Đặc Công Hoàng Phi
Chương 132: Đại loạn bắt đầu
Edit: Giọt Sương Đêm Beta: Sakura Loạn thế phong vân khiến cho Thượng tam tông cùng nhau xuất thủ.
Quả thực náo nhiệt.
Nhóm lớn ma thú tiến tới gần nổi lên âm lãnh sát khí, ánh sáng trên không trung mờ đi.
Bốn bề vắng lặng, không có hỗn loạn, chỉ còn lại Lạc Vũ đang ẩn núp ở trong ngõ, Lạc Vũ chờ đoàn người.
Sát khí ùn ùn kéo đến, mãnh liệt như gió rét trời đông, thổi vù vù đâm vào thân thể rét lạnh thấu xương .
“May là chạy nhanh.” Minh Trần Dạ bị Vân Thí Thiên xách ở trên tay, nháy mắt, từ khóe miệng thốt ra một câu.
May là hôm nay Lạc Vũ tới kịp thời .
Bằng không lúc này hắn còn đang ở trong tay Tứ công chúa, cho dù hắn hạ độc Tứ công chúa, đoán chừng qua trận thế hôm nay hắn sẽ nộp mạng ở chỗ này.
Mụ nội nó , quy mô này. . .
Vân Thí Thiên quay đầu nhìn Minh Trần Dạ một cái, ánh mắt thâm trầm bất động.
“Bất quá, có trò hay nhìn.” Minh Trần Dạ không để ý tới ánh mắt Vân Thí Thiên nhìn hắn, khuôn mặt nhìn một màn ngoạn mục trên bầu trời, nhìn có chút hả hê.
Hắn thích xem kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Đặc biệt là một đoàn lớn như vậy, hắn thích, ha ha ha.
Thích đến mức có thể quên hết những vết thương trên người .
Nghe Minh Trần Dạ nói như thế, Lạc Vũ cúi đầu xuống cùng Vân Thí Thiên liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều có một chút tinh thần.
Đúng, bây giờ có trò hay để xem.
Thượng tam tông diệt một Hạ tam tông, vở tuồng tốt như vậy quả thực là không hay được xem.
“Vương, có muốn rời đi trước hay không.” Ngay lúc này, người Vân Thí Thiên đã thoát thân khỏi thành, cùng tụ tập tới đây, người cầm đầu người chấn động nói.
Cuộc vây quét lớn như thế ,nếu bọn họ bị liên lụy vào ,vậy thì bù không được mất.
Vân Thí Thiên nghe lời hắn nói xong trầm ngâm một lát .
“Các ngươi rút lui trước.” Không cần thiết chôn cùng Già Diệp tháp, bất quá đây là một cơ hội khó có được, hắn rất muốn nhìn xem một chút.
“Vâng.”
Khói thuốc súng dày đặc, khói lửa nổi lên.
Trên bầu trời, toàn bộ Loan Phượng Phi Bằng đã tới gần Gìa Diệp Thành, bay vòng quanh quanh ngọn núi che rợp một vùng trời rộng lớn.
Đồng thời, trên mặt đất ,nhóm ma thú và đoàn người cũng gào thét từ xa chạy đến.
Đạp mạnh lên đất bước đi hùng dũng vây quanh thành nhỏ bên ngoài Gìa Diệp tháp.
Trận thế này, này. . . . . .
Đây là muốn trảm thảo trừ căn *(diệt cỏ tận gốc) Già Diệp tháp ư
Lạc Vũ mở to mí mắt, quả nhiên là tam tông lánh đời, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là trảm thảo trừ căn sạch sẽ.
“Nhìn kìa.” Quân Phi hạ giọng .
Đang lúc Quân Phi nói chuyện, đội nhân mã trên bầu trời chiếm lĩnh ở trên cao bắt đầu hành động.
Chỉ thấy người cầm đầu một trăm con Loan Phượng Phi Bằng, bay lượn thành hình tròn che phía trên Già Diệp tháp , phía trên có hơn ngàn cao thủ đã sẵn sàng.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím đủ các các màu đấu khí từ phía ngàn người này phóng ra.
Ánh sáng trong veo của thần khí phá không bay ra, ánh sáng bức người chợt hiện chợt mất trên bầu trời.
Ngàn người liên thủ, muốn phá đại trận vây quanh ngọn núi của Già Diệp tháp ư? Lạc Vũ mở to hai mắt nhìn.
“Phá.”
Lúc Lạc Vũ đang suy nghĩ , thủ lĩnh trên không trung đột nhiên rống to một tiếng,kiếm bạc trong tay vung lên chỉ thẳng xuống dưới .
Cùng lúc này, tên cao thủ trên không quát lên một tiếng, một kiếm phá không, ngang dọc mà xuống
Các màu đấu khí đỏ cam vàng lục lam chàm tím, giống như cầu vồng sau cơn mưa mạnh mẽ phóng ra.
Tụ thành một lực lượng thất sắc khổng lồ trên bầu trời .
Giống như một con Cự Long vô hình, rít lên, quanh quẩn gào thét trên bầu trời, nhảy vọt lên không trung sau đó giương nanh múa vuốt vọt về hướng Già Diệp tháp đánh xuống.
Lực lượng kinh thiên, Hải Phá Thiên kinh *( biển xé trời kinh).
“Bùm.” Chỉ thấy thất sắc Cự Long bay xuống, đụng đầu vào đại trận bao quanh núi, nhất thời một tiếng nứt vỡ kinh thiên động địa .
Ra tay lưu loát, kinh sợ bát phương.
Đoàn người Lạc Vũ chờ ở cửa tứ thành nhỏ .
Chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tiếp theo là một lực lượng lớn đụng nhau tạo thành lốc xóay cùng bay lên ,gào thét bay ra bốn phương tám hướng .
Cho dù bọn họ cách xa như vậy nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh đập vào mặt,giống như vô số mảnh băng đâm vào da thịt.
Liên miên không dứt, giống như từng đợt sóng lớn nối tiếp nhau trên biển,cơ hồ khiến người ta hít thở không thông.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đồng thời cả kinh, vội vàng cùng xuất thủ chống đỡ ,tung ra một vòng phòng hộ bao vây xung quanh năm người.
Nhưng vẫn bị đánh ngã trái ngã phải.
Nhất thời chỉ thấy nơi nơi đều là bụi đất,không thấy rõ cái gì cũng không cảm giác được điều gì.
” Thật là một lực lượng biến thái.
Minh Trần Dạ bị Vân Thí Thiên hộ vệ ở một bên, không bị thứ lực lượng kia tác động, thấy vậy cũng không khỏi chép miệng.
Bên này xa như vậy mà cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy .
Vậy ở giữa trung tâm thì cường độ kia . . . .
“Ôi trời ơi.” tu vi của Vô Hoa thấp nhất trong năm người bọn họ thất thần hồi lâu mới thốt ra được một câu .
Trận thế như thế này, năm cái Địa Ma Hỏa Đông thiên cũng bị hủy sạch sẽ.
Lực lượng như cuồng phong bão táp gào thét thổi qua, nhanh chóng tiêu tán trong trời đất.
Không lâu sau đám người Lạc Vũ cũng từ từ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên phối hợp rất tốt, thấy vậy lập tức triệt tiêu vòng phòng hộ.
Lúc này, bọn họ cũng không muốn gây chú ý.
Đối mặt với kích thước như vậy, năm người bọn họ trong đó còn có hai người bị thương , thật sự là không có sức chống cự.
Bầu trời yên tĩnh trở lại, bốn phía không một tiếng động.
Ánh sáng màu lam che núi vẫn bao phủ phía trên Già Diệp tháp tông môn như cũ.
“Không phá ư?” Vân Thí Thiên khẽ nhíu mày, đại trận phòng hộ Già Diệp tháp tông môn lợi hại như vậy ư?
Mà trong lúc hắn vừa thốt ra khỏi miệng,ánh sáng màu lam kia giống như pha lê ,bên ngoài dần dần có vết nứt.
Một vết nứt, hai vết nứt, ba đường, bốn đường. . . . . .
Từ một vết nứt rồi đến vô số vết nứt, bất quá chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu lam giống như bị những con nhện bò lên,tạo ra vô số vết nứt .
“Ầm. . . . . .” Sau khi vô số vết nứt lan khắp màng bảo vệ màu lam , ánh sáng màu mạnh mẽ phát ra một tiếng vang lanh lảnh .
Sau đó, vỡ vụn ra từng mảnh mà mắt thường cũng thấy rõ , những mảnh phế tích nhỏ tan vỡ khắp nơi.
Giống như thủy ngân tiết ra, ầm ầm hạ xuống.
Già Diệp tháp, đại trại hộ núi, vỡ tan tành.
Lộ ra cung điện nguy nga tráng lệ của Già Diệp tháp tông môn.
“Ngao . . . . .” Hàng vạn hàng nghìn con Loan Phượng phi bằng trên bầu trời, thấy vậy cùng ngẩng đầu kêu dài.
Cùng lúc này, người chỉ huy trên bầu trời, huơ trường kiếm trong tay chỉ xuống Già Diệp tháp tông môn lộ ra phía bên dưới: “Diệt.”
Diệt, một câu kinh thiên, thật giống một tiếng nổ giữa không trung ,phá vỡ không trung.
Đơn giản mà quyết tuyệt.
“Diệt.” Nhất thời hàng vạn hàng nghìn cao thủ cùng kêu lên, thanh thế vạn phần kinh người.
Trong chớp mắt, hàng vạn hàng nghìn điểm sáng cùng chớp động, từ phía trên phi xuống Già Diệp tháp tông môn phía dưới.
Mà cùng thời gian đó, xung quanh Già Diệp tháp tông môn quang bắt đầu khởi động, ma thú tru lên.
Đệ tử Già Diệp tháp tông môn cưỡi kiếm bay ra , bởi vì bay ở phía trên nên vọt về phía liên quân tam tông đuổi thêm một chút là tới gần .
Trong phút chốc, chỉ thấy vô số kiếm quang lợi khí loang loáng trên bầu trời bắt đầu chém giết.
Vô số tiếng kêu rung trời nổi lên.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím các màu đấu khí bay múa trên bầu trời, bao phủ cả một vùng trời.
Ánh sáng chớp nhoáng khiến người ta hoa mắt, không nhìn rõ cái gì.
Thiên hạ đại động, khiếp sợ trời cao.
Già Diệp tháp và Thượng tam tông, đánh giáp lá cà.
Lúc nhóm người phía trên đánh nhau với đệ tử Già Diệp tháp tông môn.
Đội ngũ vây quanh bốn phía thành nhỏ Già Diệp tháp, bắt đầu từ bốn phương tám hướng xông về phía Già Diệp tháp chém giết.
Tiếng bước chân chỉnh tề, bầy ma thú liều lĩnh.
Không kịch liệt và tráng lệ như trận đánh giáp lá cà trên bầu trời .
Nhưng lại ẩn chứa sát khí thấu xương, thà giết lầm còn hơn bỏ sót .
Huyết tẩy Già Diệp tháp, tuyệt không để cho một người nào thoát.
Bầu trời xanh thăm thẳm chậm rãi mờ đi.
Cả một vùng trời đất, bị vây trong chém giết.
“Lúc nào ta mới có thể chơi như vậy, thật hoàn mỹ.” Minh Trần Dạ nhìn màn kịch chiến trên bầu trời , tỏ lòng hâm mộ.
Suất lĩnh nhiều cao thủ như thế, nói diệt là diệt.
Không cần biết đối tượng là tông môn lánh đời.
Ngang ngược càn rỡ như vậy, quả thực là điều hắn yêu nhất .
Lạc Vũ nghe nói như vậy từ trong rung động cúi đầu nhìn Minh Trần Dạ một cái.
Nếu không phải bởi vì Minh Trần Dạ ở chỗ này lá trái lá phải, sợ rằng Thiên nhai sớm đã gặp tình huống như thế rồi, chẳng qua đối tượng đổi thành Già Diệp tháp mà thôi.
“Có cơ hội .” Lạc Vũ nhẹ nhàng nói một câu.
Bị màn kịch chiến trên không hấp dẫn Minh Trần Dạ không nghe thấy, Vân Thí Thiên là nghe thấy, lập tức quay đầu lại nhìn Lạc Vũ một cái, khóe mắt xụp xuống.
Lạc Vũ thấy vậy chuyển mắt nhìn Vân Thí Thiên, không cùng Vân thí Thiên nói chuyện của Minh Trần Dạ, chỉ đưa tay cầm một cái tay khác của Vân Thí Thiên .
Ân tình của Minh Trần Dạ, Vân Thí Thiên cũng nên trả .
“Ta thấy vẫn nên rời đi thôi, không đi bây giờ chỉ sợ không thể đi được nữa.
Thấy tình huống như vậy,Quân Phi vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng nói .
Màn chém giết trên bầu trời đã bắt đầu, màn vây quét trên mặt cũng từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Nếu bây giờ còn không đi, đội ngũ vây quét to như vậy kéo đến, chỉ sợ bọn họ cũng bị vạ lây.
Vân Thí Thiên nghe xong lạnh lùng gật đầu: “Trước. . . . . .”
” Không đi được nữa.”
Vân Thí Thiên vừa mới mở miệng, người lúc trước Vân Thí Thiên mang đến và Thôn Vân Tỳ Hưu mạnh mẽ từ dưới đất xông ra.
Nơi này bốn bề hạ cấm chế, dưới đất không đi được, trên trời cũng không đi được.
Thượng tam tông lần này là hạ huyết, cố gắng một lần diệt Già Diệp tháp.
Vì vậy, đội ngũ vây quét trên mặt đất đã sớm hạ cấm chế dưới mặt đất, khiến cho bốn phía như một cái thùng sắt.
Bất kể người nào,ma thú gì cũng không thể di chuyển ở dưới mặt đất.
Mà trên trời, càng không cần phải nói.
Phòng vệ toàn diện, muốn đi, cũng không thể.
Lạc Vũ vừa nghe Thôn Vân Tỳ Hưu nói như thế, không nói gì nữa.
Vì muốn xem náo nhiệt đem mình vây ở trong này, đây không phải là. . . . . .
Lập tức cùng Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn nhau, mạnh mẽ đột phá ư? Hay là. . . . . .
“Hì hì, có muốn đọ sức một lần không?” trong lúc Lạc Vũ và Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn nhau trao đổi, Minh Trần Dạ vẫn hưng phấn nhìn kịch chiến trên bầu trời đột nhiên nở nụ cười.
Vẻ mặt tà khí, vẻ mặt mơ hồ điên cuồng.
“Ngươi nói.” Lạc Vũ nghe xong nhất thời xoay đầu lại nhìn Minh Trần Dạ.
Minh Trần Dạ đứng dựa vào Vân Thí Thiên, nghe vậy choàng tay qua vai Lạc Vũ.
Vân Thí Thiên thấy vậy,nhấc bàn tay lạnh như băng lên, trực tiếp đem Minh Trần Dạ đang dựa vào hắn dẫn tới bên người khác, cách xa chỗ Lạc Vũ đứng.
Tay Minh Trần Dạ vươn ra nhất thời rơi vào không khí.
“Có đấu khí.” Giọng Vân Thí Thiên lạnh như băng.
Mấy người đều trầm mặc.
Lạc Vũ không nói gì vuốt vuốt mi tâm, có đấu khí, đây là lấy cớ. . . . . .
Vân Thí Thiên này lúc nào cũng như thế. . . . . . này. . . . . .
“Thiên vương, đánh cược như thế nào người nói mau.” Vô Hoa ở bên thấy vậy, lắc đầu cố nén cười ngắt lời nói.
“Nói mau.” Quân Phi cũng nóng nảy.
Minh Trần Dạ thấy vậy lếc mắt nhìn Vân Thí Thiên Nhất vẻ mặt không đổi.
Tức giận , tức giận, thật sự rất tức giận
Ngay tức khắc đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái nói: “A, đầu ta choáng váng.”
Đồng thời đem toàn bộ thân thể ngã lên trên người Vân Thí Thiên ,không những thế lại còn bày ra vẻ tà mị một tay ôm cổ Vân Thí Thiên, toàn thân dán chặt, vạn phần tà khí.
“Ta thích nam nhân này.” Minh Trần Dạ mỉm cười.
Vân Thí Thiên nhìn nụ cười gần trong gang tấc, trên khuôn mặt lãnh khốc trận âm hàn, cánh tay đỡ lấy Minh Trần Dạ, cơ hồ nổi lên gân xanh.
Địa Ma Hỏa Đông Thiên Vương, nam nữ đều yêu.
“Có thể, chỉ cần ngươi còn mạng .” Giọng nói Vân Thí Thiên lạnh như băng.
Minh Trần Dạ tà mị ném ra một cái mị nhãn: “Vậy thử một chút.” Lại dùng sức dựa vào người Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên thấy vậy sắc mặt trầm xuống, xoay người một cái kín đáo ném Minh Trần Dạ cho Quân Phi, từ trong tay Quân phi lại đổi qua Vô Hoa.
Cùng lúc này, Minh Trần Dạ duỗi tay ra trực tiếp bám vào vai Lạc Vũ đứng bên cạnh Quân Phi, nhấc chân, khiêu khích nhìn Vân Thí Thiên.
Hừ, cùng hắn đấu.
Mắt Vân Thí Thiên lạnh như băng, còn chưa có động tác gì thì Lạc Vũ đã đưa tay kéo tay Vân Thí Thiên lại, dở khóc dở cười nói: “Hiện tại là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn, đợi trở về rồi nói.”
Cùng lúc này, Vô Hoa cũng nắm một tay của Vân Thí Thiên nói: ” Thiên vương nhà ta nói giỡn đấy.”
Thích Lạc Vũ không giả, muốn đi trêu chọc Vân Thí Thiên, Đông Thiên Vương nhà bọn họ còn không có cái hứng thú kia.
Bất quá Thiên vương nhà hắn làm theo ý mình quen, một chiêu này quả thực. . . . . . Hắn cũng không còn lời nào để nói.
“Còn không mau nói.” Lạc Vũ kiềm chế Vân Thí Thiên, bất đắc dĩ liếc Minh Trần Dạ đang cười nói.
Minh Trần Dạ thấy đã chiếm thượng phong, mặc dù nhìn Lạc Vũ nắm tay Vân Thí Thiên nhìn không thuận mắt, bất quá cũng biết lúc này không phải là lúc so đo.
Lập tức, tà khí cười một tiếng nói: “Làm như ta thật sự chỉ cho nữ nhân kia độc chiếm , cũng quá khinh thường Minh Trần Dạ ta.”
Dứt lời, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích: “Hiện tại nếu không có đường lui, vậy sao không dứt khoát đi tới.
Mấy ngày nay, cái khác ta không biết, kho báu và bí tịch của Già Diệp tháp ở địa phương nào, ta biết rất rõ.
Nơi đó có một mật đạo có thể đi ra ngoài.”
Vừa dứt lời , Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cùng nhướng mày.
Vô Hoa thì chạy đến thật nhanh, khiếp sợ nói: “Ngài nói. . . . .
Tứ công chúa đấu khí không tốt, người lại càng giống vậy.
Nhưng mà lại là một nhân tài quản lý .
Tài vật và kho hàng của Già Diệp tháp đều qua tay nàng, hơn nữa đối với cái chìa khóa bí mật kia, vẫn đều nằm trong tay nàng.
Cho dù là Già Diệp tháp tông chủ cũng không có cái chìa khóa thứ hai, vì thế nên mới có phân lượng nói chuyện ở Già Diệp tháp.
Mà Tứ công chúa cho là Minh Trần Dạ bị nàng bắt được, cả đời cũng không trốn thoát.
Vì vậy, cũng không giấu diếm Minh Trần Dạ, có đôi khi hăng hái, lại nói với Minh Trần Dạ những thứ này.
Điều này, Minh Trần Dạ muốn không biết cũng khó.
“Nói một câu, có dám hay không?” Vừa dứt lời , Minh Trần Dạ nhướng mày nhìn Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.
Sau có người thượng tam tông, không đi được.
Trước có người của thượng tam tông và Già Diệp tháp, đang kích đấu.
Nói thế, lại càng nguy hiểm.
Nhưng mà, có câu, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.
Lúc này Già Diệp tháp một mảnh hỗn loạn, cũng không phải là tốt nhất. . . . . .
Nghe Minh Trần Dạ nói , Lạc Vũ và Vân Thí Thiên lại trao đổi ánh mắt lần nữa.
Thay vì lui không xuống được, bị vây diệt.
Không bằng thừa dịp loạn mà lên, có lẽ trong loạn lạc có thể cầu thắng, cũng không phải không có khả năng.
Lập tức, mấy người liếc mắt nhìn nhau, cùng nói: “Đi.”
Thân ảnh phiêu động, mấy người mượn lực lượng Thôn Vân Tỳ Hưu, không lùi, ngược lại lại đi về phía Già Diệp tháp tông môn.
Tình hình xáo trộn.
Trên trời và dưới đất, người từ bốn phương tám hướng đang vây quét Già Diệp tháp.
Mà trong lúc nguy hiểm như vậy, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên mượn màn hỗn loạn này ẩn núp đi vào.
Quyết liệt,thật sự quyết liệt.
Trên bầu trời đủ mọi màu sắc đấu khí hiện lên.
Lực lượng sắc bén hoành hành ngang dọc, cơ hồ quét ngang một phương trời
Khắp nơi đều là kịch đấu, khắp nơi đều là giết chóc.
Không có chỗ nào an tĩnh,không có chỗ nào bình thản .
Sát khí bao phủ ở trên trời, máu tanh rửa sạch trên mặt đất.
Trên bầu trời,trong tiếng va chạm kịch liệt của đấu khí, một cỗ một cỗ thi thể rơi từ trên trời xuống, nện trên mặt .
Có ma thú , có đệ tử Già Diệp tháp, có người Thượng tam tông . . . . . .
Đây là trận đấu hỗn loạn
Đây là một trận đồ sát chân chính .
Đấu khí dồn dập, quét ngang hết thảy.
Ngẩng đầu, là chi chít người và sát khí vô tận .
Cúi đầu, là máu tươi đầm đìa nhiễm đỏ hết thảy.
Bên tai, không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét chói tai, gào thét, ở trên bầu trời hợp thành một âm thanh mãnh liệt, làm cho lòng người kinh sợ.
Dưới sự càn quét mạnh mẽ cung điện mỹ lệ bị đập vỡ tan tành ,sụp đổ,tan thành tro bụi .
Khói lửa nổi lên,một mảnh xơ xác tiêu điều.
Mà trong lúc khắp nơi đều là địch nhân,khắp nơi đều là chém giết,khắp nơi đều là lực lượng mạnh mẽ tung hoành.
Nhóm người Lạc Vũ cẩn thận nép vào góc tường của Già Diệp tháp, ẩn nấp trên mặt đất, tìm khe hở chui về phía Già Diệp tháp tông môn.
Phía dưới Già Diệp tháp tông môn có cấm chế, không thể mượn lực Thôn Vân Tỳ Hưu đi ở dưới đất.
Chỉ có mạo hiểm vô cùng nguy hiểm, từ trong hỗn loạn đi qua.
“Rầm.” Một tiếng nổ vang, một người từ trên không trung rơi thẳng xuống, chịu đựng đánh vào Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy vươn mình nhảy qua, hướng về phía trước, vung tay lên: “Nhanh.”
“Ầm. . . . . .” Một luồng nhiệt tập kích tới , lực lượng sắc bén kia quấn lấy Quân Phi và Minh Trần Dạ, đem hai người hất sang bên cạnh.
Mà ở bên cạnh bọn họ, hai người thượng tam tông , đang đuổi giết một trưởng lão Già Diệp tháp , nếu đụng tới lực lượng ba người kia . . . .
Lạc Vũ ở phía trước không xoay người lại được, bên cạnh lại không có người, này. . . . . .
Mà đang trong nháy mắt bọn họ gặp nạn , Vân Thí Thiên vốn đi trước hai người, đột nhiên xoay người lại cổ tay vung lên, một cái đấu khí đấu khí màu đen bắn ra ngoài.
Trong nháy mắt kéo lấy Minh Trần Dạ đã bay ra ngoài, cuốn lấy Minh Trần Dạ, tiếp theo cũng kép lại Quân Phi.
Tung mình nhảy về, Quân Phi mang theo Minh Trần Dạ cũng không nói cảm ơn, trực tiếp đuổi theo.
Mà phía trước Lạc Vũ cũng nhìn thấy mạo hiểm, lập tức xoay người nói với Minh Trần Dạ: “Chú ý mình.”
Lực lượng của Quân Phi không mạnh bằng nàng, mang một người bị thương như Minh Trần Dạ sẽ khó khăn.
Không nói nhiều, không có ai phản đối.
Ngay cả Vân Thí Thiên cũng không nhìn nhiều.
Lúc này, an toàn là quan trọng nhất , những thứ khác toàn bộ để qua một bên.
“Phía trước quẹo trái. . . . . .
“Lui về phía sau ba bước, đi bên phải. . . . . .”
Minh Trần Dạ bị Lạc Vũ cõng ở trên lưng, tại nơi vô cùng hỗn loạn này lúc nào cũng có thể bị mất mạng,càng nguy hiểm lại càng cười tà mị .
Giống như tình huống càng nguy hiểm, hắn càng hưng phấn.
“Bịch.” Hai chưởng đánh ra, trực tiếp diệt hai tên Thượng tam tông chắn trước mặt, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cước bộ không ngừng, nhanh chóng đi theo sự chỉ dẫn của Minh Trần Dạ , chạy về phía trước.
“Ầm. . . . . .” Đường đi phía trước , bị một lực lượng trực tiếp đánh ra một hố sâu.
“Keng . . . . . .” Một kiếm quét qua, cung điện bên cạnh ầm ầm sụp đổ, nện xuống nhóm người Lạc Vũ.
Khắp nơi đều là kịch chiến, khắp nơi đều là địch nhân, khắp nơi đều là chém giết.
Đấu khí bay loạn quanh người, giống như tiến vào gió lốc trên biển, chỉ cần hơi chậm hơn một bước, cũng sẽ bị xé rách tan tành.
“Nơi này có người . . . . .” Bị đụng vào.
Tiếng kêu còn chưa phát ra, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nhấn thân bay lên, toàn lực xuất thủ.
Mà bọn họ động thủ nhanh, người bên cạnh nghe tiếng nhìn sang còn nhanh hơn.
Lập tức, có người chú ý đến nhóm người bọn họ .
“Nơi này có người muốn chạy, mấy huynh đệ nhanh tới đây. . . . . .”
Tiếng kêu lãnh khốc vang dội vang lên bên tai, trong tai nhóm người Lạc Vũ nghe giống như ác quy dưới địa ngục.
Lập tức, có mười mấy cao thủ thượng tam tông vây về phía bên này.
” Phía trước quẹo trái ba bước, quẹo phải bảy bước, nơi đó có cửa. . . . . .” Mười mấy cao thủ vây tới đây, Minh Trần Dạ cũng không dám quá hưng phấn, liên tiếp nói.
“Nhanh.” Lạc Vũ nghe nói, không kịp đối địch ,lần nữa tăng tốc đi về phía Minh Trần Dạ chỉ điểm .
Vân Thí Thiên mang theo Vô Hoa và Quân Phi, nhanh chóng ở đuổi theo phía sau.
Không phải là đánh không lại mười mấy cao thủ.
Mà là lúc này chỉ cần dừng lại, đánh lại đám người kia thì không rảnh rỗi,khi đó không có cơ hội thoát thân .
Đây chính là chỗ lợi hại của quần chiến .
Có hướng đi, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đem tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Thật giống hai đạo sao băng vẽ qua một cái trên mặt đất.
“Muốn chạy. . . . . .” Cao thủ Thượng tam tông từ bốn phương tám hướng đuổi tới phía sau, thấy vậy rống to một tiếng, lập tức, càng có nhiều người chạy tới bên này.
Ám Lâu tiểu viện, cơ quan giăng đầy
Các cơ quan đã sớm bị thượng tam tông làm hỏng, lúc này chỉ còn tường đổ.
“Dưới đất phía trước. . .”
“Ầm.” Kèm theo một tiếng rống của Minh Trần Dạ, Vân Thí Thiên đánh ra một chưởng vào chỗ Minh Trần Dạ chỉ, chỉ nghe ầm một tiếng rơi xuống, trên bức tường đổ lộ ra một cái địa đạo lớn.
“Đi.” Dưới chân Lạc Vũ không ngừng, trực tiếp bay vọt lên.
“Mật đạo, hừ.” Cao thủ thượng tam tông từ bốn phương tám hướng vây tới cười lạnh một tiếng ,vung kiếm đuổi theo
Bất kỳ địa đạo nào, dưới lực lượng mạnh mẽ như vậy cũng không thể che dấu được.
Chín mười chỗ ngoặt, Lạc Vũ ,Vân Thí Thiên cùng đi tới điểm cuối.
Ở cuối mật đạo, một đại môn đứng sừng sững phía trước,bên cạnh còn mấy người trong Gìa Diệp Tháp đang ẩn núp.
Lạc Vũ và Quân Phi huơ kiếm ra chống lại đệ tử Triêu Già Diệp tháp .
Đồng thời, Minh Trần Dạ đã sớm chuẩn bị,mượn chìa khóa từ trên người Tứ công chúa , run tay đem cái chìa khóa ném cho Vân Thí Thiên phía sau.
Vân Thí Thiên phất tay áo, cái chìa khóa bay nhanh ra, đoan đoan chính chính bay lên cắm vào ổ khóa trên cửa.
“Ầm ầm.” Đại môn dầy cộm nặng nề mở ra.
Lạc Vũ, Quân Phi quật ngã đệ tử Già Diệp tháp trước mặt, vọt tới đại môn.
“Nhanh lên.”Thời gian qua nhanh, đại môn mới mở ra một phần mười, Lạc Vũ Vân Thí Thiên cùng xông vào.
“Ấm ầm.” Vân Thí Thiên đi sau cùng vừa bước bước cuối cùng vào, trở tay đẩy ra một chưởng, trực tiếp đóng đại môn một lần nữa.
“Bịch.” Chỉ trong nháy mắt những kẻ theo dõi truy kích phía sau đuổi tới,mạnh mẽ phá cửa.
Bất quá, không biết này đại môn là chất liệu gì mà lại không nhúc nhích chút nào.
Lạc Vũ thấy vậy thở dài một hơi, trước mắt an toàn.
“Không những an toàn, còn phát tài.” Minh Trần Dạ bò trên lưng nàng cười nói.
Lạc Vũ nghe tiếng quay đầu, trước mặt là tia sáng chói mắt, vô tận tài bảo đều ở trước mắt.
Kho báu của Già Diệp tháp .
Bất quá có kho báu của Phiêu Miểu nhất tộc lúc trước, Già Diệp tháp dù giàu có, Lạc Vũ dù nhìn cũng không sợ hãi.
Mà trong lúc Lạc Vũ đặt Minh Trần Dạ xuống, mở miệng thở phào nhẹ, giọng nói lành lạnh của Vân Thí Thiên đột nhiên vang lên: “Quả thật là phát tài.”
Lạc Vũ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, nơi này có thứ gì còn đặc biệt hơn kho báu Phiêu Miểu nhất tộc khiến cho Vân Thí Thiên động dung ?
Quả thực náo nhiệt.
Nhóm lớn ma thú tiến tới gần nổi lên âm lãnh sát khí, ánh sáng trên không trung mờ đi.
Bốn bề vắng lặng, không có hỗn loạn, chỉ còn lại Lạc Vũ đang ẩn núp ở trong ngõ, Lạc Vũ chờ đoàn người.
Sát khí ùn ùn kéo đến, mãnh liệt như gió rét trời đông, thổi vù vù đâm vào thân thể rét lạnh thấu xương .
“May là chạy nhanh.” Minh Trần Dạ bị Vân Thí Thiên xách ở trên tay, nháy mắt, từ khóe miệng thốt ra một câu.
May là hôm nay Lạc Vũ tới kịp thời .
Bằng không lúc này hắn còn đang ở trong tay Tứ công chúa, cho dù hắn hạ độc Tứ công chúa, đoán chừng qua trận thế hôm nay hắn sẽ nộp mạng ở chỗ này.
Mụ nội nó , quy mô này. . .
Vân Thí Thiên quay đầu nhìn Minh Trần Dạ một cái, ánh mắt thâm trầm bất động.
“Bất quá, có trò hay nhìn.” Minh Trần Dạ không để ý tới ánh mắt Vân Thí Thiên nhìn hắn, khuôn mặt nhìn một màn ngoạn mục trên bầu trời, nhìn có chút hả hê.
Hắn thích xem kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Đặc biệt là một đoàn lớn như vậy, hắn thích, ha ha ha.
Thích đến mức có thể quên hết những vết thương trên người .
Nghe Minh Trần Dạ nói như thế, Lạc Vũ cúi đầu xuống cùng Vân Thí Thiên liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều có một chút tinh thần.
Đúng, bây giờ có trò hay để xem.
Thượng tam tông diệt một Hạ tam tông, vở tuồng tốt như vậy quả thực là không hay được xem.
“Vương, có muốn rời đi trước hay không.” Ngay lúc này, người Vân Thí Thiên đã thoát thân khỏi thành, cùng tụ tập tới đây, người cầm đầu người chấn động nói.
Cuộc vây quét lớn như thế ,nếu bọn họ bị liên lụy vào ,vậy thì bù không được mất.
Vân Thí Thiên nghe lời hắn nói xong trầm ngâm một lát .
“Các ngươi rút lui trước.” Không cần thiết chôn cùng Già Diệp tháp, bất quá đây là một cơ hội khó có được, hắn rất muốn nhìn xem một chút.
“Vâng.”
Khói thuốc súng dày đặc, khói lửa nổi lên.
Trên bầu trời, toàn bộ Loan Phượng Phi Bằng đã tới gần Gìa Diệp Thành, bay vòng quanh quanh ngọn núi che rợp một vùng trời rộng lớn.
Đồng thời, trên mặt đất ,nhóm ma thú và đoàn người cũng gào thét từ xa chạy đến.
Đạp mạnh lên đất bước đi hùng dũng vây quanh thành nhỏ bên ngoài Gìa Diệp tháp.
Trận thế này, này. . . . . .
Đây là muốn trảm thảo trừ căn *(diệt cỏ tận gốc) Già Diệp tháp ư
Lạc Vũ mở to mí mắt, quả nhiên là tam tông lánh đời, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là trảm thảo trừ căn sạch sẽ.
“Nhìn kìa.” Quân Phi hạ giọng .
Đang lúc Quân Phi nói chuyện, đội nhân mã trên bầu trời chiếm lĩnh ở trên cao bắt đầu hành động.
Chỉ thấy người cầm đầu một trăm con Loan Phượng Phi Bằng, bay lượn thành hình tròn che phía trên Già Diệp tháp , phía trên có hơn ngàn cao thủ đã sẵn sàng.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím đủ các các màu đấu khí từ phía ngàn người này phóng ra.
Ánh sáng trong veo của thần khí phá không bay ra, ánh sáng bức người chợt hiện chợt mất trên bầu trời.
Ngàn người liên thủ, muốn phá đại trận vây quanh ngọn núi của Già Diệp tháp ư? Lạc Vũ mở to hai mắt nhìn.
“Phá.”
Lúc Lạc Vũ đang suy nghĩ , thủ lĩnh trên không trung đột nhiên rống to một tiếng,kiếm bạc trong tay vung lên chỉ thẳng xuống dưới .
Cùng lúc này, tên cao thủ trên không quát lên một tiếng, một kiếm phá không, ngang dọc mà xuống
Các màu đấu khí đỏ cam vàng lục lam chàm tím, giống như cầu vồng sau cơn mưa mạnh mẽ phóng ra.
Tụ thành một lực lượng thất sắc khổng lồ trên bầu trời .
Giống như một con Cự Long vô hình, rít lên, quanh quẩn gào thét trên bầu trời, nhảy vọt lên không trung sau đó giương nanh múa vuốt vọt về hướng Già Diệp tháp đánh xuống.
Lực lượng kinh thiên, Hải Phá Thiên kinh *( biển xé trời kinh).
“Bùm.” Chỉ thấy thất sắc Cự Long bay xuống, đụng đầu vào đại trận bao quanh núi, nhất thời một tiếng nứt vỡ kinh thiên động địa .
Ra tay lưu loát, kinh sợ bát phương.
Đoàn người Lạc Vũ chờ ở cửa tứ thành nhỏ .
Chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tiếp theo là một lực lượng lớn đụng nhau tạo thành lốc xóay cùng bay lên ,gào thét bay ra bốn phương tám hướng .
Cho dù bọn họ cách xa như vậy nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh đập vào mặt,giống như vô số mảnh băng đâm vào da thịt.
Liên miên không dứt, giống như từng đợt sóng lớn nối tiếp nhau trên biển,cơ hồ khiến người ta hít thở không thông.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đồng thời cả kinh, vội vàng cùng xuất thủ chống đỡ ,tung ra một vòng phòng hộ bao vây xung quanh năm người.
Nhưng vẫn bị đánh ngã trái ngã phải.
Nhất thời chỉ thấy nơi nơi đều là bụi đất,không thấy rõ cái gì cũng không cảm giác được điều gì.
” Thật là một lực lượng biến thái.
Minh Trần Dạ bị Vân Thí Thiên hộ vệ ở một bên, không bị thứ lực lượng kia tác động, thấy vậy cũng không khỏi chép miệng.
Bên này xa như vậy mà cũng bị ảnh hưởng lớn như vậy .
Vậy ở giữa trung tâm thì cường độ kia . . . .
“Ôi trời ơi.” tu vi của Vô Hoa thấp nhất trong năm người bọn họ thất thần hồi lâu mới thốt ra được một câu .
Trận thế như thế này, năm cái Địa Ma Hỏa Đông thiên cũng bị hủy sạch sẽ.
Lực lượng như cuồng phong bão táp gào thét thổi qua, nhanh chóng tiêu tán trong trời đất.
Không lâu sau đám người Lạc Vũ cũng từ từ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Lạc Vũ và Vân Thí Thiên phối hợp rất tốt, thấy vậy lập tức triệt tiêu vòng phòng hộ.
Lúc này, bọn họ cũng không muốn gây chú ý.
Đối mặt với kích thước như vậy, năm người bọn họ trong đó còn có hai người bị thương , thật sự là không có sức chống cự.
Bầu trời yên tĩnh trở lại, bốn phía không một tiếng động.
Ánh sáng màu lam che núi vẫn bao phủ phía trên Già Diệp tháp tông môn như cũ.
“Không phá ư?” Vân Thí Thiên khẽ nhíu mày, đại trận phòng hộ Già Diệp tháp tông môn lợi hại như vậy ư?
Mà trong lúc hắn vừa thốt ra khỏi miệng,ánh sáng màu lam kia giống như pha lê ,bên ngoài dần dần có vết nứt.
Một vết nứt, hai vết nứt, ba đường, bốn đường. . . . . .
Từ một vết nứt rồi đến vô số vết nứt, bất quá chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu lam giống như bị những con nhện bò lên,tạo ra vô số vết nứt .
“Ầm. . . . . .” Sau khi vô số vết nứt lan khắp màng bảo vệ màu lam , ánh sáng màu mạnh mẽ phát ra một tiếng vang lanh lảnh .
Sau đó, vỡ vụn ra từng mảnh mà mắt thường cũng thấy rõ , những mảnh phế tích nhỏ tan vỡ khắp nơi.
Giống như thủy ngân tiết ra, ầm ầm hạ xuống.
Già Diệp tháp, đại trại hộ núi, vỡ tan tành.
Lộ ra cung điện nguy nga tráng lệ của Già Diệp tháp tông môn.
“Ngao . . . . .” Hàng vạn hàng nghìn con Loan Phượng phi bằng trên bầu trời, thấy vậy cùng ngẩng đầu kêu dài.
Cùng lúc này, người chỉ huy trên bầu trời, huơ trường kiếm trong tay chỉ xuống Già Diệp tháp tông môn lộ ra phía bên dưới: “Diệt.”
Diệt, một câu kinh thiên, thật giống một tiếng nổ giữa không trung ,phá vỡ không trung.
Đơn giản mà quyết tuyệt.
“Diệt.” Nhất thời hàng vạn hàng nghìn cao thủ cùng kêu lên, thanh thế vạn phần kinh người.
Trong chớp mắt, hàng vạn hàng nghìn điểm sáng cùng chớp động, từ phía trên phi xuống Già Diệp tháp tông môn phía dưới.
Mà cùng thời gian đó, xung quanh Già Diệp tháp tông môn quang bắt đầu khởi động, ma thú tru lên.
Đệ tử Già Diệp tháp tông môn cưỡi kiếm bay ra , bởi vì bay ở phía trên nên vọt về phía liên quân tam tông đuổi thêm một chút là tới gần .
Trong phút chốc, chỉ thấy vô số kiếm quang lợi khí loang loáng trên bầu trời bắt đầu chém giết.
Vô số tiếng kêu rung trời nổi lên.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím các màu đấu khí bay múa trên bầu trời, bao phủ cả một vùng trời.
Ánh sáng chớp nhoáng khiến người ta hoa mắt, không nhìn rõ cái gì.
Thiên hạ đại động, khiếp sợ trời cao.
Già Diệp tháp và Thượng tam tông, đánh giáp lá cà.
Lúc nhóm người phía trên đánh nhau với đệ tử Già Diệp tháp tông môn.
Đội ngũ vây quanh bốn phía thành nhỏ Già Diệp tháp, bắt đầu từ bốn phương tám hướng xông về phía Già Diệp tháp chém giết.
Tiếng bước chân chỉnh tề, bầy ma thú liều lĩnh.
Không kịch liệt và tráng lệ như trận đánh giáp lá cà trên bầu trời .
Nhưng lại ẩn chứa sát khí thấu xương, thà giết lầm còn hơn bỏ sót .
Huyết tẩy Già Diệp tháp, tuyệt không để cho một người nào thoát.
Bầu trời xanh thăm thẳm chậm rãi mờ đi.
Cả một vùng trời đất, bị vây trong chém giết.
“Lúc nào ta mới có thể chơi như vậy, thật hoàn mỹ.” Minh Trần Dạ nhìn màn kịch chiến trên bầu trời , tỏ lòng hâm mộ.
Suất lĩnh nhiều cao thủ như thế, nói diệt là diệt.
Không cần biết đối tượng là tông môn lánh đời.
Ngang ngược càn rỡ như vậy, quả thực là điều hắn yêu nhất .
Lạc Vũ nghe nói như vậy từ trong rung động cúi đầu nhìn Minh Trần Dạ một cái.
Nếu không phải bởi vì Minh Trần Dạ ở chỗ này lá trái lá phải, sợ rằng Thiên nhai sớm đã gặp tình huống như thế rồi, chẳng qua đối tượng đổi thành Già Diệp tháp mà thôi.
“Có cơ hội .” Lạc Vũ nhẹ nhàng nói một câu.
Bị màn kịch chiến trên không hấp dẫn Minh Trần Dạ không nghe thấy, Vân Thí Thiên là nghe thấy, lập tức quay đầu lại nhìn Lạc Vũ một cái, khóe mắt xụp xuống.
Lạc Vũ thấy vậy chuyển mắt nhìn Vân Thí Thiên, không cùng Vân thí Thiên nói chuyện của Minh Trần Dạ, chỉ đưa tay cầm một cái tay khác của Vân Thí Thiên .
Ân tình của Minh Trần Dạ, Vân Thí Thiên cũng nên trả .
“Ta thấy vẫn nên rời đi thôi, không đi bây giờ chỉ sợ không thể đi được nữa.
Thấy tình huống như vậy,Quân Phi vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng nói .
Màn chém giết trên bầu trời đã bắt đầu, màn vây quét trên mặt cũng từ bốn phương tám hướng kéo đến.
Nếu bây giờ còn không đi, đội ngũ vây quét to như vậy kéo đến, chỉ sợ bọn họ cũng bị vạ lây.
Vân Thí Thiên nghe xong lạnh lùng gật đầu: “Trước. . . . . .”
” Không đi được nữa.”
Vân Thí Thiên vừa mới mở miệng, người lúc trước Vân Thí Thiên mang đến và Thôn Vân Tỳ Hưu mạnh mẽ từ dưới đất xông ra.
Nơi này bốn bề hạ cấm chế, dưới đất không đi được, trên trời cũng không đi được.
Thượng tam tông lần này là hạ huyết, cố gắng một lần diệt Già Diệp tháp.
Vì vậy, đội ngũ vây quét trên mặt đất đã sớm hạ cấm chế dưới mặt đất, khiến cho bốn phía như một cái thùng sắt.
Bất kể người nào,ma thú gì cũng không thể di chuyển ở dưới mặt đất.
Mà trên trời, càng không cần phải nói.
Phòng vệ toàn diện, muốn đi, cũng không thể.
Lạc Vũ vừa nghe Thôn Vân Tỳ Hưu nói như thế, không nói gì nữa.
Vì muốn xem náo nhiệt đem mình vây ở trong này, đây không phải là. . . . . .
Lập tức cùng Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn nhau, mạnh mẽ đột phá ư? Hay là. . . . . .
“Hì hì, có muốn đọ sức một lần không?” trong lúc Lạc Vũ và Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn nhau trao đổi, Minh Trần Dạ vẫn hưng phấn nhìn kịch chiến trên bầu trời đột nhiên nở nụ cười.
Vẻ mặt tà khí, vẻ mặt mơ hồ điên cuồng.
“Ngươi nói.” Lạc Vũ nghe xong nhất thời xoay đầu lại nhìn Minh Trần Dạ.
Minh Trần Dạ đứng dựa vào Vân Thí Thiên, nghe vậy choàng tay qua vai Lạc Vũ.
Vân Thí Thiên thấy vậy,nhấc bàn tay lạnh như băng lên, trực tiếp đem Minh Trần Dạ đang dựa vào hắn dẫn tới bên người khác, cách xa chỗ Lạc Vũ đứng.
Tay Minh Trần Dạ vươn ra nhất thời rơi vào không khí.
“Có đấu khí.” Giọng Vân Thí Thiên lạnh như băng.
Mấy người đều trầm mặc.
Lạc Vũ không nói gì vuốt vuốt mi tâm, có đấu khí, đây là lấy cớ. . . . . .
Vân Thí Thiên này lúc nào cũng như thế. . . . . . này. . . . . .
“Thiên vương, đánh cược như thế nào người nói mau.” Vô Hoa ở bên thấy vậy, lắc đầu cố nén cười ngắt lời nói.
“Nói mau.” Quân Phi cũng nóng nảy.
Minh Trần Dạ thấy vậy lếc mắt nhìn Vân Thí Thiên Nhất vẻ mặt không đổi.
Tức giận , tức giận, thật sự rất tức giận
Ngay tức khắc đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái nói: “A, đầu ta choáng váng.”
Đồng thời đem toàn bộ thân thể ngã lên trên người Vân Thí Thiên ,không những thế lại còn bày ra vẻ tà mị một tay ôm cổ Vân Thí Thiên, toàn thân dán chặt, vạn phần tà khí.
“Ta thích nam nhân này.” Minh Trần Dạ mỉm cười.
Vân Thí Thiên nhìn nụ cười gần trong gang tấc, trên khuôn mặt lãnh khốc trận âm hàn, cánh tay đỡ lấy Minh Trần Dạ, cơ hồ nổi lên gân xanh.
Địa Ma Hỏa Đông Thiên Vương, nam nữ đều yêu.
“Có thể, chỉ cần ngươi còn mạng .” Giọng nói Vân Thí Thiên lạnh như băng.
Minh Trần Dạ tà mị ném ra một cái mị nhãn: “Vậy thử một chút.” Lại dùng sức dựa vào người Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên thấy vậy sắc mặt trầm xuống, xoay người một cái kín đáo ném Minh Trần Dạ cho Quân Phi, từ trong tay Quân phi lại đổi qua Vô Hoa.
Cùng lúc này, Minh Trần Dạ duỗi tay ra trực tiếp bám vào vai Lạc Vũ đứng bên cạnh Quân Phi, nhấc chân, khiêu khích nhìn Vân Thí Thiên.
Hừ, cùng hắn đấu.
Mắt Vân Thí Thiên lạnh như băng, còn chưa có động tác gì thì Lạc Vũ đã đưa tay kéo tay Vân Thí Thiên lại, dở khóc dở cười nói: “Hiện tại là lúc nào rồi mà còn đùa giỡn, đợi trở về rồi nói.”
Cùng lúc này, Vô Hoa cũng nắm một tay của Vân Thí Thiên nói: ” Thiên vương nhà ta nói giỡn đấy.”
Thích Lạc Vũ không giả, muốn đi trêu chọc Vân Thí Thiên, Đông Thiên Vương nhà bọn họ còn không có cái hứng thú kia.
Bất quá Thiên vương nhà hắn làm theo ý mình quen, một chiêu này quả thực. . . . . . Hắn cũng không còn lời nào để nói.
“Còn không mau nói.” Lạc Vũ kiềm chế Vân Thí Thiên, bất đắc dĩ liếc Minh Trần Dạ đang cười nói.
Minh Trần Dạ thấy đã chiếm thượng phong, mặc dù nhìn Lạc Vũ nắm tay Vân Thí Thiên nhìn không thuận mắt, bất quá cũng biết lúc này không phải là lúc so đo.
Lập tức, tà khí cười một tiếng nói: “Làm như ta thật sự chỉ cho nữ nhân kia độc chiếm , cũng quá khinh thường Minh Trần Dạ ta.”
Dứt lời, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích: “Hiện tại nếu không có đường lui, vậy sao không dứt khoát đi tới.
Mấy ngày nay, cái khác ta không biết, kho báu và bí tịch của Già Diệp tháp ở địa phương nào, ta biết rất rõ.
Nơi đó có một mật đạo có thể đi ra ngoài.”
Vừa dứt lời , Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cùng nhướng mày.
Vô Hoa thì chạy đến thật nhanh, khiếp sợ nói: “Ngài nói. . . . .
Tứ công chúa đấu khí không tốt, người lại càng giống vậy.
Nhưng mà lại là một nhân tài quản lý .
Tài vật và kho hàng của Già Diệp tháp đều qua tay nàng, hơn nữa đối với cái chìa khóa bí mật kia, vẫn đều nằm trong tay nàng.
Cho dù là Già Diệp tháp tông chủ cũng không có cái chìa khóa thứ hai, vì thế nên mới có phân lượng nói chuyện ở Già Diệp tháp.
Mà Tứ công chúa cho là Minh Trần Dạ bị nàng bắt được, cả đời cũng không trốn thoát.
Vì vậy, cũng không giấu diếm Minh Trần Dạ, có đôi khi hăng hái, lại nói với Minh Trần Dạ những thứ này.
Điều này, Minh Trần Dạ muốn không biết cũng khó.
“Nói một câu, có dám hay không?” Vừa dứt lời , Minh Trần Dạ nhướng mày nhìn Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.
Sau có người thượng tam tông, không đi được.
Trước có người của thượng tam tông và Già Diệp tháp, đang kích đấu.
Nói thế, lại càng nguy hiểm.
Nhưng mà, có câu, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất.
Lúc này Già Diệp tháp một mảnh hỗn loạn, cũng không phải là tốt nhất. . . . . .
Nghe Minh Trần Dạ nói , Lạc Vũ và Vân Thí Thiên lại trao đổi ánh mắt lần nữa.
Thay vì lui không xuống được, bị vây diệt.
Không bằng thừa dịp loạn mà lên, có lẽ trong loạn lạc có thể cầu thắng, cũng không phải không có khả năng.
Lập tức, mấy người liếc mắt nhìn nhau, cùng nói: “Đi.”
Thân ảnh phiêu động, mấy người mượn lực lượng Thôn Vân Tỳ Hưu, không lùi, ngược lại lại đi về phía Già Diệp tháp tông môn.
Tình hình xáo trộn.
Trên trời và dưới đất, người từ bốn phương tám hướng đang vây quét Già Diệp tháp.
Mà trong lúc nguy hiểm như vậy, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên mượn màn hỗn loạn này ẩn núp đi vào.
Quyết liệt,thật sự quyết liệt.
Trên bầu trời đủ mọi màu sắc đấu khí hiện lên.
Lực lượng sắc bén hoành hành ngang dọc, cơ hồ quét ngang một phương trời
Khắp nơi đều là kịch đấu, khắp nơi đều là giết chóc.
Không có chỗ nào an tĩnh,không có chỗ nào bình thản .
Sát khí bao phủ ở trên trời, máu tanh rửa sạch trên mặt đất.
Trên bầu trời,trong tiếng va chạm kịch liệt của đấu khí, một cỗ một cỗ thi thể rơi từ trên trời xuống, nện trên mặt .
Có ma thú , có đệ tử Già Diệp tháp, có người Thượng tam tông . . . . . .
Đây là trận đấu hỗn loạn
Đây là một trận đồ sát chân chính .
Đấu khí dồn dập, quét ngang hết thảy.
Ngẩng đầu, là chi chít người và sát khí vô tận .
Cúi đầu, là máu tươi đầm đìa nhiễm đỏ hết thảy.
Bên tai, không ngừng truyền đến tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét chói tai, gào thét, ở trên bầu trời hợp thành một âm thanh mãnh liệt, làm cho lòng người kinh sợ.
Dưới sự càn quét mạnh mẽ cung điện mỹ lệ bị đập vỡ tan tành ,sụp đổ,tan thành tro bụi .
Khói lửa nổi lên,một mảnh xơ xác tiêu điều.
Mà trong lúc khắp nơi đều là địch nhân,khắp nơi đều là chém giết,khắp nơi đều là lực lượng mạnh mẽ tung hoành.
Nhóm người Lạc Vũ cẩn thận nép vào góc tường của Già Diệp tháp, ẩn nấp trên mặt đất, tìm khe hở chui về phía Già Diệp tháp tông môn.
Phía dưới Già Diệp tháp tông môn có cấm chế, không thể mượn lực Thôn Vân Tỳ Hưu đi ở dưới đất.
Chỉ có mạo hiểm vô cùng nguy hiểm, từ trong hỗn loạn đi qua.
“Rầm.” Một tiếng nổ vang, một người từ trên không trung rơi thẳng xuống, chịu đựng đánh vào Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy vươn mình nhảy qua, hướng về phía trước, vung tay lên: “Nhanh.”
“Ầm. . . . . .” Một luồng nhiệt tập kích tới , lực lượng sắc bén kia quấn lấy Quân Phi và Minh Trần Dạ, đem hai người hất sang bên cạnh.
Mà ở bên cạnh bọn họ, hai người thượng tam tông , đang đuổi giết một trưởng lão Già Diệp tháp , nếu đụng tới lực lượng ba người kia . . . .
Lạc Vũ ở phía trước không xoay người lại được, bên cạnh lại không có người, này. . . . . .
Mà đang trong nháy mắt bọn họ gặp nạn , Vân Thí Thiên vốn đi trước hai người, đột nhiên xoay người lại cổ tay vung lên, một cái đấu khí đấu khí màu đen bắn ra ngoài.
Trong nháy mắt kéo lấy Minh Trần Dạ đã bay ra ngoài, cuốn lấy Minh Trần Dạ, tiếp theo cũng kép lại Quân Phi.
Tung mình nhảy về, Quân Phi mang theo Minh Trần Dạ cũng không nói cảm ơn, trực tiếp đuổi theo.
Mà phía trước Lạc Vũ cũng nhìn thấy mạo hiểm, lập tức xoay người nói với Minh Trần Dạ: “Chú ý mình.”
Lực lượng của Quân Phi không mạnh bằng nàng, mang một người bị thương như Minh Trần Dạ sẽ khó khăn.
Không nói nhiều, không có ai phản đối.
Ngay cả Vân Thí Thiên cũng không nhìn nhiều.
Lúc này, an toàn là quan trọng nhất , những thứ khác toàn bộ để qua một bên.
“Phía trước quẹo trái. . . . . .
“Lui về phía sau ba bước, đi bên phải. . . . . .”
Minh Trần Dạ bị Lạc Vũ cõng ở trên lưng, tại nơi vô cùng hỗn loạn này lúc nào cũng có thể bị mất mạng,càng nguy hiểm lại càng cười tà mị .
Giống như tình huống càng nguy hiểm, hắn càng hưng phấn.
“Bịch.” Hai chưởng đánh ra, trực tiếp diệt hai tên Thượng tam tông chắn trước mặt, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cước bộ không ngừng, nhanh chóng đi theo sự chỉ dẫn của Minh Trần Dạ , chạy về phía trước.
“Ầm. . . . . .” Đường đi phía trước , bị một lực lượng trực tiếp đánh ra một hố sâu.
“Keng . . . . . .” Một kiếm quét qua, cung điện bên cạnh ầm ầm sụp đổ, nện xuống nhóm người Lạc Vũ.
Khắp nơi đều là kịch chiến, khắp nơi đều là địch nhân, khắp nơi đều là chém giết.
Đấu khí bay loạn quanh người, giống như tiến vào gió lốc trên biển, chỉ cần hơi chậm hơn một bước, cũng sẽ bị xé rách tan tành.
“Nơi này có người . . . . .” Bị đụng vào.
Tiếng kêu còn chưa phát ra, Vân Thí Thiên và Lạc Vũ nhấn thân bay lên, toàn lực xuất thủ.
Mà bọn họ động thủ nhanh, người bên cạnh nghe tiếng nhìn sang còn nhanh hơn.
Lập tức, có người chú ý đến nhóm người bọn họ .
“Nơi này có người muốn chạy, mấy huynh đệ nhanh tới đây. . . . . .”
Tiếng kêu lãnh khốc vang dội vang lên bên tai, trong tai nhóm người Lạc Vũ nghe giống như ác quy dưới địa ngục.
Lập tức, có mười mấy cao thủ thượng tam tông vây về phía bên này.
” Phía trước quẹo trái ba bước, quẹo phải bảy bước, nơi đó có cửa. . . . . .” Mười mấy cao thủ vây tới đây, Minh Trần Dạ cũng không dám quá hưng phấn, liên tiếp nói.
“Nhanh.” Lạc Vũ nghe nói, không kịp đối địch ,lần nữa tăng tốc đi về phía Minh Trần Dạ chỉ điểm .
Vân Thí Thiên mang theo Vô Hoa và Quân Phi, nhanh chóng ở đuổi theo phía sau.
Không phải là đánh không lại mười mấy cao thủ.
Mà là lúc này chỉ cần dừng lại, đánh lại đám người kia thì không rảnh rỗi,khi đó không có cơ hội thoát thân .
Đây chính là chỗ lợi hại của quần chiến .
Có hướng đi, Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đem tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Thật giống hai đạo sao băng vẽ qua một cái trên mặt đất.
“Muốn chạy. . . . . .” Cao thủ Thượng tam tông từ bốn phương tám hướng đuổi tới phía sau, thấy vậy rống to một tiếng, lập tức, càng có nhiều người chạy tới bên này.
Ám Lâu tiểu viện, cơ quan giăng đầy
Các cơ quan đã sớm bị thượng tam tông làm hỏng, lúc này chỉ còn tường đổ.
“Dưới đất phía trước. . .”
“Ầm.” Kèm theo một tiếng rống của Minh Trần Dạ, Vân Thí Thiên đánh ra một chưởng vào chỗ Minh Trần Dạ chỉ, chỉ nghe ầm một tiếng rơi xuống, trên bức tường đổ lộ ra một cái địa đạo lớn.
“Đi.” Dưới chân Lạc Vũ không ngừng, trực tiếp bay vọt lên.
“Mật đạo, hừ.” Cao thủ thượng tam tông từ bốn phương tám hướng vây tới cười lạnh một tiếng ,vung kiếm đuổi theo
Bất kỳ địa đạo nào, dưới lực lượng mạnh mẽ như vậy cũng không thể che dấu được.
Chín mười chỗ ngoặt, Lạc Vũ ,Vân Thí Thiên cùng đi tới điểm cuối.
Ở cuối mật đạo, một đại môn đứng sừng sững phía trước,bên cạnh còn mấy người trong Gìa Diệp Tháp đang ẩn núp.
Lạc Vũ và Quân Phi huơ kiếm ra chống lại đệ tử Triêu Già Diệp tháp .
Đồng thời, Minh Trần Dạ đã sớm chuẩn bị,mượn chìa khóa từ trên người Tứ công chúa , run tay đem cái chìa khóa ném cho Vân Thí Thiên phía sau.
Vân Thí Thiên phất tay áo, cái chìa khóa bay nhanh ra, đoan đoan chính chính bay lên cắm vào ổ khóa trên cửa.
“Ầm ầm.” Đại môn dầy cộm nặng nề mở ra.
Lạc Vũ, Quân Phi quật ngã đệ tử Già Diệp tháp trước mặt, vọt tới đại môn.
“Nhanh lên.”Thời gian qua nhanh, đại môn mới mở ra một phần mười, Lạc Vũ Vân Thí Thiên cùng xông vào.
“Ấm ầm.” Vân Thí Thiên đi sau cùng vừa bước bước cuối cùng vào, trở tay đẩy ra một chưởng, trực tiếp đóng đại môn một lần nữa.
“Bịch.” Chỉ trong nháy mắt những kẻ theo dõi truy kích phía sau đuổi tới,mạnh mẽ phá cửa.
Bất quá, không biết này đại môn là chất liệu gì mà lại không nhúc nhích chút nào.
Lạc Vũ thấy vậy thở dài một hơi, trước mắt an toàn.
“Không những an toàn, còn phát tài.” Minh Trần Dạ bò trên lưng nàng cười nói.
Lạc Vũ nghe tiếng quay đầu, trước mặt là tia sáng chói mắt, vô tận tài bảo đều ở trước mắt.
Kho báu của Già Diệp tháp .
Bất quá có kho báu của Phiêu Miểu nhất tộc lúc trước, Già Diệp tháp dù giàu có, Lạc Vũ dù nhìn cũng không sợ hãi.
Mà trong lúc Lạc Vũ đặt Minh Trần Dạ xuống, mở miệng thở phào nhẹ, giọng nói lành lạnh của Vân Thí Thiên đột nhiên vang lên: “Quả thật là phát tài.”
Lạc Vũ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, nơi này có thứ gì còn đặc biệt hơn kho báu Phiêu Miểu nhất tộc khiến cho Vân Thí Thiên động dung ?
Tác giả :
Nhất Thế Phong Lưu