Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học
Quyển 1 - Chương 11: Nhật kí của Mạc Tử Hàm
Nhìn người đàn ông tây trang giày da trước mắt và người phụ nữ quý khí bức người kia, khóe miệng Mạc Tử Hàm lộ ra vẻ tươi cười.
Xem ra đây bác ba Mạc Quân Nghĩa của cô. Về phần người phụ nữ kia, là vợ ông ta Thẩm Đồng Vân.
Mạc Quân Nghĩa là người của xã hội, mấy năm trước lăn lộn xã hội đen, bây giờ ở trong vòng mười dặm quanh đây có uy vọng không nhỏ, nghe nói còn có quan hệ với cả Thị trưởng. Phải biết rằng ở thành phố Lan Thành này, có thể nhấc lên quan hệ với Thị trưởng thì chính là nhân vật lớn trong mắt dân chúng rồi.
Nói tới tiền, Mạc Quân Nghĩa cũng không có nhiều tiền đâu, nhưng hắn có mặt mũi, có thể thay người làm việc. Ở đương kim xã hội, mặt mũi so với cái gì đều đáng giá.
Bốn anh em nhà họ Mạc, lão đại Mạc Quân Cường làm buôn bán máy tính lời lãi được ít tiền trinh, nghe nói là nhờ không ít vào Mạc Quân Nghĩa. Lão nhị Mạc Quân Hoa là nhân viên nhà nước, tiền lương kiếm ít nhưng cuộc sống rất có bảo đảm. Lão tứ Mạc Quân Bảo nói trắng ra là chính là một phế nhân, cho nên lão tam Mạc Quân Nghĩa, có thể nói là người địa vị nặng nhất trong Mạc gia rồi.
“Tử Hàm, một tay kia rất được đấy! Học ai vậy?” Mạc Quân Nghĩa mở miệng nói trước. Thanh âm của ông ta trầm thấp, nụ cười làm người ta như được tắm gió xuân, thật là diễn xuất có chút giống Đại ca.
Mạc Quân Bảo tựa có chút cố kị Mạc Quân Nghĩa, không giống ngày thường động chút là gào thét hô năm uống sáu như vậy. Giờ phút này hắn nhỏ giọng nói: “Anh ba, vào nhà ngồi chứ?”
Mạc Quân Nghĩa đánh giá Mạc Tử Hàm, thấy cô không đáp lời liền cười ha ha, khoanh tay vào nhà.
Mạc Mộng Dao dìu mẹ mình, tóc dài xõa vai ăn mặc vừa vặn, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân, tươi cười tràn ngập khoan dung ngạo nghễ. Cô trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm. Tựa hồ muốn nói, xem đi, tôi nói ba tôi hôm nay đến mà.
Người phụ nữ quý khí bức người kia nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, sau đó cất bước vào cửa.
Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh đều không có thời gian kinh ngạc về thân thủ vừa rồi của con gái, bởi vì trong nhà có khách quý đến.
Mạc Quân Bảo thật cẩn thận đi theo Mạc Quân Nghĩa, Vương Phượng Anh thì kéo Mạc Tử Hàm, nhỏ giọng nói: “Khách khí với thím ba một chút, một lát rót cốc nước mời thím ấy, hiểu chuyện chút!”
Mạc Tử Hàm kinh ngạc liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, trong ánh mắt ẩn không hề lí giải được. Người chủ nhà là bác ba, vì sao bộ dạng của mẹ lại giống như rất kiêng kị thím ba?
“Đi thôi.” Vương Phượng Anh đẩy Mạc Tử Hàm. Vừa nói xong, bà kéo Mạc Tử Hàm lại, vẻ mặt hồ nghi hỏi: “Buổi chiều làm gì vậy?”
“Đi đến trường.”
“A? Ai cho con đến trường! Đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời vậy! Không phải đã đồng ý ngày mai tới trường rồi sao?” Vương Phượng Anh vừa lẩm bẩm vừa lôi kéo Mạc Tử Hàm vào sân.
Mạc Tử Hàm tự nhiên không đi rót nước cho Thẩm Đồng Vân, bởi vì Mạc Quân Bảo đã sớm rót nước cho mấy người rồi.
Mạc gia không có chỗ ngồi, mùa hè bày luôn cái bàn ăn cơm trong sân, vào mùa đông thì ăn luôn trong phòng nhỏ. Mà giờ phút này vợ chồng Mạc Quân Nghĩa đến đây, chỉ có thể đi vào trong phòng vợ chồng Mạc Quân Bảo.
Mạc Quân Bảo lấy chiếc ghế băng hằng năm vẫn để ở ban công ra, dùng khăn lau nửa ngày mới đặt cạnh giường cho vợ chồng Mạc Quân Nghĩa ngồi. Mạc Mộng Dao đành phải vẻ mặt ghét bỏ ngồi ở trên giường, mà mông của cô cũng chỉ ngồi dính mép giường thôi, thậm chí còn ngồi không vững.
Mạc Tử Hàm đứng ở cửa nhìn ba Mạc Quân Bảo bận rộn, nào là bưng trà nào là rót nước.
Cuối cùng, vẫn là Mạc Quân Nghĩa xua tay nói: “Quân Bảo à, không cần vội. Chúng ta hôm nay đến thăm Tử Hàm, nghe nói đứa nhỏ này mất trí nhớ à?”
Mạc Quân Bảo nghe vậy chỉ xấu hổ cười cười: “Còn không phải sao, còn phiền toái các anh tới đây một chuyến! Phiền toái quá!”
Mạc Quân Nghĩa nói tiếp: “Lão đại nói là bị chú đánh hả?” Dứt lời, ông ta giương mắt đánh giá Mạc Tử Hàm. Lão đại trong miệng ông ta tự nhiên chính là anh cả Mạc gia Mạc Quân Cường.
Mạc Quân Bảo chà xát tay, bởi vì trong phòng không rộng lắm, ông không có chỗ mà ngồi. Mạc Mộng Dao ngồi ở trên giường, tự nhiên ông không thể ngồi cạnh đó rồi, cho nên chỉ phải đứng ở một bên. “Ai! Không biết anh cả làm sao vậy, nói Tử Hàm nhà em trộm tiền? Em đây trong lúc tức giận… Hì hì, trong cơn tức giận!”
Thẩm Đồng Vân ngồi trên ghế ở bên cạnh nhìn Mạc Tử Hàm một cái, nhíu mày nói, “Đứa bé còn nhỏ, chú ra tay như vậy không khỏi quá nặng rồi!”
“Chị dâu nói phải, chị dâu nói phải!” Mạc Quân Bảo cúi đầu khom lưng, tựa hồ cực kỳ sợ vợ chồng Mạc Quân Nghĩa. Như thế làm cho Mạc Tử Hàm cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mạc Quân Nghĩa đặt chén trà sang một bên, nhìn Mạc Tử Hàm nói, “Tử Hàm, thân thể thế nào rồi?”
Mạc Tử Hàm gật đầu, “Tốt hơn nhiều.”
Mạc Quân Nghĩa lộ ra tươi cười, “Vừa rồi còn chưa trả lời câu hỏi của bác đấy, thân thủ kia học được của ai vậy?”
Mạc Tử Hàm nâng mắt mờ mịt hỏi, “Cái gì?”
Mạc Mộng Dao cũng quan sát Mạc Tử Hàm, tuy rằng cô ngồi ở ghế sau lên không nhìn thấy rõ ràng, nhưng có nhìn thấy Mạc Tử Hàm đánh ngã người đàn ông kia xuống đất. Trong lòng tò mò thật sự.
“Ha ha! Con bé này, không nói thật với bác ba sao?” Mạc Quân Nghĩa sắc mặt hơi trầm xuống, hai mắt nhanh trành Mạc Tử Hàm.
Mạc Quân Bảo cũng dựng thẳng ánh mắt hỏi, “Đúng rồi Tử Hàm! Vừa rồi con làm thế nào vậy?” Ông không quên lúc nguy cơ Mạc Tử Hàm đã ra tay, thân thủ sạch sẽ lưu loát giải quyết mấy tên lưu manh.
Mạc Tử Hàm vẫn vẻ mặt mê mang như cũ, “Chỉ là mấy chiêu học trong lớp thể dục ở trường thôi, vừa rồi sốt ruột quá nên dùng tới.”
Mạc Quân Nghĩa bình tĩnh mặt đánh giá cô, Mạc Tử Hàm lại vẫn như trước sắc mặt mê mang.
Mạc Quân Nghĩa đã từng trải qua những việc gì, không chỉ có như người ngoài nhìn thấy vậy. Vừa rồi trong nháy mắt Mạc Tử Hàm ra tay kia thực sự làm cho ông khiếp sợ không nhỏ! Thủ đoạn kia sạch sẽ lưu loát, làm ông thiếu chút nữa nghĩ đến bảo tiêu hiện tại đến từ Trung Nam Hải của Bạch thị trưởng!
Nếu là dân chúng bình thường, cho dù là mấy anh em của hắn bị đánh trên đường, lại có thể đánh, cũng không phải một cái hương vị.
Sau một lúc lâu, thấy sắc mặt Mạc Tử Hàm vẫn mê mang như trước, Mạc Quân Nghĩa cuối cùng tự giễu cười. Đứa con nhà chú Tư mà ông còn không biết sao? Có lẽ thật sự là lúc nguy cơ bộc phát ra tiềm lực kinh người, hai ngày trước không phải trong tivi cũng nói sao, tiềm lực của con người lúc nguy cấp là vô cùng!
“Lần này tôi đến đây chủ yếu là tới thăm Tử Hàm, còn lại là ngày kia trung thu rồi, tôi có thuê một phòng ở khách sạn, đến lúc đó mọi người cùng đi ăn bữa cơm.” Mạc Quân Nghĩa nói xong thì đứng dậy, “Quân Bảo, chú đi theo tôi ra ngoài lấy mấy thứ, vừa rồi đi xuống vội vàng không mang ra, còn để ở trên xe.”
Mạc Quân Bảo lập tức mặt mày hớn hở, “Đi! Ngày kia phải không! Ai nha, anh tới là được rồi, còn mang cái gì vậy nha!” Nhưng bước chân không ngừng đi theo ra ngoài.
Mạc Mộng Dao và Thẩm Đồng Vân cũng đứng lên đi ra ngoài, người trước không ngừng đánh giá Mạc Tử Hàm, thẳng đến khi đi mới ở bên tai cô thấp giọng nói, “Em thật sự là trong lúc vô ý đánh ngã người kia ư?”
Mạc Tử Hàm nhìn cô ta một cái, Mạc Mộng Dao phốc xuy cười vui vẻ, “Cũng phải thôi, chẳng nhẽ em còn bỗng nhiên biến thành cao thủ võ lâm sao ?” Dứt lời liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, đi theo mẹ mở cửa lên xe.
Mạc Quân Nghĩa mang tới hai thùng dầu nành, còn thuận tay ném cho Mạc Quân Bảo một bao thuốc lá không tệ, phỏng chừng là người ta cho tặng lễ cho ông, ông ta lại chuyển giao cho Mạc Quân Bảo.
Mạc Quân Bảo tự nhiên mừng rỡ, vô cùng cao hứng tiếp nhận mấy thứ về phòng, rồi đi ra cửa tiễn Mạc Quân Nghĩa.
Nhìn theo xe của Mạc Quân Nghĩa đi xa, Mạc Tử Hàm mới chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh. Vừa mới Mạc Quân Bảo bị người ta đánh cho thảm thương như vậy, xe của Mạc Quân Nghĩa lại đứng ở ngõ nhỏ không chịu lộ diện, cho đến khi cô đánh ngã những người đó, Mạc Quân Nghĩa mới lái xe tới.
Dắt khóe môi đi vào sân, Mạc Tử Hàm bị Mạc Quân Bảo chế trụ bả vai, “Tử Hàm à, lại đây lại đây, đừng vào nhà vội, ba có việc hỏi con một chút.”
Thấy Mạc Quân Bảo bày ra tư thái của người cha, bưng cái mặt đứng ở nơi đó, Mạc Tử Hàm đành phải nhíu mày xoay người đi chỗ khác.
“Vừa rồi con làm sao vậy? Mắt cha con còn chưa mù đâu!” Mạc Quân Bảo xoa xoa cái cằm bầm tím, hồ nghi quan sát Mạc Tử Hàm.
“Còn có thể làm sao? Chẳng lẽ không nên cứu lão nhân gia ngài?” Mạc Tử Hàm thanh âm khàn khàn trả lời, “Ngài làm cha không biết điều, làm con gái không thể cứ vậy nhìn ngài bị người ta đánh chết.”
Dứt lời, cô xoay người đi vào.
Phía sau nhất thời vang lên tiếng rống giận của Mạc Quân Bảo, “Mày đồ ranh con! Nói cha mày không biết điều! Mày phản hả!”
“Quân Bảo! Anh làm sao vậy hả! Anh buông ra! Buông!”
“Đừng ngăn đón tao! Con ranh này bây giờ bị ăn đánh chắc rồi! Nó phản này!”
“Đứa nhỏ làm đúng! Nói cũng đúng, anh làm ba còn không biết dừng?”
Mạc Tử Hàm thấy thanh âm ầm ĩ phía sau có chút phiền chán nhíu mày, phủi vào nhà khóa trái cửa phòng lại.
Hôm nay là ngày thứ hai từ bệnh viện về, cô còn không tìm được một tia lòng trung thành, hôm nay không muốn đứng ở nhà bèn đi tới trường học, đại khái chính là đạo lý này.
Một người cha không đứng đắn, không có tố chất, thậm chí còn không biết nói đạo lý một chút nào, có một người mẹ đáng thương chỉ biết trả giá vì cái nhà này.
Nghĩ như vậy, Mạc Tử Hàm đứng dậy, sửa sang lại ngăn tủ của mình một chút. Tủ quần áo là loại tủ vải plastic đơn giản, bên trong bày loạn các thứ như chăn đệm cũ, quần áo cũ.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn học nhỏ dán sát ban công, còn có một chiếc giường nhỏ, còn lại chính là cái tủ quần áo này.
Sửa sang lại tủ quần áo, Mạc Tử Hàm lại đi lật xem chiếc bàn học của mình, tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Mạc Tử Hàm. Bao gồm sách bài tập của cô, sách giáo khoa, và bản nhật kí.
Khoan đã, bản nhật kí?
Mạc Tử Hàm rút từ ngăn kéo ra, sau đó cầm một tập vở, thật cẩn thận lật mở ra xem.
Ngày 1 tháng 9 năm xxxx, trời trong xanh.
“Hôm nay bầu trời thực xanh, mây trắng như tơ lụa thổi qua trời xanh. Rốt cục khai giảng, cũng ý nghĩa kiếp học sinh trung học của ta sắp bắt đầu, nhưng các học sinh trong ban tựa hồ không thích ta. Thầy Trần bảo ta trả lời vấn đề, ta biết nên trả lời thế nào, nhưng ta lắp bắp, đối mặt thầy Trần, ta cuối cùng vẫn không dám ngẩng đầu.”
“Hôm nay chị họ mắng ta ngố, ta thật sự ngố sao? Trời biết ta mỗi đêm đều đã học tập đến mười hai giờ…”
“Hai vị anh họ học ở khối mười lớp ba, bọn họ đều không thích ta, bởi vì ta nhỏ con, nhát gan…”
“Hôm nay thì học kì, Lý Lương đổi bài kiểm tra của ta mất rồi, lần sau ta nhất định sẽ viết tên lên trước…”
“Hôm nay đã có kết quả kì thi học kì rồi, ta không đạt tiêu chuẩn, bởi vì bài kiểm tra của ta là của Lý Lương mà. Hắn cầm bài kiểm tra của ta, khảo 75 phân. Mẹ rất tức giận, mắng ta không cố gắng…”
“Vì sao bọn họ đều bắt nạt ta? Bởi vì ta nhát gan sao? Hôm nay Trương Phân lại mượn ta một đồng tiền, kỳ thật bạn ấy đã nợ ta mười đồng tiền rồi, ta có nên mặc kệ bạn ấy không? Quên đi…”
Mạc Tử Hàm lật xem từng tờ từng tờ, trong lòng càng phát ra chua xót. Cô cơ hồ xem rành mạch lịch trình cô bé này trưởng thành, từ sơ trung năm nhất đến bây giờ.
Thì ra cô ta không ngốc, cũng không phải lười biếng, mà là mỗi lần có cuộc thi, đồng học đều bức bách cô đổi bài kiểm tra.
Thì ta cô không phải gì cũng không hiểu, không phải cái gì cũng không biết, chỉ là tự nhắn nhủ mình, quên đi, quên đi…
Lật đến tờ cuối cùng, Mạc Tử Hàm bạo phát chua xót trong lòng.
“Hôm nay Mạc Đoan tìm ta đi ra ngoài, bọn họ rốt cục nguyện ý mang ta cùng nhau, ta muốn mang theo một trăm đồng tiền tích cóp được đi mời bọn họ ăn cơm trưa! Nhật kí yêu dấu của ta, hôm nay viết đến đây thôi, bye bye…”
Từ biệt này chính là vĩnh hằng.
Hết
Xem ra đây bác ba Mạc Quân Nghĩa của cô. Về phần người phụ nữ kia, là vợ ông ta Thẩm Đồng Vân.
Mạc Quân Nghĩa là người của xã hội, mấy năm trước lăn lộn xã hội đen, bây giờ ở trong vòng mười dặm quanh đây có uy vọng không nhỏ, nghe nói còn có quan hệ với cả Thị trưởng. Phải biết rằng ở thành phố Lan Thành này, có thể nhấc lên quan hệ với Thị trưởng thì chính là nhân vật lớn trong mắt dân chúng rồi.
Nói tới tiền, Mạc Quân Nghĩa cũng không có nhiều tiền đâu, nhưng hắn có mặt mũi, có thể thay người làm việc. Ở đương kim xã hội, mặt mũi so với cái gì đều đáng giá.
Bốn anh em nhà họ Mạc, lão đại Mạc Quân Cường làm buôn bán máy tính lời lãi được ít tiền trinh, nghe nói là nhờ không ít vào Mạc Quân Nghĩa. Lão nhị Mạc Quân Hoa là nhân viên nhà nước, tiền lương kiếm ít nhưng cuộc sống rất có bảo đảm. Lão tứ Mạc Quân Bảo nói trắng ra là chính là một phế nhân, cho nên lão tam Mạc Quân Nghĩa, có thể nói là người địa vị nặng nhất trong Mạc gia rồi.
“Tử Hàm, một tay kia rất được đấy! Học ai vậy?” Mạc Quân Nghĩa mở miệng nói trước. Thanh âm của ông ta trầm thấp, nụ cười làm người ta như được tắm gió xuân, thật là diễn xuất có chút giống Đại ca.
Mạc Quân Bảo tựa có chút cố kị Mạc Quân Nghĩa, không giống ngày thường động chút là gào thét hô năm uống sáu như vậy. Giờ phút này hắn nhỏ giọng nói: “Anh ba, vào nhà ngồi chứ?”
Mạc Quân Nghĩa đánh giá Mạc Tử Hàm, thấy cô không đáp lời liền cười ha ha, khoanh tay vào nhà.
Mạc Mộng Dao dìu mẹ mình, tóc dài xõa vai ăn mặc vừa vặn, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân, tươi cười tràn ngập khoan dung ngạo nghễ. Cô trừng mắt nhìn Mạc Tử Hàm. Tựa hồ muốn nói, xem đi, tôi nói ba tôi hôm nay đến mà.
Người phụ nữ quý khí bức người kia nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, sau đó cất bước vào cửa.
Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh đều không có thời gian kinh ngạc về thân thủ vừa rồi của con gái, bởi vì trong nhà có khách quý đến.
Mạc Quân Bảo thật cẩn thận đi theo Mạc Quân Nghĩa, Vương Phượng Anh thì kéo Mạc Tử Hàm, nhỏ giọng nói: “Khách khí với thím ba một chút, một lát rót cốc nước mời thím ấy, hiểu chuyện chút!”
Mạc Tử Hàm kinh ngạc liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, trong ánh mắt ẩn không hề lí giải được. Người chủ nhà là bác ba, vì sao bộ dạng của mẹ lại giống như rất kiêng kị thím ba?
“Đi thôi.” Vương Phượng Anh đẩy Mạc Tử Hàm. Vừa nói xong, bà kéo Mạc Tử Hàm lại, vẻ mặt hồ nghi hỏi: “Buổi chiều làm gì vậy?”
“Đi đến trường.”
“A? Ai cho con đến trường! Đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời vậy! Không phải đã đồng ý ngày mai tới trường rồi sao?” Vương Phượng Anh vừa lẩm bẩm vừa lôi kéo Mạc Tử Hàm vào sân.
Mạc Tử Hàm tự nhiên không đi rót nước cho Thẩm Đồng Vân, bởi vì Mạc Quân Bảo đã sớm rót nước cho mấy người rồi.
Mạc gia không có chỗ ngồi, mùa hè bày luôn cái bàn ăn cơm trong sân, vào mùa đông thì ăn luôn trong phòng nhỏ. Mà giờ phút này vợ chồng Mạc Quân Nghĩa đến đây, chỉ có thể đi vào trong phòng vợ chồng Mạc Quân Bảo.
Mạc Quân Bảo lấy chiếc ghế băng hằng năm vẫn để ở ban công ra, dùng khăn lau nửa ngày mới đặt cạnh giường cho vợ chồng Mạc Quân Nghĩa ngồi. Mạc Mộng Dao đành phải vẻ mặt ghét bỏ ngồi ở trên giường, mà mông của cô cũng chỉ ngồi dính mép giường thôi, thậm chí còn ngồi không vững.
Mạc Tử Hàm đứng ở cửa nhìn ba Mạc Quân Bảo bận rộn, nào là bưng trà nào là rót nước.
Cuối cùng, vẫn là Mạc Quân Nghĩa xua tay nói: “Quân Bảo à, không cần vội. Chúng ta hôm nay đến thăm Tử Hàm, nghe nói đứa nhỏ này mất trí nhớ à?”
Mạc Quân Bảo nghe vậy chỉ xấu hổ cười cười: “Còn không phải sao, còn phiền toái các anh tới đây một chuyến! Phiền toái quá!”
Mạc Quân Nghĩa nói tiếp: “Lão đại nói là bị chú đánh hả?” Dứt lời, ông ta giương mắt đánh giá Mạc Tử Hàm. Lão đại trong miệng ông ta tự nhiên chính là anh cả Mạc gia Mạc Quân Cường.
Mạc Quân Bảo chà xát tay, bởi vì trong phòng không rộng lắm, ông không có chỗ mà ngồi. Mạc Mộng Dao ngồi ở trên giường, tự nhiên ông không thể ngồi cạnh đó rồi, cho nên chỉ phải đứng ở một bên. “Ai! Không biết anh cả làm sao vậy, nói Tử Hàm nhà em trộm tiền? Em đây trong lúc tức giận… Hì hì, trong cơn tức giận!”
Thẩm Đồng Vân ngồi trên ghế ở bên cạnh nhìn Mạc Tử Hàm một cái, nhíu mày nói, “Đứa bé còn nhỏ, chú ra tay như vậy không khỏi quá nặng rồi!”
“Chị dâu nói phải, chị dâu nói phải!” Mạc Quân Bảo cúi đầu khom lưng, tựa hồ cực kỳ sợ vợ chồng Mạc Quân Nghĩa. Như thế làm cho Mạc Tử Hàm cảm thấy có chút kinh ngạc.
Mạc Quân Nghĩa đặt chén trà sang một bên, nhìn Mạc Tử Hàm nói, “Tử Hàm, thân thể thế nào rồi?”
Mạc Tử Hàm gật đầu, “Tốt hơn nhiều.”
Mạc Quân Nghĩa lộ ra tươi cười, “Vừa rồi còn chưa trả lời câu hỏi của bác đấy, thân thủ kia học được của ai vậy?”
Mạc Tử Hàm nâng mắt mờ mịt hỏi, “Cái gì?”
Mạc Mộng Dao cũng quan sát Mạc Tử Hàm, tuy rằng cô ngồi ở ghế sau lên không nhìn thấy rõ ràng, nhưng có nhìn thấy Mạc Tử Hàm đánh ngã người đàn ông kia xuống đất. Trong lòng tò mò thật sự.
“Ha ha! Con bé này, không nói thật với bác ba sao?” Mạc Quân Nghĩa sắc mặt hơi trầm xuống, hai mắt nhanh trành Mạc Tử Hàm.
Mạc Quân Bảo cũng dựng thẳng ánh mắt hỏi, “Đúng rồi Tử Hàm! Vừa rồi con làm thế nào vậy?” Ông không quên lúc nguy cơ Mạc Tử Hàm đã ra tay, thân thủ sạch sẽ lưu loát giải quyết mấy tên lưu manh.
Mạc Tử Hàm vẫn vẻ mặt mê mang như cũ, “Chỉ là mấy chiêu học trong lớp thể dục ở trường thôi, vừa rồi sốt ruột quá nên dùng tới.”
Mạc Quân Nghĩa bình tĩnh mặt đánh giá cô, Mạc Tử Hàm lại vẫn như trước sắc mặt mê mang.
Mạc Quân Nghĩa đã từng trải qua những việc gì, không chỉ có như người ngoài nhìn thấy vậy. Vừa rồi trong nháy mắt Mạc Tử Hàm ra tay kia thực sự làm cho ông khiếp sợ không nhỏ! Thủ đoạn kia sạch sẽ lưu loát, làm ông thiếu chút nữa nghĩ đến bảo tiêu hiện tại đến từ Trung Nam Hải của Bạch thị trưởng!
Nếu là dân chúng bình thường, cho dù là mấy anh em của hắn bị đánh trên đường, lại có thể đánh, cũng không phải một cái hương vị.
Sau một lúc lâu, thấy sắc mặt Mạc Tử Hàm vẫn mê mang như trước, Mạc Quân Nghĩa cuối cùng tự giễu cười. Đứa con nhà chú Tư mà ông còn không biết sao? Có lẽ thật sự là lúc nguy cơ bộc phát ra tiềm lực kinh người, hai ngày trước không phải trong tivi cũng nói sao, tiềm lực của con người lúc nguy cấp là vô cùng!
“Lần này tôi đến đây chủ yếu là tới thăm Tử Hàm, còn lại là ngày kia trung thu rồi, tôi có thuê một phòng ở khách sạn, đến lúc đó mọi người cùng đi ăn bữa cơm.” Mạc Quân Nghĩa nói xong thì đứng dậy, “Quân Bảo, chú đi theo tôi ra ngoài lấy mấy thứ, vừa rồi đi xuống vội vàng không mang ra, còn để ở trên xe.”
Mạc Quân Bảo lập tức mặt mày hớn hở, “Đi! Ngày kia phải không! Ai nha, anh tới là được rồi, còn mang cái gì vậy nha!” Nhưng bước chân không ngừng đi theo ra ngoài.
Mạc Mộng Dao và Thẩm Đồng Vân cũng đứng lên đi ra ngoài, người trước không ngừng đánh giá Mạc Tử Hàm, thẳng đến khi đi mới ở bên tai cô thấp giọng nói, “Em thật sự là trong lúc vô ý đánh ngã người kia ư?”
Mạc Tử Hàm nhìn cô ta một cái, Mạc Mộng Dao phốc xuy cười vui vẻ, “Cũng phải thôi, chẳng nhẽ em còn bỗng nhiên biến thành cao thủ võ lâm sao ?” Dứt lời liếc mắt nhìn Mạc Tử Hàm một cái, đi theo mẹ mở cửa lên xe.
Mạc Quân Nghĩa mang tới hai thùng dầu nành, còn thuận tay ném cho Mạc Quân Bảo một bao thuốc lá không tệ, phỏng chừng là người ta cho tặng lễ cho ông, ông ta lại chuyển giao cho Mạc Quân Bảo.
Mạc Quân Bảo tự nhiên mừng rỡ, vô cùng cao hứng tiếp nhận mấy thứ về phòng, rồi đi ra cửa tiễn Mạc Quân Nghĩa.
Nhìn theo xe của Mạc Quân Nghĩa đi xa, Mạc Tử Hàm mới chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh. Vừa mới Mạc Quân Bảo bị người ta đánh cho thảm thương như vậy, xe của Mạc Quân Nghĩa lại đứng ở ngõ nhỏ không chịu lộ diện, cho đến khi cô đánh ngã những người đó, Mạc Quân Nghĩa mới lái xe tới.
Dắt khóe môi đi vào sân, Mạc Tử Hàm bị Mạc Quân Bảo chế trụ bả vai, “Tử Hàm à, lại đây lại đây, đừng vào nhà vội, ba có việc hỏi con một chút.”
Thấy Mạc Quân Bảo bày ra tư thái của người cha, bưng cái mặt đứng ở nơi đó, Mạc Tử Hàm đành phải nhíu mày xoay người đi chỗ khác.
“Vừa rồi con làm sao vậy? Mắt cha con còn chưa mù đâu!” Mạc Quân Bảo xoa xoa cái cằm bầm tím, hồ nghi quan sát Mạc Tử Hàm.
“Còn có thể làm sao? Chẳng lẽ không nên cứu lão nhân gia ngài?” Mạc Tử Hàm thanh âm khàn khàn trả lời, “Ngài làm cha không biết điều, làm con gái không thể cứ vậy nhìn ngài bị người ta đánh chết.”
Dứt lời, cô xoay người đi vào.
Phía sau nhất thời vang lên tiếng rống giận của Mạc Quân Bảo, “Mày đồ ranh con! Nói cha mày không biết điều! Mày phản hả!”
“Quân Bảo! Anh làm sao vậy hả! Anh buông ra! Buông!”
“Đừng ngăn đón tao! Con ranh này bây giờ bị ăn đánh chắc rồi! Nó phản này!”
“Đứa nhỏ làm đúng! Nói cũng đúng, anh làm ba còn không biết dừng?”
Mạc Tử Hàm thấy thanh âm ầm ĩ phía sau có chút phiền chán nhíu mày, phủi vào nhà khóa trái cửa phòng lại.
Hôm nay là ngày thứ hai từ bệnh viện về, cô còn không tìm được một tia lòng trung thành, hôm nay không muốn đứng ở nhà bèn đi tới trường học, đại khái chính là đạo lý này.
Một người cha không đứng đắn, không có tố chất, thậm chí còn không biết nói đạo lý một chút nào, có một người mẹ đáng thương chỉ biết trả giá vì cái nhà này.
Nghĩ như vậy, Mạc Tử Hàm đứng dậy, sửa sang lại ngăn tủ của mình một chút. Tủ quần áo là loại tủ vải plastic đơn giản, bên trong bày loạn các thứ như chăn đệm cũ, quần áo cũ.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn học nhỏ dán sát ban công, còn có một chiếc giường nhỏ, còn lại chính là cái tủ quần áo này.
Sửa sang lại tủ quần áo, Mạc Tử Hàm lại đi lật xem chiếc bàn học của mình, tìm kiếm mọi thứ liên quan tới Mạc Tử Hàm. Bao gồm sách bài tập của cô, sách giáo khoa, và bản nhật kí.
Khoan đã, bản nhật kí?
Mạc Tử Hàm rút từ ngăn kéo ra, sau đó cầm một tập vở, thật cẩn thận lật mở ra xem.
Ngày 1 tháng 9 năm xxxx, trời trong xanh.
“Hôm nay bầu trời thực xanh, mây trắng như tơ lụa thổi qua trời xanh. Rốt cục khai giảng, cũng ý nghĩa kiếp học sinh trung học của ta sắp bắt đầu, nhưng các học sinh trong ban tựa hồ không thích ta. Thầy Trần bảo ta trả lời vấn đề, ta biết nên trả lời thế nào, nhưng ta lắp bắp, đối mặt thầy Trần, ta cuối cùng vẫn không dám ngẩng đầu.”
“Hôm nay chị họ mắng ta ngố, ta thật sự ngố sao? Trời biết ta mỗi đêm đều đã học tập đến mười hai giờ…”
“Hai vị anh họ học ở khối mười lớp ba, bọn họ đều không thích ta, bởi vì ta nhỏ con, nhát gan…”
“Hôm nay thì học kì, Lý Lương đổi bài kiểm tra của ta mất rồi, lần sau ta nhất định sẽ viết tên lên trước…”
“Hôm nay đã có kết quả kì thi học kì rồi, ta không đạt tiêu chuẩn, bởi vì bài kiểm tra của ta là của Lý Lương mà. Hắn cầm bài kiểm tra của ta, khảo 75 phân. Mẹ rất tức giận, mắng ta không cố gắng…”
“Vì sao bọn họ đều bắt nạt ta? Bởi vì ta nhát gan sao? Hôm nay Trương Phân lại mượn ta một đồng tiền, kỳ thật bạn ấy đã nợ ta mười đồng tiền rồi, ta có nên mặc kệ bạn ấy không? Quên đi…”
Mạc Tử Hàm lật xem từng tờ từng tờ, trong lòng càng phát ra chua xót. Cô cơ hồ xem rành mạch lịch trình cô bé này trưởng thành, từ sơ trung năm nhất đến bây giờ.
Thì ra cô ta không ngốc, cũng không phải lười biếng, mà là mỗi lần có cuộc thi, đồng học đều bức bách cô đổi bài kiểm tra.
Thì ta cô không phải gì cũng không hiểu, không phải cái gì cũng không biết, chỉ là tự nhắn nhủ mình, quên đi, quên đi…
Lật đến tờ cuối cùng, Mạc Tử Hàm bạo phát chua xót trong lòng.
“Hôm nay Mạc Đoan tìm ta đi ra ngoài, bọn họ rốt cục nguyện ý mang ta cùng nhau, ta muốn mang theo một trăm đồng tiền tích cóp được đi mời bọn họ ăn cơm trưa! Nhật kí yêu dấu của ta, hôm nay viết đến đây thôi, bye bye…”
Từ biệt này chính là vĩnh hằng.
Hết
Tác giả :
Dê Già Ăn Cỏ