Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 2 - Chương 14
Trong phòng im ắng đến ngạc nhiên, ngoại trừ âm thanh vù vù cực nhỏ nhẹ gần như không nghe thấy của máy điều hòa, thì chỉ sót lại tiếng hít thở không đồng đều của hai người. Tiếng thở của Lăng Thịnh Duệ dần trở nên gấp gáp, còn của Chu Dực thì vẫn thong thả như thường.
Một đám mây trôi ngang, vừa vặn che cả mặt trời, trong nháy mắt, căn phòng đã mờ tối dần. Ánh nắng trên thân rời đi, hai người lại lần nữa chìm vào không gian lạnh lẽo của làn gió tỏa ra từ cái máy điều hòa trên tường.
Sự tương phản bất chợt này khiến Lăng Thịnh Duệ nhẹ run người, bước lùi về sau trong vô thức.
Trong mắt Chu Dực nhấp nháy một tia sáng không rõ ý vị, y vươn tay, nắm lấy đôi vai của anh.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ như đông cứng, vô ý nghiêng người sang, muốn thoát khỏi đôi tay y, nhưng tay của Chu Dực lại cứ thế vắt lên vai anh, nhìn vào trông chẳng dùng sức mấy, nhưng lại bám lấy vô cùng vững chắc.
Lăng Thịnh Duệ có chút khó xử, chỉ chỉ vào cái ghế sô pha gần bên, chuyển hướng chú ý của y: “Chúng ta tới đó ngồi đi.”
Mãi đến lúc này, Chu Dực mới ý thức được mình thất thố, nên vội vàng thả tay ra, mỉm mỉm cười với anh: “Được thôi.”
Lăng Thịnh Duệ cũng cười.
“Anh có muốn uống cà phê không?” Hai người ngồi trên sô pha, im lặng khá lâu, sau khi trải qua sự việc vừa nãy, Lăng Thịnh Duệ dường như trở nên cẩn trọng hơn nhiều. Để dịu bớt bầu không khí căng thẳng giữa cả hai, Chu Dực tươi cười cất lời hỏi.
“Thứ lỗi, tôi không thích uống cà phê.” Lăng Thịnh Duệ từ chối.
“Vậy trà thì sao?” Chu Dực mỉm cười, vẫn vững chí bền gan tiếp tục vấn anh.
Lăng Thịnh Duệ thinh lặng, những hai lần cự tuyệt ý tốt của người khác xem ra không được lịch sự lắm, hơn nữa anh cũng thích uống trà, bèn gật đầu: “Vậy xin làm phiền cậu.”
Chu Dực nhướn mày đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch: “Sao phải khách sáo với tôi như vậy, cũng chẳng phải chuyện phiền hà gì.”
Lăng Thịnh Duệ cười hiền hòa, không nói thêm gì khác.
Chu Dực đứng dậy đi đến nhà bếp, Lăng Thịnh Duệ cũng đứng dậy theo, bắt đầu chán chường đánh giá cách sắp xếp đồ vật trong nhà Chu Dực.
Đường nhìn của anh dần dần lướt ngang dọc căn phòng, bỏ qua cái ti vi màn hình tinh thể lỏng cùng dàn loa kế bên nó ra, lực chú ý của Lăng Thịnh Duệ bỗng dưng bị một tấm ảnh chụp treo gần bên ti vi thu hút.
Lăng Thịnh Duệ bước sang đó, độ cao của ảnh chụp được treo vừa phải, khéo léo ngang được tầm mắt anh, nếu tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được tấm ảnh này dường như cũng có tuổi rồi. Màu sắc trên ảnh đã bắt đầu có chút ố vàng, đứng cùng với khung ảnh hoa lệ đóng lấy nó sẽ hình thành một sự so sánh rõ rệt, có đôi chút bất ngờ, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Trong tấm ảnh chụp có năm người, Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại, cẩn thận đánh giá gương mặt của họ, đứng chính giữa bức ảnh là một người đàn ông trung niên, ngoại hình anh tuấn bất phàm, mày kiếm mắt rạng, chỉ là cái nụ cười trên khóe miệng câu lên nhè nhẹ kia thoạt nhìn có hơi ngả ngớn, vừa nhìn liền biết là loại công tử đa tình phong lưu; đứng bên cạnh người đàn ông kia là hai người phụ nữ khí chất tuyệt nhiên bất đồng, đứng bên trái, là một vị dáng vẻ cũng chẳng phải là loại xinh đẹp cực độ, nhưng lại đoan trang phóng khoáng, ánh mắt hiền hòa như nước, nhìn vào liền biết là dạng tiểu thư khuê các hiền thục dịu dàng; còn người phụ nữ đứng bên phải lại sở hữu một ngoại hình xinh đẹp khiến cho bất kì một đấng mày râu nào nhìn vào cũng sẽ say đắm mà tim đập không thôi, chỉ là khí chất quyến rũ hơn rất nhiều so với người phụ nữ lúc nãy, mặt mày hiển lộ hết sức mê hoặc, ánh mắt trông vẻ bơ phờ nhưng lại ẩn chứa vài tia giảo hoạt.
Đứng trước mặt ba người bọn họ là hai bé trai. Đứa bé bên trái dường như là đứa lớn hơn, đại khái khoảng tám, chín tuổi, gương mặt nghiêm nghị, bộ dáng lãnh đạm thờ ơ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm có phong thái của một cậu trai “lãnh khốc”, ngũ quan gợi như đã quen biết ở đâu đó, khiến Lăng Thịnh Duệ ngay lập tức nhận ra cậu ta chính là Chu Dực; đứa bé trai còn lại đứng cạnh y còn bé là một bé trai khác tuổi nhỏ hơn khá nhiều, đại khái chỉ mới ba, bốn tuổi, tướng mạo đáng yêu, đang bám chặt lấy Chu Dực, tươi cười đến là rạng rỡ.
Lăng Thịnh Duệ thôi quan sát, xem ra, đây lại là một gia đình giàu có tràn ngập cố sự đằng sau đây.
“Đó là gia đình của tôi.” Giọng nói của Chu Dực truyền đến từ sau lưng, tông giọng mang theo một tia ý cười: “Cậu bé trông lớn tuổi hơn một chút là tôi, anh có nhận ra không?”
Lăng Thịnh Duệ xoay người sang, ngượng ngùng như một kẻ đi liếc trộm bị người ta bắt gặp: “Thứ lỗi, tôi không có cố ý đi xâm phạm riêng tư của cậu đâu.”
Chu Dực cũng chẳng để tâm: “Không sao cả, anh bằng lòng tìm hiểu những chuyện liên quan đến tôi tôi đã vui lắm rồi.” Nhãn thần Chu Dực đột nhiên có chút cô đơn, tự giễu cười: “Dù sao cũng là chuyện đã qua.”
Lăng Thịnh Duệ khó tránh khỏi chút xấu hổ, đã khơi gợi chuyện thương tâm của Chu Dực, anh cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Xin lỗi… “ Ngoại trừ hai chữ này, Lăng Thịnh Duệ chẳng nói được lời nào hơn.
“Ha ha, không nói chuyện đó nữa.” Thay đi biểu tình tối tăm trên mặt mình, Chu Dực cười hiền, chỉ vào tách trà trên bàn: “Tôi cũng không đặt tâm tư nhiều vào chuyện trà nước, cho nên chỉ tùy tiện pha thôi, mong anh không ngại.”
Lăng Thịnh Duệ tươi cười: “Sao tôi lại ngại được cơ chứ.”
Chu Dực pha trà không chú ý gì nhiều, tách trà cũng là loại thủy tinh thường sử dụng, trong sắc nước vàng nhạt là một vài miếng lá màu xanh trôi nổi, bởi do nước sôi mà nở ra, tựa như một miếng ngọc hổ phách biết chuyển động, trông vào sẽ mang lại cho người ta cảm giác thỏa lòng, thoải mái.
Lăng Thịnh Duệ nâng lên chén trà trên tay, hương thơm nồng của trà tràn vào đầy phổi, thật dễ chịu, thích thú.
“Rất thơm.” Lăng Thịnh Duệ hít một hơi thật sâu.
“Anh thích là được.” Tay nghề được khích lệ, nên Chu Dực vô cùng vui vẻ.
Lúc Lăng Thịnh Duệ đang tỉ mỉ nhấm nháp tách trà, Chu Dực nhặt cái điều khiển từ xa trên bàn trà lên, mở ti vi xem.
Hướng chú ý của Lăng Thịnh Duệ nhất thời bị màn hình chiếc ti vi lớn đến kinh người kia thu hút, chỉ là vừa khi chiếc ti vi kia hiển thị hình ảnh trên màn hình, anh nhất thời bị nghẹn họng.
Trên ti vi đúng lúc đang phát bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính kinh điển “Xuân quang xạ tiết”. Hà Bảo Vinh do Trương Quốc Vinh thủ vai và Lê Diệu Huy do Lương Triều Vỹ thủ vai đang làm tình kịch liệt với nhau trên giường, tuy đây là bộ phim đen trắng, nhưng vẫn sắc tình vô cùng, âm thanh từ ti vi khá lớn, tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ ngây ngất nhất thời vang vọng cả căn phòng.
Lăng Thịnh Duệ như câm nín mà nhìn vào cảnh phim trước mắt, bàn tay phải nắm chặt lấy tách thủy tinh nhè nhẹ run rẩy, đốt ngón tay có chút trắng đi, toàn thân chết lặng ngồi trên sô pha, hình ảnh nhạy cảm xuất hiện một cách bất chợt, khiến anh không khỏi có chút khó xử.
Chu Dực cũng không ngờ đến khi vừa mở ti vi lại sẽ thấy cảnh tình hương diễm ấy một cách trực tiếp, nên cũng ngơ ngẩn ra một lúc, vừa muốn tắt ngay đi, nhưng phản ứng có hơi khoa trương của Lăng Thịnh Duệ gần bên khiến y cảm thấy cực kì thú vị, thế là bỏ đi ý niệm tắt ti vi trong đầu, lẳng lặng đặt chiếc điều khiển xuống.
Y muốn nhìn xem người đàn ông đơn thuần trong sáng này sẽ có biểu hiện gì tiếp theo…
Cảnh kích tình kéo dài không quá mười giây, nhưng Lăng Thịnh Duệ phảng phất như cảm thấy đã kéo dài cả tiếng, mãi đến khi khung cảnh chuyển sang nội dung phim như thường, thần kinh căng thẳng của anh mới thư giãn trở lại.
Thân thể cứng ngắc đã thả lỏng, Lăng Thịnh Duệ lúc này thì phát hiện bản thân anh đã đổ một thân mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm.
Anh xoay đầu sang, có hơi xấu hổ nhìn sang hướng của Chu Dực, y đang như có như không tươi cười nhìn anh.
Gương mặt của Lăng Thịnh Duệ trong nháy mắt đã đỏ rần.
Phản ứng khi nãy của anh, nhất định đã bị Chu Dực nhìn thấy hết…
Thật là mất mặt…
Lăng Thịnh Duệ đột nhiên rất muốn xông ra ngoài cửa mà chạy trốn, anh không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của chính mình.
“Ha ha, cái mặt của anh lúc nãy thật là… thú vị lắm.” Chu Dực nghiền ngẫm nhìn vị kia đang bối rối đến đáng thương, trong lòng cẩn trọng cân nhắc cách dùng từ một phen, kiềm nén mình không bật lên hai chữ “dễ thương” kia. Vì dù gì thì cũng chẳng có bao nhiêu nam giới lại sẵn sàng đón nhận cái tính từ quá mức nữ tính hóa này để miêu tả mình hết.
Trưng ra một nụ cười cứng nhắc với y, Lăng Thịnh Duệ suýt chút ríu cả lưỡi: “A, ơ, lần đầu tiên tôi mới thấy hai người đàn ông… đang…” Kẹt phải trạng thái đầy ngượng ngùng, đầu óc của Lăng Thịnh Duệ đang vô cùng hỗn loạn, trong một lúc lại chẳng cách nào tìm được từ ngữ thích hợp, cứ “đang, đang” mãi nửa ngày trời, cũng không nói ra câu sau, thế là chỉ đành nâng tách lên, nhấp một hớp trà để giấu ngượng.
“Làm tình.” Thấy anh kiềm nén đến mức mồ hôi ngập mặt, Chu Dực xấu xa cất lời bổ sung.
Chịu phải kích động quá độ, Lăng Thịnh Duệ vừa nghe đến hai chữ này, trà vừa tiến vào miệng chưa kịp nuốt xuống đã nháy mắt phụt trở ra, bay thẳng về phía mặt Chu Dực.
Chu Dực phản xạ nhanh, rất kịp thời đưa tay phải lên che mặt, một búng nước từ miệng Lăng Thịnh Duệ phun tới toàn bộ hạ cánh lên tay áo sơ mi của y.
Lăng Thịnh Duệ chết lặng.
Hạ cánh tay xuống, Chu Dực nhún nhún vai, cười dịu dàng nhìn Lăng Thịnh Duệ đang hóa đá trên ghế sô pha.
Lăng Thịnh Duệ vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, áo của cậu…”
Chu Dực nhìn nhìn cái tay áo bị dính ướt của mình, nửa đùa cất lời: “Áo của tôi mắc lắm nha, anh định lấy cái gì để đền cho tôi đây?”
Lăng Thịnh Duệ chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến nhường này: “Xin lỗi, tôi không có tiền.” Phương gia huynh đệ kiểm soát chi tiêu của anh rất gắt gao, một vài lần mua sắm này nọ thậm chí còn đối chiếu cả hóa đơn, nguyên nhân đơn giản là vì sợ anh lại lần nữa “ôm của” bỏ chạy.
Thấy anh tưởng thật, Chu Dực vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này đâu, chỉ là muốn đùa anh chút thôi.”
“…”
“Ha ha, nếu anh thật sự muốn bồi thường, vậy lấy thân đền bù thì thế nào?” Chu Dực cười xấu xa nhìn Lăng Thịnh Duệ, nửa đùa mở miệng, chỉ là, ngữ điệu của y lại dị thường nghiêm túc.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Chu Dực, tim Lăng Thịnh Duệ đánh “thịch” một cái, mau chóng lảng tránh chủ đề: “Nếu không thì, tôi giúp cậu giặt sạch là được.”
Ý cười trên môi Chu Dực biến mất, im lặng nhìn anh, nhãn thần thâm thúy.
Tình huống diễn tiến có chút không hay, Lăng Thịnh Duệ vốn cho rằng Chu Dực sẽ nổi giận, nhưng chỉ chốc sau y bỗng nhiên cười ha ha trở lại.
Một đám mây trôi ngang, vừa vặn che cả mặt trời, trong nháy mắt, căn phòng đã mờ tối dần. Ánh nắng trên thân rời đi, hai người lại lần nữa chìm vào không gian lạnh lẽo của làn gió tỏa ra từ cái máy điều hòa trên tường.
Sự tương phản bất chợt này khiến Lăng Thịnh Duệ nhẹ run người, bước lùi về sau trong vô thức.
Trong mắt Chu Dực nhấp nháy một tia sáng không rõ ý vị, y vươn tay, nắm lấy đôi vai của anh.
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ như đông cứng, vô ý nghiêng người sang, muốn thoát khỏi đôi tay y, nhưng tay của Chu Dực lại cứ thế vắt lên vai anh, nhìn vào trông chẳng dùng sức mấy, nhưng lại bám lấy vô cùng vững chắc.
Lăng Thịnh Duệ có chút khó xử, chỉ chỉ vào cái ghế sô pha gần bên, chuyển hướng chú ý của y: “Chúng ta tới đó ngồi đi.”
Mãi đến lúc này, Chu Dực mới ý thức được mình thất thố, nên vội vàng thả tay ra, mỉm mỉm cười với anh: “Được thôi.”
Lăng Thịnh Duệ cũng cười.
“Anh có muốn uống cà phê không?” Hai người ngồi trên sô pha, im lặng khá lâu, sau khi trải qua sự việc vừa nãy, Lăng Thịnh Duệ dường như trở nên cẩn trọng hơn nhiều. Để dịu bớt bầu không khí căng thẳng giữa cả hai, Chu Dực tươi cười cất lời hỏi.
“Thứ lỗi, tôi không thích uống cà phê.” Lăng Thịnh Duệ từ chối.
“Vậy trà thì sao?” Chu Dực mỉm cười, vẫn vững chí bền gan tiếp tục vấn anh.
Lăng Thịnh Duệ thinh lặng, những hai lần cự tuyệt ý tốt của người khác xem ra không được lịch sự lắm, hơn nữa anh cũng thích uống trà, bèn gật đầu: “Vậy xin làm phiền cậu.”
Chu Dực nhướn mày đắc ý, khóe miệng khẽ nhếch: “Sao phải khách sáo với tôi như vậy, cũng chẳng phải chuyện phiền hà gì.”
Lăng Thịnh Duệ cười hiền hòa, không nói thêm gì khác.
Chu Dực đứng dậy đi đến nhà bếp, Lăng Thịnh Duệ cũng đứng dậy theo, bắt đầu chán chường đánh giá cách sắp xếp đồ vật trong nhà Chu Dực.
Đường nhìn của anh dần dần lướt ngang dọc căn phòng, bỏ qua cái ti vi màn hình tinh thể lỏng cùng dàn loa kế bên nó ra, lực chú ý của Lăng Thịnh Duệ bỗng dưng bị một tấm ảnh chụp treo gần bên ti vi thu hút.
Lăng Thịnh Duệ bước sang đó, độ cao của ảnh chụp được treo vừa phải, khéo léo ngang được tầm mắt anh, nếu tỉ mỉ quan sát, có thể thấy được tấm ảnh này dường như cũng có tuổi rồi. Màu sắc trên ảnh đã bắt đầu có chút ố vàng, đứng cùng với khung ảnh hoa lệ đóng lấy nó sẽ hình thành một sự so sánh rõ rệt, có đôi chút bất ngờ, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Trong tấm ảnh chụp có năm người, Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại, cẩn thận đánh giá gương mặt của họ, đứng chính giữa bức ảnh là một người đàn ông trung niên, ngoại hình anh tuấn bất phàm, mày kiếm mắt rạng, chỉ là cái nụ cười trên khóe miệng câu lên nhè nhẹ kia thoạt nhìn có hơi ngả ngớn, vừa nhìn liền biết là loại công tử đa tình phong lưu; đứng bên cạnh người đàn ông kia là hai người phụ nữ khí chất tuyệt nhiên bất đồng, đứng bên trái, là một vị dáng vẻ cũng chẳng phải là loại xinh đẹp cực độ, nhưng lại đoan trang phóng khoáng, ánh mắt hiền hòa như nước, nhìn vào liền biết là dạng tiểu thư khuê các hiền thục dịu dàng; còn người phụ nữ đứng bên phải lại sở hữu một ngoại hình xinh đẹp khiến cho bất kì một đấng mày râu nào nhìn vào cũng sẽ say đắm mà tim đập không thôi, chỉ là khí chất quyến rũ hơn rất nhiều so với người phụ nữ lúc nãy, mặt mày hiển lộ hết sức mê hoặc, ánh mắt trông vẻ bơ phờ nhưng lại ẩn chứa vài tia giảo hoạt.
Đứng trước mặt ba người bọn họ là hai bé trai. Đứa bé bên trái dường như là đứa lớn hơn, đại khái khoảng tám, chín tuổi, gương mặt nghiêm nghị, bộ dáng lãnh đạm thờ ơ, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm có phong thái của một cậu trai “lãnh khốc”, ngũ quan gợi như đã quen biết ở đâu đó, khiến Lăng Thịnh Duệ ngay lập tức nhận ra cậu ta chính là Chu Dực; đứa bé trai còn lại đứng cạnh y còn bé là một bé trai khác tuổi nhỏ hơn khá nhiều, đại khái chỉ mới ba, bốn tuổi, tướng mạo đáng yêu, đang bám chặt lấy Chu Dực, tươi cười đến là rạng rỡ.
Lăng Thịnh Duệ thôi quan sát, xem ra, đây lại là một gia đình giàu có tràn ngập cố sự đằng sau đây.
“Đó là gia đình của tôi.” Giọng nói của Chu Dực truyền đến từ sau lưng, tông giọng mang theo một tia ý cười: “Cậu bé trông lớn tuổi hơn một chút là tôi, anh có nhận ra không?”
Lăng Thịnh Duệ xoay người sang, ngượng ngùng như một kẻ đi liếc trộm bị người ta bắt gặp: “Thứ lỗi, tôi không có cố ý đi xâm phạm riêng tư của cậu đâu.”
Chu Dực cũng chẳng để tâm: “Không sao cả, anh bằng lòng tìm hiểu những chuyện liên quan đến tôi tôi đã vui lắm rồi.” Nhãn thần Chu Dực đột nhiên có chút cô đơn, tự giễu cười: “Dù sao cũng là chuyện đã qua.”
Lăng Thịnh Duệ khó tránh khỏi chút xấu hổ, đã khơi gợi chuyện thương tâm của Chu Dực, anh cảm thấy vô cùng có lỗi.
“Xin lỗi… “ Ngoại trừ hai chữ này, Lăng Thịnh Duệ chẳng nói được lời nào hơn.
“Ha ha, không nói chuyện đó nữa.” Thay đi biểu tình tối tăm trên mặt mình, Chu Dực cười hiền, chỉ vào tách trà trên bàn: “Tôi cũng không đặt tâm tư nhiều vào chuyện trà nước, cho nên chỉ tùy tiện pha thôi, mong anh không ngại.”
Lăng Thịnh Duệ tươi cười: “Sao tôi lại ngại được cơ chứ.”
Chu Dực pha trà không chú ý gì nhiều, tách trà cũng là loại thủy tinh thường sử dụng, trong sắc nước vàng nhạt là một vài miếng lá màu xanh trôi nổi, bởi do nước sôi mà nở ra, tựa như một miếng ngọc hổ phách biết chuyển động, trông vào sẽ mang lại cho người ta cảm giác thỏa lòng, thoải mái.
Lăng Thịnh Duệ nâng lên chén trà trên tay, hương thơm nồng của trà tràn vào đầy phổi, thật dễ chịu, thích thú.
“Rất thơm.” Lăng Thịnh Duệ hít một hơi thật sâu.
“Anh thích là được.” Tay nghề được khích lệ, nên Chu Dực vô cùng vui vẻ.
Lúc Lăng Thịnh Duệ đang tỉ mỉ nhấm nháp tách trà, Chu Dực nhặt cái điều khiển từ xa trên bàn trà lên, mở ti vi xem.
Hướng chú ý của Lăng Thịnh Duệ nhất thời bị màn hình chiếc ti vi lớn đến kinh người kia thu hút, chỉ là vừa khi chiếc ti vi kia hiển thị hình ảnh trên màn hình, anh nhất thời bị nghẹn họng.
Trên ti vi đúng lúc đang phát bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính kinh điển “Xuân quang xạ tiết”. Hà Bảo Vinh do Trương Quốc Vinh thủ vai và Lê Diệu Huy do Lương Triều Vỹ thủ vai đang làm tình kịch liệt với nhau trên giường, tuy đây là bộ phim đen trắng, nhưng vẫn sắc tình vô cùng, âm thanh từ ti vi khá lớn, tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ ngây ngất nhất thời vang vọng cả căn phòng.
Lăng Thịnh Duệ như câm nín mà nhìn vào cảnh phim trước mắt, bàn tay phải nắm chặt lấy tách thủy tinh nhè nhẹ run rẩy, đốt ngón tay có chút trắng đi, toàn thân chết lặng ngồi trên sô pha, hình ảnh nhạy cảm xuất hiện một cách bất chợt, khiến anh không khỏi có chút khó xử.
Chu Dực cũng không ngờ đến khi vừa mở ti vi lại sẽ thấy cảnh tình hương diễm ấy một cách trực tiếp, nên cũng ngơ ngẩn ra một lúc, vừa muốn tắt ngay đi, nhưng phản ứng có hơi khoa trương của Lăng Thịnh Duệ gần bên khiến y cảm thấy cực kì thú vị, thế là bỏ đi ý niệm tắt ti vi trong đầu, lẳng lặng đặt chiếc điều khiển xuống.
Y muốn nhìn xem người đàn ông đơn thuần trong sáng này sẽ có biểu hiện gì tiếp theo…
Cảnh kích tình kéo dài không quá mười giây, nhưng Lăng Thịnh Duệ phảng phất như cảm thấy đã kéo dài cả tiếng, mãi đến khi khung cảnh chuyển sang nội dung phim như thường, thần kinh căng thẳng của anh mới thư giãn trở lại.
Thân thể cứng ngắc đã thả lỏng, Lăng Thịnh Duệ lúc này thì phát hiện bản thân anh đã đổ một thân mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm.
Anh xoay đầu sang, có hơi xấu hổ nhìn sang hướng của Chu Dực, y đang như có như không tươi cười nhìn anh.
Gương mặt của Lăng Thịnh Duệ trong nháy mắt đã đỏ rần.
Phản ứng khi nãy của anh, nhất định đã bị Chu Dực nhìn thấy hết…
Thật là mất mặt…
Lăng Thịnh Duệ đột nhiên rất muốn xông ra ngoài cửa mà chạy trốn, anh không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của chính mình.
“Ha ha, cái mặt của anh lúc nãy thật là… thú vị lắm.” Chu Dực nghiền ngẫm nhìn vị kia đang bối rối đến đáng thương, trong lòng cẩn trọng cân nhắc cách dùng từ một phen, kiềm nén mình không bật lên hai chữ “dễ thương” kia. Vì dù gì thì cũng chẳng có bao nhiêu nam giới lại sẵn sàng đón nhận cái tính từ quá mức nữ tính hóa này để miêu tả mình hết.
Trưng ra một nụ cười cứng nhắc với y, Lăng Thịnh Duệ suýt chút ríu cả lưỡi: “A, ơ, lần đầu tiên tôi mới thấy hai người đàn ông… đang…” Kẹt phải trạng thái đầy ngượng ngùng, đầu óc của Lăng Thịnh Duệ đang vô cùng hỗn loạn, trong một lúc lại chẳng cách nào tìm được từ ngữ thích hợp, cứ “đang, đang” mãi nửa ngày trời, cũng không nói ra câu sau, thế là chỉ đành nâng tách lên, nhấp một hớp trà để giấu ngượng.
“Làm tình.” Thấy anh kiềm nén đến mức mồ hôi ngập mặt, Chu Dực xấu xa cất lời bổ sung.
Chịu phải kích động quá độ, Lăng Thịnh Duệ vừa nghe đến hai chữ này, trà vừa tiến vào miệng chưa kịp nuốt xuống đã nháy mắt phụt trở ra, bay thẳng về phía mặt Chu Dực.
Chu Dực phản xạ nhanh, rất kịp thời đưa tay phải lên che mặt, một búng nước từ miệng Lăng Thịnh Duệ phun tới toàn bộ hạ cánh lên tay áo sơ mi của y.
Lăng Thịnh Duệ chết lặng.
Hạ cánh tay xuống, Chu Dực nhún nhún vai, cười dịu dàng nhìn Lăng Thịnh Duệ đang hóa đá trên ghế sô pha.
Lăng Thịnh Duệ vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi, áo của cậu…”
Chu Dực nhìn nhìn cái tay áo bị dính ướt của mình, nửa đùa cất lời: “Áo của tôi mắc lắm nha, anh định lấy cái gì để đền cho tôi đây?”
Lăng Thịnh Duệ chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến nhường này: “Xin lỗi, tôi không có tiền.” Phương gia huynh đệ kiểm soát chi tiêu của anh rất gắt gao, một vài lần mua sắm này nọ thậm chí còn đối chiếu cả hóa đơn, nguyên nhân đơn giản là vì sợ anh lại lần nữa “ôm của” bỏ chạy.
Thấy anh tưởng thật, Chu Dực vội vàng giải thích: “Tôi không có ý này đâu, chỉ là muốn đùa anh chút thôi.”
“…”
“Ha ha, nếu anh thật sự muốn bồi thường, vậy lấy thân đền bù thì thế nào?” Chu Dực cười xấu xa nhìn Lăng Thịnh Duệ, nửa đùa mở miệng, chỉ là, ngữ điệu của y lại dị thường nghiêm túc.
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Chu Dực, tim Lăng Thịnh Duệ đánh “thịch” một cái, mau chóng lảng tránh chủ đề: “Nếu không thì, tôi giúp cậu giặt sạch là được.”
Ý cười trên môi Chu Dực biến mất, im lặng nhìn anh, nhãn thần thâm thúy.
Tình huống diễn tiến có chút không hay, Lăng Thịnh Duệ vốn cho rằng Chu Dực sẽ nổi giận, nhưng chỉ chốc sau y bỗng nhiên cười ha ha trở lại.
Tác giả :
Thùy An