Đặc Công Tà Phi
Chương 181: Quần hùng tề tụ
Bên ngoài trăm dặm cách đế đô Thương Nguyệt quốc, quang cảnh tại một ngọn núi xanh đẹp như tranh vẽ, hình dạng phảng phất như một con cá chép lớn đang nằm, vì vậy mà tòa núi xanh này được gọi là núi Lý Ngư.
Núi Lý Ngư – thác nước màu trắng cuốn châu phun ngọc, núi đá lởm chởm đón gió cao ngất, dây tử đằng màu tím đan quấn vào nhau, như tấm đệm cỏ xanh lan ra khắp trên mặt đất, đóa hoa sặc sỡ yêu kiều lộ ra vẻ xinh đẹp, vốn là một nơi xa cách ồn ào đông đúc, hiếm có người đặt chân đến tận nơi tốt lành đẹp đẽ này .
Vậy mà hôm nay, tình hình tại núi Lý Ngư lại hoàn toàn không giống trước kia.
Đám mây trắng tinh thản nhiên chuyển động nhẹ nhàng trên bầu trời xanh, mặt trời xinh đẹp như lửa mặc sức vẩy lên ánh sáng chói lọi, khiến cả tòa núi Lý Ngư như phủ thêm một tầng lụa mỏng tràn đầy sắc vàng. Giữa lúc mặt trời xinh đẹp như lửa khéo léo tô điểm, núi Lý Ngư lướt qua bầu không khí vắng vẻ ngày trước, lần đầu tiên náo nhiệt lạ thường.
Giờ phút này, cách giờ thân mà "Sinh Tử Môn" quy định đêm qua, còn có hơn một canh giờ nữa.
Nhưng trên đỉnh núi Lý Ngư lại sớm đã tụ hội sáu mươi vị nhân sĩ võ lâm, thân mặc đủ kiểu trang phục, hoặc cầm búa sắc bén trong tay, hoặc dắt hai thanh đao lớn ở thắt lưng, hoặc lưng đeo kiếm bạc băng lãnh, hoặc cánh tay quấn roi sắt dài.
Mặt trời tuy đẹp như lửa vương vấn, phong cảnh tuy đẹp vô song, nhưng không cách nào khiến tâm những nhân sĩ võ lâm tụ hội tại núi Lý Ngư tăng thêm một chút ấm áp và nhã ý, chỉ thấy trong mắt mỗi người bọn họ đều ngấm sự hoảng sợ, nét mặt ảm đạm, tâm như lạc trong sương mù.
Sáu mươi vị nhân sĩ võ lâm tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư mặc trang phục không giống nhau, vũ khí mang theo cũng đều không giống nhau, nhưng bọn hắn lại có được một điểm giống nhau.
Khuôn mặt bọn họ và cổ bọn họ đều bại lộ bên ngoài cổ áo, hai tay lộ ra bên ngoài ống tay áo, tất cả đều hiện lên màu sắc vô cùng đen kịt, hơn nữa trong màu đen còn lưu chuyển tia sáng xanh biếc âm u.
Không sai, sáu mươi vị nhân sĩ võ lâm có tiếng tăm thân mang vũ khí này, chính là chương môn các phái đêm qua hoảng sợ nhận tín hiệu uy hiếp từ "Sinh Tử Môn", mang theo tâm tình nghi ngờ thăm dò lại thấp thỏm, bất an, đến núi Lý Ngư trước thời hạn.
Một số chưởng môn ngày thường có giao tình tương đối tốt, đang gộp thành tốp năm tốp ba dựa vào cùng một chỗ, rỉ tai thì thầm nhẹ giọng nghị luận cái gì đó.
Còn một số thì tính tình quái gở đến cực điểm, bản thân ngày thường chỉ để ý mấy chuyện trong môn phái, không thích giao thiệp với chưởng môn những môn phái khác, sau lưng đang dựa vào thân cây to khỏe, cúi đầu than thở .
Có người khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, nhắm mắt âm thầm suy đoán trong lòng. Còn có người nửa ngồi trên mặt đất, dùng ống tay áo chậm rãi lau chúi vũ khí sắc bén mang bên người.
Đêm qua, Sinh Tử Môn phát ra tín hiệu uy hiếp, ý tứ kia lại rất rõ ràng.
Chỉ cần giờ thân hôm nay, bọn họ ngoan ngoãn đến núi Lý Ngư, như vậy kỳ độc lúc trước bọn họ chẳng biết tại sao lại trúng phải, bao gồm cả chúng đệ tử trong phái bọn họ, người Sinh Tử Môn sẽ tự hóa giải cho bọn họ, hơn nữa người Sinh Tử Môn cũng sẽ không đại khai sát giới với bọn họ.
Trước đưa mộc bài hắc bạch Sinh Tử lệnh nhắc nhở bọn họ, sau đó lại khiến tất cả bọn họ thân trúng kỳ độc, tiếp theo lại uy hiếp bọn họ tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư, nói muốn hóa giải kỳ độc cho bọn họ.
Cuối cùng tại sao người Sinh Tử Môn phải làm ra chuyện tình khiến người ta không thể tưởng tượng được như thế, bọn họ vốn không thể hiểu được, cũng không dám đi suy xét.
Bọn họ chỉ biết một chút là, người Sinh Tử Môn có thể trong một đêm khiến toàn bộ chưởng môn và đệ tử các phái ở Thương Nguyệt quốc mạc danh kỳ diệu trúng kỳ độc.
Hơn nữa còn khiến chưởng môn các phái bọn họ, vốn không có biện pháp gì để hóa giải kỳ độc quái lạ xâm nhập thân thể này, nếu người Sinh Tử Môn cố ý muốn lấy tính mạng bọn họ, thật là dễ như trở bàn tay.
Cho nên bất kể người Sinh Tử Môn, hôm nay kêu bọn họ tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư, thật là muốn hóa giải kỳ độc trên người bọn họ, hay là còn giấu âm mưu quỷ kế khác lớn hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm cãi lời .
Chính là con kiến còn ham sống, huống chi là người chứ?
Tuy rằng bọn họ thân trúng kỳ độc, nhưng dù sao hôm nay bọn họ còn chưa bị mất mạng, có thể sống lâu thêm một ngày thì một ngày, người nào cũng không muốn rời khỏi nhân thế quá sớm, đi đến địa ngục u ám báo cáo với Diêm La vương!
Giờ khắc này, tại đỉnh núi Lý Ngư, không khí vô cùng ngưng trọng. Còn tại sườn núi Lý ngư, không khí cũng không khá hơn chút nào.
So với sáu mươi vị chưởng môn trên đỉnh núi Lý ngư, bởi vì vị trí môn phái của bọn họ, đường đi đến đỉnh núi Lý Ngư còn không tính quá xa xôi, bởi vậy tuy rằng một đêm bọn họ cũng không thể ngủ say, cũng vẫn còn đầy đủ khí lực, có thể thuận lợi đến đỉnh núi Lý ngư.
Nhưng một ít môn phái khác, đêm qua cũng nhận được tín hiệu uy hiếp từ "Sinh Tử Môn", nhưng vị trí môn phái của bọn họ, đường đi đến đỉnh núi Lý Ngư lại hết sức xa xôi, cũng y như chịu tội lớn.
Chỉ sợ giờ thân hôm nay, không thể kịp thời đến đỉnh núi Lý Ngư, từ đó mặt mũi không thể nào khôi phục, thậm chí lại gặp phải tai ương bị "Sinh Tử Môn" tàn nhẫn huyết tẩy.
Lộ trình đến đỉnh núi Lý Ngư vô cùng xa xôi, những chưởng môn này không những một đêm không thể ngủ đủ, một khắc kia lại nhận được tín hiệu uy hiếp từ "Sinh Tử Môn", bóng dáng đã tựa như mũi tên nhọn chạy ra ngoài cửa lớn.
"Phù --" Giữa sườn núi Lý Ngư, một gốc cây được nhiều loài hoa sặc sỡ vây quanh, bên cạnh cây liễu vững chãi lá xanh nhẹ nhàng xao động theo gió, truyền đến một âm thanh hộc máu thống khổ.
Lộ trình đến đỉnh núi Lý Ngư vô cùng xa xôi, chưởng môn Phi Ưng phái trải qua một ngày một đêm gấp rút lên đường phong trần mệt mỏi.
Một con thiên lý mã, ba con tuấn mã vô cùng mạnh mẽ kiệt sức mà chết, cuối cùng lại hao hết tất cả nội lực thi triển khinh công, rốt cục trời không phụ lòng người, thật vất vả mới đến giữa sườn núi Lý Ngư.
Nhưng mà, chưởng môn Phi Ưng phái đã muốn sức cùng lực kiệt, giờ khắc này, thật sự cũng không đủ khí lực đi tới đỉnh núi Lý Ngư.
Bước chân tập tễnh đi về phía cây liễu tươi tốt, sau lưng dựa vào thân cây liễu vững chãi, miệng thì dốc sức thở hổn hển, chưởng môn Phi Ưng phái muốn nghỉ ngơi một chút, mới vừa thở gấp xong, trong miệng liền chợt khổ sở phun ra máu tươi.
Ba vị chưởng môn ngày thường có giao tình không tệ với chưởng môn Phi Ưng phái, lần lượt đến gần chưởng môn Phi Ưng phái lúc này đang dựa vào cạnh cây liễu.
Đáng tiếc, chỉ là hai con mắt bọn họ lạnh lùng lướt qua chưởng môn Phi Ưng phái đang phun máu, ngay cả một câu hỏi an ủi đơn giản nhất cũng keo kiệt bỏ lại, liền quay đầu tiếp tục đi tới đỉnh núi Lý Ngư phía trước.
Tuy rằng, hiện giờ cách giờ thân còn có một canh giờ, nhưng suốt đêm phong trần mệt mỏi lên đường, nay thể lực bọn họ đã có chút chống đỡ không nổi, vẫn còn hơn nửa sườn núi phải cực khổ trèo lên.
Ngộ nhỡ bởi vì an ủi vài câu với chưởng môn Phi Ưng phái, mà làm cho bọn họ không thể kịp thời đến đỉnh núi Lý Ngư, do đó rước lấy Sinh Tử Môn hết sức mất hứng, tàn nhẫn huyết tẩy môn phái bọn họ, điều này thực sự không đáng.
Ba vị chưởng môn rút lại giao tình ngày thường coi như không tệ, ánh mắt chưởng môn Phi Ưng phái hiện lên tức giận sau khi xin giúp đỡ đến trên đỉnh núi Lý Ngư, dieendaanleequuydonn tơ máu liên tục chảy xuống bên khóe miệng biến thành màu đen, trên áo lây nhiễm một mảng máu tươi, lúc này coi như cảm nhận được vô cùng sâu sắc, cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi!
Có lợi ích chỉ đương đầu, chỉ lo bảo toàn bản thân. Hiển nhiên cũng có người đồng bệnh tương liên, đồng tâm hiệp lực. Này không --
Lại có vài tên chưởng môn đi qua bên cạnh cây liễu, vẻ mặt hết sức lạnh lùng liếc mắt nhìn chưởng môn Phi Ưng phái, sau đó tiếp tục cất bước vội vàng đi tới đỉnh núi Lý Ngư, vị trí phía trước bên phải cây liễu tươi tốt, vốn là một nam tử trung niên ngồi trên một tảng đá lớn, chống một cây gậy gỗ lớn tựa như quải trượng, từ từ đi tới trước mặt chưởng môn Phi Ưng phái.
Người nam tử trung niên này, chính là bang chủ Bạch Nhạn bang. Lí do hắn phải chống một cây gậy gỗ lớn tựa như quải trượng, ngược lại cũng không phải là hai chân có bệnh tật khiến hắn đi lại vô cùng bất tiện.
Từ bang chủ Bạch Nhạn bang, trên tay áo lây nhiễm một mảng máu lớn, cùng với hai con mắt tràn ngập hơi thở mỏi mệt, không khó nhìn ra hắn cũng bởi vì suốt đêm lên đường phong trần mệt mỏi, dẫn tới thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, cho nên muốn dựa vào quải trượng để chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng trèo lên núi Lý Ngư.
"Đến, chúng ta dìu lẫn nhau, từ từ cùng nhau đến trên núi." Bang chủ Bạch Nhạn bang thở hổn hển mà nói, duỗi cánh tay phải đưa cho chưởng môn Phi Ưng phái.
"Hảo!" Chưởng môn Phi Ưng phái gật đầu, sau khi giơ ống tay áo lau tơ máu rơi bên miệng, cánh tay khoác lên cánh tay phải của bang chủ Bạch Nhạn bang.
Giữa ánh sáng vàng rực rỡ chói lóa bao phủ, khí lực hai người này vốn cường tráng như trâu, giờ khắc này lại giống như hai lão giả lớn tuổi thân thể suy yếu đáng thương, bóng lưng lộ ra khí tức tiêu điều đi tới đỉnh núi Lý Ngư, đồng tâm hiệp lực chậm rãi trèo lên mà đi…
Một canh giờ trôi qua –
Tất cả môn phái lớn nhỏ ở Thương Nguyệt quốc, toàn bộ gần trăm vị chưởng môn đều đúng giờ đến đỉnh núi Lý Ngư.
Gió núi từ từ phe phẩy, đưa mọi hương hoa ngào ngạt bao phủ khắp nơi, bất luận là vẻ mặt chưởng môn tà phái dữ tợn hơi run rẩy, ánh mắt phóng ra hơi thở hung ác tàn nhẫn, hay là trong hai con mắt chưởng môn chính phái mặc dù rất mỏi mệt, cả người lại lộ ra khí khái anh hùng, tất cả bọn họ ngửa đầu chăm chú nhìn mặt trời xinh đẹp treo cao giữa trời không.
Giờ thân cũng đã đến, người Sinh Tử Môn đêm qua phát ra tín hiệu uy hiếp cho bọn hắn, vì sao còn chưa xuất hiện tại đỉnh núi Lý Ngư chứ? Chẳng lẽ... người Sinh Tử Môn đang trêu đùa bọn họ, thực ra người Sinh Tử Môn vốn sẽ không xuất hiện, người Sinh Tử Môn đang chơi trò mèo dụ chuột sao?
Sau khi khiến bọn hắn mỏi mệt không chịu nổi tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư, người Sinh Tử Môn lại ở một chỗ tối nào đó, vui sướng hài lòng thưởng thức vẻ mặt bọn họ bị chà đạp tàn phá, trong lòng biến thái cảm thụ linh hồn bọn họ bị hành hạ tra tấn?
Mọi người ở đây đều cùng ngửa đầu chăm chú nhìn mặt trời xinh đẹp trên cao, tức giận và sợ hãi điên cuồng tuôn trào trong cơ thể hòa quấn vào nhau, trong lòng đều tự âm thầm suy đoán thời gian, chỉ có hai người lại là ngoại lệ, hai người đó cũng không có ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời xanh.
Một người trong đó, là tên ăn mày tuổi đã hơn năm mươi. Lúc này mông hắn đang ngồi trên mặt đất, sau lưng dựa vào một thân cây lớn vững chãi, vùi đầu gặm cắn chân gà béo ngậy trong tay.
Hắn mặc một bộ y phục rách mướp, bên hông buộc chín cái túi vá dính đầy vết bẩn. Không sai, người này chính là cửu đại trưởng lão Cái Bang, Thiết trưởng lão chưởng quản sự vụ phái Ô Y ở Thương Nguyệt quốc.
Tất cả các môn phái bên trong Thương Nguyệt quốc đều trúng kỳ độc, nếu như chỉ riêng Cái Bang bình yên vô sự, vị môn chủ Sinh Tử Môn kia ẩn trong bóng tối, tự nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ đối với Cái Bang.
Về phần tất cả các môn phái lớn nhỏ còn lại trúng kỳ độc, tuy rằng sẽ không nghi ngờ chuyện trúng độc có liên quan đến Cái Bang.
Nhưng bọn hắn sẽ cho rằng sở dĩ Cái Bang lại bình yên vô sự, là vì Sinh Tử Môn kiêng kị thực lực cường đại của Cái Bang, bởi vậy không dám khiêu khích hạ độc với thiên hạ đệ nhất đại bang -- Cái Bang, đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ lấy Cái Bang nghĩa hiệp làm đầu, đứng ra thay bọn họ diệt trừ gian tà.
Cho nên, thiếu bang chủ và thiếu bang chủ phu nhân trực tiếp khiến cho đệ tử Cái Bang cũng trúng kỳ độc, càng làm cho hắn ở Thương Nguyệt quốc, người người đều biết Thiết trưởng lão Cái Bang, thay thế lão bang chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến đỉnh núi Lý Ngư tham gia "đại hội anh hùng".
Ngay cả đệ tử Cái Bang, và cửu đại trưởng lão Cái Bang đều trúng kỳ độc, sợ hãi với thực lực kinh khủng của Sinh Tử Môn, bị uy hiếp đúng giờ đến đỉnh núi Lý Ngư.
Các chưởng môn các phái này phong trần mệt mỏi tới đỉnh núi Lý Ngư, trong lòng sợ hãi "Sinh Tử Môn", hiển nhiên lại càng sâu thêm. Kể từ đó, cũng có lợi cho việc chờ đợi trình diễn vở kịch đặc sắc hoa lệ, không phải sao?
Còn một người khác không ngửa đầu chăm chú nhìn bầu trời xanh, từ vị trí mặt trời hiện nay suy tính canh giờ, là một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu nguyệt nha.
Lúc này, sau lưng hắn dựa vào một thân cây to lớn vững chãi, dường như bởi vì đi đường mệt nhọc quá độ, khiến thể lực không chống đỡ nổi, đang nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.
Người nam tử trẻ tuổi này tuy rằng trúng kỳ độc, dẫn đến dung nhan trắng ngần vô cùng đen kịt. Có điều, từ giữa ngón tay hắn cầm một cây quạt màu vàng kim, mọi người liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra thân phận nam tử này.
Hắn -- chính là thiếu bang chủ Kim Phiến bang nhìn như thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt, thực ra tính tình vô cùng quái gở, võ công trác tuyệt, lấy một cây quạt màu vàng kim làm vũ khí lấy mạng câu hồn, danh chấn giang hồ nhiều năm.
Hương hoa lá thơm ngát cuốn theo gió núi nhẹ nhàng xao động, thời gian từng giây từng phút lẳng lặng trôi qua, ngay lúc chưởng môn các phái lớn nhỏ ở Thương Nguyệt quốc chờ lâu mãi không thấy người Sinh Tử Môn hiện thân.
Bọn họ muốn buột miệng lớn tiếng mắng, nhưng lại sợ hãi người Sinh Tử Môn bỗng nhiên xuất hiện, hậu quả của việc trừng phạt không thể tưởng tượng được, chỉ có thể bất đắc dĩ gắt gao nắm chặt tay khiến gân xanh nổi lên, hàm răng nghiến ken két ken két thì --
Bốn âm thanh của nam tử trung niên vô cùng trật tự, nghe giống như tràn đầy lễ độ, rồi lại lãnh ý bức người đột nhiên theo gió núi từ từ thổi lướt qua, vang dội bên tai chưởng môn các phái: "Các vị chưởng môn, buổi chiều hảo. Thật có lỗi, để cho các ngươi đợi lâu!"
Núi Lý Ngư – thác nước màu trắng cuốn châu phun ngọc, núi đá lởm chởm đón gió cao ngất, dây tử đằng màu tím đan quấn vào nhau, như tấm đệm cỏ xanh lan ra khắp trên mặt đất, đóa hoa sặc sỡ yêu kiều lộ ra vẻ xinh đẹp, vốn là một nơi xa cách ồn ào đông đúc, hiếm có người đặt chân đến tận nơi tốt lành đẹp đẽ này .
Vậy mà hôm nay, tình hình tại núi Lý Ngư lại hoàn toàn không giống trước kia.
Đám mây trắng tinh thản nhiên chuyển động nhẹ nhàng trên bầu trời xanh, mặt trời xinh đẹp như lửa mặc sức vẩy lên ánh sáng chói lọi, khiến cả tòa núi Lý Ngư như phủ thêm một tầng lụa mỏng tràn đầy sắc vàng. Giữa lúc mặt trời xinh đẹp như lửa khéo léo tô điểm, núi Lý Ngư lướt qua bầu không khí vắng vẻ ngày trước, lần đầu tiên náo nhiệt lạ thường.
Giờ phút này, cách giờ thân mà "Sinh Tử Môn" quy định đêm qua, còn có hơn một canh giờ nữa.
Nhưng trên đỉnh núi Lý Ngư lại sớm đã tụ hội sáu mươi vị nhân sĩ võ lâm, thân mặc đủ kiểu trang phục, hoặc cầm búa sắc bén trong tay, hoặc dắt hai thanh đao lớn ở thắt lưng, hoặc lưng đeo kiếm bạc băng lãnh, hoặc cánh tay quấn roi sắt dài.
Mặt trời tuy đẹp như lửa vương vấn, phong cảnh tuy đẹp vô song, nhưng không cách nào khiến tâm những nhân sĩ võ lâm tụ hội tại núi Lý Ngư tăng thêm một chút ấm áp và nhã ý, chỉ thấy trong mắt mỗi người bọn họ đều ngấm sự hoảng sợ, nét mặt ảm đạm, tâm như lạc trong sương mù.
Sáu mươi vị nhân sĩ võ lâm tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư mặc trang phục không giống nhau, vũ khí mang theo cũng đều không giống nhau, nhưng bọn hắn lại có được một điểm giống nhau.
Khuôn mặt bọn họ và cổ bọn họ đều bại lộ bên ngoài cổ áo, hai tay lộ ra bên ngoài ống tay áo, tất cả đều hiện lên màu sắc vô cùng đen kịt, hơn nữa trong màu đen còn lưu chuyển tia sáng xanh biếc âm u.
Không sai, sáu mươi vị nhân sĩ võ lâm có tiếng tăm thân mang vũ khí này, chính là chương môn các phái đêm qua hoảng sợ nhận tín hiệu uy hiếp từ "Sinh Tử Môn", mang theo tâm tình nghi ngờ thăm dò lại thấp thỏm, bất an, đến núi Lý Ngư trước thời hạn.
Một số chưởng môn ngày thường có giao tình tương đối tốt, đang gộp thành tốp năm tốp ba dựa vào cùng một chỗ, rỉ tai thì thầm nhẹ giọng nghị luận cái gì đó.
Còn một số thì tính tình quái gở đến cực điểm, bản thân ngày thường chỉ để ý mấy chuyện trong môn phái, không thích giao thiệp với chưởng môn những môn phái khác, sau lưng đang dựa vào thân cây to khỏe, cúi đầu than thở .
Có người khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, nhắm mắt âm thầm suy đoán trong lòng. Còn có người nửa ngồi trên mặt đất, dùng ống tay áo chậm rãi lau chúi vũ khí sắc bén mang bên người.
Đêm qua, Sinh Tử Môn phát ra tín hiệu uy hiếp, ý tứ kia lại rất rõ ràng.
Chỉ cần giờ thân hôm nay, bọn họ ngoan ngoãn đến núi Lý Ngư, như vậy kỳ độc lúc trước bọn họ chẳng biết tại sao lại trúng phải, bao gồm cả chúng đệ tử trong phái bọn họ, người Sinh Tử Môn sẽ tự hóa giải cho bọn họ, hơn nữa người Sinh Tử Môn cũng sẽ không đại khai sát giới với bọn họ.
Trước đưa mộc bài hắc bạch Sinh Tử lệnh nhắc nhở bọn họ, sau đó lại khiến tất cả bọn họ thân trúng kỳ độc, tiếp theo lại uy hiếp bọn họ tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư, nói muốn hóa giải kỳ độc cho bọn họ.
Cuối cùng tại sao người Sinh Tử Môn phải làm ra chuyện tình khiến người ta không thể tưởng tượng được như thế, bọn họ vốn không thể hiểu được, cũng không dám đi suy xét.
Bọn họ chỉ biết một chút là, người Sinh Tử Môn có thể trong một đêm khiến toàn bộ chưởng môn và đệ tử các phái ở Thương Nguyệt quốc mạc danh kỳ diệu trúng kỳ độc.
Hơn nữa còn khiến chưởng môn các phái bọn họ, vốn không có biện pháp gì để hóa giải kỳ độc quái lạ xâm nhập thân thể này, nếu người Sinh Tử Môn cố ý muốn lấy tính mạng bọn họ, thật là dễ như trở bàn tay.
Cho nên bất kể người Sinh Tử Môn, hôm nay kêu bọn họ tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư, thật là muốn hóa giải kỳ độc trên người bọn họ, hay là còn giấu âm mưu quỷ kế khác lớn hơn nữa, bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm cãi lời .
Chính là con kiến còn ham sống, huống chi là người chứ?
Tuy rằng bọn họ thân trúng kỳ độc, nhưng dù sao hôm nay bọn họ còn chưa bị mất mạng, có thể sống lâu thêm một ngày thì một ngày, người nào cũng không muốn rời khỏi nhân thế quá sớm, đi đến địa ngục u ám báo cáo với Diêm La vương!
Giờ khắc này, tại đỉnh núi Lý Ngư, không khí vô cùng ngưng trọng. Còn tại sườn núi Lý ngư, không khí cũng không khá hơn chút nào.
So với sáu mươi vị chưởng môn trên đỉnh núi Lý ngư, bởi vì vị trí môn phái của bọn họ, đường đi đến đỉnh núi Lý Ngư còn không tính quá xa xôi, bởi vậy tuy rằng một đêm bọn họ cũng không thể ngủ say, cũng vẫn còn đầy đủ khí lực, có thể thuận lợi đến đỉnh núi Lý ngư.
Nhưng một ít môn phái khác, đêm qua cũng nhận được tín hiệu uy hiếp từ "Sinh Tử Môn", nhưng vị trí môn phái của bọn họ, đường đi đến đỉnh núi Lý Ngư lại hết sức xa xôi, cũng y như chịu tội lớn.
Chỉ sợ giờ thân hôm nay, không thể kịp thời đến đỉnh núi Lý Ngư, từ đó mặt mũi không thể nào khôi phục, thậm chí lại gặp phải tai ương bị "Sinh Tử Môn" tàn nhẫn huyết tẩy.
Lộ trình đến đỉnh núi Lý Ngư vô cùng xa xôi, những chưởng môn này không những một đêm không thể ngủ đủ, một khắc kia lại nhận được tín hiệu uy hiếp từ "Sinh Tử Môn", bóng dáng đã tựa như mũi tên nhọn chạy ra ngoài cửa lớn.
"Phù --" Giữa sườn núi Lý Ngư, một gốc cây được nhiều loài hoa sặc sỡ vây quanh, bên cạnh cây liễu vững chãi lá xanh nhẹ nhàng xao động theo gió, truyền đến một âm thanh hộc máu thống khổ.
Lộ trình đến đỉnh núi Lý Ngư vô cùng xa xôi, chưởng môn Phi Ưng phái trải qua một ngày một đêm gấp rút lên đường phong trần mệt mỏi.
Một con thiên lý mã, ba con tuấn mã vô cùng mạnh mẽ kiệt sức mà chết, cuối cùng lại hao hết tất cả nội lực thi triển khinh công, rốt cục trời không phụ lòng người, thật vất vả mới đến giữa sườn núi Lý Ngư.
Nhưng mà, chưởng môn Phi Ưng phái đã muốn sức cùng lực kiệt, giờ khắc này, thật sự cũng không đủ khí lực đi tới đỉnh núi Lý Ngư.
Bước chân tập tễnh đi về phía cây liễu tươi tốt, sau lưng dựa vào thân cây liễu vững chãi, miệng thì dốc sức thở hổn hển, chưởng môn Phi Ưng phái muốn nghỉ ngơi một chút, mới vừa thở gấp xong, trong miệng liền chợt khổ sở phun ra máu tươi.
Ba vị chưởng môn ngày thường có giao tình không tệ với chưởng môn Phi Ưng phái, lần lượt đến gần chưởng môn Phi Ưng phái lúc này đang dựa vào cạnh cây liễu.
Đáng tiếc, chỉ là hai con mắt bọn họ lạnh lùng lướt qua chưởng môn Phi Ưng phái đang phun máu, ngay cả một câu hỏi an ủi đơn giản nhất cũng keo kiệt bỏ lại, liền quay đầu tiếp tục đi tới đỉnh núi Lý Ngư phía trước.
Tuy rằng, hiện giờ cách giờ thân còn có một canh giờ, nhưng suốt đêm phong trần mệt mỏi lên đường, nay thể lực bọn họ đã có chút chống đỡ không nổi, vẫn còn hơn nửa sườn núi phải cực khổ trèo lên.
Ngộ nhỡ bởi vì an ủi vài câu với chưởng môn Phi Ưng phái, mà làm cho bọn họ không thể kịp thời đến đỉnh núi Lý Ngư, do đó rước lấy Sinh Tử Môn hết sức mất hứng, tàn nhẫn huyết tẩy môn phái bọn họ, điều này thực sự không đáng.
Ba vị chưởng môn rút lại giao tình ngày thường coi như không tệ, ánh mắt chưởng môn Phi Ưng phái hiện lên tức giận sau khi xin giúp đỡ đến trên đỉnh núi Lý Ngư, dieendaanleequuydonn tơ máu liên tục chảy xuống bên khóe miệng biến thành màu đen, trên áo lây nhiễm một mảng máu tươi, lúc này coi như cảm nhận được vô cùng sâu sắc, cái gì gọi là nhân tình ấm lạnh, cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi!
Có lợi ích chỉ đương đầu, chỉ lo bảo toàn bản thân. Hiển nhiên cũng có người đồng bệnh tương liên, đồng tâm hiệp lực. Này không --
Lại có vài tên chưởng môn đi qua bên cạnh cây liễu, vẻ mặt hết sức lạnh lùng liếc mắt nhìn chưởng môn Phi Ưng phái, sau đó tiếp tục cất bước vội vàng đi tới đỉnh núi Lý Ngư, vị trí phía trước bên phải cây liễu tươi tốt, vốn là một nam tử trung niên ngồi trên một tảng đá lớn, chống một cây gậy gỗ lớn tựa như quải trượng, từ từ đi tới trước mặt chưởng môn Phi Ưng phái.
Người nam tử trung niên này, chính là bang chủ Bạch Nhạn bang. Lí do hắn phải chống một cây gậy gỗ lớn tựa như quải trượng, ngược lại cũng không phải là hai chân có bệnh tật khiến hắn đi lại vô cùng bất tiện.
Từ bang chủ Bạch Nhạn bang, trên tay áo lây nhiễm một mảng máu lớn, cùng với hai con mắt tràn ngập hơi thở mỏi mệt, không khó nhìn ra hắn cũng bởi vì suốt đêm lên đường phong trần mệt mỏi, dẫn tới thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, cho nên muốn dựa vào quải trượng để chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng trèo lên núi Lý Ngư.
"Đến, chúng ta dìu lẫn nhau, từ từ cùng nhau đến trên núi." Bang chủ Bạch Nhạn bang thở hổn hển mà nói, duỗi cánh tay phải đưa cho chưởng môn Phi Ưng phái.
"Hảo!" Chưởng môn Phi Ưng phái gật đầu, sau khi giơ ống tay áo lau tơ máu rơi bên miệng, cánh tay khoác lên cánh tay phải của bang chủ Bạch Nhạn bang.
Giữa ánh sáng vàng rực rỡ chói lóa bao phủ, khí lực hai người này vốn cường tráng như trâu, giờ khắc này lại giống như hai lão giả lớn tuổi thân thể suy yếu đáng thương, bóng lưng lộ ra khí tức tiêu điều đi tới đỉnh núi Lý Ngư, đồng tâm hiệp lực chậm rãi trèo lên mà đi…
Một canh giờ trôi qua –
Tất cả môn phái lớn nhỏ ở Thương Nguyệt quốc, toàn bộ gần trăm vị chưởng môn đều đúng giờ đến đỉnh núi Lý Ngư.
Gió núi từ từ phe phẩy, đưa mọi hương hoa ngào ngạt bao phủ khắp nơi, bất luận là vẻ mặt chưởng môn tà phái dữ tợn hơi run rẩy, ánh mắt phóng ra hơi thở hung ác tàn nhẫn, hay là trong hai con mắt chưởng môn chính phái mặc dù rất mỏi mệt, cả người lại lộ ra khí khái anh hùng, tất cả bọn họ ngửa đầu chăm chú nhìn mặt trời xinh đẹp treo cao giữa trời không.
Giờ thân cũng đã đến, người Sinh Tử Môn đêm qua phát ra tín hiệu uy hiếp cho bọn hắn, vì sao còn chưa xuất hiện tại đỉnh núi Lý Ngư chứ? Chẳng lẽ... người Sinh Tử Môn đang trêu đùa bọn họ, thực ra người Sinh Tử Môn vốn sẽ không xuất hiện, người Sinh Tử Môn đang chơi trò mèo dụ chuột sao?
Sau khi khiến bọn hắn mỏi mệt không chịu nổi tụ hội tại đỉnh núi Lý Ngư, người Sinh Tử Môn lại ở một chỗ tối nào đó, vui sướng hài lòng thưởng thức vẻ mặt bọn họ bị chà đạp tàn phá, trong lòng biến thái cảm thụ linh hồn bọn họ bị hành hạ tra tấn?
Mọi người ở đây đều cùng ngửa đầu chăm chú nhìn mặt trời xinh đẹp trên cao, tức giận và sợ hãi điên cuồng tuôn trào trong cơ thể hòa quấn vào nhau, trong lòng đều tự âm thầm suy đoán thời gian, chỉ có hai người lại là ngoại lệ, hai người đó cũng không có ngửa đầu nhìn ngắm bầu trời xanh.
Một người trong đó, là tên ăn mày tuổi đã hơn năm mươi. Lúc này mông hắn đang ngồi trên mặt đất, sau lưng dựa vào một thân cây lớn vững chãi, vùi đầu gặm cắn chân gà béo ngậy trong tay.
Hắn mặc một bộ y phục rách mướp, bên hông buộc chín cái túi vá dính đầy vết bẩn. Không sai, người này chính là cửu đại trưởng lão Cái Bang, Thiết trưởng lão chưởng quản sự vụ phái Ô Y ở Thương Nguyệt quốc.
Tất cả các môn phái bên trong Thương Nguyệt quốc đều trúng kỳ độc, nếu như chỉ riêng Cái Bang bình yên vô sự, vị môn chủ Sinh Tử Môn kia ẩn trong bóng tối, tự nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ đối với Cái Bang.
Về phần tất cả các môn phái lớn nhỏ còn lại trúng kỳ độc, tuy rằng sẽ không nghi ngờ chuyện trúng độc có liên quan đến Cái Bang.
Nhưng bọn hắn sẽ cho rằng sở dĩ Cái Bang lại bình yên vô sự, là vì Sinh Tử Môn kiêng kị thực lực cường đại của Cái Bang, bởi vậy không dám khiêu khích hạ độc với thiên hạ đệ nhất đại bang -- Cái Bang, đến lúc đó bọn họ rất có thể sẽ lấy Cái Bang nghĩa hiệp làm đầu, đứng ra thay bọn họ diệt trừ gian tà.
Cho nên, thiếu bang chủ và thiếu bang chủ phu nhân trực tiếp khiến cho đệ tử Cái Bang cũng trúng kỳ độc, càng làm cho hắn ở Thương Nguyệt quốc, người người đều biết Thiết trưởng lão Cái Bang, thay thế lão bang chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, đến đỉnh núi Lý Ngư tham gia "đại hội anh hùng".
Ngay cả đệ tử Cái Bang, và cửu đại trưởng lão Cái Bang đều trúng kỳ độc, sợ hãi với thực lực kinh khủng của Sinh Tử Môn, bị uy hiếp đúng giờ đến đỉnh núi Lý Ngư.
Các chưởng môn các phái này phong trần mệt mỏi tới đỉnh núi Lý Ngư, trong lòng sợ hãi "Sinh Tử Môn", hiển nhiên lại càng sâu thêm. Kể từ đó, cũng có lợi cho việc chờ đợi trình diễn vở kịch đặc sắc hoa lệ, không phải sao?
Còn một người khác không ngửa đầu chăm chú nhìn bầu trời xanh, từ vị trí mặt trời hiện nay suy tính canh giờ, là một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu nguyệt nha.
Lúc này, sau lưng hắn dựa vào một thân cây to lớn vững chãi, dường như bởi vì đi đường mệt nhọc quá độ, khiến thể lực không chống đỡ nổi, đang nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.
Người nam tử trẻ tuổi này tuy rằng trúng kỳ độc, dẫn đến dung nhan trắng ngần vô cùng đen kịt. Có điều, từ giữa ngón tay hắn cầm một cây quạt màu vàng kim, mọi người liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra thân phận nam tử này.
Hắn -- chính là thiếu bang chủ Kim Phiến bang nhìn như thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt, thực ra tính tình vô cùng quái gở, võ công trác tuyệt, lấy một cây quạt màu vàng kim làm vũ khí lấy mạng câu hồn, danh chấn giang hồ nhiều năm.
Hương hoa lá thơm ngát cuốn theo gió núi nhẹ nhàng xao động, thời gian từng giây từng phút lẳng lặng trôi qua, ngay lúc chưởng môn các phái lớn nhỏ ở Thương Nguyệt quốc chờ lâu mãi không thấy người Sinh Tử Môn hiện thân.
Bọn họ muốn buột miệng lớn tiếng mắng, nhưng lại sợ hãi người Sinh Tử Môn bỗng nhiên xuất hiện, hậu quả của việc trừng phạt không thể tưởng tượng được, chỉ có thể bất đắc dĩ gắt gao nắm chặt tay khiến gân xanh nổi lên, hàm răng nghiến ken két ken két thì --
Bốn âm thanh của nam tử trung niên vô cùng trật tự, nghe giống như tràn đầy lễ độ, rồi lại lãnh ý bức người đột nhiên theo gió núi từ từ thổi lướt qua, vang dội bên tai chưởng môn các phái: "Các vị chưởng môn, buổi chiều hảo. Thật có lỗi, để cho các ngươi đợi lâu!"
Tác giả :
Ảnh Lạc Nguyệt Tâm