Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 2 - Chương 38: Lạc Nhật nhai, nguy cơ!
Nguyệt Vũ một đường chạy như điên đuổi theo lão giả áo trắng. Bởi vì với tốc độ của Hành vân bước, dưới thiên giai tuyệt đối không có địch thủ nhưng đối với kẻ trên cấp huyền tôn thì có điểm hơi cố sức. Cho dù Nguyệt Vũ đã xuất ra toàn lực sử dụng Hành Vân bước nhưng vẫn không theo kịp cước bộ thản nhiên của lão giả.
Nếu không phải người nọ cố ý thả chậm tốc độ thì không nghi ngờ Nguyêt Vũ sẽ bị bỏ lại phía sau. Nàng cũng hiểu được người này khẳng định là một cường giả cấp bậc thiên giai.
Bất quá cho dù thế nào, Dạ Nguyệt Vũ nàng cũng không hề sợ hãi. Cường giả cấp thiên giai thì thế nào? Nếu đã có can đảm thương tổn người của nàng thì phải có cảm giác về sự tử vong.
Hôm nay nàng sẽ thử nghiệm cái gọi thiên giai cao thủ tuyệt thế cường giả của đại lục rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại!
Hai người một đen một trắng như hai khỏa lưu tinh một đường bay thẳng đến một địa phương hoang vắng phía tây Lưu Vân thành thì lão giả phía trước mới dừng lại. Ngay sau đó Nguyệt Vũ cũng đình chỉ, khi nhìn thoáng qua bóng lưng của lão giả nàng lại cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu đó nhưng không thể lập tức nhớ ra.
Thả ra thần thức, cảm thụ một chút động tĩnh xung quanh, sau đó lại quan sát hoàn cảnh nơi này, Nguyệt Vũ không khỏi cảm thấy có chút thân thiết. Vách núi cao cao kia, còn có phong cảnh xinh đẹp đó, đây không phải là nơi chứng kiến sự thành lập của chiến đội Khống Thiên- Lạc Nhật nhai sao?
Phong cảnh vẫn không có gì thay đổi nhưng hoàn cảnh đã hoàn toàn khác.
“Ngươi chính là Dạ Phù Phong?” Lão giả quay đầu, đánh giá Nguyệt Vũ một lượt sau đó vô cùng cao ngạo nói, trong câu không hề che dấu một chút nào khinh thường. Tuy là hỏi nhưng cũng là mười phần khẳng định.
Là hắn!
Sau khi nhìn thấy người này, Nguyệt Vũ nhất thời nghĩ tới, người này không phải là trưởng lão xuất hiện cùng với Nguyêt Quang thánh tử ngồi trên đài trong trận đấu giữa các chiến đội sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Không phải đã rời đi rồi sao? Vì sao còn trở lại nữa? Không lẽ là tới giết nàng?
Nguyệt Vũ nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng người này tới để lấy tính mạng nàng.
Nguyệt Vũ đối với hai người lúc trước rất tò mò, đặc biệt là vị Nguyệt Quang thánh tử kia, từ trên người hắn nàng cảm nhận được một chút hơi thở như đã từng quen biết. Còn về phần đó rốt cuộc là cái gì thì nàng cũng không biết.
Khi đó nàng đã hỏi Lưu Vân Hàm Phong nhưng hắn nói hai người này đã rời đi ngay sau khi kết thúc trận đấu.
Nhưng giờ lại xuất hiện ở đây, nhất định là có âm mưu...
Thât sự không thích cái thái độ kiêu ngạo cùng giọng điệu cao cao tại thượng kia, Nguyệt Vũ lạnh lùng trả lời:”Phải thì thế nào, không phải thì như thế nào?” Nếu đã biết mục đích của người này, nàng không cần thiết phải quanh co nữa.
“Hừ, quả nhiên là một xú tiểu tử kiêu ngạo, ta còn nghĩ tưởng có bao nhiêu tài giỏi đâu! Nói cho ngươi biết, dù có thiên phú như vậy thì thế nào? Đây không phải là còn chưa có trưởng thành sao? Thế giới này, thực lực cường đại mới là vương đạo. Cho dù ngươi có là tuyệt thế thiên tài có thiên phú kinh người, nhưng chỉ cần chưa trưởng thành thì cũng chẳng là cái gì cả!”
Khó có được ai như vị Nguyệt Quang trưởng lão này. Cư nhiên sau khi nghe Nguyệt Vũ khiêu khích, không tức giận đi lên giết chết nàng, mà còn có thời gian giảng giải đạo lý to lớn cho người ta.
Kỳ thật cũng không phải hắn hào phóng gì mà hiện tại trong mắt hắn Nguyệt Vũ đã không khác gì một người chết. Mà đã là một người chết thì việc gì phải so đo nhiều, bằng không sẽ mất đi sự uy nghiêm của một chấp pháp trưởng lão như hắn.
“Lời này không cần ngươi phải nhắc nhở, vẫn là nên giữ cho mình đi. Điều ta quan tâm là đường đường một chấp pháp trưởng lão của Nguyệt Quang thần điện lại đi sử dụng Phượng Hoàng Thảo, ta thật hoài nghi có phải cao thủ Huyền tôn ngươi chỉ là cái danh hão hay không?”
Tuy lời nói của người này cũng có đạo lý, nhưng từ trong miệng của hắn nói ra Nguyệt Vũ liền coi như rắm thúi, không còn hơn cả rắm thúi.
“ Mạng của mình cũng không giữ được lâu còn nhớ đến chuyện này, theo ta thấy ngươi vẫn nên quan tâm bản thân mình đi.” Lời này không phải là vị trưởng lão kia nói mà là thanh âm của Nguyệt Tiêu Huyền truyền từ phương xa tới.
Lúc này, Nguyệt Tiêu Huyền làm sao còn cái dáng vẻ quang minh thánh khiết dối trá khi ở trước mặt mọi người nữa? Nhìn bộ dáng vặn vẹo hiện giờ của hắn người ta không bao giờ có thể liên hệ tới cái gọi là thánh khiết và nhân từ.
Nguyệt Vũ cũng không tò mò đối với sự xuất hiện của người này bởi vì từ khi Nguyệt Tiêu Huyền tiến vào phạm vi tinh thần lực thì nàng đã biết người này đến. Nhưng hắn cũng không tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào với nàng nên cũng không cần quan tâm.
Đứng bên cạnh chấp pháp trưởng lão, Nguyệt Tiêu Huyền vẻ mặt cười lạnh nhìn Nguyệt Vũ, trong mắt không hề che dấu sự ghen tị.
“Phượng Hoàng Thảo đương nhiên không phải là của ta, lão phu đường đường là một cao thủ thiên giai, sao có thể làm ra loại chuyện như thế? Thứ đó là do cha con Lí gia làm ra, họ không cam lòng tôn tử cứ như vậy bị giết cho nên mới thiêu đốt một lượng lớn Phượng Hoàng Thảo, tuyên bố làm cho cả Lưu Vân Thành chôn cùng mình.”
Chấp pháp trưởng lão đột nhiên giải thích vì hắn cũng không muốn có người hoài nghi địa vị thiên giai cao thủ của hắn!
Không phải hắn làm mà là hai cha con Lí gia. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nguyệt Vũ thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Tuy rằng nhân phẩm vị chấp pháp trưởng lão này không được tốt lắm căn bản có thể nói là rác rưởi, nhưng những lời này thật ra cũng không phải giả. Đường đường là thiên giai cao thủ sẽ không cho phép bị hiểu lầm.
Nhưng cho dù biết là như vậy Nguyệt Vũ không có biểu hiện gì, liếc mắt về phía Vân Tiêu đang nằm hôn mê bên cạnh nói:”Mạng của ta có dài hay không tự ta biết, có điều ta còn không biết Nguyệt Quang thánh tử cùng chấp pháp trưởng lão của thần điện thế nhưng lại là người như vậy a….?” Nguyệt Vũ nhìn hai người liếc mắt một cái lắc đầu thở dài thất vọng, sau đó khinh thường nói.
Nhận ra giọng điêu khinh thường của nàng, hai người giận dữ, chấp pháp trưởng lão tức giận hét lên:”Xú tiểu tử ngươi có ý gì?” không phải nói chuyện Phượng Hoàng Thảo không phải do bọn hắn làm sao? Tại sao còn nói như vậy?
“Kỳ thật cũng không có ý gì, chính là các người rất không biết xấu hổ. Đặc biệt là ngươi. Đường đường là Huyền tôn thế nhưng lại sử dụng thủ đoạn đê tiện này. Ta thật sự rất hoài nghi cao thủ Huyền tôn ngươi có phải là giả hay không?” Không để ý đến vị chấp pháp trưởng lão đang tức đến như giơ chân, Nguyệt Vũ tiếp tục châm chọc.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, lại nhìn thoáng qua Vân Tiêu đang nằm hôn mê một bên, chấp pháp trưởng lão cũng cảm thấy có chút dọa người. Dù sao cũng là cường thiên tôn lại làm ra chuyện này cũng có chút xấu hổ nhưng nếu không làm như vậy cũng không thể hấp dẫn được Nguyệt Vũ đến Lạc Nhật nhai. Mà bọn họ cũng không thể ở nơi đông người như vậy xuống tay.
“Tốt, tốt, nếu đã như vậy lão phu liền đem người trả lại cho ngươi.” Sự kiêu ngạo của cường giả không cho phép hắn làm ra những chuyện như vậy, vì thế hắn vung tay lên liền đưa Vân Tiêu đang hôn mê về phía Nguyệt Vũ.
Sau khi khẳng định Vân Tiêu không có việc gì chỉ là bị đánh bất tỉnh, Nguyệt Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần lực vừa động, nàng liền đưa Vân Tiêu vào trong khuyên tai sinh mệnh lúc trước Bạch Thiên Tuyệt cấp cho nàng.
Nhắc đến khuuyên tai, về cơ bản Nguyệt Vũ cũng không dùng đến. Bình thường khuyên tai đều bị tóc mai che khất cho nên căn bản không chú ý đến. Nàng còn nghĩ rằng không biết là đến khi nào mới có thể dùng a, không nghĩ đến hôm nay rốt cuộc cũng phải xuất sử!
“Người đã trả lại cho ngươi rồi, ngươi còn có gì để nói hay không? Nói đi chính ngươi tự sát hay để ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Câu hỏi rất bình thản giống như hỏi: hôm nay ăn cơm chưa hay chưa ăn? Nhưng giọng nói chứa đầy sát khí làm gười ta không thể bỏ qua.
Nguyệt Tiêu Huyền quay đầu nhìn về phía chấp pháp trưởng lão, hai người nhìn nhau cười ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
Hai người này không phải là đã xem nàng thành người chết chứ!
Nguyệt Vũ trong lòng cười lạnh không nói. Xem ra hôm nay lại là một hồi ác chiến không thể tránh khỏi...
“Vô nghĩa nhiều như vậy để làm gì, muốn đánh thì đánh, không cần phải làm ra bộ dáng làm người ta ghê tởm.” Nguyệt Vũ vẻ mặt khinh bỉ ghét bỏ nói. Nếu Vân Tiêu đã không có việc gì thì nàng cũng không cần phải bận tâm đến những chuyện khác nữa, dù sao hai người này cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Tốt, nếu đã như vậy, hôm nay lão phu liền tiễn ngươi một đoạn đường.” Chấp pháp trưởng lão cũng không tức giận chỉ là đột nhiên phóng ra khí thế, toàn bộ uy áp cường gải cấp bậc thiên giai không hề giữ lại, hướng về Nguyệt Vũ đè xuống…
Nếu không phải người nọ cố ý thả chậm tốc độ thì không nghi ngờ Nguyêt Vũ sẽ bị bỏ lại phía sau. Nàng cũng hiểu được người này khẳng định là một cường giả cấp bậc thiên giai.
Bất quá cho dù thế nào, Dạ Nguyệt Vũ nàng cũng không hề sợ hãi. Cường giả cấp thiên giai thì thế nào? Nếu đã có can đảm thương tổn người của nàng thì phải có cảm giác về sự tử vong.
Hôm nay nàng sẽ thử nghiệm cái gọi thiên giai cao thủ tuyệt thế cường giả của đại lục rốt cuộc là có bao nhiêu lợi hại!
Hai người một đen một trắng như hai khỏa lưu tinh một đường bay thẳng đến một địa phương hoang vắng phía tây Lưu Vân thành thì lão giả phía trước mới dừng lại. Ngay sau đó Nguyệt Vũ cũng đình chỉ, khi nhìn thoáng qua bóng lưng của lão giả nàng lại cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu đó nhưng không thể lập tức nhớ ra.
Thả ra thần thức, cảm thụ một chút động tĩnh xung quanh, sau đó lại quan sát hoàn cảnh nơi này, Nguyệt Vũ không khỏi cảm thấy có chút thân thiết. Vách núi cao cao kia, còn có phong cảnh xinh đẹp đó, đây không phải là nơi chứng kiến sự thành lập của chiến đội Khống Thiên- Lạc Nhật nhai sao?
Phong cảnh vẫn không có gì thay đổi nhưng hoàn cảnh đã hoàn toàn khác.
“Ngươi chính là Dạ Phù Phong?” Lão giả quay đầu, đánh giá Nguyệt Vũ một lượt sau đó vô cùng cao ngạo nói, trong câu không hề che dấu một chút nào khinh thường. Tuy là hỏi nhưng cũng là mười phần khẳng định.
Là hắn!
Sau khi nhìn thấy người này, Nguyệt Vũ nhất thời nghĩ tới, người này không phải là trưởng lão xuất hiện cùng với Nguyêt Quang thánh tử ngồi trên đài trong trận đấu giữa các chiến đội sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Không phải đã rời đi rồi sao? Vì sao còn trở lại nữa? Không lẽ là tới giết nàng?
Nguyệt Vũ nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng nàng có thể chắc chắn rằng người này tới để lấy tính mạng nàng.
Nguyệt Vũ đối với hai người lúc trước rất tò mò, đặc biệt là vị Nguyệt Quang thánh tử kia, từ trên người hắn nàng cảm nhận được một chút hơi thở như đã từng quen biết. Còn về phần đó rốt cuộc là cái gì thì nàng cũng không biết.
Khi đó nàng đã hỏi Lưu Vân Hàm Phong nhưng hắn nói hai người này đã rời đi ngay sau khi kết thúc trận đấu.
Nhưng giờ lại xuất hiện ở đây, nhất định là có âm mưu...
Thât sự không thích cái thái độ kiêu ngạo cùng giọng điệu cao cao tại thượng kia, Nguyệt Vũ lạnh lùng trả lời:”Phải thì thế nào, không phải thì như thế nào?” Nếu đã biết mục đích của người này, nàng không cần thiết phải quanh co nữa.
“Hừ, quả nhiên là một xú tiểu tử kiêu ngạo, ta còn nghĩ tưởng có bao nhiêu tài giỏi đâu! Nói cho ngươi biết, dù có thiên phú như vậy thì thế nào? Đây không phải là còn chưa có trưởng thành sao? Thế giới này, thực lực cường đại mới là vương đạo. Cho dù ngươi có là tuyệt thế thiên tài có thiên phú kinh người, nhưng chỉ cần chưa trưởng thành thì cũng chẳng là cái gì cả!”
Khó có được ai như vị Nguyệt Quang trưởng lão này. Cư nhiên sau khi nghe Nguyệt Vũ khiêu khích, không tức giận đi lên giết chết nàng, mà còn có thời gian giảng giải đạo lý to lớn cho người ta.
Kỳ thật cũng không phải hắn hào phóng gì mà hiện tại trong mắt hắn Nguyệt Vũ đã không khác gì một người chết. Mà đã là một người chết thì việc gì phải so đo nhiều, bằng không sẽ mất đi sự uy nghiêm của một chấp pháp trưởng lão như hắn.
“Lời này không cần ngươi phải nhắc nhở, vẫn là nên giữ cho mình đi. Điều ta quan tâm là đường đường một chấp pháp trưởng lão của Nguyệt Quang thần điện lại đi sử dụng Phượng Hoàng Thảo, ta thật hoài nghi có phải cao thủ Huyền tôn ngươi chỉ là cái danh hão hay không?”
Tuy lời nói của người này cũng có đạo lý, nhưng từ trong miệng của hắn nói ra Nguyệt Vũ liền coi như rắm thúi, không còn hơn cả rắm thúi.
“ Mạng của mình cũng không giữ được lâu còn nhớ đến chuyện này, theo ta thấy ngươi vẫn nên quan tâm bản thân mình đi.” Lời này không phải là vị trưởng lão kia nói mà là thanh âm của Nguyệt Tiêu Huyền truyền từ phương xa tới.
Lúc này, Nguyệt Tiêu Huyền làm sao còn cái dáng vẻ quang minh thánh khiết dối trá khi ở trước mặt mọi người nữa? Nhìn bộ dáng vặn vẹo hiện giờ của hắn người ta không bao giờ có thể liên hệ tới cái gọi là thánh khiết và nhân từ.
Nguyệt Vũ cũng không tò mò đối với sự xuất hiện của người này bởi vì từ khi Nguyệt Tiêu Huyền tiến vào phạm vi tinh thần lực thì nàng đã biết người này đến. Nhưng hắn cũng không tạo nên bất kỳ sự uy hiếp nào với nàng nên cũng không cần quan tâm.
Đứng bên cạnh chấp pháp trưởng lão, Nguyệt Tiêu Huyền vẻ mặt cười lạnh nhìn Nguyệt Vũ, trong mắt không hề che dấu sự ghen tị.
“Phượng Hoàng Thảo đương nhiên không phải là của ta, lão phu đường đường là một cao thủ thiên giai, sao có thể làm ra loại chuyện như thế? Thứ đó là do cha con Lí gia làm ra, họ không cam lòng tôn tử cứ như vậy bị giết cho nên mới thiêu đốt một lượng lớn Phượng Hoàng Thảo, tuyên bố làm cho cả Lưu Vân Thành chôn cùng mình.”
Chấp pháp trưởng lão đột nhiên giải thích vì hắn cũng không muốn có người hoài nghi địa vị thiên giai cao thủ của hắn!
Không phải hắn làm mà là hai cha con Lí gia. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Nguyệt Vũ thấy chuyện này cũng không có gì kỳ lạ. Tuy rằng nhân phẩm vị chấp pháp trưởng lão này không được tốt lắm căn bản có thể nói là rác rưởi, nhưng những lời này thật ra cũng không phải giả. Đường đường là thiên giai cao thủ sẽ không cho phép bị hiểu lầm.
Nhưng cho dù biết là như vậy Nguyệt Vũ không có biểu hiện gì, liếc mắt về phía Vân Tiêu đang nằm hôn mê bên cạnh nói:”Mạng của ta có dài hay không tự ta biết, có điều ta còn không biết Nguyệt Quang thánh tử cùng chấp pháp trưởng lão của thần điện thế nhưng lại là người như vậy a….?” Nguyệt Vũ nhìn hai người liếc mắt một cái lắc đầu thở dài thất vọng, sau đó khinh thường nói.
Nhận ra giọng điêu khinh thường của nàng, hai người giận dữ, chấp pháp trưởng lão tức giận hét lên:”Xú tiểu tử ngươi có ý gì?” không phải nói chuyện Phượng Hoàng Thảo không phải do bọn hắn làm sao? Tại sao còn nói như vậy?
“Kỳ thật cũng không có ý gì, chính là các người rất không biết xấu hổ. Đặc biệt là ngươi. Đường đường là Huyền tôn thế nhưng lại sử dụng thủ đoạn đê tiện này. Ta thật sự rất hoài nghi cao thủ Huyền tôn ngươi có phải là giả hay không?” Không để ý đến vị chấp pháp trưởng lão đang tức đến như giơ chân, Nguyệt Vũ tiếp tục châm chọc.
Hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, lại nhìn thoáng qua Vân Tiêu đang nằm hôn mê một bên, chấp pháp trưởng lão cũng cảm thấy có chút dọa người. Dù sao cũng là cường thiên tôn lại làm ra chuyện này cũng có chút xấu hổ nhưng nếu không làm như vậy cũng không thể hấp dẫn được Nguyệt Vũ đến Lạc Nhật nhai. Mà bọn họ cũng không thể ở nơi đông người như vậy xuống tay.
“Tốt, tốt, nếu đã như vậy lão phu liền đem người trả lại cho ngươi.” Sự kiêu ngạo của cường giả không cho phép hắn làm ra những chuyện như vậy, vì thế hắn vung tay lên liền đưa Vân Tiêu đang hôn mê về phía Nguyệt Vũ.
Sau khi khẳng định Vân Tiêu không có việc gì chỉ là bị đánh bất tỉnh, Nguyệt Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Tinh thần lực vừa động, nàng liền đưa Vân Tiêu vào trong khuyên tai sinh mệnh lúc trước Bạch Thiên Tuyệt cấp cho nàng.
Nhắc đến khuuyên tai, về cơ bản Nguyệt Vũ cũng không dùng đến. Bình thường khuyên tai đều bị tóc mai che khất cho nên căn bản không chú ý đến. Nàng còn nghĩ rằng không biết là đến khi nào mới có thể dùng a, không nghĩ đến hôm nay rốt cuộc cũng phải xuất sử!
“Người đã trả lại cho ngươi rồi, ngươi còn có gì để nói hay không? Nói đi chính ngươi tự sát hay để ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Câu hỏi rất bình thản giống như hỏi: hôm nay ăn cơm chưa hay chưa ăn? Nhưng giọng nói chứa đầy sát khí làm gười ta không thể bỏ qua.
Nguyệt Tiêu Huyền quay đầu nhìn về phía chấp pháp trưởng lão, hai người nhìn nhau cười ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
Hai người này không phải là đã xem nàng thành người chết chứ!
Nguyệt Vũ trong lòng cười lạnh không nói. Xem ra hôm nay lại là một hồi ác chiến không thể tránh khỏi...
“Vô nghĩa nhiều như vậy để làm gì, muốn đánh thì đánh, không cần phải làm ra bộ dáng làm người ta ghê tởm.” Nguyệt Vũ vẻ mặt khinh bỉ ghét bỏ nói. Nếu Vân Tiêu đã không có việc gì thì nàng cũng không cần phải bận tâm đến những chuyện khác nữa, dù sao hai người này cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
“Tốt, nếu đã như vậy, hôm nay lão phu liền tiễn ngươi một đoạn đường.” Chấp pháp trưởng lão cũng không tức giận chỉ là đột nhiên phóng ra khí thế, toàn bộ uy áp cường gải cấp bậc thiên giai không hề giữ lại, hướng về Nguyệt Vũ đè xuống…
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng