Dạ Tôn Dị Thế
Quyển 1 - Chương 9: Cường giả đột kích, nguy cơ
Khí thế cường hãn như vậy, còn có uy áp làm cho người ta sợ run, điều đó cho thấy người tới chắc chắn là một vị cường giả! Hơn nữa xem khí tràng này chỉ sợ là lai giả bất thiện* đi?
*lai giả bất thiện: ý chỉ người đến không có ý tốt
Bởi vì giác quan Nguyệt Vũ nhạy hơn so với người thường, cho nên nàng cảm nhận được có cường giả tới gần trước mọi người.
Theo người nọ càng ngày càng tới gần, mọi người cũng cảm nhận được cường giả uy áp. Đối với cỗ uy áp này, tất cả mọi người đều đoán thử người nào đang đến đây, có một số người thập phần chờ mong bởi vì cỗ uy áp này tuyệt đối do cường giả phát ra, mà tại thế giới cường giả vi tôn này, thực lực đại biểu hết thảy!
Đối với cường giả, thái độ của thế nhân đều là sợ hãi cùng tôn kính. Có chút nhân tắc sợ hãi, tuy rằng bọn họ tôn kính cường giả, nhưng cường giả tính tình không chừng, vạn nhất khó chịu một cái, bọn họ đều sẽ chết thực thảm!
“Xú tiểu tử, thế nhưng muốn giết tôn tử của ta, muốn chết!” Hét lớn một tiếng, một vị râu bạc, áo trắng, bạch phát lão giả liền đạp phá hư không hướng bên này tiêu bắn lại đây.
Cùng với tiếng hét lớn còn có một đạo sắc bén huyền lực công kích.
Mới chậm rãi thích ứng được với up áp, Nguyệt Vũ đột nhiên nghe được lão giả rống giận, trong lòng nhất thời hiểu được là người nào tới.
Người này nếu nói mình giết tôn tử của hắn, kia khẳng định chính là gia gia của tên Dạ Minh kia. Hắn không phải Dạ Lôi, một trưởng lão của Dạ gia hay sao?
Dạ Lôi, Dạ gia trưởng lão, huyền tông cấp bậc cường giả. Là người âm hiểm tà ác, người tốt không làm, chuyện xấu làm hết. Bên ngoài thanh danh thực thối, là một cái ác nhân không hơn không kém!
Tuy rằng lúc này trong lòng Nguyệt Vũ trăm chuyển ngàn hồi, nhưng mà động tác bản thân lại không chút nào ướt át bẩn thỉu! Chỉ thấy Nguyệt Vũ tận khả năng dùng sức nhảy lên, sau đó hiểm hiểm tránh thoát công kích cường hãn kia!
Tuy nói Nguyệt Vũ có thể tránh thoát khỏi công kích của cấp bậc huyền tông, nhưng là huyền tông cùng huyền vương chênh lệch rất lớn! Nguyệt Vũ có thể trốn là thập phần bất khả tư nghị.
Đối với việc Nguyệt Vũ tránh thoát công kích của mình dù không dễ dàng, trong lòng Dạ Lôi cũng kinh ngạc một chút. Công kích vừa rồi dù không tính là dùng toàn bộ thực lực, nhưng cũng không yếu, chính mình đường đường một vị huyền tông cấp bậc cường giả, thế nhưng đánh không lại một vị……
Đợi chút, chính mình nhưng lại nhìn không ra được thực lực người nọ! Người nọ bộ dáng có lẽ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tu vi khẳng định sẽ không cao hơn so với mình, hơn nữa hắn có thể tránh thoát công kích của mình, người này nhất định sử dụng vật có thể che dấu huyền khí! Dạ Lôi trong lòng thầm nghĩ.
Có thể che dấu thực lực huyền khí, chứng tỏ cấp bậc vật đó phải ở phía trên thần khí, không chỉ có vậy, chắc chắn phải sử dụng tài liệu đặc thù trân quý mới có thể làm ra, nếu thế vật đó phải rất quý giá!
Biết rõ điểm này Dạ Lôi không khỏi đối với gia thế Nguyệt Vũ cảm thấy tò mò, dù sao vật trân quý như vậy cũng không phải củ cải trắng tùy tiện liền có thể lấy ra xem, kẻ có vật trân quý như thế chứng tỏ gia cảnh cũng không hề tầm thường!
Nếu gặp phải người không thể dây vào, đó xem như đụng phải phiền toái lớn!
Rất nhanh, Dạ Lôi ổn định tâm tình, lập tức bay tới bên người Dạ Minh nằm cách đó không xa, sau khi thấy rõ Dạ Minh không chết, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà,khi hắn nhìn thấy khố hạ Dạ Minh một mảng hồng sắc, lập tức đưa tay thăm dò xem. Không xem thì không lo, vừa xem xong, Dạ Lôi thiếu chút nữa phun một búng máu đem chính mình cấp tử! Khuôn mặt già của lão tựa như cái cầu vồng, trong chốc lại hồng, chốc lại trắng,chốc lại xanh, rồi chốc lại tím.
Mọi người vừa biết kẻ đến là Dạ Minh gia gia, Dạ Lôi thì liền muốn rời đi. Dạ Lôi người này cùng với tôn tử của hắn giống nhau danh tiếng không tốt, dù cho không có minh mục trương đảm* như Dạ Minh nhưng cũng là cái kiểu khi phụ hiếp nữ, không chuyện ác gì không làm!
*minh mục trương đảm: ngang ngược tàn ác, phóng túng làm càn
Hiện tại, tôn tử hắn lại bị người ta đánh nhục đến như vậy, mặc kệ mặt mũi thế nào, hắn vẫn là thiên vị tôn tử của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua chủ mưu kia.
Một khi đánh nhau, khó tránh khỏi quần chúng vây xem sẽ giống như Nguyệt Vũ cá nằm chung chậu! Vì thế, một số kẻ nhát gan liền nhân cơ hội chuồn trước.
Lúc này trong lòng Dạ Lôi cực kì tức giận, thật sự là hận không thể dùng phương thức tàn nhẫn,thống khổ nhất giải quyết Nguyệt Vũ!
Tức a,tức a nhưng tức quá rồi lại cảm thấy hết tức! Dạ Lôi giận quá phản cười, hướng lên trời cười dài ba tiếng, ra vẻ cười rất hùng dũng!
Đột nhiên, tiếng cười khủng bố khó nghe kia đình chỉ, tiếp theo đó Dạ Lôi không hề báo động trước, không hề giữ lại, phóng xuất ra toàn bộ uy áp.
Huyền tông cấp bậc kia nhưng là cường giả thực lực a, uy áp không cần nói cũng biết! Không chỉ những người cấp bậc tu vi thấp, những dân chúng bình thường, ngay cả Nguyệt Vũ đã tới huyền vương cũng có cảm giác chống đỡ không nổi..
Nguyệt Vũ đột nhiên cảm nhận được Dạ Lôi kia bí mật mang theo uy áp tức giận ngập trời, nhất thời cảm thấy thân thể một trận đau đớn, tư duy cũng tự hồ biến chậm. Nhưng càng như vậy Nguyệt Vũ càng cảm nhận rõ ràng thực lực yếu kém của bản thân, đồng thời quyết tâm biến cường càng trở nên mãnh liệt!
Nhìn đến mọi người, đặc biệt là Nguyệt Vũ bộ dáng vô cùng thống khổ, trong lòng Dạ Lôi cảm thấy cực kì thỏa mãn, nhưng một chút trừng phạt nho nhỏ này đối với việc phế đi tôn tử chính mình vẫn cảm thấy xa xa chưa đủ, hắn phải làm cho nàng biết tư vị sống không bằng chết là như thế nào!
Cúi đầu đối với Nguyệt Vũ, trong mắt khinh thường không chút nào giữ lại, thanh âm tràn đầy tức giận và trách cứ của hắn vang lên: “Tiểu tử, ngươi thật ngoan độc, tôn tử ta khi nào thì đắc tội với ngươi? Thế nhưng ngươi lại hạ thủ độc ác đến vậy!” Cái giọng điệu, thái độ kia, nếu không phải bản thân Nguyệt Vũ và những người xung quanh biết chân tướng còn tưởng Nguyệt Vũ là một kẻ rất độc ác, còn tôn tử của hắn thật là đáng thương a!
Nguyệt Vũ cũng không quản bộ dáng hiện giờ của hắn, ngẩng đầu không chút sợ hãi Dạ Lôi này, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường! Tiếp theo vô cùng cuồng ngạo mà trả lời:“Tôn tử nhà ngươi chính do ta phế, có lẽ từ nay về sau hắn không còn là người bình thường mà chỉ là phế vật. Nhưng thế thì sao? Ta chính là nhìn hắn không vừa mắt, hơn nữa ta xem ngươi lại càng không thuận mắt. Muốn đánh liền đánh, không cần mang cái danh Dạ gia ra uy hiếp ta, thiếu gia ta đây không sợ!” So cuồng ngạo? Ngượng ngùng, Nguyệt Vũ tự nhận thứ hai không ai dám xưng thứ nhất!
Chỉ mấy câu này đã đem Dạ Lôi chèn gắt gao. Không sai, hắn đúng là chuẩn bị mang Dạ gia ra dọa Nguyệt Vũ, sau đó đùa chết hắn. Nhưng không nghĩ tới lại bị Nguyệt Vũ nói ra như vậy, đây không phải là tát hắn một bạt tai sao?Dạ Lôi tố chất tâm lý quá thấp liền không chịu nổi, ngay từ ban đầu, chính mình đã bị Nguyệt Vũ ép gắt gao, một chút chủ động cũng không nắm được còn suýt bị tức chết! Hiện tại rốt cục bạo phát!
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Tiểu tử, ngươi chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, một cỗ năng lượng cực kì mạnh mẽ tụ tập trong tay Dạ Lôi. Công kích lúc này dù không phải toàn lực, chí ít cũng đã bảy phần!
Màu xanh năng lượng, đạm kim sắc cấp bậc trận phù, bên cạnh vờn quanh ba mặt trăng màu vàng. Màu xanh năng lượng không phải huyền tông thì là cái gì? Màu xanh năng lượng hơn nữa còn có tam luân minh nguyệt vờn quanh không phải Tam Nguyệt huyền tông sao?
Mọi người thấy như thế tuy rằng rất sợ hãi nhưng cũng đều kính sợ không thôi. Bởi vì cấp bậc huyền tông, có lẽ bọn họ cả đời cũng không bao giờ đạt tới độ cao như vậy!
Năng lượng thuần túy một màu xanh, không có huyền kĩ, đây là sự tự tin cùng khinh thường của cường giả. Giống như quyền đầu, một đạo lưu quang không hề báo trước hướng Nguyệt Vũ tiêu bắn mà đi….
Không một chút do dự, Nguyệt Vũ rất nhanh thúc dục huyền lực trong cơ thể, cố gắng tập trung trong tay. Màu vàng năng lượng chậm rãi bao phủ thân thể, đạm kim sắc cấp bậc trận phù bên cạnh đồng dạng vờn quanh tam luân minh nguyệt.
“Huyền vương, a, thiếu niên này đúng là huyền vương, trước đó sao như thế nào không phát hiện ra?” Trong đám người không biết là ai hô lên.
“Hừ, không phải chỉ là huyền vương thôi sao, người ta vẫn là huyền tông kia! Có gì đáng kinh ngạc? Dạ thành huyền vương cũng chẳng hiếm.” Một người xem khinh thường cười nhạo nói.
“Không đúng không đúng, huyền vương mặc dù so ra kém huyền tông, huyền vương ở Dạ thành rất nhiều, nhưng vấn đề là… Là…”
“Là cái gì a? Ấp a ấp úng , nói rõ ràng coi!” Mọi người chịu không nổi người nọ thừa nước đục thả câu lập tức thúc giục .
“Vấn đề là… Là thiếu niên kia chỉ có mười lăm tuổi!” Kẻ kia lập tức hô lên.
Thoáng chốc, đám người trầm mặc, vạn vật im lặng, thế giới huyền huyễn!
Thật lâu sau, mọi người mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại thần trí. Tất cả gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, muốn nhìn một chút xem có phải mình nghe lầm hay không, mắt thấy vẫn đáng tin hơn! Nhưng năng lượng màu vàng kia, tam luân minh nguyệt tròn khuyết không đồng nhất kia, không phải huyền vương thì là cái gì? Có mấy kẻ có tiền liền xuất ra thử tinh thạch tùy thân để nghiệm trứng, nhưng dù kiểm bao nhiêu lần vẫn chung một kết quả….
Ngay lập tức,đám người lại nhao nhao thảo luận,nhưng nội dung đã được thay đổi!
“Má nó, mười lăm tuổi tam nguyệt huyền vương, nói giỡn đi!” Một thanh niên nhỏ gầy kinh hô.
“Mẹ nó, lão tử đã hơn ba mươi tuổi , còn chưa tới huyền vương đây! Thật sự là dọa người a!” Một vị đại thúc đầu bóng lưỡng không biết nói gì ngẩng đầu hỏi trời….
“A a a, thế này không phải so với đại lục đệ nhất thiên tài còn ngưu hơn sao? Thật sự là rất soái! Có phải hay không, hôm nay vị trí đệ nhất thiên tài sẽ đổi chủ?” Một vị đại thẩm hưng phấn nói to…
“……”
Các loại nghị luận nhao nhao tiến hành….
Mà nhân vật chính, Nguyệt Vũ lúc này đang cảnh giác vạn phần nhìn Dạ Lôi đứng đối diện. Vốn lúc trước khi thực lực chưa bị phát hiện, Nguyệt Vũ đã tiếp được một chiêu của hắn, dù thành công ngăn chặn nhưng một chiêu kia cũng làm nàng hao hết huyền lực. Nếu Dạ Lôi lại phát một chiêu ngoan độc, Nguyệt Vũ khẳng định tránh không khỏi! Nhưng Dạ Lôi dường như bị thiên phú yêu nghiệt của Nguyệt Vũ làm kinh sợ, sau một chiêu liền ngốc lăng, sững sờ đứng tại chỗ.
Như vậy, Nguyệt Vũ mới may mắn tránh thoát một kiếp.
Hiện tại, Nguyệt Vũ huyền lực đã khôi phục hơn phân nửa, tốc độ khôi phục biến thái như vậy, nếu là người khác thì tuyệt đối không có khả năng, chỉ có loại biến thái tới mức yêu nghiệt như Nguyệt Vũ mới có thể làm được.
Bình thường , một vị huyền giả nếu hao hết huyền lực, nhanh thì một ngày, chậm thì vài ngày mới có thể khôi phục. Kỳ thật, Nguyệt Vũ khôi phục nhanh như vậy chủ yếu dựa vào hạt châu màu trắng tại đan điền được mệnh danh là thánh vật tu luyện kia. Nhưng dù thế, cho đến bây giờ Nguyệt Vũ cũng chưa biết đó là vật gì ,nhưng nàng có cảm giác rất mãnh liệt với nó, chỉ cần cho nàng đủ thời gian, bí mật kia sẽ nhất định sẽ bị vạch trần….
Lúc Nguyệt Vũ khôi phục lại được bảy tám phần, Dạ Lôi cũng từ trông hoảng sợ tỉnh lại .
“Tuyệt thế thiên tài sao? Không sai, trước giờ ta chưa bao giờ gặp qua ai có cường thế thiên phú như ngươi! Bất quá, thiên tài lại như thế nào? Không phải nhất định sẽ ngã xuống trong tay ta sao?” Dạ Lôi mắt toát vẻ thị huyết, trong lòng suy nghĩ vô cùng hung ác, nham hiểm….
Nhưng là, sự thật sẽ theo mong muốn của hắn hay sao?
Hiểu được sắp tới mình sẽ phải trải qua một hồi sinh tử chiến, bất quá Nguyệt Vũ bộ dáng vẫn bình tĩnh thong dong như ban đầu, tựa hồ hết thảy vĩnh viễn cùng mình không quan hệ. Kỳ thật, chỉ có bản thân Nguyệt Vũ mới biết, hắn có cỡ nào để ý….
Mặc dù biết rõ thực lực cách xa, nhưng thối lui lại không bao giờ là con đường Nguyệt Vũ lựa chọn!
Lần này, không đợi Dạ Lôi công kích, Nguyệt Vũ lựa chọn tiên hạ thủ vi cường!
Đây vốn là tác phong trước giờ của nàng, chẳng qua, người của thế giới này tốc độ quá nhanh, nên mục địch tiên pháp chế nhân chưa bao giờ thành công.
Đột nhiên, năng lượng toàn thân Nguyệt Vũ tăng vọt, huyền lực đạm vàng bao phủ quanh thân tựa như một bộ áo giáp, thoạt nhìn rất anh tuấn tiêu sái.
Tiếp theo, Nguyệt Vũ như đạp gió lao về phía Dạ Lôi. Nhưng Dạ Lôi dù sao cũng là huyền tông cấp bậc cường giả, hơn nữa tuổi một bó to, kinh nghiệm thực chiến phong phú, làm sao e ngại một tiểu nhân vật như Nguyệt Vũ đây? Chân hắn nhẹ nhún một chút, cả người nhanh chóng bay lên.
Cứ như vậy lần đầu tiên công kích của Nguyệt Vũ liền dễ dàng bị hóa giải.
Đứng vững giữa không trung, Dạ Lôi lại một lần nữa bị Nguyệt Vũ làm cho rung động. Một kích vừa nãy tuyệt đối mạnh hơn cấp bậc tam nguyệt huyền vương rất nhiều! Hôm nay nếu để hắn thoát, không bao lâu sau, hắn nhất định sẽ trở thành một viên ngọc lóng lánh tại đại lục này! Bởi vậy, tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho hắn có cơ hội phát triển! Hôm nay nhất định phải bóp chết!
Vì thế Dạ Lôi tính tốc chiến tốc thắng.
Toàn thân thanh quang đại thịnh, lúc này Dạ Lôi tính dùng hết toàn lực. Bởi vì hắn không dám tưởng, nếu hiện tại không giết Nguyệt Vũ, dựa theo tính cách có thù tất báo của thiếu niên này, sau này mình sẽ chết ra sao!
Thấy Dạ Lôi khí thế toàn thân ngoại phóng, Nguyệt Vũ biết hắn đã không còn kiên nhẫn.
“Chẳng lẽ hôm nay mình phải chết thế này sao? Không, tuyệt đối không thể! Nhất định phải kiên trì đi xuống!” Nhìn cơn lốc năng lượng đang quét tới, Nguyệt Vũ thập phần không cam lòng nghĩ.
Trong giây lát, Nguyệt Vũ cảm giác được bên hông căng thẳng, sau đó bị ôm ngã vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp. Lúc Nguyệt Vũ ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy một màn kinh diễm sau này không thể nào quên…………
*lai giả bất thiện: ý chỉ người đến không có ý tốt
Bởi vì giác quan Nguyệt Vũ nhạy hơn so với người thường, cho nên nàng cảm nhận được có cường giả tới gần trước mọi người.
Theo người nọ càng ngày càng tới gần, mọi người cũng cảm nhận được cường giả uy áp. Đối với cỗ uy áp này, tất cả mọi người đều đoán thử người nào đang đến đây, có một số người thập phần chờ mong bởi vì cỗ uy áp này tuyệt đối do cường giả phát ra, mà tại thế giới cường giả vi tôn này, thực lực đại biểu hết thảy!
Đối với cường giả, thái độ của thế nhân đều là sợ hãi cùng tôn kính. Có chút nhân tắc sợ hãi, tuy rằng bọn họ tôn kính cường giả, nhưng cường giả tính tình không chừng, vạn nhất khó chịu một cái, bọn họ đều sẽ chết thực thảm!
“Xú tiểu tử, thế nhưng muốn giết tôn tử của ta, muốn chết!” Hét lớn một tiếng, một vị râu bạc, áo trắng, bạch phát lão giả liền đạp phá hư không hướng bên này tiêu bắn lại đây.
Cùng với tiếng hét lớn còn có một đạo sắc bén huyền lực công kích.
Mới chậm rãi thích ứng được với up áp, Nguyệt Vũ đột nhiên nghe được lão giả rống giận, trong lòng nhất thời hiểu được là người nào tới.
Người này nếu nói mình giết tôn tử của hắn, kia khẳng định chính là gia gia của tên Dạ Minh kia. Hắn không phải Dạ Lôi, một trưởng lão của Dạ gia hay sao?
Dạ Lôi, Dạ gia trưởng lão, huyền tông cấp bậc cường giả. Là người âm hiểm tà ác, người tốt không làm, chuyện xấu làm hết. Bên ngoài thanh danh thực thối, là một cái ác nhân không hơn không kém!
Tuy rằng lúc này trong lòng Nguyệt Vũ trăm chuyển ngàn hồi, nhưng mà động tác bản thân lại không chút nào ướt át bẩn thỉu! Chỉ thấy Nguyệt Vũ tận khả năng dùng sức nhảy lên, sau đó hiểm hiểm tránh thoát công kích cường hãn kia!
Tuy nói Nguyệt Vũ có thể tránh thoát khỏi công kích của cấp bậc huyền tông, nhưng là huyền tông cùng huyền vương chênh lệch rất lớn! Nguyệt Vũ có thể trốn là thập phần bất khả tư nghị.
Đối với việc Nguyệt Vũ tránh thoát công kích của mình dù không dễ dàng, trong lòng Dạ Lôi cũng kinh ngạc một chút. Công kích vừa rồi dù không tính là dùng toàn bộ thực lực, nhưng cũng không yếu, chính mình đường đường một vị huyền tông cấp bậc cường giả, thế nhưng đánh không lại một vị……
Đợi chút, chính mình nhưng lại nhìn không ra được thực lực người nọ! Người nọ bộ dáng có lẽ chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tu vi khẳng định sẽ không cao hơn so với mình, hơn nữa hắn có thể tránh thoát công kích của mình, người này nhất định sử dụng vật có thể che dấu huyền khí! Dạ Lôi trong lòng thầm nghĩ.
Có thể che dấu thực lực huyền khí, chứng tỏ cấp bậc vật đó phải ở phía trên thần khí, không chỉ có vậy, chắc chắn phải sử dụng tài liệu đặc thù trân quý mới có thể làm ra, nếu thế vật đó phải rất quý giá!
Biết rõ điểm này Dạ Lôi không khỏi đối với gia thế Nguyệt Vũ cảm thấy tò mò, dù sao vật trân quý như vậy cũng không phải củ cải trắng tùy tiện liền có thể lấy ra xem, kẻ có vật trân quý như thế chứng tỏ gia cảnh cũng không hề tầm thường!
Nếu gặp phải người không thể dây vào, đó xem như đụng phải phiền toái lớn!
Rất nhanh, Dạ Lôi ổn định tâm tình, lập tức bay tới bên người Dạ Minh nằm cách đó không xa, sau khi thấy rõ Dạ Minh không chết, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà,khi hắn nhìn thấy khố hạ Dạ Minh một mảng hồng sắc, lập tức đưa tay thăm dò xem. Không xem thì không lo, vừa xem xong, Dạ Lôi thiếu chút nữa phun một búng máu đem chính mình cấp tử! Khuôn mặt già của lão tựa như cái cầu vồng, trong chốc lại hồng, chốc lại trắng,chốc lại xanh, rồi chốc lại tím.
Mọi người vừa biết kẻ đến là Dạ Minh gia gia, Dạ Lôi thì liền muốn rời đi. Dạ Lôi người này cùng với tôn tử của hắn giống nhau danh tiếng không tốt, dù cho không có minh mục trương đảm* như Dạ Minh nhưng cũng là cái kiểu khi phụ hiếp nữ, không chuyện ác gì không làm!
*minh mục trương đảm: ngang ngược tàn ác, phóng túng làm càn
Hiện tại, tôn tử hắn lại bị người ta đánh nhục đến như vậy, mặc kệ mặt mũi thế nào, hắn vẫn là thiên vị tôn tử của mình, đương nhiên sẽ không bỏ qua chủ mưu kia.
Một khi đánh nhau, khó tránh khỏi quần chúng vây xem sẽ giống như Nguyệt Vũ cá nằm chung chậu! Vì thế, một số kẻ nhát gan liền nhân cơ hội chuồn trước.
Lúc này trong lòng Dạ Lôi cực kì tức giận, thật sự là hận không thể dùng phương thức tàn nhẫn,thống khổ nhất giải quyết Nguyệt Vũ!
Tức a,tức a nhưng tức quá rồi lại cảm thấy hết tức! Dạ Lôi giận quá phản cười, hướng lên trời cười dài ba tiếng, ra vẻ cười rất hùng dũng!
Đột nhiên, tiếng cười khủng bố khó nghe kia đình chỉ, tiếp theo đó Dạ Lôi không hề báo động trước, không hề giữ lại, phóng xuất ra toàn bộ uy áp.
Huyền tông cấp bậc kia nhưng là cường giả thực lực a, uy áp không cần nói cũng biết! Không chỉ những người cấp bậc tu vi thấp, những dân chúng bình thường, ngay cả Nguyệt Vũ đã tới huyền vương cũng có cảm giác chống đỡ không nổi..
Nguyệt Vũ đột nhiên cảm nhận được Dạ Lôi kia bí mật mang theo uy áp tức giận ngập trời, nhất thời cảm thấy thân thể một trận đau đớn, tư duy cũng tự hồ biến chậm. Nhưng càng như vậy Nguyệt Vũ càng cảm nhận rõ ràng thực lực yếu kém của bản thân, đồng thời quyết tâm biến cường càng trở nên mãnh liệt!
Nhìn đến mọi người, đặc biệt là Nguyệt Vũ bộ dáng vô cùng thống khổ, trong lòng Dạ Lôi cảm thấy cực kì thỏa mãn, nhưng một chút trừng phạt nho nhỏ này đối với việc phế đi tôn tử chính mình vẫn cảm thấy xa xa chưa đủ, hắn phải làm cho nàng biết tư vị sống không bằng chết là như thế nào!
Cúi đầu đối với Nguyệt Vũ, trong mắt khinh thường không chút nào giữ lại, thanh âm tràn đầy tức giận và trách cứ của hắn vang lên: “Tiểu tử, ngươi thật ngoan độc, tôn tử ta khi nào thì đắc tội với ngươi? Thế nhưng ngươi lại hạ thủ độc ác đến vậy!” Cái giọng điệu, thái độ kia, nếu không phải bản thân Nguyệt Vũ và những người xung quanh biết chân tướng còn tưởng Nguyệt Vũ là một kẻ rất độc ác, còn tôn tử của hắn thật là đáng thương a!
Nguyệt Vũ cũng không quản bộ dáng hiện giờ của hắn, ngẩng đầu không chút sợ hãi Dạ Lôi này, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường! Tiếp theo vô cùng cuồng ngạo mà trả lời:“Tôn tử nhà ngươi chính do ta phế, có lẽ từ nay về sau hắn không còn là người bình thường mà chỉ là phế vật. Nhưng thế thì sao? Ta chính là nhìn hắn không vừa mắt, hơn nữa ta xem ngươi lại càng không thuận mắt. Muốn đánh liền đánh, không cần mang cái danh Dạ gia ra uy hiếp ta, thiếu gia ta đây không sợ!” So cuồng ngạo? Ngượng ngùng, Nguyệt Vũ tự nhận thứ hai không ai dám xưng thứ nhất!
Chỉ mấy câu này đã đem Dạ Lôi chèn gắt gao. Không sai, hắn đúng là chuẩn bị mang Dạ gia ra dọa Nguyệt Vũ, sau đó đùa chết hắn. Nhưng không nghĩ tới lại bị Nguyệt Vũ nói ra như vậy, đây không phải là tát hắn một bạt tai sao?Dạ Lôi tố chất tâm lý quá thấp liền không chịu nổi, ngay từ ban đầu, chính mình đã bị Nguyệt Vũ ép gắt gao, một chút chủ động cũng không nắm được còn suýt bị tức chết! Hiện tại rốt cục bạo phát!
“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới! Tiểu tử, ngươi chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, một cỗ năng lượng cực kì mạnh mẽ tụ tập trong tay Dạ Lôi. Công kích lúc này dù không phải toàn lực, chí ít cũng đã bảy phần!
Màu xanh năng lượng, đạm kim sắc cấp bậc trận phù, bên cạnh vờn quanh ba mặt trăng màu vàng. Màu xanh năng lượng không phải huyền tông thì là cái gì? Màu xanh năng lượng hơn nữa còn có tam luân minh nguyệt vờn quanh không phải Tam Nguyệt huyền tông sao?
Mọi người thấy như thế tuy rằng rất sợ hãi nhưng cũng đều kính sợ không thôi. Bởi vì cấp bậc huyền tông, có lẽ bọn họ cả đời cũng không bao giờ đạt tới độ cao như vậy!
Năng lượng thuần túy một màu xanh, không có huyền kĩ, đây là sự tự tin cùng khinh thường của cường giả. Giống như quyền đầu, một đạo lưu quang không hề báo trước hướng Nguyệt Vũ tiêu bắn mà đi….
Không một chút do dự, Nguyệt Vũ rất nhanh thúc dục huyền lực trong cơ thể, cố gắng tập trung trong tay. Màu vàng năng lượng chậm rãi bao phủ thân thể, đạm kim sắc cấp bậc trận phù bên cạnh đồng dạng vờn quanh tam luân minh nguyệt.
“Huyền vương, a, thiếu niên này đúng là huyền vương, trước đó sao như thế nào không phát hiện ra?” Trong đám người không biết là ai hô lên.
“Hừ, không phải chỉ là huyền vương thôi sao, người ta vẫn là huyền tông kia! Có gì đáng kinh ngạc? Dạ thành huyền vương cũng chẳng hiếm.” Một người xem khinh thường cười nhạo nói.
“Không đúng không đúng, huyền vương mặc dù so ra kém huyền tông, huyền vương ở Dạ thành rất nhiều, nhưng vấn đề là… Là…”
“Là cái gì a? Ấp a ấp úng , nói rõ ràng coi!” Mọi người chịu không nổi người nọ thừa nước đục thả câu lập tức thúc giục .
“Vấn đề là… Là thiếu niên kia chỉ có mười lăm tuổi!” Kẻ kia lập tức hô lên.
Thoáng chốc, đám người trầm mặc, vạn vật im lặng, thế giới huyền huyễn!
Thật lâu sau, mọi người mới từ trong khiếp sợ khôi phục lại thần trí. Tất cả gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, muốn nhìn một chút xem có phải mình nghe lầm hay không, mắt thấy vẫn đáng tin hơn! Nhưng năng lượng màu vàng kia, tam luân minh nguyệt tròn khuyết không đồng nhất kia, không phải huyền vương thì là cái gì? Có mấy kẻ có tiền liền xuất ra thử tinh thạch tùy thân để nghiệm trứng, nhưng dù kiểm bao nhiêu lần vẫn chung một kết quả….
Ngay lập tức,đám người lại nhao nhao thảo luận,nhưng nội dung đã được thay đổi!
“Má nó, mười lăm tuổi tam nguyệt huyền vương, nói giỡn đi!” Một thanh niên nhỏ gầy kinh hô.
“Mẹ nó, lão tử đã hơn ba mươi tuổi , còn chưa tới huyền vương đây! Thật sự là dọa người a!” Một vị đại thúc đầu bóng lưỡng không biết nói gì ngẩng đầu hỏi trời….
“A a a, thế này không phải so với đại lục đệ nhất thiên tài còn ngưu hơn sao? Thật sự là rất soái! Có phải hay không, hôm nay vị trí đệ nhất thiên tài sẽ đổi chủ?” Một vị đại thẩm hưng phấn nói to…
“……”
Các loại nghị luận nhao nhao tiến hành….
Mà nhân vật chính, Nguyệt Vũ lúc này đang cảnh giác vạn phần nhìn Dạ Lôi đứng đối diện. Vốn lúc trước khi thực lực chưa bị phát hiện, Nguyệt Vũ đã tiếp được một chiêu của hắn, dù thành công ngăn chặn nhưng một chiêu kia cũng làm nàng hao hết huyền lực. Nếu Dạ Lôi lại phát một chiêu ngoan độc, Nguyệt Vũ khẳng định tránh không khỏi! Nhưng Dạ Lôi dường như bị thiên phú yêu nghiệt của Nguyệt Vũ làm kinh sợ, sau một chiêu liền ngốc lăng, sững sờ đứng tại chỗ.
Như vậy, Nguyệt Vũ mới may mắn tránh thoát một kiếp.
Hiện tại, Nguyệt Vũ huyền lực đã khôi phục hơn phân nửa, tốc độ khôi phục biến thái như vậy, nếu là người khác thì tuyệt đối không có khả năng, chỉ có loại biến thái tới mức yêu nghiệt như Nguyệt Vũ mới có thể làm được.
Bình thường , một vị huyền giả nếu hao hết huyền lực, nhanh thì một ngày, chậm thì vài ngày mới có thể khôi phục. Kỳ thật, Nguyệt Vũ khôi phục nhanh như vậy chủ yếu dựa vào hạt châu màu trắng tại đan điền được mệnh danh là thánh vật tu luyện kia. Nhưng dù thế, cho đến bây giờ Nguyệt Vũ cũng chưa biết đó là vật gì ,nhưng nàng có cảm giác rất mãnh liệt với nó, chỉ cần cho nàng đủ thời gian, bí mật kia sẽ nhất định sẽ bị vạch trần….
Lúc Nguyệt Vũ khôi phục lại được bảy tám phần, Dạ Lôi cũng từ trông hoảng sợ tỉnh lại .
“Tuyệt thế thiên tài sao? Không sai, trước giờ ta chưa bao giờ gặp qua ai có cường thế thiên phú như ngươi! Bất quá, thiên tài lại như thế nào? Không phải nhất định sẽ ngã xuống trong tay ta sao?” Dạ Lôi mắt toát vẻ thị huyết, trong lòng suy nghĩ vô cùng hung ác, nham hiểm….
Nhưng là, sự thật sẽ theo mong muốn của hắn hay sao?
Hiểu được sắp tới mình sẽ phải trải qua một hồi sinh tử chiến, bất quá Nguyệt Vũ bộ dáng vẫn bình tĩnh thong dong như ban đầu, tựa hồ hết thảy vĩnh viễn cùng mình không quan hệ. Kỳ thật, chỉ có bản thân Nguyệt Vũ mới biết, hắn có cỡ nào để ý….
Mặc dù biết rõ thực lực cách xa, nhưng thối lui lại không bao giờ là con đường Nguyệt Vũ lựa chọn!
Lần này, không đợi Dạ Lôi công kích, Nguyệt Vũ lựa chọn tiên hạ thủ vi cường!
Đây vốn là tác phong trước giờ của nàng, chẳng qua, người của thế giới này tốc độ quá nhanh, nên mục địch tiên pháp chế nhân chưa bao giờ thành công.
Đột nhiên, năng lượng toàn thân Nguyệt Vũ tăng vọt, huyền lực đạm vàng bao phủ quanh thân tựa như một bộ áo giáp, thoạt nhìn rất anh tuấn tiêu sái.
Tiếp theo, Nguyệt Vũ như đạp gió lao về phía Dạ Lôi. Nhưng Dạ Lôi dù sao cũng là huyền tông cấp bậc cường giả, hơn nữa tuổi một bó to, kinh nghiệm thực chiến phong phú, làm sao e ngại một tiểu nhân vật như Nguyệt Vũ đây? Chân hắn nhẹ nhún một chút, cả người nhanh chóng bay lên.
Cứ như vậy lần đầu tiên công kích của Nguyệt Vũ liền dễ dàng bị hóa giải.
Đứng vững giữa không trung, Dạ Lôi lại một lần nữa bị Nguyệt Vũ làm cho rung động. Một kích vừa nãy tuyệt đối mạnh hơn cấp bậc tam nguyệt huyền vương rất nhiều! Hôm nay nếu để hắn thoát, không bao lâu sau, hắn nhất định sẽ trở thành một viên ngọc lóng lánh tại đại lục này! Bởi vậy, tuyệt đối tuyệt đối không thể để cho hắn có cơ hội phát triển! Hôm nay nhất định phải bóp chết!
Vì thế Dạ Lôi tính tốc chiến tốc thắng.
Toàn thân thanh quang đại thịnh, lúc này Dạ Lôi tính dùng hết toàn lực. Bởi vì hắn không dám tưởng, nếu hiện tại không giết Nguyệt Vũ, dựa theo tính cách có thù tất báo của thiếu niên này, sau này mình sẽ chết ra sao!
Thấy Dạ Lôi khí thế toàn thân ngoại phóng, Nguyệt Vũ biết hắn đã không còn kiên nhẫn.
“Chẳng lẽ hôm nay mình phải chết thế này sao? Không, tuyệt đối không thể! Nhất định phải kiên trì đi xuống!” Nhìn cơn lốc năng lượng đang quét tới, Nguyệt Vũ thập phần không cam lòng nghĩ.
Trong giây lát, Nguyệt Vũ cảm giác được bên hông căng thẳng, sau đó bị ôm ngã vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp. Lúc Nguyệt Vũ ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy một màn kinh diễm sau này không thể nào quên…………
Tác giả :
Tuyệt Thế Khải Hàng