Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 2 - Chương 12: Tinh dạ, dũng cảm!
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, toàn bộ Lưu Vân thành lúc này đã là một mảnh đèn đuốc, thoạt nhìn đẹp không tả xiết.
Tại cửa đại bản doanh Đại lực chiến đội, lúc này Nguyệt Vũ cùng Vân Tiêu hai người đang đứng.
Vốn Vân Tiêu chuẩn bị mang Nguyệt Vũ trực tiếp hồi bản doanh Đại Lực chiến đội, nhưng là Nguyệt Vũ lại yêu cầu Vân Tiêu mang nàng đi dạo mấy nơi nổi tiếng Lưu Vân thành. Hơn nữa còn thập phần hoàn mĩ nói là thưởng thức phong cảnh Lưu Vân thành một chút, nhưng sự thật chỉ Nguyệt Vũ mới biết!
Cái gì mà thưởng thức phong cảnh, tất cả đều con mẹ nó gạt người!
Trên thực tế là nàng có mục đích!
Về phần mục đích chính là quen thuộc tình huống nơi này, về sau có chuyện gì xảy ra đều phi thường có lợi đối với mình!
Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đáng thương Vân Tiêu, người ta còn thật sự tưởng Nguyệt Vũ thích gia hương phong thổ, phong tục tập quán của mình.
Vì thế, một cỗ nhiệt tình yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương gia hương, tình cảm du nhiên nhân sinh (tình cảm quê hương cuộc sống bao la) trỗi dẫy, liền bắt đầu không biết mệt mỏi hướng Nguyệt Vũ giới thiệu mọi thứ về Lưu Vân thành vân vân đủ loại...
Bất quá tuy nói một chuyến đi dạo nho nhỏ này không thu hoạch được bao nhiêu, nhưng Nguyệt Vũ đã có thêm nhiều nhận thức về Lưu Vân thành này……
Đứng ở cửa bản doanh Đại Lực chiến đội, Nguyệt Vũ nhìn cái gọi là đại bản doanh Đại Lực chiến đội có chút không kịp phản ứng.
Vốn nghe tên đại bản doanh này, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng sẽ là căn cứ huấn luyện gian khổ vừa giản tiện vừa mộc mạc. Nhưng sự thật là, cái gọi là đại bản doanh này kỳ thật coi như là một tòa đại phủ đệ. Cái gì mà mộc mạc, cái gì mà gian khổ, đều là thúi lắm!
Phủ đệ này thoạt nhìn rất là khí phái, đặc biệt là đại môn đại bản doanh này. Thoạt nhìn thực trang nghiêm túc mục, vô cùng uy nghiêm!
Xem ra Lưu Vân thành này đối với các chiến đội cũng đầu tư rất lớn, bên cạnh đó cũng phản ánh tầm quan trọng của chiến đội ở Lưu Vân thành!
Chiến đội đối với Lưu Vân thành mà nói chính là hy vọng, là tương lai, là thực lự quân dự bị trong thành. Trong chiến đội tiến hành huấn luyện, nếu có người biểu hiện tốt sẽ có cơ hội đi nhậm chức quan trong thành.
Bởi vậy trong thành Lưu Vân này, tất cả thiếu niên đều tiến vào chiến đội vì vinh quang!
Theo Vân Tiêu cùng tiến vào bên trong phủ, tùy thời cũng có thể thấy được các loại vũ khí dùng cho huấn luyện.
Bất quá loại này tuy nhiều, số lượng tuy lớn, nhưng là cấp bậc không cao. Cũng khó trách, người ta dù sao cũng là một tòa thành nhỏ xa xôi, có hai Huyền tôn đã là rất giỏi, chẳng lẽ còn hy vọng mọi phương diện đều tốt sao?
Hiển nhiên đây là không có khả năng!
“Phù Phong huynh đệ, đây là nơi thanh tịnh nhất đại bản doanh, ngươi đã thích liền ở nơi này đi.” Ra vào tiểu viện tinh xảo có chút hẻo lánh, Vân Tiêu đối Nguyệt Vũ nói.
Nhìn nơi ở trước mắt, Nguyệt Vũ rất là vừa lòng, không đòi hỏi cái gì, chính là bởi vì nơi đây đủ sạch sẽ, đủ thanh tịnh! Chỉ cần thỏa mãn hai điều này đối với Nguyệt Vũ là đủ rồi!
Lập tức, Nguyệt Vũ đối với Vân Tiêu người này cũng càng thêm vài phần hảo cảm, mặc dù có chút tử cân não (não tàn), bất quá làm việc là không thể chê!
Nhẹ nhàng gật đầu, Nguyệt Vũ trả lời:“Ân, vậy ta liền ở nơi này đi, không có việc gì đừng cho người quấy rầy ta. Ta đi vào trước, ngươi cũng trở về đi.” Nói xong cũng không chờ Vân Tiêu nói cái gì liền cất bước vào phòng.
Trong phòng, Nguyệt Vũ sau khi rửa mặt liền lập tức tiến vào trạng thái tu luyện!
Đối với thời gian tu luyện như vậy Nguyệt Vũ sẽ không bỏ qua.
Nguyệt Vũ nhập định (ngồi thiền), giờ phút này lui đi xa cách cùng lạnh lùng thường ngày, thoạt nhìn có chút nhu hòa...
Ánh trăng mềm mại cùng thiên địa linh khí giao hòa chung một chỗ xung quanh thân thể thiếu niên, thoạt nhìn như mộng như ảo.
Thiên địa linh khí màu trắng ngà xung quanh Nguyệt Vũ hóa thành huyền khí tiến vào trong cơ thể nàng. Cứ như vậy không ngừng, hấp thu lại hấp thu, thẳng đến đột nhiên thiên địa quy tắc rớt xuống, ký hiệu tấn chức đáp xuống bên người Nguyệt Vũ.
Lục Nguyệt huyền vương! Lần này Nguyệt Vũ thăng cấp thực bình thản, thực đột nhiên, thực bất ngờ!
Nhưng thành công lần này Nguyệt Vũ cũng không có quá cao hứng, bởi vì dạng thăng cấp này đối với nàng mà nói đã là chuyện thực bình thường!
Sau khi thăng cấp qua đi, Nguyệt Vũ cũng không có ngủ mà là bắt đầu tìm hiểu học tập bộ công pháp kia.
Nguyệt Vũ lúc này chỉ biết bộ công pháp có bốn chiêu, hiện tại Nguyệt Vũ chỉ có thể liên hệ chiêu thứ nhất.
Hơn nữa bởi vì chiêu thứ nhất của bộ công pháp này là phối hợp với Nguyệt Sát Tiên, hơn nữa hiệu quả là tạo ra một hỏa long, cho nên Nguyệt Vũ lấy tên là “Bạo Long Tuyệt Sát”.
Đối với nhất chiêu này, Nguyệt Vũ có thể sử dụng đại khái, bất quá muốn đạt tới trình độ lô hỏa nhuần nhuyễn còn cần nhiều lĩnh ngộ cùng chiến đấu dung hợp!
Lúc này, ngoài cửa sổ bầu trời đêm tràn ngập những ánh sao lấp lánh, đột nhiên xuất hiện một viên lưu tinh.
Lưu tinh xẹt qua trong nháy mắt, Nguyệt Vũ mở hai mắt, khôi phục lại thanh minh. Kinh ngạc nhìn lưu tinh cùng với bầu trời đầy sao trước mặt, Nguyệt Vũ lại tưởng đến kiếp trước, nhớ tới chính mình từng ở thế giới kia gặp qua cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy!
Vì thế suy nghĩ lơ đãng hướng về phía phương xa, thổi đi đến một nơi có tên là Hoa Hạ, một nơi đã dựng dục linh hồn Nguyệt Vũ!
Nàng sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, nhưng tựa hồ nơi đó cũng không thích hợp chính nàng a!
Tinh dạ* khi đó, cuộc sống khi đó, giờ đã rất xa rời! (Túy: * không hiểu =.=” có lẽ là sao trời buổi đêm. -_-“)
Nay nàng đã trọng sinh, trọng sinh tại một thế giới có tên là Nguyệt Hoa đại lục!
Mà đủ loại cảm xúc hoặc hạnh phúc, hoặc chua xót, hoặc khoái hoạt khiến cho chúng cũng theo gió trăng đêm nay cùng lưu tinh (sao băng) vừa xét qua bầu trời cùng nhau bay tới phương xa!
Kiếp trước, không có hảo hảo vì mình mà sống, kiếp này khiến cho nàng nương vào thân thể này, dũng cảm vì chính mình mà sống.
Nhất định phải tại cái thế giới sống sao cho bản thân vui vẻ, sống sao cho hạnh phúc!
Đối với tinh không (ánh sao) ngoài cửa sổ mỉm cười.
Nụ cười lơ đãng chói mắt như thế, dũng cảm như thế, tự tin như thế. Giống như đem ánh sáng vạn dặm tinh không đều ảm đạm đi xuống!
Từ tối nay trở đi, Nguyệt Vũ sẽ dũng cảm vì chính mình mà sống!
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào căn phòng, Nguyệt Vũ chậm rãi mở hai mắt. Khi đôi thùy mâu hé ra trong nháy mắt, liễm diễm quang hoa so với trước kia còn muốn mê người hơn!
Sau khi đứng dậy rửa mặt, Nguyệt Vũ liền nâng bước chạy bộ ra sân.
Làm một tân đội viên, nàng tất nhiên bắt buộc phải quen thuộc hoàn cảnh nơi đây.
Dựa theo trí nhớ ngày hôm qua, Nguyệt Vũ thoải mái tìm được sân huấn luyện ngày hôm qua trước khi trở về phòng.
Đi vào cửa sân huấn luyện, Nguyệt Vũ bây giờ mới minh bạch, ngày hôm qua bởi trời quá tối nên không thấy rõ đại môn sân huấn luyện.
Lại một lần nữa, Nguyệt Vũ không thể không bội phục sự phong phú của tài nguyên quặng tại Nguyệt Hoa đại lục này!
Ngươi nói tạo một cái sân, liền tạo đi, nhưng là vì sao còn cao như vậy a?
Tạo đại môn tuy nói là đúng, nhưng là cái cửa này có cần tất yếu phải dùng tài liệu như vô giá thế này không, độ dày còn hơn so với mấy chục cái đại môn người ta, đây không phải lãng phí sao?
Kỳ thật đi, đây cũng không thể trách Nguyệt Vũ, dù sao nàng cũng chưa thấy quen [cái gọi là chưa thấy quen là vì thời gian ngốc ở Nguyệt Hoa ít, lịch duyệt thiển (thiếu, ít, nông cạn)! Đừng hiểu lầm a!].
Mảng kiến tạo Nguyệt Hoa gì đó đương nhiên không thể rất mỏng, bằng không tùy tiện một tên huyền sư cũng có thể dễ dàng hủy diệt!
Mặc kệ, dù sao cũng không phải của nàng, quan tâm làm gì nhiều. Nguyệt Vũ đẩy cửa bước vào sân huấn luyện.
Giữa sân, chúng đội viên kẻ huấn luyện, người nhàn hạ nghe được tiếng vang thật lớn phát ra từ đại môn hắc thiết quặng chế thành, vì thế không hẹn mà cùng nhìn phía cửa……
Thoáng chốc mọi người chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, sau đó tư tưởng một loạt đều trầm luân tại dung nhan thiên nhân cùng khí chất phong hoa tuyệt đại kia!
Khó có thể tránh, lần đầu tiên gặp Nguyệt Vũ, mọi người đều như là trúng ma chú, không thể chống cự, cứ hãm sâu trong sắc đẹp của Nguyệt Vũ!
Không hề nghi ngờ, trầm luân như vậy cần thời gian mới có thể hồi phục!
Thật lâu sau, mọi người mới từ một màn kinh diễm như vậy lấy lại tinh thần.
Nhất thời đủ loại tầm mắt theo bốn phương tám hướng phóng tới. Có hâm mộ, có cực nóng, có sùng bái, đương nhiên không thể thiếu ghen tị!
Người đầu tiên phản ứng được là Vân Tiêu, ngày hôm qua bởi vì đã bị kích thích rồi cho nên hôm nay cũng tốt hơn một chút.
Thấy Nguyệt Vũ một mình một người tới sân huấn luyện, Vân Tiêu lập tức đi qua đi đối với nàng Vũ ân cần thăm hỏi nói:“Phù Phong ngươi đã đến rồi, thế nào? Còn thích ứng được không?”
“Ân, không sao, rất tốt.” Hồi đáp Vân Tiêu bằng một nụ cười ảm đạm, Nguyệt Vũ thản nhiên nói.
Thấy Nguyệt Vũ cư nhiên đối mình nở nụ cười, Vân Tiêu phi thường kích động!
Tuy rằng Vân Tiêu cùng Nguyệt Vũ ở chung mới bắt đầu từ ngày hôm qua, bất quá cũng đủ để cho hắn biết tính cách của nàng.
Muốn cho nàng cười? Ngượng ngùng, mơ tưởng!
Muốn cho nàng khóc? Ngượng ngùng, không có cửa đâu!
Nói ngắn gọn một câu, một cái mặt than! Trời sụp đất nứt, cùng nàng không quan hệ. Sông cạn đá mòn, vẫn nguyên bản mặt than.
Cho nên a, hôm nay Nguyệt Vũ nhưng lại cười với hắn một chút, điều này bảo Vân Tiêu như thế nào không vui a?
Vì thế đối với đội viên huấn luyện dùng thanh âm có chút hưng phấn lớn tiếng nói:“Các vị, hôm nay chiến đội chúng ta có một vị thành viên mới đến đên, hắn tên Dạ Phù Phong. Về sau chính là chiến hữu của chúng ta, mọi người hãy hoan nghênh hắn đi!” Nói xong liên tự mình vỗ tay đầu tiên tỏ vẻ hoan nghênh.
Mọi người nghe Vân Tiêu nói như vậy, đại bộ phận đều thực vui vẻ. Đặc biệt là một ít nữ đội viên!
Nói giỡn, có thể cùng một vị soái ca kinh tài tuyệt diễm như vậy cùng nhau huấn luyện, có thể không vui vẻ sao?
Không có việc gì, ngắm vài lần đều cảm thấy tinh lực dư thừa a. Vì thế chúng nữ không chút nào rụt rè lớn tiếng vỗ tay, cộng thêm rít gào.
Gặp chúng nữ vui vẻ như thế, vài vị trong đám người rõ ràng không vui!
Vì cái gì, đến cửa cướp nữ nhân nhà bọn họ? Điều này sao có thể? Vì thế mấy người nhìn Nguyệt Vũ ánh mắt quyết đoán khó chịu……
Tại cửa đại bản doanh Đại lực chiến đội, lúc này Nguyệt Vũ cùng Vân Tiêu hai người đang đứng.
Vốn Vân Tiêu chuẩn bị mang Nguyệt Vũ trực tiếp hồi bản doanh Đại Lực chiến đội, nhưng là Nguyệt Vũ lại yêu cầu Vân Tiêu mang nàng đi dạo mấy nơi nổi tiếng Lưu Vân thành. Hơn nữa còn thập phần hoàn mĩ nói là thưởng thức phong cảnh Lưu Vân thành một chút, nhưng sự thật chỉ Nguyệt Vũ mới biết!
Cái gì mà thưởng thức phong cảnh, tất cả đều con mẹ nó gạt người!
Trên thực tế là nàng có mục đích!
Về phần mục đích chính là quen thuộc tình huống nơi này, về sau có chuyện gì xảy ra đều phi thường có lợi đối với mình!
Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đáng thương Vân Tiêu, người ta còn thật sự tưởng Nguyệt Vũ thích gia hương phong thổ, phong tục tập quán của mình.
Vì thế, một cỗ nhiệt tình yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương gia hương, tình cảm du nhiên nhân sinh (tình cảm quê hương cuộc sống bao la) trỗi dẫy, liền bắt đầu không biết mệt mỏi hướng Nguyệt Vũ giới thiệu mọi thứ về Lưu Vân thành vân vân đủ loại...
Bất quá tuy nói một chuyến đi dạo nho nhỏ này không thu hoạch được bao nhiêu, nhưng Nguyệt Vũ đã có thêm nhiều nhận thức về Lưu Vân thành này……
Đứng ở cửa bản doanh Đại Lực chiến đội, Nguyệt Vũ nhìn cái gọi là đại bản doanh Đại Lực chiến đội có chút không kịp phản ứng.
Vốn nghe tên đại bản doanh này, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng sẽ là căn cứ huấn luyện gian khổ vừa giản tiện vừa mộc mạc. Nhưng sự thật là, cái gọi là đại bản doanh này kỳ thật coi như là một tòa đại phủ đệ. Cái gì mà mộc mạc, cái gì mà gian khổ, đều là thúi lắm!
Phủ đệ này thoạt nhìn rất là khí phái, đặc biệt là đại môn đại bản doanh này. Thoạt nhìn thực trang nghiêm túc mục, vô cùng uy nghiêm!
Xem ra Lưu Vân thành này đối với các chiến đội cũng đầu tư rất lớn, bên cạnh đó cũng phản ánh tầm quan trọng của chiến đội ở Lưu Vân thành!
Chiến đội đối với Lưu Vân thành mà nói chính là hy vọng, là tương lai, là thực lự quân dự bị trong thành. Trong chiến đội tiến hành huấn luyện, nếu có người biểu hiện tốt sẽ có cơ hội đi nhậm chức quan trong thành.
Bởi vậy trong thành Lưu Vân này, tất cả thiếu niên đều tiến vào chiến đội vì vinh quang!
Theo Vân Tiêu cùng tiến vào bên trong phủ, tùy thời cũng có thể thấy được các loại vũ khí dùng cho huấn luyện.
Bất quá loại này tuy nhiều, số lượng tuy lớn, nhưng là cấp bậc không cao. Cũng khó trách, người ta dù sao cũng là một tòa thành nhỏ xa xôi, có hai Huyền tôn đã là rất giỏi, chẳng lẽ còn hy vọng mọi phương diện đều tốt sao?
Hiển nhiên đây là không có khả năng!
“Phù Phong huynh đệ, đây là nơi thanh tịnh nhất đại bản doanh, ngươi đã thích liền ở nơi này đi.” Ra vào tiểu viện tinh xảo có chút hẻo lánh, Vân Tiêu đối Nguyệt Vũ nói.
Nhìn nơi ở trước mắt, Nguyệt Vũ rất là vừa lòng, không đòi hỏi cái gì, chính là bởi vì nơi đây đủ sạch sẽ, đủ thanh tịnh! Chỉ cần thỏa mãn hai điều này đối với Nguyệt Vũ là đủ rồi!
Lập tức, Nguyệt Vũ đối với Vân Tiêu người này cũng càng thêm vài phần hảo cảm, mặc dù có chút tử cân não (não tàn), bất quá làm việc là không thể chê!
Nhẹ nhàng gật đầu, Nguyệt Vũ trả lời:“Ân, vậy ta liền ở nơi này đi, không có việc gì đừng cho người quấy rầy ta. Ta đi vào trước, ngươi cũng trở về đi.” Nói xong cũng không chờ Vân Tiêu nói cái gì liền cất bước vào phòng.
Trong phòng, Nguyệt Vũ sau khi rửa mặt liền lập tức tiến vào trạng thái tu luyện!
Đối với thời gian tu luyện như vậy Nguyệt Vũ sẽ không bỏ qua.
Nguyệt Vũ nhập định (ngồi thiền), giờ phút này lui đi xa cách cùng lạnh lùng thường ngày, thoạt nhìn có chút nhu hòa...
Ánh trăng mềm mại cùng thiên địa linh khí giao hòa chung một chỗ xung quanh thân thể thiếu niên, thoạt nhìn như mộng như ảo.
Thiên địa linh khí màu trắng ngà xung quanh Nguyệt Vũ hóa thành huyền khí tiến vào trong cơ thể nàng. Cứ như vậy không ngừng, hấp thu lại hấp thu, thẳng đến đột nhiên thiên địa quy tắc rớt xuống, ký hiệu tấn chức đáp xuống bên người Nguyệt Vũ.
Lục Nguyệt huyền vương! Lần này Nguyệt Vũ thăng cấp thực bình thản, thực đột nhiên, thực bất ngờ!
Nhưng thành công lần này Nguyệt Vũ cũng không có quá cao hứng, bởi vì dạng thăng cấp này đối với nàng mà nói đã là chuyện thực bình thường!
Sau khi thăng cấp qua đi, Nguyệt Vũ cũng không có ngủ mà là bắt đầu tìm hiểu học tập bộ công pháp kia.
Nguyệt Vũ lúc này chỉ biết bộ công pháp có bốn chiêu, hiện tại Nguyệt Vũ chỉ có thể liên hệ chiêu thứ nhất.
Hơn nữa bởi vì chiêu thứ nhất của bộ công pháp này là phối hợp với Nguyệt Sát Tiên, hơn nữa hiệu quả là tạo ra một hỏa long, cho nên Nguyệt Vũ lấy tên là “Bạo Long Tuyệt Sát”.
Đối với nhất chiêu này, Nguyệt Vũ có thể sử dụng đại khái, bất quá muốn đạt tới trình độ lô hỏa nhuần nhuyễn còn cần nhiều lĩnh ngộ cùng chiến đấu dung hợp!
Lúc này, ngoài cửa sổ bầu trời đêm tràn ngập những ánh sao lấp lánh, đột nhiên xuất hiện một viên lưu tinh.
Lưu tinh xẹt qua trong nháy mắt, Nguyệt Vũ mở hai mắt, khôi phục lại thanh minh. Kinh ngạc nhìn lưu tinh cùng với bầu trời đầy sao trước mặt, Nguyệt Vũ lại tưởng đến kiếp trước, nhớ tới chính mình từng ở thế giới kia gặp qua cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy!
Vì thế suy nghĩ lơ đãng hướng về phía phương xa, thổi đi đến một nơi có tên là Hoa Hạ, một nơi đã dựng dục linh hồn Nguyệt Vũ!
Nàng sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, nhưng tựa hồ nơi đó cũng không thích hợp chính nàng a!
Tinh dạ* khi đó, cuộc sống khi đó, giờ đã rất xa rời! (Túy: * không hiểu =.=” có lẽ là sao trời buổi đêm. -_-“)
Nay nàng đã trọng sinh, trọng sinh tại một thế giới có tên là Nguyệt Hoa đại lục!
Mà đủ loại cảm xúc hoặc hạnh phúc, hoặc chua xót, hoặc khoái hoạt khiến cho chúng cũng theo gió trăng đêm nay cùng lưu tinh (sao băng) vừa xét qua bầu trời cùng nhau bay tới phương xa!
Kiếp trước, không có hảo hảo vì mình mà sống, kiếp này khiến cho nàng nương vào thân thể này, dũng cảm vì chính mình mà sống.
Nhất định phải tại cái thế giới sống sao cho bản thân vui vẻ, sống sao cho hạnh phúc!
Đối với tinh không (ánh sao) ngoài cửa sổ mỉm cười.
Nụ cười lơ đãng chói mắt như thế, dũng cảm như thế, tự tin như thế. Giống như đem ánh sáng vạn dặm tinh không đều ảm đạm đi xuống!
Từ tối nay trở đi, Nguyệt Vũ sẽ dũng cảm vì chính mình mà sống!
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào căn phòng, Nguyệt Vũ chậm rãi mở hai mắt. Khi đôi thùy mâu hé ra trong nháy mắt, liễm diễm quang hoa so với trước kia còn muốn mê người hơn!
Sau khi đứng dậy rửa mặt, Nguyệt Vũ liền nâng bước chạy bộ ra sân.
Làm một tân đội viên, nàng tất nhiên bắt buộc phải quen thuộc hoàn cảnh nơi đây.
Dựa theo trí nhớ ngày hôm qua, Nguyệt Vũ thoải mái tìm được sân huấn luyện ngày hôm qua trước khi trở về phòng.
Đi vào cửa sân huấn luyện, Nguyệt Vũ bây giờ mới minh bạch, ngày hôm qua bởi trời quá tối nên không thấy rõ đại môn sân huấn luyện.
Lại một lần nữa, Nguyệt Vũ không thể không bội phục sự phong phú của tài nguyên quặng tại Nguyệt Hoa đại lục này!
Ngươi nói tạo một cái sân, liền tạo đi, nhưng là vì sao còn cao như vậy a?
Tạo đại môn tuy nói là đúng, nhưng là cái cửa này có cần tất yếu phải dùng tài liệu như vô giá thế này không, độ dày còn hơn so với mấy chục cái đại môn người ta, đây không phải lãng phí sao?
Kỳ thật đi, đây cũng không thể trách Nguyệt Vũ, dù sao nàng cũng chưa thấy quen [cái gọi là chưa thấy quen là vì thời gian ngốc ở Nguyệt Hoa ít, lịch duyệt thiển (thiếu, ít, nông cạn)! Đừng hiểu lầm a!].
Mảng kiến tạo Nguyệt Hoa gì đó đương nhiên không thể rất mỏng, bằng không tùy tiện một tên huyền sư cũng có thể dễ dàng hủy diệt!
Mặc kệ, dù sao cũng không phải của nàng, quan tâm làm gì nhiều. Nguyệt Vũ đẩy cửa bước vào sân huấn luyện.
Giữa sân, chúng đội viên kẻ huấn luyện, người nhàn hạ nghe được tiếng vang thật lớn phát ra từ đại môn hắc thiết quặng chế thành, vì thế không hẹn mà cùng nhìn phía cửa……
Thoáng chốc mọi người chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, sau đó tư tưởng một loạt đều trầm luân tại dung nhan thiên nhân cùng khí chất phong hoa tuyệt đại kia!
Khó có thể tránh, lần đầu tiên gặp Nguyệt Vũ, mọi người đều như là trúng ma chú, không thể chống cự, cứ hãm sâu trong sắc đẹp của Nguyệt Vũ!
Không hề nghi ngờ, trầm luân như vậy cần thời gian mới có thể hồi phục!
Thật lâu sau, mọi người mới từ một màn kinh diễm như vậy lấy lại tinh thần.
Nhất thời đủ loại tầm mắt theo bốn phương tám hướng phóng tới. Có hâm mộ, có cực nóng, có sùng bái, đương nhiên không thể thiếu ghen tị!
Người đầu tiên phản ứng được là Vân Tiêu, ngày hôm qua bởi vì đã bị kích thích rồi cho nên hôm nay cũng tốt hơn một chút.
Thấy Nguyệt Vũ một mình một người tới sân huấn luyện, Vân Tiêu lập tức đi qua đi đối với nàng Vũ ân cần thăm hỏi nói:“Phù Phong ngươi đã đến rồi, thế nào? Còn thích ứng được không?”
“Ân, không sao, rất tốt.” Hồi đáp Vân Tiêu bằng một nụ cười ảm đạm, Nguyệt Vũ thản nhiên nói.
Thấy Nguyệt Vũ cư nhiên đối mình nở nụ cười, Vân Tiêu phi thường kích động!
Tuy rằng Vân Tiêu cùng Nguyệt Vũ ở chung mới bắt đầu từ ngày hôm qua, bất quá cũng đủ để cho hắn biết tính cách của nàng.
Muốn cho nàng cười? Ngượng ngùng, mơ tưởng!
Muốn cho nàng khóc? Ngượng ngùng, không có cửa đâu!
Nói ngắn gọn một câu, một cái mặt than! Trời sụp đất nứt, cùng nàng không quan hệ. Sông cạn đá mòn, vẫn nguyên bản mặt than.
Cho nên a, hôm nay Nguyệt Vũ nhưng lại cười với hắn một chút, điều này bảo Vân Tiêu như thế nào không vui a?
Vì thế đối với đội viên huấn luyện dùng thanh âm có chút hưng phấn lớn tiếng nói:“Các vị, hôm nay chiến đội chúng ta có một vị thành viên mới đến đên, hắn tên Dạ Phù Phong. Về sau chính là chiến hữu của chúng ta, mọi người hãy hoan nghênh hắn đi!” Nói xong liên tự mình vỗ tay đầu tiên tỏ vẻ hoan nghênh.
Mọi người nghe Vân Tiêu nói như vậy, đại bộ phận đều thực vui vẻ. Đặc biệt là một ít nữ đội viên!
Nói giỡn, có thể cùng một vị soái ca kinh tài tuyệt diễm như vậy cùng nhau huấn luyện, có thể không vui vẻ sao?
Không có việc gì, ngắm vài lần đều cảm thấy tinh lực dư thừa a. Vì thế chúng nữ không chút nào rụt rè lớn tiếng vỗ tay, cộng thêm rít gào.
Gặp chúng nữ vui vẻ như thế, vài vị trong đám người rõ ràng không vui!
Vì cái gì, đến cửa cướp nữ nhân nhà bọn họ? Điều này sao có thể? Vì thế mấy người nhìn Nguyệt Vũ ánh mắt quyết đoán khó chịu……
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng