miệng.
Con trai Mạc Quân Cường là Mạc Đoan. Mạc Đoan này làm Mạc Tử Hàm biết đến thế nào là hoàn khố thiếu gia.
Mạc Đoan vào phòng bệnh thì quyệt miệng, liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm: “Không phải là không có việc gì sao? Việc gì phải hưng sư động chúng như vậy ? Cũng không phải là sẽ chết ngay.”
Sắc mặt Vương Phượng Anh khó coi nhìn thoáng qua Mạc Đoan: “Đứa nhỏ này, có thể nói như vậy sao ?”
“Vốn không có chuyện gì.” Mạc Đoan ôm cái mũi đi đến cửa sổ, hiển nhiên hắn bực bội khi phải ngửi mùi nước khử trùng trong bệnh viện này.
Mạc Quân Cường lườm con trai một cái: “Nói cho con bao nhiêu lần, không cần tùy tiện tranh chấp với người khác, rớt giá trị con người!”
Mạc Đoan không nói gì, há to mồm hít thở không khí mới mẻ. Hắn biết đây là câu cửa miệng của ba hắn. Từ ngày buôn bán máy tính lãi ít tiền liền đem “giá trị con người” đặt bên miệng. Mạc Đoan suy tính, lão ba hắn chính là cái nhà giàu mới nổi.
Vương Phượng Anh không quan tâm tới bọn họ nữa, thổi nguội cháo đưa cho con gái. Con gái mình vì cha con họ mới phải vào bệnh viện, trong lòng làm sao lại không có khúc mắc chứ.
“Tử Hàm thế nào, khỏe chưa?” Mạc Quân Cường đi giày da bóng loáng đến cạnh giường, lấy trong tủ ra một cái chén giấy duy nhất, lại cúi đầu đi tìm siêu, ánh mắt tà tà nhìn liếc Mạc Tử Hàm.
“Tốt hơn nhiều.” Giọng nói Mạc Tử Hàm có chút khàn khàn, là kêu khóc trong lúc bị đánh gây nên.
Mạc Quân Cường gật gật đầu, đứa nhỏ này bị đánh thực oan uổng. Chuyện đã được làm rõ, tiền vẫn để trong nhà, tiền trong tay Tử Hàm quả thật là nó tiết kiệm được, giờ nên nói thế nào đây?
Mạc Quân Cường vừa tính toán vừa nhấc siêu rót nước vào chén, cũng không ngờ là nước trong siêu là vừa nấu, nước nóng đổ vào chén giấy làm hắn bỏng rát !
“Ai u!” Mạc Quân Cường theo bản năng ném chén giấy xuống, cái chén giấy kia liền rơi xuống giường.
Mạc Tử Hàm đôi mắt ngưng tụ, thân thủ mau lẹ chế trụ chén giấy, tư thái thong dong tao nhã, chén giấy thuận lợi rơi xuống, đúng là không có một giọt nước nào sánh ra ngoài.
Mạc Tử Hàm kinh ngạc, nhìn chén giấy trong tay trái, thong dong tự tin trong nháy mắt vừa rồi kia, cùng với động tác của mình, vì sao quen thuộc như vậy?
Tác giả :
Dê Già Ăn Cỏ