Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 150: Hãm hại và phản kháng (16)
"Khuynh Anh cả mạng cũng có thể không cần, ngươi nói còn có cái gì đáng sợ hơn đây?" Hắn lại tiếp cận đến gần nàng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, Tống Chỉ Thi nghe vào trong tai lại cảm thấy như quỷ mị khiến người kinh hãi.
Nhất là phần khí chất lạnh lẽo trên người hắn, liên tục bao vây nàng, dù là giữa ban ngày vẫn cảm thấy rét lạnh, lúc này lại càng làm cho nàng bất an.
Thật không biết Long Khuynh Anh lúc này phát điên vì cái gì, người trong cuộc như Nguyệt Trì Lạc cứ như vậy an tĩnh nằm ở trong ngực Đông Phương Tuyết, híp đôi mắt nhìn Long Khuynh Anh đối với Tống Chỉ Thi từng bước hạ bệ, từng bước một ép sát.
Đừng thấy trên mặt nàng không biến sắc, nhưng thật ra trong lòng lại rất cao hứng.
Cuối cùng nhìn thấy nữ nhân kia đang kiềm nén tức giận, mặc dù đối tượng làm cho nàng ta tức giận không phải là mình, nhưng vẫn thật vui sướng.
Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết một lần nữa, hắn vốn đang khép hờ mí mắt, hàng mi thon dài rũ xuống trên mặt chiếu ra một vùng nhỏ bóng râm, thần sắc trên gương mặt tuấn tú hình như có chút mệt mỏi, thậm chí ngay cả nốt Chu Sa giữa trán cũng không còn sáng rực như trước đây.
Nguyệt Trì Lạc có chút đau lòng, khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn.
Hắn ngước mắt nhìn nàng, con ngươi màu tro lạnh rất dịu dàng, phần xa cách kia đã hoàn toàn biến mất. Thế nhưng Nguyệt Trì Lạc lại không cảm giác được phần nào chân thật, "A Tuyết, ta lạnh!"
Nàng nói lời này, giọng nói có chút uất ức, có chút làm nũng đáng yêu của một cô gái nhỏ.
Thật ra thì Đông Phương Tuyết đã dùng nội lực hong khô quần áo ẩm ướt trên người nàng, nàng tìm không được cái cớ nào khác chỉ có thể tùy tiện nói đại như thế.
Nhưng Đông Phương Tuyết lại dịu dàng cười một tiếng, ôm cánh tay của nàng chặt thêm một chút, không nói hai lời bước nhanh đi ra ngoài: "Ta dẫn nàng đi thay quần áo."
Không một tiếng chào hỏi, Đông Phương Tuyết bế nàng thẳng một mạch rời đi.
Nguyệt Trì Lạc trước ngực Đông Phương Tuyết cố nhoài đầu tóc rối bù xù ra ngoài, ý tứ không rõ cười cười với Tống Chỉ Thi.
Tống Chỉ Thi cắn chặt bờ môi, bình tĩnh nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết, thần sắc trong mắt phượng có phần không cam lòng.
Long Khuynh Anh lại không hề liếc mắt nhìn đến bọn họ một cái, chỉ dùng ánh mắt liếc xéo Tống Chỉ Thi cười một tiếng, giễu cợt nói: "Nhìn cái gì chứ? Có nhìn nữa cũng không phải của ngươi." Giọng nói đó, phớt lờ thản nhiên, nhưng Tống Chỉ Thi nghe vào lại cảm thấy mỉa mai châm chọc.
Trên hành lang dài cửu khúc ở phía trước, thoáng hiện một bóng dáng màu xanh nhạt, đang lo lắng nhìn xung quanh về hướng bên này.
Nhất là phần khí chất lạnh lẽo trên người hắn, liên tục bao vây nàng, dù là giữa ban ngày vẫn cảm thấy rét lạnh, lúc này lại càng làm cho nàng bất an.
Thật không biết Long Khuynh Anh lúc này phát điên vì cái gì, người trong cuộc như Nguyệt Trì Lạc cứ như vậy an tĩnh nằm ở trong ngực Đông Phương Tuyết, híp đôi mắt nhìn Long Khuynh Anh đối với Tống Chỉ Thi từng bước hạ bệ, từng bước một ép sát.
Đừng thấy trên mặt nàng không biến sắc, nhưng thật ra trong lòng lại rất cao hứng.
Cuối cùng nhìn thấy nữ nhân kia đang kiềm nén tức giận, mặc dù đối tượng làm cho nàng ta tức giận không phải là mình, nhưng vẫn thật vui sướng.
Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết một lần nữa, hắn vốn đang khép hờ mí mắt, hàng mi thon dài rũ xuống trên mặt chiếu ra một vùng nhỏ bóng râm, thần sắc trên gương mặt tuấn tú hình như có chút mệt mỏi, thậm chí ngay cả nốt Chu Sa giữa trán cũng không còn sáng rực như trước đây.
Nguyệt Trì Lạc có chút đau lòng, khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn.
Hắn ngước mắt nhìn nàng, con ngươi màu tro lạnh rất dịu dàng, phần xa cách kia đã hoàn toàn biến mất. Thế nhưng Nguyệt Trì Lạc lại không cảm giác được phần nào chân thật, "A Tuyết, ta lạnh!"
Nàng nói lời này, giọng nói có chút uất ức, có chút làm nũng đáng yêu của một cô gái nhỏ.
Thật ra thì Đông Phương Tuyết đã dùng nội lực hong khô quần áo ẩm ướt trên người nàng, nàng tìm không được cái cớ nào khác chỉ có thể tùy tiện nói đại như thế.
Nhưng Đông Phương Tuyết lại dịu dàng cười một tiếng, ôm cánh tay của nàng chặt thêm một chút, không nói hai lời bước nhanh đi ra ngoài: "Ta dẫn nàng đi thay quần áo."
Không một tiếng chào hỏi, Đông Phương Tuyết bế nàng thẳng một mạch rời đi.
Nguyệt Trì Lạc trước ngực Đông Phương Tuyết cố nhoài đầu tóc rối bù xù ra ngoài, ý tứ không rõ cười cười với Tống Chỉ Thi.
Tống Chỉ Thi cắn chặt bờ môi, bình tĩnh nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết, thần sắc trong mắt phượng có phần không cam lòng.
Long Khuynh Anh lại không hề liếc mắt nhìn đến bọn họ một cái, chỉ dùng ánh mắt liếc xéo Tống Chỉ Thi cười một tiếng, giễu cợt nói: "Nhìn cái gì chứ? Có nhìn nữa cũng không phải của ngươi." Giọng nói đó, phớt lờ thản nhiên, nhưng Tống Chỉ Thi nghe vào lại cảm thấy mỉa mai châm chọc.
Trên hành lang dài cửu khúc ở phía trước, thoáng hiện một bóng dáng màu xanh nhạt, đang lo lắng nhìn xung quanh về hướng bên này.
Tác giả :
Hoa Vô Tâm