Dã Thú Ngửi Tường Vi
Chương 6: Gặp nhau
Lão hán làm mã phu hơn sáu mươi đã ở lộ khẩu chờ lâu, hướng bên này nhìn xung quanh, nhìn thấy Vân di mang theo hài tử chạy tới, liền ngoắc các nàng, Vân di sợ hắn lộ ra vội vàng đẩy nhanh cước bộ, đến bên cạnh xe thở cũng không dám thở mạnh, một phen ôm lấy Từ Trường Thanh đưa lên mã xa, sau đó tự mình cầm hành lý cũng nhanh chóng ngồi lên.
Xe ngựa của lão hán là loại ở nông thôn thường dùng, không mang theo thùng xe, bình thường dùng xe này giúp người ta trở chút thóc hay hàng hóa, có thể ngày trước còn kéo qua phân, tuy rằng phía dưới chèn đệm cỏ rất dày vẫn lộ ra một mùi tanh tưởi, nhưng lúc này Vân di và Từ Trường Thanh cũng không tâm tình để ý chuyện này.
Trời rất tối, đường không dễ đi, xe ngựa xóc nảy lợi hại, dịch vị trong dạ dày bốc lên, hơn nữa lo lắng hãi hùng, ban đêm còn có chút âm lãnh, Vân di mặt trắng bạch , môi lập cập gắt gao ôm Từ Trường Thanh sợ hắn bị lạnh , Từ Trường Thanh cũng cắn răng không nói một tiếng.
Đi đến quan đạo, đường mới trở nên bằng phẳng, lúc này đã rời thôn trang mấy chục dặm đường , sắc trời đã gần đến giữa trưa, lão hán tìm chỗ nhiều có ngừng lại cho ngựa ăn, Vân di cũng từ trong bao quần áo lấy ra can nương tự mình làm, phân cho lão hán một ít, còn lại cùng Từ Trường Thanh hai người vừa uống nước vừa ăn.
Từ Trường Thanh thấy Vân di mấy ngày nay mệt nhọc sắc mặt ảm đạm, một đường hoảng hốt giật mình, liền âm thầm hành động vào nước uống, vụng trộm đưa lục dịch vào trong túi nước.
Trước đó hắn một ngụm uống vào một giọt lục dịch, trong bụng có nhiệt cảm rất mạnh, bất quá nước trong túi rất nhiều, nhỏ vào một giọt, cảm giác nóng bỏng sẽ không cường liệt, nhiều lắm uống mấy ngụm thân thể có chút ấm áp, cho nên Vân di cũng không phát hiện khác thường, tuy rằng chỉ là mấy ngụm nước, nhưng buổi chiều tinh thần lại tốt hơn không ít, sắc mặt cũng không tái nhợt như buổi sáng, môi cũng có huyết sắc.
Lão hán đánh xe chỉ có thể đưa các nàng đến cửa giao giới Xương huyện, Vân di đại khái hỏi thăm qua, đến kinh thành phải một đoạn đường thủy, từ nơi này ngồi thuyền đi, lúc này cửa huyện người đến người đi, có rất nhiều người lưng gánh đồ nặng, Vân di vội vàng đem lộ phí còn lại cho lão hán, kéo Từ Trường Thanh đi đến chỗ có thuyền.
Cũng may người kinh thành giống các nàng không ít, sau khi giao tiền liền theo đám người cùng nhau vào khoang thuyền, trong khoang thuyền người đến người đi, nam nữ lão ấu đều có, nàng kéo Từ Trường Thanh tìm một góc nhất ít người ngồi xuống. nhân giống nhau đi độ khẩu
Thuyền này đến mỗi bên đều sẽ cập bờ, thuận tiện bổ sung vật tư, đi một chút lại dừng phải hơn hai mươi ngày mới đến.
Hạ thuyền Vân di cũng không dám dừng lại, vội vàng mướn xe ngựa, xe ngựa này so phía xe trước kia không biết hơn bao nhiêu, còn có thùng xe, tự nhiên giá cũng là cực cao .
Như vậy đến mỗi một chỗ đều phải dừng chân mướn xe, mỗi lần đều ở tiểu điếm giá rẻ, ăn cũng cực kì đơn giản, một đường phong trần mệt mỏi hơn một tháng, mới rốt cục đến được kinh thành.
Lẽ ra lặn lội đường xa một đường xóc nảy, người dù không lột da cũng phải gầy đi một vòng, nhưng Vân di và Từ Trường Thanh vẫn thần thái sáng láng, hoàn toàn không giống như bộ dáng bị ép buộc hai tháng.
Vân di cũng hiểu được khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng không nghĩ nhiều, chỉ có Từ Trường Thanh biết tất cả đều là công lao của lục dịch, nước uống dọc đường đi đều bị hắn nhỏ lục dịch, bất tri bất giác một ít không thích hợp trong thân thể đều điều chỉnh tốt , khẩu vị cũng thực không tệ, người tự nhiên liền sẽ không gầy, chỉ là xuất môn bên ngoài tắm rửa không thể mỗi ngày đều có, Từ Trường Thanh chỉ có thể trước khi ngủ dùng vải bố dính lục dịch lau người, tuy rằng không thoải mái bằng ngâm tắm, nhưng trên người trên mặt sẹo rỗ vẫn từng chút biến mất, hiện tại cơ hồ ở cùng thường nhân , không còn bị người nhìn mặt nửa ngày hoặc là lộ ra khinh thường.
Đương nhiên ngoại trừ những người ngoài mặt bắt hình dong.
Cách kinh thành càng gần, khách điếm lại càng nhiều, cũng càng khí phái, phụ nhân thương khách và tiểu phiến trên đường mặc lăng la tơ lụa nối liền không dứt, ăn uống vui đùa cái gì cần có đều có, đa dạng phong phú.
Vân di và Từ Trường Thanh mặc quần áo nông thôn so với bọn họ, cơ hồ không khác khất cái lắm, rất nhiều người thấy đều đi vòng quanh.
Đối với thị hiếu ngại bần yêu phú ở kinh thành Từ Trường Thanh vốn cực kì chán ghét, nhưng lại không thể đặt mình bên ngoài, chỉ có thể vỗ nhẹ tay Vân di thanh nói:“Vân di, Thanh Nhi có chút đói bụng, chúng ta tìm khách điếm trước đi.”
Vân di vốn cũng là xuất thân tiểu thư nhà giàu, bị người cho là khất cái trong lòng cũng cực kì xấu hổ và giận dữ, vừa nghe Từ Trường Thanh nói như vậy liền lập tức gật đầu nói:“Ân, trước hết đi khách điếm phía trước nghỉ chân một chút.”
“Được.” Từ Trường Thanh mím môi có chút khô sáp, bụng lại hơi réo, nghĩ nhất định phải ăn canh hồn đồn.
Trên đường đi hắn và Vân di ở qua không ít khách điếm, có chỗ chỉ tám văn tiền, tốt một chút cũng nhiều nhất không vượt quá hai mươi văn, còn cung cáp nước ấm và cơm canh, ai ngờ đi vào kinh thành, hỏi một khách điếm giá cả tiện nghi ở một ngày ít nhất cũng phải năm mươi văn tiền, còn không cung cấp nước ấm, nếu muốn nước ấm tắm rửa phải thêm mười văn.
Tuy rằng năm mươi văn tiền Vân di có thể lấy ra, nhưng một đường ngồi thuyền mướn xe, ở trọ ăn cơm mọi thứ đều cần tiền, đã tốn không ít hơn hai mươi lượng, về sau còn muốn đặt chân ở kinh thành, chỗ cần dùng tiền sẽ càng nhiều, phàm là có thể tiết kiệm một chút liền tiết kiệm một chút.
Nhưng đi bộ cả ngày, nàng cảm thấy hai chân mệt mỏi, mình còn như thế huống chi là Thanh Nhi, cuối cùng khẽ cắn môi lấy ra một trăm văn tiền cho chưởng quầy, nếu nay đã đến kinh thành, liền ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày nói sau.
Thấy cách ăn mặc của các nàng, chưởng quầy khách điếm có chút hờ hững, loại người nghèo này hắn gặp không ít, bình thường không ở nổi khách điếm , thấy nàng thật từ trong ống tay áo lấy ra một trăm văn tiền, thế này mới tươi cười nói,“Bổn điếm cung cấp nước ấm tắm rửa, chỉ cần thêm mười văn.”
Vân di vội nói:“Không cần, hiện tại trời nóng, dùng chút nước lạnh gột rửa là được.”
Chưởng quầy nghe vậy cũng không nói thêm , trực tiếp thu tiền gọi tiểu nhị tới mang các nàng lên lầu, khách điếm kinh thành rốt cuộc là so với ở nông thôn mạnh hơn nhiều, phòng ở lớn không nói, bên trong thu thập sạch sẽ sáng trưng , nước trà cung ứng cả ngày, tiểu nhị tùy kêu tùy đến, mười phần tiện lợi.
Đợi khi đóng cửa lại, Vân di đầu tiên là mở hành lý đêm tiền, lúc trước đổi ba tấm ngân phiếu năm mươi lượng giữ bên người, tiền trong bao là bạc vụn và tiền đồng nàng lúc trước bán trang sức, hiện tại đã chẳng còn là bao.
Vân di lấy tay khăn đem tiền dư bọc lại thở dài, Từ Trường Thanh ở giường bên cạnh nhìn, mở miệng nói:“Vân di, chúng ta tìm phòng ở đi, Thanh Nhi không thích ở khách điếm.” Ba tấm ngân phiếu trên người Vân di nhìn như không ít, nhưng ở kinh thành lại không tính là cái gì, nếu không sớm ổn định, ngay cả việc cũng khó tìm, tiền cũng chỉ càng tiêu càng ít, chỉ có ra không có vào.
Vân di cũng nghĩ như vậy , khẽ gật đầu, thu thập cảm xúc, đứng dậy đi đến chỗ chậu nước dùng khăn sạch cẩn thận sấp nước, vắt khô đưa cho Từ Trường Thanh:“Trước lau mặt một cái, a di mang ngươi đi ăn cơm.” Vốn nàng vẫn lo cho mặt của Thanh Nhi, nay cuối cùng thả tâm, hiện tại khuôn mặt này nhỏ nhắn trắng noãn, không nói căn bản không có người tin hắn từng mắc thiên họa.
Từ Trường Thanh nhận khăn nghiêm trang nói:“Cám ơn Vân di.” Sau đó chậm rãi lau mặt, bởi vì từng xấu xí, cho nên hắn so với ai khác đều quý trọng gương mặt không dễ có được này.
Vân di xoay người mở hành lý, mau mắn cầm hai bộ quần áo trong nhà, không cần tiêu tiền mua, bộ đồ mới làm cho Thanh Nhi cũng mang theo, ở nơi cũ vẫn coi là tốt , nhưng ở kinh thành không đáng nhắc tới, nhưng vẫn hơn vải thô trên người.
Đợi Từ Trường Thanh lau xong mặt, liền cho hắn thay, chính mình cũng tìm kiện y phục cũ mặc vào, búi tóc của phụ nhân tầm thường, cũng không mang trang sức, chỉ cắm mộc thoa bình thường.
Đem tiền dư thu hồi, liền kéo Từ Trường Thanh đi xuống lầu, dưới lầu tự nhiên có có sẵn đồ ăn, nhưng giá không tiện nghi, cho nên không dám dừng lại.
Một ít đồ ăn bên đường ngược lại là vật mĩ giới liêm, liền chọn một quán ngồi xuống, Vân di cùng chủ quán gọi hai chén hồn đồn, tuy rằng nước canh không có gì ngon, nhưng cũng may số lượng nhiều có thể điền đầy bụng, thấy Từ Trường Thanh chôn mặt trong bát sói thôn hổ yết ăn, Vân di ánh mắt có chút ướt át, hài tử trước kia ở Từ gia ăn ngon mặc đẹp nào chịu qua những chuyện này, hiện tại đi theo mình, nàng chịu chút vất vả không tính là gì, chính là khổ cho Thanh Nhi, cũng khó có được Thanh Nhi nghe lời, một đường không khóc không nháo, không biết giảm đi bao nhiêu tâm tư cho nàng.
Vân di thấy Từ Trường Thanh ăn đến sảng khoải, liền đem thức ăn trong bát mình phân cho hắn một ít, Từ Trường Thanh vội ngẩng đầu sáng lạn cười nói:“Vân di, ta đã ăn no , ngươi cũng mau ăn chút đi……”
Thấy hắn vỗ bụng nói, Vân di thế này mới buông bát cúi đầu hé miệng ăn.
Từ Trường Thanh ăn xong hồn đồn buông đũa, liền bắt đầu nhìn chung quanh đánh giá hoàn cảnh, hắn nhớ là mình là ba năm sau đến kinh thành, hiện tại ngã tư đường này cùng khi đó có một chút bất đồng, giống cửa hàng hồn đồn này ba năm sau vốn không còn .
Đang đánh giá, từ xa truyền đến âm thanh lạ, có người tha một con chó, con chó kia toàn thân mao sắc ngân lượng, thân hình cực kì khoẻ mạnh, chỉ là bụng có lỗ máu, rỏ máu ra bên ngoài, một hồi liền nhiễm đỏ mặt đất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Vượng Đức, ngươi đây là từ chỗ nào làm chết một con chó a ?” Có người cười nói.
“Nhìn không ra tiểu thân thể của ngươi còn có thể đánh chết chó.” Trong đám người truyền đến một trận cười vang.
Người kêu Vượng Đức tức giận đến giơ chân:“Phi phi, là ai miệng chó l phun không ra ngà voi, ta hôm nay liền đánh một con cho các ngươi nhìn xem……”
“Vết thương này cũng không phải là vết thương bình thường, di ? đây là chó sao ?” Người nọ đến gần nhìn,“Đây là sói đi, chó nào có khí thế như vậy?”
Từ Trường Thanh từ lúc nhìn thấy con chó kia đã rời bàn chạy qua, bởi vì bộ dạng nhỏ cũng không bị người chú ý, rất nhanh liền tiến đến trước mặt con chó kia.
Kiếp trước hắn đầy người mang sẹo, ngay cả cùng nhau xin cơm cũng bài xích không làm cùng hắn, cả đời cơ khổ thê lương, giao hảo duy nhất là chó hoang, không biết được chó cứu bao nhiêu lần, nay vừa thấy chó thụ thương liền cực kì đau lòng.
Nghe được người nọ nói đây là sói, Từ Trường Thanh mới cảm thấy rùng mình, nhất thời tinh tế đánh giá, bộ lông toàn thân màu bạc cực kì hiếm thấy, thân hình kia cường kiện hữu lực, xác thực không phải chó bình thường có thể bằng được , chỉ thấy hai tai nó dựng đứng, vĩ không hơn cuốn, lông đuôi xoã tung, trong màu xám có màu đen, đặt ở trong bầy sói cũng vô cùng có khả năng là Sói Vương, chỉ tiếc thân sói không lớn, tựa hồ vừa trưởng thành không lâu, chết như vậy thật sự là đáng tiếc ……
Từ Trường Thanh đang ngồi xổm ngắm nghía, con sói kia đột nhiên mở mắt, Từ Trường Thanh chống lại tầm mắt nhất thời kinh xuất đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa không ngồi vững
Sói trên người bị thương, bụng bị xuyên thủng, ai cũng cho rằng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ vẫn có thể sống .
Làm hắn càng kinh ngạc là, ánh mắt nó chỉ cô đơn nhìn chằm chằm mình, trừ bỏ khi vừa mở mắt né tránh một tia ngoan lệ, giống như trên người hắn có cái gì hấp dẫn nó, đúng là cực có tính người lộ ra khát cầu, Từ Trường Thanh cảm thấy mềm nhũn.
Xe ngựa của lão hán là loại ở nông thôn thường dùng, không mang theo thùng xe, bình thường dùng xe này giúp người ta trở chút thóc hay hàng hóa, có thể ngày trước còn kéo qua phân, tuy rằng phía dưới chèn đệm cỏ rất dày vẫn lộ ra một mùi tanh tưởi, nhưng lúc này Vân di và Từ Trường Thanh cũng không tâm tình để ý chuyện này.
Trời rất tối, đường không dễ đi, xe ngựa xóc nảy lợi hại, dịch vị trong dạ dày bốc lên, hơn nữa lo lắng hãi hùng, ban đêm còn có chút âm lãnh, Vân di mặt trắng bạch , môi lập cập gắt gao ôm Từ Trường Thanh sợ hắn bị lạnh , Từ Trường Thanh cũng cắn răng không nói một tiếng.
Đi đến quan đạo, đường mới trở nên bằng phẳng, lúc này đã rời thôn trang mấy chục dặm đường , sắc trời đã gần đến giữa trưa, lão hán tìm chỗ nhiều có ngừng lại cho ngựa ăn, Vân di cũng từ trong bao quần áo lấy ra can nương tự mình làm, phân cho lão hán một ít, còn lại cùng Từ Trường Thanh hai người vừa uống nước vừa ăn.
Từ Trường Thanh thấy Vân di mấy ngày nay mệt nhọc sắc mặt ảm đạm, một đường hoảng hốt giật mình, liền âm thầm hành động vào nước uống, vụng trộm đưa lục dịch vào trong túi nước.
Trước đó hắn một ngụm uống vào một giọt lục dịch, trong bụng có nhiệt cảm rất mạnh, bất quá nước trong túi rất nhiều, nhỏ vào một giọt, cảm giác nóng bỏng sẽ không cường liệt, nhiều lắm uống mấy ngụm thân thể có chút ấm áp, cho nên Vân di cũng không phát hiện khác thường, tuy rằng chỉ là mấy ngụm nước, nhưng buổi chiều tinh thần lại tốt hơn không ít, sắc mặt cũng không tái nhợt như buổi sáng, môi cũng có huyết sắc.
Lão hán đánh xe chỉ có thể đưa các nàng đến cửa giao giới Xương huyện, Vân di đại khái hỏi thăm qua, đến kinh thành phải một đoạn đường thủy, từ nơi này ngồi thuyền đi, lúc này cửa huyện người đến người đi, có rất nhiều người lưng gánh đồ nặng, Vân di vội vàng đem lộ phí còn lại cho lão hán, kéo Từ Trường Thanh đi đến chỗ có thuyền.
Cũng may người kinh thành giống các nàng không ít, sau khi giao tiền liền theo đám người cùng nhau vào khoang thuyền, trong khoang thuyền người đến người đi, nam nữ lão ấu đều có, nàng kéo Từ Trường Thanh tìm một góc nhất ít người ngồi xuống. nhân giống nhau đi độ khẩu
Thuyền này đến mỗi bên đều sẽ cập bờ, thuận tiện bổ sung vật tư, đi một chút lại dừng phải hơn hai mươi ngày mới đến.
Hạ thuyền Vân di cũng không dám dừng lại, vội vàng mướn xe ngựa, xe ngựa này so phía xe trước kia không biết hơn bao nhiêu, còn có thùng xe, tự nhiên giá cũng là cực cao .
Như vậy đến mỗi một chỗ đều phải dừng chân mướn xe, mỗi lần đều ở tiểu điếm giá rẻ, ăn cũng cực kì đơn giản, một đường phong trần mệt mỏi hơn một tháng, mới rốt cục đến được kinh thành.
Lẽ ra lặn lội đường xa một đường xóc nảy, người dù không lột da cũng phải gầy đi một vòng, nhưng Vân di và Từ Trường Thanh vẫn thần thái sáng láng, hoàn toàn không giống như bộ dáng bị ép buộc hai tháng.
Vân di cũng hiểu được khí sắc so với trước kia tốt hơn nhiều, cũng không nghĩ nhiều, chỉ có Từ Trường Thanh biết tất cả đều là công lao của lục dịch, nước uống dọc đường đi đều bị hắn nhỏ lục dịch, bất tri bất giác một ít không thích hợp trong thân thể đều điều chỉnh tốt , khẩu vị cũng thực không tệ, người tự nhiên liền sẽ không gầy, chỉ là xuất môn bên ngoài tắm rửa không thể mỗi ngày đều có, Từ Trường Thanh chỉ có thể trước khi ngủ dùng vải bố dính lục dịch lau người, tuy rằng không thoải mái bằng ngâm tắm, nhưng trên người trên mặt sẹo rỗ vẫn từng chút biến mất, hiện tại cơ hồ ở cùng thường nhân , không còn bị người nhìn mặt nửa ngày hoặc là lộ ra khinh thường.
Đương nhiên ngoại trừ những người ngoài mặt bắt hình dong.
Cách kinh thành càng gần, khách điếm lại càng nhiều, cũng càng khí phái, phụ nhân thương khách và tiểu phiến trên đường mặc lăng la tơ lụa nối liền không dứt, ăn uống vui đùa cái gì cần có đều có, đa dạng phong phú.
Vân di và Từ Trường Thanh mặc quần áo nông thôn so với bọn họ, cơ hồ không khác khất cái lắm, rất nhiều người thấy đều đi vòng quanh.
Đối với thị hiếu ngại bần yêu phú ở kinh thành Từ Trường Thanh vốn cực kì chán ghét, nhưng lại không thể đặt mình bên ngoài, chỉ có thể vỗ nhẹ tay Vân di thanh nói:“Vân di, Thanh Nhi có chút đói bụng, chúng ta tìm khách điếm trước đi.”
Vân di vốn cũng là xuất thân tiểu thư nhà giàu, bị người cho là khất cái trong lòng cũng cực kì xấu hổ và giận dữ, vừa nghe Từ Trường Thanh nói như vậy liền lập tức gật đầu nói:“Ân, trước hết đi khách điếm phía trước nghỉ chân một chút.”
“Được.” Từ Trường Thanh mím môi có chút khô sáp, bụng lại hơi réo, nghĩ nhất định phải ăn canh hồn đồn.
Trên đường đi hắn và Vân di ở qua không ít khách điếm, có chỗ chỉ tám văn tiền, tốt một chút cũng nhiều nhất không vượt quá hai mươi văn, còn cung cáp nước ấm và cơm canh, ai ngờ đi vào kinh thành, hỏi một khách điếm giá cả tiện nghi ở một ngày ít nhất cũng phải năm mươi văn tiền, còn không cung cấp nước ấm, nếu muốn nước ấm tắm rửa phải thêm mười văn.
Tuy rằng năm mươi văn tiền Vân di có thể lấy ra, nhưng một đường ngồi thuyền mướn xe, ở trọ ăn cơm mọi thứ đều cần tiền, đã tốn không ít hơn hai mươi lượng, về sau còn muốn đặt chân ở kinh thành, chỗ cần dùng tiền sẽ càng nhiều, phàm là có thể tiết kiệm một chút liền tiết kiệm một chút.
Nhưng đi bộ cả ngày, nàng cảm thấy hai chân mệt mỏi, mình còn như thế huống chi là Thanh Nhi, cuối cùng khẽ cắn môi lấy ra một trăm văn tiền cho chưởng quầy, nếu nay đã đến kinh thành, liền ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi hai ngày nói sau.
Thấy cách ăn mặc của các nàng, chưởng quầy khách điếm có chút hờ hững, loại người nghèo này hắn gặp không ít, bình thường không ở nổi khách điếm , thấy nàng thật từ trong ống tay áo lấy ra một trăm văn tiền, thế này mới tươi cười nói,“Bổn điếm cung cấp nước ấm tắm rửa, chỉ cần thêm mười văn.”
Vân di vội nói:“Không cần, hiện tại trời nóng, dùng chút nước lạnh gột rửa là được.”
Chưởng quầy nghe vậy cũng không nói thêm , trực tiếp thu tiền gọi tiểu nhị tới mang các nàng lên lầu, khách điếm kinh thành rốt cuộc là so với ở nông thôn mạnh hơn nhiều, phòng ở lớn không nói, bên trong thu thập sạch sẽ sáng trưng , nước trà cung ứng cả ngày, tiểu nhị tùy kêu tùy đến, mười phần tiện lợi.
Đợi khi đóng cửa lại, Vân di đầu tiên là mở hành lý đêm tiền, lúc trước đổi ba tấm ngân phiếu năm mươi lượng giữ bên người, tiền trong bao là bạc vụn và tiền đồng nàng lúc trước bán trang sức, hiện tại đã chẳng còn là bao.
Vân di lấy tay khăn đem tiền dư bọc lại thở dài, Từ Trường Thanh ở giường bên cạnh nhìn, mở miệng nói:“Vân di, chúng ta tìm phòng ở đi, Thanh Nhi không thích ở khách điếm.” Ba tấm ngân phiếu trên người Vân di nhìn như không ít, nhưng ở kinh thành lại không tính là cái gì, nếu không sớm ổn định, ngay cả việc cũng khó tìm, tiền cũng chỉ càng tiêu càng ít, chỉ có ra không có vào.
Vân di cũng nghĩ như vậy , khẽ gật đầu, thu thập cảm xúc, đứng dậy đi đến chỗ chậu nước dùng khăn sạch cẩn thận sấp nước, vắt khô đưa cho Từ Trường Thanh:“Trước lau mặt một cái, a di mang ngươi đi ăn cơm.” Vốn nàng vẫn lo cho mặt của Thanh Nhi, nay cuối cùng thả tâm, hiện tại khuôn mặt này nhỏ nhắn trắng noãn, không nói căn bản không có người tin hắn từng mắc thiên họa.
Từ Trường Thanh nhận khăn nghiêm trang nói:“Cám ơn Vân di.” Sau đó chậm rãi lau mặt, bởi vì từng xấu xí, cho nên hắn so với ai khác đều quý trọng gương mặt không dễ có được này.
Vân di xoay người mở hành lý, mau mắn cầm hai bộ quần áo trong nhà, không cần tiêu tiền mua, bộ đồ mới làm cho Thanh Nhi cũng mang theo, ở nơi cũ vẫn coi là tốt , nhưng ở kinh thành không đáng nhắc tới, nhưng vẫn hơn vải thô trên người.
Đợi Từ Trường Thanh lau xong mặt, liền cho hắn thay, chính mình cũng tìm kiện y phục cũ mặc vào, búi tóc của phụ nhân tầm thường, cũng không mang trang sức, chỉ cắm mộc thoa bình thường.
Đem tiền dư thu hồi, liền kéo Từ Trường Thanh đi xuống lầu, dưới lầu tự nhiên có có sẵn đồ ăn, nhưng giá không tiện nghi, cho nên không dám dừng lại.
Một ít đồ ăn bên đường ngược lại là vật mĩ giới liêm, liền chọn một quán ngồi xuống, Vân di cùng chủ quán gọi hai chén hồn đồn, tuy rằng nước canh không có gì ngon, nhưng cũng may số lượng nhiều có thể điền đầy bụng, thấy Từ Trường Thanh chôn mặt trong bát sói thôn hổ yết ăn, Vân di ánh mắt có chút ướt át, hài tử trước kia ở Từ gia ăn ngon mặc đẹp nào chịu qua những chuyện này, hiện tại đi theo mình, nàng chịu chút vất vả không tính là gì, chính là khổ cho Thanh Nhi, cũng khó có được Thanh Nhi nghe lời, một đường không khóc không nháo, không biết giảm đi bao nhiêu tâm tư cho nàng.
Vân di thấy Từ Trường Thanh ăn đến sảng khoải, liền đem thức ăn trong bát mình phân cho hắn một ít, Từ Trường Thanh vội ngẩng đầu sáng lạn cười nói:“Vân di, ta đã ăn no , ngươi cũng mau ăn chút đi……”
Thấy hắn vỗ bụng nói, Vân di thế này mới buông bát cúi đầu hé miệng ăn.
Từ Trường Thanh ăn xong hồn đồn buông đũa, liền bắt đầu nhìn chung quanh đánh giá hoàn cảnh, hắn nhớ là mình là ba năm sau đến kinh thành, hiện tại ngã tư đường này cùng khi đó có một chút bất đồng, giống cửa hàng hồn đồn này ba năm sau vốn không còn .
Đang đánh giá, từ xa truyền đến âm thanh lạ, có người tha một con chó, con chó kia toàn thân mao sắc ngân lượng, thân hình cực kì khoẻ mạnh, chỉ là bụng có lỗ máu, rỏ máu ra bên ngoài, một hồi liền nhiễm đỏ mặt đất, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
“Vượng Đức, ngươi đây là từ chỗ nào làm chết một con chó a ?” Có người cười nói.
“Nhìn không ra tiểu thân thể của ngươi còn có thể đánh chết chó.” Trong đám người truyền đến một trận cười vang.
Người kêu Vượng Đức tức giận đến giơ chân:“Phi phi, là ai miệng chó l phun không ra ngà voi, ta hôm nay liền đánh một con cho các ngươi nhìn xem……”
“Vết thương này cũng không phải là vết thương bình thường, di ? đây là chó sao ?” Người nọ đến gần nhìn,“Đây là sói đi, chó nào có khí thế như vậy?”
Từ Trường Thanh từ lúc nhìn thấy con chó kia đã rời bàn chạy qua, bởi vì bộ dạng nhỏ cũng không bị người chú ý, rất nhanh liền tiến đến trước mặt con chó kia.
Kiếp trước hắn đầy người mang sẹo, ngay cả cùng nhau xin cơm cũng bài xích không làm cùng hắn, cả đời cơ khổ thê lương, giao hảo duy nhất là chó hoang, không biết được chó cứu bao nhiêu lần, nay vừa thấy chó thụ thương liền cực kì đau lòng.
Nghe được người nọ nói đây là sói, Từ Trường Thanh mới cảm thấy rùng mình, nhất thời tinh tế đánh giá, bộ lông toàn thân màu bạc cực kì hiếm thấy, thân hình kia cường kiện hữu lực, xác thực không phải chó bình thường có thể bằng được , chỉ thấy hai tai nó dựng đứng, vĩ không hơn cuốn, lông đuôi xoã tung, trong màu xám có màu đen, đặt ở trong bầy sói cũng vô cùng có khả năng là Sói Vương, chỉ tiếc thân sói không lớn, tựa hồ vừa trưởng thành không lâu, chết như vậy thật sự là đáng tiếc ……
Từ Trường Thanh đang ngồi xổm ngắm nghía, con sói kia đột nhiên mở mắt, Từ Trường Thanh chống lại tầm mắt nhất thời kinh xuất đổ mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa không ngồi vững
Sói trên người bị thương, bụng bị xuyên thủng, ai cũng cho rằng nó hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ vẫn có thể sống .
Làm hắn càng kinh ngạc là, ánh mắt nó chỉ cô đơn nhìn chằm chằm mình, trừ bỏ khi vừa mở mắt né tránh một tia ngoan lệ, giống như trên người hắn có cái gì hấp dẫn nó, đúng là cực có tính người lộ ra khát cầu, Từ Trường Thanh cảm thấy mềm nhũn.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Kim Hồ