Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Chương 138: Hãm hại và phản kháng (4)
Mắt hoa đào hơi khép hờ nhấc lên, hắn nhìn về phía Nguyệt Trì Lạc, vẻ mặt nham hiểm hung ác.
Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng nở nụ cười thân thiện với hắn, lại đổi lấy ánh mắt vô cùng nham hiểm hung ác của đối phương.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, chớp đôi mắt trong suốt hồn nhiên vài cái, không rõ nguyên do dời ánh mắt sang chỗ khác.
Người nọ, nàng đã từng gặp qua ở hôm đại náo trước thư phòng Đông Phương Tuyết, diện mạo như yêu tinh đó không dễ dàng quên được.
Nhấp nhẹ một chút rượu trong ly, cảm thấy phương hướng ánh mắt nham hiểm hung ác dần dần biến mất, Nguyệt Trì Lạc quay đầu lại nhìn lần nữa, nam tử có đôi mắt như yêu tinh đó đã chuyển sang trên người nữ tử đứng cạnh hắn.
Dung mạo nàng không tầm thường, mặc một chiếc váy tơ tằm màu xanh nhạt, vạt váy rất dài ôm sát rũ xuống trên mặt đất.
Ánh mắt hắn chứa đựng một chút ôn nhu nhìn nữ tử, nhưng phần ôn nhu này làm sao cũng không ứng đối với trong đáy mắt.
Xem xét lại nữ tử, một đôi mắt ngấn nước mở to nhìn hắn, trong mắt là tràn đầy ái mộ cùng phần tình yêu say đắm không thể nào che giấu.
Thiếp có tình, chàng không ý.
Nguyệt Trì Lạc thở dài, dời đi ánh mắt vào đại sảnh bữa tiệc.
Trong đại sảnh, thái tử Đông Phương Tường mặc hỉ phục đỏ thẫm cùng Đông Phương Tuyết cầm chung rượu nhấp nhẹ đang nói gì đó.
Hai người diện mạo tươi cười, cứng cõi mà lạnh nhạt, nhưng đều là ý cười không ứng đối với đáy mắt.
Ánh mắt Đông Phương Tuyết lành lạnh, ý cười không in vào trong mắt, cảm giác được cái nhìn của Nguyệt Trì Lạc, hắn nhìn qua nàng, hàn khí trong mắt nhất thời tiêu tan biến thành ôn nhu không thể nói bằng lời, Nguyệt Trì Lạc cười tủm tỉm nhìn hắn làm một động tác khẩu hình: Đừng uống quá nhiều.
Đông Phương Tuyết đáp lại bằng một ý cười dịu dàng, trong nháy mắt lại dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đông Phương Tường nhàn nhạt liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, chỉ cười một tiếng, ngay sau đó rũ xuống hàng mi che giấu cảm xúc trong mắt.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng cười rền vang.
Nguyệt Trì Lạc quay đầu nhìn lại, trên kiệu ngoài cửa bước xuống một người.
Người nọ một bộ áo trắng, áo ngoài tung bay, chân mang guốc gỗ, guốc gỗ gõ trên mặt đất phát ra tiếng nhạc dễ nghe, ưu nhã cầm quạt xếp trong tay, vẻ mặt nở nụ cười phóng đãng, mắt phượng ngang ngạnh đảo qua toàn trường, cuối cùng giống như không có chuyện gì lạ thu hồi lại tầm mắt.
Khóe mắt Nguyệt Trì Lạc chỉ hơi lướt qua, cũng biết được người kia là Huyền Chi Thất nãy giờ vẫn chưa đến.
Mỗi bên trái phải cánh tay hắn, dẫn theo hai vị nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc.
Nữ tử xinh đẹp một trái một phải đi chung với hắn, tiếng ba người thỉnh thoảng trò chuyện truyền khắp đại sảnh yến hội như chỗ không người.
Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng nở nụ cười thân thiện với hắn, lại đổi lấy ánh mắt vô cùng nham hiểm hung ác của đối phương.
Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, chớp đôi mắt trong suốt hồn nhiên vài cái, không rõ nguyên do dời ánh mắt sang chỗ khác.
Người nọ, nàng đã từng gặp qua ở hôm đại náo trước thư phòng Đông Phương Tuyết, diện mạo như yêu tinh đó không dễ dàng quên được.
Nhấp nhẹ một chút rượu trong ly, cảm thấy phương hướng ánh mắt nham hiểm hung ác dần dần biến mất, Nguyệt Trì Lạc quay đầu lại nhìn lần nữa, nam tử có đôi mắt như yêu tinh đó đã chuyển sang trên người nữ tử đứng cạnh hắn.
Dung mạo nàng không tầm thường, mặc một chiếc váy tơ tằm màu xanh nhạt, vạt váy rất dài ôm sát rũ xuống trên mặt đất.
Ánh mắt hắn chứa đựng một chút ôn nhu nhìn nữ tử, nhưng phần ôn nhu này làm sao cũng không ứng đối với trong đáy mắt.
Xem xét lại nữ tử, một đôi mắt ngấn nước mở to nhìn hắn, trong mắt là tràn đầy ái mộ cùng phần tình yêu say đắm không thể nào che giấu.
Thiếp có tình, chàng không ý.
Nguyệt Trì Lạc thở dài, dời đi ánh mắt vào đại sảnh bữa tiệc.
Trong đại sảnh, thái tử Đông Phương Tường mặc hỉ phục đỏ thẫm cùng Đông Phương Tuyết cầm chung rượu nhấp nhẹ đang nói gì đó.
Hai người diện mạo tươi cười, cứng cõi mà lạnh nhạt, nhưng đều là ý cười không ứng đối với đáy mắt.
Ánh mắt Đông Phương Tuyết lành lạnh, ý cười không in vào trong mắt, cảm giác được cái nhìn của Nguyệt Trì Lạc, hắn nhìn qua nàng, hàn khí trong mắt nhất thời tiêu tan biến thành ôn nhu không thể nói bằng lời, Nguyệt Trì Lạc cười tủm tỉm nhìn hắn làm một động tác khẩu hình: Đừng uống quá nhiều.
Đông Phương Tuyết đáp lại bằng một ý cười dịu dàng, trong nháy mắt lại dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đông Phương Tường nhàn nhạt liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, chỉ cười một tiếng, ngay sau đó rũ xuống hàng mi che giấu cảm xúc trong mắt.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng cười rền vang.
Nguyệt Trì Lạc quay đầu nhìn lại, trên kiệu ngoài cửa bước xuống một người.
Người nọ một bộ áo trắng, áo ngoài tung bay, chân mang guốc gỗ, guốc gỗ gõ trên mặt đất phát ra tiếng nhạc dễ nghe, ưu nhã cầm quạt xếp trong tay, vẻ mặt nở nụ cười phóng đãng, mắt phượng ngang ngạnh đảo qua toàn trường, cuối cùng giống như không có chuyện gì lạ thu hồi lại tầm mắt.
Khóe mắt Nguyệt Trì Lạc chỉ hơi lướt qua, cũng biết được người kia là Huyền Chi Thất nãy giờ vẫn chưa đến.
Mỗi bên trái phải cánh tay hắn, dẫn theo hai vị nữ tử xinh đẹp tuyệt sắc.
Nữ tử xinh đẹp một trái một phải đi chung với hắn, tiếng ba người thỉnh thoảng trò chuyện truyền khắp đại sảnh yến hội như chỗ không người.
Tác giả :
Hoa Vô Tâm