Dạ Vương Phủ
Chương 12: Gió
Sau khi ăn xong bữa trưa, Dạ Vô Khạng cùng Trác Hạc Dao sóng vai ngồi trên xe ngựa. Trác Hạc Dao nghiêng đầu tựa vào vai hắn, nàng chậm rãi nói: “Vương gia, chúng ta thành thân bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm, nếu bản vương nhớ không lầm. Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là ở trong vương phủ lâu ngày buồn chán, thiếp thật muốn có một người để cùng nói chuyện.”
Dạ Vô Khạng làm sao có thể không nghe ra ý tứ của nàng? Trác Hạc Dao đúng là muốn một đứa con.
Dạ Vô Khạng nói: “Không phải nàng có tiểu Nguyệt cùng nói chuyện rồi sao?”
Trác Hạc Dao khẽ thở ra một hơi, lẩm nhẩm trong miệng: “Nhưng chung quy vẫn là không vui.”
Ngồi thêm một lát, Trác Hạc Dao chăm chú ngước nhìn lên bầu trời, nàng lạnh nhạt buông một câu: “Vương gia, ngài có nhìn thấy những đám mây kia không?”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền nhìn theo mắt nàng, không đáp.
“Ngài nói xem, những đám mây trắng kia có khi nào đột nhiên chuyển đen, sau đó là mưa không?”
Dạ Vô Khạng lười biếng đáp lời: “Bây giờ không phải mùa hạ, sẽ không có mưa được đâu.”
Trác Hạc Dao nghe vậy lại nhẹ thở ra một hơi, thấy được tâm tư của nàng, Dạ Vô Khạng cũng không an ủi, ngược lại nói lãng sang chuyện khác: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Không phải hôm nay ngài không có việc gì sao? Không thể ở lại thêm một lúc sao?”
Thấy được sự tiếc nuối trong mắt nàng, Dạ Vô Khạng cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn dứt khoát: “Bản vương chợt nhớ ra có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, nếu nàng chưa muốn về thì cứ ở lại đi, A Thanh sẽ bảo vệ nàng.”
Trác Hạc Dao nghe vậy mi mắt liền rũ xuống. Nàng còn cần A Thanh bảo vệ sao? Bản thân hắn còn không đánh thắng nàng, vậy mà lại muốn bảo vệ nàng?
“Không cần đâu, nếu như chỉ có một mình thì còn ý nghĩa gì nữa.” Nói xong, nàng khẽ cười, sau đó liền nhanh chóng lên xe ngựa trước.
Trên đường về kinh thành, Trác Hạc Dao cùng Dạ Vô Khạng không ai nói một lời. Nàng hi vọng hắn sẽ nói gì đó, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không nói.
Sau khi trở về vương phủ, Dạ Vô Khạng lập tức tiến cung.
***
Từ Ninh cung.
Thái hậu thân vận tử y tao nhã, bạch phát như thường lệ vấn cao, cố định bằng ngọc biếm tinh xảo.
Ngọc thủ thái hậu gạt nhẹ miệng chén, nhàn nhã cất ngôn: “Người đã đưa đến chưa?”
Cung nữ tâm phúc cung kính đáp lời: “Hồi bẩm nương nương, người đã đưa đến rồi.”
“Tốt!” Bà ta cười lớn, nói tiếp: “Dạ Vô Khạng, đã đến lúc ai gia cho ngươi nếm mùi vị đau khổ là như thế nào!”
Vừa dứt lời, tiếng thái giám bên ngoài vọng vào: “Dạ vương gia đến!”
Nghe vậy, thái hậu liền phất tay, ra hiệu cho tâm phúc lui xuống. Lúc này chính điện Từ Ninh chỉ còn hắn và bà.
Vừa thấy thân ảnh nam nhân tiến vào, bà ta liền cất giọng châm chọc: “Không biết Dạ vương gia đại giá quang lâm, ai gia nghênh đón không chu đáo, xin vương gia đừng trách a.”
“Bản vương nào dám trách thái hậu nương nương.” Dạ Vô Khạng tiến đến đôn mộc: “Chỉ là hôm nay bản vương đến đây, là có việc muốn hỏi.”
“Dạ vương gia cứ tự nhiên!”
Tâm phúc trở lại, trên tay là chén trà vừa châm, cẩn thận đặt cạnh tay hắn.
Dạ Vô Khạng bắt chước bộ dáng thái hậu, tay khẽ gạt nhẹ miệng chén: “Bản vương dạo này thấy người rãnh rỗi quá không có việc gì làm, định cùng người khiến cho thiên hạ một phen dậy sóng, không biết ý thái hậu thế nào?”
Nghe đến đây, thần sắc mỹ phụ không tránh khỏi tức giận, nghiến răng nói: “Không biết việc có thể làm cho thiên hạ một phen dậy sóng mà vương gia nói là việc gì?”
“Việc gì thì người phải tự hỏi bản thân mình chứ?”
Thái hậu mí mắt khẽ động. Nếu như là chuyện kia thì Dạ Vô Khạng chắc chắn sẽ không tùy tiện nói ra, còn về chuyện hoàng thất chi phả, lẽ nào hắn đã có chứng cứ?
“Ai gia ngày ngày làm rất nhiều việc, không biết vương gia muốn nói đến việc nào?”
Dạ Vô Khạng lạnh nhạt đáp lời: “Nếu như để hoàng thượng biết chuyện người lạm quyền, tùy ý chỉnh sửa hoàng thất chi phả thì sẽ thế nào?”
“Dạ vương gia, ngươi có biết hậu quả khi dám vu cáo ai gia?”
Dạ Vô Khạng chậm rãi đặt chén trà vẫn còn chưa có động đến xuống mộc bàn: “Bản vương trước giờ sẽ không nói mà không có bằng chứng.”
“Vậy thì không biết “bằng chứng” mà Dạ vương gia nói là gì? Ai gia thật rất tò mò muốn biết.”
Dứt lời, thái hậu nhàn nhã tựa lưng vào kim ỷ phía sau.
Dạ Vô Khạng cũng học theo, tựa lưng vào đôn mộc: “Thái hậu, đấu với bản vương người chỉ có thua chứ không có thắng. Người nên cân nhắc cho kỹ đi, đừng để đến lúc bản thân mình trở nên thảm hại, lúc đó sẽ rất khó coi.”
Thái hậu nghe vậy liền bật cười: “Dạ Vô Khạng, ngươi còn nhớ Liễu Thường Vân không?”
Nghe đến cái tên này, thần sắc hắn trở nên có chút khác thường, rất nhanh sau đó liền biến mất.
“Sao vậy, ngươi không nhớ sao? Có cần ai gia nhắc lại giúp ngươi không?”
“Cái tên Liễu Thường Vân này, bản vương nghe có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ đó là ai.”
Dạ Vô Khạng dường như có điều né tránh.
“Thật sự không nhớ sao?”
Hắn không đáp.
“Vậy để ai gia nhắc lại cho ngươi nhớ. Có biết vì sao ngày đại hôn nàng ta lại biến mất không?”
“…”
“Đó là bởi vì, ai gia đã nói với nàng ta, nếu chấp nhận rời xa ngươi, ngươi sẽ an toàn.”
Nghe đến đây, mắt phượng hẹp dài của nam nhân khẽ chau lại, tiếp tục nghe thái hậu nói.
“Có phải ngươi cho rằng, Liễu Thường Vân là hạng nữ nhân ham mê hư vinh, thấy ngươi không thể thuận lợi đăng cơ trữ vị nên mới bỏ đi? Dạ Vô Khạng, ai gia nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi!”
“Hôm nay người triệu ta vào cung là để nói những điều này?”
Thái hậu không để ý đến câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: “Cho nên, ngươi quyết định quên nàng ta, sau đó lại gặp được Trác Hạc Dao. Nói thật lòng thì ai gia thấy Trác Hạc Dao cùng Liễu Thường Vân có chút giống nhau, đặc biệt là đôi mắt. Ngươi chỉ vì muốn quên đi một nữ nhân, mà thành thân với một nữ nhân khác… Dạ Vô Khạng, đây là Dạ Vô Khạng mà ai gia biết sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Đúng là trước đây khi gặp Trác Hạc Dao, Dạ Vô Khạng đã từng nghĩ sẽ dùng nàng thay thế cho Liễu Thường Vân, nhưng mà bây giờ đối với nàng, hắn từ lâu đã không còn dùng hai từ thay thế.
“Dạ Vô Khạng, ngươi không có nghĩ đến chuyện nếu như sau này Liễu Thường Vân trở về sao? Nhìn thấy chân ái mà nàng ta hi sinh, hiện đang hạnh phúc cùng nữ nhân khác, ngươi nói nàng ta sẽ thế nào đây?”
Dạ Vô Khạng không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Bản vương nhất định sẽ bù đắp cho nàng ấy.”
“Bù đắp? Ngươi định bù đắp thế nào đây?”
“Đó là chuyện của bản vương, không khiến thái hậu quan tâm.”
“Hảo!” Bà ta cười lớn, nói: “Ngươi ra đây đi.”
Dứt lời, phía sau bức bình phong trong chính điện, thân ảnh nữ nhân dần dần hiện ra trước mắt hắn.
Thấy nàng, thái hậu liền nói: “Liễu Thường Vân, ngươi nghe thấy rồi chứ? Chân ái mà ngươi hi sinh để bảo vệ, bây giờ đã là Dạ vương gia cao cao tại thượng! Hoàn toàn quên mất ngươi rồi.”
Liễu Thường Vân chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, ngọc thủ giai nhân đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia nhưng liền bị hắn cự tuyệt.
“Vô Khạng…” Hạnh mâu giai nhân vì hành động đó mà đẫm lệ.
Còn Dạ Vô Khạng, hắn lúc này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhắc đến nàng, nàng liền xuất hiện. Rốt cuộc, đây là thực, hay là mộng?
Thời điểm đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo chút bụi trần, nhưng lại khiến hắn có cảm giác run rẩy không thôi.
“Hơn nửa năm, nếu bản vương nhớ không lầm. Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là ở trong vương phủ lâu ngày buồn chán, thiếp thật muốn có một người để cùng nói chuyện.”
Dạ Vô Khạng làm sao có thể không nghe ra ý tứ của nàng? Trác Hạc Dao đúng là muốn một đứa con.
Dạ Vô Khạng nói: “Không phải nàng có tiểu Nguyệt cùng nói chuyện rồi sao?”
Trác Hạc Dao khẽ thở ra một hơi, lẩm nhẩm trong miệng: “Nhưng chung quy vẫn là không vui.”
Ngồi thêm một lát, Trác Hạc Dao chăm chú ngước nhìn lên bầu trời, nàng lạnh nhạt buông một câu: “Vương gia, ngài có nhìn thấy những đám mây kia không?”
Dạ Vô Khạng nghe vậy liền nhìn theo mắt nàng, không đáp.
“Ngài nói xem, những đám mây trắng kia có khi nào đột nhiên chuyển đen, sau đó là mưa không?”
Dạ Vô Khạng lười biếng đáp lời: “Bây giờ không phải mùa hạ, sẽ không có mưa được đâu.”
Trác Hạc Dao nghe vậy lại nhẹ thở ra một hơi, thấy được tâm tư của nàng, Dạ Vô Khạng cũng không an ủi, ngược lại nói lãng sang chuyện khác: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
“Không phải hôm nay ngài không có việc gì sao? Không thể ở lại thêm một lúc sao?”
Thấy được sự tiếc nuối trong mắt nàng, Dạ Vô Khạng cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn dứt khoát: “Bản vương chợt nhớ ra có chuyện quan trọng cần phải giải quyết, nếu nàng chưa muốn về thì cứ ở lại đi, A Thanh sẽ bảo vệ nàng.”
Trác Hạc Dao nghe vậy mi mắt liền rũ xuống. Nàng còn cần A Thanh bảo vệ sao? Bản thân hắn còn không đánh thắng nàng, vậy mà lại muốn bảo vệ nàng?
“Không cần đâu, nếu như chỉ có một mình thì còn ý nghĩa gì nữa.” Nói xong, nàng khẽ cười, sau đó liền nhanh chóng lên xe ngựa trước.
Trên đường về kinh thành, Trác Hạc Dao cùng Dạ Vô Khạng không ai nói một lời. Nàng hi vọng hắn sẽ nói gì đó, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không nói.
Sau khi trở về vương phủ, Dạ Vô Khạng lập tức tiến cung.
***
Từ Ninh cung.
Thái hậu thân vận tử y tao nhã, bạch phát như thường lệ vấn cao, cố định bằng ngọc biếm tinh xảo.
Ngọc thủ thái hậu gạt nhẹ miệng chén, nhàn nhã cất ngôn: “Người đã đưa đến chưa?”
Cung nữ tâm phúc cung kính đáp lời: “Hồi bẩm nương nương, người đã đưa đến rồi.”
“Tốt!” Bà ta cười lớn, nói tiếp: “Dạ Vô Khạng, đã đến lúc ai gia cho ngươi nếm mùi vị đau khổ là như thế nào!”
Vừa dứt lời, tiếng thái giám bên ngoài vọng vào: “Dạ vương gia đến!”
Nghe vậy, thái hậu liền phất tay, ra hiệu cho tâm phúc lui xuống. Lúc này chính điện Từ Ninh chỉ còn hắn và bà.
Vừa thấy thân ảnh nam nhân tiến vào, bà ta liền cất giọng châm chọc: “Không biết Dạ vương gia đại giá quang lâm, ai gia nghênh đón không chu đáo, xin vương gia đừng trách a.”
“Bản vương nào dám trách thái hậu nương nương.” Dạ Vô Khạng tiến đến đôn mộc: “Chỉ là hôm nay bản vương đến đây, là có việc muốn hỏi.”
“Dạ vương gia cứ tự nhiên!”
Tâm phúc trở lại, trên tay là chén trà vừa châm, cẩn thận đặt cạnh tay hắn.
Dạ Vô Khạng bắt chước bộ dáng thái hậu, tay khẽ gạt nhẹ miệng chén: “Bản vương dạo này thấy người rãnh rỗi quá không có việc gì làm, định cùng người khiến cho thiên hạ một phen dậy sóng, không biết ý thái hậu thế nào?”
Nghe đến đây, thần sắc mỹ phụ không tránh khỏi tức giận, nghiến răng nói: “Không biết việc có thể làm cho thiên hạ một phen dậy sóng mà vương gia nói là việc gì?”
“Việc gì thì người phải tự hỏi bản thân mình chứ?”
Thái hậu mí mắt khẽ động. Nếu như là chuyện kia thì Dạ Vô Khạng chắc chắn sẽ không tùy tiện nói ra, còn về chuyện hoàng thất chi phả, lẽ nào hắn đã có chứng cứ?
“Ai gia ngày ngày làm rất nhiều việc, không biết vương gia muốn nói đến việc nào?”
Dạ Vô Khạng lạnh nhạt đáp lời: “Nếu như để hoàng thượng biết chuyện người lạm quyền, tùy ý chỉnh sửa hoàng thất chi phả thì sẽ thế nào?”
“Dạ vương gia, ngươi có biết hậu quả khi dám vu cáo ai gia?”
Dạ Vô Khạng chậm rãi đặt chén trà vẫn còn chưa có động đến xuống mộc bàn: “Bản vương trước giờ sẽ không nói mà không có bằng chứng.”
“Vậy thì không biết “bằng chứng” mà Dạ vương gia nói là gì? Ai gia thật rất tò mò muốn biết.”
Dứt lời, thái hậu nhàn nhã tựa lưng vào kim ỷ phía sau.
Dạ Vô Khạng cũng học theo, tựa lưng vào đôn mộc: “Thái hậu, đấu với bản vương người chỉ có thua chứ không có thắng. Người nên cân nhắc cho kỹ đi, đừng để đến lúc bản thân mình trở nên thảm hại, lúc đó sẽ rất khó coi.”
Thái hậu nghe vậy liền bật cười: “Dạ Vô Khạng, ngươi còn nhớ Liễu Thường Vân không?”
Nghe đến cái tên này, thần sắc hắn trở nên có chút khác thường, rất nhanh sau đó liền biến mất.
“Sao vậy, ngươi không nhớ sao? Có cần ai gia nhắc lại giúp ngươi không?”
“Cái tên Liễu Thường Vân này, bản vương nghe có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ đó là ai.”
Dạ Vô Khạng dường như có điều né tránh.
“Thật sự không nhớ sao?”
Hắn không đáp.
“Vậy để ai gia nhắc lại cho ngươi nhớ. Có biết vì sao ngày đại hôn nàng ta lại biến mất không?”
“…”
“Đó là bởi vì, ai gia đã nói với nàng ta, nếu chấp nhận rời xa ngươi, ngươi sẽ an toàn.”
Nghe đến đây, mắt phượng hẹp dài của nam nhân khẽ chau lại, tiếp tục nghe thái hậu nói.
“Có phải ngươi cho rằng, Liễu Thường Vân là hạng nữ nhân ham mê hư vinh, thấy ngươi không thể thuận lợi đăng cơ trữ vị nên mới bỏ đi? Dạ Vô Khạng, ai gia nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi!”
“Hôm nay người triệu ta vào cung là để nói những điều này?”
Thái hậu không để ý đến câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: “Cho nên, ngươi quyết định quên nàng ta, sau đó lại gặp được Trác Hạc Dao. Nói thật lòng thì ai gia thấy Trác Hạc Dao cùng Liễu Thường Vân có chút giống nhau, đặc biệt là đôi mắt. Ngươi chỉ vì muốn quên đi một nữ nhân, mà thành thân với một nữ nhân khác… Dạ Vô Khạng, đây là Dạ Vô Khạng mà ai gia biết sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Đúng là trước đây khi gặp Trác Hạc Dao, Dạ Vô Khạng đã từng nghĩ sẽ dùng nàng thay thế cho Liễu Thường Vân, nhưng mà bây giờ đối với nàng, hắn từ lâu đã không còn dùng hai từ thay thế.
“Dạ Vô Khạng, ngươi không có nghĩ đến chuyện nếu như sau này Liễu Thường Vân trở về sao? Nhìn thấy chân ái mà nàng ta hi sinh, hiện đang hạnh phúc cùng nữ nhân khác, ngươi nói nàng ta sẽ thế nào đây?”
Dạ Vô Khạng không chút nghĩ ngợi liền đáp: “Bản vương nhất định sẽ bù đắp cho nàng ấy.”
“Bù đắp? Ngươi định bù đắp thế nào đây?”
“Đó là chuyện của bản vương, không khiến thái hậu quan tâm.”
“Hảo!” Bà ta cười lớn, nói: “Ngươi ra đây đi.”
Dứt lời, phía sau bức bình phong trong chính điện, thân ảnh nữ nhân dần dần hiện ra trước mắt hắn.
Thấy nàng, thái hậu liền nói: “Liễu Thường Vân, ngươi nghe thấy rồi chứ? Chân ái mà ngươi hi sinh để bảo vệ, bây giờ đã là Dạ vương gia cao cao tại thượng! Hoàn toàn quên mất ngươi rồi.”
Liễu Thường Vân chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, ngọc thủ giai nhân đưa lên muốn chạm vào khuôn mặt quen thuộc kia nhưng liền bị hắn cự tuyệt.
“Vô Khạng…” Hạnh mâu giai nhân vì hành động đó mà đẫm lệ.
Còn Dạ Vô Khạng, hắn lúc này vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhắc đến nàng, nàng liền xuất hiện. Rốt cuộc, đây là thực, hay là mộng?
Thời điểm đó, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo chút bụi trần, nhưng lại khiến hắn có cảm giác run rẩy không thôi.
Tác giả :
Hoàng Dung Ân (Sea Ice)