Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ
Chương 48
Chương 48:
Trương Húc Đông liếc ông ta, khẽ hừ lạnh: “Để lại cho chàng rể hiền của ông ăn đi.”
“Ôi chao, nghe con nói kìa, dù gì chúng ta cũng chung sống với nhau bao nhiêu năm, tốt xấu cũng có chút tình cảm mà.” Lâm Vinh xoa tay nói.
“Tình cảm?” Trương Húc Đông lạnh lùng nói: “Tôi khuyên ông một câu, lo hầu hạ ông nội cho tốt vào. Nếu ông nội có thể sống lâu hơn thì nhà họ Lâm các người mới có thể tiếp tục tồn tại.”
Bỏ lại câu này, Trương Húc Đông quay đầu rời đi. Sắc mặt Trương Húc Đông tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là tiểu nhân đắc chí! Đừng tưởng nhà họ sẽ vĩnh viễn che chở mày!”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, Trương Húc Đông trực tiếp trở về núi Long An. Dưới tác dụng của tụ linh trận, cả núi Long An trông mây mù lượn lờ, đỉnh núi cứ như tiên cảnh.
“Cậu Đông, sao lên đỉnh núi tôi lại cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều? Mặt thẹo không nhịn được hỏi.
Trương Húc Đông cười nói: “Sau này anh sẽ biết.”
Sau khi thu xếp phòng cho mặt thẹo, hai người bèn ngồi trên sofa.
“Nói cho tôi nghe tình huống của anh đi.” Trương Húc Đông ngả người trên sofa, nói.
Mặt thẹo không giấu diếm mà kể lại hết quá khứ của mình.
Sau khi nghe xong, Trương Húc Đông mới biết năm đó mặt thẹo với Kiếm Hổ đồng thời vào giang hồ, tiếc rằng gã không nhẫn tâm bằng Kiếm Hổ nên cuối cùng bị đuổi khỏi Đạm Thành. Sau này nhờ một cơ hội tình cờ, gã được nhận vào môn phái của Đổng Thiện Ngũ, sống như cá gặp nước ở Gia Thành, danh tiếng vang dội.
“Tại sao Đổng Thiện Ngũ lại đuổi anh ra khỏi môn phái?” Trương Húc Đông hỏi.
Mặt thẹo gãi đầu, nói: “Ông ấy bảo tôi không có tư chất, học nghệ 10 năm cũng chỉ luyện gân cốt chứ không có nội kình..”
“Nội kình?” Trương Húc Đông hơi kinh ngạc. Chẳng trách Đổng Thiện Ngũ lại nổi tiếng đến thế, xem ra đúng là cao nhân.
Sau khi hỏi xong, Trương Húc Đông bèn về phòng. Trên bàn là chiếc hộp do cha mình để lại. Anh chậm rãi đặt tay lên hộp, một tia linh khí bao phủ khắp chiếc hộp.
“Rắc.”
Một tiếng gãy vang lên, chiếc hộp thong thả mở ra.
“Quả nhiên là thế.” Trương Húc Đông mừng như điên.
Vừa mở nắp ra, một khí tức xa xăm như đập vào mặt, quanh quẩn xung quanh chiếc hộp, thậm chí cô đọng thành màu xanh biếc. Trương Húc Đông không nghĩ nhiều mà vội vã nhìn vào trong hộp.
Trong hộp có ba thứ, một viên ngọc bội, một tảng đá màu đen và một lá thư.
Trương Húc Đông phủi bụi dính trên lá thư rồi vội vàng mở nó ra. Trong thư là chữ viết của cha anh.
Trương Húc Đông đọc lá thư này thật kỹ, sợ sẽ bỏ sót một chữ nào đó. Đại khái thì lá thư này nói rõ cho Trương Húc Đông biết xuất thân, cùng với tương lai của mình, nhưng lại không để lại lời nào về thân phận của cha.
Cuối lá thư là một dòng chữ rất dễ khiến người ta chú ý: Mẹ con là người thường, cô ấy ở thủ đô, tên là Châu Cẩm. Trước khi con có thực lực đủ mạnh thì đừng bước chân vào thủ đô, cũng đừng đi tìm mẹ con.
“Châu Cẩm…” Trương Húc Đông khẽ nỉ non, nói vậy ít ra mẹ mình còn sống.
“Thực lực đủ mạnh.” Trương Húc Đông thầm nghĩ, xem ra thế giới này cũng không đơn giản như mình nghĩ.
Đọc xong lá thư này, Trương Húc Đông đã nhận được một cuộc điện thoại, người gọi chính là Lâm Tâm Di. Cô nói: “Trần Khải đã xảy ra chuyện.”
“Trần Khải là ai?” Trương Húc Đông khó hiểu.
“Chính là người mặc áo kaki trên bữa tiệc ấy, nghe bảo vợ ông ấy trúng tà.” Lâm Tâm Di nói: “Anh mau tới đây xem đi.”
“Nhanh đến thế sao?” Trương Húc Đông nhíu mày. Dự tính của anh là trong vòng 3 ngày, nhà ông mặc áo kaki đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Anh hỏi Lâm Tâm Di địa chỉ rồi dẫn mặt thẹo đến nhà Trần Khải, Trần Khải là người của chính phủ nên nhà ông ta không xa hoa mà chỉ là khu dân cư bình thường. Cửa nhà bị mở toang hoác, Trần Khải và một người trẻ tuổi đang sứt đầu mẻ trán đứng ngoài cửa.