Dã Thú Pháp Tắc
Quyển 1 - Chương 22
Động tác từ tốn chậm rãi cởi bỏ chiếc áo đang mặc trên người, cơ thể Trình Trí Viễn dần dần hiển lộ trước mắt Lăng Thịnh Duệ.
Dường như rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời, Trình Trí Viễn có làn da tái nhợt, nhưng trải qua rèn luyện thỏa đáng, thân người không có dư một miếng mỡ nào, gầy gò những rắn chắc.
Vai rộng eo thon hông hẹp, có thể nói là hoàn mỹ.
Mặt Lăng Thịnh Duệ có hơi nóng, không được tự nhiên ngoảnh mặt sang chỗ khác.
“Anh đỏ mặt rồi.” Trình Trí Viễn cười khẽ, đè ép lên người Lăng Thịnh Duệ.
Làn da của Trình Trí Viễn có hơi mát lạnh, khoảnh khắc da thịt hai người tiếp xúc với nhau, Lăng Thịnh Duệ vô thức rùng mình.
Cảm nhận được người dưới thân đang khẩn trương, Trình Trí Viễn nhíu mày, một tay giữ lấy cằm Lăng Thịnh Duệ, ép buộc hắn đối mặt: “Anh đang sợ hãi sao?”
Lăng Thịnh Duệ cụp mắt xuống: “Làm ơn thả tôi ra đi, có được không?” Ngữ khí có một tia cầu xin.
Trình Trí Viễn mỉm cười, kiên quyết phủ định: “Thế thì không được.”
Trong ánh mắt của Lăng Thịnh Duệ hàm chứa sự sợ hãi, thân thể run lên ngày càng lợi hại, những kí ức kinh hoàng kia từ bốn phương tám hướng tấn công hắn, giống như thủy triều đang cố sức nhấn chìm hắn.
Trình Trí Viễn rất biết nắm bắt tâm lý người khác, trong nháy mắt liền hiểu rõ nam nhân dưới thân hắn sợ hãi là vì cái gì, chỉ là, hắn sẽ không vì thương tiếc người khác mà dừng lại.
Đùa bỡn một nam nhân mang bóng ma ám ảnh trong nội tâm, nhìn thân người đối phương vì kinh sợ mà khóc lóc, run rẩy, việc này đối với hắn mà nói, là một trò chơi nghe không tồi chút nào.
Nghĩ đến đây thôi, máu chảy trong thân Trình Trí Viễn đã bắt đầu sôi lên vì hưng phấn.
Nhãn thần của hắn quá mức bá đạo, Lăng Thịnh Duệ trong lòng sợ hãi càng thêm sâu sắc, bất an mà vặn vẹo thân thể.
“Đừng, đừng như vậy, thả tôi ra đi.”
Đáp lại hắn, là một con dao phẫu thuật sắc bén.
“Không nên lộn xộn nha, con dao phẫu thuật này cực kì cực kì bén đó.” Trình Trí Viễn chậm rãi leo lên người Lăng Thịnh Duệ, mỉm cười nói. Ngữ khí ôn nhu, nhưng ánh mắt lại mang theo trêu tức của một kẻ khát máu, khiến người khác nhìn vào không lạnh mà run rẩy.
Lăng Thịnh Duệ giật mình, không dám nhúc nhích nữa.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như một chú chuột đáng thương đang bị một con mèo vờn đến khổ sở, tùy thời tùy lúc có thể bị nuốt hết vào bụng…
Con dao giải phẫu bén nhọn kề sát Lăng Thịnh Duệ đang dạo chơi trên ngực của hắn, cảm giác mát lạnh lạnh lẽo khiến Lăng Thịnh Duệ nội tâm trào dâng sợ hãi, sắc mặt nhất thời tái nhợt hẳn đi.
Trình Trí Viễn rất mãn nguyện với phản ứng của hắn.
“Cậu, cậu không được làm bậy… Thứ đồ vật này không thể đem ra giỡn được.” Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt kinh hoảng nhìn chằm chằm con dao, phát ra âm thanh run rẩy nói.
Đôi mắt tím của Trình Trí Viễn ánh lên một trò đùa tà ác, mạnh mẽ tăng thêm lực đạo trên tay.
Lưỡi dao sắc bén nhè nhẹ thâm nhập vào bên trong một nơi dẻo dai kia của Lăng Thịnh Duệ, nhưng vừa vặn khống chế lực tay không làm rách nơi nào đó của hắn.
“Đừng, đừng như vậy!”
Trò đùa dai của Trình Trí Viễn đã thành công đổi được một tiếng thét chói tai của Lăng Thịnh Duệ, không khỏi giống như một đứa con nít, cười đến vô cùng tinh nghịch.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì đây?” Lăng Thịnh Duệ bị một trận sợ bóng sợ gió, rồi phát giận vì nụ cười đầy ác ý của Trình Trí Viễn, hắn không tài nào lý giải được, một thanh niên trưởng thành cư nhiên lấy dao giải phẫu ra đùa giỡn, mà nghề nghiệp của cậu ta còn là bác sĩ.
“Anh lẽ nào còn không biết?” Trình Trí Viễn nhướn nhướn mày, vẻ mặt thất vọng: “Tôi còn cho rằng, anh sẽ mong chờ những việc tiếp theo nữa cơ.”
Lăng Thịnh Duệ mặt hắc tuyến (kiểu như này = = |||): “Nói năng vớ vẩn.”
Tuy rằng đang nổi giận đùng đùng, nhưng Lăng Thịnh Duệ bây giờ vẫn không thay đổi được bản sắc của một chú cừu, ánh mắt thẳng thắn trừng người khác vẫn nhu hòa như cũ không tài nào khiến người ta sợ hãi được, trái lại… còn tăng thêm mức độ ham muốn chà đạp hắn của Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn nguy hiểm híp đôi mắt lại, giống như một con thú dữ đang chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình, trong đôi đồng tử màu tím ấy, là dục vọng nồng đậm không hề che giấu.
Lăng Thịnh Duệ nội tâm sợ sệt, thân thể trở nên cứng ngắc.
Dao giải phẫu bén nhọn đột nhiên trượt lên, dừng ngay phần rốn của Lăng Thịnh Duệ, mũi dao bắt đầu vẽ một vòng tròn trên đó.
“Phản ứng của anh hôm nay quả thực làm tôi rất không hài lòng, cho nên, tôi phải bức cung thôi.” Trình Trí Viễn nhàn nhã chơi đùa với con dao giải phẫu, trên mặt là biểu tình vô cùng bình thản.
Lăng Thịnh Duệ ngây ngốc: “Bức cung? Bức cái gì cung?”
Trình Trí Viễn nhướn mi, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn đăm đăm, đôi môi mỏng hơi hé mở: “Anh cùng hai người đưa anh vào bệnh viện là loại quan hệ gì?”
Lăng Thịnh Duệ nhãn thần có điểm né tránh: “Không có quan hệ gì cả, chỉ là…”
Trình Trí Viễn ngữ khí bất ngờ lạnh lùng: “Hãy nói thật, tôi ghét nhất người khác ăn nói hàm hồ trước mặt tôi!”
Lưỡi dao sắc bén đột ngột nhấn lên da thịt, cái đau nhoi nhói đó khiến Lăng Thịnh Duệ run lên vì sợ hãi, sợ rằng Trình Trí Viễn sẽ quá tay.
“Tôi, tôi là người làm của bọn họ! Thực sự không có loại quan hệ gì cả, tôi vào viện cũng là do bị họ đánh, bọn họ rất ghét tôi!” Rơi vào đường cùng, Lăng Thịnh Duệ không thể làm gì khác hơn là thành thật nói ra tất cả, tốc độ nói nhanh nghe ra có chút hài hước.
Nam nhân bắn một tràng pháo liên hồi như vậy khiến Trình Trí Viễn nhịn không được cười, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn nhiều, dao giải phẫu cũng nằm yên không nhấn mạnh nữa.
Lăng Thịnh Duệ trong một lúc thở một hơi dài, lúc này mới phát hiện bản thân ra đầy mồ hôi lạnh.
Trình Trí Viễn vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán hắn, ngón tay cái miết dọc theo hàng lông mày rậm, đột ngột nói: “Vậy thì, lúc trước anh bị cường bạo qua rồi ha.”
Giống như có một đợt sấm sét đánh xuống ngay giữa bầu trời quang đãng, Lăng Thịnh Duệ cả người ngây dại.
Chuyện xưa đau khổ lại một lần được nhắc tới, thâm tâm Lăng Thịnh Duệ giống như bị vô số lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng, từ trong vết thương kia chảy ra, là kí ức hắn đã luôn nỗ lực niêm phong lại trong lòng.
Một kí ức tựa như cơn ác mộng kinh hoàng.
Quả nhiên là như thế…
Nhìn thấy nam nhân vẻ mặt sợ hãi, sau lại trở nên đau thương, cuối cùng còn lộ ra ánh mắt đầy tuyệt vọng, khóe miệng Trình Trí Viễn câu lên một nụ cười xinh đẹp mê người, nhưng không hề có một tia nhiệt độ, lạnh lùng mà tàn nhẫn, giống như một đóa băng liên (hoa sen bằng băng) đang nở rộ, khiến người cảm thấy tuyệt diệu, trái lại vô pháp đến gần.
Chậm rãi bao phủ lấy vành tay của Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn mỉm cười hỏi: “Vậy, người đó là ai? Nói cho tôi biết đi.” Ngữ khí mềm mại trầm thấp, nhưng lại không ngần ngại mà một lần nữa xé mở vết thương lòng của Lăng Thịnh Duệ.
Dường như rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời, Trình Trí Viễn có làn da tái nhợt, nhưng trải qua rèn luyện thỏa đáng, thân người không có dư một miếng mỡ nào, gầy gò những rắn chắc.
Vai rộng eo thon hông hẹp, có thể nói là hoàn mỹ.
Mặt Lăng Thịnh Duệ có hơi nóng, không được tự nhiên ngoảnh mặt sang chỗ khác.
“Anh đỏ mặt rồi.” Trình Trí Viễn cười khẽ, đè ép lên người Lăng Thịnh Duệ.
Làn da của Trình Trí Viễn có hơi mát lạnh, khoảnh khắc da thịt hai người tiếp xúc với nhau, Lăng Thịnh Duệ vô thức rùng mình.
Cảm nhận được người dưới thân đang khẩn trương, Trình Trí Viễn nhíu mày, một tay giữ lấy cằm Lăng Thịnh Duệ, ép buộc hắn đối mặt: “Anh đang sợ hãi sao?”
Lăng Thịnh Duệ cụp mắt xuống: “Làm ơn thả tôi ra đi, có được không?” Ngữ khí có một tia cầu xin.
Trình Trí Viễn mỉm cười, kiên quyết phủ định: “Thế thì không được.”
Trong ánh mắt của Lăng Thịnh Duệ hàm chứa sự sợ hãi, thân thể run lên ngày càng lợi hại, những kí ức kinh hoàng kia từ bốn phương tám hướng tấn công hắn, giống như thủy triều đang cố sức nhấn chìm hắn.
Trình Trí Viễn rất biết nắm bắt tâm lý người khác, trong nháy mắt liền hiểu rõ nam nhân dưới thân hắn sợ hãi là vì cái gì, chỉ là, hắn sẽ không vì thương tiếc người khác mà dừng lại.
Đùa bỡn một nam nhân mang bóng ma ám ảnh trong nội tâm, nhìn thân người đối phương vì kinh sợ mà khóc lóc, run rẩy, việc này đối với hắn mà nói, là một trò chơi nghe không tồi chút nào.
Nghĩ đến đây thôi, máu chảy trong thân Trình Trí Viễn đã bắt đầu sôi lên vì hưng phấn.
Nhãn thần của hắn quá mức bá đạo, Lăng Thịnh Duệ trong lòng sợ hãi càng thêm sâu sắc, bất an mà vặn vẹo thân thể.
“Đừng, đừng như vậy, thả tôi ra đi.”
Đáp lại hắn, là một con dao phẫu thuật sắc bén.
“Không nên lộn xộn nha, con dao phẫu thuật này cực kì cực kì bén đó.” Trình Trí Viễn chậm rãi leo lên người Lăng Thịnh Duệ, mỉm cười nói. Ngữ khí ôn nhu, nhưng ánh mắt lại mang theo trêu tức của một kẻ khát máu, khiến người khác nhìn vào không lạnh mà run rẩy.
Lăng Thịnh Duệ giật mình, không dám nhúc nhích nữa.
Lúc này, hắn cảm thấy bản thân như một chú chuột đáng thương đang bị một con mèo vờn đến khổ sở, tùy thời tùy lúc có thể bị nuốt hết vào bụng…
Con dao giải phẫu bén nhọn kề sát Lăng Thịnh Duệ đang dạo chơi trên ngực của hắn, cảm giác mát lạnh lạnh lẽo khiến Lăng Thịnh Duệ nội tâm trào dâng sợ hãi, sắc mặt nhất thời tái nhợt hẳn đi.
Trình Trí Viễn rất mãn nguyện với phản ứng của hắn.
“Cậu, cậu không được làm bậy… Thứ đồ vật này không thể đem ra giỡn được.” Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt kinh hoảng nhìn chằm chằm con dao, phát ra âm thanh run rẩy nói.
Đôi mắt tím của Trình Trí Viễn ánh lên một trò đùa tà ác, mạnh mẽ tăng thêm lực đạo trên tay.
Lưỡi dao sắc bén nhè nhẹ thâm nhập vào bên trong một nơi dẻo dai kia của Lăng Thịnh Duệ, nhưng vừa vặn khống chế lực tay không làm rách nơi nào đó của hắn.
“Đừng, đừng như vậy!”
Trò đùa dai của Trình Trí Viễn đã thành công đổi được một tiếng thét chói tai của Lăng Thịnh Duệ, không khỏi giống như một đứa con nít, cười đến vô cùng tinh nghịch.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì đây?” Lăng Thịnh Duệ bị một trận sợ bóng sợ gió, rồi phát giận vì nụ cười đầy ác ý của Trình Trí Viễn, hắn không tài nào lý giải được, một thanh niên trưởng thành cư nhiên lấy dao giải phẫu ra đùa giỡn, mà nghề nghiệp của cậu ta còn là bác sĩ.
“Anh lẽ nào còn không biết?” Trình Trí Viễn nhướn nhướn mày, vẻ mặt thất vọng: “Tôi còn cho rằng, anh sẽ mong chờ những việc tiếp theo nữa cơ.”
Lăng Thịnh Duệ mặt hắc tuyến (kiểu như này = = |||): “Nói năng vớ vẩn.”
Tuy rằng đang nổi giận đùng đùng, nhưng Lăng Thịnh Duệ bây giờ vẫn không thay đổi được bản sắc của một chú cừu, ánh mắt thẳng thắn trừng người khác vẫn nhu hòa như cũ không tài nào khiến người ta sợ hãi được, trái lại… còn tăng thêm mức độ ham muốn chà đạp hắn của Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn nguy hiểm híp đôi mắt lại, giống như một con thú dữ đang chuẩn bị vồ lấy con mồi của mình, trong đôi đồng tử màu tím ấy, là dục vọng nồng đậm không hề che giấu.
Lăng Thịnh Duệ nội tâm sợ sệt, thân thể trở nên cứng ngắc.
Dao giải phẫu bén nhọn đột nhiên trượt lên, dừng ngay phần rốn của Lăng Thịnh Duệ, mũi dao bắt đầu vẽ một vòng tròn trên đó.
“Phản ứng của anh hôm nay quả thực làm tôi rất không hài lòng, cho nên, tôi phải bức cung thôi.” Trình Trí Viễn nhàn nhã chơi đùa với con dao giải phẫu, trên mặt là biểu tình vô cùng bình thản.
Lăng Thịnh Duệ ngây ngốc: “Bức cung? Bức cái gì cung?”
Trình Trí Viễn nhướn mi, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn đăm đăm, đôi môi mỏng hơi hé mở: “Anh cùng hai người đưa anh vào bệnh viện là loại quan hệ gì?”
Lăng Thịnh Duệ nhãn thần có điểm né tránh: “Không có quan hệ gì cả, chỉ là…”
Trình Trí Viễn ngữ khí bất ngờ lạnh lùng: “Hãy nói thật, tôi ghét nhất người khác ăn nói hàm hồ trước mặt tôi!”
Lưỡi dao sắc bén đột ngột nhấn lên da thịt, cái đau nhoi nhói đó khiến Lăng Thịnh Duệ run lên vì sợ hãi, sợ rằng Trình Trí Viễn sẽ quá tay.
“Tôi, tôi là người làm của bọn họ! Thực sự không có loại quan hệ gì cả, tôi vào viện cũng là do bị họ đánh, bọn họ rất ghét tôi!” Rơi vào đường cùng, Lăng Thịnh Duệ không thể làm gì khác hơn là thành thật nói ra tất cả, tốc độ nói nhanh nghe ra có chút hài hước.
Nam nhân bắn một tràng pháo liên hồi như vậy khiến Trình Trí Viễn nhịn không được cười, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn nhiều, dao giải phẫu cũng nằm yên không nhấn mạnh nữa.
Lăng Thịnh Duệ trong một lúc thở một hơi dài, lúc này mới phát hiện bản thân ra đầy mồ hôi lạnh.
Trình Trí Viễn vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi đọng trên trán hắn, ngón tay cái miết dọc theo hàng lông mày rậm, đột ngột nói: “Vậy thì, lúc trước anh bị cường bạo qua rồi ha.”
Giống như có một đợt sấm sét đánh xuống ngay giữa bầu trời quang đãng, Lăng Thịnh Duệ cả người ngây dại.
Chuyện xưa đau khổ lại một lần được nhắc tới, thâm tâm Lăng Thịnh Duệ giống như bị vô số lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng, từ trong vết thương kia chảy ra, là kí ức hắn đã luôn nỗ lực niêm phong lại trong lòng.
Một kí ức tựa như cơn ác mộng kinh hoàng.
Quả nhiên là như thế…
Nhìn thấy nam nhân vẻ mặt sợ hãi, sau lại trở nên đau thương, cuối cùng còn lộ ra ánh mắt đầy tuyệt vọng, khóe miệng Trình Trí Viễn câu lên một nụ cười xinh đẹp mê người, nhưng không hề có một tia nhiệt độ, lạnh lùng mà tàn nhẫn, giống như một đóa băng liên (hoa sen bằng băng) đang nở rộ, khiến người cảm thấy tuyệt diệu, trái lại vô pháp đến gần.
Chậm rãi bao phủ lấy vành tay của Lăng Thịnh Duệ, Trình Trí Viễn mỉm cười hỏi: “Vậy, người đó là ai? Nói cho tôi biết đi.” Ngữ khí mềm mại trầm thấp, nhưng lại không ngần ngại mà một lần nữa xé mở vết thương lòng của Lăng Thịnh Duệ.
Tác giả :
Thùy An