Dạ Thuật
Chương 54
CHƯƠNG 54
Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch cùng nhau tới Ngự dược đường thăm Tiết Lăng Phong.
Lúc đến nơi, họ thấy người đã từng là ảnh vệ kia vẫn đang quỳ trên mặt đất, cách giường không xa lắm. Thấy họ vào, hắn cũng không đứng dậy, chỉ hành lễ qua loa.
Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch không tính toán với hắn, cũng không phân phó hắn ra ngoài. Người này hiện tại không còn là ảnh vệ, không cần phải nghe theo mệnh lệnh của họ nữa. Đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, Hoắc Quân buông tha cho một ảnh vệ còn sống, cho hắn tự do.
Nam nhân này trong một đêm từ một ảnh vệ thấp hèn bị mọi người khinh thường biến thành một người nhàn nhã và tự do nhất Bàn Long sơn trang. Thậm chí có thể nói, hắn không hề thuộc về Bàn Long sơn trang nữa, bởi vì hắn không còn là ảnh vệ, lại không được giao cho chức vị gì mới.
Tiết Lăng Phong vẫn nằm an tĩnh như trước, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng trong phòng có đốt mấy lò sưởi, nhưng y vẫn phải đắp mấy lớp chăn dày. Không ai như y sau khi thụ hình như thế xong lại còn phải nhẫn lâu như vậy, bởi vì thường thường sau khi thụ hình bọn họ sẽ bị xử quyết. Ngày thứ tư rồi, cho dù dùng một lượng thuốc lớn, y vẫn đang thấy như là trong phổi mình bị hai khối lạc thiết, không lúc nào là chúng không cháy rực đỏ hồng, khiến cho y dù thấy mệt mỏi rã rời tới mức nào, cũng không thể chợp mắt nổi.
Thế nhưng y lại không muốn nói với bất cứ ai, y biết hai hộ pháp của y đã vào, không chỉ không mở mắt, thậm chí còn không mở miệng nói với họ.
Lý Ngọc Bạch thấy đại phu vừa lúc tới, liền tiến lên hỏi: “Trang chủ thế nào rồi?”
Lão y giả lắc lắc đầu: “Xin thứ cho lão phu vô dụng, còn chưa mời được Âu Dương đại phu tới sao?”
Lý Ngọc Bạch nhìn Tiết Lăng Phong nằm không nhúc nhích trên giường một chút: “Phái rất nhiều người ra ngoài hỏi thăm rồi, vẫn chưa có tin tức trở về, thực sự là không dễ tìm.”
“Từ đại phu, gần đây trong trang nhiều việc, chúng ta không có khả năng mỗi ngày đều trông coi ở đây, có lẽ phải cậy nhờ ngài quan tâm hơn rồi.” Dư Phàm nhìn Tiết Lăng Phong một chút, sau đó lại nhìn lướt qua nam nhân im lặng quỳ đằng kia.
Ở ngoài Ngự dược đường đợi vài ngày, lại quỳ cả đêm, sắc mặt cũng không khá hơn Tiết Lăng Phong chút nào.
“Nhị vị hộ pháp đại nhân quá khách khí rồi!” Từ đại phu vội vã hành lễ, kỹ thực ông cũng không có gì có thể giúp, đơn giản là bôi thuốc giảm đau cho Tiết Lăng Phong, thế nhưng cũng đã dùng nhiều rồi, hai ngày tới không thể dùng tiếp nữa.
Lý Ngọc Bạch và Dư Phàm cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi, Từ đại phu khám vết thương cho Tiết Lăng Phong một chút, rồi cũng đóng cửa ra ngoài.
Gian phòng lại rơi vào trong trầm mặc.
Ánh mặt trời sáng sớm tiến vào qua cửa sổ, chiếu thẳng vào trên người Song Phi, vậy mà hắn lại không tránh né, quỳ nguyên một chỗ như đã chết lặng.
Nếu không phải tại hắn cầm lam hương đi, lúc này Tiết Lăng Phong cũng sẽ không nằm đây sống không bằng chết.
Tuy rằng áy náy và lo lắng, nhưng không thể không thừa nhận, khi hắn thấy Tiết Lăng Phong thụ hình, khoảnh khắc đó trong lòng xen lẫn khiếp sợ và thầm hạnh phúc. Hắn không ngờ, y sẽ vì mình mà làm như thế, giây phút đó khiến hắn cảm thấy nhiều năm cô độc và dằn vặt trải qua đều là đáng giá. Thế nhưng vì sao giờ khắc này lại tới muộn như thế?
Vì sao lại xảy ra khi hắn hầu như đã nản lòng thoái chí, quyết định từ bỏ?
Nếu như hắn biết cảm tình của Tiết Lăng Phong sớm hơn một khắc, hắn sẽ không như vậy với Quy Khư, trong đầu hắn thậm chí cũng sẽ không có ý niệm muốn ra đi. Dù cho hắn phải làm ảnh vệ cả đời, dù cho phần tình yêu đó của Tiết Lăng Phong là mật ngọt bị khóa kín trong tủ, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hắn chỉ cần biết là nó tồn tại, thì cái gì cũng được.
Thế nhưng tất cả tới hiện tại đều chỉ còn hối hận và sợ hãi, hắn sợ, đó là khởi đầu, cũng là kết thúc.
Nếu như từ lúc chào đời tới nay hắn lần đầu tranh thủ một chút vì bản thân, thì số phận có khi nào sẽ giúp hắn một tay hay không?
“Ngươi đừng quỳ mãi ở đó nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Sau một đêm, rốt cuộc Tiết Lăng Phong mở miệng nói chuyện với hắn, thế nhưng ngữ khí cũng rất lãnh đạm.
Song Phi ngẩng đầu, ánh dương quang chiếu vào làm mắt hắn biến thành màu hổ phách, ngay đến sự khẩn trương và bất an ẩn dấu dưới khuôn mặt đó cũng bị tia sáng rọi ra.
Hắn đứng lên, đi tới bên giường Tiết Lăng Phong, lần đầu tiên chủ động tiếp cận y, “Ngươi thấy khá hơn chút nào không?”
Nếu không thể gọi chủ nhân nữa, hắn cũng không muốn gọi y là trang chủ, hắn không muốn giống như những người khác.
Tiết Lăng Phong không trả lời, làm như không nghe thấy.
“Có thể để ta xem được không?” Hắn muốn vạch chăn ra, xem vết thương trên người y.
Tiết Lăng Phong vẫn không để ý, một lát sau, y cảm giác được chăn trên người bị nhẹ nhàng vạch ra, sau đó một đôi tay chậm rãi sờ lên người y.
Chúng mang theo cảm giác mát lạnh đặc thù, xuyên thấu qua tầng tầng băng gạc truyền tới sâu bên trong vết thương, khiến cảm giác thiêu đốt đó nhất thời hòa hoãn xuống.
Song Phi của y, đối với y mà nói, nói cho cùng vẫn là không như những người khác.
Thế nhưng loại cảm giác thoải mái này không duy trì được bao lâu, trong đầu Tiết Lăng Phong bỗng nhiên hiện ra hình ảnh thương tổn người ta tới tận xương tủy, hai bàn tay đó bắt đầu xoa thân thể một người nam nhân, thậm chí là cái dơ bẩn đó, cũng mang theo sự ôn nhu tương tự, cảm giác mát lạnh tương tự.
Mình giao hết sự tín nhiệm cho hắn, nhưng hắn lại lợi dụng chúng không chút do dự như vậy sao? Nếu sớm đã thích người khác, vì sao còn muốn nói lời yêu với y?
“Ngươi đi đi, ta mệt quá, muốn ngủ một lát.”
Song Phi nghe ra được, trong giọng Tiết Lăng Phong bắt đầu mang theo loại ngữ khí như là không nhịn được. Hiện tại họ trở thành như vậy, hình như Tiết Lăng Phong hoàn toàn không thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện một lúc được với hắn.
Mà bây giờ Tiết Lăng Phong căn bản không muốn nghe nam nhân này nói bất luận điều gì. Y từng thích, đôi mắt người này nhìn y, sự dịu ngoan khi ở cùng với y, tình yêu kiên định dành cho y, hiện tại toàn bộ biến thành thứ chó má, giờ y chỉ cần một thứ, đó chính là giải thích.
Điều có thể làm vì hắn, vì hai người họ, y đều đã làm. Y cũng sẽ không hỏi, sẽ không thúc ép hắn, y sẽ chờ chính hắn nói rõ, có lẽ hai người từ đó về sau hảo hảo cùng một chỗ, hoặc có lẽ là ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nếu như hắn vẫn không giải thích gì cả, vậy chỉ có thể nói rõ là hắn căn bản không yêu y.
“Ta có thể chờ tới khi ngươi tỉnh dậy chứ?” Tới khi nói tiếp, nam nhân bên giường lại trở về với vẻ dè dặt.
Tiết Lăng Phong không để ý đến hắn nữa, đến khi y nghe thấy tiếng bước chân ai đó rời đi cũng không tỏ bất cứ thái độ gì.
Hắn có thể tới lúc nào cũng được, nhưng nếu như không phải là tới giải thích với y, thì sẽ y làm cho hắn phải cút đi.
Trong lòng Song Phi rõ ràng, giờ đã khác với trước kia. Không có khả năng là Tiết Lăng Phong hỏi một câu, hắn đáp một câu, Tiết Lăng Phong không hỏi, hắn có thể không đáp.
Y muốn chính mình nói cho y nghe.
Thế nhưng nam nhân kia có thể hiểu hắn sao? Y có thể hiểu hay không?
Y có thể lý giải được rằng mình cũng là một người bình thường? Lúc ở Thiên Ảnh môn, nếu như không có Quy Khư, nếu như trong hoàn cảnh đó không tìm được một người có thể giúp đỡ lẫn nhau, hắn sẽ không kiên trì được?
Có lẽ cũng phải trách hắn không chịu khổ được, không thể chịu đựng một mình, hắn rất vô dụng, nhưng hắn cũng muốn sống sót.
Trở lại viện tử, Song Phi thấy Vương Tam lại đang loay hoay với đám hoa cỏ của ông. Trời đã sang thu, hoa cỏ gần như đã khô héo hết, thế nhưng ông vẫn ở đó tỉ mỉ uốn nắn những cành khô trơ trọi, như vậy tới mùa xuân sang năm, chúng nó có thể sinh tồn tốt hơn.
“Trang chủ vẫn ổn chứ?”
Vương Tam thấy Song Phi đi tới, liền đứng thẳng dậy chào hỏi hắn. Người nọ sắc mặt xám trắng, vẻ mặt mệt mỏi, chẳng lẽ ra ngoài ba bốn ngày nay không ngủ chút nào sao?
Song Phi nhìn thoáng qua Vương Tam, không nói điều gì mà đi thẳng về phòng nằm xuống, có vài thói quen không sửa được, tỷ như không thích nói.
Để ngày mai đi, hắn sẽ đi nói cho nam nhân kia tất cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch cùng nhau tới Ngự dược đường thăm Tiết Lăng Phong.
Lúc đến nơi, họ thấy người đã từng là ảnh vệ kia vẫn đang quỳ trên mặt đất, cách giường không xa lắm. Thấy họ vào, hắn cũng không đứng dậy, chỉ hành lễ qua loa.
Dư Phàm và Lý Ngọc Bạch không tính toán với hắn, cũng không phân phó hắn ra ngoài. Người này hiện tại không còn là ảnh vệ, không cần phải nghe theo mệnh lệnh của họ nữa. Đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, Hoắc Quân buông tha cho một ảnh vệ còn sống, cho hắn tự do.
Nam nhân này trong một đêm từ một ảnh vệ thấp hèn bị mọi người khinh thường biến thành một người nhàn nhã và tự do nhất Bàn Long sơn trang. Thậm chí có thể nói, hắn không hề thuộc về Bàn Long sơn trang nữa, bởi vì hắn không còn là ảnh vệ, lại không được giao cho chức vị gì mới.
Tiết Lăng Phong vẫn nằm an tĩnh như trước, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Tuy rằng trong phòng có đốt mấy lò sưởi, nhưng y vẫn phải đắp mấy lớp chăn dày. Không ai như y sau khi thụ hình như thế xong lại còn phải nhẫn lâu như vậy, bởi vì thường thường sau khi thụ hình bọn họ sẽ bị xử quyết. Ngày thứ tư rồi, cho dù dùng một lượng thuốc lớn, y vẫn đang thấy như là trong phổi mình bị hai khối lạc thiết, không lúc nào là chúng không cháy rực đỏ hồng, khiến cho y dù thấy mệt mỏi rã rời tới mức nào, cũng không thể chợp mắt nổi.
Thế nhưng y lại không muốn nói với bất cứ ai, y biết hai hộ pháp của y đã vào, không chỉ không mở mắt, thậm chí còn không mở miệng nói với họ.
Lý Ngọc Bạch thấy đại phu vừa lúc tới, liền tiến lên hỏi: “Trang chủ thế nào rồi?”
Lão y giả lắc lắc đầu: “Xin thứ cho lão phu vô dụng, còn chưa mời được Âu Dương đại phu tới sao?”
Lý Ngọc Bạch nhìn Tiết Lăng Phong nằm không nhúc nhích trên giường một chút: “Phái rất nhiều người ra ngoài hỏi thăm rồi, vẫn chưa có tin tức trở về, thực sự là không dễ tìm.”
“Từ đại phu, gần đây trong trang nhiều việc, chúng ta không có khả năng mỗi ngày đều trông coi ở đây, có lẽ phải cậy nhờ ngài quan tâm hơn rồi.” Dư Phàm nhìn Tiết Lăng Phong một chút, sau đó lại nhìn lướt qua nam nhân im lặng quỳ đằng kia.
Ở ngoài Ngự dược đường đợi vài ngày, lại quỳ cả đêm, sắc mặt cũng không khá hơn Tiết Lăng Phong chút nào.
“Nhị vị hộ pháp đại nhân quá khách khí rồi!” Từ đại phu vội vã hành lễ, kỹ thực ông cũng không có gì có thể giúp, đơn giản là bôi thuốc giảm đau cho Tiết Lăng Phong, thế nhưng cũng đã dùng nhiều rồi, hai ngày tới không thể dùng tiếp nữa.
Lý Ngọc Bạch và Dư Phàm cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi, Từ đại phu khám vết thương cho Tiết Lăng Phong một chút, rồi cũng đóng cửa ra ngoài.
Gian phòng lại rơi vào trong trầm mặc.
Ánh mặt trời sáng sớm tiến vào qua cửa sổ, chiếu thẳng vào trên người Song Phi, vậy mà hắn lại không tránh né, quỳ nguyên một chỗ như đã chết lặng.
Nếu không phải tại hắn cầm lam hương đi, lúc này Tiết Lăng Phong cũng sẽ không nằm đây sống không bằng chết.
Tuy rằng áy náy và lo lắng, nhưng không thể không thừa nhận, khi hắn thấy Tiết Lăng Phong thụ hình, khoảnh khắc đó trong lòng xen lẫn khiếp sợ và thầm hạnh phúc. Hắn không ngờ, y sẽ vì mình mà làm như thế, giây phút đó khiến hắn cảm thấy nhiều năm cô độc và dằn vặt trải qua đều là đáng giá. Thế nhưng vì sao giờ khắc này lại tới muộn như thế?
Vì sao lại xảy ra khi hắn hầu như đã nản lòng thoái chí, quyết định từ bỏ?
Nếu như hắn biết cảm tình của Tiết Lăng Phong sớm hơn một khắc, hắn sẽ không như vậy với Quy Khư, trong đầu hắn thậm chí cũng sẽ không có ý niệm muốn ra đi. Dù cho hắn phải làm ảnh vệ cả đời, dù cho phần tình yêu đó của Tiết Lăng Phong là mật ngọt bị khóa kín trong tủ, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hắn chỉ cần biết là nó tồn tại, thì cái gì cũng được.
Thế nhưng tất cả tới hiện tại đều chỉ còn hối hận và sợ hãi, hắn sợ, đó là khởi đầu, cũng là kết thúc.
Nếu như từ lúc chào đời tới nay hắn lần đầu tranh thủ một chút vì bản thân, thì số phận có khi nào sẽ giúp hắn một tay hay không?
“Ngươi đừng quỳ mãi ở đó nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Sau một đêm, rốt cuộc Tiết Lăng Phong mở miệng nói chuyện với hắn, thế nhưng ngữ khí cũng rất lãnh đạm.
Song Phi ngẩng đầu, ánh dương quang chiếu vào làm mắt hắn biến thành màu hổ phách, ngay đến sự khẩn trương và bất an ẩn dấu dưới khuôn mặt đó cũng bị tia sáng rọi ra.
Hắn đứng lên, đi tới bên giường Tiết Lăng Phong, lần đầu tiên chủ động tiếp cận y, “Ngươi thấy khá hơn chút nào không?”
Nếu không thể gọi chủ nhân nữa, hắn cũng không muốn gọi y là trang chủ, hắn không muốn giống như những người khác.
Tiết Lăng Phong không trả lời, làm như không nghe thấy.
“Có thể để ta xem được không?” Hắn muốn vạch chăn ra, xem vết thương trên người y.
Tiết Lăng Phong vẫn không để ý, một lát sau, y cảm giác được chăn trên người bị nhẹ nhàng vạch ra, sau đó một đôi tay chậm rãi sờ lên người y.
Chúng mang theo cảm giác mát lạnh đặc thù, xuyên thấu qua tầng tầng băng gạc truyền tới sâu bên trong vết thương, khiến cảm giác thiêu đốt đó nhất thời hòa hoãn xuống.
Song Phi của y, đối với y mà nói, nói cho cùng vẫn là không như những người khác.
Thế nhưng loại cảm giác thoải mái này không duy trì được bao lâu, trong đầu Tiết Lăng Phong bỗng nhiên hiện ra hình ảnh thương tổn người ta tới tận xương tủy, hai bàn tay đó bắt đầu xoa thân thể một người nam nhân, thậm chí là cái dơ bẩn đó, cũng mang theo sự ôn nhu tương tự, cảm giác mát lạnh tương tự.
Mình giao hết sự tín nhiệm cho hắn, nhưng hắn lại lợi dụng chúng không chút do dự như vậy sao? Nếu sớm đã thích người khác, vì sao còn muốn nói lời yêu với y?
“Ngươi đi đi, ta mệt quá, muốn ngủ một lát.”
Song Phi nghe ra được, trong giọng Tiết Lăng Phong bắt đầu mang theo loại ngữ khí như là không nhịn được. Hiện tại họ trở thành như vậy, hình như Tiết Lăng Phong hoàn toàn không thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện một lúc được với hắn.
Mà bây giờ Tiết Lăng Phong căn bản không muốn nghe nam nhân này nói bất luận điều gì. Y từng thích, đôi mắt người này nhìn y, sự dịu ngoan khi ở cùng với y, tình yêu kiên định dành cho y, hiện tại toàn bộ biến thành thứ chó má, giờ y chỉ cần một thứ, đó chính là giải thích.
Điều có thể làm vì hắn, vì hai người họ, y đều đã làm. Y cũng sẽ không hỏi, sẽ không thúc ép hắn, y sẽ chờ chính hắn nói rõ, có lẽ hai người từ đó về sau hảo hảo cùng một chỗ, hoặc có lẽ là ân đoạn nghĩa tuyệt.
Nếu như hắn vẫn không giải thích gì cả, vậy chỉ có thể nói rõ là hắn căn bản không yêu y.
“Ta có thể chờ tới khi ngươi tỉnh dậy chứ?” Tới khi nói tiếp, nam nhân bên giường lại trở về với vẻ dè dặt.
Tiết Lăng Phong không để ý đến hắn nữa, đến khi y nghe thấy tiếng bước chân ai đó rời đi cũng không tỏ bất cứ thái độ gì.
Hắn có thể tới lúc nào cũng được, nhưng nếu như không phải là tới giải thích với y, thì sẽ y làm cho hắn phải cút đi.
Trong lòng Song Phi rõ ràng, giờ đã khác với trước kia. Không có khả năng là Tiết Lăng Phong hỏi một câu, hắn đáp một câu, Tiết Lăng Phong không hỏi, hắn có thể không đáp.
Y muốn chính mình nói cho y nghe.
Thế nhưng nam nhân kia có thể hiểu hắn sao? Y có thể hiểu hay không?
Y có thể lý giải được rằng mình cũng là một người bình thường? Lúc ở Thiên Ảnh môn, nếu như không có Quy Khư, nếu như trong hoàn cảnh đó không tìm được một người có thể giúp đỡ lẫn nhau, hắn sẽ không kiên trì được?
Có lẽ cũng phải trách hắn không chịu khổ được, không thể chịu đựng một mình, hắn rất vô dụng, nhưng hắn cũng muốn sống sót.
Trở lại viện tử, Song Phi thấy Vương Tam lại đang loay hoay với đám hoa cỏ của ông. Trời đã sang thu, hoa cỏ gần như đã khô héo hết, thế nhưng ông vẫn ở đó tỉ mỉ uốn nắn những cành khô trơ trọi, như vậy tới mùa xuân sang năm, chúng nó có thể sinh tồn tốt hơn.
“Trang chủ vẫn ổn chứ?”
Vương Tam thấy Song Phi đi tới, liền đứng thẳng dậy chào hỏi hắn. Người nọ sắc mặt xám trắng, vẻ mặt mệt mỏi, chẳng lẽ ra ngoài ba bốn ngày nay không ngủ chút nào sao?
Song Phi nhìn thoáng qua Vương Tam, không nói điều gì mà đi thẳng về phòng nằm xuống, có vài thói quen không sửa được, tỷ như không thích nói.
Để ngày mai đi, hắn sẽ đi nói cho nam nhân kia tất cả.
Tác giả :
Ngưu Thế Binh