Dạ Thuật
Chương 8
CHƯƠNG 8
Lúc Tiết Lăng Phong nắm khí quan của mình tiến vào, y phát hiện ảnh vệ của y vừa kinh hoàng lại vừa không biết phải làm sao. Dưới mệnh lệnh của Tiết Lăng Phong, hắn cũng không kêu thành tiếng. Thống khổ do xỏ xuyên qua bị đè nén trong cổ họng hắn, kỳ thực đau đớn như vậy đối với ảnh vệ mà nói cũng chẳng đáng kể, điều hắn sợ, trước sau vẫn là cực hình của Tứ hộ pháp.
Trong cả quá trình, mỗi khi Tiết Lăng Phong phát hiện thắt lưng Song Phi mềm nhũn xuống, sẽ truyền vào một ít chân khí, để duy trì sự thanh tỉnh của hắn. Đường cong của bắp thịt trên lưng Song Phi rất đẹp rất duyên dáng, vừa đầy sự co dãn, lại không lộ vẻ thô tráng.
Tiết Lăng Phong đem mái tóc dài của hắn túm trong tay, để toàn bộ lưng hắn có thể hiển lộ ra, y thích nhìn thấy tên mình trên thân thể này, dấu vết kia bởi vì có vết thương thêm vào mà càng hồng càng đậm.
Người tập võ thân thể tương đối nóng, như vậy mới có thể chống lại khí lạnh xâm lấn vào mùa rét, cơ thể Song Phi lại càng nóng, mà hắn lại đang bị Tiết Lăng Phong tiến nhập trong hang động chặt chẽ nhất.
Tiết Lăng Phong trừu động vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, một phen dục hỏa phát tiết tràn trề sảng khoái, sau khi xong việc ngã thẳng ra giường thở dốc. Đi theo bên người chủ nhân nhiều năm, Song Phi tự nhiên biết tính khiết phích của Tiết Lăng Phong, để dịch thể bên trong hậu huyệt của mình không chảy ra giường, sau khi chủ nhân nằm xuống, Song Phi lập tức xuống giường, mặc y phục.
Tiết Lăng Phong nhìn thoáng qua ảnh vệ của mình, lười đi quản hắn, tuy rằng động tác của ảnh vệ chậm chạp hơn trước không ít, tuy rằng trong người có trọng thương, Tiết Lăng Phong cũng chỉ trùm chăn lên, ngả đầu xuống ngủ.
Sau khi mặc quần áo xong, Song Phi nhảy qua cửa sổ xuống phía dưới.
Đêm tối dày đặc, nơi nơi đều là bóng cây loang lổ dưới ánh trăng. Nhưng hắn biết trong những cái bóng này có người, bởi vì lúc này ảnh vệ đều đang canh giữ bên ngoài gian phòng của chủ nhân.
Ánh trăng rất sáng, cũng rất lóa, Song Phi hầu như đem hết sức lực ra chạy về phía ôn trì. Chủ nhân của hắn sau một phen tràn đầy hưởng thụ, đã bình yên đi vào giấc ngủ, thế nhưng hắn hiện tại chỉ nghĩ làm sao thanh lý sạch sẽ, bất cứ giá nào cũng không để Tứ hộ pháp biết.
Từng đốm từng đốm đỏ tươi rơi vào trong ôn trì, sau một hồi theo sóng nước lãng đãng trôi đi, Song Phi một tay che miệng, nhưng khe hở ở giữa vẫn có huyết tích nhỏ xuống.
Tay còn lại của hắn phải luồn vào trong bộ vị xấu hổ kia, ở bên trong chậm rãi mở rộng khuấy đảo, phân thân của Tiết Lăng Phong thô to khác thường, bắn cũng sâu đặc biệt. Lúc hắn làm với ảnh vệ khác, cho tới giờ cũng không bắn ở bên trong.
“Song Phi, ngươi làm sao vậy?”
Phía sau bỗng truyền tới thanh âm, Song Phi lại càng hoảng sợ, thân thể mang trọng thương khiến năng lực cảm giác về khí tức ngoại giới của hắn bị giảm bớt, hắn cuống quýt quay lại nhìn người vừa tới.
“Quy Khư, ngươi tới đây làm gì? Sao ngươi có thể tự ý rời khỏi chủ nhân?”
Người tới, chính là ảnh vệ của Nhị hộ pháp lần trước hoan hảo cùng hắn —— Quy Khư.
“Thế ngươi vì sao lại tự ý ly khai chủ nhân?”
Quy Khư chậm rãi đi đến gần ao, mặt nạ đồng đen dữ tợn dưới ánh trăng phát ra thanh quang u lãnh, còn hắc y của hắn hòa vào làm một với bóng đêm.
“Ngươi đừng tới đây.”
Song Phi cảnh giác lui về phía sau, dù cùng là ảnh vệ cũng không dễ dàng cho phép người khác tiếp xúc gần gũi, sát khí của Song Phi bất giác ngưng tụ, khóe miệng bởi vậy mà có một tơ máu tươi tràn ra.
“Tối nay có người đột kích, ta nhìn thấy ngươi bị thương, ngươi bị thương có nặng không?” Đối phương hiển nhiên không hề để ý tiếp thu cảnh cáo, đến y phục cũng không cởi, trực tiếp đi vào trong trì tử, từng vòng tròn rung động tản ra, hắn cũng từng bước đến gần “Người như chúng ta, căn bản không ai quan tâm chúng ta sống hay chết, có thể giúp đỡ chúng ta chỉ có chính chúng ta mà thôi. Ta chữa thương cho ngươi có được không, Song Phi?”
“Không cần!”
Một tiếng cự tuyệt kiên định mà băng lãnh, đồng thời mang theo sát khí sắc bén bắn về phía người đang đi tới, nước trong ao tự dưng nổi lên một vòng sóng.
“Ngươi làm sao vậy? Trước đây ngươi không như thế.”
Quy Khư vẫn bước những bước kiên quyết về phía trước, Song Phi cũng lùi về phía sau theo động tác của người kia. Song Phi không định thực sự động thủ, ảnh vệ chém giết lẫn nhau cũng là chuyện tuyệt đối không được cho phép.
Song Phi một mực thối lui tới bên cạnh trì tử, bị trì ngạn (bờ) chặn đường,không còn chỗ nào để lùi nữa. Mà đối phương vẫn đang tiến từng bước tới gần.
“Song Phi, chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần đề phòng ta như thế ——” Quy Khư bỗng nhiên dừng lại, nương theo ánh trăng, hắn thấy trên thân thể phía trước có những dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt, hắn biết đó là cái gì, lực độ mạnh như vậy, chỉ nam nhân mới có thể lưu lại “Những cái này là gì?! Song Phi, ngươi đã làm gì?”
Giữa ảnh vệ cũng sẽ không lưu vết tích trên người đối phương, đó hiển nhiên không phải do ảnh vệ khác để lại, vậy còn ai khác có thể tạo ra vết tích ám muội như thế trên thân thể một ảnh vệ? Ngoại trừ…
“Song Phi, ngươi!”
“Người từ Tu La tràng đi ra không có bằng hữu.”
Song Phi cầm y phục bên bờ, nhảy lên, nhanh chóng ly khai, chỉ để lại người trong ao vẫn còn đứng ngây ra đó.
Yêu Song Phi, là bí mật chỉ có mình hắn biết, bọn họ là đồng loại, người kia đẹp như vậy, mà mình thì tầm thường. Nhưng cũng chẳng sao, tình yêu thầm lặng này sẽ kéo dài cho tới thời khắc sinh mệnh ngắn ngủi của hắn kết thúc.
Thế nhưng thật không ngờ, người hắn yêu lại làm ra chuyện cấm kỵ như vậy, hắn biết tuyệt đối không phải là Song Phi chủ động, nhất định là bị Tiết Lăng Phong ép buộc. Đêm Nguyên Tiêu, Song Phi ở lại một mình bên trì tử với Tiết Lăng Phong, hắn đã cảm thấy không ổn rồi.
“Ghê tởm!”
Quy Khư cố sức đấm vào nước trong trì tử, bọt nước bắn tung toé hơn một trượng hòa cùng nỗi tức giận của hắn. Hắn nhất định phải bảo hộ chuyện này không để cho người khác biết, mặc kệ là ai phát giác ra, hắn sẽ giết ngay không chút do dự.
Hắt tuyệt đối không thể để Song Phi của hắn bị cực hình dằn vặt tới chết.
—
Lúc Tiết Lăng Phong nắm khí quan của mình tiến vào, y phát hiện ảnh vệ của y vừa kinh hoàng lại vừa không biết phải làm sao. Dưới mệnh lệnh của Tiết Lăng Phong, hắn cũng không kêu thành tiếng. Thống khổ do xỏ xuyên qua bị đè nén trong cổ họng hắn, kỳ thực đau đớn như vậy đối với ảnh vệ mà nói cũng chẳng đáng kể, điều hắn sợ, trước sau vẫn là cực hình của Tứ hộ pháp.
Trong cả quá trình, mỗi khi Tiết Lăng Phong phát hiện thắt lưng Song Phi mềm nhũn xuống, sẽ truyền vào một ít chân khí, để duy trì sự thanh tỉnh của hắn. Đường cong của bắp thịt trên lưng Song Phi rất đẹp rất duyên dáng, vừa đầy sự co dãn, lại không lộ vẻ thô tráng.
Tiết Lăng Phong đem mái tóc dài của hắn túm trong tay, để toàn bộ lưng hắn có thể hiển lộ ra, y thích nhìn thấy tên mình trên thân thể này, dấu vết kia bởi vì có vết thương thêm vào mà càng hồng càng đậm.
Người tập võ thân thể tương đối nóng, như vậy mới có thể chống lại khí lạnh xâm lấn vào mùa rét, cơ thể Song Phi lại càng nóng, mà hắn lại đang bị Tiết Lăng Phong tiến nhập trong hang động chặt chẽ nhất.
Tiết Lăng Phong trừu động vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, một phen dục hỏa phát tiết tràn trề sảng khoái, sau khi xong việc ngã thẳng ra giường thở dốc. Đi theo bên người chủ nhân nhiều năm, Song Phi tự nhiên biết tính khiết phích của Tiết Lăng Phong, để dịch thể bên trong hậu huyệt của mình không chảy ra giường, sau khi chủ nhân nằm xuống, Song Phi lập tức xuống giường, mặc y phục.
Tiết Lăng Phong nhìn thoáng qua ảnh vệ của mình, lười đi quản hắn, tuy rằng động tác của ảnh vệ chậm chạp hơn trước không ít, tuy rằng trong người có trọng thương, Tiết Lăng Phong cũng chỉ trùm chăn lên, ngả đầu xuống ngủ.
Sau khi mặc quần áo xong, Song Phi nhảy qua cửa sổ xuống phía dưới.
Đêm tối dày đặc, nơi nơi đều là bóng cây loang lổ dưới ánh trăng. Nhưng hắn biết trong những cái bóng này có người, bởi vì lúc này ảnh vệ đều đang canh giữ bên ngoài gian phòng của chủ nhân.
Ánh trăng rất sáng, cũng rất lóa, Song Phi hầu như đem hết sức lực ra chạy về phía ôn trì. Chủ nhân của hắn sau một phen tràn đầy hưởng thụ, đã bình yên đi vào giấc ngủ, thế nhưng hắn hiện tại chỉ nghĩ làm sao thanh lý sạch sẽ, bất cứ giá nào cũng không để Tứ hộ pháp biết.
Từng đốm từng đốm đỏ tươi rơi vào trong ôn trì, sau một hồi theo sóng nước lãng đãng trôi đi, Song Phi một tay che miệng, nhưng khe hở ở giữa vẫn có huyết tích nhỏ xuống.
Tay còn lại của hắn phải luồn vào trong bộ vị xấu hổ kia, ở bên trong chậm rãi mở rộng khuấy đảo, phân thân của Tiết Lăng Phong thô to khác thường, bắn cũng sâu đặc biệt. Lúc hắn làm với ảnh vệ khác, cho tới giờ cũng không bắn ở bên trong.
“Song Phi, ngươi làm sao vậy?”
Phía sau bỗng truyền tới thanh âm, Song Phi lại càng hoảng sợ, thân thể mang trọng thương khiến năng lực cảm giác về khí tức ngoại giới của hắn bị giảm bớt, hắn cuống quýt quay lại nhìn người vừa tới.
“Quy Khư, ngươi tới đây làm gì? Sao ngươi có thể tự ý rời khỏi chủ nhân?”
Người tới, chính là ảnh vệ của Nhị hộ pháp lần trước hoan hảo cùng hắn —— Quy Khư.
“Thế ngươi vì sao lại tự ý ly khai chủ nhân?”
Quy Khư chậm rãi đi đến gần ao, mặt nạ đồng đen dữ tợn dưới ánh trăng phát ra thanh quang u lãnh, còn hắc y của hắn hòa vào làm một với bóng đêm.
“Ngươi đừng tới đây.”
Song Phi cảnh giác lui về phía sau, dù cùng là ảnh vệ cũng không dễ dàng cho phép người khác tiếp xúc gần gũi, sát khí của Song Phi bất giác ngưng tụ, khóe miệng bởi vậy mà có một tơ máu tươi tràn ra.
“Tối nay có người đột kích, ta nhìn thấy ngươi bị thương, ngươi bị thương có nặng không?” Đối phương hiển nhiên không hề để ý tiếp thu cảnh cáo, đến y phục cũng không cởi, trực tiếp đi vào trong trì tử, từng vòng tròn rung động tản ra, hắn cũng từng bước đến gần “Người như chúng ta, căn bản không ai quan tâm chúng ta sống hay chết, có thể giúp đỡ chúng ta chỉ có chính chúng ta mà thôi. Ta chữa thương cho ngươi có được không, Song Phi?”
“Không cần!”
Một tiếng cự tuyệt kiên định mà băng lãnh, đồng thời mang theo sát khí sắc bén bắn về phía người đang đi tới, nước trong ao tự dưng nổi lên một vòng sóng.
“Ngươi làm sao vậy? Trước đây ngươi không như thế.”
Quy Khư vẫn bước những bước kiên quyết về phía trước, Song Phi cũng lùi về phía sau theo động tác của người kia. Song Phi không định thực sự động thủ, ảnh vệ chém giết lẫn nhau cũng là chuyện tuyệt đối không được cho phép.
Song Phi một mực thối lui tới bên cạnh trì tử, bị trì ngạn (bờ) chặn đường,không còn chỗ nào để lùi nữa. Mà đối phương vẫn đang tiến từng bước tới gần.
“Song Phi, chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần đề phòng ta như thế ——” Quy Khư bỗng nhiên dừng lại, nương theo ánh trăng, hắn thấy trên thân thể phía trước có những dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt, hắn biết đó là cái gì, lực độ mạnh như vậy, chỉ nam nhân mới có thể lưu lại “Những cái này là gì?! Song Phi, ngươi đã làm gì?”
Giữa ảnh vệ cũng sẽ không lưu vết tích trên người đối phương, đó hiển nhiên không phải do ảnh vệ khác để lại, vậy còn ai khác có thể tạo ra vết tích ám muội như thế trên thân thể một ảnh vệ? Ngoại trừ…
“Song Phi, ngươi!”
“Người từ Tu La tràng đi ra không có bằng hữu.”
Song Phi cầm y phục bên bờ, nhảy lên, nhanh chóng ly khai, chỉ để lại người trong ao vẫn còn đứng ngây ra đó.
Yêu Song Phi, là bí mật chỉ có mình hắn biết, bọn họ là đồng loại, người kia đẹp như vậy, mà mình thì tầm thường. Nhưng cũng chẳng sao, tình yêu thầm lặng này sẽ kéo dài cho tới thời khắc sinh mệnh ngắn ngủi của hắn kết thúc.
Thế nhưng thật không ngờ, người hắn yêu lại làm ra chuyện cấm kỵ như vậy, hắn biết tuyệt đối không phải là Song Phi chủ động, nhất định là bị Tiết Lăng Phong ép buộc. Đêm Nguyên Tiêu, Song Phi ở lại một mình bên trì tử với Tiết Lăng Phong, hắn đã cảm thấy không ổn rồi.
“Ghê tởm!”
Quy Khư cố sức đấm vào nước trong trì tử, bọt nước bắn tung toé hơn một trượng hòa cùng nỗi tức giận của hắn. Hắn nhất định phải bảo hộ chuyện này không để cho người khác biết, mặc kệ là ai phát giác ra, hắn sẽ giết ngay không chút do dự.
Hắt tuyệt đối không thể để Song Phi của hắn bị cực hình dằn vặt tới chết.
—
Tác giả :
Ngưu Thế Binh