Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 3 - Chương 4-2: Yêu nghiệt xuất hiện![soái ca đi ra điếu] (2)
“Đại nhân, cứu mạng, thiếu niên mang mặt nạ này muốn giết nhóm chúng ta.” Tựa hồ thấy được hy vọng, trong đám người Lam gia, vị nữ khổng tước hô to ra tiếng, sau đó hướng về phía Hoa Ngục Thánh đi đến, chuẩn bị bắt lấy một góc áo đỏ tươi kia.
Gặp mỹ nam tử này, Lam gia mọi người tựa hồ như thấy được hy vọng, vì thế liền đem này hắn trở thành đạo thảo cứu mạng. ( nguyên nghĩa là: sắp chết đuối thì cọng rơm cũng vơ)
Vốn tưởng rằng tuyệt thế nam tử bỗng nhiên xuất hiện này sẽ giúp bọn hắn, đối phó Nguyệt Vũ, nhưng là……
Đột nhiên bị đánh gãy, Hoa Ngục Thánh thản nhiên nhìn lướt qua mỗ khổng tước nữ đang hướng về mình, cuối cùng thản nhiên phun ra một chữ:“Lăn.”
Thanh âm lãnh khốc thâm trầm tựa địa ngục, làm cho nữ khổng tước một trận run rẩy. Nhưng nếu đây là đạo thảo cứu mạng thì sao có thể buông tha chứ? Vì thế khổng tước nữ không an phận, lại tiếp tục tiến lên.
Nhìn khổng tước nữ càng ngày càng gần, chán ghét trong mắt càng tăng, sát ý lại càng rõ ràng. Hắn ghét nhất là bị nữ nhân đến gần, nếu quá gần hắn không ngại cho nàng thành tro.
“A, Nhất nhất nhất “ đột nhiên một tiếng thét chói tai thê lương vang lên tận trời xanh. Chúng đệ tử Lam gia đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, liền thấy một màn như vậy.
Khổng tước nữ vốn hoàn hảo vô khuyết, lúc này đã bị nam tử xinh đẹp vung tay lên cắt thành vài khối! Máu tươi vẩy ra, thịt vụn bay tứ tung, thật sự là rất tàn nhẫn!
Chậc, chậc, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc a! Nhìn thấy một màn như vậy, Nguyệt Vũ không khỏi bĩu môi, trong lòng mắng nam nhân này quá mức lạnh lùng, một đóa “Kiều hoa” ở trước mắt thế nhưng lại không biết thương tiếc!
Tao nhã thu hồi đôi tay đến cả nữ nhân cũng phải ghen tị kia, Hoa Ngục Thánh vẫn như trước bộ dạng lạnh nhạt, giống như người vừa rồi không phải do hắn giết.
Mấy người Lam gia hoàn toàn thất vọng rồi, không nghĩ rằng người trước mắt lại là một người không dễ chọc, mệt cho bọn họ còn nghĩ rằng gặp được cứu tinh a! Nếu thế nào cũng chết thì không bằng bọn họ lo chạy thoát đi. Vì thế mấy người Lam gia liếc nhau, tất cả đều đồng loạt đứng dậy chạy về các phương hướng khác nhau.
Thấy vậy, khóe miệng Nguyệt Vũ câu lên một chút độ cong trào phúng.
Muốn chạy, có khả năng sao?
Ý niệm vừa động, trong tay nàng liền xuất hiện một ngọn lửa huyết sắc nho nhỏ, tuy rằng không được bưu hãn như thất thải phần Thiên Hỏa, nhưng cũng tuyệt đối chứa lực lượng kinh người. Theo bàn tay vung lên, ngọn lửa dường như có sinh mệnh, liền chia ra làm nhiều hướng, bay về phía của mấy người đó.
Vốn tưởng rằng mình cực lực bôn chạy đã đủ xa, liền không có việc gì, vì thế một đám thở phào nhẽ nhõm một hơi, trong lòng âm thầm suy nghĩ xem sẽ trả thù như thế nào?
Nhưng còn không để bọn họ từ trong suy tư thoát ra, một đoàn hỏa diễm liền theo sát mà đến , sau đó cả đám trơ mắt nhìn thân thể của mình từng chút từng chút một biến mất, cuối cùng hóa thành tro tàn.... Vài tên đại huyền sư nho nhỏ mà cũng vọng tưởng tránh thoát được bản mạng hỏa diễm của Triệt truy kích? Thật khiến người khác phải chê cười!
Vừa lòng với hiệu quả do chính mình tạo thành, Nguyệt Vũ vỗ vỗ tay, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Ngục Thánh nói:” Ánh mắt của ngươi rất được!” Nói xong, xoay người, cũng không quay đầu tiêu sái chạy lấy người.
Nhìn bóng dáng phiêu dật kiên quyết, Hoa Ngục Thánh trong mắt liền hiện lên một chút phức tạp.
Ánh mắt của hắn rất được?
Đúng vậy, ánh mắt của hắn rất được!
Lần đầu tiên, Hoa Ngục Thánh cảm thấy có một đôi mắt như thế thực may mắn.... Hơi hơi nghiêng đầu nhìn đến chích Thất Vỹ Lam Hồ đang run run trên mặt đất, Hoa Ngục Thánh thản nhiên chọn mi, tựa hồ, bọ họ nhất định còn có duyên phận đâu!
Nhoẻn miệng cười, trong mắt nam tử lóe lên quang mang, cười mị hoặc xinh đẹp, cười khuynh tẫn chúng sinh.
Đem Thất Vỹ Lam Hồ thu vào không gian giới chỉ, Hoa Ngục Thánh lập tức hướng về phương hướng Nguyệt Vũ vừa biến mất lao đi.
Đang đi, Nguyệt vũ đột nhiên cảm thấy phía sau có người đuổi theo, không nói hai lời, lập tức tăng tốc.
Người đang đi phía sau, không cần đoán nàng cũng biết chính là nam nhân yêu nghiệt kia! Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm qua của nàng, Nguyệt Vũ thật sâu hiểu được, đây chắc chắn là một lão hồ ly, nàng không thể trêu vào!
Nếu không thể trêu vào thì tốt nhất không nên gặp mặt!
Dưới chân hành vân bước được sử dụng đến mức tận cùng, nháy mắt hóa thành cơn gió hướng về phía trước mà tiêu bắn. Phía sau, Hoa Ngục Thánh gặp Nguyệt Vũ tăng nhanh cước bộ, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bỏ qua, sau đó cũng tăng tốc về phía trước.
Vì thế trên thảo nguyên rộng lớn, xuất hiện một màn hai người, ngươi truy ta đuổi. Các đê giai huyền thú đột nhiên cảm nhận được một trận gió thổi qua, tiếp đến lại một trận gió thổi qua, sau đó toàn thể liền bị dọa cho lui vào trong bụi cỏ không dám đi ra....
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng giảm xuống rõ ràng, Nguyệt Vũ chán nản.
Mẹ nó, người kia tựa hồ không muốn buông tha cho nàng có phải không? Tốc độ so với nàng còn nhanh hơn là cái khái niệm gì a? Chẳng lẽ nam nhân trẻ tuổi như vậy đã là một huyền tôn? Bất quá Nguyệt vũ cũng không quá kinh ngạc, dù sao lúc trước ngay cả Tiểu Điện cũng không phát giác được sự xuất hiện của nam nhân này thì cũng đã nói lên thực lực của hắn rất cao!
Nếu như vậy thì thiên phú của hắn chẳng phải còn cao hơn cả đệ nhất thiên tài Lam gia Lam Nhược Thiên hay sao?
Khi nào thì trên đại lục lại xuất hiện nhiều người biến thái như vậy!
Nếu đã không chạy thoát, Nguyệt Vũ cũng lười chạy, vì thế liền vững vàng dừng bước chân.
Nhưng Hoa Ngục Thánh đuổi theo ở phía sau tựa hồ đã đuổi mãi đến chết lặng, cư nhiên liền quên phanh lại! Vì thế theo quán tính, Nguyệt Vũ trơ mắt tiếp được nam nhân yêu nghiệt kia...
Đông nhất nhất nhất nhất!!!
Một tiếng nổ do thân thể va chạm nặng nề vang lên, sau đó Nguyệt Vũ liền ôm Hoa Ngục Thánh, hai người liền bị ném tới phương xa!
Điển hình nguyên lý cơ bản trong vật lý về sự va chạm a?
Sau khi rơi xuống đất liền hình thành một tư thế vô cùng ái muội:
Hoa Ngục Thánh tứ chi ngã chổng vó trên mặt đất, Nguyệt Vũ không khách khí cưỡi lên trên tấm thân gầy gò của hắn cùng lúc đó hai bàn tay ngọc liền đặt hai bên ngực Hoa Ngục Thánh.
Đặc biệt làm cho người ta xấu hổ là, mặt nạ của Nguyệt vũ lúc này đã không cánh mà bay, lộ ra hai má trắng tuyết thế nhưng hảo xảo bất xảo (trùng hợp) đậu trên môi anh đào mật của Hoa Ngục Thánh.
“ Bá.” một âm thanh mất hồn vang lên...
Gặp mỹ nam tử này, Lam gia mọi người tựa hồ như thấy được hy vọng, vì thế liền đem này hắn trở thành đạo thảo cứu mạng. ( nguyên nghĩa là: sắp chết đuối thì cọng rơm cũng vơ)
Vốn tưởng rằng tuyệt thế nam tử bỗng nhiên xuất hiện này sẽ giúp bọn hắn, đối phó Nguyệt Vũ, nhưng là……
Đột nhiên bị đánh gãy, Hoa Ngục Thánh thản nhiên nhìn lướt qua mỗ khổng tước nữ đang hướng về mình, cuối cùng thản nhiên phun ra một chữ:“Lăn.”
Thanh âm lãnh khốc thâm trầm tựa địa ngục, làm cho nữ khổng tước một trận run rẩy. Nhưng nếu đây là đạo thảo cứu mạng thì sao có thể buông tha chứ? Vì thế khổng tước nữ không an phận, lại tiếp tục tiến lên.
Nhìn khổng tước nữ càng ngày càng gần, chán ghét trong mắt càng tăng, sát ý lại càng rõ ràng. Hắn ghét nhất là bị nữ nhân đến gần, nếu quá gần hắn không ngại cho nàng thành tro.
“A, Nhất nhất nhất “ đột nhiên một tiếng thét chói tai thê lương vang lên tận trời xanh. Chúng đệ tử Lam gia đang run rẩy quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, liền thấy một màn như vậy.
Khổng tước nữ vốn hoàn hảo vô khuyết, lúc này đã bị nam tử xinh đẹp vung tay lên cắt thành vài khối! Máu tươi vẩy ra, thịt vụn bay tứ tung, thật sự là rất tàn nhẫn!
Chậc, chậc, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc a! Nhìn thấy một màn như vậy, Nguyệt Vũ không khỏi bĩu môi, trong lòng mắng nam nhân này quá mức lạnh lùng, một đóa “Kiều hoa” ở trước mắt thế nhưng lại không biết thương tiếc!
Tao nhã thu hồi đôi tay đến cả nữ nhân cũng phải ghen tị kia, Hoa Ngục Thánh vẫn như trước bộ dạng lạnh nhạt, giống như người vừa rồi không phải do hắn giết.
Mấy người Lam gia hoàn toàn thất vọng rồi, không nghĩ rằng người trước mắt lại là một người không dễ chọc, mệt cho bọn họ còn nghĩ rằng gặp được cứu tinh a! Nếu thế nào cũng chết thì không bằng bọn họ lo chạy thoát đi. Vì thế mấy người Lam gia liếc nhau, tất cả đều đồng loạt đứng dậy chạy về các phương hướng khác nhau.
Thấy vậy, khóe miệng Nguyệt Vũ câu lên một chút độ cong trào phúng.
Muốn chạy, có khả năng sao?
Ý niệm vừa động, trong tay nàng liền xuất hiện một ngọn lửa huyết sắc nho nhỏ, tuy rằng không được bưu hãn như thất thải phần Thiên Hỏa, nhưng cũng tuyệt đối chứa lực lượng kinh người. Theo bàn tay vung lên, ngọn lửa dường như có sinh mệnh, liền chia ra làm nhiều hướng, bay về phía của mấy người đó.
Vốn tưởng rằng mình cực lực bôn chạy đã đủ xa, liền không có việc gì, vì thế một đám thở phào nhẽ nhõm một hơi, trong lòng âm thầm suy nghĩ xem sẽ trả thù như thế nào?
Nhưng còn không để bọn họ từ trong suy tư thoát ra, một đoàn hỏa diễm liền theo sát mà đến , sau đó cả đám trơ mắt nhìn thân thể của mình từng chút từng chút một biến mất, cuối cùng hóa thành tro tàn.... Vài tên đại huyền sư nho nhỏ mà cũng vọng tưởng tránh thoát được bản mạng hỏa diễm của Triệt truy kích? Thật khiến người khác phải chê cười!
Vừa lòng với hiệu quả do chính mình tạo thành, Nguyệt Vũ vỗ vỗ tay, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Ngục Thánh nói:” Ánh mắt của ngươi rất được!” Nói xong, xoay người, cũng không quay đầu tiêu sái chạy lấy người.
Nhìn bóng dáng phiêu dật kiên quyết, Hoa Ngục Thánh trong mắt liền hiện lên một chút phức tạp.
Ánh mắt của hắn rất được?
Đúng vậy, ánh mắt của hắn rất được!
Lần đầu tiên, Hoa Ngục Thánh cảm thấy có một đôi mắt như thế thực may mắn.... Hơi hơi nghiêng đầu nhìn đến chích Thất Vỹ Lam Hồ đang run run trên mặt đất, Hoa Ngục Thánh thản nhiên chọn mi, tựa hồ, bọ họ nhất định còn có duyên phận đâu!
Nhoẻn miệng cười, trong mắt nam tử lóe lên quang mang, cười mị hoặc xinh đẹp, cười khuynh tẫn chúng sinh.
Đem Thất Vỹ Lam Hồ thu vào không gian giới chỉ, Hoa Ngục Thánh lập tức hướng về phương hướng Nguyệt Vũ vừa biến mất lao đi.
Đang đi, Nguyệt vũ đột nhiên cảm thấy phía sau có người đuổi theo, không nói hai lời, lập tức tăng tốc.
Người đang đi phía sau, không cần đoán nàng cũng biết chính là nam nhân yêu nghiệt kia! Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm qua của nàng, Nguyệt Vũ thật sâu hiểu được, đây chắc chắn là một lão hồ ly, nàng không thể trêu vào!
Nếu không thể trêu vào thì tốt nhất không nên gặp mặt!
Dưới chân hành vân bước được sử dụng đến mức tận cùng, nháy mắt hóa thành cơn gió hướng về phía trước mà tiêu bắn. Phía sau, Hoa Ngục Thánh gặp Nguyệt Vũ tăng nhanh cước bộ, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bỏ qua, sau đó cũng tăng tốc về phía trước.
Vì thế trên thảo nguyên rộng lớn, xuất hiện một màn hai người, ngươi truy ta đuổi. Các đê giai huyền thú đột nhiên cảm nhận được một trận gió thổi qua, tiếp đến lại một trận gió thổi qua, sau đó toàn thể liền bị dọa cho lui vào trong bụi cỏ không dám đi ra....
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng giảm xuống rõ ràng, Nguyệt Vũ chán nản.
Mẹ nó, người kia tựa hồ không muốn buông tha cho nàng có phải không? Tốc độ so với nàng còn nhanh hơn là cái khái niệm gì a? Chẳng lẽ nam nhân trẻ tuổi như vậy đã là một huyền tôn? Bất quá Nguyệt vũ cũng không quá kinh ngạc, dù sao lúc trước ngay cả Tiểu Điện cũng không phát giác được sự xuất hiện của nam nhân này thì cũng đã nói lên thực lực của hắn rất cao!
Nếu như vậy thì thiên phú của hắn chẳng phải còn cao hơn cả đệ nhất thiên tài Lam gia Lam Nhược Thiên hay sao?
Khi nào thì trên đại lục lại xuất hiện nhiều người biến thái như vậy!
Nếu đã không chạy thoát, Nguyệt Vũ cũng lười chạy, vì thế liền vững vàng dừng bước chân.
Nhưng Hoa Ngục Thánh đuổi theo ở phía sau tựa hồ đã đuổi mãi đến chết lặng, cư nhiên liền quên phanh lại! Vì thế theo quán tính, Nguyệt Vũ trơ mắt tiếp được nam nhân yêu nghiệt kia...
Đông nhất nhất nhất nhất!!!
Một tiếng nổ do thân thể va chạm nặng nề vang lên, sau đó Nguyệt Vũ liền ôm Hoa Ngục Thánh, hai người liền bị ném tới phương xa!
Điển hình nguyên lý cơ bản trong vật lý về sự va chạm a?
Sau khi rơi xuống đất liền hình thành một tư thế vô cùng ái muội:
Hoa Ngục Thánh tứ chi ngã chổng vó trên mặt đất, Nguyệt Vũ không khách khí cưỡi lên trên tấm thân gầy gò của hắn cùng lúc đó hai bàn tay ngọc liền đặt hai bên ngực Hoa Ngục Thánh.
Đặc biệt làm cho người ta xấu hổ là, mặt nạ của Nguyệt vũ lúc này đã không cánh mà bay, lộ ra hai má trắng tuyết thế nhưng hảo xảo bất xảo (trùng hợp) đậu trên môi anh đào mật của Hoa Ngục Thánh.
“ Bá.” một âm thanh mất hồn vang lên...
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng