Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 4 - Chương 23: Hấp Huyết ma thú
Nguyệt Vũ cũng không biết rốt cuộc chính mình hôn mê bao lâu, nàng chỉ biết thời điểm khi có ý thức trở lại, thì đã ẩn ẩn có cảm giác hoàn cảnh xung quanh mình đã xảy ra thay đổi.
Chậm rãi mở mắt. Quét mắt nhìn đại khái bốn phía một cái, Nguyệt Vũ phát hiện nơi này không phải là địa phương của nàng, mà là một phương sa mạc mênh mông vô bờ.
Hoang mạc nơi này, mênh mông không thấy bờ, bất luận là phương hướng nào đều là một phong cảnh giống như nhau. Trừ bỏ sa mạc vẫn là sa mạc. Cảnh tượng như vậy thật ra lại có chút giống Vô Tận Phiêu Miểu. Tuy nhiên khác nhau ở chỗ, Vô Tận Phiêu Miểu là một mảnh hồng sa còn nơi này lại chỉ có một màu cát vàng thuần khiết. Cát vàng vô tận, trên đầu mặt trời chói chang thiêu đốt mọi vật phía dưới, sương khói hôi hổi.
Nhìn thấy nơi này, Nguyệt Vũ cũng đã có phản ứng. Xem ra nàng đã đến bên trong cái nơi gọi là Ẩn Nguyệt bí cảnh. Bất quá cũng không biết cái gọi là Ẩn Nguyệt bí cảnh có phải là một khối hoang mạc như vậy hay không? Hoặc có thể nói ngoài hoang mạc thì nàng còn có thể nhìn thấy phong cảnh gì? Mặc kệ là có chuyện gì, nàng đều phải xem rốt cuộc nơi này cất giấu bí mật gì!
Bí cảnh này căn bản cùng với ngoại giới không có gì khác nhau. Nếu không phải biết rằng chính mình đang ở trong bí cảnh thì căn bản sẽ không biết rằng nơi này cư nhiên là ở bên trong bí cảnh!
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Nguyệt Vũ lại quét mắt nhìn bốn phía một cái, cảm thấy có chút kinh ngạc. Cư nhiên không nhìn thấy một người nào!
Rõ ràng nàng cùng với những người đó cùng nhau vào, bao nhiêu người cùng nhau tiến vào, cư nhiên chỉ có một mình nàng ở chỗ này! Là do bí cảnh quá lớn, hay là vận khí của nàng không tốt, chỉ có cô đơn một mình? Hoặc là trận pháp truyền tống của bí cảnh cố ý tách bọn họ ra? Nghi ngờ trong mắt Nguyệt Vũ chợt lóe lên rồi cho qua.
Nếu là lịch lãm tự nhiên là cần chính bản thân mình tự đi. Một mình tách ra như vậy thật ra có thể rèn luyện thực lực của mình tốt hơn! Hơn nữa tách ra là tốt nhất, nhiều người còn gây trở ngại cho hành động của nàng!
Lạnh nhạt cười, Nguyệt Vũ hướng đến một phương hướng chuẩn bị đi. Nhưng mà mới nâng bước chân, nàng kinh ngạc phát hiện cư nhiên mình phiêu phù ở trên không trung. Cẩn thận nhìn quét toàn thân. Nguyệt Vũ vẫn chưa phát hiện ra được trên người mình có cái gì có thể trói lại toàn thân, hoặc là có năng lượng gì khống chế mình. Nói vậy đây là một chiêu đãi của bí cảnh đối với những người tiến vào bên trong đi! Tuấn mi một điều thúc dục huyền lực, mũi chân Nguyệt Vũ điểm nhẹ, phi thân một cái liền rớt xuống trên mặt đất.
Nhìn một mảnh hoang mạc hoang vắng, Nguyệt Vũ quyết định đem vài tên kia đều gọi ra hết. Dù sao cũng đã một thời gian dài không thả họ ra, phỏng chừng cũng làm bọn họ buồn đến hỏng rồi. Hiện tại ở bên trong bí cảnh nhưng thật ra rất thuận tiện.
“Tiểu Điện, Tiểu Thanh, Thiển Lam, Tiểu Hắc, U U các ngươi xuất hiện đi.” Nguyệt Vũ truyền âm linh hồn nói.
Dứt lời chỉ thấy hào quang chợt lóe, bốn đạo nhan sắc khác nhau đáp xuống trước người Nguyệt Vũ. Sau khi lưu quang biến mất, bốn thú trong màu sắc tự vệ đáng yêu vô cùng chậm rãi xuất hiện.
Bốn chích tiểu thú, đều ở màu sắc tự vệ, thân thể nho nhỏ, còn đâu khi phách uy mãnh khi chiến đấu? Thoạt nhìn bốn chích thú lúc này rất đáng yêu!
“Chủ nhân, người rất nhẫn tâm, rốt cuộc cũng đã cho chúng ta đi ra!” Tiểu Hắc vẻ mặt oán giận nói. Cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng thật xui xẻo, thời điểm ngủ say để thăng cấp làm vương giả thú, vừa mới thức tỉnh, thì phía sau đã có biến cố sinh ra, khiến cho hắn đã lâu không được đi ra ngoài!
“Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân, ta đều chuẩn bị bị bức nghẹn sắp chết!” Tiểu Thanh cũng là vẻ mặt ai oán oán giận nói. Kỳ thật hắn cũng rất đáng thương. Vốn là một người không biết an phận thế nhưng lại để cho hắn ở bên trong không gian huyền thú lâu như vậy, cũng là làm khó cho hắn.
“Chủ nhân, ta...”Tiểu Điện muốn nói cái gì, nhưng trước ánh mắt uy hiếp của Nguyệt Vũ cùng chúng thú vẫn là nuốt đi xuống. Không có biện pháp, tần suất đi ra của hắn có vẻ cao nhất a...
Thiển Lam vẫn là một bộ dáng im lặng như trước, cái gì cũng không nói. Nhưng vui sướng ở trong mắt thì cho dù như thế nào cũng không thể che dấu được. Tuy rằng ở bên trong huyền thú không gian cũng rất tốt nhưng có thể đứng bên cạnh chủ nhân vẫn là tốt nhất!
Nguyệt Vũ quét mắt nhìn tứ thú một cái, trên mặt nổi lên tươi cười thản nhiên, trong mắt là một mảnh sắc thái nhu hòa. Có mấy chích huyền thú luôn luôn đùa giỡn, dong dài như vậy bên người làm cho nàng cảm thấy rất là thỏa mãn.
“Tốt lắm, các ngươi không cần oán giận nữa. Ta đáp ứng với các ngươi trong thời gian này các ngươi có thể tận tình chơi đùa.” Nguyệt Vũ đạm mạc cười, nói, trong mắt cũng đồng dạng có sắc thái chờ mong. Không biết hành trình trong bí cảnh lần này, nàng có thể có được thu hoạch như thế nào?
“Thật vậy chăng? Chủ nhân chúng ta trong khoảng thời gian này chúng ta có thể tùy tiện ngoạn a? chuyện này thật sự quá tốt!” Lời nói của Nguyệt Vũ làm cho chúng thú hưng phấn một trận, nhịn không được đều loạn lên. Cho dù là người luôn luôn im lặng như Thiển Lam cũng mặt mày hớn hở. Rất là vui vẻ.
Nguyệt Vũ nhìn bốn chích thú bộ dáng hài tử đơn thuần như vậy nhưng khi liên tưởng đến bộ dáng bản thể chiến đấu bưu hãn của bọn họ, khóe miệng nhịn không được co rút một cái. Nha, sự khác biệt này cũng thật quá lớn!
Hình như nghĩ đến cái gì, Nguyệt Vũ hơi hơi nghi hoặc hỏi:“ Các ngươi có biết vì sao U U không đi ra không?” Nếu như trong trường hợp bình thường khi nghe thấy lời của Nguyệt vũ thì phỏng chừng U U là người đầu tiên đi ra. Nhưng lần này nửa ngày rồi U U vẫn không chút động tĩnh. Chuyện này không thể không làm cho Nguyệt Vũ cảm thấy kỳ quái.
“U U a, ở thời điểm chủ thân tiến vào bí cảnh, U U liền đi ngủ. Trước khi ngủ nàng có nói bí cảnh có áp chế đối với nàng. Bây giờ nàng còn quá nhỏ, bị ép tới gắt gao, cho nên không thể không ngủ say phong bế linh thức.” Sau khi nghe thấy câu hỏi của Nguyệt Vũ, Tiểu Điện liền trả lời. Trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa. Thiếu một kẻ cùng mình tranh chủ nhân. Hắn tỏ ra vô cùng vui vẻ!
Ngủ say? U U cư nhiên lại ngủ say, còn có bí cảnh đối với nàng có áp chế? Ánh mắt Nguyệt vũ vi thiểm, trong lòng suy tư. Bất quá cẩn thận vẫn hơn, cũng có thể có khả năng này. U U là một cái không gian, mà Ẩn Nguyệt bí cảnh cũng là một không gian. U U đi vào bên trong không gian này cũng có khả năng bị áp chế. Dù sao có vẻ U U là một cái không gian có thể lớn lên. Không, căn bản nói chính xác là không gian bắt đầu trưởng thành!
Huống hồ Ẩn Nguyệt bí cảnh này cũng không đơn giản, chỉ cần nhìn ánh sáng trong năng lượng màu trắng ngà là biết, bí cảnh này tất nhiên là có liên hệ với Minh Nguyệt chi tâm. Năng lượng của Minh Nguyệt chi tâm cường hãn như vậy, bí cảnh có liên hệ với nó tự nhiên cũng không thể yếu được! Cụ thể là có mối liên hệ như thế nào thì sẽ là trọng điểm tìm kiếm kế tiếp của nàng trong bí cảnh này.
Phía trên hoang mạc mênh mang vô tận, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống mặt cát. Vốn là hoang mạc với một mảnh cát vàng trải rộng bị ánh nắng chiếu xuống có độ nóng cực cao, trên mặt có thể nhìn thấy từng trận khói nhẹ. Đi ở mặt trên cơ hồ không khác gì một cái hỏa lô.
Lúc này ở phía trên hoang mạc, có một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi bước đi. Đến gần thì có thể thấy, bóng dáng màu trắng là một thiếu niên vận bạch y.
Thiếu niên một thân cơ hồ đã ướt đẫm mồ hôi, trên đầu mặc phát cũng là một mảnh thấu thấp. Tuy rằng lúc này thoạt nhìn thiếu niên rất chật vật nhưng cũng như trước là thanh hoa như nguyệt.
“Chủ nhân, nóng quá a, như thế nào còn không đi ra được khỏi đây a!” Tiểu Hắc ở trên vai cúi đầu vẻ mặt buồn bực.
Nghe vậy, Nguyệt Vũ cũng là bất đắc dĩ. Không thể tưởng được phương hướng mà ngày đó nàng chọn lại là một phương hướng sai. Nguyên lai tưởng rằng có thể ra khỏi hoang mạc tìm được rừng rậm, còn có nguồn nước. Nhưng lại không nghĩ tới trực tiếp xuyên qua hoang mạc! Vốn là muốn trực tiếp phi hành xuyên qua hoang mạc lại không nghĩ tới độ ấm ở phía trên cư nhiên rất cao, cho nên nàng đành phải buông tha cho ý tưởng này.
Đến khi Nguyệt Vũ chuẩn bị nói vài câu an ủi một chút mấy tiểu thú kia thì đột nhiên, một trận chấn động mỏng manh ở dưới chân Nguyệt Vũ phát ra. Chấn động rất yếu, nếu không cẩn thận cảm giác thì căn bản không thể cảm nhận được. Bất quá, bằng vào sự quan sát tỉ mỉ của Nguyệt Vũ thì vẫn nhận ra được.
Chấn động càng ngày càng kịch liệt, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, trong mắt hiện lên một chút trịnh trọng. Ở hoang mạc này, nguy hiểm bất định, không biết sẽ xuất hiện thứ gì quỷ dị nguy hiểm, vẫn nên chú ý một chút thì hơn.
Đột nhiên, Nguyệt Vũ cảm thấy bốn phía có một trận năng lượng dao động, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên, một trận cát vàng bay lên. Tiếp theo liền thấy một chích quái thú to lớn toàn thân màu đỏ xuất hiện phía trước nàng cách đó không xa.
Nhưng thấy quái vật to lớn toàn thân màu đỏ, hình thể quái dị, ước chừng thân cao hơn hai thước, bên ngoài thân đều là một màu đỏ. Sau lưng có hai cánh bất quá hai cánh lại rất ngắn và nhỏ, đầu không có hình thái, cực kỳ xấu xí, không thể nhìn rõ rốt cuộc đó là sinh vật gì. Không chỉ có như thế, toàn bộ thân hình quái vật này đều chảy xuôi một màu đỏ niêm trù, thật sự là ghê tởm đến cực điểm!
“Đây là cái gì vậy? Vì cái gì trước đây chưa từng thấy qua?” Nguyệt Vũ nhìn lướt qua quái vật ở trước mắt, tuấn mi nhíu lại, thản nhiên hỏi. Dù đã gặp qua vô số vật ghê tởm nhưng đối với quái vật này vẫn cảm thấy ghê tởm!
“Chủ nhân, đây là sa mạc Hấp Huyết ma thú, là loại huyền thú thấp nhất trong tất cả các loại. Bình thường loại huyền thú này đều sinh hoạt tại nơ hoang vắng không người, hoàn cảnh cuộc sống dơ bẩn cho nên trên người luôn mang theo đủ loại dơ bẩn. Loại Hấp Huyết ma thú này chuyên dựa vào hút máu của huyền thú khác để duy trì cuộc sống. Bất quá, chủ nhân đừng xem thường các loại dơ bẩn trên thân nó, bởi vì tất cả đều có kịch độc. Chỉ cần đụng tới một chút thì toàn thân sẽ hư thối!” Tiểu điện nghe thấy câu hỏi của chủ nhân, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Sa mạc Hấp Huyết ma thú? Trong đầu của nguyệt vũ không có một chút ấn tượng nào về loại huyền thú này, chắc bình thường rất ít khi gặp. Bất quá nghe được thứ Hấp Huyết cần duy trì lại khiến cho nàng nghĩ tới Hấp Huyết quỷ. Bất quá quỷ hút máu cũng không có dơ bẩn như vậy!
Sa mạc Hấp huyết ma thú của lúc này miệng há hốc ra, một ít chất lỏng màu đỏ trong miệng to như một chiếc bồn máu bên cạnh hai khỏa răng nanh giống như chùy thủ chảy ra, ghê tởm mười phần. Đồng thời trong miệng phát ra âm thanh giống như tiếng kêu của biên bức*, quả nhiên là khó nghe đến cực điểm!
(*) biên bức: Con rơi.
Khóe miệng Nguyệt Vũ câu lên một độ cong khinh thường, lạnh nhạt đứng đó. Xem bộ dáng hưng phấn như vậy của Hấp Huyết thú, phỏng chừng là đã đem nàng trở thành mĩ thực đi? Ha ha, xem ra là nàng đã quấy rầy đến người ta đang nghỉ ngơi rồi.
Hấp Huyết ma thú cũng không có nghĩ nhiều như Nguyệt Vũ, trời sinh linh thức bọn họ khuyết thiếu, căn bản sẽ không tự hỏi. Chỉ cần có thực vật ở ngoại giới kích thích đến hì bọn họ sẽ liều lĩnh đi lên kiếm ăn! Vì thế hai cánh ngắn ngủi của Hấp Huyết thú giương lên, nổi lên một ít bão cát cuồn cuộn, sau đó giống như sói đói xông lên hướng về phía Nguyệt Vũ.
Liếc liếc mắt một cái về phía quái vật dần dần phóng đại lên trước mắt, trong mẳt Nguyệt Vũ hiện lên khinh thường còn có một chút sát ý. Không thể trách nàng, chỉ có thể đổ thừa cho vật đang này muốn giết nàng?
Thản nhiên đứng đó, Nguyệt Vũ cũng không động. Nhìn con mồi trước trước mắt cư nhiên đến cả một chút giãy dụa cũng không có, Hấp Huyết ma thú càng thêm hưng phấn. Hai cánh ngắn ngủi lại càng cử động không ngừng, khi thấy Hấp Huyết ma thú ngày càng tiến lại gần mình, Nguyệt Vũ mạnh mẽ lắc mình một cái liền biến mất tại chỗ. Thấy vậy, Hấp Huyết ma thú giật mình ngây ngốc, đến cả một chút phản ứng cũng không có. Dù sao cũng là huyền thú không có đầy đủ linh thức, Hấp Huyết ma thú chỉ có thể tìm kiếm tại chỗ, không biết một chút nào rằng con mồi của nó đã lắc mình đến sau lưng nó.
Nguyệt Vũ đứng ở phía sau Hấp Huyết ma thú, bàn tay trắng nõn khinh thường vung lên thản nhiên tản ra một cỗ ánh sáng sáu màu năng lượng huyền lực tụ tập trong tay tạo thành mũi nhọn. Khi Hấp Huyết ma thú còn chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay trắng nõn liền vung lên, quả cầu năng lượng giống như đạn pháo bay qua.
Ngao ô--- vừa vặn bị qua cầu năng lượng đánh vào là Hấp Huyết thú,. trực giác phía sau lưng nóng lên, sau đó toàn bộ lưng cũng bị quả cầu năng lượng hòa tan. Thống khổ tê rống một tiếng, Hấp Huyết ma thú chậm rãi ngã xuống. Bất quá, loài Hấp Huyết ma thú này thật ra có sinh mệnh ương ngạnh, đã ngã xuống rồi nhưng còn cố gắng giãy dụa.
Nhìn Hấp Huyết ma thú toàn thân là hỗn hợp máu tươi cùng với chất lỏng màu đỏ trộn lẫn còn đang nằm đó hấp hối, Nguyệt Vũ bĩu môi, tựa hồ đối với kết quả như vậy hoàn toàn không kinh ngạc. Dù sao cấp bậc của Hấp Huyết ma thú này gần như chính là cấp bậc phàm thú, ở trước mặt Nguyệt Vũ với cấp bậc huyền tông thì căn bản chính là gặp sư phụ, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới, không khác gì một hạt bụi!
Vỗ vỗ cát bụi tên người, Nguyệt Vũ chuẩn bị chạy lấy người.
Tê --khiếu ô--còn chưa đi được xa, huyền thú đang hấp hối ở phía sau dột nhiên mạnh mẽ tê rống lên vài tiếng, sau đó ngã xuống.
Nghe thấy âm thanh tê rống, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, tựa hồ là đoán trước được điều gì đó, cảm giác có chút không tốt.
Còn không chờ Nguyệt Vũ phản ứng lại, liền thấy cát vàng bốn phía đều đang run rẩy, đang hướng về phía nàng đến gần.
Hoang mạc vốn là đang an tĩnh thì chấn động lại càng ngày càng kịch liệt, hở ra cũng càng ngày càng nhiều. Ngay từ đầu nghe không thấy âm thanh nhưng lúc này tiếng “tê tê” cũng càng ngày càng nhiều....
Chậm rãi mở mắt. Quét mắt nhìn đại khái bốn phía một cái, Nguyệt Vũ phát hiện nơi này không phải là địa phương của nàng, mà là một phương sa mạc mênh mông vô bờ.
Hoang mạc nơi này, mênh mông không thấy bờ, bất luận là phương hướng nào đều là một phong cảnh giống như nhau. Trừ bỏ sa mạc vẫn là sa mạc. Cảnh tượng như vậy thật ra lại có chút giống Vô Tận Phiêu Miểu. Tuy nhiên khác nhau ở chỗ, Vô Tận Phiêu Miểu là một mảnh hồng sa còn nơi này lại chỉ có một màu cát vàng thuần khiết. Cát vàng vô tận, trên đầu mặt trời chói chang thiêu đốt mọi vật phía dưới, sương khói hôi hổi.
Nhìn thấy nơi này, Nguyệt Vũ cũng đã có phản ứng. Xem ra nàng đã đến bên trong cái nơi gọi là Ẩn Nguyệt bí cảnh. Bất quá cũng không biết cái gọi là Ẩn Nguyệt bí cảnh có phải là một khối hoang mạc như vậy hay không? Hoặc có thể nói ngoài hoang mạc thì nàng còn có thể nhìn thấy phong cảnh gì? Mặc kệ là có chuyện gì, nàng đều phải xem rốt cuộc nơi này cất giấu bí mật gì!
Bí cảnh này căn bản cùng với ngoại giới không có gì khác nhau. Nếu không phải biết rằng chính mình đang ở trong bí cảnh thì căn bản sẽ không biết rằng nơi này cư nhiên là ở bên trong bí cảnh!
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Nguyệt Vũ lại quét mắt nhìn bốn phía một cái, cảm thấy có chút kinh ngạc. Cư nhiên không nhìn thấy một người nào!
Rõ ràng nàng cùng với những người đó cùng nhau vào, bao nhiêu người cùng nhau tiến vào, cư nhiên chỉ có một mình nàng ở chỗ này! Là do bí cảnh quá lớn, hay là vận khí của nàng không tốt, chỉ có cô đơn một mình? Hoặc là trận pháp truyền tống của bí cảnh cố ý tách bọn họ ra? Nghi ngờ trong mắt Nguyệt Vũ chợt lóe lên rồi cho qua.
Nếu là lịch lãm tự nhiên là cần chính bản thân mình tự đi. Một mình tách ra như vậy thật ra có thể rèn luyện thực lực của mình tốt hơn! Hơn nữa tách ra là tốt nhất, nhiều người còn gây trở ngại cho hành động của nàng!
Lạnh nhạt cười, Nguyệt Vũ hướng đến một phương hướng chuẩn bị đi. Nhưng mà mới nâng bước chân, nàng kinh ngạc phát hiện cư nhiên mình phiêu phù ở trên không trung. Cẩn thận nhìn quét toàn thân. Nguyệt Vũ vẫn chưa phát hiện ra được trên người mình có cái gì có thể trói lại toàn thân, hoặc là có năng lượng gì khống chế mình. Nói vậy đây là một chiêu đãi của bí cảnh đối với những người tiến vào bên trong đi! Tuấn mi một điều thúc dục huyền lực, mũi chân Nguyệt Vũ điểm nhẹ, phi thân một cái liền rớt xuống trên mặt đất.
Nhìn một mảnh hoang mạc hoang vắng, Nguyệt Vũ quyết định đem vài tên kia đều gọi ra hết. Dù sao cũng đã một thời gian dài không thả họ ra, phỏng chừng cũng làm bọn họ buồn đến hỏng rồi. Hiện tại ở bên trong bí cảnh nhưng thật ra rất thuận tiện.
“Tiểu Điện, Tiểu Thanh, Thiển Lam, Tiểu Hắc, U U các ngươi xuất hiện đi.” Nguyệt Vũ truyền âm linh hồn nói.
Dứt lời chỉ thấy hào quang chợt lóe, bốn đạo nhan sắc khác nhau đáp xuống trước người Nguyệt Vũ. Sau khi lưu quang biến mất, bốn thú trong màu sắc tự vệ đáng yêu vô cùng chậm rãi xuất hiện.
Bốn chích tiểu thú, đều ở màu sắc tự vệ, thân thể nho nhỏ, còn đâu khi phách uy mãnh khi chiến đấu? Thoạt nhìn bốn chích thú lúc này rất đáng yêu!
“Chủ nhân, người rất nhẫn tâm, rốt cuộc cũng đã cho chúng ta đi ra!” Tiểu Hắc vẻ mặt oán giận nói. Cũng không thể trách hắn, dù sao hắn cũng thật xui xẻo, thời điểm ngủ say để thăng cấp làm vương giả thú, vừa mới thức tỉnh, thì phía sau đã có biến cố sinh ra, khiến cho hắn đã lâu không được đi ra ngoài!
“Đúng vậy, đúng vậy, chủ nhân, ta đều chuẩn bị bị bức nghẹn sắp chết!” Tiểu Thanh cũng là vẻ mặt ai oán oán giận nói. Kỳ thật hắn cũng rất đáng thương. Vốn là một người không biết an phận thế nhưng lại để cho hắn ở bên trong không gian huyền thú lâu như vậy, cũng là làm khó cho hắn.
“Chủ nhân, ta...”Tiểu Điện muốn nói cái gì, nhưng trước ánh mắt uy hiếp của Nguyệt Vũ cùng chúng thú vẫn là nuốt đi xuống. Không có biện pháp, tần suất đi ra của hắn có vẻ cao nhất a...
Thiển Lam vẫn là một bộ dáng im lặng như trước, cái gì cũng không nói. Nhưng vui sướng ở trong mắt thì cho dù như thế nào cũng không thể che dấu được. Tuy rằng ở bên trong huyền thú không gian cũng rất tốt nhưng có thể đứng bên cạnh chủ nhân vẫn là tốt nhất!
Nguyệt Vũ quét mắt nhìn tứ thú một cái, trên mặt nổi lên tươi cười thản nhiên, trong mắt là một mảnh sắc thái nhu hòa. Có mấy chích huyền thú luôn luôn đùa giỡn, dong dài như vậy bên người làm cho nàng cảm thấy rất là thỏa mãn.
“Tốt lắm, các ngươi không cần oán giận nữa. Ta đáp ứng với các ngươi trong thời gian này các ngươi có thể tận tình chơi đùa.” Nguyệt Vũ đạm mạc cười, nói, trong mắt cũng đồng dạng có sắc thái chờ mong. Không biết hành trình trong bí cảnh lần này, nàng có thể có được thu hoạch như thế nào?
“Thật vậy chăng? Chủ nhân chúng ta trong khoảng thời gian này chúng ta có thể tùy tiện ngoạn a? chuyện này thật sự quá tốt!” Lời nói của Nguyệt Vũ làm cho chúng thú hưng phấn một trận, nhịn không được đều loạn lên. Cho dù là người luôn luôn im lặng như Thiển Lam cũng mặt mày hớn hở. Rất là vui vẻ.
Nguyệt Vũ nhìn bốn chích thú bộ dáng hài tử đơn thuần như vậy nhưng khi liên tưởng đến bộ dáng bản thể chiến đấu bưu hãn của bọn họ, khóe miệng nhịn không được co rút một cái. Nha, sự khác biệt này cũng thật quá lớn!
Hình như nghĩ đến cái gì, Nguyệt Vũ hơi hơi nghi hoặc hỏi:“ Các ngươi có biết vì sao U U không đi ra không?” Nếu như trong trường hợp bình thường khi nghe thấy lời của Nguyệt vũ thì phỏng chừng U U là người đầu tiên đi ra. Nhưng lần này nửa ngày rồi U U vẫn không chút động tĩnh. Chuyện này không thể không làm cho Nguyệt Vũ cảm thấy kỳ quái.
“U U a, ở thời điểm chủ thân tiến vào bí cảnh, U U liền đi ngủ. Trước khi ngủ nàng có nói bí cảnh có áp chế đối với nàng. Bây giờ nàng còn quá nhỏ, bị ép tới gắt gao, cho nên không thể không ngủ say phong bế linh thức.” Sau khi nghe thấy câu hỏi của Nguyệt Vũ, Tiểu Điện liền trả lời. Trong giọng nói tràn đầy vui sướng khi người gặp họa. Thiếu một kẻ cùng mình tranh chủ nhân. Hắn tỏ ra vô cùng vui vẻ!
Ngủ say? U U cư nhiên lại ngủ say, còn có bí cảnh đối với nàng có áp chế? Ánh mắt Nguyệt vũ vi thiểm, trong lòng suy tư. Bất quá cẩn thận vẫn hơn, cũng có thể có khả năng này. U U là một cái không gian, mà Ẩn Nguyệt bí cảnh cũng là một không gian. U U đi vào bên trong không gian này cũng có khả năng bị áp chế. Dù sao có vẻ U U là một cái không gian có thể lớn lên. Không, căn bản nói chính xác là không gian bắt đầu trưởng thành!
Huống hồ Ẩn Nguyệt bí cảnh này cũng không đơn giản, chỉ cần nhìn ánh sáng trong năng lượng màu trắng ngà là biết, bí cảnh này tất nhiên là có liên hệ với Minh Nguyệt chi tâm. Năng lượng của Minh Nguyệt chi tâm cường hãn như vậy, bí cảnh có liên hệ với nó tự nhiên cũng không thể yếu được! Cụ thể là có mối liên hệ như thế nào thì sẽ là trọng điểm tìm kiếm kế tiếp của nàng trong bí cảnh này.
Phía trên hoang mạc mênh mang vô tận, ánh nắng mãnh liệt chiếu xuống mặt cát. Vốn là hoang mạc với một mảnh cát vàng trải rộng bị ánh nắng chiếu xuống có độ nóng cực cao, trên mặt có thể nhìn thấy từng trận khói nhẹ. Đi ở mặt trên cơ hồ không khác gì một cái hỏa lô.
Lúc này ở phía trên hoang mạc, có một bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi bước đi. Đến gần thì có thể thấy, bóng dáng màu trắng là một thiếu niên vận bạch y.
Thiếu niên một thân cơ hồ đã ướt đẫm mồ hôi, trên đầu mặc phát cũng là một mảnh thấu thấp. Tuy rằng lúc này thoạt nhìn thiếu niên rất chật vật nhưng cũng như trước là thanh hoa như nguyệt.
“Chủ nhân, nóng quá a, như thế nào còn không đi ra được khỏi đây a!” Tiểu Hắc ở trên vai cúi đầu vẻ mặt buồn bực.
Nghe vậy, Nguyệt Vũ cũng là bất đắc dĩ. Không thể tưởng được phương hướng mà ngày đó nàng chọn lại là một phương hướng sai. Nguyên lai tưởng rằng có thể ra khỏi hoang mạc tìm được rừng rậm, còn có nguồn nước. Nhưng lại không nghĩ tới trực tiếp xuyên qua hoang mạc! Vốn là muốn trực tiếp phi hành xuyên qua hoang mạc lại không nghĩ tới độ ấm ở phía trên cư nhiên rất cao, cho nên nàng đành phải buông tha cho ý tưởng này.
Đến khi Nguyệt Vũ chuẩn bị nói vài câu an ủi một chút mấy tiểu thú kia thì đột nhiên, một trận chấn động mỏng manh ở dưới chân Nguyệt Vũ phát ra. Chấn động rất yếu, nếu không cẩn thận cảm giác thì căn bản không thể cảm nhận được. Bất quá, bằng vào sự quan sát tỉ mỉ của Nguyệt Vũ thì vẫn nhận ra được.
Chấn động càng ngày càng kịch liệt, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, trong mắt hiện lên một chút trịnh trọng. Ở hoang mạc này, nguy hiểm bất định, không biết sẽ xuất hiện thứ gì quỷ dị nguy hiểm, vẫn nên chú ý một chút thì hơn.
Đột nhiên, Nguyệt Vũ cảm thấy bốn phía có một trận năng lượng dao động, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên, một trận cát vàng bay lên. Tiếp theo liền thấy một chích quái thú to lớn toàn thân màu đỏ xuất hiện phía trước nàng cách đó không xa.
Nhưng thấy quái vật to lớn toàn thân màu đỏ, hình thể quái dị, ước chừng thân cao hơn hai thước, bên ngoài thân đều là một màu đỏ. Sau lưng có hai cánh bất quá hai cánh lại rất ngắn và nhỏ, đầu không có hình thái, cực kỳ xấu xí, không thể nhìn rõ rốt cuộc đó là sinh vật gì. Không chỉ có như thế, toàn bộ thân hình quái vật này đều chảy xuôi một màu đỏ niêm trù, thật sự là ghê tởm đến cực điểm!
“Đây là cái gì vậy? Vì cái gì trước đây chưa từng thấy qua?” Nguyệt Vũ nhìn lướt qua quái vật ở trước mắt, tuấn mi nhíu lại, thản nhiên hỏi. Dù đã gặp qua vô số vật ghê tởm nhưng đối với quái vật này vẫn cảm thấy ghê tởm!
“Chủ nhân, đây là sa mạc Hấp Huyết ma thú, là loại huyền thú thấp nhất trong tất cả các loại. Bình thường loại huyền thú này đều sinh hoạt tại nơ hoang vắng không người, hoàn cảnh cuộc sống dơ bẩn cho nên trên người luôn mang theo đủ loại dơ bẩn. Loại Hấp Huyết ma thú này chuyên dựa vào hút máu của huyền thú khác để duy trì cuộc sống. Bất quá, chủ nhân đừng xem thường các loại dơ bẩn trên thân nó, bởi vì tất cả đều có kịch độc. Chỉ cần đụng tới một chút thì toàn thân sẽ hư thối!” Tiểu điện nghe thấy câu hỏi của chủ nhân, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
Sa mạc Hấp Huyết ma thú? Trong đầu của nguyệt vũ không có một chút ấn tượng nào về loại huyền thú này, chắc bình thường rất ít khi gặp. Bất quá nghe được thứ Hấp Huyết cần duy trì lại khiến cho nàng nghĩ tới Hấp Huyết quỷ. Bất quá quỷ hút máu cũng không có dơ bẩn như vậy!
Sa mạc Hấp huyết ma thú của lúc này miệng há hốc ra, một ít chất lỏng màu đỏ trong miệng to như một chiếc bồn máu bên cạnh hai khỏa răng nanh giống như chùy thủ chảy ra, ghê tởm mười phần. Đồng thời trong miệng phát ra âm thanh giống như tiếng kêu của biên bức*, quả nhiên là khó nghe đến cực điểm!
(*) biên bức: Con rơi.
Khóe miệng Nguyệt Vũ câu lên một độ cong khinh thường, lạnh nhạt đứng đó. Xem bộ dáng hưng phấn như vậy của Hấp Huyết thú, phỏng chừng là đã đem nàng trở thành mĩ thực đi? Ha ha, xem ra là nàng đã quấy rầy đến người ta đang nghỉ ngơi rồi.
Hấp Huyết ma thú cũng không có nghĩ nhiều như Nguyệt Vũ, trời sinh linh thức bọn họ khuyết thiếu, căn bản sẽ không tự hỏi. Chỉ cần có thực vật ở ngoại giới kích thích đến hì bọn họ sẽ liều lĩnh đi lên kiếm ăn! Vì thế hai cánh ngắn ngủi của Hấp Huyết thú giương lên, nổi lên một ít bão cát cuồn cuộn, sau đó giống như sói đói xông lên hướng về phía Nguyệt Vũ.
Liếc liếc mắt một cái về phía quái vật dần dần phóng đại lên trước mắt, trong mẳt Nguyệt Vũ hiện lên khinh thường còn có một chút sát ý. Không thể trách nàng, chỉ có thể đổ thừa cho vật đang này muốn giết nàng?
Thản nhiên đứng đó, Nguyệt Vũ cũng không động. Nhìn con mồi trước trước mắt cư nhiên đến cả một chút giãy dụa cũng không có, Hấp Huyết ma thú càng thêm hưng phấn. Hai cánh ngắn ngủi lại càng cử động không ngừng, khi thấy Hấp Huyết ma thú ngày càng tiến lại gần mình, Nguyệt Vũ mạnh mẽ lắc mình một cái liền biến mất tại chỗ. Thấy vậy, Hấp Huyết ma thú giật mình ngây ngốc, đến cả một chút phản ứng cũng không có. Dù sao cũng là huyền thú không có đầy đủ linh thức, Hấp Huyết ma thú chỉ có thể tìm kiếm tại chỗ, không biết một chút nào rằng con mồi của nó đã lắc mình đến sau lưng nó.
Nguyệt Vũ đứng ở phía sau Hấp Huyết ma thú, bàn tay trắng nõn khinh thường vung lên thản nhiên tản ra một cỗ ánh sáng sáu màu năng lượng huyền lực tụ tập trong tay tạo thành mũi nhọn. Khi Hấp Huyết ma thú còn chưa kịp phản ứng lại thì bàn tay trắng nõn liền vung lên, quả cầu năng lượng giống như đạn pháo bay qua.
Ngao ô--- vừa vặn bị qua cầu năng lượng đánh vào là Hấp Huyết thú,. trực giác phía sau lưng nóng lên, sau đó toàn bộ lưng cũng bị quả cầu năng lượng hòa tan. Thống khổ tê rống một tiếng, Hấp Huyết ma thú chậm rãi ngã xuống. Bất quá, loài Hấp Huyết ma thú này thật ra có sinh mệnh ương ngạnh, đã ngã xuống rồi nhưng còn cố gắng giãy dụa.
Nhìn Hấp Huyết ma thú toàn thân là hỗn hợp máu tươi cùng với chất lỏng màu đỏ trộn lẫn còn đang nằm đó hấp hối, Nguyệt Vũ bĩu môi, tựa hồ đối với kết quả như vậy hoàn toàn không kinh ngạc. Dù sao cấp bậc của Hấp Huyết ma thú này gần như chính là cấp bậc phàm thú, ở trước mặt Nguyệt Vũ với cấp bậc huyền tông thì căn bản chính là gặp sư phụ, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới, không khác gì một hạt bụi!
Vỗ vỗ cát bụi tên người, Nguyệt Vũ chuẩn bị chạy lấy người.
Tê --khiếu ô--còn chưa đi được xa, huyền thú đang hấp hối ở phía sau dột nhiên mạnh mẽ tê rống lên vài tiếng, sau đó ngã xuống.
Nghe thấy âm thanh tê rống, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, tựa hồ là đoán trước được điều gì đó, cảm giác có chút không tốt.
Còn không chờ Nguyệt Vũ phản ứng lại, liền thấy cát vàng bốn phía đều đang run rẩy, đang hướng về phía nàng đến gần.
Hoang mạc vốn là đang an tĩnh thì chấn động lại càng ngày càng kịch liệt, hở ra cũng càng ngày càng nhiều. Ngay từ đầu nghe không thấy âm thanh nhưng lúc này tiếng “tê tê” cũng càng ngày càng nhiều....
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng