Đặc Công Tà Phi
Chương 284: Coi như các ngươi lợi hại
Viết xong bài thơ “ Mẫn nông” (người nông dân đáng thương), Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, miêu tả lại ý nghĩa của bài “ Mẫn nông cho Ngân Lang nghe.
Ngân Lang chưa từng nghe qua bài thơ “ Mẫn nông”, liền giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học, vẻ mặt thành thật lắng nghe cẩn thận.
Miêu tả xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón tay ra chỉ bài thơ giữa mặt đất, giọng nói mười phần trêu tức: dieendaanleequuydonn “Ngươi ở đây từ từ học thuộc đi! Nếu như không thuộc đủ, không cho phép ăn cơm”.
Nói xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng lóe người lên, gia nhập vào đội ngũ khí thế ngất trời cách đây không xa.
Gương mặt khẽ co giật, Ngân Lang đánh một cái rắm rồi ngồi xuống trên đất, sau khi nhìn bài thơ “ Mẫn nông” thêm vài lần, rồi bắt đầu rung đùi đắc ý học thuộc.
Sau một lúc --
Mặc dù chỉ học thuộc một bài thơ “ Mẫn nông”, nhưng Ngân Lang cảm giác học bài thơ “ Mẫn nông” này, so với học được một bộ võ công phức tạp còn gian nan hơn, rồi cũng gia nhập vào đội ngũ đang làm việc.
Nhiều người chuyện trò vui vẻ, cắt rau xanh thành từng nhánh dài, cho bánh màn thầu vào lồng hấp, cho gạo vào trong nồi nước tròn, lửa trong lò bùng cháy đỏ rực.
Đợi khi lửa trong lò tắt, lấy bánh màn thầu ra khỏi lồng, múc cháo trắng rau xanh ra nồi.
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử, mỗi người bưng một chén cháo rau xanh nhỏ, Die nd da nl e q uu ydo n ngồi vây quanh bên tảng đá lớn, vừa húp chén cháo thơm, vừa nhẹ giọng cười đùa.
Còn đệ tử Cái Bang, chia làm ba đội ngũ.
Nhóm đội ngũ đầu tiên, do hai vị trưởng lão Đông, Tây dẫn đầu, đưa bữa trưa gồm bánh màn thầu và cháo rau xanh đến tận tay những tinh binh Long Diệu đang vây khốn đại quân ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần.
Nhóm đội ngũ thứ hai, do hai vị trưởng lão Nam, Bắc dẫn đầu, đưa bữa trưa vào chòi che nắng.
Bách tính Bắc Dực ngồi trên ghế gỗ, liếc nhìn ánh mắt đầy ý cười của đệ tử Cái Bang, lại liếc nhìn bữa trưa mà đệ tử Cái Bang đang cầm, trên mặt toát ra vẻ do dự “không biết có nên nhận hay không “.
Cứng rắn nhét bữa trưa vào trong tay một phụ nữ có thai, Nam trưởng lão chậm rãi nói: “Mặc dù người không ăn, dinendian.lơqid]on hài tử trong bụng cũng phải ăn. Ta nghĩ... người có thể nhẫn tâm để mình chết đói, lại không nỡ bóp chết hài tử trong bụng mình chứ!? “
Người phụ nữ có thai vốn chuẩn bị trả lại bữa trưa, nghe thấy Nam trưởng lão nói chuyện, thân thể bỗng cứng đờ, rút lại tay trả bữa trưa, cúi đầu dùng bánh màn thầu và cháo.
Một phụ nữ có thai khác tiếp nhận bữa trưa, phụ nữ có thai thường rất yêu con, tự nhiên không ngoài dự tính, toàn bộ đều nhận lấy bữa trưa từ tay đệ tử Cái Bang.
Nhóm phụ nữ có thai vừa bắt đầu ăn, những bách tính Bắc Dực còn lại, lúc này đã bị cảm hoá, cũng nhao nhao đứng lên tiếp nhận bữa trưa.
Nhóm đội ngũ thứ ba, do Ngân Lang và Thanh Báo dẫn đầu, đưa bữa trưa tới chỗ cuối cùng.
Tuy chỉ có bánh màn thầu và cháo rau xanh, nhưng đối với binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần đang vô cùng đói mà nói, đây quả thực là bữa ăn ngon nhất thế gian.
Nhưng, thức ăn mặc dù ngon, chung quy cũng là do địch nhân đưa tới.
Lúc trước, bởi vì Thụy vương phi Long Diệu nói ra lời ngoan độc, “Không chịu uống thuốc, sẽ bị ép buộc rót thuốc”, lúc đó bọn họ không thể tránh được mà phải uống thuốc.
Bây giờ, Thụy vương phi Long Diệu vẫn chưa dọa, địch nhân Long Diệu cũng không dọa.
Cho nên, mặc dù bọn họ đã đói đến hoa mắt choáng váng, nhưng vì giữ vững lòng trung thành với đất nước, da.nlze.qu;ydo/nn kiên định tuyệt không quy hàng, bọn họ không thể tiếp nhận bánh màn thầu và cháo, không thể!
Tiếng nuốt nước bọt “ừng ực “ vang lên, binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần vỗ vỗ bụng đã đói đến mức đau dạ dày, quay người sang chỗ khác.
“Vì sao phải xoay người, chẳng lẽ ngại bữa trưa không đủ phong phú? Không có biện pháp, đại quân Long Diệu ta lặn lội đường xa tới chỗ núi hoang này, tất nhiên không tiện mang theo thịt cá. Huống hồ, vương gia và vương phi nhà ta nói, trên người các ngươi đều có vết thương, ăn một ít đồ thanh đạm, các ngươi sẽ có ích mà không hại đối với.”
Thanh Báo cười nói, đồng thời dời bước đến trước mặt một binh sĩ Tây Thần.
Đưa một cái bánh màn thầu, cùng với một chén cháo nhỏ tỏa ra hương thơm nức mũi tới trước mũi binh lính Tây Thần, Thanh Báo nghiêng đầu nói: “Tới, ăn một chút đi!? “
Đầu nghiêng qua, mặc dù bụng binh sĩ Tây Thần đang rỗng bụng kêu gào “ùng ục “, trong miệng lại lớn tiếng trả lời: “Lấy đi, không ăn!”
Binh lính Tây Thần vừa to tiếng dứt lời, Ngân Lang bưng lấy bữa trưa đi tới trước mặt Địch tướng quân, di@en*dyan(lee^qu.donnn) giọng nói tràn đầy ý cười hỏi: “Địch tướng quân, ngài hẳn sẽ không cự tuyệt ăn chứ? “
Hai tay đưa tới bên hông xoa, sắc mặt Địch tướng quân đói bụng đến tái mét, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Ngân Lang, nóng nảy quát: “Đưa xong thuốc, rồi tới bữa trưa, các ngươi có thấy phiền không?”
Một tiếng quát này của Địch tướng quân, theo gió nhẹ bay đến đỉnh núi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã húp cháo xong, đang khoanh chân ngồi trên cỏ, thân thể dựa vào trong khuỷu tay Hiên Viên Diễm, dùng cái dũa sắt sửa móng tay, nghe thấy một tiếng rống của Địch tướng quân, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm cười.
Địch tướng quân xưa nay có tính ương ngạnh, cũng không trực tiếp ném bữa trưa mà Ngân Lang mang đến, ngược lại, rống giận một câu “các ngươi có thấy phiền không?”, thực ra...
Lời thề quyết tâm không quy hàng, đã có dấu hiệu mềm hoá. Có điều, sự biến đổi một cách vô tri vô giác này, bản thân Địch tướng quân còn không biết mà thôi.
Nghe thấy tiếng rống của Địch tướng quân, Vô Ngân công tử cũng đã húp cháo xong, cúi đầu lật xem bản ghi chép, dfienddn lieqiudoon rồi ngẩng đầu liếc mắt cười nhìn Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở phía đối diện.
Nhưng mà, vừa mới cười liếc mắt một cái, Vô Ngân công tử liền lập tức cởi bỏ nụ cười.
Tặng cho Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cái nhìn xem thường, Vô Ngân công tử tiếp tục cúi đầu xuống, lật xem từng trang từng trang bản ghi chép trong tay.
-- đôi phu thê này thật không phúc hậu, thực sự là đủ tri kỷ!
Hắn nhịn đau cắt tình yêu dứt bỏ tính thích sạch sẽ, ngàn dặm xa xôi sắm vai tên khất cái lôi thôi tới chỗ này, đôi phu thê này... ít nhất cũng nên giả bộ an ủi hắn một chút đi chứ!?
Kết quả, lời an ủi một câu cũng không có, ngược lại bị đôi phu thê không phúc hậu này kéo đến một bên, Dieenndkdan/leeequhydonnn ngươi một câu ta một lời cứ hỏi chi tiết vụ giả trang tên khất cái.
Ngươi hỏi cứ hỏi đi, hỏi xong, tốt xấu cũng kiềm chế một tí, trốn vào chỗ tối mà cười trộm.
Nhưng mà, đôi phu thê chế giễu hỏi xong, trực tiếp ở trước mặt hắn, ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác, còn thiếu chút nữa là cười chảy cả nước mắt rồi.
Bây giờ, hắn mới vừa ăn no, lại ném một bản ghi chép thật dày cho hắn.
Nói cái gì mà: Vô Ngân thân ái à, giúp chúng ta lập kế hoạch, xem thử lương thực mà đại quân Long Diệu mang theo có thể duy trì được mấy ngày cho đại quân bốn nước được không?
Nếu như trước khi đạt được mục đích, lương thực không đủ dùng, còn phải làm phiền ngươi viết mười mấy phong thơ, để bồ câu đưa về phân đà Cái Bang, để cho các đệ tử trong phân đà đưa lương thực đến.
Đôi phu thê này, thật sự coi hắn thành quản gia rồi!
Số khổ mà, đau lòng quá, quen biết được hai người không phúc hậu này, thực sự là “phúc khí “ mà mấy đời tổ tiên đã tu luyện được!
Dưới chân núi --
Đối với một câu của Địch tướng quân “Đưa xong thuốc, lại tới bữa trưa, các ngươi có thấy phiền không? “, Die nd da nl e q uu ydo n Ngân Lang cười trả lời: “Nếu như Địch tướng quân ngại phiền, không muốn chúng ta lúc ẩn lúc hiện thì cứ giữ lại bữa trưa rồi để chúng ta rời khỏi, chẳng phải là lỗ tai và con mắt đều thanh tịnh rồi sao?”
“Ngươi -- “
Địch tướng quân không giỏi nói chuyện, sao có thể nói khéo như Ngân Lang đã được Thượng Quan Ngưng Nguyệt dốc lòng dạy dỗ?
Nửa ngày trời, chỉ có thể giận dữ rống ra chín chữ: “Mang theo bữa trưa cút về núi đi”.
“Địch tướng quân à, bữa trưa này là dựa theo số người mà làm, chúng ta có một phần bữa trưa thuộc về mình, mà những phần đưa xuống đây, còn lại đều thuộc về các ngươi. Nếu các ngươi không ăn, há chẳng phải buộc chúng ta đổ thức ăn đi sao?”
Ngân Lang chớp chớp ắt, dựa theo lời lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt dạy, gằn từng chữ một nói: “Dưới nắng hè chói chang, người nông dân đầu đội mũ rơm, thân mặc y phục vá vụn, mồ hôi đầm đìa đi chân trần, dieendaanleequuydonn cầm lấy cái cuốc cày phần đất cằn bị nắng chiếu khô, rồi cật lực nhổ cỏ trong ruộng hoa màu. Cho đến khi nông dân vừa mệt vừa đói, cũng không chịu tạm nghỉ một chút. Bởi vì...”
Ngân Lang bưng lấy bánh màn thầu và cháo, thong thả chậm rãi đi tới trước mặt Địch tướng quân, nói: “Thu hoạch, nếu lúc này hắn không vất vả cần cù cuốc đất, vào thu sao có thể gặt được mùa? Nếu không đạt được mùa, thì sao có thể bán đổi ngân lượng, nuôi sống một nhà già trẻ? Vì vậy, nông dân chỉ có thể tiếp tục cật lực cày cuốc, khiến từng giọt mồ hôi hột rơi đầy đất.”
Kể xong, vẻ mặt Ngân Lang đầy chua xót đồng tình, đưa bánh màn thầu và cháo tới trước mặt Địch tướng quân.
“Đây thật đúng là cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Địch tướng quân, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần đó! Mỗi một hạt gạo này, đều chứa đầy tâm huyết của các nông dân, nếu ngài buộc chúng ta đổ hết bữa trưa, chẳng phải là lãng phí lương thực, giẫm đạp lên thành quả của nông dân sao? Ngài... có nhẫn tâm không?”
Địch tướng quân á khẩu không trả lời được, thậm chí còn có vài phẫn hỗn loạn trong gió, sau khi khóe miệng co giật một hồi, chỉ có thể tự tay nhận lấy bánh màn thầu và cháo.
Không chỉ Địch tướng quân nhận lấy bữa trưa, binh sĩ hai nước Tây Thần, Thương Nguyệt cũng lấy bữa trưa.
Đối với người chủ sự Thượng Quan Ngưng Nguyệt phía sau Ngân Lang, Dạ Dật Phong không thể không bội phục, dinendian.lơqid]on cũng đưa tay nhận lấy bữa trưa.
Cày đồng đang buổi ban trưa, giọt mồ hôi lúa hạ thổ, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Nếu bởi vì bọn họ không chịu ăn, dẫn tới những phần thức ăn này đều bị đổ, bọn họ lại thành lãng phí lương thực, giẫm đạp lên thành quả của nông dân.
Nói đều nói đến mức độ này, bọn họ sao có thể không ăn, sao có thể không ăn...
Người ở dưới núi bắt đầu ăn, giữa sườn núi --
Hai vị trưởng lão Đông, Tây đưa xong bữa trưa cho tinh binh Long Diệu, rồi lại dẫn một đám đệ tử Cái Bang, bưng lấy bánh màn thầu và cháo rau xanh, đi lại trong đội ngũ đại quân Bắc Dực.
Cùng lúc này, dưới chân núi, Ngân Lang đặt hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời.
Lại thúc giục nội lực, lại một lần nữa đọc bài thơ “ Mẫn nông” truyền vào tai tất cả binh lính Bắc Dực giữa sườn núi.
Cũng như vậy, nếu binh sĩ Bắc Dực không tiếp nhận bữa trưa, liền bị người người lên án, vạn phu trách móc, để lại tiếng xấu muôn đời.
Binh sĩ Bắc Dực hoàn toàn hỗn loạn trong gió, gương mặt Tiêu Hàn co giật mãnh liệt, sau khi trợn mắt lên giận dữ nhìn Ngân Lang, da.nlze.qu;ydo/nn cuối cùng vẫn không thể làm gì, nhận lấy bánh màn thầu và cháo từ tay đệ tử Cái Bang.
Cúi đầu, vừa ăn bánh màn thầu và cháo, trong lòng binh sĩ Bắc Dực và thái tử Tiêu Hàn vừa yên lặng nói thầm -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, coi như các ngươi lợi hại, coi như các ngươi lợi hại...
Ngân Lang chưa từng nghe qua bài thơ “ Mẫn nông”, liền giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học, vẻ mặt thành thật lắng nghe cẩn thận.
Miêu tả xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón tay ra chỉ bài thơ giữa mặt đất, giọng nói mười phần trêu tức: dieendaanleequuydonn “Ngươi ở đây từ từ học thuộc đi! Nếu như không thuộc đủ, không cho phép ăn cơm”.
Nói xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng lóe người lên, gia nhập vào đội ngũ khí thế ngất trời cách đây không xa.
Gương mặt khẽ co giật, Ngân Lang đánh một cái rắm rồi ngồi xuống trên đất, sau khi nhìn bài thơ “ Mẫn nông” thêm vài lần, rồi bắt đầu rung đùi đắc ý học thuộc.
Sau một lúc --
Mặc dù chỉ học thuộc một bài thơ “ Mẫn nông”, nhưng Ngân Lang cảm giác học bài thơ “ Mẫn nông” này, so với học được một bộ võ công phức tạp còn gian nan hơn, rồi cũng gia nhập vào đội ngũ đang làm việc.
Nhiều người chuyện trò vui vẻ, cắt rau xanh thành từng nhánh dài, cho bánh màn thầu vào lồng hấp, cho gạo vào trong nồi nước tròn, lửa trong lò bùng cháy đỏ rực.
Đợi khi lửa trong lò tắt, lấy bánh màn thầu ra khỏi lồng, múc cháo trắng rau xanh ra nồi.
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử, mỗi người bưng một chén cháo rau xanh nhỏ, Die nd da nl e q uu ydo n ngồi vây quanh bên tảng đá lớn, vừa húp chén cháo thơm, vừa nhẹ giọng cười đùa.
Còn đệ tử Cái Bang, chia làm ba đội ngũ.
Nhóm đội ngũ đầu tiên, do hai vị trưởng lão Đông, Tây dẫn đầu, đưa bữa trưa gồm bánh màn thầu và cháo rau xanh đến tận tay những tinh binh Long Diệu đang vây khốn đại quân ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần.
Nhóm đội ngũ thứ hai, do hai vị trưởng lão Nam, Bắc dẫn đầu, đưa bữa trưa vào chòi che nắng.
Bách tính Bắc Dực ngồi trên ghế gỗ, liếc nhìn ánh mắt đầy ý cười của đệ tử Cái Bang, lại liếc nhìn bữa trưa mà đệ tử Cái Bang đang cầm, trên mặt toát ra vẻ do dự “không biết có nên nhận hay không “.
Cứng rắn nhét bữa trưa vào trong tay một phụ nữ có thai, Nam trưởng lão chậm rãi nói: “Mặc dù người không ăn, dinendian.lơqid]on hài tử trong bụng cũng phải ăn. Ta nghĩ... người có thể nhẫn tâm để mình chết đói, lại không nỡ bóp chết hài tử trong bụng mình chứ!? “
Người phụ nữ có thai vốn chuẩn bị trả lại bữa trưa, nghe thấy Nam trưởng lão nói chuyện, thân thể bỗng cứng đờ, rút lại tay trả bữa trưa, cúi đầu dùng bánh màn thầu và cháo.
Một phụ nữ có thai khác tiếp nhận bữa trưa, phụ nữ có thai thường rất yêu con, tự nhiên không ngoài dự tính, toàn bộ đều nhận lấy bữa trưa từ tay đệ tử Cái Bang.
Nhóm phụ nữ có thai vừa bắt đầu ăn, những bách tính Bắc Dực còn lại, lúc này đã bị cảm hoá, cũng nhao nhao đứng lên tiếp nhận bữa trưa.
Nhóm đội ngũ thứ ba, do Ngân Lang và Thanh Báo dẫn đầu, đưa bữa trưa tới chỗ cuối cùng.
Tuy chỉ có bánh màn thầu và cháo rau xanh, nhưng đối với binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần đang vô cùng đói mà nói, đây quả thực là bữa ăn ngon nhất thế gian.
Nhưng, thức ăn mặc dù ngon, chung quy cũng là do địch nhân đưa tới.
Lúc trước, bởi vì Thụy vương phi Long Diệu nói ra lời ngoan độc, “Không chịu uống thuốc, sẽ bị ép buộc rót thuốc”, lúc đó bọn họ không thể tránh được mà phải uống thuốc.
Bây giờ, Thụy vương phi Long Diệu vẫn chưa dọa, địch nhân Long Diệu cũng không dọa.
Cho nên, mặc dù bọn họ đã đói đến hoa mắt choáng váng, nhưng vì giữ vững lòng trung thành với đất nước, da.nlze.qu;ydo/nn kiên định tuyệt không quy hàng, bọn họ không thể tiếp nhận bánh màn thầu và cháo, không thể!
Tiếng nuốt nước bọt “ừng ực “ vang lên, binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần vỗ vỗ bụng đã đói đến mức đau dạ dày, quay người sang chỗ khác.
“Vì sao phải xoay người, chẳng lẽ ngại bữa trưa không đủ phong phú? Không có biện pháp, đại quân Long Diệu ta lặn lội đường xa tới chỗ núi hoang này, tất nhiên không tiện mang theo thịt cá. Huống hồ, vương gia và vương phi nhà ta nói, trên người các ngươi đều có vết thương, ăn một ít đồ thanh đạm, các ngươi sẽ có ích mà không hại đối với.”
Thanh Báo cười nói, đồng thời dời bước đến trước mặt một binh sĩ Tây Thần.
Đưa một cái bánh màn thầu, cùng với một chén cháo nhỏ tỏa ra hương thơm nức mũi tới trước mũi binh lính Tây Thần, Thanh Báo nghiêng đầu nói: “Tới, ăn một chút đi!? “
Đầu nghiêng qua, mặc dù bụng binh sĩ Tây Thần đang rỗng bụng kêu gào “ùng ục “, trong miệng lại lớn tiếng trả lời: “Lấy đi, không ăn!”
Binh lính Tây Thần vừa to tiếng dứt lời, Ngân Lang bưng lấy bữa trưa đi tới trước mặt Địch tướng quân, di@en*dyan(lee^qu.donnn) giọng nói tràn đầy ý cười hỏi: “Địch tướng quân, ngài hẳn sẽ không cự tuyệt ăn chứ? “
Hai tay đưa tới bên hông xoa, sắc mặt Địch tướng quân đói bụng đến tái mét, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn Ngân Lang, nóng nảy quát: “Đưa xong thuốc, rồi tới bữa trưa, các ngươi có thấy phiền không?”
Một tiếng quát này của Địch tướng quân, theo gió nhẹ bay đến đỉnh núi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã húp cháo xong, đang khoanh chân ngồi trên cỏ, thân thể dựa vào trong khuỷu tay Hiên Viên Diễm, dùng cái dũa sắt sửa móng tay, nghe thấy một tiếng rống của Địch tướng quân, ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Diễm cười.
Địch tướng quân xưa nay có tính ương ngạnh, cũng không trực tiếp ném bữa trưa mà Ngân Lang mang đến, ngược lại, rống giận một câu “các ngươi có thấy phiền không?”, thực ra...
Lời thề quyết tâm không quy hàng, đã có dấu hiệu mềm hoá. Có điều, sự biến đổi một cách vô tri vô giác này, bản thân Địch tướng quân còn không biết mà thôi.
Nghe thấy tiếng rống của Địch tướng quân, Vô Ngân công tử cũng đã húp cháo xong, cúi đầu lật xem bản ghi chép, dfienddn lieqiudoon rồi ngẩng đầu liếc mắt cười nhìn Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở phía đối diện.
Nhưng mà, vừa mới cười liếc mắt một cái, Vô Ngân công tử liền lập tức cởi bỏ nụ cười.
Tặng cho Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cái nhìn xem thường, Vô Ngân công tử tiếp tục cúi đầu xuống, lật xem từng trang từng trang bản ghi chép trong tay.
-- đôi phu thê này thật không phúc hậu, thực sự là đủ tri kỷ!
Hắn nhịn đau cắt tình yêu dứt bỏ tính thích sạch sẽ, ngàn dặm xa xôi sắm vai tên khất cái lôi thôi tới chỗ này, đôi phu thê này... ít nhất cũng nên giả bộ an ủi hắn một chút đi chứ!?
Kết quả, lời an ủi một câu cũng không có, ngược lại bị đôi phu thê không phúc hậu này kéo đến một bên, Dieenndkdan/leeequhydonnn ngươi một câu ta một lời cứ hỏi chi tiết vụ giả trang tên khất cái.
Ngươi hỏi cứ hỏi đi, hỏi xong, tốt xấu cũng kiềm chế một tí, trốn vào chỗ tối mà cười trộm.
Nhưng mà, đôi phu thê chế giễu hỏi xong, trực tiếp ở trước mặt hắn, ôm bụng cười trên nỗi đau của người khác, còn thiếu chút nữa là cười chảy cả nước mắt rồi.
Bây giờ, hắn mới vừa ăn no, lại ném một bản ghi chép thật dày cho hắn.
Nói cái gì mà: Vô Ngân thân ái à, giúp chúng ta lập kế hoạch, xem thử lương thực mà đại quân Long Diệu mang theo có thể duy trì được mấy ngày cho đại quân bốn nước được không?
Nếu như trước khi đạt được mục đích, lương thực không đủ dùng, còn phải làm phiền ngươi viết mười mấy phong thơ, để bồ câu đưa về phân đà Cái Bang, để cho các đệ tử trong phân đà đưa lương thực đến.
Đôi phu thê này, thật sự coi hắn thành quản gia rồi!
Số khổ mà, đau lòng quá, quen biết được hai người không phúc hậu này, thực sự là “phúc khí “ mà mấy đời tổ tiên đã tu luyện được!
Dưới chân núi --
Đối với một câu của Địch tướng quân “Đưa xong thuốc, lại tới bữa trưa, các ngươi có thấy phiền không? “, Die nd da nl e q uu ydo n Ngân Lang cười trả lời: “Nếu như Địch tướng quân ngại phiền, không muốn chúng ta lúc ẩn lúc hiện thì cứ giữ lại bữa trưa rồi để chúng ta rời khỏi, chẳng phải là lỗ tai và con mắt đều thanh tịnh rồi sao?”
“Ngươi -- “
Địch tướng quân không giỏi nói chuyện, sao có thể nói khéo như Ngân Lang đã được Thượng Quan Ngưng Nguyệt dốc lòng dạy dỗ?
Nửa ngày trời, chỉ có thể giận dữ rống ra chín chữ: “Mang theo bữa trưa cút về núi đi”.
“Địch tướng quân à, bữa trưa này là dựa theo số người mà làm, chúng ta có một phần bữa trưa thuộc về mình, mà những phần đưa xuống đây, còn lại đều thuộc về các ngươi. Nếu các ngươi không ăn, há chẳng phải buộc chúng ta đổ thức ăn đi sao?”
Ngân Lang chớp chớp ắt, dựa theo lời lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt dạy, gằn từng chữ một nói: “Dưới nắng hè chói chang, người nông dân đầu đội mũ rơm, thân mặc y phục vá vụn, mồ hôi đầm đìa đi chân trần, dieendaanleequuydonn cầm lấy cái cuốc cày phần đất cằn bị nắng chiếu khô, rồi cật lực nhổ cỏ trong ruộng hoa màu. Cho đến khi nông dân vừa mệt vừa đói, cũng không chịu tạm nghỉ một chút. Bởi vì...”
Ngân Lang bưng lấy bánh màn thầu và cháo, thong thả chậm rãi đi tới trước mặt Địch tướng quân, nói: “Thu hoạch, nếu lúc này hắn không vất vả cần cù cuốc đất, vào thu sao có thể gặt được mùa? Nếu không đạt được mùa, thì sao có thể bán đổi ngân lượng, nuôi sống một nhà già trẻ? Vì vậy, nông dân chỉ có thể tiếp tục cật lực cày cuốc, khiến từng giọt mồ hôi hột rơi đầy đất.”
Kể xong, vẻ mặt Ngân Lang đầy chua xót đồng tình, đưa bánh màn thầu và cháo tới trước mặt Địch tướng quân.
“Đây thật đúng là cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Địch tướng quân, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần đó! Mỗi một hạt gạo này, đều chứa đầy tâm huyết của các nông dân, nếu ngài buộc chúng ta đổ hết bữa trưa, chẳng phải là lãng phí lương thực, giẫm đạp lên thành quả của nông dân sao? Ngài... có nhẫn tâm không?”
Địch tướng quân á khẩu không trả lời được, thậm chí còn có vài phẫn hỗn loạn trong gió, sau khi khóe miệng co giật một hồi, chỉ có thể tự tay nhận lấy bánh màn thầu và cháo.
Không chỉ Địch tướng quân nhận lấy bữa trưa, binh sĩ hai nước Tây Thần, Thương Nguyệt cũng lấy bữa trưa.
Đối với người chủ sự Thượng Quan Ngưng Nguyệt phía sau Ngân Lang, Dạ Dật Phong không thể không bội phục, dinendian.lơqid]on cũng đưa tay nhận lấy bữa trưa.
Cày đồng đang buổi ban trưa, giọt mồ hôi lúa hạ thổ, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.
Nếu bởi vì bọn họ không chịu ăn, dẫn tới những phần thức ăn này đều bị đổ, bọn họ lại thành lãng phí lương thực, giẫm đạp lên thành quả của nông dân.
Nói đều nói đến mức độ này, bọn họ sao có thể không ăn, sao có thể không ăn...
Người ở dưới núi bắt đầu ăn, giữa sườn núi --
Hai vị trưởng lão Đông, Tây đưa xong bữa trưa cho tinh binh Long Diệu, rồi lại dẫn một đám đệ tử Cái Bang, bưng lấy bánh màn thầu và cháo rau xanh, đi lại trong đội ngũ đại quân Bắc Dực.
Cùng lúc này, dưới chân núi, Ngân Lang đặt hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời.
Lại thúc giục nội lực, lại một lần nữa đọc bài thơ “ Mẫn nông” truyền vào tai tất cả binh lính Bắc Dực giữa sườn núi.
Cũng như vậy, nếu binh sĩ Bắc Dực không tiếp nhận bữa trưa, liền bị người người lên án, vạn phu trách móc, để lại tiếng xấu muôn đời.
Binh sĩ Bắc Dực hoàn toàn hỗn loạn trong gió, gương mặt Tiêu Hàn co giật mãnh liệt, sau khi trợn mắt lên giận dữ nhìn Ngân Lang, da.nlze.qu;ydo/nn cuối cùng vẫn không thể làm gì, nhận lấy bánh màn thầu và cháo từ tay đệ tử Cái Bang.
Cúi đầu, vừa ăn bánh màn thầu và cháo, trong lòng binh sĩ Bắc Dực và thái tử Tiêu Hàn vừa yên lặng nói thầm -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, coi như các ngươi lợi hại, coi như các ngươi lợi hại...
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm