Dã Tâm Của Nam Nhân
Quyển 1 - Chương 6-1
“Tiểu Nhã, xin lỗi… Anh…”
Trong phòng đợi, Tư Tuấn ôm một đống đồ ăn đặc sản, lòng mang hổ thẹn một lần lại một lần xin lỗi.
Phương Nhã đứng ở trước mặt Tư Tuấn, nhưng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Anh hai nhỏ, em trong lòng anh, chính là đứa con gái lỗ mãng tùy tiện như vậy sao?”
“Không phải như thế…” Đây tất cả đều là lỗi của Kỳ Hoán Thần, là hắn cố ý dẫn anh đi sai đường ── Tư Tuấn rất muốn như vậy nói, thế nhưng trên thực tế, Kỳ Hoán Thần từ đầu tới cuối cũng chưa đặc biệt ám chỉ chuyện gì.
Những điều hắn nói những việc hắn làm, đều là bình thường hắn vẫn làm, cũng chính bởi vì vậy, mới dùng phương thức đơn giản nhất không lưu vết tích, dẫn cậu tự chui đầu vào lưới.
“Tiểu Nhã, xin lỗi, xin lỗi, tha thứ cho anh…”
Trong thanh âm Tư Tuấn nồng đậm đau thương, khiến cô gái mềm lòng, cuối cùng chịu nhìn thẳng cậu, đỏ hồng vành mắt, căm giận nói: “Hơn nữa, anh còn không phân tốt xấu đả thương Kỳ đại ca! Em muốn chúc mừng sinh nhật anh, thế nhưng vì cuộc thi căn bản không có thời gian, mọi chuyện đều là Kỳ đại ca chuẩn bị. Anh ấy nhiệt tình như vậy, đối với anh tốt như vậy, anh cư nhiên hiểu lầm anh ấy, anh nhất định phải xin lỗi anh ấy!”
Phương Nhã càng nói, mặt càng hồng, cuối cùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Kỳ đại ca là người tốt… Vì giúp em còn bị thương, em thấy rất có lỗi, muốn đến bệnh viện thăm anh ấy…”
“Hắn đã không có việc gì.”
“Anh hai nhỏ, anh phải chăm sóc Kỳ đại ca thật tốt nha!”
Thấy Tư Tuấn gật đầu, Phương Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận hai túi lớn trong tay cậu, nhất thời trợn tròn mắt than thở: “Oa ── nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh muốn no chết em à!”
“Túi này là quà cho cậu, em mang về giúp anh! Nói với cậu anh rất tốt, đừng lo lắng cho anh.”
“Ba ba ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn lo lắng cho anh, lúc rảnh rỗi anh trở về thăm ông đi!”
Cậu cũng rất muốn trở về thăm ông, thế nhưng hiện tại đã thân bất do kỷ*.
(*bản thân không do mình quyết định)
Tư Tuấn miễn cưỡng cười cười, cởi cúc áo, lộ ra một mặt dây chuyền phỉ thúy tinh xảo, “Còn có, cảm ơn quà sinh nhật của em, anh đeo rồi.”
Mặt dây chuyền là hình giọt nước mưa, mặt trên chạm khắc một đầu sói nhe nanh trừng mắt. Ngay cả Tư Tuấn là người thường, cũng nhìn ra được miếng ngọc này tỉ lệ và chạm trổ vô cùng tốt, không khỏi có chút lo lắng. Phương gia là dòng dõi thư hương, cậu kế thừa không ít sản nghiệp tổ tiên, gia cảnh không kém, nhưng cũng không phải gia đình đại phú đại quý gì.
“Cái này rất quý đúng không?”
Phương Nhã ngập ngừng ấp úng nói: “Ách… Kỳ thực… cũng tạm được, anh thích là tốt rồi.”
“Anh sẽ quý trọng thật tốt.”
“Xe lửa của em đến rồi, không thể nói chuyện cùng anh nữa…” Tiếng phát thanh xe lửa đến trạm vang lên, Phương Nhã trên lưng đeo ba lô, xách hai túi đồ ăn ngon lớn, “một bước đi lại quay đầu ba lần”* mà đi đến phòng kiểm phiếu: “Anh hai nhỏ, em sẽ nỗ lực ôn tập, anh ở đại học F chờ em nha!”
(*“nhất bộ tam hồi đầu”, ra đi mà quyến luyến…)
Nhìn theo thân ảnh em gái theo dòng người biến mất tại cuối lối đi, Tư Tuấn nặng nề thở ra một hơi. Chuyện sau này không ai dám đảm bảo, nhưng tối thiểu hiện tại, cô vẫn như cũ thuần khiết tươi sáng.
Trở lại trên xe, Kỳ Hoán Thần nhắm mắt dưỡng thần trên ghế phó lái nhíu nhíu mày, thở dài nói: “Nếu không phải anh rất đau đầu, thật là muốn đi tiễn em gái một đoạn.”
Đêm qua đưa Kỳ Hoán Thần đến bệnh viện, sau khi kiểm tra vết thương trên cổ không quá đáng ngại, đầu lại có hiện tượng não chấn động. Vốn phải nhập viện quan sát ba ngày, thế nhưng hắn ngại mùi bệnh viện khó chịu, hơn nữa Kỳ gia có bác sĩ gia đình, thế là chỉ ở một đêm liền xuất viện, trực tiếp theo Tư Tuấn đến nhà ga tiễn Phương Nhã.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, hai người đã rốt cuộc xé rách mặt nạ, tuy rằng bị ép khuất phục, nhưng Tư Tuấn cũng lười ứng phó, vì thế không nói một lời, khởi động máy, chuyên chú nhìn gương chiếu hậu quay xe.
Kỳ Hoán Thần nhìn sườn mặt cậu, đường nhìn chuyển xuống nơi cổ áo mở rộng của Tư Tuấn. Bờ vai cậu rất rộng, lồng ngực rộng lớn, trên đó đường cong xương quai xanh lại lộ ra đặc biệt lưu loát, nơi hõm xương đeo một mặt dây chuyền vừa phải, ngọc phỉ thúy xanh nhạt dán trên da thịt màu mật ong, bảo thạch càng thêm trong sáng, người cũng càng thêm mê hoặc.
Cảm thụ được ánh mắt nóng cháy của Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn dứt khoát kéo áo lên, che khuất cảnh xuân vô tận.
Kỳ Hoán Thần híp mắt, nhẹ nở nụ cười: “Em gái về, cậu nhất định rất luyến tiếc nhỉ? Đừng lo lắng, mấy tháng nữa lại thi đại học, cho dù thiếu điểm, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để cô ấy vào trường F.”
“Rầm!”
Xe đụng vào cây cột bãi đỗ xe, còn va chạm đến xe đỗ một bên, thanh âm bộ phận báo nguy của xe vang vọng tại bãi đỗ xe trống trải.
Kỳ Hoán Thần không cài dây an toàn, thân thể phóng về phía trước, đầu đụng vào cửa thủy tinh, lần thứ hai bị thương, phát ra một trận rên rỉ thống khổ.
Tư Tuấn nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỳ Hoán Thần cuộn mình thành một đoàn, đột nhiên hối hận chính mình tại sao lại không cứng rắn bóp chết hắn!
Chuyện ngày hôm qua đích thật là hiểu lầm, nhưng cũng không chỉ là hiểu lầm… Chỉ là Kỳ Hoán Thần thông minh hơn một chút so với trong tưởng tượng của cậu, không có ngu xuẩn đến thực sự ra tay với tiểu Nhã, bức cậu đến tình cảnh cá chết lưới rách.
Kỳ Hoán Thần để lại chỗ trống, nhưng chỗ trống này không phải vì cho cậu có không gian thở gấp, mà là vì đem cậu đặt trong lòng bàn tay mặc sức đùa bỡn!
Thế nhưng suy nghĩ rõ ràng lại có tác dụng gì đây?! Dù cho trở lại ngày hôm qua, sự tình lặp lại một lần, cậu vẫn không có cách nào chạy trốn. Chỉ cần Phương Nhã còn có hảo cảm với Kỳ Hoán Thần, Kỳ Hoán Thần bất cứ lúc nào cũng có thể diễn giả làm thật, cũng tùy thời có thể cho cậu lại nhảy vào bẩy rập một lần nữa.
“Thùng thùng”!
Quản lý bãi đỗ xe cùng chủ chiếc xe bị đâm chạy tới đập đập cửa xe, Tư Tuấn mới lấy lại tinh thần, mở cửa xe bước xuống, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường.”
Chủ xe vốn nổi giận đùng đùng, thế nhưng thấy Tư Tuấn vóc người cao lớn, khí lực cường tráng cùng với biểu tình ngưng trọng, không khỏi có chút nhút nhát. Nhưng xe mới mua dừng ở bãi đỗ xe cư nhiên còn bị đâm lõm một vết lớn, cũng không phải bồi tiền duy tu là có thể nguôi giận.
“Em họ… đầu anh đau quá…” Vẫn không thể bình tĩnh lại từ trong chấn động, Kỳ Hoán Thần rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu, vùng xung quanh lông mày nhăn chặt, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng lập tức sẽ hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy trên xe còn có một người bệnh “trọng thương”, quản lý cùng chủ xe cũng không thể nói thêm gì nữa, lấy số điện thoại Tư Tuấn để tiện đòi bồi thường, liền để bọn họ đi.
Xe ô tô Đức rất chắc chắn, phía trước lõm một vết lớn nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tính năng, ổn định phóng nhanh trên đường trở lại bệnh viện.
Kỳ Hoán Thần suy yếu tựa trên vai Tư Tuấn, một tay còn ôm cổ cậu, cả người đều dựa trong lòng cậu, hô hấp nóng cháy phun trên cổ… Những thứ này Tư Tuấn đều cắn răng nhịn, nhưng Kỳ Hoán Thần cư nhiên làm càng thêm táo tợn, đẩy ra cổ áo cậu vừa khép lại, ngón tay lạnh lạnh dọc theo đường cong xương quai xanh trượt qua lại, cuối cùng sờ đến mặt dây chuyền đầu sói cậu đeo trên ngực, cầm trong tay thưởng thức.
Tư Tuấn nhất thời có loại cảm giác quà em gái tặng bị khinh nhờn, vừa muốn đẩy hắn ra, giọng nói Kỳ Hoán Thần lại vang lên bên tai, nhẹ nhàng nhưng làm kẻ khác sau lưng phát lạnh: “Em họ… Con người của anh tính tình cũng không tốt, cũng không kiên trì gì, chỉ là bởi vì đối tượng là em, anh có thể lại nhẫn nhịn một lần, chuyện trước kia toàn bộ cũng không truy cứu. Nhưng nếu như có lần sau, em cũng đừng trách anh tham lam… Em gái Tiểu Nhã thế nhưng để lại địa chỉ liên hệ cho anh đấy!” Nói xong, Kỳ Hoán Thần ngậm vành tai Tư Tuấn, hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút, lại hôn một cái ở trên cổ cậu.
Môi Kỳ Hoán Thần rất lạnh rất mềm, dán trên làn da, khiến Tư Tuấn có một loại cảm giác bị đỉa cắn hút.
Thế nhưng sức khỏe con đỉa này hiển nhiên có vấn đề, sau khi hút vài giây, đột nhiên buông Tư Tuấn ra, cả người lui thành một đoàn, che miệng nôn. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ hắn chưa ăn gì, tự nhiên không nôn ra được thứ gì, chỉ có thể không ngừng nôn khan, trên gương mặt tái nhợt thậm chí nhiễm một tầng sắc đen.
Tuy rằng thân thể Kỳ Hoán Thần chịu thống khổ hoàn toàn là gieo gió gặt bão, hiện tại Tư Tuấn có thể nói là căm hận hắn tận xương. Đổi là người khác, nhất định sẽ đi chậm một chút, đi đường vòng một chút, làm cho Kỳ Hoán Thần thần trí không rõ chịu thêm một ít khổ sở để trả thù.
Thế nhưng Tư Tuấn lại hoàn toàn không có ý niệm như vậy trong đầu, vội vàng tăng tốc chạy, đồng thời tập trung lực chú ý, ổn định nhanh chóng lái xe, trước khi Kỳ Hoán Thần chống đỡ không được mà ngất xỉu, chạy đến bệnh viện.
Sau một phen kiểm tra hệ thống, chẩn đoán chính xác là chấn động não, vì thế dù không tình nguyện thế nào, Kỳ Hoán Thần cũng phải nằm viện, mà Tư Tuấn làm “người gây hại” cũng là người nhà duy nhất của người bị thương, tự nhiên phải lưu lại bệnh viện chăm sóc.
Làm xong thủ tục trở lại phòng bệnh, Kỳ Hoán Thần đang nằm trên giường tiêm tĩnh mạch, cả người uể oải sa sút tinh thần, thấy Tư Tuấn tiến đến, cánh tay không châm kim giơ lên, yếu ớt kêu một tiếng: “Em họ…”
Tư Tuấn đem các loại biên lai đặt ở ngăn tủ, đứng cách xa giường hai bước, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn hắn.
Khi hắn đầu đau muốn nứt ra lại không ngừng nôn khan, không làm được việc bỏ đá xuống giếng để trả thù là một chuyện. Thế nhưng nhìn thấy hắn suy nhược tiều tụy liền lòng tốt đại phát, không so đo tính toán hiềm khích trước kia lại là chuyện khác.
Người này, cũng từng sau khi trúng một quyền của cậu, làm nũng tỏ ra yếu thế, không hề có thành ý mà xin lỗi. Nếu như đã trải qua chuyện tình ngày hôm qua, cậu còn không thể ngã một lần khôn hơn một chút, vậy bị người trêu đùa đến chết cũng đáng đời.
Bị cự tuyệt, Kỳ Hoán Thần không có phản ứng quá lớn, vẫn như cũ giơ tay, chỉ là tựa như tùy thời sẽ chống đỡ không được, hơi thở mong manh nói: “Em họ, có người nói một trong những triệu chứng của chấn động não, là cản trở ký ức ngắn hạn, nhưng nhìn như vậy, em so với anh càng giống chấn động não đi… Quên trước đó anh đã nói gì sao? Ân?”
“… Đúng vậy, chấn động não chính là tôi, một chút trí nhớ cũng không có!” Tư Tuấn ngoại trừ cười khổ, không biết chính mình còn có thể đáp lại thế nào.
Tiến lên một bước, cầm bàn tay lạnh giá của Kỳ Hoán Thần, sau đó bị hắn dùng lực đạo yếu ớt túm đến gần, ngồi ở bên giường, để tên hỗn đản kia như mèo con làm nũng dùng gương mặt cọ xát mu bàn tay, còn bớt thời giờ ném cho cậu một ánh mắt trêu đùa sủng vật.
Cậu sao có thể cho rằng Kỳ Hoán Thần là một người ý nghĩ giản đơn chứ?
Cậu thực sự không nên đánh giá thấp hắn… Có lẽ Kỳ Hoán Thần không có trí tuệ siêu việt, lòng dạ thâm sâu, cũng tuyệt đối là một người giỏi nắm chặt thời cơ lợi dụng cơ hội bóc lột người khác.
Cậu chỉ có Phương Nhã là uy hiếp duy nhất, hôm nay bị Kỳ Hoán Thần nắm được, nhiều lần uy hiếp, bất luận là thủ đoạn hay lí do thoái thác đều không mới mẻ, nhưng lại khiến cậu một điểm để phản kháng cũng không có.
Càng buồn cười chính là, nguyên nhân khiến cậu e sợ Phương Nhã bị tổn thương, là Kỳ Hoán Thần bạc tình, riêng cậu hiện tại lại chỉ có thể mong đợi Kỳ Hoán Thần bạc tình, chờ đợi hắn mau chóng chơi đùa mình đến phát chán, mau chóng tìm kiếm kích thích mới.
Trong phòng đợi, Tư Tuấn ôm một đống đồ ăn đặc sản, lòng mang hổ thẹn một lần lại một lần xin lỗi.
Phương Nhã đứng ở trước mặt Tư Tuấn, nhưng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ không nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Anh hai nhỏ, em trong lòng anh, chính là đứa con gái lỗ mãng tùy tiện như vậy sao?”
“Không phải như thế…” Đây tất cả đều là lỗi của Kỳ Hoán Thần, là hắn cố ý dẫn anh đi sai đường ── Tư Tuấn rất muốn như vậy nói, thế nhưng trên thực tế, Kỳ Hoán Thần từ đầu tới cuối cũng chưa đặc biệt ám chỉ chuyện gì.
Những điều hắn nói những việc hắn làm, đều là bình thường hắn vẫn làm, cũng chính bởi vì vậy, mới dùng phương thức đơn giản nhất không lưu vết tích, dẫn cậu tự chui đầu vào lưới.
“Tiểu Nhã, xin lỗi, xin lỗi, tha thứ cho anh…”
Trong thanh âm Tư Tuấn nồng đậm đau thương, khiến cô gái mềm lòng, cuối cùng chịu nhìn thẳng cậu, đỏ hồng vành mắt, căm giận nói: “Hơn nữa, anh còn không phân tốt xấu đả thương Kỳ đại ca! Em muốn chúc mừng sinh nhật anh, thế nhưng vì cuộc thi căn bản không có thời gian, mọi chuyện đều là Kỳ đại ca chuẩn bị. Anh ấy nhiệt tình như vậy, đối với anh tốt như vậy, anh cư nhiên hiểu lầm anh ấy, anh nhất định phải xin lỗi anh ấy!”
Phương Nhã càng nói, mặt càng hồng, cuối cùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Kỳ đại ca là người tốt… Vì giúp em còn bị thương, em thấy rất có lỗi, muốn đến bệnh viện thăm anh ấy…”
“Hắn đã không có việc gì.”
“Anh hai nhỏ, anh phải chăm sóc Kỳ đại ca thật tốt nha!”
Thấy Tư Tuấn gật đầu, Phương Nhã mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận hai túi lớn trong tay cậu, nhất thời trợn tròn mắt than thở: “Oa ── nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh muốn no chết em à!”
“Túi này là quà cho cậu, em mang về giúp anh! Nói với cậu anh rất tốt, đừng lo lắng cho anh.”
“Ba ba ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn lo lắng cho anh, lúc rảnh rỗi anh trở về thăm ông đi!”
Cậu cũng rất muốn trở về thăm ông, thế nhưng hiện tại đã thân bất do kỷ*.
(*bản thân không do mình quyết định)
Tư Tuấn miễn cưỡng cười cười, cởi cúc áo, lộ ra một mặt dây chuyền phỉ thúy tinh xảo, “Còn có, cảm ơn quà sinh nhật của em, anh đeo rồi.”
Mặt dây chuyền là hình giọt nước mưa, mặt trên chạm khắc một đầu sói nhe nanh trừng mắt. Ngay cả Tư Tuấn là người thường, cũng nhìn ra được miếng ngọc này tỉ lệ và chạm trổ vô cùng tốt, không khỏi có chút lo lắng. Phương gia là dòng dõi thư hương, cậu kế thừa không ít sản nghiệp tổ tiên, gia cảnh không kém, nhưng cũng không phải gia đình đại phú đại quý gì.
“Cái này rất quý đúng không?”
Phương Nhã ngập ngừng ấp úng nói: “Ách… Kỳ thực… cũng tạm được, anh thích là tốt rồi.”
“Anh sẽ quý trọng thật tốt.”
“Xe lửa của em đến rồi, không thể nói chuyện cùng anh nữa…” Tiếng phát thanh xe lửa đến trạm vang lên, Phương Nhã trên lưng đeo ba lô, xách hai túi đồ ăn ngon lớn, “một bước đi lại quay đầu ba lần”* mà đi đến phòng kiểm phiếu: “Anh hai nhỏ, em sẽ nỗ lực ôn tập, anh ở đại học F chờ em nha!”
(*“nhất bộ tam hồi đầu”, ra đi mà quyến luyến…)
Nhìn theo thân ảnh em gái theo dòng người biến mất tại cuối lối đi, Tư Tuấn nặng nề thở ra một hơi. Chuyện sau này không ai dám đảm bảo, nhưng tối thiểu hiện tại, cô vẫn như cũ thuần khiết tươi sáng.
Trở lại trên xe, Kỳ Hoán Thần nhắm mắt dưỡng thần trên ghế phó lái nhíu nhíu mày, thở dài nói: “Nếu không phải anh rất đau đầu, thật là muốn đi tiễn em gái một đoạn.”
Đêm qua đưa Kỳ Hoán Thần đến bệnh viện, sau khi kiểm tra vết thương trên cổ không quá đáng ngại, đầu lại có hiện tượng não chấn động. Vốn phải nhập viện quan sát ba ngày, thế nhưng hắn ngại mùi bệnh viện khó chịu, hơn nữa Kỳ gia có bác sĩ gia đình, thế là chỉ ở một đêm liền xuất viện, trực tiếp theo Tư Tuấn đến nhà ga tiễn Phương Nhã.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, hai người đã rốt cuộc xé rách mặt nạ, tuy rằng bị ép khuất phục, nhưng Tư Tuấn cũng lười ứng phó, vì thế không nói một lời, khởi động máy, chuyên chú nhìn gương chiếu hậu quay xe.
Kỳ Hoán Thần nhìn sườn mặt cậu, đường nhìn chuyển xuống nơi cổ áo mở rộng của Tư Tuấn. Bờ vai cậu rất rộng, lồng ngực rộng lớn, trên đó đường cong xương quai xanh lại lộ ra đặc biệt lưu loát, nơi hõm xương đeo một mặt dây chuyền vừa phải, ngọc phỉ thúy xanh nhạt dán trên da thịt màu mật ong, bảo thạch càng thêm trong sáng, người cũng càng thêm mê hoặc.
Cảm thụ được ánh mắt nóng cháy của Kỳ Hoán Thần, Tư Tuấn dứt khoát kéo áo lên, che khuất cảnh xuân vô tận.
Kỳ Hoán Thần híp mắt, nhẹ nở nụ cười: “Em gái về, cậu nhất định rất luyến tiếc nhỉ? Đừng lo lắng, mấy tháng nữa lại thi đại học, cho dù thiếu điểm, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để cô ấy vào trường F.”
“Rầm!”
Xe đụng vào cây cột bãi đỗ xe, còn va chạm đến xe đỗ một bên, thanh âm bộ phận báo nguy của xe vang vọng tại bãi đỗ xe trống trải.
Kỳ Hoán Thần không cài dây an toàn, thân thể phóng về phía trước, đầu đụng vào cửa thủy tinh, lần thứ hai bị thương, phát ra một trận rên rỉ thống khổ.
Tư Tuấn nghiến răng nghiến lợi nhìn Kỳ Hoán Thần cuộn mình thành một đoàn, đột nhiên hối hận chính mình tại sao lại không cứng rắn bóp chết hắn!
Chuyện ngày hôm qua đích thật là hiểu lầm, nhưng cũng không chỉ là hiểu lầm… Chỉ là Kỳ Hoán Thần thông minh hơn một chút so với trong tưởng tượng của cậu, không có ngu xuẩn đến thực sự ra tay với tiểu Nhã, bức cậu đến tình cảnh cá chết lưới rách.
Kỳ Hoán Thần để lại chỗ trống, nhưng chỗ trống này không phải vì cho cậu có không gian thở gấp, mà là vì đem cậu đặt trong lòng bàn tay mặc sức đùa bỡn!
Thế nhưng suy nghĩ rõ ràng lại có tác dụng gì đây?! Dù cho trở lại ngày hôm qua, sự tình lặp lại một lần, cậu vẫn không có cách nào chạy trốn. Chỉ cần Phương Nhã còn có hảo cảm với Kỳ Hoán Thần, Kỳ Hoán Thần bất cứ lúc nào cũng có thể diễn giả làm thật, cũng tùy thời có thể cho cậu lại nhảy vào bẩy rập một lần nữa.
“Thùng thùng”!
Quản lý bãi đỗ xe cùng chủ chiếc xe bị đâm chạy tới đập đập cửa xe, Tư Tuấn mới lấy lại tinh thần, mở cửa xe bước xuống, trầm giọng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường.”
Chủ xe vốn nổi giận đùng đùng, thế nhưng thấy Tư Tuấn vóc người cao lớn, khí lực cường tráng cùng với biểu tình ngưng trọng, không khỏi có chút nhút nhát. Nhưng xe mới mua dừng ở bãi đỗ xe cư nhiên còn bị đâm lõm một vết lớn, cũng không phải bồi tiền duy tu là có thể nguôi giận.
“Em họ… đầu anh đau quá…” Vẫn không thể bình tĩnh lại từ trong chấn động, Kỳ Hoán Thần rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu, vùng xung quanh lông mày nhăn chặt, sắc mặt tái nhợt, một bộ dạng lập tức sẽ hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy trên xe còn có một người bệnh “trọng thương”, quản lý cùng chủ xe cũng không thể nói thêm gì nữa, lấy số điện thoại Tư Tuấn để tiện đòi bồi thường, liền để bọn họ đi.
Xe ô tô Đức rất chắc chắn, phía trước lõm một vết lớn nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tính năng, ổn định phóng nhanh trên đường trở lại bệnh viện.
Kỳ Hoán Thần suy yếu tựa trên vai Tư Tuấn, một tay còn ôm cổ cậu, cả người đều dựa trong lòng cậu, hô hấp nóng cháy phun trên cổ… Những thứ này Tư Tuấn đều cắn răng nhịn, nhưng Kỳ Hoán Thần cư nhiên làm càng thêm táo tợn, đẩy ra cổ áo cậu vừa khép lại, ngón tay lạnh lạnh dọc theo đường cong xương quai xanh trượt qua lại, cuối cùng sờ đến mặt dây chuyền đầu sói cậu đeo trên ngực, cầm trong tay thưởng thức.
Tư Tuấn nhất thời có loại cảm giác quà em gái tặng bị khinh nhờn, vừa muốn đẩy hắn ra, giọng nói Kỳ Hoán Thần lại vang lên bên tai, nhẹ nhàng nhưng làm kẻ khác sau lưng phát lạnh: “Em họ… Con người của anh tính tình cũng không tốt, cũng không kiên trì gì, chỉ là bởi vì đối tượng là em, anh có thể lại nhẫn nhịn một lần, chuyện trước kia toàn bộ cũng không truy cứu. Nhưng nếu như có lần sau, em cũng đừng trách anh tham lam… Em gái Tiểu Nhã thế nhưng để lại địa chỉ liên hệ cho anh đấy!” Nói xong, Kỳ Hoán Thần ngậm vành tai Tư Tuấn, hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút, lại hôn một cái ở trên cổ cậu.
Môi Kỳ Hoán Thần rất lạnh rất mềm, dán trên làn da, khiến Tư Tuấn có một loại cảm giác bị đỉa cắn hút.
Thế nhưng sức khỏe con đỉa này hiển nhiên có vấn đề, sau khi hút vài giây, đột nhiên buông Tư Tuấn ra, cả người lui thành một đoàn, che miệng nôn. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ hắn chưa ăn gì, tự nhiên không nôn ra được thứ gì, chỉ có thể không ngừng nôn khan, trên gương mặt tái nhợt thậm chí nhiễm một tầng sắc đen.
Tuy rằng thân thể Kỳ Hoán Thần chịu thống khổ hoàn toàn là gieo gió gặt bão, hiện tại Tư Tuấn có thể nói là căm hận hắn tận xương. Đổi là người khác, nhất định sẽ đi chậm một chút, đi đường vòng một chút, làm cho Kỳ Hoán Thần thần trí không rõ chịu thêm một ít khổ sở để trả thù.
Thế nhưng Tư Tuấn lại hoàn toàn không có ý niệm như vậy trong đầu, vội vàng tăng tốc chạy, đồng thời tập trung lực chú ý, ổn định nhanh chóng lái xe, trước khi Kỳ Hoán Thần chống đỡ không được mà ngất xỉu, chạy đến bệnh viện.
Sau một phen kiểm tra hệ thống, chẩn đoán chính xác là chấn động não, vì thế dù không tình nguyện thế nào, Kỳ Hoán Thần cũng phải nằm viện, mà Tư Tuấn làm “người gây hại” cũng là người nhà duy nhất của người bị thương, tự nhiên phải lưu lại bệnh viện chăm sóc.
Làm xong thủ tục trở lại phòng bệnh, Kỳ Hoán Thần đang nằm trên giường tiêm tĩnh mạch, cả người uể oải sa sút tinh thần, thấy Tư Tuấn tiến đến, cánh tay không châm kim giơ lên, yếu ớt kêu một tiếng: “Em họ…”
Tư Tuấn đem các loại biên lai đặt ở ngăn tủ, đứng cách xa giường hai bước, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn hắn.
Khi hắn đầu đau muốn nứt ra lại không ngừng nôn khan, không làm được việc bỏ đá xuống giếng để trả thù là một chuyện. Thế nhưng nhìn thấy hắn suy nhược tiều tụy liền lòng tốt đại phát, không so đo tính toán hiềm khích trước kia lại là chuyện khác.
Người này, cũng từng sau khi trúng một quyền của cậu, làm nũng tỏ ra yếu thế, không hề có thành ý mà xin lỗi. Nếu như đã trải qua chuyện tình ngày hôm qua, cậu còn không thể ngã một lần khôn hơn một chút, vậy bị người trêu đùa đến chết cũng đáng đời.
Bị cự tuyệt, Kỳ Hoán Thần không có phản ứng quá lớn, vẫn như cũ giơ tay, chỉ là tựa như tùy thời sẽ chống đỡ không được, hơi thở mong manh nói: “Em họ, có người nói một trong những triệu chứng của chấn động não, là cản trở ký ức ngắn hạn, nhưng nhìn như vậy, em so với anh càng giống chấn động não đi… Quên trước đó anh đã nói gì sao? Ân?”
“… Đúng vậy, chấn động não chính là tôi, một chút trí nhớ cũng không có!” Tư Tuấn ngoại trừ cười khổ, không biết chính mình còn có thể đáp lại thế nào.
Tiến lên một bước, cầm bàn tay lạnh giá của Kỳ Hoán Thần, sau đó bị hắn dùng lực đạo yếu ớt túm đến gần, ngồi ở bên giường, để tên hỗn đản kia như mèo con làm nũng dùng gương mặt cọ xát mu bàn tay, còn bớt thời giờ ném cho cậu một ánh mắt trêu đùa sủng vật.
Cậu sao có thể cho rằng Kỳ Hoán Thần là một người ý nghĩ giản đơn chứ?
Cậu thực sự không nên đánh giá thấp hắn… Có lẽ Kỳ Hoán Thần không có trí tuệ siêu việt, lòng dạ thâm sâu, cũng tuyệt đối là một người giỏi nắm chặt thời cơ lợi dụng cơ hội bóc lột người khác.
Cậu chỉ có Phương Nhã là uy hiếp duy nhất, hôm nay bị Kỳ Hoán Thần nắm được, nhiều lần uy hiếp, bất luận là thủ đoạn hay lí do thoái thác đều không mới mẻ, nhưng lại khiến cậu một điểm để phản kháng cũng không có.
Càng buồn cười chính là, nguyên nhân khiến cậu e sợ Phương Nhã bị tổn thương, là Kỳ Hoán Thần bạc tình, riêng cậu hiện tại lại chỉ có thể mong đợi Kỳ Hoán Thần bạc tình, chờ đợi hắn mau chóng chơi đùa mình đến phát chán, mau chóng tìm kiếm kích thích mới.
Tác giả :
Vạn Tiểu Mê