Đặc Công Tà Phi
Chương 298: Buồn vui lẫn lộn
Đối với câu hỏi khẩn trương của Vô Ngân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bị cơn đau phổi càn quét, miệng cũng không đáp lại một chữ.
Ngón tay lưu chuyển tia sáng bảy màu, làm miếng bánh dẻo bị chia năm xẻ bảy, biến thành tro bụi bay theo gió.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khép mắt ngọc lại, lòng bàn tay vuốt lên chỗ tim, vận hành toàn bộ linh lực, đè nén cơn đau phổi.
Kinh động đến nín thở, chân mày nhíu chặt, mắt Vô Ngân cũng không dám chớp, nhìn chằm chằm khóe môi Die nd da nl e q uu ydo n Thượng Quan Ngưng Nguyệt có vẻ hơi tái nhợt, chảy xuống một chút máu.
-- xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ, hắn nói đùa lại thành thật, bên trong bánh thật sự trộn lẫn độc dược, có người bụng dạ khó lường muốn hạ độc hại Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao?
Điều này cũng không đúng, nếu bên trong bánh bị người trộn lẫn độc dược, chính hắn cũng ăn bánh, sao lại có thể bình yên vô sự chứ?
Hơn nữa, nếu như Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự trúng độc, như vậy máu chảy xuống từ môi nàng sẽ không thể là màu đỏ được?
Huống chi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có viên thuốc giải bách độc thế gian.
Cho dù nàng quả thật trúng độc, ăn vào một viên thuốc có thể giải bách độc, chẳng lẽ không phải tiện hơn cách vận công bức độc sao?
Đầu hơi ngẩng, hít thật sâu một hơi dài, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rút đi tia sáng bảy màu trong lòng bàn tay, chậm rãi mở mắt ra.
Bỗng chốc lôi cái ghế tới, ngồi xuống ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân híp mắt lại hỏi: "Nguyệt nhi, tại sao ngươi lại chảy máu?"
Giơ tay lau hết máu bên khóe môi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Vô Ngân, ta không sao."
"Không có chuyện gì? Ngươi coi ta là đứa bé ba tuổi để lừa gạt sao?"
Bắt chéo tay lại, gương mặt Vô Ngân nghiêm túc: "Nguyệt nhi, nếu như ngươi thật coi ta là tri kỷ, liền nói cho ta biết thật đi!"
Biết Vô Ngân sẽ truy tìm nguyên nhân mọi việc, cũng bởi vì quan tâm mình. Huống chi, chuyện khóe miệng chảy xuống tia máu, dieendaanleequuydonn Vô Ngân đã chính mắt thấy, muốn lừa gạt cũng không dối gạt được.
Cho nên, hơi do dự một chút, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa mắt nhìn Vô Ngân, miệng lạnh nhạt cất giọng nói.
"Được rồi, ta cho ngươi biết thật! Cái ngày ta cập kê kia, phổi của ta bất thình lình nảy ra một hồi đau đớn kịch liệt. Sau đó, cách mười ngày, cái loại đau phổi đó sẽ trở lại."
Nghe xong Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể, Vô Ngân cực kỳ giật mình nói: "Ý của ngươi là... tình huống vừa rồi, là bởi vì cơn đau phổi? Diễm có biết chuyện này không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Trước tối nay, cách mười ngày sẽ phát tác một lần, vẫn còn tồn tại trong phạm vi ta có thể chịu đựng. Vì vậy, vì không để Diễm lo lắng, mỗi một lần phát tác ta đều cố nén, không để Diễm nhìn ra chút nào khác thường."
Hai tay vốn bắt chéo, chậm rãi buông ra, đồng thời, lông mày Vô Ngân gần như nhíu chặt: "Ngươi nói là...... lần đau vừa rồi, đã vượt ra khỏi phạm vi ngươi có thể chịu đựng?"
"Cơn đau trước kia, tới nhanh đi cũng nhanh, vả lại lúc cơn đau nhức lại tới, mặc dù ta không dùng linh lực, cũng có thể khống chế được máu tươi vọt ra khỏi cổ. Nhưng......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay ngắt lời, mở miệng tiếp tục nói: "Cơn đau vừa rồi, gấp mười lần sơ với lúc trước, da.nlze.qu;ydo/nn mặc dù ta vận dụng linh lực đè nén, cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được máu tươi vọt ra khỏi cổ thôi."
Vì tri kỷ thừa nhận đau phổi, Vô Ngân cảm thấy vô cùng đau lòng, chậm rãi nói từng câu từng chữ hỏi: "Cứ cách mười ngày đau một lần, Nguyệt nhi có biết nguyên nhân vì sao không?"
Lại một lần nữa lắc đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyên nhân cụ thể ta không biết, chẳng qua ta mơ hồ cảm thấy, cơn đau phổi cứ cách mười ngày một lần này, sợ rằng rất quan hệ rất lớn với Linh cung."
Đưa bàn tay trái mở ra trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân mở miệng dịu dàng nói: "Nguyệt nhi, đưa tay của ngươi cho ta!"
Môi anh đào khẽ mím cong lên nở nụ cười, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt tay lên lòng bàn tay của Vô Ngân.
Thân là thủ lĩnh đặc công thế kỷ hai mươi mốt, bất kỳ loại nhân vật nào, đều có thể trở thành mục tiêu ám sát của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thí dụ như viện trưởng bệnh viện ngoài sáng, lão đại trùm buôn thuốc phiện trong tối.
Mà, vì để thành công đến gần mấy loại nhân vật này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lẫn vào bệnh viện làm bác sĩ thực tập, phải nắm giữ đầy đủ kiến thức y học.
Máu ở trong mạch quản không ngừng vận hành, cho nên mạch lại được xưng là kho máu.
Mạch thông suốt toàn thân, gắn liền với phủ tạng(Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng, dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ), dinendian.lơqid]on ngoài đến được bắp thịt ra, không ngừng chảy quanh, phủ tạngxảy ra biến đổi bệnh lý, thường thường phản ảnh trên mạch tượng.
Thậm chí có thời điểm, trước khi triệu chứng còn chưa lộ rõ, mạch tượng đã xảy ra thay đổi.
Vì vậy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối với y thuật rất là tinh thông, vào ngày cập kê kia, lúc xảy ra cơn đau phổi, cũng đã từng tự bắt mạch cho mình.
Nhưng, điều vô cùng quỷ dị chính là, bệnh chứng đau phổi của nàng, lại không có một chút biểu hiện nào trên mạch tượng. Cho nên sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền không còn bắt mạch cho mình nữa.
Hôm nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không cần hỏi liền biết, sở dĩ Vô Ngân để nàng vươn tay ra, cũng là muốn bắt mạch cho nàng, chẩn đoán nguyên nhân phát bệnh đau phổi của nàng.
Vô Ngân đã từng nói, y thuật xuất thần nhập hóa của phụ thân Thánh Thủ Y Vương, mặc dù hắn không hoàn toàn học được, nhưng cũng học được bảy tám phần.
Cho nên, ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt tinh thông y thuật, nhưng cũng biết thành tựu ở phương diện y thuật của Vô Ngân, nhất định còn hơn xa nàng.
Vì vậy, đối với cơn đau phổi này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẩn đoán bệnh hoàn toàn không kết quả, Dieenndkdan/leeequhydonnn nghe thấy Vô Ngân bắt mạch cho nàng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của Vô Ngân.
Lòng bàn tay nâng tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, để Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi thẳng cẳng tay, thẳng hàng với tim, sau khi để máu chảy hoàn toàn thông suốt, Vô Ngân trầm ngâm chăm chú bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cũng không lâu lắm, trên gương mặt nhàn nhã như tiên trong mây này của Vô Ngân, trước sau xuất hiện hai loại vẻ mặt đối lập rõ rệt.
Loại vẻ mặt thứ nhất, là Vô Ngân ấn mạch Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ước chừng sau thời gian nửa chén trà, toát ra một vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời, có thể hòa tan băng tuyết mùa đông khắc nghiệt.
Loại vẻ mặt thứ hai, là Vô Ngân ấn mạch Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ước chừng sau thời gian uống cạn chén trà, lộ ra một loại vẻ mặt đau buồn như phụ mẫu chết.
Mắt ngọc chớp chớp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn Vô Ngân.
-- đây là tình huống thế nào vậy? Vô Ngân này, vì sao lại một lát thì vẻ mặt tươi cười, một lát lại mặt ủ mày ê đây?
Ngón tay thon dài chậm rãi rời khỏi mạch tượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt Vô Ngân buồn vui lẫn lộn, giọng nói xen lẫn ngàn vạn cảm xúc: "Nguyệt nhi, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Phượng mày như họa khó hiểu giương lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghênh nhìn Vô Ngân, mở miệng nói: "Nghe tin tốt trước đi!"
"Tin tốt là, chúc mừng ngươi...ngươi mang thai ba tháng, hơn nữa......"
Cởi bỏ vẻ mặt đau khổ, Vô Ngân cố hết sức nở nụ cười vui sướng, nói từng câu từng chữ: "Ta khẳng định mình không chẩn mạch sai, ngươi hoài thai lại là song thai long phượng!"
-- cái gì?
Hóa ra, mấy ngày nay, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thỉnh thoảng chính nàng cảm thấy buồn nôn, cũng không phải vì có liên quan đến chứng đau phổi, mà là đã hoài thai?
Hôm qua Diễm nói đùa, mà lại tốt đẹp thành sự thật? Nàng không những có kết tinh tình yêu với Diễm, lại còn mang song thai long phượng?
Đầu bỗng chốc cúi xuống, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khó có thể tin được trừng lớn mắt, hai tay dịu dàng phủ lên bụng của mình.
-- chờ một chút, không đúng?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt ngẩng đầu, mắt ngọc chớp chớp nhìn Vô Ngân, nghi ngờ hỏi: "Vô Ngân, mặc dù ta mới mang thai ba tháng, nhưng nếu theo như lời ngươi nói, ta mang song thai long phượng, vì sao bụng của ta lại không có chút dấu hiệu nào lớn chứ?"
Lại cởi bỏ vẻ mặt vui sướng đi, nét đau buồn lại lần nữa hiện trên gương mặt Vô Ngân, thật không muốn giải hết nghi ngờ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi lại không thể không giải thích: "Nguyệt nhi, đây chính là tin xấu ta phải nói."
Vẻ mặt đau thương của Vô Ngân, khiến trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt dâng lên một dự cảm không rõ ràng.
Phượng mày nhíu chặt, nhìn chăm chú vào hai mắt Vô Ngân, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ run mà hỏi: "Vô Ngân, tin xấu là gì?"
"Bình thường mà nói, mặc dù ngươi mới mang thai ba tháng, nhưng bởi vì song thai long phượng, bụng sớm nên thấy lớn. Dfienddn lieqiudoon Vậy mà, bụng của ngươi lại không giống như mang thai, đó là bởi vì bào thai mà ngươi chỗ mang không những nhỏ, nhỏ hơn đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa......"
Vô Ngân kéo dài tiếng nói, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đầu bỗng chốc cúi xuống, tiếng của Vô Ngân càng nói càng thấp: "Thai nhi không những quá nhỏ, hơi thở lại càng mong manh, tỷ lệ sống sót cuối cùng của bọn nó, sợ rằng bằng không!"
Giọng của Vô Ngân càng nói càng thấp, khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt quả thật giống như ngũ lôi anh đỉnh, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Hít sâu một hơi, mười ngón tay khảm vào trong da thịt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố gắng làm mình tỉnh táo, giọng nói tràn đầy đau khổ hỏi: "Vô Ngân, ngươi có biết tại sao lại như thế không?"
Ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân chậm rãi trả lời: "Cứ mười ngày một lần ngươi bị đau phổi, ta hoàn toàn không chẩn được nguyên nhân bệnh, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, ta hoài nghi......"
Không biết hoài nghi trong lòng, đến cuối cùng có chính xác hay không, đôi mắt đẹp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Chỉ là, mặc dù Vô Ngân không nói tiếp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vô Ngân mặt muốn nói lại thôi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đã đoán được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân.
"Ngươi hoài nghi, sở dĩ thai nhi quá nhỏ, hơi thở yếu ớt, thậm chí tỉ lệ sống sót bằng không, có liên quan đến chứng bệnh đau phổi cứ đột phát mười ngày một lần của ta?"
Gật đầu, Vô Ngân mở miệng nói: "Ừ! Nhưng nếu điều ta hoài nghi là chính xác, như vậy, chứng bệnh đau phổi của ngươi, Die nd da nl e q uu ydo n mặc dù ta không chẩn được nguyên nhân, nhưng ta nghĩ trong Linh cung nhất định có người biết nguyên nhân này. Có lẽ......"
Thả lỏng mười ngón tay, hai tay lại lần nữa dịu dàng phủ lên bụng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi cất tiếng tiếp lời Vô Ngân định nói tiếp.
"Ta tạm thời vận dụng linh lực, duy trì bảo trụ hơi thở cho thai nhi. Sau đó, nghĩ cách tìm người của Linh cung hỏi ra nguyên nhân căn bệnh, giải quyết chứng đau phổi này, nói không chừng thai nhi có thể chuyển nguy thành an, cuối cùng khỏe mạnh lớn lên rồi?"
Ngón tay lưu chuyển tia sáng bảy màu, làm miếng bánh dẻo bị chia năm xẻ bảy, biến thành tro bụi bay theo gió.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khép mắt ngọc lại, lòng bàn tay vuốt lên chỗ tim, vận hành toàn bộ linh lực, đè nén cơn đau phổi.
Kinh động đến nín thở, chân mày nhíu chặt, mắt Vô Ngân cũng không dám chớp, nhìn chằm chằm khóe môi Die nd da nl e q uu ydo n Thượng Quan Ngưng Nguyệt có vẻ hơi tái nhợt, chảy xuống một chút máu.
-- xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ, hắn nói đùa lại thành thật, bên trong bánh thật sự trộn lẫn độc dược, có người bụng dạ khó lường muốn hạ độc hại Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao?
Điều này cũng không đúng, nếu bên trong bánh bị người trộn lẫn độc dược, chính hắn cũng ăn bánh, sao lại có thể bình yên vô sự chứ?
Hơn nữa, nếu như Thượng Quan Ngưng Nguyệt thật sự trúng độc, như vậy máu chảy xuống từ môi nàng sẽ không thể là màu đỏ được?
Huống chi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có viên thuốc giải bách độc thế gian.
Cho dù nàng quả thật trúng độc, ăn vào một viên thuốc có thể giải bách độc, chẳng lẽ không phải tiện hơn cách vận công bức độc sao?
Đầu hơi ngẩng, hít thật sâu một hơi dài, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rút đi tia sáng bảy màu trong lòng bàn tay, chậm rãi mở mắt ra.
Bỗng chốc lôi cái ghế tới, ngồi xuống ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân híp mắt lại hỏi: "Nguyệt nhi, tại sao ngươi lại chảy máu?"
Giơ tay lau hết máu bên khóe môi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói lạnh nhạt: "Vô Ngân, ta không sao."
"Không có chuyện gì? Ngươi coi ta là đứa bé ba tuổi để lừa gạt sao?"
Bắt chéo tay lại, gương mặt Vô Ngân nghiêm túc: "Nguyệt nhi, nếu như ngươi thật coi ta là tri kỷ, liền nói cho ta biết thật đi!"
Biết Vô Ngân sẽ truy tìm nguyên nhân mọi việc, cũng bởi vì quan tâm mình. Huống chi, chuyện khóe miệng chảy xuống tia máu, dieendaanleequuydonn Vô Ngân đã chính mắt thấy, muốn lừa gạt cũng không dối gạt được.
Cho nên, hơi do dự một chút, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa mắt nhìn Vô Ngân, miệng lạnh nhạt cất giọng nói.
"Được rồi, ta cho ngươi biết thật! Cái ngày ta cập kê kia, phổi của ta bất thình lình nảy ra một hồi đau đớn kịch liệt. Sau đó, cách mười ngày, cái loại đau phổi đó sẽ trở lại."
Nghe xong Thượng Quan Ngưng Nguyệt kể, Vô Ngân cực kỳ giật mình nói: "Ý của ngươi là... tình huống vừa rồi, là bởi vì cơn đau phổi? Diễm có biết chuyện này không?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Trước tối nay, cách mười ngày sẽ phát tác một lần, vẫn còn tồn tại trong phạm vi ta có thể chịu đựng. Vì vậy, vì không để Diễm lo lắng, mỗi một lần phát tác ta đều cố nén, không để Diễm nhìn ra chút nào khác thường."
Hai tay vốn bắt chéo, chậm rãi buông ra, đồng thời, lông mày Vô Ngân gần như nhíu chặt: "Ngươi nói là...... lần đau vừa rồi, đã vượt ra khỏi phạm vi ngươi có thể chịu đựng?"
"Cơn đau trước kia, tới nhanh đi cũng nhanh, vả lại lúc cơn đau nhức lại tới, mặc dù ta không dùng linh lực, cũng có thể khống chế được máu tươi vọt ra khỏi cổ. Nhưng......"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay ngắt lời, mở miệng tiếp tục nói: "Cơn đau vừa rồi, gấp mười lần sơ với lúc trước, da.nlze.qu;ydo/nn mặc dù ta vận dụng linh lực đè nén, cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được máu tươi vọt ra khỏi cổ thôi."
Vì tri kỷ thừa nhận đau phổi, Vô Ngân cảm thấy vô cùng đau lòng, chậm rãi nói từng câu từng chữ hỏi: "Cứ cách mười ngày đau một lần, Nguyệt nhi có biết nguyên nhân vì sao không?"
Lại một lần nữa lắc đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyên nhân cụ thể ta không biết, chẳng qua ta mơ hồ cảm thấy, cơn đau phổi cứ cách mười ngày một lần này, sợ rằng rất quan hệ rất lớn với Linh cung."
Đưa bàn tay trái mở ra trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân mở miệng dịu dàng nói: "Nguyệt nhi, đưa tay của ngươi cho ta!"
Môi anh đào khẽ mím cong lên nở nụ cười, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt tay lên lòng bàn tay của Vô Ngân.
Thân là thủ lĩnh đặc công thế kỷ hai mươi mốt, bất kỳ loại nhân vật nào, đều có thể trở thành mục tiêu ám sát của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thí dụ như viện trưởng bệnh viện ngoài sáng, lão đại trùm buôn thuốc phiện trong tối.
Mà, vì để thành công đến gần mấy loại nhân vật này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lẫn vào bệnh viện làm bác sĩ thực tập, phải nắm giữ đầy đủ kiến thức y học.
Máu ở trong mạch quản không ngừng vận hành, cho nên mạch lại được xưng là kho máu.
Mạch thông suốt toàn thân, gắn liền với phủ tạng(Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là tạng, dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là phủ), dinendian.lơqid]on ngoài đến được bắp thịt ra, không ngừng chảy quanh, phủ tạngxảy ra biến đổi bệnh lý, thường thường phản ảnh trên mạch tượng.
Thậm chí có thời điểm, trước khi triệu chứng còn chưa lộ rõ, mạch tượng đã xảy ra thay đổi.
Vì vậy, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối với y thuật rất là tinh thông, vào ngày cập kê kia, lúc xảy ra cơn đau phổi, cũng đã từng tự bắt mạch cho mình.
Nhưng, điều vô cùng quỷ dị chính là, bệnh chứng đau phổi của nàng, lại không có một chút biểu hiện nào trên mạch tượng. Cho nên sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền không còn bắt mạch cho mình nữa.
Hôm nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không cần hỏi liền biết, sở dĩ Vô Ngân để nàng vươn tay ra, cũng là muốn bắt mạch cho nàng, chẩn đoán nguyên nhân phát bệnh đau phổi của nàng.
Vô Ngân đã từng nói, y thuật xuất thần nhập hóa của phụ thân Thánh Thủ Y Vương, mặc dù hắn không hoàn toàn học được, nhưng cũng học được bảy tám phần.
Cho nên, ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt tinh thông y thuật, nhưng cũng biết thành tựu ở phương diện y thuật của Vô Ngân, nhất định còn hơn xa nàng.
Vì vậy, đối với cơn đau phổi này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẩn đoán bệnh hoàn toàn không kết quả, Dieenndkdan/leeequhydonnn nghe thấy Vô Ngân bắt mạch cho nàng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của Vô Ngân.
Lòng bàn tay nâng tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, để Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi thẳng cẳng tay, thẳng hàng với tim, sau khi để máu chảy hoàn toàn thông suốt, Vô Ngân trầm ngâm chăm chú bắt mạch cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Cũng không lâu lắm, trên gương mặt nhàn nhã như tiên trong mây này của Vô Ngân, trước sau xuất hiện hai loại vẻ mặt đối lập rõ rệt.
Loại vẻ mặt thứ nhất, là Vô Ngân ấn mạch Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ước chừng sau thời gian nửa chén trà, toát ra một vẻ mặt rực rỡ như ánh mặt trời, có thể hòa tan băng tuyết mùa đông khắc nghiệt.
Loại vẻ mặt thứ hai, là Vô Ngân ấn mạch Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ước chừng sau thời gian uống cạn chén trà, lộ ra một loại vẻ mặt đau buồn như phụ mẫu chết.
Mắt ngọc chớp chớp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc nhìn Vô Ngân.
-- đây là tình huống thế nào vậy? Vô Ngân này, vì sao lại một lát thì vẻ mặt tươi cười, một lát lại mặt ủ mày ê đây?
Ngón tay thon dài chậm rãi rời khỏi mạch tượng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt Vô Ngân buồn vui lẫn lộn, giọng nói xen lẫn ngàn vạn cảm xúc: "Nguyệt nhi, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Phượng mày như họa khó hiểu giương lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghênh nhìn Vô Ngân, mở miệng nói: "Nghe tin tốt trước đi!"
"Tin tốt là, chúc mừng ngươi...ngươi mang thai ba tháng, hơn nữa......"
Cởi bỏ vẻ mặt đau khổ, Vô Ngân cố hết sức nở nụ cười vui sướng, nói từng câu từng chữ: "Ta khẳng định mình không chẩn mạch sai, ngươi hoài thai lại là song thai long phượng!"
-- cái gì?
Hóa ra, mấy ngày nay, di@en*dyan(lee^qu.donnn) thỉnh thoảng chính nàng cảm thấy buồn nôn, cũng không phải vì có liên quan đến chứng đau phổi, mà là đã hoài thai?
Hôm qua Diễm nói đùa, mà lại tốt đẹp thành sự thật? Nàng không những có kết tinh tình yêu với Diễm, lại còn mang song thai long phượng?
Đầu bỗng chốc cúi xuống, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khó có thể tin được trừng lớn mắt, hai tay dịu dàng phủ lên bụng của mình.
-- chờ một chút, không đúng?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt ngẩng đầu, mắt ngọc chớp chớp nhìn Vô Ngân, nghi ngờ hỏi: "Vô Ngân, mặc dù ta mới mang thai ba tháng, nhưng nếu theo như lời ngươi nói, ta mang song thai long phượng, vì sao bụng của ta lại không có chút dấu hiệu nào lớn chứ?"
Lại cởi bỏ vẻ mặt vui sướng đi, nét đau buồn lại lần nữa hiện trên gương mặt Vô Ngân, thật không muốn giải hết nghi ngờ cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi lại không thể không giải thích: "Nguyệt nhi, đây chính là tin xấu ta phải nói."
Vẻ mặt đau thương của Vô Ngân, khiến trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt dâng lên một dự cảm không rõ ràng.
Phượng mày nhíu chặt, nhìn chăm chú vào hai mắt Vô Ngân, giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ run mà hỏi: "Vô Ngân, tin xấu là gì?"
"Bình thường mà nói, mặc dù ngươi mới mang thai ba tháng, nhưng bởi vì song thai long phượng, bụng sớm nên thấy lớn. Dfienddn lieqiudoon Vậy mà, bụng của ngươi lại không giống như mang thai, đó là bởi vì bào thai mà ngươi chỗ mang không những nhỏ, nhỏ hơn đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa......"
Vô Ngân kéo dài tiếng nói, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đầu bỗng chốc cúi xuống, tiếng của Vô Ngân càng nói càng thấp: "Thai nhi không những quá nhỏ, hơi thở lại càng mong manh, tỷ lệ sống sót cuối cùng của bọn nó, sợ rằng bằng không!"
Giọng của Vô Ngân càng nói càng thấp, khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt quả thật giống như ngũ lôi anh đỉnh, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Hít sâu một hơi, mười ngón tay khảm vào trong da thịt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố gắng làm mình tỉnh táo, giọng nói tràn đầy đau khổ hỏi: "Vô Ngân, ngươi có biết tại sao lại như thế không?"
Ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân chậm rãi trả lời: "Cứ mười ngày một lần ngươi bị đau phổi, ta hoàn toàn không chẩn được nguyên nhân bệnh, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, ta hoài nghi......"
Không biết hoài nghi trong lòng, đến cuối cùng có chính xác hay không, đôi mắt đẹp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Chỉ là, mặc dù Vô Ngân không nói tiếp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vô Ngân mặt muốn nói lại thôi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đã đoán được suy nghĩ trong lòng Vô Ngân.
"Ngươi hoài nghi, sở dĩ thai nhi quá nhỏ, hơi thở yếu ớt, thậm chí tỉ lệ sống sót bằng không, có liên quan đến chứng bệnh đau phổi cứ đột phát mười ngày một lần của ta?"
Gật đầu, Vô Ngân mở miệng nói: "Ừ! Nhưng nếu điều ta hoài nghi là chính xác, như vậy, chứng bệnh đau phổi của ngươi, Die nd da nl e q uu ydo n mặc dù ta không chẩn được nguyên nhân, nhưng ta nghĩ trong Linh cung nhất định có người biết nguyên nhân này. Có lẽ......"
Thả lỏng mười ngón tay, hai tay lại lần nữa dịu dàng phủ lên bụng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi cất tiếng tiếp lời Vô Ngân định nói tiếp.
"Ta tạm thời vận dụng linh lực, duy trì bảo trụ hơi thở cho thai nhi. Sau đó, nghĩ cách tìm người của Linh cung hỏi ra nguyên nhân căn bệnh, giải quyết chứng đau phổi này, nói không chừng thai nhi có thể chuyển nguy thành an, cuối cùng khỏe mạnh lớn lên rồi?"
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm