Dã Thú Ngửi Tường Vi
Chương 72
hai ngày sau, thân thể Từ Trường Thanh đã chuyển tốt, bởi vì đến gần bờ biển, khí hậu đã không nóng bức như trước , hơn nữa đan thai trong bụng đã nhiều ngày thật thành thật , ngược lại khiến hắn hơi nhớ sự hiếu động của anh thai.
Hơn nữa hắn chưa bao giờ thấy biển, nay thấy thuỷ vực xa bát ngát, trong miệng sợ hãi than , tâm tình sướng, loáng thoáng nhận thấy nơi này tựa hồ cách kinh thành rất xa , bởi vì lộ trình càng gần, ngay cả người ở cũng dần dần rất thưa thớt .
hai ngày này, hắc y nhân vẫn tìm chỗ có đường mà hành tẩu, bất quá khi đi hết đường trong nội địa chỉ có thể dừng kiệu đối mặt với hải vực bát ngát, Chiến Vô Dã từ trong kiệu giúp Từ Trường Thanh đi ra , ánh mắt ở chung quanh tuần tra một vòng, lập tức nói với hắc y nhân:“Lưu lại hai người đem cỗ kiệu mai điệu, những người khác đi lên đảo an trí trước.”
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt bọn họ liền đột nhiên xuất hiện hơn bốn mươi hắc y nhân, cùng mở miệng nói:“Vâng, thiếu chủ.” Lập tức biến mất tại chỗ.
“Bọn họ chính là hắc ảnh quân của Chiến gia?” Từ Trường Thanh kinh ngạc hỏi.
Chiến Vô Dã hơi ngừng tay,“Mỗi một tử tự Chiến gia từ khi ra đời , đều có năm mươi tử sĩ làm bạn .” Lập tức dừng lại:“Bọn họ đã theo ta hơn hai mươi năm, mỗi người đều có thể dùng như trăm người.”
Từ Trường Thanh vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe vậy ngẩn ra, gật gật đầu, nhất thời đối với việc hắn lộ ra chuyện tử sĩ với mình có chút không được tự nhiên, lẽ ra loại sự tình này nên là chuyện bí mật của Chiến gia, không thể tùy tiện lộ ra, lập tức liếc mắt nhìn mặt biển, lại xem xét giày vải trên chân, dò hỏi:“Chúng ta phải vượt biển thế nào ?”
Chiến Vô Dã thấy hắn nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm thuyền, vì thế cười cười đáp:“Đương nhiên là ta mang ngươi qua.” Nói xong động tác lưu loát cởi xuống hắc bào trên người, chỉ có trung y bạch sắc và hắc khố bên trong, đem hắc bao kín Từ Trường Thanh, Từ Trường Thanh vội kháng nghị giãy dụa nói:“Trời nóng như thế , ngươi đem ta bao thành như vậy, chẳng phải muốn nóng chết ta ?”
Chiến Vô Dã mắt điếc tai ngơ, lúc này ôm ngang hắn lên, dưới chân nhẹ nhàng , liền nhảy đến phía trên khối nham thạch cao nhất bên bờ biển, nhất thời từng đợt gió biển thổi đến có chút ý lạnh, hắn mới mở miệng giải thích:“Trên biển gió to, khi vượt biển nếu không mặc nhiều , chỉ sợ sẽ cảm lạnh.”
Từ Trường Thanh lần đầu tiên thấy biển, lại đứng ở nơi cao như vậy , nhìn từ xa cảnh sắc mặt biển rất đẹp.
Chiến Vô Dã thấy hắn xem ngây người, liền đem hắn ở trong tay ôm thật chặt, sau đó thả người, bóng dáng thoải mái phóng về phía mặt biển, trên biển phong cảnh tuy đẹp, tư vị đặt mình trong trong đó lại có chút khủng bố .
Từ Trường Thanh nhất thời không đề phòng, kinh hách liền lập tức đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Chiến Vô Dã, sợ hắn sẽ trả thù mình mấy tháng trước giọng điệu không tốt với hắn, khi ngủ không được cố ý lấy chân đá hắn , đem mình ném vào trong biển, nghĩ đến đây càng sợ nhắm mắt lại, nửa ngày thấy đem Chiến Vô Dã hắn ôm càng chặt, không có dấu hiệu buông tay, mới âm thầm mở mắt ra, đảo nhãn châu, tiếp theo liền bị phong cảnh chung quanh làm cho kinh ngạc .
Hắn vẫn biết công pháp Chiến gia sở tu rất cao, nếu không cũng sẽ không trở thành Ðại Uyển hộ quốc tướng quân mấy trăm năm, mấy thế hệ đem người Hung Nô bên kia quan ép tới gắt gao, chỉ là không nghĩ tới đúng là lợi hại như vậy, cư nhiên có thể tung hoành trên biển.
Lúc này Chiến Vô Dã tốc độ rất nhanh, cho nên hai gò má gió biển thổi qua vù vù có chút lạnh, bất quá trên người bọc áo choàng, hơn nữa bị Chiến Vô Dã hộ vào trong ngực vẫn có thể kháng được.
Nhìn biển từ trên cao xuống , ngay từ đầu có chút sợ hãi, nhưng phát hiện động tác của Chiến Vô Dã cực ổn, mới thu kinh hách , hiếu kì xem phong cảnh .
so với lầu quỳnh vũ cao ở trên đất bằng, phong cảnh trên biển càng bao la hùng vĩ cùng rung động lòng người, sóng biển phía dưới khi thì bình tĩnh khi thì mãnh liệt, toàn bộ thiên không và mặt biển nếu dùng bốn chữ hình dung đó là bích thủy lam thiên,
Bay thật lâu, Từ Trường Thanh thiếu chút nữa nghĩ mình cũng biến thành chim, Chiến Vô Dã không ngừng chân điểm mặt nước động tác chợt cao chợt thấp, mà anh thai trong bụng tựa hồ cũng cảm giác được tâm tình khiếp sợ mà sung sướng lúc này của hắn, ở trong bụng ẩn ẩn muốn động, tựa hồ đang vui mừng nhảy nhót .
Nửa ngày sau, Từ Trường Thanh cuối cùng hơi lạnh, Chiến Vô Dã thấy Từ Trường Thanh vừa rồi còn hưng trí bừng bừng, lúc này đem bụng kề sát mình, sắc mặt trắng bệch ôm cánh tay hắn muốn hấp thu ấm áp từ trên người hắn, không khỏi bay chậm hơn, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa , đem người trong lòng ôm thật chặt mới nói:“Nhẫn nại một chút, cũng sắp đến tiểu đảo rồi .”
Nghe vậy Từ Trường Thanh mới lại lên tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía mặt biển, tìm kiếm tiểu đảo xinh đẹp Chiến Vô Dã nói , quả nhiên sau đó không lâu, liền nhìn thấy xa xa có một điểm xanh nhỏ, theo khoảng cách càng ngày càng gần, điểm xanh cũng càng lúc càng lớn, đợi bay đến gần lại thật sự là một tiểu đảo xanh mướt, khiến người hướng tới.
Từ Trường Thanh nhìn đi nhìn lại, nhịn không được hỏi:“ là tiểu đảo ngươi nói?”
Chiến Vô Dã gật gật đầu,“ phụ cận vài trăm dặm chỉ có một đảo xanh này, trên đảo thường niên không người ở lại cho nên vật chất cực kì phong phú, về sau vấn đề đồ ăn cũng không cần lo lắng .”
Nói xong dưới chân liền điểm vài cái, nhanh chóng hạ xuống trên đảo, vừa tới đảo Chiến Vô Dã liền đem người trong lòng nhẹ nhàng đặt tới chỗ trơn nhẵn sạch sẽ nhất, Từ Trường Thanh ngồi bên trên nham thạch ấm áp không dám lộn xộn, vì tay chân bị gió biển đông lạnh có chút cứng, đợi một chốc mới có thể đứng lên, khi ngồi ánh mắt quan vọng chung quanh, đảo ven biển này cơ hồ tất cả đều là nham thạch đất cát đi lên hẳn là rất xốp.
Mà đối diện hắn, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh rừng cây thông xanh um tùm, trên đảo không ngừng truyền đến tiếng kêu của các loại chim chóc, dương quang tuy lớn, nhưng người dựa vào biển, gió biển không ngừng thổi tan nóng bức, Từ Trường Thanh chỉ ngồi một hồi, cảm giác tay chân không lạnh liền đứng lên.
Chiến Vô Dã vội giúp đỡ hắn, Từ Trường Thanh đẩy tay hắn ra muốn tự đi, nhưng cát xốp đi vài bước trong giày liền dặm đầy hạt cát, vì thế do dự, nghĩ dã đảo không người , vô câu vô thúc vén vạt áo, cởi giầy chân trần đi ở trong cát, vì tiết khố trong y bào cực kỳ mềm mỏng, khi đi bộ kề sát đôi chân thon dài của hắn, mà ở dưới dương quang chiếu vào , tuy có quần lụa che, nhưng một đôi chân cân xứng vẫn nhìn không sót gì, hơn nữa lộ ra hai chân tế bạch thông thấu, hình dạng càng đẹp đến hận không thể vói tay vào trong không rời.
Cho dù đảo này không có người, Chiến Vô Dã ở phía sau nhìn cũng cực kì bất mãn .
Nhưng nhìn thấy Từ Trường Thanh trên đảo tâm tình liền tốt , cũng vốn không có lên tiếng ngắt đi hưng phấn của hắn, hai người đi qua bờ cát, hạt cát bị nước biển không biết rửa qua mấy ngàn mấy vạn lần rất sạch sẽ, chút tro bụi đều không có, chân đi lên vẫn sạch sẽ, có thể trực tiếp đi giày vào.
mười hắc y nhân lên đảo trước, non nửa tháng tới nay, đã thanh lí tiểu đảo triệt để một lần, mãnh thú có uy hiếp trên núi đã toàn bộ liệp sát, còn tạo ra một còn đường nhỏ.
Từ Trường Thanh biết Chiến Vô Dã đã phái người lên đảo, nhìn thấy đường nhỏ càng đối với hắc y nhân bội phục có thêm, mới mười mấy ngày có thể mở ra một thạch lộ , tốc độ cực nhanh thật sự khiến người líu lưỡi.
Vừa thầm than vừa theo đường nhỏ đi trong chốc lát, lộ trình chưa được một phần ba hắn liền có chút thở hổn hển , nếu là lúc trước dựa vào linh khí trên người nhất định sẽ không suyễn, chỉ là anh thai trong bụng mỗi ngày hao tổn linh khí càng ngày càng nhiều, hắn sử dụng cũng có hạn.
Chiến Vô Dã vẫn cùng đi ở bên, thấy thế liền yên lặng ôm lấy hắn đi đến trong núi, Chiến Vô Dã không biết luyện được công pháp gì, thịt trên người cứng rắn vô cùng, ngay cả chỗ kia cũng giống như khối sắt, nếu không phải tu công pháp song tu trên dâm thư ngày đó , Từ Trường Thanh chỉ sợ tiếp nhận không được vài lần, lúc này bị hắn ôm vào trong ngực quả nhiên không thoải mái lắm, nhiều nhất chỉ mạnh hơn cỗ kiệu chút,
Nhiệt độ trên núi so với trên bãi biển càng thêm mát mẻ, bên trong quả như lời Chiến Vô Dã, cuối đường nhỏ có một mảnh rừng trúc xanh, mấy khối thạch bích, dưới thạch bích còn có hai gian trúc ốc tinh xảo, thập phần đơn giản tao nhã, Từ Trường Thanh vừa thấy liền thích .
Đẩy cửa vào trúc ốc, liền thấy trong phòng bầy đồ hắn bình thường hay dùng , giường cùng bàn đều là lâm thời dùng tre trúc chế ra, tuy nói không tinh mỹ nhưng không đơn sơ, có hương vị lười nhác thanh thản, bốn phía mở cửa sổ rất là thông gió mát mẻ,
Này dọc đường điTừ Trường Thanh đã có chút mệt mỏi, thấy được địa phương, liền nhất thời mí mắt không mở ra được, vào nhà liền tìm trúc tháp nằm xuống, trên người bị Chiến Vô Dã cái một tầng bạc bị, này vừa cảm giác hắn ngủ thật sự là hương vị ngọt ngào, tuyệt không cảm thấy nóng bức, đợi đứng dậy khi, đã là tịch dương đầy trời, bên ngoài chính truyện đến từng đợt mùi thịt vị, nghe không khỏi khiến hắn bụng đói kêu vang, vội vàng đẩy ra trúc ốc cửa tìm vị đi ra ngoài.
Lần này tới Chiến Vô Dã cùng dẫn theo ba gã đầu bếp, đầu bếp tay nghề không tệ, hơn nữa Từ Trường Thanh cũng tham ăn món ăn thôn quê, đem hai chân gà ăn sạch sẽ, lại bóc một ống cơm lam, ăn một ít điệp măng sao thịt thỏ, nửa chén canh măng nhỏ , ăn đến mỹ mãn mới thôi.
Lập tức đứng dậy đi quanh rừng trúc , phát hiện bên người không có bóng dáng Chiến Vô Dã, hình như tỉnh lại liền không thấy hắn, nhất thời nói thầm không biết hắn đi nơi nào, tuy nói Chiến Vô Dã lạnh huyết lãnh khốc, da dày cốt rắn, bất quá mấy ngày nay đối đãi hắn ngược lại không tệ, ai cũng biết trong bụng là huyết mạch Chiến gia.
Từ Trường Thanh đợi ở trong rừng trúc trong chốc lát, vẫn không thấy bóng dáng Chiến Vô Dã, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, trong lòng không vui nói người này trăm phương nghìn kế lừa mình tới đảo, đến đây người cũng chạy trốn không thấy bóng dáng, rõ ràng muốn đem hắn ném tới trên đảo, không quan tâm tự sinh tự diệt……
Càng nghĩ càng cảm thấy khủng hoảng, mà sắc trời đã đen, trên đảo ban đêm lạnh , Từ Trường Thanh toàn thân phát lạnh, liền không dám đi vào sâu trong rừng trúc , vội vàng lui lại mấy bước, muốn về trúc ốc tìm kiện áo choàng, vừa quay người lại, liền thấy đối diện có người đi tới chỗ mình, cảm thấy cả kinh, nhìn kỹ là Chiến Vô Dã, trên tay hắn là áo choàng lam của mình.
Từ Trường Thanh thấy người khác mới cảm thấy buông lỏng, không khỏi đến gần hắn vài bước, trong miệng nhịn không được khắc bạc nói:“Chẳng lẽ trong tiểu đảo còn có bảo vật gì, khiến tướng quân vội vàng dẫn người đào bảo vật, cả trưa không thấy bóng dáng, ngay cả cơm chiều cũng không ăn……”
Chiến Vô Dã cảm thấy ấm áp, giọng điệu tuy không tốt, nhưng rõ ràng lộ ra thương nhớ, liền cười nghiêm túc trả lời:“ trên đảo nhỏ quả thật là có bảo vật, một hồi liền mang ngươi qua nhìn xem.”
Từ Trường Thanh nhất thời ngẩn ra, gạt người, có bảo vật tự mình tàng còn không kịp, còn có thể đưa cho hắn xem ? sẽ không là muốn tìm cớ giết hắn diệt khẩu đi ?
Lại muốn xem bảo vật theo lời hắn đến tột cùng sẽ là vật gì, chẳng lẽ là kì thụ hoặc thông linh chi thú giống ngân sói ?
Chiến Vô Dã nói được thì làm được, mang Từ Trường Thanh đi nhìn, đi đến nơi, xác thực khiến Từ Trường Thanh mừng rỡ, bảo vật Chiến Vô Dã nói là ôn tuyền thiên nhiên trên đảo , hắn lúc trước còn đang nghĩ tiểu đảo buổi tối lạnh tắm rửa chỉ sợ sẽ không tiện, lại không thể tắm nước lạnh, đang không biết buổi tối nên tắm rửa thế nào , lúc này có ôn tuyền giống như vật trên trời rơi xuống xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ Trường Thanh nhìn một lát , cảm thấy làn da trên người ngứa ngáy, bất tri bất giác đã ở trên trúc tháp cởi quần áo, sau đó chậm rãi đi vào trong nước, nước suối cũng không sâu, chỉ đến chân , ngâm mình trong đó liền cảm thấy máu toàn thân dịch chuyển, không khỏi hưởng thụ nhắm mắt lại.
Bên tai nghe được Chiến Vô Dã ở bên ngoài phân phó vài câu, sau khi trở về nhẹ tay đóng cửa trúc lại, thuận thế cũng lột quần áo trên người xuống nước, Từ Trường Thanh vốn ngâm đến toàn thân biếng nhác, biết hắn xuống nước cũng không để ý, kết quả mới vừa ở trong nước thay đổi tư thế, sau eo liền bị một cánh tay sắt ôm lấy.
Đến khi hắn ôm mình có chút chặt mới mở mắt ra, nhưng chung quanh hơi nước lượn lờ, thấy không rõ mặt Chiến Vô Dã, chỉ nghe hắn cười ở bên tai nói:“Chậm một chút đến nằm bên ngọc thạch này , ta gột rửa thân mình cho ngươi.”
Từ Trường Thanh quả thật đã nhiều ngày không tắm rửa cho tốt, tuy rằng thân mình luôn sạch sẽ, nhưng nghe được có người cấp tẩy thân mình, không cần chính mình động thủ, cũng liền ỡm ờ nằm ở trên thạch ngọc chờ Chiến Vô Dã hầu hạ.
Chiến Vô Dã bắt đầu thật là nghiêm túc tẩy, vừa thấy người phía trên ngọc thạch toàn thân làn da tế hoạt trắng noãn, cả người thần thái so khối ngọc thượng phẩm dưới thân còn tốt hơn, hai điểm trước ngực bị bọt nước ấm làm nhuốm màu đỏ thắm, phấn hồng giữa hai chân như ẩn như hiện trong sương mù , lúc này nằm ở nơi đó tựa như một khối ngọc mỹ nhân cực phẩm , khiến tầm mắt Chiến Vô Dã không nỡ dời, lưu luyến ngắm nghía từ trên xuống dưới.
Lúc Chiến Vô Dã đang rửa chân trong suốt như bạch ngọc cho Từ Trường Thanh , nghe được hắn thoải mái hừ nhẹ trong miệng, không khỏi nóng lên, vật kia đã là cao cao dựng thẳng , mà nước ôn tuyền không thể nghi ngờ càng là lửa cháy thêm dầu, nhẫn đến toàn thân hắn cơ nhục đều dúm cùng một chỗ.
Từ Trường Thanh vốn đang hưởng thụ, nhưng Chiến Vô Dã đang rửa lại đột nhiên thú tính , đêm chân hắn cuộn tròn áp lên trên ngọc thạch , cổ họng còn khàn khàn hỏi hắn:“ nguyên dương trong đan điền còn đủ hay không.”
Đêm qua làm nhiều như vậy , dù là luyện thuật song tu, chỗ kia cũng đã sưng đỏ đến hôm nay mới tiêu, phân lượng cũng đủ anh thai dùng tới hai ngày, nhưng Chiến Vô Dã hiển nhiên không cho hắn cơ hội cự tuyệt, không đợi hắn nói chuyện liền ngăn chặn miệng hắn, đại thủ từ ngực cọ xát đến eo , vài lần tại trên eo xoa xoa bóp bóp không tha, Từ Trường Thanh vốn bụng hơi lộ ra cảm thấy xấu xí vô cùng, nhưng Chiến Vô Dã cực thích sờ bụng hở ra của hắn , mỗi lần hoan ái đều là đặt tay ở đó, nhẹ nhàng xoa rồi xoa, niết rồi niết, cũng không biết là thích thịt nộn ở chỗ này hay là thích cốt nhục Chiến gia trong bụng hắn.
Mà Từ Trường Thanh không biết Chiến Vô Dã hành động như vậy cũng là thỏa mãn hắn hoài thượng cốt nhục của mình, trong lòng yêu thương cho nên mới yêu thích không buông tay.
Bụng dưới Từ Trường Thanh bị hắn mò đến động tình, cánh môi bị cắn thành màu đỏ cũng hơi buông lỏng, đón nhận Chiến Vô Dã miệng lưỡi cuồng mãnh, mặc hắn khuấy đảo trong đó, đến khi Từ Trường Thanh ý thức tan rã, mới, hướng hai điểm chu hồng mà đi, khiêu khích người dưới thân liên tục khẩn cầu mới thôi.
Vì thường luyện song tu thuật, chỗ kia của Từ Trường Thanh càng luyện càng chặt, cho nên mỗi lần tiếp nhận Chiến Vô Dã đều cực kì vất vả, mà nay không biết vì sao, cầm thú so ngày xưa lại càng cự đại, khi mới vào ngay cả eo cũng nhịn không được run rẩy, đau đến liều mạng nhớ kỹ khẩu quyết song tu thuật, không ngừng co rút lại có quy luật, mới là miễn cưỡng nạp hạ.
Ngày thường hoan ái một canh giờ, lần này lại kéo dài đến hai canh giờ, Từ Trường Thanh khóc kêu nức nở cổ họng đều nghẹn, cầu hắn bỏ qua , nhưng Chiến Vô Dã hiển nhiên tình càng nồng càng quật khởi, càng nghe hắn cầu xin tha thứ càng ôm hắn mãnh trạc , Từ Trường Thanh chỉ có thể tận lực giãn mở thân thể, mặc tay hắn cùng vật kia nhu lộng tàn sát bừa bãi, cánh tay thì gắt gao vòng quanh cổ hắn cũng theo động tác của hắn, khi thì đặt lên chỗ cao, khi thì đãng lạc thung lũng, trăm chuyển ngàn hồi rên rỉ không thôi, cuối cùng trở về phòng như thế nào cũng không biết được.
Hơn nữa hắn chưa bao giờ thấy biển, nay thấy thuỷ vực xa bát ngát, trong miệng sợ hãi than , tâm tình sướng, loáng thoáng nhận thấy nơi này tựa hồ cách kinh thành rất xa , bởi vì lộ trình càng gần, ngay cả người ở cũng dần dần rất thưa thớt .
hai ngày này, hắc y nhân vẫn tìm chỗ có đường mà hành tẩu, bất quá khi đi hết đường trong nội địa chỉ có thể dừng kiệu đối mặt với hải vực bát ngát, Chiến Vô Dã từ trong kiệu giúp Từ Trường Thanh đi ra , ánh mắt ở chung quanh tuần tra một vòng, lập tức nói với hắc y nhân:“Lưu lại hai người đem cỗ kiệu mai điệu, những người khác đi lên đảo an trí trước.”
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt bọn họ liền đột nhiên xuất hiện hơn bốn mươi hắc y nhân, cùng mở miệng nói:“Vâng, thiếu chủ.” Lập tức biến mất tại chỗ.
“Bọn họ chính là hắc ảnh quân của Chiến gia?” Từ Trường Thanh kinh ngạc hỏi.
Chiến Vô Dã hơi ngừng tay,“Mỗi một tử tự Chiến gia từ khi ra đời , đều có năm mươi tử sĩ làm bạn .” Lập tức dừng lại:“Bọn họ đã theo ta hơn hai mươi năm, mỗi người đều có thể dùng như trăm người.”
Từ Trường Thanh vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe vậy ngẩn ra, gật gật đầu, nhất thời đối với việc hắn lộ ra chuyện tử sĩ với mình có chút không được tự nhiên, lẽ ra loại sự tình này nên là chuyện bí mật của Chiến gia, không thể tùy tiện lộ ra, lập tức liếc mắt nhìn mặt biển, lại xem xét giày vải trên chân, dò hỏi:“Chúng ta phải vượt biển thế nào ?”
Chiến Vô Dã thấy hắn nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm thuyền, vì thế cười cười đáp:“Đương nhiên là ta mang ngươi qua.” Nói xong động tác lưu loát cởi xuống hắc bào trên người, chỉ có trung y bạch sắc và hắc khố bên trong, đem hắc bao kín Từ Trường Thanh, Từ Trường Thanh vội kháng nghị giãy dụa nói:“Trời nóng như thế , ngươi đem ta bao thành như vậy, chẳng phải muốn nóng chết ta ?”
Chiến Vô Dã mắt điếc tai ngơ, lúc này ôm ngang hắn lên, dưới chân nhẹ nhàng , liền nhảy đến phía trên khối nham thạch cao nhất bên bờ biển, nhất thời từng đợt gió biển thổi đến có chút ý lạnh, hắn mới mở miệng giải thích:“Trên biển gió to, khi vượt biển nếu không mặc nhiều , chỉ sợ sẽ cảm lạnh.”
Từ Trường Thanh lần đầu tiên thấy biển, lại đứng ở nơi cao như vậy , nhìn từ xa cảnh sắc mặt biển rất đẹp.
Chiến Vô Dã thấy hắn xem ngây người, liền đem hắn ở trong tay ôm thật chặt, sau đó thả người, bóng dáng thoải mái phóng về phía mặt biển, trên biển phong cảnh tuy đẹp, tư vị đặt mình trong trong đó lại có chút khủng bố .
Từ Trường Thanh nhất thời không đề phòng, kinh hách liền lập tức đưa tay ôm chặt lấy cánh tay Chiến Vô Dã, sợ hắn sẽ trả thù mình mấy tháng trước giọng điệu không tốt với hắn, khi ngủ không được cố ý lấy chân đá hắn , đem mình ném vào trong biển, nghĩ đến đây càng sợ nhắm mắt lại, nửa ngày thấy đem Chiến Vô Dã hắn ôm càng chặt, không có dấu hiệu buông tay, mới âm thầm mở mắt ra, đảo nhãn châu, tiếp theo liền bị phong cảnh chung quanh làm cho kinh ngạc .
Hắn vẫn biết công pháp Chiến gia sở tu rất cao, nếu không cũng sẽ không trở thành Ðại Uyển hộ quốc tướng quân mấy trăm năm, mấy thế hệ đem người Hung Nô bên kia quan ép tới gắt gao, chỉ là không nghĩ tới đúng là lợi hại như vậy, cư nhiên có thể tung hoành trên biển.
Lúc này Chiến Vô Dã tốc độ rất nhanh, cho nên hai gò má gió biển thổi qua vù vù có chút lạnh, bất quá trên người bọc áo choàng, hơn nữa bị Chiến Vô Dã hộ vào trong ngực vẫn có thể kháng được.
Nhìn biển từ trên cao xuống , ngay từ đầu có chút sợ hãi, nhưng phát hiện động tác của Chiến Vô Dã cực ổn, mới thu kinh hách , hiếu kì xem phong cảnh .
so với lầu quỳnh vũ cao ở trên đất bằng, phong cảnh trên biển càng bao la hùng vĩ cùng rung động lòng người, sóng biển phía dưới khi thì bình tĩnh khi thì mãnh liệt, toàn bộ thiên không và mặt biển nếu dùng bốn chữ hình dung đó là bích thủy lam thiên,
Bay thật lâu, Từ Trường Thanh thiếu chút nữa nghĩ mình cũng biến thành chim, Chiến Vô Dã không ngừng chân điểm mặt nước động tác chợt cao chợt thấp, mà anh thai trong bụng tựa hồ cũng cảm giác được tâm tình khiếp sợ mà sung sướng lúc này của hắn, ở trong bụng ẩn ẩn muốn động, tựa hồ đang vui mừng nhảy nhót .
Nửa ngày sau, Từ Trường Thanh cuối cùng hơi lạnh, Chiến Vô Dã thấy Từ Trường Thanh vừa rồi còn hưng trí bừng bừng, lúc này đem bụng kề sát mình, sắc mặt trắng bệch ôm cánh tay hắn muốn hấp thu ấm áp từ trên người hắn, không khỏi bay chậm hơn, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa , đem người trong lòng ôm thật chặt mới nói:“Nhẫn nại một chút, cũng sắp đến tiểu đảo rồi .”
Nghe vậy Từ Trường Thanh mới lại lên tinh thần, quay đầu lại nhìn về phía mặt biển, tìm kiếm tiểu đảo xinh đẹp Chiến Vô Dã nói , quả nhiên sau đó không lâu, liền nhìn thấy xa xa có một điểm xanh nhỏ, theo khoảng cách càng ngày càng gần, điểm xanh cũng càng lúc càng lớn, đợi bay đến gần lại thật sự là một tiểu đảo xanh mướt, khiến người hướng tới.
Từ Trường Thanh nhìn đi nhìn lại, nhịn không được hỏi:“ là tiểu đảo ngươi nói?”
Chiến Vô Dã gật gật đầu,“ phụ cận vài trăm dặm chỉ có một đảo xanh này, trên đảo thường niên không người ở lại cho nên vật chất cực kì phong phú, về sau vấn đề đồ ăn cũng không cần lo lắng .”
Nói xong dưới chân liền điểm vài cái, nhanh chóng hạ xuống trên đảo, vừa tới đảo Chiến Vô Dã liền đem người trong lòng nhẹ nhàng đặt tới chỗ trơn nhẵn sạch sẽ nhất, Từ Trường Thanh ngồi bên trên nham thạch ấm áp không dám lộn xộn, vì tay chân bị gió biển đông lạnh có chút cứng, đợi một chốc mới có thể đứng lên, khi ngồi ánh mắt quan vọng chung quanh, đảo ven biển này cơ hồ tất cả đều là nham thạch đất cát đi lên hẳn là rất xốp.
Mà đối diện hắn, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh rừng cây thông xanh um tùm, trên đảo không ngừng truyền đến tiếng kêu của các loại chim chóc, dương quang tuy lớn, nhưng người dựa vào biển, gió biển không ngừng thổi tan nóng bức, Từ Trường Thanh chỉ ngồi một hồi, cảm giác tay chân không lạnh liền đứng lên.
Chiến Vô Dã vội giúp đỡ hắn, Từ Trường Thanh đẩy tay hắn ra muốn tự đi, nhưng cát xốp đi vài bước trong giày liền dặm đầy hạt cát, vì thế do dự, nghĩ dã đảo không người , vô câu vô thúc vén vạt áo, cởi giầy chân trần đi ở trong cát, vì tiết khố trong y bào cực kỳ mềm mỏng, khi đi bộ kề sát đôi chân thon dài của hắn, mà ở dưới dương quang chiếu vào , tuy có quần lụa che, nhưng một đôi chân cân xứng vẫn nhìn không sót gì, hơn nữa lộ ra hai chân tế bạch thông thấu, hình dạng càng đẹp đến hận không thể vói tay vào trong không rời.
Cho dù đảo này không có người, Chiến Vô Dã ở phía sau nhìn cũng cực kì bất mãn .
Nhưng nhìn thấy Từ Trường Thanh trên đảo tâm tình liền tốt , cũng vốn không có lên tiếng ngắt đi hưng phấn của hắn, hai người đi qua bờ cát, hạt cát bị nước biển không biết rửa qua mấy ngàn mấy vạn lần rất sạch sẽ, chút tro bụi đều không có, chân đi lên vẫn sạch sẽ, có thể trực tiếp đi giày vào.
mười hắc y nhân lên đảo trước, non nửa tháng tới nay, đã thanh lí tiểu đảo triệt để một lần, mãnh thú có uy hiếp trên núi đã toàn bộ liệp sát, còn tạo ra một còn đường nhỏ.
Từ Trường Thanh biết Chiến Vô Dã đã phái người lên đảo, nhìn thấy đường nhỏ càng đối với hắc y nhân bội phục có thêm, mới mười mấy ngày có thể mở ra một thạch lộ , tốc độ cực nhanh thật sự khiến người líu lưỡi.
Vừa thầm than vừa theo đường nhỏ đi trong chốc lát, lộ trình chưa được một phần ba hắn liền có chút thở hổn hển , nếu là lúc trước dựa vào linh khí trên người nhất định sẽ không suyễn, chỉ là anh thai trong bụng mỗi ngày hao tổn linh khí càng ngày càng nhiều, hắn sử dụng cũng có hạn.
Chiến Vô Dã vẫn cùng đi ở bên, thấy thế liền yên lặng ôm lấy hắn đi đến trong núi, Chiến Vô Dã không biết luyện được công pháp gì, thịt trên người cứng rắn vô cùng, ngay cả chỗ kia cũng giống như khối sắt, nếu không phải tu công pháp song tu trên dâm thư ngày đó , Từ Trường Thanh chỉ sợ tiếp nhận không được vài lần, lúc này bị hắn ôm vào trong ngực quả nhiên không thoải mái lắm, nhiều nhất chỉ mạnh hơn cỗ kiệu chút,
Nhiệt độ trên núi so với trên bãi biển càng thêm mát mẻ, bên trong quả như lời Chiến Vô Dã, cuối đường nhỏ có một mảnh rừng trúc xanh, mấy khối thạch bích, dưới thạch bích còn có hai gian trúc ốc tinh xảo, thập phần đơn giản tao nhã, Từ Trường Thanh vừa thấy liền thích .
Đẩy cửa vào trúc ốc, liền thấy trong phòng bầy đồ hắn bình thường hay dùng , giường cùng bàn đều là lâm thời dùng tre trúc chế ra, tuy nói không tinh mỹ nhưng không đơn sơ, có hương vị lười nhác thanh thản, bốn phía mở cửa sổ rất là thông gió mát mẻ,
Này dọc đường điTừ Trường Thanh đã có chút mệt mỏi, thấy được địa phương, liền nhất thời mí mắt không mở ra được, vào nhà liền tìm trúc tháp nằm xuống, trên người bị Chiến Vô Dã cái một tầng bạc bị, này vừa cảm giác hắn ngủ thật sự là hương vị ngọt ngào, tuyệt không cảm thấy nóng bức, đợi đứng dậy khi, đã là tịch dương đầy trời, bên ngoài chính truyện đến từng đợt mùi thịt vị, nghe không khỏi khiến hắn bụng đói kêu vang, vội vàng đẩy ra trúc ốc cửa tìm vị đi ra ngoài.
Lần này tới Chiến Vô Dã cùng dẫn theo ba gã đầu bếp, đầu bếp tay nghề không tệ, hơn nữa Từ Trường Thanh cũng tham ăn món ăn thôn quê, đem hai chân gà ăn sạch sẽ, lại bóc một ống cơm lam, ăn một ít điệp măng sao thịt thỏ, nửa chén canh măng nhỏ , ăn đến mỹ mãn mới thôi.
Lập tức đứng dậy đi quanh rừng trúc , phát hiện bên người không có bóng dáng Chiến Vô Dã, hình như tỉnh lại liền không thấy hắn, nhất thời nói thầm không biết hắn đi nơi nào, tuy nói Chiến Vô Dã lạnh huyết lãnh khốc, da dày cốt rắn, bất quá mấy ngày nay đối đãi hắn ngược lại không tệ, ai cũng biết trong bụng là huyết mạch Chiến gia.
Từ Trường Thanh đợi ở trong rừng trúc trong chốc lát, vẫn không thấy bóng dáng Chiến Vô Dã, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, trong lòng không vui nói người này trăm phương nghìn kế lừa mình tới đảo, đến đây người cũng chạy trốn không thấy bóng dáng, rõ ràng muốn đem hắn ném tới trên đảo, không quan tâm tự sinh tự diệt……
Càng nghĩ càng cảm thấy khủng hoảng, mà sắc trời đã đen, trên đảo ban đêm lạnh , Từ Trường Thanh toàn thân phát lạnh, liền không dám đi vào sâu trong rừng trúc , vội vàng lui lại mấy bước, muốn về trúc ốc tìm kiện áo choàng, vừa quay người lại, liền thấy đối diện có người đi tới chỗ mình, cảm thấy cả kinh, nhìn kỹ là Chiến Vô Dã, trên tay hắn là áo choàng lam của mình.
Từ Trường Thanh thấy người khác mới cảm thấy buông lỏng, không khỏi đến gần hắn vài bước, trong miệng nhịn không được khắc bạc nói:“Chẳng lẽ trong tiểu đảo còn có bảo vật gì, khiến tướng quân vội vàng dẫn người đào bảo vật, cả trưa không thấy bóng dáng, ngay cả cơm chiều cũng không ăn……”
Chiến Vô Dã cảm thấy ấm áp, giọng điệu tuy không tốt, nhưng rõ ràng lộ ra thương nhớ, liền cười nghiêm túc trả lời:“ trên đảo nhỏ quả thật là có bảo vật, một hồi liền mang ngươi qua nhìn xem.”
Từ Trường Thanh nhất thời ngẩn ra, gạt người, có bảo vật tự mình tàng còn không kịp, còn có thể đưa cho hắn xem ? sẽ không là muốn tìm cớ giết hắn diệt khẩu đi ?
Lại muốn xem bảo vật theo lời hắn đến tột cùng sẽ là vật gì, chẳng lẽ là kì thụ hoặc thông linh chi thú giống ngân sói ?
Chiến Vô Dã nói được thì làm được, mang Từ Trường Thanh đi nhìn, đi đến nơi, xác thực khiến Từ Trường Thanh mừng rỡ, bảo vật Chiến Vô Dã nói là ôn tuyền thiên nhiên trên đảo , hắn lúc trước còn đang nghĩ tiểu đảo buổi tối lạnh tắm rửa chỉ sợ sẽ không tiện, lại không thể tắm nước lạnh, đang không biết buổi tối nên tắm rửa thế nào , lúc này có ôn tuyền giống như vật trên trời rơi xuống xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ Trường Thanh nhìn một lát , cảm thấy làn da trên người ngứa ngáy, bất tri bất giác đã ở trên trúc tháp cởi quần áo, sau đó chậm rãi đi vào trong nước, nước suối cũng không sâu, chỉ đến chân , ngâm mình trong đó liền cảm thấy máu toàn thân dịch chuyển, không khỏi hưởng thụ nhắm mắt lại.
Bên tai nghe được Chiến Vô Dã ở bên ngoài phân phó vài câu, sau khi trở về nhẹ tay đóng cửa trúc lại, thuận thế cũng lột quần áo trên người xuống nước, Từ Trường Thanh vốn ngâm đến toàn thân biếng nhác, biết hắn xuống nước cũng không để ý, kết quả mới vừa ở trong nước thay đổi tư thế, sau eo liền bị một cánh tay sắt ôm lấy.
Đến khi hắn ôm mình có chút chặt mới mở mắt ra, nhưng chung quanh hơi nước lượn lờ, thấy không rõ mặt Chiến Vô Dã, chỉ nghe hắn cười ở bên tai nói:“Chậm một chút đến nằm bên ngọc thạch này , ta gột rửa thân mình cho ngươi.”
Từ Trường Thanh quả thật đã nhiều ngày không tắm rửa cho tốt, tuy rằng thân mình luôn sạch sẽ, nhưng nghe được có người cấp tẩy thân mình, không cần chính mình động thủ, cũng liền ỡm ờ nằm ở trên thạch ngọc chờ Chiến Vô Dã hầu hạ.
Chiến Vô Dã bắt đầu thật là nghiêm túc tẩy, vừa thấy người phía trên ngọc thạch toàn thân làn da tế hoạt trắng noãn, cả người thần thái so khối ngọc thượng phẩm dưới thân còn tốt hơn, hai điểm trước ngực bị bọt nước ấm làm nhuốm màu đỏ thắm, phấn hồng giữa hai chân như ẩn như hiện trong sương mù , lúc này nằm ở nơi đó tựa như một khối ngọc mỹ nhân cực phẩm , khiến tầm mắt Chiến Vô Dã không nỡ dời, lưu luyến ngắm nghía từ trên xuống dưới.
Lúc Chiến Vô Dã đang rửa chân trong suốt như bạch ngọc cho Từ Trường Thanh , nghe được hắn thoải mái hừ nhẹ trong miệng, không khỏi nóng lên, vật kia đã là cao cao dựng thẳng , mà nước ôn tuyền không thể nghi ngờ càng là lửa cháy thêm dầu, nhẫn đến toàn thân hắn cơ nhục đều dúm cùng một chỗ.
Từ Trường Thanh vốn đang hưởng thụ, nhưng Chiến Vô Dã đang rửa lại đột nhiên thú tính , đêm chân hắn cuộn tròn áp lên trên ngọc thạch , cổ họng còn khàn khàn hỏi hắn:“ nguyên dương trong đan điền còn đủ hay không.”
Đêm qua làm nhiều như vậy , dù là luyện thuật song tu, chỗ kia cũng đã sưng đỏ đến hôm nay mới tiêu, phân lượng cũng đủ anh thai dùng tới hai ngày, nhưng Chiến Vô Dã hiển nhiên không cho hắn cơ hội cự tuyệt, không đợi hắn nói chuyện liền ngăn chặn miệng hắn, đại thủ từ ngực cọ xát đến eo , vài lần tại trên eo xoa xoa bóp bóp không tha, Từ Trường Thanh vốn bụng hơi lộ ra cảm thấy xấu xí vô cùng, nhưng Chiến Vô Dã cực thích sờ bụng hở ra của hắn , mỗi lần hoan ái đều là đặt tay ở đó, nhẹ nhàng xoa rồi xoa, niết rồi niết, cũng không biết là thích thịt nộn ở chỗ này hay là thích cốt nhục Chiến gia trong bụng hắn.
Mà Từ Trường Thanh không biết Chiến Vô Dã hành động như vậy cũng là thỏa mãn hắn hoài thượng cốt nhục của mình, trong lòng yêu thương cho nên mới yêu thích không buông tay.
Bụng dưới Từ Trường Thanh bị hắn mò đến động tình, cánh môi bị cắn thành màu đỏ cũng hơi buông lỏng, đón nhận Chiến Vô Dã miệng lưỡi cuồng mãnh, mặc hắn khuấy đảo trong đó, đến khi Từ Trường Thanh ý thức tan rã, mới, hướng hai điểm chu hồng mà đi, khiêu khích người dưới thân liên tục khẩn cầu mới thôi.
Vì thường luyện song tu thuật, chỗ kia của Từ Trường Thanh càng luyện càng chặt, cho nên mỗi lần tiếp nhận Chiến Vô Dã đều cực kì vất vả, mà nay không biết vì sao, cầm thú so ngày xưa lại càng cự đại, khi mới vào ngay cả eo cũng nhịn không được run rẩy, đau đến liều mạng nhớ kỹ khẩu quyết song tu thuật, không ngừng co rút lại có quy luật, mới là miễn cưỡng nạp hạ.
Ngày thường hoan ái một canh giờ, lần này lại kéo dài đến hai canh giờ, Từ Trường Thanh khóc kêu nức nở cổ họng đều nghẹn, cầu hắn bỏ qua , nhưng Chiến Vô Dã hiển nhiên tình càng nồng càng quật khởi, càng nghe hắn cầu xin tha thứ càng ôm hắn mãnh trạc , Từ Trường Thanh chỉ có thể tận lực giãn mở thân thể, mặc tay hắn cùng vật kia nhu lộng tàn sát bừa bãi, cánh tay thì gắt gao vòng quanh cổ hắn cũng theo động tác của hắn, khi thì đặt lên chỗ cao, khi thì đãng lạc thung lũng, trăm chuyển ngàn hồi rên rỉ không thôi, cuối cùng trở về phòng như thế nào cũng không biết được.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ